Tà Minh Chi Giới
Chương 118: [H]
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Hoa tâm chạm nhau, khoái cảm từ từ tăng nhanh, Mộc Thuỷ Vân không khống chế được kích động trong lòng, nàng cúi người hôn môi Tuyết Phong, lưỡi mềm dây dưa ở giữa, đảo loạn hơi thở cùng mùi vị của nhau, ham muốn nhau nhiều hơn.
Kích động cùng khuây khoả đánh thẳng tâm linh của nàng, thân thể Tuyết Phong khẽ run lên, nàng ôm chặt eo nhỏ của Mộc Thuỷ Vân, cảm giác da thịt ma sát và tần số lỗ chân lông co rút, mỗi một lần va chạm, nàng không nhịn được mà phát ra âm rung: "Thuỷ Vân, Thuỷ Vân của ta... Ta muốn tất cả của nàng..."
"Ta sẽ là toàn bộ của nàng!" Mộc Thuỷ Vân hăng hái nói lời này, huyết mâu sáng bóng nở rộ, đột nhiên khép hai ngón tay, dọc theo hành lang trơn trợt xuyên đến nơi sâu nhất.
"A..." Tuyết Phong hét lên một tiếng, lại bị một đôi môi lửa nóng hôn trả trở về, khoái cảm khó tả cùng rên rỉ liêu nhân hoàn toàn tập kích ý thức của nàng, con ngươi xinh đẹp tựa như một vũng thanh đầm, nhộn nhạo mê loạn rung động.
Mộc Thuỷ Vân kéo nàng tới gần, chân hai người lần lượt xen kẽ, hoa hạch mềm mại tinh mịn đụng nhau, tốc độ đưa đẩy ngón tay không giảm phản tăng, cảm thụ được bên trong hành lang căng chặt co giật, lắng nghe Tuyết Phong mê say, run rẩy, rên rỉ, hết thảy đều tuyệt vời như thế, mỹ hảo làm nàng run sợ.
Tiết tấu ra vào của ngón tay đột nhiên tăng nhanh, Tuyết Phong mạnh mẽ vòng tay quanh cổ nàng, hôn lên đầu vai nàng, thân thủ cấp tốc nâng lên hạ xuống, phối hợp với ngón tay đang chôn sâu và ma sát kịch liệt kia, sương mù ở trong mắt càng nhiều, thấy được dấu răng lần trước vẫn còn, trong lòng động dung, thở hổn hển hôn lên.
Mộc Thuỷ Vân nghiêng đầu, nhìn bộ dáng nàng ấy nghiêm túc, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí đột phá đan điền, trong phút chốc kích phát, hành lang nóng hổi càng ngày càng co rút, nàng nâng đầu Tuyết Phong, hôn cánh môi làm mình muốn ngừng mà không được, ngón tay đâm vào nơi sâu thẳm, tà ác sờ lên điểm gì đó mềm mềm.
"Ngô..." Tuyết Phong chiếm hữu môi Mộc Thuỷ Vân, trước mắt xẹt qua quang hoa, nàng tựa hồ nghe được tiếng tim đập, mang theo tốc độ tên lửa, đánh tan nàng, tuỳ theo mà đến là run rẩy kinh luyến cùng hô hấp dừng lại trong phút chốc, thân thể như một bãi xuân bùn co quắp mềm nhũn ra, như uống xong một vò rượu tình, say, say ngã vào vòng tay của người.
Mộc Thuỷ Vân biết nàng mệt mỏi, một tay mềm nhẹ vỗ lưng của nàng, một tay cẩn thận rút ra, lúc rời khỏi hành lang, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trên hoa hạch bí ẩn trong cánh hoa mềm mại, dùng lực đạo ôn nhu vuốt ve nó.
