Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
Chương 58: Gan xào rau cần
Trải qua mấy ngày liên tiếp bị mỹ thực mê hoặc, Thẩm Phục đối với món ăn độ ngóng trông cũng giảm đi nhiều, mỗi ngày ăn mỹ thực là việc tốt, nhưng ăn liên tục như vậy khiến hắn chống đỡ không nổi.
Cũng may Lâm Thục Ý thí nghiệm đã kết thúc, rốt cục có thể dừng lại.
Thực đơn đã xác định không sai biệt lắm, tìm người thiết kế trang trí đặc sắc là được rồi.
Vì vậy tiệm cơm Tây Tần bắt đầu khai trương lần hai, tuy nói vẫn là tiệm cơm Tây Tần trước kia, nhưng bên trong đã không giống nhau, Lão Dương Đầu muốn là khai trương lần hai, tiện đem danh tiếng truyền bá, miễn cho mọi người còn tưởng đây là quán mì.
Nói đến quán mì liền không thể không nói, tiệm cơm Tây Tần đã sửa lại hơn một tháng, người trước đây tới ăn cơm vẫn không đứt đoạn, có khách quen trước kia, không biết từ nơi nào nghe đến, cũng đi theo.
Nhìn thấy tiệm cơm Tây Tần chỉnh trang lại đều biểu thị rất đáng tiếc, bất quá Lão Dương Đầu đều nói với bọn họ, tiệm cơm chỉ là làm to hơn, nhưng cũng sẽ khiến mọi người yêu thích đến ăn. Đây cũng chính là ý tứ của Lâm Thục Ý.
Cho nên rất nhiều người đều nói, nếu như tiệm cơm Tây Tần khai trương lại, bọn họ nhất định sẽ đến đây ủng hộ.
Khai trương lần hai đã xác định ngày là ngày 21 tháng 11, cách bây giờ còn mấy ngày, tất cả mọi người đều nói sẽ đem tin tức nhanh chóng này truyền ra ngoài.
Tuyên truyền nhanh nhất hiện tại là dùng weibo
Đáng tiếc... Lâm Thục Ý lại không có weibo.
Điện thoại di động của cậu đến bây giờ cũng chỉ có hai tác dụng, gọi điện thoại, chơi game.
Chơi game vẫn là đơn giản nhất, đừng nói là weibo, ngày cả một cái ảnh chụp cũng không có.
Tiểu Uyển xung phong nhận việc này.
"Em có, chuyện này liền giao cho em đi, bất quá anh Tiểu Ý điện thoại di động của anh đâu cho em mượn dùng một chút."
Lâm Thục Ý nghi ngờ lấy điện thoại ra, không biết Tiểu Uyển muốn làm gì.
Tiểu Uyển vô cùng phấn khởi cầm lấy, điện thoại di động của Lâm Thục Ý thậm chí ngay cả cái mật mã đều không có, càng đừng nói bảo vệ riêng tư gì, chỉ đơn giản cần có cái gì thì có cái đấy, điện thoại di động của Lâm Thục Ý trống không, trên căn bản chẳng có cái gì cả. Tiểu Uyển đi đến album nhìn xem, muốn xem một chút có cái gì có thể lấy ra không, nhưng trên điện thoại lại biểu thị (10) làm cho cô rất đau đầu, mười tấm hình, phỏng chừng bên trong cũng không có gì dùng được.
Lâm Thục Ý đến gần.
"Em muốn điện thoại di động làm cái gì?"
Tiểu Uyển thở dài.
"Lần trước không phải có cô gái đăng lên weibo bức ảnh tiệm cơm Tây Tần sao? Có lượng chia sẻ rất cao, em muốn lần này có thể tham khảo một chút, ai biết trong di động anh một tấm hình cũng không có, anh không tự chụp sao?"
Lâm Thục Ý mặt ra.
Nhìn dáng dấp liền biết, không biết tự chụp là cái gì
"Nếu không anh nhanh chóng chụp một cái đi?"
Lâm Thục Ý lại lắc đầu.
"Quên đi thôi."
Cái weibo kia Tiểu Uyển đã cho cậu xem qua, phía dưới bình luận đủ loại cái gì cũng có, cậu không hy vọng mượn phương thức này lẫn lộn, nếu như muốn quảng cáo tiệm cơm Tây Tần, cậu là muốn bởi vì món ăn, chứ không phải mặt mũi của cậu.
