Ta là Thực Sắc
Chương 95: Anh đào và chuối tiêu
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là chịu đựng ngứa ngáy mà rút tay về.
Không dám a.
Nếu như không cẩn thận đem cứu tinh duy nhất này đắc tội, hắn phủi mông chạy lấy người, mặc kệ tôi, thì sao được chứ? Cho nên tôi chỉ có thể ngoan ngoãn trốn tránh ở phía sau bạn học Đồng Diêu, nhìn cái mông vểnh của hắn, nước mắt cùng nước miếng tí tách rơi.
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Đồng Diêu, chỉ nghe thấy tiếng cười của hắn: “Chú Tần, cháu còn có việc đi trước. Ngày khác cháu nhất định sẽ đến cùng ngài câu cá".
Chú Tần sang sảng cười, thanh âm như chuông lớn, chấn động làm da người ta run lên: “Tiểu tử nhà người, ta nhìn từ bé đến lớn. Hứ, cái mông khỉ kia có thể ngồi yên được mấy phút? Vẫn là gọi ba ngươi tới câu cá với ta còn thỏa đáng hơn".
“Nhất định, nhất định". Đồng Diêu nói xong liền lôi kéo tôi đi ra khỏi biệt thự.
Từ đầu đến cuối tôi đều không có nhìn thấy vẻ mặt của Vân Dịch Phong.
Bất quá, nghĩ cũng có thể biết được là chẳng có dễ coi gì đâu.
Đồng Diêu rất nhanh đem tôi nhét vào trong xe hắn, tiếp theo, một đường như tên bay quay về nhà của tôi.
Cả đêm không về nhà, nhìn thấy bài trí trong phòng, vẫn là rất tưởng niệm.
“Đừng khách khí, cứ xem như nhà mình, tùy tiện ngồi đi". Tôi bảo Đồng Diêu.
Chẳng qua, cẩn thận nghĩ lại thì căn phòng này chính là hắn cho tôi.
Nói xong, tôi mở tủ lạnh, muốn tìm chút gì đó để ăn.
Ở sân bay bị kéo một đoạn đường dài như vậy, còn tiêu hao nhiều calorie hơn làm tình nữa.
Ai ngờ cánh cửa tủ lạnh vừa mới bị tôi kéo ra, Đồng Diêu lập tức đem nó đẩy lại.
“Ngươi làm gì vậy?". Tôi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Đồng Diêu luôn luôn không nghiêm túc, giờ phút này lại có dáng vẻ không giống như bình thường, đôi mắt hắn cứ nhìn tôi chằm chằm. Như biển khơi sâu thẳm khiến cho tôi bất ngờ.
“Ngươi có bị thương không?" Hắn hỏi.
“Ngươi xem ta có vẻ giống như từng bị thương sao?" Tôi dang hai chân hai tay ra cho hắn xem, rồi nện một quyền vào ngực hắn, nói: “Ngươi cũng xem nhẹ ta quá rồi, Hàn Thực Sắc ta nhìn qua giống như là người sẽ chịu thiệt thòi sao?".
Không tồi, không tồi, cơ ngực của Đồng Diêu cũng có tính đàn hồi giống y như cái mông nhỏ của hắn vậy.
“Ngươi có phải con gái không hả? Sao khí lực lại lớn như vậy?". Đồng Diêu xoa xoa chỗ vừa bị tôi đấm, nói, “Ôn nhu một chút, bằng không thì không gả đi được đấy".
Tôi cúi đầu, tự xem xét lại vùng đồi núi trước ngực, gật đầu rất chắc chắn: “Kiểm tra một chút rồi, ta thực sự là con gái".
Đồng Điêu dựa vào bên cạnh tủ lạnh, lại hồi phục lại bộ dạng vô lại, lấy ánh mắt hơi lười nhác mà nhìn tôi: “Ai biết được ngươi độn cái gì ở trong đó?
“Vậy thì ta hoài nghi ngươi độn tất chân trong đũng quần thì sao." Tôi không phục
Đồng Diêu nở nụ cười, trong mắt có một tia hư hỏng, là loại hư hỏng mà nữ nhân ưa thích. Hắn bỗng nhìn về phía giường của tôi, nói: “Kia là cái gì vậy?".
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, trong đầu thầm nghĩ một tiếng hỏng bét.
Không được rồi, thật kinh khủng.
Sáng hôm qua thức dậy muộn, chưa kịp thu dọn giường.
Quần lót, áo bra, còn có áo ngủ gợi cảm, tất cả hỗn độn chồng chất trên giường.
Có một loại mùi vị vô cùng dâm mĩ.
Tuy rằng da mặt Hàn Thực Sắc tôi dày vô địch thiên hạ, thế nhưng trong cơ thể vẫn bất hạnh mà còn ẩn chứa một chút e thẹn của tiểu nữ nhân, luôn luôn chờ cơ hội phát tác.
Mà hiện tại chính là lúc tôi phát tác.
Ngay lập tức tôi vội vàng chạy tới, luống cuống tay chân thu dọn.
