Ta là Văn Mị Nhi
Chương 21
Hai người sau lung vẫn còn đang “ngươi trừng ta, ta trừng lại; ngươi làm mặt quỷ với ta, ta hếch mũi với ngươi". Tôi cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, phải làm sao đây! Một bên là muội muội ruột của Chu Doãn, một bên là muội muội kết nghĩa, còn sắp thành tình nhân của hắn nữa. Nếu tôi tự tiện xử lí, hắn nhất định sẽ hận không thể cắn chết tôi! Củ khoai lang bỏng tay này vẫn nên để hắn tự xử thôi!
“Tốt quá! Mấy người gặp Nhị ca thì tốt, huynh ấy thương ta như thế, chắc chắn sẽ không nỡ để ta chết!" Thấy Ngự thư phòng càng lúc càng gần, tâm trạng Tư Đồ Tĩnh cũng dần dần tốt lên. Nụ cười trên mặt càng lúc càng trở nên đắc ý, khiến An Ninh ngứa cả răng, hận không thể lập tức nhào lên cắn chết nàng ta.
Song An Ninh cũng tràn đầy niềm tin. Đây chính là Hoàng huynh của nàng, ca ca ruột của nàng, từ bé đến lớn vẫn luôn thương nàng nhất! Giờ nàng bị một tiểu lưu manh bắt nạt, mặc dù khá mất mặt khi phải để ca ca lấy lại danh dự cho mình, nhưng chỉ cần con Tiểu Long Hà chết tiệt này biến thành một con tôm chết chân chính, nàng không ngại.
Thế là một đoàn người cuồn cuộn đi đến Ngự thư phòng.
“Hoàng thượng, không xong rồi, Văn Quý phi và An Ninh công chúa dẫn theo một đám người sắp xông vào Ngự thư phòng của chúng ta rồi!" Tiểu Thuận Tử cuống quýt chạy vào hoảng hốt nói.
“Cái gì?! Chuyện gì đã xảy ra?" Mị Nhi làm chuyện lớn như thế, Chu Doãn đã sớm biết. Nhưng còn đang bận nghĩ chuyện tác hợp Bạch Vân Phi và An Ninh, còn bận nhớ cả Tam muội của mình, nên hắn sửng sốt.
“Ôi ~~~~~" Thấy Chu Doãn nhìn mình, Trần Lâm cũng lắc đầu. Hoàng thượng à, ngài nhìn ta làm gì, đến ngài còn không biết thì sao ta biết được! – Lão Trần nói thầm trong lòng. Ông cũng không biết Văn Quý phi đến làm gì mà!
“Trần Lâm, ngươi nói xem, Văn Mị Nhi này định tới phá Ngự thư phòng của trẫm sao?" Chu Doãn không chắc chắn, định nhờ Trần Lâm chứng thực. Song chính hắn cũng lắc mạnh đầu! Ầy ~~~~ không được, ý tưởng này quá vô lí! Quá vô lí luôn!!
“Không thể nào đâu ạ? Văn Quý phi còn chưa có gan làm chuyện đó đâu ạ? Không phải An Ninh công chúa cũng đi cùng sao?" Trong lòng Trần Lâm cũng không xác định. Hoàng thượng, ngài đừng hỏi ta vấn đề như thế này nữa mà.
“Hoàng thượng, Văn Quý phi và An Ninh công chúa cầu kiến!" Ngay lúc Chu Doãn suy đoán Văn Mị Nhi có phải định dẫn người đến phá Ngự thư phòng của mình không, một tiểu thái giám đến bẩm báo.
“Tuyên!" Chu Doãn vung tay lên, đám Mị Nhi vào điện!
“Hoàng huynh…" An Ninh vừa mới mở miệng định cáo trạng với Chu Doãn, đã bị Tư Đồ Tĩnh nhảy vào.
“Nhị ca! Cứu mạng! An Ninh công chúa muốn giết ta!" Tư Đồ Tĩnh thấy Chu Doãn, như gặp được tổ chức cách mạng, chỉ thiếu điều lệ nóng doanh tròng.