Thẩm Phục ngược lại ở một bên chuyển động con mắt nghĩ tới biện pháp.
"Hai ngày trước anh dùng điện thoại di động của em chụp ảnh đâu rồi?"
Lâm Thục Ý chỉ chỉ điện thoại di động trong tay Tiểu Uyển, ở bên trong đi, mười tấm hình kia cũng đều là Thẩm Phục chụp.
Tiểu Uyển thấy Thẩm Phục muốn, liền đưa điện thoại di động đưa tới, Thẩm Phục đem bức ảnh chiếu ra sau đó từng cái xẹt qua, cuối cùng dừng lại, đưa Tiểu Uyển cùng Lâm Thục Ý xem.
"Hình của cậu ấy cũng không cần, đưa cái này đăng lên đi."
Tiểu Uyển tò mò đến gần xem, phát hiện là một món ăn, đĩa sứ giả cổ bên ngoài in hình hình hoa phập phồng, bên trong chứa món ăn đầy đủ hương vị màu sắc.
Tiểu Uyển thẳng thắn nuốt ngụm nước miếng.
"Anh Tiểu Ý ca ca đây là ảnh làm sao? Tại sao không gọi em!"
Lâm Thục Ý buồn cười.
“Món ăn ngày hôm đó làm, nhưng lại trùng ngày em đi học."
Tiểu Uyển làm bộ dạng cúi đầu ủ rũ, hai giây đồng hồ rồi hướng bức ảnh tiếp tục chảy nước miếng.
"Đây là làm món gì vậy ạ?"
Một đĩa có màu đỏ có xanh biếc, thoạt nhìn màu sắc hương vị đầy đủ.
Thẩm Phục cười híp mắt đi lên đùa cô
“Gan xào rau cần, rau cần giòn giòn sảng khoái, gan lợn vừa thơm vừa mới, ngày đó còn nấu cơm tẻ, kêu bà nội em với ông nội Dương đều đến ăn, chỉ có em là không được ăn thôi!"
Tiểu Uyển buồn rầu nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, nước miếng càng tiết ra nhiều hơn.
Thẩm Phục cười ha ha.
Biết rõ xem mấy bức ảnh chính là bị tra tấn, Tiểu Uyển vẫn là một bên chảy nước miếng vừa đem ảnh còn dư lại xem hết, quả thực tất cả đều là món ăn Lâm Thục Ý, trong đó hai tấm chụp gấp gáp, bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng của Lâm Thục
Ý cầm cái đĩa nhỏ, rõ ràng đang cầm thức ăn nhưng lại gây chú, Tiểu Uyển chuyển động con ngươi, đã nghĩ ra chủ ý.
"Em đem mấy tấm hình này đều đăng lên nhé."
Lâm Thục Ý không thèm để ý gật gật đầu, ngược lại cũng không có hình cậu, liền mặc cho Tiểu Uyển lấy.
Tiểu Uyển một bên truyền một bên lầm bầm,
"Còn phải đến tiệm cơm chụp một bức chính diện nữa."
Vì vậy liền lộc cộc giày đi ra ngoài chụp.
Buổi tối, Tiểu Uyển đăng nhập tài khoản weibo của mình, đem bức ảnh từng cái đăng lên, còn tự viết một dòng trạng thái.
“Nhìn món ăn còn khiến tôi chảy nước miếng ba thước, đáng tiếc hôm đó tôi đi học không được nếm thử! Nhưng vui mừng nhất là ngày khai trương sẽ vào chủ nhật! Ha ha ha ha, quả thực khiến tôi ngửa mặt lên trời cười dài hai tiếng."
Sau đó bạn bè cô đã từng tới qua tiệm cơm Tây Tân nhanh chóng nhảy vào bình luận.
“Đây là sửa lại sao? Đẹp quá a! Chính là không biết còn có hai anh chàng đẹp trai ở đó không? Món ăn này đừng nói với tớ là anh chàng đẹp trai làm! Xin hỏi anh ta có bạn gái hay không? Có phải sẽ thích thiếu nữ xinh đẹp ngực to không?"