Đồng Diêu lại tranh đến trước tôi, cầm lấy cái áo ngủ kia của tôi, liếc mắt nhìn tôi một cách mập mờ lẫn không có hảo ý.
Cái áo ngủ kia là bằng ren, gần như trong suốt, hơn nữa lại là màu đỏ rực như lửa, khiêu khích ham muốn của con người.
Thực sự muốn bao nhiêu gợi cảm, thì có bấy nhiêu gợi cảm.
Tôi thừa nhận bản thân thích làm đẹp, thích không có việc gì mặc loại áo ngủ này đi đi lại lại trong phòng.
Tuy rằng không có đàn ông ở bên mình thưởng thức, nhưng có thể làm đẹp cho chính mình ngắm cũng tốt.
Ngón tay Đồng Diêu đem dây lưng bằng lụa của chiếc áo ngủ kia quấn một vòng.
Hắn dựa vào đầu giường, khóe môi bên phải giương cao, vẽ ra một độ cong câu hồn nhiếp phách.
Tôi thừa nhận đứa nhỏ này quả thực là có vốn liếng để phong lưu.
Hắn cứ như vậy cầm áo ngủ của tôi, nhẹ nhàng dùng ngón tay khiêu khích.
Ngón tay của nam nhân, nụ hoa của nữ nhân.
Hương vị kiều diễm tinh tế lan tràn trong phòng.
Tôi cũng không muốn nhìn bạn tốt cầm áo ngủ của mình chơi đùa, vì thế chạy nhanh xông tới cướp lại.
Thế nhưng, Đồng Diêu bộ dạng kỳ quái, chết cũng không đưa cho tôi.
Vì thế tôi chỉ có thể dùng chiêu sói ác vồ dê, nhảy lên… Đoạt chiếc áo ngủ trong tay hắn.
Rất không may, lại biến thành tư thế tôi đè lên hắn.
Tôi lại không để ý những thứ này, chỉ chuyên tâm chú ý cướp đoạt, nhưng cướp đi cướp lại, liền phát hiện Đồng Diêu bất động.
Cúi đầu, phát hiện ra ánh mắt hắn đang hướng về phía cái tôi có mà hắn không có, hoặc là chúng tôi đều có, nhưng mà chỗ ấy của hắn không được hùng vĩ như của tôi.
Nói trắng ra chính là hắn đang hướng về phía ngực tôi.
Y phục của tôi cổ áo khá rộng, hơn nữa với tư thế hiện tại cảnh xuân lộ ra hoàn toàn.
Mà Đồng Diêu giờ phút này lại nhẹ nhàng quẳng ra một câu: “Quả nhiên a, khe ngực cũng giống như thời gian vậy, dồn ép lại thì cũng sẽ có."
Trong lời nói của Đồng Diêu có hai tầng ý tứ.
Ý nghĩa thứ nhất là, tuy rằng trong mắt hắn ngực của tôi có hơi nhỏ, nhưng bộ ngực nhỏ này vẫn có thể dồn ép ra khe ngực.
Ý nghĩa thứ hai, cũng chính là ý nghĩa quan trọng nhất. Đó chính là… hắn thừa nhận đã nhìn thấy khe ngực của tôi rồi.
Hôm nay tôi mặc chính là cái áo bra cup nửa ngực, điều này có nghĩa, có một nửa phần ngực của tôi lộ ra ngoài, đều bị Đồng Diêu xem hết sạch trơn.
Con người Hàn Thực Sắc tôi không chịu được nhất chính là thiệt thòi, nếu cứ như vậy bị Đồng Diêu xem, chẳng phải sẽ làm cho tôi giận dữ mất mấy năm sao?
Cho nên ánh mắt của tôi nhíu lại đầy nguy hiểm.
Tiếp đến, tay của tôi bỗng chốc đi xuống dưới thắt lưng của Đồng Diêu, làm bộ như muốn cởi quần của hắn.
Ít nhất hắn cũng phải cho tôi xem một nửa mệnh căn thì mới xem là công bằng.
Nhưng Đồng Diêu người này thực sự rất tinh ranh.
Hắn giống như con cá chạch, “Vèo" một tiếng từ dưới cơ thể tôi thoát ra.
Tiếp đến, hắn bình ổn đứng bên giường, nghiêm chỉnh mà ung dung nhìn tôi.
Tôi tức giận, hận không thể xông lên một ngụm đem tiểu đệ đệ của hắn cắn xuống, ngâm trong bình dưa muối ngày ngày thưởng thức.
Nhìn thấy tôi tức giận đến trắng bệnh cả mặt, sóng mắt Đồng Diêu lưu chuyển: “Ta nói rồi, nếu như ngươi muốn nhìn của ta… Nhất định, phải đem của ngươi cho ta xem trước".
“Vừa rồi rõ ràng ngươi đã nhìn của ta". Tôi bất bình hô lớn.
“Thế nhưng vừa rồi ta cũng không nhìn thấy trọng điểm", Đồng Diêu kéo kéo khéo miệng, vô cùng tao nhã, “Thân ái… Thời đại này, phải lộ đầu mới đáng xem".
