Ta là Thực Sắc
Chương 84: Huynh đệ luyến: khẩu vị nặng

Ta là Thực Sắc

Chương 84: Huynh đệ luyến: khẩu vị nặng

Mang tâm tình đó, tôi theo tên lưu manh xăm mình ngồi xe đi tới khu biệt thự Cẩm Hồ.

Nơi đây là khu của những người giàu có nhất thanh phố, toàn bộ đều là biệt thự mang phong cách Châu Âu.

Các gia đình bên trong không giàu thì cao quý, tất cả đều là người có lai lịch.

Nghĩ đến việc mình trước khi bị “răng rắc" còn có thể nhìn một cái cho đã mắt, lòng tôi cảm thấy được an ủi.

Khu biệt thự Cẩm Hồ đúng là không tầm thường, ngay cả anh bảo vệ trông coi cũng đặc biệt đẹp trai, giống như cây bạch dương nhỏ, ưỡn ngực hóp bụng vểnh mông.

Mắt mày kia mới gọi là anh tuấn.

Khuôn mặt kia mới gọi là xinh đẹp.

Đôi chân kia mới gọi là thon dài,

Nếu tôi là phú bà, tuyệt đối sẽ bao dưỡng hắn, mỗi ngày đặt trên giường cùng tôi OO và XX,

Khi đi vào khu biệt thự, tôi rất không chí khí mà cảm thán kinh ngạc. Trên mặt đất không có cả một hạt bụi nhỏ, không khí tươi mát phơi phới. Cho dù là mùa đông, xung quanh cũng đầy màu xanh ấm áp. Phong cách thiết kế cổ xưa tinh xảo, đậm không khí trang viên. Thật không ngờ, trong cái thành phố ồn ào náo nhiệt này còn có một nơi thế ngoại đào viên như thế.

Nhưng mà, đào nguyên là sự tích lũy của rất nhiều tiền mà có.

Ví dụ như tiền đen (tiền bất chính). Tiền mà Vân Dịch Phong kiếm được có phải là tiền đen không?

Trong lúc đang cảm thán, thì xe dừng lại trước một tòa biệt thự.

Tôi cẩn thận đánh giá một chút, bãi cỏ trước biệt thự phát triển quá tốt, màu xanh kia đậm đến tận xương tủy.

Tôi tuyệt đối có lý do tin rằng dưới bãi cỏ kia có chôn không nhiều thì ít thi thể, nếu không tại sao trong mùa đông không chịu ngoan ngoãn rút xuống dưới bùn đất, mà vẫn liều mạng phát triển sum suê như vậy

Nói không chừng, đêm nay tôi sẽ ở trong bùn đất này

Nghĩ vậy, ngón chân của tôi bắt đầu co rút, ngón tay run rẩy, tóc quăn tít.

Khi tên lưu manh xăm mình thúc giục, sắc mặt tôi xám xịt đi vào trong biệt thự

Sau khi đi vào nhà, một cảm giác lạnh ập đến. Thực tế, bên trong mở hệ thống sưởi ấm, độ ấm rất thích hợp nhưng mà vẫn làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo. Đồ dùng trong nhà, đồ trang trí, tất cả đều là màu xám. Cái bàn, sàn nhà, tất cả đều trơn bóng như gương, nhưng đường nét tràn đầy sự giá lạnh. Đây là nơi chỉ có đàn ông ở, không phải nhà, chỉ là một địa điểm.

Sau một lúc nhìn quanh, tôi thấy Vân Dịch Phong ngồi trên sofa.

Như trước đây, toàn thân hắn là bộ tây trang màu đen.

Tôi vô cũng không hiểu, tại sao bọn họ suốt ngày luôn mặc màu đen, chẳng lẽ bởi vì mọi người gọi họ là hắc đạo?

Chú cảnh sát là bạch đạo mà cũng đâu có thấy bọn họ mặc áo trắng như tuyết đâu

Tôi thầm oán: giả bộ lợi hại sẽ bị trời đánh!

Sau này, tôi thật sự hỏi vấn đề này với Vân Dịch Phong.

Trong tưởng tượng của tôi, hắn chắc chắn sẽ dùng giọng điệu tang thương nhất thế giới, còn có ánh mắt vĩnh viễn hoang vu nói: “Bởi vì, nếu ta bị thương, máu nhiễm trên quần áo màu đen, người ngoài nhìn thấy cũng chỉ cho rằng đó là vết nước thôi"

Nhưng thực tế hắn lại dùng giọng điệu hết sức thản nhiên nói: “Bởi vì tất cả mọi người đều mặc đồ đen, một mình ngươi mặc màu khác nhìn rất rõ ràng, dễ dàng truy đuổi và nã đạn".

Lời nói này thật không giống lời của đại ca hắc đạo.

Nhưng mà quên đi, cũng không ai quy định đại ca giang hồ phải có tinh thần đi lấp lỗ châu mai của Hoàng Kế Quang.