“Không tin được! Ngón tay này thật xinh đẹp! Liếm màn hình! Chính là anh chàng đẹp trai kia đúng không? Tớ có ấn tượng, còn nột người khác đâu? Tại sao không chụp chung? Còn có món ăn này! Tớ nghĩ chỉ có mì thôi, giờ có món khác sao? Trong nháy mắt nước miếng khó có thể nuốt xuống rồi.!"
"Tớ muốn đi! Lúc nào khai trương làm ơn nhất định nói cho tớ biết! Tớ đã chuẩn bị xong, tớ nguyện ý dùng tất cả tiền tiêu vặt!"
"Còn được xem trai đẹp nữa, nhớ cho tớ một suất nhưng mà, cư nhiên không có chụp mặt, không vui đau."
"Tiệm cơm Tây Tần! Rốt cục cũng khai trương, chờ thật lâu a!"
Sau đó cả người không nhận biết cũng đều đến bình luận.
"Thức ăn này thoạt nhìn hương vị rất ngon, ngón tay này cũng đẹp, nhìn ra là anh chàng đẹp trai đó."
“Tay đã đẹp như vậy còn biết nấu ăn nữa, hãy gả anh ấy cho tôi."
“Nhất định phải đăng mặt anh chàng đẹp trai lên, thật không tiến bộ, năm nay bạn sống thế nào vậy."
"Thỉnh nói cho tôi thời gian địa điểm, đi xem trai đẹp cần phải cho tôi một chỗ! Thời gian địa điểm, blogger là người tốt.
"Tiệm cơm Tây Tần? Nhìn quen mắt quá..."
...Vân vân.
Tiểu Uyển nghĩ tới bài đăng này sẽ đưa tới rất nhiều người đến xem, thế nhưng không nghĩ tới nhiều người như vậy, người bình luận, chia sẻ lập tức lên con số vạn, sau đó không ít người hỏi địa chỉ, mặc dù đa số đều là cô gái tuổi không lớn lắm, bất quá trong đó cũng có không thiếu người thuần túy cảm giác hứng thú với món ăn, trong lúc nhất thời weibo lập tức liền phát hỏa.
Quả nhiên thời đại này, kẻ tham ăn cùng người thích cái đẹp đã xưng bá thế giới rồi.
Sau đó không chờ Tây Tần tiệm cơm khai trương, thì có người ở phụ cânh phố Triều Dương đến xem, ngẫu nhiên gặp Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục sau đó, liền không khỏi kinh diễm một cái, sau đó tại trên weibo tiếp tục đăng hình, còn có cả một tấm ảnh chụp trộm.
Hai người đều chỉ lộ gò má, tựa hồ là đang nói chuyện, Thẩm Phục cười, khóe mắt cong cong sờ đầu Lâm Thục Ý đầu, toàn bộ hình ảnh cơ tình lập tức bắn ra bốn phía lên.
Vì vậy bình luận ngày càng nhiều, liên quan đến weibo Tiểu Uyển lúc trước đăng, nhất thời kéo theo các weibo khác, sự tình rốt cục cũng đi sai hướng so với tưởng tượng của Lâm Thục Ý.
Cuối cùng vừa nhắc tới tiệm cơm Tây Tần, đã có người nói.
"Ngày hai mươi mốt tháng mười một khai trương! Đầu bếp đẹp trai! Còn có tình yêu ấm áp của hai người! Nhất định phải đến xem!
Chỉ là Tiểu Uyển đăng weibo sau đó liền đi học, căn bản không thời gian nhìn lại, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý càng không cần nói, bọn họ cũng không thích xem bát quái trên weibo, vì vậy đại sự này đã xảy ra chừng mấy ngày, Thẩm Phục mới biết đến tin tức, vẫn là từ Thẩm lão gia tử gọi điện thoại tới.
Điện thoại vừa ấn nút nhận, liền nghe tiếng
"Không phải bảo mày dẫn cậu ấy trở về nhà sao? Hai đứa không về thì thôi còn làm cái gì đây! Muốn làm cho tất cả mọi người biết! Mày là không làm khó có phải không an lòng không?!!"
Ông đúng là miễn cưỡng đồng ý hai đứa nó cùng nhau không sai, nhưng ở trong lòng ông đây không phải sự tình gì vẻ vang, ngoại trừ người cần biết, vẫn là ít người biết thì tốt hơn, kết quả hai đứa nó làm rất tốt, làm cho mọi người đều biết, nếu không phải trong nhà, có nữ phục vụ lấy điện thoại lén lút bát quái bị ông nghe được chuyện này cũng không biết sẽ truyền bao xa đây.