“Lộ cái đầu nhà ngươi, tự mình đi mua hai cái bánh bao, rồi đặt ở trên đó hai quả anh đào, từ từ xem". Tôi lườm hắn.
“Vậy ngươi cũng có thể mua một quả chuối tiêu, chậm rãi ngắm". Đồng Diêu cười hì hì.
Tôi vốn muốn dùng chuyện xương bọt biển trước đây để công kích hắn.
Nhưng vừa ngước mắt lên, nhìn đến vết thương trên trán hắn, nghĩ đến lúc đó Đồng Diêu hành động nghĩa khí như thế, tâm liền mềm nhũn.
Vì thế tôi thay đổi chủ đề câu chuyện: “Ngươi làm sao biết ta ở nhà Vân Dịch Phong?".
“Tìm thôi". Đồng Diêu nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Tôi đương nhiên biết sự việc sẽ không dễ dàng như thế. Cẩn thận tính ra, tôi mất tích chưa đến 24h, ngay cả tư cách báo án cũng không có. Mà liền trong thời gian ngắn như vậy, Đồng Diêu không chỉ tra ra tôi đang ở chỗ nào, còn có thể mời được chú Tần ra tay ngăn chặn Vân Dịch Phong. Năng lực, thủ đoạn, mưu trí, đều không thể xem thường. Hơn nữa, người này cả ngày giữ dáng vẻ tươi cười vô hại với xã hội đen, thật là con hổ mặt cười (nham hiểm). Thực may mắn vì tôi và hắn là bạn bè chứ không phải kẻ thù.
Nếu không, chính mình đi tong lúc nào tôi cũng không biết đâu.
Tôi hỏi xong, liền đến lượt Đồng Diêu hỏi, “Ngươi sao lại đắc tội với Vân Dịch Phong?"
“Ta trời sinh diễm lệ, không cẩn thận bị hắn coi trọng, hắn quỳ khóc cầu xin ta cho hắn đem về làm vợ. Đáng tiếc ta thà chết chứ không chịu, hắn liền tức giận, dùng vũ lực bắt cóc ta, chuẩn bị đem ta nhốt trong phòng tối dạy dỗ". Tôi kiên trì phổ biến tri thức cho Đồng Diêu, “Loại tình huống này giống như là ngược luyến tình thâm trong tiểu thuyết ngôn tình đó, hiểu chưa?".
Nghe xong câu chuyện của tôi, Đồng Diêu chỉ nói bốn chữ: “Ngươi lại khoác lác".
Thật không cho tôi mặt mũi. Chẳng lẽ nhìn tôi không có chút khí chất vợ của đại ca xã hội đen nào sao.
“Nói thật, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?". Đồng Diêu nghiêm túc hỏi.
Tôi chỉ có thể đem sự việc trải qua nói vắn tắt với hắn một lần.
Đại ý chính là, kỳ thật tôi và Vân Dịch Phong trong lúc đó chỉ là có một chút hiểu lầm nhỏ, không có gì đáng ngại.
Đương nhiên là ở giữa đã lược đi rất nhiều chi tiết, tỷ như nhóc ăn mày chủ động hiến thân cho tôi, nhưng tôi không biết vì sao lại không ăn được hắn, hối hận đến đấm ngực giậm chân, trắng đêm không ngủ.
Tôi không thể khiến cho danh tiếng nữ lưu manh của tôi truyền đi khắp nơi.
Sau khi nghe xong, Đồng Diêu trầm mặc gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì khác nữa. Tôi nhìn vết thương trên trán Đồng Diêu, nói: “Ngươi cứ như vậy ra khỏi bệnh viện? Không có việc gì chứ?".
“Yên tâm, cũng coi như là khỏe rồi". Đồng Diêu nói
“Thực sự đã khỏe rồi?". Tôi hỏi lại.
“Thực sự". Đồng Diêu khẳng định.
“Nếu như vậy", tôi trầm ngâm, sau đó đi ra với lấy cái xoong, bình tĩnh nói, “Đưa cái đầu của ngươi qua đây, ta đập một cái".
Nhóc ăn mày đi rồi, tôi đành phải miễn cưỡng chọn cái thứ 2, đánh Đồng Diêu.
Nghe vậy, lông mày Đồng Diêu hơi gương lên, tạo thành một vòng cung trầm tĩnh mà tao nhã.
Hắn quay về phía tôi bình thản nở nụ cười. Cái xoong trên tay tôi bị đoạt đi.
Cái đầu của tôi, bị hắn đập rồi.
Cho nên mới nói, Đồng Diêu quả thật là nham hiểm.
Trong lúc nước mắt tràn mi, tôi đã đưa ra kết luận như vậy.
Sau ngày đó, cuộc sống của tôi lại trời yên bể lặng.
Hàng ngày đi làm, tan tầm, chơi game, ăn cơm.
Thời gian cứ lặp đi lặp lại như vậy mà trôi qua, rất nhanh mùa xuân đã đến.
Mùa xuân của những người ở bên cạnh tôi, đều đến rồi.