Thấy Tư Đồ Tĩnh bị trói gô trông rất đáng thương, còn kêu cứu mạng với hắn như gặp phải uất ức lớn lao, khỏi phải nói Chu Doãn đau lòng đến mức nào.
“Chuyện gì đã xảy ra?!" Mắt trợn tròn lên bắt đầu quát tôi. Xem ra hắn cho là tôi trói Tư Đồ Tĩnh lại. Nhưng cũng đúng, dù là cấm vệ quân trói, nhưng tôi cũng là người hạ lệnh.
+++
Tại một gian nhà dân trong kinh thành.
“Tô bá, ta muốn đi thi Trạng nguyên, có phải rất bất hiếu không?" Vẻ mặt Tô Chiêu Diễn vừa bi thương lại có phần khổ sở.
“Sao thiếu gia lại nghĩ vậy? Thiếu gia muốn vươn lên, đây là chuyện tốt mà!" Tô bá nghe Tô Chiêu Diễn nói vậy, cũng hơi kinh ngạc một chốc. Nhưng ông là một người đã trải qua bao sóng to gió lớn rồi, nên lập tức hoàn hồn ngay.
“Tô bá, bất kể nói như thế nào, giang sơn của tiền triều đều bị Chu gia cướp đi. Mà ta lại định đi thi Trạng, làm quan cho người Chu gia, cha nương nhất định sẽ trách ta!" Tô Chiêu Diễn lẩm bẩm.
“Ai, thiếu gia, đừng nói vậy. Ai cũng biết tiền triều như thế nào mà. Hoàng đế ngu ngốc, tàn bạo thì bị lật đổ là chuyện thường tình! Tô bá cũng đến tuổi bước một chân vào quan tài rồi, cũng thấy rõ cả mọi chuyện. Thay đổi triều vận như thế là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, hừ! Ta vẫn còn nhớ rõ Hoàng đế tiền triều đối xử với lão gia và phu nhân như thế nào. Lão gia không chiếm được cái ghế đó là do không đủ thời vận, thủ đoạn không bằng người. Nhưng tên Hoàng đế đó lại hùng hổ dọa người, đẩy người ta vào tuyệt cảnh! Nói thế nào thì lão gia với hắn cũng là huynh đệ ruột thịt, vậy mà hắn cũng có thể đuổi tận giết tuyệt được. Loại người như thế đáng bị mất nước!" Nhắc đến chuyện năm đó, Tô bá lại hận không thể ăn tươi nuốt sống Hoàng đế tiền triều.
Hóa ra, phụ thân Tô Chiêu Diễn và Hoàng đế tiền triều là huynh đệ ruột. Nhưng trong trận chiến tranh ngôi báu, phụ thân Tô Chiêu Diễn thất bại, nên bị giam lỏng. Vốn cho là sẽ bị nhốt như thế cả đời, ai ngờ sau khi lên ngôi, Hoàng đế tiền triều lại nhổ cỏ tận gốc, ngay cả đứa trẻ còn trong tã như Tô Chiêu Diễn cũng không tha.
May mà phụ thân Tô Chiêu Diễn vẫn còn chút thế lực từ trước, có người nhận được tin, lén thông báo cho họ. Sau khi biết tin, toàn gia bàn nhau đào vong, song vẫn chậm một bước. Vì yểm hộ cho kiều thê ấu tử trốn thoát, phụ thân Tô Chiêu Diễn bị chúng bắt được. Không bao lâu sau, tin Khang thân vương gia có ý đồ mưu phản, bị xử quyết tại chỗ đã truyền tới.
“Thiếu gia, sao tự dưng ngài lại muốn thi Trạng?" Hồi ức về những năm bi tháng thảm xong, Tô bá lại nhớ đến vấn đề này. Theo ông biết, thiếu gia cũng không phải người thích làm quan.
“Cái này… ta, ta nghe các ngươi nói nàng là Quý phi. Ta nghĩ, nếu thi đỗ Trạng nguyên, sẽ, sẽ gần nàng hơn một chút." Tô Chiêu Diễn ấp a ấp úng.
“Phụt!" Đây là Tô bá đang định uống trà sau khi mắng Hoàng đế tiều triều đến khát khô cả cổ.