Thẩm lão gia sắp tức muốn chết rồi!
Thẩm Phục lại một mặt không rõ cảm thấy muốn khóc
Lão gia tử này đang yên đang lành lại phát hoả cái gì?
"Tất cả mọi người đều biết, biết cái gì ạ?!"
Lão gia tử sắp bệnh tim đến nơi, cho là Thẩm Phục còn cùng ông giả ngu, âm thanh càng lớn,
"Đi lên tìm tiệm cơm Tây Tần! Một loạt đầu đề ở trên mạng, mày còn cùng ông giả ngu..."
Thẩm Phục híp một chút đôi mắt, đánh gãy lời lão gia tử nổi giận đùng đùng, móc móc lỗ tai nói.
“Ông chờ một chút để cháu đi xem sao."
Nói liền đem điện thoại cúp rồi.
Trầm lão gia tử cơ tim sắp tắc nghẽn quả thực là khó chịu mà.
Thẩm Phục đưa điện thoại di động mở ra trang web, tìm kiếm một chút về tiệm cơm Tây Tần, quả thực ra thật nhiều trang web tin tức.
#đầu bếp đẹp trai thụ phối hợp với ôn nhu công#
#Tây Tần tiệm cơm ở nơi nào#
#Đi vào xem, cần mang tôi đi cùng#
#Mọi người biết chuyện cầu tiết lộ thân phận của hai người #
Sau đó còn có trang chia sẻ bài đăng Tiểu Uyển, đương nhiên bắt mắt nhất vẫn là ảnh chụp trộm kia.
Thẩm Phục
“…"
Rốt cục là ai làm ra!!
Sau đó Trần Phóng cũng gọi điện thoại tới.
"Này hai người ân ái quá đấy, tớ chấm 100 điểm a, bất quá sao cậu lại lộ liễu như vậy? Không sợ lão gia từ cậu luôn sao?"
Sau đó phi thường không nhân đạo cười ha ha.
Thẩm Phục:... Lăn xa đi!!
Đem trang web lần lượt từng cái nhấn vào, phát hiện Trần Phóng nói không sai, bởi vì có bức ảnh, rất dễ dàng liền bị người ta tìm ra tên và thân phận của hắn, Lâm Thục Ý cũng không thể may mắn thoát khỏi, sau đó liền rất nhiều bình luận phía dưới nói bọn họ đẹp đôi, ngược lại cũng không có công kích gì, dù sao cũng chỉ một bức ảnh chụp trộm căn bản không nói rõ cái gì, bất quá chân tướng trong mắt người xem nghiễm nhiên biến thành kiêu căng bộc lộ.
Thẩm Phục:... Này là ai làm!!
Làm ra thật sự là... Quá đẹp!!
Thẩm Phục mặt mày hớn hở, lần này lão gia tử nhất định sẽ chết tâm làm cho hắn rời xa Lâm Thục Ý, hắn là có thể yên tâm lớn mật theo đuổi Lâm Thục Ý, không cần lo lắng lão gia tử đổi ý nữa rồi!
"Nhìn cái gì vậy, cao hứng như thế?"
Lâm Thục Ý đẩy cửa đi tới, liền thấy Thẩm Phục híp mắt cười hề hề.
Thẩm Phục cầm điện thoại di động cất vào trong túi.
"Không có gì."
Tin tức này tốt nhất vẫn để cho Lâm Thục Ý tự mình biết, dù sao nói cho Lâm Thục Ý sợ rằng sẽ cho là hắn cố ý, như vậy cũng không tốt.
Lâm Thục Ý đóng cửa lại, cởi áo khoác xuống, hơi nghi hoặc một chút nói với Thẩm Phục.
"Tôi cảm thấy tựa hồ gần đây xung quanh tiệm Tây Tần có rất nhiều người."
Thẩm Phục
“…."
"Hơn nữa rất nhiều người nhìn thấy tôi liền nhìn chằm chằm."
Thẩm Phục
“…."
Lâm Thục Ý nhớ tới Thẩm Phục hề hề cười, hồ nghi xoay đầu lại.
"Không có quan hệ gì với anh đấy chứ?"