Người thứ nhất trong “Ba chị em dâm tặc" nổi tiếng của bệnh viện, Quy Tử, chồng cô ấy xin nghỉ phép một tháng, hai người bay đến Châu Âu hưởng tuần trăng mật thứ hai, căn cứ theo suy đoán không chịu trách nhiệm của chúng tôi, hai người này căn bản không phải yêu thích gì phong cảnh của Châu Âu, nhất định là suốt ngày trên giường khách sạn lăn qua lăn lại đi.
Người thứ hai trong “Ba chị em dâm tặc" nổi tiếng của bệnh viện – Nguyệt Quang, một hôm nào đó trên đường tan ca, không cẩn thận làm xước thân xe một chiếc Ferrari. Soái ca trẻ tuổi kiêm chủ xe kia bước xuống cùng nàng lý luận, kết quả, hai người ở trong đoạn thời gian đấu võ mồm đã nảy sinh tình cảm, gấp rút đính hôn, kết hôn, hiện tại đang đi hưởng tuần trăng mật.
Càng kinh động hơn là, Lão viện trưởng cùng với dì dọn vệ sinh mới ly hôn không lâu, hơn nữa còn là người ban cho ông ấy cái danh hào “bé phân", đang đắm chìm trong biển tình lúc xế chiều.
Từ sau đó, tần suất Lão Viện trưởng đi vệ sinh lại gia tăng.
Mỗi ngày Lão Viện trưởng đều thẹn thùng đi đến cửa nhà vệ sinh, lén ngắm dì, thẹn thùng lộ ra cái răng nanh thiếu một nửa, khuôn mặt đầy nếp nhăn như hoa cúc, cười đến ngây ngốc hồ đồ, lại si ngốc hỏi một câu: “Hiện tại, ta có thể đi… vệ sinh không?".
Mỗi khi đến lúc này, chúng tôi đang trốn trong các xó xỉnh đều bị sét đánh mấy cái, hôn mê bất tỉnh, nghiêm trọng thì đến tình trạng bị liệt nửa người.
Nhưng bất kể sét đánh người như thế nào, Lão Viện trưởng ít nhất cũng tìm được mùa xuân của chính mình rồi a.
Nhìn một cảnh sắc hòa hợp vui vẻ xuân ý dạt dào ở trước mắt, tôi cô đơn một mình, thật là lạnh lẽo.
Họa vô đơn chí hơn là, không chỉ con người mà ngay cả động vật xung quanh tôi cũng đang nghênh đón mùa xuân. Cá chép trong hồ nước của bệnh viện mỗi ngày cũng tìm nhau giao phối. Bọn chó trong tiểu khu cả ngày ở trong bụi cỏ “hắc hưu", bên cạnh còn có mấy đứa trẻ ấu trĩ không hiểu chuyện đứng xung quanh xem. Ngay cả con gián mấy ngày trước bị tôi đạp chết trong bếp, cũng là hai con đang có bộ phận thân thể nào đó đang dính liền với nhau. Quả thật là chọc vào mắt.
Trong lòng tôi bắt đầu mất thăng bằng, nguyền rủa toàn bộ bỉ dực song phi(liền cánh cùng bay) ngã chết, toàn bộ uyên ương hý thủy (uyên ương nghịch nước) chết chìm.
Ai ngờ thử thách lợi hại hơn lại đến.
Buổi tối hôm nay tôi về đến nhà không có tâm trạng nấu cơm, liền quyết định đi nhà Kiều bang chủ ăn chực cơm.
Vừa nãy thấy cửa sổ sát sàn nhà Kiều bang chủ mở, chắc chắn là có người ở nhà.
Sau ba hồi gõ, cánh cửa mở ra.
Trông thấy phong cảnh hiện ra trước mắt, toàn bộ gương mặt tươi cười lấy lòng kinh điển mà tôi hết sức bày ra để đến ăn chực cơm, trong nháy mắt đông cứng.
Kiều bang chủ ở trần thân trên!
Hạ thân của hắn chỉ được vây quanh bởi chiếc khăn tắm màu trắng. Nước da ngăm đen kia, cơ bắp khiến cho người ta sôi sục khí huyết kia, dáng người chữ V kia.
Tay của tôi bắt đầu rục rịch, vô cùng muốn đưa tay đem cái khăn tắm kia của Kiều bang chủ xé bỏ.
Giữa chân mày Kiều bang chủ thoáng hiện lên một kia kinh ngạc, nhưng lập tức hắn khôi phục trấn tĩnh nói: “Ta hiện tại bộn bề nhiều việc, có việc gì ngày mai nói sau".
“Bố thí cho ta một chút cơm là được rồi. Ngươi cứ bận việc của ngươi, ta tự mình đi lấy". Nói xong, tôi liền làm vẻ muốn đi vào.
Thế nhưng Kiều bang chủ ngăn cản tôi lại.
Tôi dương dương mi mắt nghi hoặc, mũi dường như ngửi thấy mùi kỳ lạ.
Đương nhiên không phải mùi hôi nách, mà là bầu không khí kỳ lạ.
Tôi đang muốn mở miệng hỏi, một cái âm thanh quen thuộc truyền đến: “Đồ ăn ngoài đến rồi sao?".