Ông buồn bực. Lúc trước nói cho Tô Chiêu Diễn tin này là có ý để y dẹp suy nghĩ này đi. Dù đây là lần đầu tiên Tô Chiêu Diễn có hảo cảm với một nữ tử, nhưng người ta là Quý phi đó!
+++
“Bắt được một thích khách, không ngờ lại là người quen của Hoàng thượng, nên mới giao cho Hoàng thượng xử trí đó!" Tôi tức giận đáp. Dù ta hạ lệnh trói người thì sao, là người trong lòng của ngươi không theo quy củ trước, chẳng phải do ta gây sự với nàng ta trước. Hơn nữa, ta còn trút giận thay muội muội ruột của ngươi! Quát cái gì mà quát!
“Nhị ca, ta không phải thích khách! Là An Ninh công chúa muốn bắt ta!" Tiểu Long Hà vội vàng mở miệng biện giải, còn không quên cáo trạng láo An Ninh.
“An Ninh! Đường đường là công chúa, sao muội lại làm ra chuyện như vậy!" Vừa nghe Tư Đồ Tĩnh nói xong, Chu Doãn đã khiển trách An Ninh. An Ninh đáng thương, đến bây giờ vẫn chưa chen nổi một câu.
“Hoàng huynh, là bằng hữu của Tiểu Long Hà bắt ta trước. Chúng chẳng những bắt ta, còn vũ nhục ta nữa! Tên Tiểu Long Hà này còn uy hiếp ta!" An Ninh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống này, tức đến giậm chân.
“Nhị ca, là An Ninh công chúa gây sự với ta trước. Ta thì vừa nghe nói đám Vạn Nhân Địch bắt công chúa, đã lập tức bảo họ dừng lại, thả công chúa ngay. Đúng, đúng là lần công chúa bắt ta ấy, nhưng bị bọn Vạn Nhân Địch biết, nên họ bắt công chúa xả giận cho ta." Tư Đồ Tĩnh nói, lẽ thẳng khí hùng, như thể công chúa còn phải cảm tạ đại ân đại đức của nàng ta không bằng.
“Nếu thế, các ngươi bắt cóc công chúa, uy hiếp công chúa, sau đó sợ bị định tội, thả công chúa ra, công chúa còn phải vô cùng cảm kích các ngươi à?" Tôi thấy Chu Doãn nghe Tư Đồ Tĩnh, định bảo An Ninh để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không khỏi tức giận. Thì ra Chu Doãn ngươi lại là kẻ thấy sắc quên muội, đây là muội muội ruột của hắn, muội muội ruột bị bắt cóc đó! Nếu chúng có ý xấu gì, thì An Ninh xong đời đấy!
“Văn Quý phi, chuyện này không liên quan đến ngươi! Phải làm gì thì làm đi!" Chu Doãn muốn xua tôi đi.
“Hoàng thượng, tuy rằng An Ninh trói Tư Đồ Tĩnh vào cung là sai, nhưng chuyện công chúa bị bắt cóc lớn như thế, cũng không cần truy cứu sao?!" Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
“Không phải An Ninh vẫn không sao à, hơn nữa Tam muội cũng đâu có ý xấu gì!" Chu Doãn vẫn quyết tâm che chở Tư Đồ Tĩnh.
“Nếu Hoàng thượng muốn che chở Tư Đồ Tĩnh, vậy thôi. Nhưng đám bằng hữu của nàng ta lại dám bắt cóc người, dù không phải công chúa thì cũng phải để cho Hình bộ xử lí chứ?" Tôi nhìn Chu Doãn, quyết định. Coi như không xử phạt được Tiểu Long Hà, thì xử đám bằng hữu của nàng ta, xả giận cho An Ninh cũng được. Đứa trẻ đáng thương, có một ca ca như thế, còn không bằng không có.
“Văn Mị Nhi! Chuyện này không liên quan đến ngươi!" Chu Doãn thấy tôi níu kéo không tha, không khỏi cả giận nói.