"Trời xanh làm chứng, cùng anh thật sự không liên quan!!"
Hết chương 58.
Cũng may Lâm Thục Ý thí nghiệm đã kết thúc, rốt cục có thể dừng lại.
Thực đơn đã xác định không sai biệt lắm, tìm người thiết kế trang trí đặc sắc là được rồi.
Vì vậy tiệm cơm Tây Tần bắt đầu khai trương lần hai, tuy nói vẫn là tiệm cơm Tây Tần trước kia, nhưng bên trong đã không giống nhau, Lão Dương Đầu muốn là khai trương lần hai, tiện đem danh tiếng truyền bá, miễn cho mọi người còn tưởng đây là quán mì.
Nói đến quán mì liền không thể không nói, tiệm cơm Tây Tần đã sửa lại hơn một tháng, người trước đây tới ăn cơm vẫn không đứt đoạn, có khách quen trước kia, không biết từ nơi nào nghe đến, cũng đi theo.
Nhìn thấy tiệm cơm Tây Tần chỉnh trang lại đều biểu thị rất đáng tiếc, bất quá Lão Dương Đầu đều nói với bọn họ, tiệm cơm chỉ là làm to hơn, nhưng cũng sẽ khiến mọi người yêu thích đến ăn. Đây cũng chính là ý tứ của Lâm Thục Ý.
Cho nên rất nhiều người đều nói, nếu như tiệm cơm Tây Tần khai trương lại, bọn họ nhất định sẽ đến đây ủng hộ.
Khai trương lần hai đã xác định ngày là ngày 21 tháng 11, cách bây giờ còn mấy ngày, tất cả mọi người đều nói sẽ đem tin tức nhanh chóng này truyền ra ngoài.
Tuyên truyền nhanh nhất hiện tại là dùng weibo
Đáng tiếc... Lâm Thục Ý lại không có weibo.
Điện thoại di động của cậu đến bây giờ cũng chỉ có hai tác dụng, gọi điện thoại, chơi game.
Chơi game vẫn là đơn giản nhất, đừng nói là weibo, ngày cả một cái ảnh chụp cũng không có.
Tiểu Uyển xung phong nhận việc này.
"Em có, chuyện này liền giao cho em đi, bất quá anh Tiểu Ý điện thoại di động của anh đâu cho em mượn dùng một chút."
Lâm Thục Ý nghi ngờ lấy điện thoại ra, không biết Tiểu Uyển muốn làm gì.
Tiểu Uyển vô cùng phấn khởi cầm lấy, điện thoại di động của Lâm Thục Ý thậm chí ngay cả cái mật mã đều không có, càng đừng nói bảo vệ riêng tư gì, chỉ đơn giản cần có cái gì thì có cái đấy, điện thoại di động của Lâm Thục Ý trống không, trên căn bản chẳng có cái gì cả. Tiểu Uyển đi đến album nhìn xem, muốn xem một chút có cái gì có thể lấy ra không, nhưng trên điện thoại lại biểu thị (10) làm cho cô rất đau đầu, mười tấm hình, phỏng chừng bên trong cũng không có gì dùng được.
Lâm Thục Ý đến gần.
"Em muốn điện thoại di động làm cái gì?"
Tiểu Uyển thở dài.
"Lần trước không phải có cô gái đăng lên weibo bức ảnh tiệm cơm Tây Tần sao? Có lượng chia sẻ rất cao, em muốn lần này có thể tham khảo một chút, ai biết trong di động anh một tấm hình cũng không có, anh không tự chụp sao?"
Lâm Thục Ý mặt ra.
Nhìn dáng dấp liền biết, không biết tự chụp là cái gì
"Nếu không anh nhanh chóng chụp một cái đi?"
Lâm Thục Ý lại lắc đầu.
"Quên đi thôi."
Cái weibo kia Tiểu Uyển đã cho cậu xem qua, phía dưới bình luận đủ loại cái gì cũng có, cậu không hy vọng mượn phương thức này lẫn lộn, nếu như muốn quảng cáo tiệm cơm Tây Tần, cậu là muốn bởi vì món ăn, chứ không phải mặt mũi của cậu.
Thẩm Phục ngược lại ở một bên chuyển động con mắt nghĩ tới biện pháp.