Rồi Sài Sài xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Hơn nữa Sài Sài vẫn là đang mặc áo ngủ.
Không dám a.
Nếu như không cẩn thận đem cứu tinh duy nhất này đắc tội, hắn phủi mông chạy lấy người, mặc kệ tôi, thì sao được chứ? Cho nên tôi chỉ có thể ngoan ngoãn trốn tránh ở phía sau bạn học Đồng Diêu, nhìn cái mông vểnh của hắn, nước mắt cùng nước miếng tí tách rơi.
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Đồng Diêu, chỉ nghe thấy tiếng cười của hắn: “Chú Tần, cháu còn có việc đi trước. Ngày khác cháu nhất định sẽ đến cùng ngài câu cá".
Chú Tần sang sảng cười, thanh âm như chuông lớn, chấn động làm da người ta run lên: “Tiểu tử nhà người, ta nhìn từ bé đến lớn. Hứ, cái mông khỉ kia có thể ngồi yên được mấy phút? Vẫn là gọi ba ngươi tới câu cá với ta còn thỏa đáng hơn".
“Nhất định, nhất định". Đồng Diêu nói xong liền lôi kéo tôi đi ra khỏi biệt thự.
Từ đầu đến cuối tôi đều không có nhìn thấy vẻ mặt của Vân Dịch Phong.
Bất quá, nghĩ cũng có thể biết được là chẳng có dễ coi gì đâu.
Đồng Diêu rất nhanh đem tôi nhét vào trong xe hắn, tiếp theo, một đường như tên bay quay về nhà của tôi.
Cả đêm không về nhà, nhìn thấy bài trí trong phòng, vẫn là rất tưởng niệm.
“Đừng khách khí, cứ xem như nhà mình, tùy tiện ngồi đi". Tôi bảo Đồng Diêu.
Chẳng qua, cẩn thận nghĩ lại thì căn phòng này chính là hắn cho tôi.
Nói xong, tôi mở tủ lạnh, muốn tìm chút gì đó để ăn.
Ở sân bay bị kéo một đoạn đường dài như vậy, còn tiêu hao nhiều calorie hơn làm tình nữa.
Ai ngờ cánh cửa tủ lạnh vừa mới bị tôi kéo ra, Đồng Diêu lập tức đem nó đẩy lại.
“Ngươi làm gì vậy?". Tôi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Đồng Diêu luôn luôn không nghiêm túc, giờ phút này lại có dáng vẻ không giống như bình thường, đôi mắt hắn cứ nhìn tôi chằm chằm. Như biển khơi sâu thẳm khiến cho tôi bất ngờ.
“Ngươi có bị thương không?" Hắn hỏi.
“Ngươi xem ta có vẻ giống như từng bị thương sao?" Tôi dang hai chân hai tay ra cho hắn xem, rồi nện một quyền vào ngực hắn, nói: “Ngươi cũng xem nhẹ ta quá rồi, Hàn Thực Sắc ta nhìn qua giống như là người sẽ chịu thiệt thòi sao?".
Không tồi, không tồi, cơ ngực của Đồng Diêu cũng có tính đàn hồi giống y như cái mông nhỏ của hắn vậy.
“Ngươi có phải con gái không hả? Sao khí lực lại lớn như vậy?". Đồng Diêu xoa xoa chỗ vừa bị tôi đấm, nói, “Ôn nhu một chút, bằng không thì không gả đi được đấy".
Tôi cúi đầu, tự xem xét lại vùng đồi núi trước ngực, gật đầu rất chắc chắn: “Kiểm tra một chút rồi, ta thực sự là con gái".
Đồng Điêu dựa vào bên cạnh tủ lạnh, lại hồi phục lại bộ dạng vô lại, lấy ánh mắt hơi lười nhác mà nhìn tôi: “Ai biết được ngươi độn cái gì ở trong đó?
“Vậy thì ta hoài nghi ngươi độn tất chân trong đũng quần thì sao." Tôi không phục
Đồng Diêu nở nụ cười, trong mắt có một tia hư hỏng, là loại hư hỏng mà nữ nhân ưa thích. Hắn bỗng nhìn về phía giường của tôi, nói: “Kia là cái gì vậy?".
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, trong đầu thầm nghĩ một tiếng hỏng bét.
Không được rồi, thật kinh khủng.
Sáng hôm qua thức dậy muộn, chưa kịp thu dọn giường.
Quần lót, áo bra, còn có áo ngủ gợi cảm, tất cả hỗn độn chồng chất trên giường.
Có một loại mùi vị vô cùng dâm mĩ.
Tuy rằng da mặt Hàn Thực Sắc tôi dày vô địch thiên hạ, thế nhưng trong cơ thể vẫn bất hạnh mà còn ẩn chứa một chút e thẹn của tiểu nữ nhân, luôn luôn chờ cơ hội phát tác.
Mà hiện tại chính là lúc tôi phát tác.
Ngay lập tức tôi vội vàng chạy tới, luống cuống tay chân thu dọn.
Đồng Diêu lại tranh đến trước tôi, cầm lấy cái áo ngủ kia của tôi, liếc mắt nhìn tôi một cách mập mờ lẫn không có hảo ý.