"Thuỷ Vân..." Tuyết Phong thở hổn hển cầm tay nàng, bất đắc dĩ trợn mắt nhìn nàng một cái, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thì xác định khỏi ngủ là cái chắc, thân thể trải qua hành hạ lần này đã sớm nhạy cảm đến cực điểm, nếu lại tuỳ ý Mộc Thuỷ Vân hồ nháo, ngày mai nhất định không thể xuống giường, rõ ràng nhu nhược không chịu nổi chính là Thuỷ Vân a, sao kẻ mềm thành một bãi bùn lại là mình chứ!
"Tốt lắm, nghỉ ngơi." Mộc Thuỷ Vân ôm thân thể nàng nằm cuộn ở trên giường, hô hấp mùi thơm sinh ra từ kẽ hở, tinh mịn liếm hôn đầu vai bóng loáng của nàng, chăn gấm vô thanh vô tức khoác lên người các nàng, ủ ấm thân thể, an ủi tâm tình cả hai.
Tuyết Phong tuỳ ý nàng ôm, cảm giác được môi mềm vẫn hôn đầu vai, rồi hôn cổ, không chút nào có ý tứ ngừng nghỉ, hơn nữa tay vòng qua hông lại không thành thật, chậm rãi dời lên, cầm lấy hai vú đầy đặn, Tuyết Phong kinh ngạc cười quyến rũ, đột nhiên nói: "Thuỷ Vân, nàng lừa ta."
Môi Mộc Thuỷ Vân chôn xuống mái tóc bạc của nàng, lẩm bẩm: "Vì sao lại nói ta lừa nàng? Nàng phải có chứng cớ nha, nếu không, ta sẽ trừng phạt nàng đó."
"Ta nguyên tưởng rằng nàng lục căn thanh tịnh, ai biết nàng lại trầm mê ái dục như vậy, khó kiềm chế. Quả nhiên, vứt bỏ Phật tổ, rơi vào vực sâu phàm tục. Nàng nói xem, vẻ mặt nhàn nhạt kia của nàng có phải giả vờ không hả?" Tuyết Phong xoa ngón tay đang cẩn thận vuốt ve trước ngực mình, trong lời nói lộ ra thở nhẹ, vẻ mặt cũng là cực kỳ yêu mị.
Mộc Thuỷ Vân nói: "Nhàn nhạt, là một biểu tượng mà thôi, là nàng kéo ta xuống vực sâu, bây giờ, còn cùng ta bàn về Phật tổ? Thời điểm nàng muốn ta, sao lại không suy nghĩ đến nguyên tắc và tín ngưỡng của ta đi, hiện tại mới hỏi, chẳng lẽ không phải muộn rồi sao?"
"Được rồi, hết thảy đều là lỗi của ta." Tuyết Phong nhướn mi.
Mộc Thuỷ Vân ngẩn ra, tranh thủ lật người nàng ấy lại, thấy trên gương mặt Tuyết Phong vẫn còn tràn đầy mỉm cười, hơi nước trong mắt mơ hồ dao động, nàng khẩn trương nói: "Phong nhi..."
Tuyết Phong xoa mặt nàng, xoa giãn lông mày nhíu chặt của nàng, miễn cưỡng cười: "Chỉ là giỡn thôi, nghỉ ngơi đi nào."
Mộc Thuỷ Vân thuỷ chung ôm chặt nàng, cong ngón tay búng ra, ánh nến tiêu tan.
Trong phòng lâm vào bóng tối, chỉ có mùi thơm nhè nhẹ lãnh mị xen lẫn đàn hương tĩnh dật phiêu tán trong không khí, một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên: "Hết thảy nhân quả đều là duyên phận, nàng là kiếp số của đời ta, cũng là cảnh trong mơ mà ta lạc đường đi vào, ta cam nguyện trầm luân trong mộng, vĩnh viễn không muốn thức tỉnh."
Trong đêm tối, khoé môi Tuyết Phong lộ ra nụ cười thoả mãn, có giai nhân làm bạn, đêm dài cũng không cô độc nữa, thế giới của nàng không tối tăm, vì Thuỷ Vân đã tái hiện ánh sáng cho nó.
Ngoài cửa, lãnh phong lạnh run.