"Hai ngày trước anh dùng điện thoại di động của em chụp ảnh đâu rồi?"
Lâm Thục Ý chỉ chỉ điện thoại di động trong tay Tiểu Uyển, ở bên trong đi, mười tấm hình kia cũng đều là Thẩm Phục chụp.
Tiểu Uyển thấy Thẩm Phục muốn, liền đưa điện thoại di động đưa tới, Thẩm Phục đem bức ảnh chiếu ra sau đó từng cái xẹt qua, cuối cùng dừng lại, đưa Tiểu Uyển cùng Lâm Thục Ý xem.
"Hình của cậu ấy cũng không cần, đưa cái này đăng lên đi."
Tiểu Uyển tò mò đến gần xem, phát hiện là một món ăn, đĩa sứ giả cổ bên ngoài in hình hình hoa phập phồng, bên trong chứa món ăn đầy đủ hương vị màu sắc.
Tiểu Uyển thẳng thắn nuốt ngụm nước miếng.
"Anh Tiểu Ý ca ca đây là ảnh làm sao? Tại sao không gọi em!"
Lâm Thục Ý buồn cười.
“Món ăn ngày hôm đó làm, nhưng lại trùng ngày em đi học."
Tiểu Uyển làm bộ dạng cúi đầu ủ rũ, hai giây đồng hồ rồi hướng bức ảnh tiếp tục chảy nước miếng.
"Đây là làm món gì vậy ạ?"
Một đĩa có màu đỏ có xanh biếc, thoạt nhìn màu sắc hương vị đầy đủ.
Thẩm Phục cười híp mắt đi lên đùa cô
“Gan xào rau cần, rau cần giòn giòn sảng khoái, gan lợn vừa thơm vừa mới, ngày đó còn nấu cơm tẻ, kêu bà nội em với ông nội Dương đều đến ăn, chỉ có em là không được ăn thôi!"
Tiểu Uyển buồn rầu nhìn Thẩm Phục liếc mắt một cái, nước miếng càng tiết ra nhiều hơn.
Thẩm Phục cười ha ha.
Biết rõ xem mấy bức ảnh chính là bị tra tấn, Tiểu Uyển vẫn là một bên chảy nước miếng vừa đem ảnh còn dư lại xem hết, quả thực tất cả đều là món ăn Lâm Thục Ý, trong đó hai tấm chụp gấp gáp, bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng của Lâm Thục
Ý cầm cái đĩa nhỏ, rõ ràng đang cầm thức ăn nhưng lại gây chú, Tiểu Uyển chuyển động con ngươi, đã nghĩ ra chủ ý.
"Em đem mấy tấm hình này đều đăng lên nhé."
Lâm Thục Ý không thèm để ý gật gật đầu, ngược lại cũng không có hình cậu, liền mặc cho Tiểu Uyển lấy.
Tiểu Uyển một bên truyền một bên lầm bầm,
"Còn phải đến tiệm cơm chụp một bức chính diện nữa."
Vì vậy liền lộc cộc giày đi ra ngoài chụp.
Buổi tối, Tiểu Uyển đăng nhập tài khoản weibo của mình, đem bức ảnh từng cái đăng lên, còn tự viết một dòng trạng thái.
“Nhìn món ăn còn khiến tôi chảy nước miếng ba thước, đáng tiếc hôm đó tôi đi học không được nếm thử! Nhưng vui mừng nhất là ngày khai trương sẽ vào chủ nhật! Ha ha ha ha, quả thực khiến tôi ngửa mặt lên trời cười dài hai tiếng."
Sau đó bạn bè cô đã từng tới qua tiệm cơm Tây Tân nhanh chóng nhảy vào bình luận.
“Đây là sửa lại sao? Đẹp quá a! Chính là không biết còn có hai anh chàng đẹp trai ở đó không? Món ăn này đừng nói với tớ là anh chàng đẹp trai làm! Xin hỏi anh ta có bạn gái hay không? Có phải sẽ thích thiếu nữ xinh đẹp ngực to không?"
“Không tin được! Ngón tay này thật xinh đẹp! Liếm màn hình! Chính là anh chàng đẹp trai kia đúng không? Tớ có ấn tượng, còn nột người khác đâu? Tại sao không chụp chung? Còn có món ăn này! Tớ nghĩ chỉ có mì thôi, giờ có món khác sao? Trong nháy mắt nước miếng khó có thể nuốt xuống rồi.!"