“Ngươi dám quát ta! Được, lão nương nhịn đủ rồi đấy! Chu Doãn, ta cho ngươi biết, ta muốn ly hôn với ngươi!" Tôi quát, khí thế hung hăng. Sau đó chạy ra ngoài, bắt gặp Bạch Vân Phi đang vội vàng cầu kiến Chu Doãn.
“Tốt quá! Mấy người gặp Nhị ca thì tốt, huynh ấy thương ta như thế, chắc chắn sẽ không nỡ để ta chết!" Thấy Ngự thư phòng càng lúc càng gần, tâm trạng Tư Đồ Tĩnh cũng dần dần tốt lên. Nụ cười trên mặt càng lúc càng trở nên đắc ý, khiến An Ninh ngứa cả răng, hận không thể lập tức nhào lên cắn chết nàng ta.
Song An Ninh cũng tràn đầy niềm tin. Đây chính là Hoàng huynh của nàng, ca ca ruột của nàng, từ bé đến lớn vẫn luôn thương nàng nhất! Giờ nàng bị một tiểu lưu manh bắt nạt, mặc dù khá mất mặt khi phải để ca ca lấy lại danh dự cho mình, nhưng chỉ cần con Tiểu Long Hà chết tiệt này biến thành một con tôm chết chân chính, nàng không ngại.
Thế là một đoàn người cuồn cuộn đi đến Ngự thư phòng.
“Hoàng thượng, không xong rồi, Văn Quý phi và An Ninh công chúa dẫn theo một đám người sắp xông vào Ngự thư phòng của chúng ta rồi!" Tiểu Thuận Tử cuống quýt chạy vào hoảng hốt nói.
“Cái gì?! Chuyện gì đã xảy ra?" Mị Nhi làm chuyện lớn như thế, Chu Doãn đã sớm biết. Nhưng còn đang bận nghĩ chuyện tác hợp Bạch Vân Phi và An Ninh, còn bận nhớ cả Tam muội của mình, nên hắn sửng sốt.
“Ôi ~~~~~" Thấy Chu Doãn nhìn mình, Trần Lâm cũng lắc đầu. Hoàng thượng à, ngài nhìn ta làm gì, đến ngài còn không biết thì sao ta biết được! – Lão Trần nói thầm trong lòng. Ông cũng không biết Văn Quý phi đến làm gì mà!
“Trần Lâm, ngươi nói xem, Văn Mị Nhi này định tới phá Ngự thư phòng của trẫm sao?" Chu Doãn không chắc chắn, định nhờ Trần Lâm chứng thực. Song chính hắn cũng lắc mạnh đầu! Ầy ~~~~ không được, ý tưởng này quá vô lí! Quá vô lí luôn!!
“Không thể nào đâu ạ? Văn Quý phi còn chưa có gan làm chuyện đó đâu ạ? Không phải An Ninh công chúa cũng đi cùng sao?" Trong lòng Trần Lâm cũng không xác định. Hoàng thượng, ngài đừng hỏi ta vấn đề như thế này nữa mà.
“Hoàng thượng, Văn Quý phi và An Ninh công chúa cầu kiến!" Ngay lúc Chu Doãn suy đoán Văn Mị Nhi có phải định dẫn người đến phá Ngự thư phòng của mình không, một tiểu thái giám đến bẩm báo.
“Tuyên!" Chu Doãn vung tay lên, đám Mị Nhi vào điện!
“Hoàng huynh…" An Ninh vừa mới mở miệng định cáo trạng với Chu Doãn, đã bị Tư Đồ Tĩnh nhảy vào.
“Nhị ca! Cứu mạng! An Ninh công chúa muốn giết ta!" Tư Đồ Tĩnh thấy Chu Doãn, như gặp được tổ chức cách mạng, chỉ thiếu điều lệ nóng doanh tròng.
Thấy Tư Đồ Tĩnh bị trói gô trông rất đáng thương, còn kêu cứu mạng với hắn như gặp phải uất ức lớn lao, khỏi phải nói Chu Doãn đau lòng đến mức nào.