Một bóng người cô đơn đứng ở bên trong viện, phiên trăng rằm kia rất nhạt rất tốt đẹp, nhưng nàng không còn tâm tình ngắm trăng, nàng đứng bên ngoài phòng Thuỷ Vân rất lâu, chính tai nghe được từng tiếng rên rỉ mất hồn, không nghĩ tới người mà nàng tâm tâm niệm niệm sớm đã có quy túc.
Một khắc kia, nàng hiểu thế nào là đau đớn từ nội tâm, trái tim nhỏ bé như bị lợi khí tùng xẻo, đau đến nàng rơi lệ đầy mặt, hôn thiên địa ám đánh tới, nàng đứng không vững, xụi lơ xuống dưới, lại bị một đôi tay ôm lấy, thuận thế ngã vào vòng tay mềm mại.
Trong đêm tối vang lên một tiếng thở dài thong thả: "Ngưng nhi, con cần gì như thế?"
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng đã không tồn tại, hai mắt Hoa Ngưng nhắm nghiền, ánh trăng vẩy lên mặt nàng, chiếu bộ dáng điềm đạm đáng yêu vào mắt Thanh Yên, Thanh Yên đau lòng vỗ lưng nàng: "Mãi là khách qua đường thôi, Mộc Thuỷ Vân có nhân sinh của nàng, nàng đã tìm được quy túc cho riêng mình. Mà con, Ngưng nhi, nếu như con nguyện ý lùi một bước, thì sẽ nhận được một loại hạnh phúc khác."
"Không có Thuỷ Vân, con làm sao hạnh phúc?" Giọng nói của Hoa Ngưng run rẩy đến cực điểm, nàng tự nhận là tính cách vô cùng bền bỉ, đáng tiếc ở trước mặt tình cảm cuối cùng không chịu nổi một kích.
Thanh Yên biết nàng vô cùng tuyệt vọng, đương nhiên cũng hiểu lòng nàng, nơi này rất lạnh, lãnh phong thổi bay mái tóc bọn họ, nhẹ nhàng dây dưa chung một chỗ, tình thầy trò hơn hai mươi năm, dốc lòng ái hộ Hoa Ngưng, hôm nay hẳn là nên thay đổi một phương thức mới.
Lãnh phong tĩnh ở một khắc, bạch y nhanh nhẹn bay múa, Thanh Yên nhanh chóng ôm Hoa Ngưng vào gian phòng.
Bởi vì lãnh phong rót vào, ánh nến bị thổi tắt, cảnh vật trong phòng quen thuộc như vậy, là phòng của sư phụ.
Cửa phòng vô thanh vô tức đóng chặt, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ hắt vào trên giường, Thanh Yên mượn ánh trăng lẳng lặng nhìn người bên cạnh, lông mày cong cong tựa như hai cành lá liễu dài nhỏ, ở giữa có ý vị thanh nhã, sâu trong con ngươi trong suốt lạnh lẽo lộ ra mạt ngượng ngùng không dễ dàng phát giác.
Nhìn đến đây, Thanh Yên khẽ mỉm cười: "Ngưng nhi, con còn nhớ chuyện lần trước không?"
"Không nhớ rõ ạ." Hoa Ngưng nghiêng người, không muốn nhìn ánh mắt của sư phụ, ánh mắt kia quá nhu rồi, đêm tối không thể che giấu nhu ý thoáng hiện trong đôi mắt sáng, nàng không biết vì sao sư phụ nhìn nàng như vậy, tóm lại vừa nhìn thấy đôi con ngươi này, nàng không kìm lòng nổi mà nhớ đến cái đêm kia, sau đó thân thể sẽ nóng lên.
Cỗ nhiệt khí này nói đến là đến, hoàn toàn không cho nàng thời gian làm lạnh, dung nhan cũng lây dính một chút đỏ mặt mê người, ngay cả bên tai đều đỏ.