"Tớ muốn đi! Lúc nào khai trương làm ơn nhất định nói cho tớ biết! Tớ đã chuẩn bị xong, tớ nguyện ý dùng tất cả tiền tiêu vặt!"
"Còn được xem trai đẹp nữa, nhớ cho tớ một suất nhưng mà, cư nhiên không có chụp mặt, không vui đau."
"Tiệm cơm Tây Tần! Rốt cục cũng khai trương, chờ thật lâu a!"
Sau đó cả người không nhận biết cũng đều đến bình luận.
"Thức ăn này thoạt nhìn hương vị rất ngon, ngón tay này cũng đẹp, nhìn ra là anh chàng đẹp trai đó."
“Tay đã đẹp như vậy còn biết nấu ăn nữa, hãy gả anh ấy cho tôi."
“Nhất định phải đăng mặt anh chàng đẹp trai lên, thật không tiến bộ, năm nay bạn sống thế nào vậy."
"Thỉnh nói cho tôi thời gian địa điểm, đi xem trai đẹp cần phải cho tôi một chỗ! Thời gian địa điểm, blogger là người tốt.
"Tiệm cơm Tây Tần? Nhìn quen mắt quá..."
...Vân vân.
Tiểu Uyển nghĩ tới bài đăng này sẽ đưa tới rất nhiều người đến xem, thế nhưng không nghĩ tới nhiều người như vậy, người bình luận, chia sẻ lập tức lên con số vạn, sau đó không ít người hỏi địa chỉ, mặc dù đa số đều là cô gái tuổi không lớn lắm, bất quá trong đó cũng có không thiếu người thuần túy cảm giác hứng thú với món ăn, trong lúc nhất thời weibo lập tức liền phát hỏa.
Quả nhiên thời đại này, kẻ tham ăn cùng người thích cái đẹp đã xưng bá thế giới rồi.
Sau đó không chờ Tây Tần tiệm cơm khai trương, thì có người ở phụ cânh phố Triều Dương đến xem, ngẫu nhiên gặp Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục sau đó, liền không khỏi kinh diễm một cái, sau đó tại trên weibo tiếp tục đăng hình, còn có cả một tấm ảnh chụp trộm.
Hai người đều chỉ lộ gò má, tựa hồ là đang nói chuyện, Thẩm Phục cười, khóe mắt cong cong sờ đầu Lâm Thục Ý đầu, toàn bộ hình ảnh cơ tình lập tức bắn ra bốn phía lên.
Vì vậy bình luận ngày càng nhiều, liên quan đến weibo Tiểu Uyển lúc trước đăng, nhất thời kéo theo các weibo khác, sự tình rốt cục cũng đi sai hướng so với tưởng tượng của Lâm Thục Ý.
Cuối cùng vừa nhắc tới tiệm cơm Tây Tần, đã có người nói.
"Ngày hai mươi mốt tháng mười một khai trương! Đầu bếp đẹp trai! Còn có tình yêu ấm áp của hai người! Nhất định phải đến xem!
Chỉ là Tiểu Uyển đăng weibo sau đó liền đi học, căn bản không thời gian nhìn lại, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý càng không cần nói, bọn họ cũng không thích xem bát quái trên weibo, vì vậy đại sự này đã xảy ra chừng mấy ngày, Thẩm Phục mới biết đến tin tức, vẫn là từ Thẩm lão gia tử gọi điện thoại tới.
Điện thoại vừa ấn nút nhận, liền nghe tiếng
"Không phải bảo mày dẫn cậu ấy trở về nhà sao? Hai đứa không về thì thôi còn làm cái gì đây! Muốn làm cho tất cả mọi người biết! Mày là không làm khó có phải không an lòng không?!!"
Ông đúng là miễn cưỡng đồng ý hai đứa nó cùng nhau không sai, nhưng ở trong lòng ông đây không phải sự tình gì vẻ vang, ngoại trừ người cần biết, vẫn là ít người biết thì tốt hơn, kết quả hai đứa nó làm rất tốt, làm cho mọi người đều biết, nếu không phải trong nhà, có nữ phục vụ lấy điện thoại lén lút bát quái bị ông nghe được chuyện này cũng không biết sẽ truyền bao xa đây.