“Chuyện gì đã xảy ra?!" Mắt trợn tròn lên bắt đầu quát tôi. Xem ra hắn cho là tôi trói Tư Đồ Tĩnh lại. Nhưng cũng đúng, dù là cấm vệ quân trói, nhưng tôi cũng là người hạ lệnh.
+++
Tại một gian nhà dân trong kinh thành.
“Tô bá, ta muốn đi thi Trạng nguyên, có phải rất bất hiếu không?" Vẻ mặt Tô Chiêu Diễn vừa bi thương lại có phần khổ sở.
“Sao thiếu gia lại nghĩ vậy? Thiếu gia muốn vươn lên, đây là chuyện tốt mà!" Tô bá nghe Tô Chiêu Diễn nói vậy, cũng hơi kinh ngạc một chốc. Nhưng ông là một người đã trải qua bao sóng to gió lớn rồi, nên lập tức hoàn hồn ngay.
“Tô bá, bất kể nói như thế nào, giang sơn của tiền triều đều bị Chu gia cướp đi. Mà ta lại định đi thi Trạng, làm quan cho người Chu gia, cha nương nhất định sẽ trách ta!" Tô Chiêu Diễn lẩm bẩm.
“Ai, thiếu gia, đừng nói vậy. Ai cũng biết tiền triều như thế nào mà. Hoàng đế ngu ngốc, tàn bạo thì bị lật đổ là chuyện thường tình! Tô bá cũng đến tuổi bước một chân vào quan tài rồi, cũng thấy rõ cả mọi chuyện. Thay đổi triều vận như thế là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, hừ! Ta vẫn còn nhớ rõ Hoàng đế tiền triều đối xử với lão gia và phu nhân như thế nào. Lão gia không chiếm được cái ghế đó là do không đủ thời vận, thủ đoạn không bằng người. Nhưng tên Hoàng đế đó lại hùng hổ dọa người, đẩy người ta vào tuyệt cảnh! Nói thế nào thì lão gia với hắn cũng là huynh đệ ruột thịt, vậy mà hắn cũng có thể đuổi tận giết tuyệt được. Loại người như thế đáng bị mất nước!" Nhắc đến chuyện năm đó, Tô bá lại hận không thể ăn tươi nuốt sống Hoàng đế tiền triều.
Hóa ra, phụ thân Tô Chiêu Diễn và Hoàng đế tiền triều là huynh đệ ruột. Nhưng trong trận chiến tranh ngôi báu, phụ thân Tô Chiêu Diễn thất bại, nên bị giam lỏng. Vốn cho là sẽ bị nhốt như thế cả đời, ai ngờ sau khi lên ngôi, Hoàng đế tiền triều lại nhổ cỏ tận gốc, ngay cả đứa trẻ còn trong tã như Tô Chiêu Diễn cũng không tha.
May mà phụ thân Tô Chiêu Diễn vẫn còn chút thế lực từ trước, có người nhận được tin, lén thông báo cho họ. Sau khi biết tin, toàn gia bàn nhau đào vong, song vẫn chậm một bước. Vì yểm hộ cho kiều thê ấu tử trốn thoát, phụ thân Tô Chiêu Diễn bị chúng bắt được. Không bao lâu sau, tin Khang thân vương gia có ý đồ mưu phản, bị xử quyết tại chỗ đã truyền tới.
“Thiếu gia, sao tự dưng ngài lại muốn thi Trạng?" Hồi ức về những năm bi tháng thảm xong, Tô bá lại nhớ đến vấn đề này. Theo ông biết, thiếu gia cũng không phải người thích làm quan.
“Cái này… ta, ta nghe các ngươi nói nàng là Quý phi. Ta nghĩ, nếu thi đỗ Trạng nguyên, sẽ, sẽ gần nàng hơn một chút." Tô Chiêu Diễn ấp a ấp úng.
“Phụt!" Đây là Tô bá đang định uống trà sau khi mắng Hoàng đế tiều triều đến khát khô cả cổ.
Ông buồn bực. Lúc trước nói cho Tô Chiêu Diễn tin này là có ý để y dẹp suy nghĩ này đi. Dù đây là lần đầu tiên Tô Chiêu Diễn có hảo cảm với một nữ tử, nhưng người ta là Quý phi đó!