Thanh Yên cười thầm, bộ dáng động tình của tiểu cô nương này thật đẹp, sóng mắt nhộn nhạo một tia thâm thuý: "Ngưng nhi, lúc nãy con đứng ngoài cửa phòng của Mộc Thuỷ Vân, có phải là nghe được cái gì?"
"Chưa hề." Hoa Ngưng điềm tĩnh nói, nhưng đồng tử lại loé lên cảm xúc phức tạp, tiếng rên rỉ kia, đời này sợ rằng nàng cũng không quên được, đả thương nội tâm nàng, hành hạ trí nhớ nàng.
"Ngưng nhi, sư phụ thường dạy con, làm người, cần phải thành thật. Tối nay con nói dối ta, vi sư nên trừng phạt con thế nào đây?" Thanh Yên ôm nàng vào lòng, tiếp cận nhìn dung nhan ửng hồng.
Hoa Ngưng bị nàng xem có chút mất tự nhiên, lấy lại bình tĩnh nói: "Sư phụ, đã muộn, người sớm một chút nghỉ ngơi, con đi về trước."
Hoa Ngưng đứng dậy muốn đi, lại bị Thanh Yên ngăn cản, như cũ gắt gao ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng chậm chạp mang theo ôn nhu: "Con không cần trốn tránh ta, trong lòng con suy nghĩ gì, ta nhất thanh nhị sở. Không có bất kỳ ai hiểu rõ con hơn ta đâu, con có trốn cũng vô dụng thôi. Ngưng nhi, ta mãi mãi không thể quên được rung động đêm đó. Vi sư, muốn nói tiếng xin lỗi với con."
Hoa Ngưng nhảy dựng, sư phụ dùng giọng nói ôn nhu này nói chuyện với nàng, nàng chỉ cảm thấy cả người nóng lên, nhắc đến hết thảy xảy ra vào đêm đó, nàng thuỷ chung không dám nhớ lại, đây chính là loạn luân.
Thanh Yên dường như nhìn thấu băn khoăn của nàng, nhẹ nhàng cầm hai tay của nàng, trịnh trọng nói: "Chuyện tình đêm đó thuỷ chung bồi hồi ở trong óc của ta, trở thành ma chướng lái đi không được. Ngưng nhi, vận mệnh của chúng ta chặt chẽ tương liên a. Con không thể rời bỏ Thiên Huyền Môn, ta cũng không thể rời bỏ con."
Gì vậy trời! Hoa Ngưng quả thật không dám tin, lời sư phụ nói rõ ràng như thế, nàng làm sao nghe không hiểu.
Thanh Yên nâng đôi bàn tay ngà ngọc đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên.
Hoa Ngưng giật mình rút tay về, lại bị Thanh Yên đẩy ngã trên giường, nàng cả kinh nói: "Sư phụ, người làm cái gì vậy?"
Thanh Yên đè ép thân thể vặn vẹo không thôi của nàng, con ngươi sắc bén há mồm ngậm vành tai tinh xảo của nàng, hô hấp ấm áp hỗn hợp một mạt lãnh hương rót vào tim nàng, thanh âm nhu tình liên miên: "Lúc nãy con nghe được tất cả, chẳng lẽ con không khát vọng sao?"
"Sư phụ!" Hoa Ngưng căng thẳng đẩy nàng ra một chút, thống khổ nói: "Đêm đó chính là một sai lầm, chúng ta không thể!"
"Sao lại không thể? Chúng ta đã có da thịt chi thân a. Ngưng nhi, con không thể quên mất đêm đó, đó là lần đầu tiên của con." Thanh Yên nhíu mày nói, nâng mặt nàng lên, lửa nóng hôn sâu.
"Ngô..." Hoa Ngưng tựa như đã lọt vào con sông lớn, không đấu tranh nổi, dưới thế công nhu tình của Thanh Yên, ý thức từ từ tan rã.
Vân tỷ, tỷ xác định tỷ 25 tuổi mà không phải 35 tuổi!? Tỷ xác định tỷ không phải cầm tinh con dê!?