Cái áo ngủ kia là bằng ren, gần như trong suốt, hơn nữa lại là màu đỏ rực như lửa, khiêu khích ham muốn của con người.
Thực sự muốn bao nhiêu gợi cảm, thì có bấy nhiêu gợi cảm.
Tôi thừa nhận bản thân thích làm đẹp, thích không có việc gì mặc loại áo ngủ này đi đi lại lại trong phòng.
Tuy rằng không có đàn ông ở bên mình thưởng thức, nhưng có thể làm đẹp cho chính mình ngắm cũng tốt.
Ngón tay Đồng Diêu đem dây lưng bằng lụa của chiếc áo ngủ kia quấn một vòng.
Hắn dựa vào đầu giường, khóe môi bên phải giương cao, vẽ ra một độ cong câu hồn nhiếp phách.
Tôi thừa nhận đứa nhỏ này quả thực là có vốn liếng để phong lưu.
Hắn cứ như vậy cầm áo ngủ của tôi, nhẹ nhàng dùng ngón tay khiêu khích.
Ngón tay của nam nhân, nụ hoa của nữ nhân.
Hương vị kiều diễm tinh tế lan tràn trong phòng.
Tôi cũng không muốn nhìn bạn tốt cầm áo ngủ của mình chơi đùa, vì thế chạy nhanh xông tới cướp lại.
Thế nhưng, Đồng Diêu bộ dạng kỳ quái, chết cũng không đưa cho tôi.
Vì thế tôi chỉ có thể dùng chiêu sói ác vồ dê, nhảy lên… Đoạt chiếc áo ngủ trong tay hắn.
Rất không may, lại biến thành tư thế tôi đè lên hắn.
Tôi lại không để ý những thứ này, chỉ chuyên tâm chú ý cướp đoạt, nhưng cướp đi cướp lại, liền phát hiện Đồng Diêu bất động.
Cúi đầu, phát hiện ra ánh mắt hắn đang hướng về phía cái tôi có mà hắn không có, hoặc là chúng tôi đều có, nhưng mà chỗ ấy của hắn không được hùng vĩ như của tôi.
Nói trắng ra chính là hắn đang hướng về phía ngực tôi.
Y phục của tôi cổ áo khá rộng, hơn nữa với tư thế hiện tại cảnh xuân lộ ra hoàn toàn.
Mà Đồng Diêu giờ phút này lại nhẹ nhàng quẳng ra một câu: “Quả nhiên a, khe ngực cũng giống như thời gian vậy, dồn ép lại thì cũng sẽ có."
Trong lời nói của Đồng Diêu có hai tầng ý tứ.
Ý nghĩa thứ nhất là, tuy rằng trong mắt hắn ngực của tôi có hơi nhỏ, nhưng bộ ngực nhỏ này vẫn có thể dồn ép ra khe ngực.
Ý nghĩa thứ hai, cũng chính là ý nghĩa quan trọng nhất. Đó chính là… hắn thừa nhận đã nhìn thấy khe ngực của tôi rồi.
Hôm nay tôi mặc chính là cái áo bra cup nửa ngực, điều này có nghĩa, có một nửa phần ngực của tôi lộ ra ngoài, đều bị Đồng Diêu xem hết sạch trơn.
Con người Hàn Thực Sắc tôi không chịu được nhất chính là thiệt thòi, nếu cứ như vậy bị Đồng Diêu xem, chẳng phải sẽ làm cho tôi giận dữ mất mấy năm sao?
Cho nên ánh mắt của tôi nhíu lại đầy nguy hiểm.
Tiếp đến, tay của tôi bỗng chốc đi xuống dưới thắt lưng của Đồng Diêu, làm bộ như muốn cởi quần của hắn.
Ít nhất hắn cũng phải cho tôi xem một nửa mệnh căn thì mới xem là công bằng.
Nhưng Đồng Diêu người này thực sự rất tinh ranh.
Hắn giống như con cá chạch, “Vèo" một tiếng từ dưới cơ thể tôi thoát ra.
Tiếp đến, hắn bình ổn đứng bên giường, nghiêm chỉnh mà ung dung nhìn tôi.
Tôi tức giận, hận không thể xông lên một ngụm đem tiểu đệ đệ của hắn cắn xuống, ngâm trong bình dưa muối ngày ngày thưởng thức.
Nhìn thấy tôi tức giận đến trắng bệnh cả mặt, sóng mắt Đồng Diêu lưu chuyển: “Ta nói rồi, nếu như ngươi muốn nhìn của ta… Nhất định, phải đem của ngươi cho ta xem trước".
“Vừa rồi rõ ràng ngươi đã nhìn của ta". Tôi bất bình hô lớn.
“Thế nhưng vừa rồi ta cũng không nhìn thấy trọng điểm", Đồng Diêu kéo kéo khéo miệng, vô cùng tao nhã, “Thân ái… Thời đại này, phải lộ đầu mới đáng xem".
“Lộ cái đầu nhà ngươi, tự mình đi mua hai cái bánh bao, rồi đặt ở trên đó hai quả anh đào, từ từ xem". Tôi lườm hắn.