+++
“Bắt được một thích khách, không ngờ lại là người quen của Hoàng thượng, nên mới giao cho Hoàng thượng xử trí đó!" Tôi tức giận đáp. Dù ta hạ lệnh trói người thì sao, là người trong lòng của ngươi không theo quy củ trước, chẳng phải do ta gây sự với nàng ta trước. Hơn nữa, ta còn trút giận thay muội muội ruột của ngươi! Quát cái gì mà quát!
“Nhị ca, ta không phải thích khách! Là An Ninh công chúa muốn bắt ta!" Tiểu Long Hà vội vàng mở miệng biện giải, còn không quên cáo trạng láo An Ninh.
“An Ninh! Đường đường là công chúa, sao muội lại làm ra chuyện như vậy!" Vừa nghe Tư Đồ Tĩnh nói xong, Chu Doãn đã khiển trách An Ninh. An Ninh đáng thương, đến bây giờ vẫn chưa chen nổi một câu.
“Hoàng huynh, là bằng hữu của Tiểu Long Hà bắt ta trước. Chúng chẳng những bắt ta, còn vũ nhục ta nữa! Tên Tiểu Long Hà này còn uy hiếp ta!" An Ninh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống này, tức đến giậm chân.
“Nhị ca, là An Ninh công chúa gây sự với ta trước. Ta thì vừa nghe nói đám Vạn Nhân Địch bắt công chúa, đã lập tức bảo họ dừng lại, thả công chúa ngay. Đúng, đúng là lần công chúa bắt ta ấy, nhưng bị bọn Vạn Nhân Địch biết, nên họ bắt công chúa xả giận cho ta." Tư Đồ Tĩnh nói, lẽ thẳng khí hùng, như thể công chúa còn phải cảm tạ đại ân đại đức của nàng ta không bằng.
“Nếu thế, các ngươi bắt cóc công chúa, uy hiếp công chúa, sau đó sợ bị định tội, thả công chúa ra, công chúa còn phải vô cùng cảm kích các ngươi à?" Tôi thấy Chu Doãn nghe Tư Đồ Tĩnh, định bảo An Ninh để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không khỏi tức giận. Thì ra Chu Doãn ngươi lại là kẻ thấy sắc quên muội, đây là muội muội ruột của hắn, muội muội ruột bị bắt cóc đó! Nếu chúng có ý xấu gì, thì An Ninh xong đời đấy!
“Văn Quý phi, chuyện này không liên quan đến ngươi! Phải làm gì thì làm đi!" Chu Doãn muốn xua tôi đi.
“Hoàng thượng, tuy rằng An Ninh trói Tư Đồ Tĩnh vào cung là sai, nhưng chuyện công chúa bị bắt cóc lớn như thế, cũng không cần truy cứu sao?!" Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
“Không phải An Ninh vẫn không sao à, hơn nữa Tam muội cũng đâu có ý xấu gì!" Chu Doãn vẫn quyết tâm che chở Tư Đồ Tĩnh.
“Nếu Hoàng thượng muốn che chở Tư Đồ Tĩnh, vậy thôi. Nhưng đám bằng hữu của nàng ta lại dám bắt cóc người, dù không phải công chúa thì cũng phải để cho Hình bộ xử lí chứ?" Tôi nhìn Chu Doãn, quyết định. Coi như không xử phạt được Tiểu Long Hà, thì xử đám bằng hữu của nàng ta, xả giận cho An Ninh cũng được. Đứa trẻ đáng thương, có một ca ca như thế, còn không bằng không có.
“Văn Mị Nhi! Chuyện này không liên quan đến ngươi!" Chu Doãn thấy tôi níu kéo không tha, không khỏi cả giận nói.
“Ngươi dám quát ta! Được, lão nương nhịn đủ rồi đấy! Chu Doãn, ta cho ngươi biết, ta muốn ly hôn với ngươi!" Tôi quát, khí thế hung hăng. Sau đó chạy ra ngoài, bắt gặp Bạch Vân Phi đang vội vàng cầu kiến Chu Doãn.
Tác giả :
Túy Ngọa Thư Hương