Thẩm lão gia sắp tức muốn chết rồi!
Thẩm Phục lại một mặt không rõ cảm thấy muốn khóc
Lão gia tử này đang yên đang lành lại phát hoả cái gì?
"Tất cả mọi người đều biết, biết cái gì ạ?!"
Lão gia tử sắp bệnh tim đến nơi, cho là Thẩm Phục còn cùng ông giả ngu, âm thanh càng lớn,
"Đi lên tìm tiệm cơm Tây Tần! Một loạt đầu đề ở trên mạng, mày còn cùng ông giả ngu..."
Thẩm Phục híp một chút đôi mắt, đánh gãy lời lão gia tử nổi giận đùng đùng, móc móc lỗ tai nói.
“Ông chờ một chút để cháu đi xem sao."
Nói liền đem điện thoại cúp rồi.
Trầm lão gia tử cơ tim sắp tắc nghẽn quả thực là khó chịu mà.
Thẩm Phục đưa điện thoại di động mở ra trang web, tìm kiếm một chút về tiệm cơm Tây Tần, quả thực ra thật nhiều trang web tin tức.
#đầu bếp đẹp trai thụ phối hợp với ôn nhu công#
#Tây Tần tiệm cơm ở nơi nào#
#Đi vào xem, cần mang tôi đi cùng#
#Mọi người biết chuyện cầu tiết lộ thân phận của hai người #
Sau đó còn có trang chia sẻ bài đăng Tiểu Uyển, đương nhiên bắt mắt nhất vẫn là ảnh chụp trộm kia.
Thẩm Phục
“…"
Rốt cục là ai làm ra!!
Sau đó Trần Phóng cũng gọi điện thoại tới.
"Này hai người ân ái quá đấy, tớ chấm 100 điểm a, bất quá sao cậu lại lộ liễu như vậy? Không sợ lão gia từ cậu luôn sao?"
Sau đó phi thường không nhân đạo cười ha ha.
Thẩm Phục:... Lăn xa đi!!
Đem trang web lần lượt từng cái nhấn vào, phát hiện Trần Phóng nói không sai, bởi vì có bức ảnh, rất dễ dàng liền bị người ta tìm ra tên và thân phận của hắn, Lâm Thục Ý cũng không thể may mắn thoát khỏi, sau đó liền rất nhiều bình luận phía dưới nói bọn họ đẹp đôi, ngược lại cũng không có công kích gì, dù sao cũng chỉ một bức ảnh chụp trộm căn bản không nói rõ cái gì, bất quá chân tướng trong mắt người xem nghiễm nhiên biến thành kiêu căng bộc lộ.
Thẩm Phục:... Này là ai làm!!
Làm ra thật sự là... Quá đẹp!!
Thẩm Phục mặt mày hớn hở, lần này lão gia tử nhất định sẽ chết tâm làm cho hắn rời xa Lâm Thục Ý, hắn là có thể yên tâm lớn mật theo đuổi Lâm Thục Ý, không cần lo lắng lão gia tử đổi ý nữa rồi!
"Nhìn cái gì vậy, cao hứng như thế?"
Lâm Thục Ý đẩy cửa đi tới, liền thấy Thẩm Phục híp mắt cười hề hề.
Thẩm Phục cầm điện thoại di động cất vào trong túi.
"Không có gì."
Tin tức này tốt nhất vẫn để cho Lâm Thục Ý tự mình biết, dù sao nói cho Lâm Thục Ý sợ rằng sẽ cho là hắn cố ý, như vậy cũng không tốt.
Lâm Thục Ý đóng cửa lại, cởi áo khoác xuống, hơi nghi hoặc một chút nói với Thẩm Phục.
"Tôi cảm thấy tựa hồ gần đây xung quanh tiệm Tây Tần có rất nhiều người."
Thẩm Phục
“…."
"Hơn nữa rất nhiều người nhìn thấy tôi liền nhìn chằm chằm."
Thẩm Phục
“…."
Lâm Thục Ý nhớ tới Thẩm Phục hề hề cười, hồ nghi xoay đầu lại.
"Không có quan hệ gì với anh đấy chứ?"
"Trời xanh làm chứng, cùng anh thật sự không liên quan!!"
Hết chương 58.
Tác giả :
Ba Nhĩ Đại Nhân