“Vậy ngươi cũng có thể mua một quả chuối tiêu, chậm rãi ngắm". Đồng Diêu cười hì hì.
Tôi vốn muốn dùng chuyện xương bọt biển trước đây để công kích hắn.
Nhưng vừa ngước mắt lên, nhìn đến vết thương trên trán hắn, nghĩ đến lúc đó Đồng Diêu hành động nghĩa khí như thế, tâm liền mềm nhũn.
Vì thế tôi thay đổi chủ đề câu chuyện: “Ngươi làm sao biết ta ở nhà Vân Dịch Phong?".
“Tìm thôi". Đồng Diêu nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Tôi đương nhiên biết sự việc sẽ không dễ dàng như thế. Cẩn thận tính ra, tôi mất tích chưa đến 24h, ngay cả tư cách báo án cũng không có. Mà liền trong thời gian ngắn như vậy, Đồng Diêu không chỉ tra ra tôi đang ở chỗ nào, còn có thể mời được chú Tần ra tay ngăn chặn Vân Dịch Phong. Năng lực, thủ đoạn, mưu trí, đều không thể xem thường. Hơn nữa, người này cả ngày giữ dáng vẻ tươi cười vô hại với xã hội đen, thật là con hổ mặt cười (nham hiểm). Thực may mắn vì tôi và hắn là bạn bè chứ không phải kẻ thù.
Nếu không, chính mình đi tong lúc nào tôi cũng không biết đâu.
Tôi hỏi xong, liền đến lượt Đồng Diêu hỏi, “Ngươi sao lại đắc tội với Vân Dịch Phong?"
“Ta trời sinh diễm lệ, không cẩn thận bị hắn coi trọng, hắn quỳ khóc cầu xin ta cho hắn đem về làm vợ. Đáng tiếc ta thà chết chứ không chịu, hắn liền tức giận, dùng vũ lực bắt cóc ta, chuẩn bị đem ta nhốt trong phòng tối dạy dỗ". Tôi kiên trì phổ biến tri thức cho Đồng Diêu, “Loại tình huống này giống như là ngược luyến tình thâm trong tiểu thuyết ngôn tình đó, hiểu chưa?".
Nghe xong câu chuyện của tôi, Đồng Diêu chỉ nói bốn chữ: “Ngươi lại khoác lác".
Thật không cho tôi mặt mũi. Chẳng lẽ nhìn tôi không có chút khí chất vợ của đại ca xã hội đen nào sao.
“Nói thật, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?". Đồng Diêu nghiêm túc hỏi.
Tôi chỉ có thể đem sự việc trải qua nói vắn tắt với hắn một lần.
Đại ý chính là, kỳ thật tôi và Vân Dịch Phong trong lúc đó chỉ là có một chút hiểu lầm nhỏ, không có gì đáng ngại.
Đương nhiên là ở giữa đã lược đi rất nhiều chi tiết, tỷ như nhóc ăn mày chủ động hiến thân cho tôi, nhưng tôi không biết vì sao lại không ăn được hắn, hối hận đến đấm ngực giậm chân, trắng đêm không ngủ.
Tôi không thể khiến cho danh tiếng nữ lưu manh của tôi truyền đi khắp nơi.
Sau khi nghe xong, Đồng Diêu trầm mặc gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì khác nữa. Tôi nhìn vết thương trên trán Đồng Diêu, nói: “Ngươi cứ như vậy ra khỏi bệnh viện? Không có việc gì chứ?".
“Yên tâm, cũng coi như là khỏe rồi". Đồng Diêu nói
“Thực sự đã khỏe rồi?". Tôi hỏi lại.
“Thực sự". Đồng Diêu khẳng định.
“Nếu như vậy", tôi trầm ngâm, sau đó đi ra với lấy cái xoong, bình tĩnh nói, “Đưa cái đầu của ngươi qua đây, ta đập một cái".
Nhóc ăn mày đi rồi, tôi đành phải miễn cưỡng chọn cái thứ 2, đánh Đồng Diêu.
Nghe vậy, lông mày Đồng Diêu hơi gương lên, tạo thành một vòng cung trầm tĩnh mà tao nhã.
Hắn quay về phía tôi bình thản nở nụ cười. Cái xoong trên tay tôi bị đoạt đi.
Cái đầu của tôi, bị hắn đập rồi.
Cho nên mới nói, Đồng Diêu quả thật là nham hiểm.
Trong lúc nước mắt tràn mi, tôi đã đưa ra kết luận như vậy.
Sau ngày đó, cuộc sống của tôi lại trời yên bể lặng.
Hàng ngày đi làm, tan tầm, chơi game, ăn cơm.
Thời gian cứ lặp đi lặp lại như vậy mà trôi qua, rất nhanh mùa xuân đã đến.
Mùa xuân của những người ở bên cạnh tôi, đều đến rồi.
Người thứ nhất trong “Ba chị em dâm tặc" nổi tiếng của bệnh viện, Quy Tử, chồng cô ấy xin nghỉ phép một tháng, hai người bay đến Châu Âu hưởng tuần trăng mật thứ hai, căn cứ theo suy đoán không chịu trách nhiệm của chúng tôi, hai người này căn bản không phải yêu thích gì phong cảnh của Châu Âu, nhất định là suốt ngày trên giường khách sạn lăn qua lăn lại đi.
Người thứ hai trong “Ba chị em dâm tặc" nổi tiếng của bệnh viện – Nguyệt Quang, một hôm nào đó trên đường tan ca, không cẩn thận làm xước thân xe một chiếc Ferrari. Soái ca trẻ tuổi kiêm chủ xe kia bước xuống cùng nàng lý luận, kết quả, hai người ở trong đoạn thời gian đấu võ mồm đã nảy sinh tình cảm, gấp rút đính hôn, kết hôn, hiện tại đang đi hưởng tuần trăng mật.
Càng kinh động hơn là, Lão viện trưởng cùng với dì dọn vệ sinh mới ly hôn không lâu, hơn nữa còn là người ban cho ông ấy cái danh hào “bé phân", đang đắm chìm trong biển tình lúc xế chiều.
Từ sau đó, tần suất Lão Viện trưởng đi vệ sinh lại gia tăng.
Mỗi ngày Lão Viện trưởng đều thẹn thùng đi đến cửa nhà vệ sinh, lén ngắm dì, thẹn thùng lộ ra cái răng nanh thiếu một nửa, khuôn mặt đầy nếp nhăn như hoa cúc, cười đến ngây ngốc hồ đồ, lại si ngốc hỏi một câu: “Hiện tại, ta có thể đi… vệ sinh không?".
Mỗi khi đến lúc này, chúng tôi đang trốn trong các xó xỉnh đều bị sét đánh mấy cái, hôn mê bất tỉnh, nghiêm trọng thì đến tình trạng bị liệt nửa người.
Nhưng bất kể sét đánh người như thế nào, Lão Viện trưởng ít nhất cũng tìm được mùa xuân của chính mình rồi a.
Nhìn một cảnh sắc hòa hợp vui vẻ xuân ý dạt dào ở trước mắt, tôi cô đơn một mình, thật là lạnh lẽo.
Họa vô đơn chí hơn là, không chỉ con người mà ngay cả động vật xung quanh tôi cũng đang nghênh đón mùa xuân. Cá chép trong hồ nước của bệnh viện mỗi ngày cũng tìm nhau giao phối. Bọn chó trong tiểu khu cả ngày ở trong bụi cỏ “hắc hưu", bên cạnh còn có mấy đứa trẻ ấu trĩ không hiểu chuyện đứng xung quanh xem. Ngay cả con gián mấy ngày trước bị tôi đạp chết trong bếp, cũng là hai con đang có bộ phận thân thể nào đó đang dính liền với nhau. Quả thật là chọc vào mắt.
Trong lòng tôi bắt đầu mất thăng bằng, nguyền rủa toàn bộ bỉ dực song phi(liền cánh cùng bay) ngã chết, toàn bộ uyên ương hý thủy (uyên ương nghịch nước) chết chìm.
Ai ngờ thử thách lợi hại hơn lại đến.
Buổi tối hôm nay tôi về đến nhà không có tâm trạng nấu cơm, liền quyết định đi nhà Kiều bang chủ ăn chực cơm.
Vừa nãy thấy cửa sổ sát sàn nhà Kiều bang chủ mở, chắc chắn là có người ở nhà.
Sau ba hồi gõ, cánh cửa mở ra.
Trông thấy phong cảnh hiện ra trước mắt, toàn bộ gương mặt tươi cười lấy lòng kinh điển mà tôi hết sức bày ra để đến ăn chực cơm, trong nháy mắt đông cứng.
Kiều bang chủ ở trần thân trên!
Hạ thân của hắn chỉ được vây quanh bởi chiếc khăn tắm màu trắng. Nước da ngăm đen kia, cơ bắp khiến cho người ta sôi sục khí huyết kia, dáng người chữ V kia.
Tay của tôi bắt đầu rục rịch, vô cùng muốn đưa tay đem cái khăn tắm kia của Kiều bang chủ xé bỏ.
Giữa chân mày Kiều bang chủ thoáng hiện lên một kia kinh ngạc, nhưng lập tức hắn khôi phục trấn tĩnh nói: “Ta hiện tại bộn bề nhiều việc, có việc gì ngày mai nói sau".
“Bố thí cho ta một chút cơm là được rồi. Ngươi cứ bận việc của ngươi, ta tự mình đi lấy". Nói xong, tôi liền làm vẻ muốn đi vào.
Thế nhưng Kiều bang chủ ngăn cản tôi lại.
Tôi dương dương mi mắt nghi hoặc, mũi dường như ngửi thấy mùi kỳ lạ.
Đương nhiên không phải mùi hôi nách, mà là bầu không khí kỳ lạ.
Tôi đang muốn mở miệng hỏi, một cái âm thanh quen thuộc truyền đến: “Đồ ăn ngoài đến rồi sao?".
Rồi Sài Sài xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Hơn nữa Sài Sài vẫn là đang mặc áo ngủ.
Tác giả :
Tát Không Không