Vân Dịch Phong chỉ im lặng ngồi ở chỗ đó. Cho dù cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, nhưng vẫn có cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ. Cả người hắn đường nét cương nghị, tản phát ra nội liễm, khí tức nghiêm nghị, cả người nhìn qua xuất sắc hơn người. Mặt của hắn đen nhưng sắc sảo, sắc bén lạnh lùng. Mũi cao thẳng ngay ngắn bộc lộ sự nghiêm túc. Da màu mật tràn ngập hơi thở nam tính, bao phủ da thịt cường tráng vừa đủ của hắn. Đôi tay rắn chắc có lực, hai chân thon dài cân xứng, vòng eo mềm dẻo không có sẹo lồi. Tuy rằng mông bị che khuất, nhưng chắc là cũng có cơ bắp đàn hồi

Tôi nhìn đến thất thần.

Chắc là ánh mắt của tôi lại vừa phát ra ánh sáng xanh, nước miếng lại bắt đầu tí tách, khuôn mặt lại run rẩy co giật. Cho nên, Vân Dịch Phong nhìn vào mắt của tôi, hơi nhíu: “Ngươi là Hàn Thực Sắc?"

Rất lâu sau khi hắn nói, tôi mới hồi phục lại tinh thần, hoảng hốt trả lời: “Đúng vậy"

Nghe vậy, đôi mắt chim ưng của Vân Dịch Phong nheo lại, một tia sắc lạnh bên trong tràn ra: “Có phải ngươi đã từng thu nuôi một thiếu niên"

Thiếu niên? Chắc chắn chính là nhóc ăn mày.

Tôi biết ngay là thằng nhóc này chắc chắn có quan hệ với hắc đạo.

Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của hắn, tôi chỉ có thể gật đầu, nói: “Đúng vậy"

“Tại sao ngươi muốn thu nuối hắn" Vân Dịch Phong hai mắt sắc lạnh.

“Bởi vì lúc đó, hắn ở bên ngoài ăn xin, bị sốt cao, trong thời gian bệnh vẫn ở lại nhà tôi, sau khi hết bệnh, cũng hồ đồ mà tiếp tục ở lại. " Lời tôi nói chính là sự thật.

“Vậy hiện tại ngươi xem hắn là gì?" Vân Dịch Phong nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt giống như hòn đá nặng đặt trên người tôi.

Tôi hiện tại xem nhóc ăn mày là gì?

Việc này chắc chắn sẽ quyết định bởi việc đại ca ngươi xem nhóc ăn mày là gì rồi.

Sự tình phát triển đến đây, đầu óc của tôi bắt đầu quay cuồng.

Tuy rằng tôi biết nhóc ăn mày cùng Vân Dịch Phong có quan hệ nào đó, nhưng mà tôi cũng không biết chính xác quan hệ của họ là gì.

Nếu như là bạn thì không nói làm gì, nhưng nếu lỡ là kẻ thù thì sao?

Tôi giúp đỡ kẻ thù của hắn, Vân Dịch Phong sao có thể dễ dàng bỏ qua cho tôi?

Kết quả là tôi do dự.

Đang lúc do dự, tên lưu manh xăm mình không kiên nhẫn mà chân chó (nịnh nọt) thúc giục nói: “Đại ca chúng ta đang hỏi ngươi. Ngơ ngẩn cái gì vậy?"

Nhìn không ra cảm xúc trong ánh mắt của Vân Dịch Phong, tôi chỉ có thể liều mạng nói: “Ta xem hắn là… là, là đứa nhóc"

Nhóc ăn mày thật sự là một đứa nhóc chưa trưởng thành.

Tôi nói như vậy, không lộ ra sự vui mừng ác độc, khá ổn thỏa.

Kế tiếp, tôi vểnh lỗ tai, cẩn thận lắng nghe tình hình trong lời nói của Vân Dịch Phong.

Nếu Vân Dịch Phong nói, nhóc ăn mày là bạn của hắn, tôi nhất định sẽ ca ngợi chính mình đã đối xử tốt với nhóc ăn mày như thế nào.

Tôi sẽ nói vừa thấy là đã biết đứa nhóc kia khí độ bất phàm, cả ngày chu cấp cho nhóc ăn xin như thần tiên như thế nào, làm cho hắn ngay cả ăn cơm cũng chỉ há miệng, ngoại trừ vào WC, tất cả mọi việc đều giúp hắn làm.

Nhưng nếu Vân Dịch Phong nói nhóc ăn mày là kẻ thù của hắn, tôi nhất định sẽ ca ngợi chính mình đã ngược đãi nhóc ăn mày như thế nào.

Tôi sẽ nói vừa thấy là đã biết đứa nhóc kia mày hoẵng mắt chuột, lấm la lấm lét, nét mặt hèn mọn, cho nên cả ngày đối với hắn không đánh thì mắng, ra lệnh hắn hầu hạ tôi, làm cho tôi ngay cả ăn cũng chỉ há miệng, ngoại trừ vào WC, tất cả mọi việc đều giúp tôi làm.

Thế nhưng, Vân Dịch Phong sau đó lại hỏi: “Ngươi có ý với hắn sao?"

Lông mi tôi run rẩy, thật cẩn thận hỏi lại: “Cái ‘ý’ trong ý ngài vừa nói là ý gì?

Vân Dịch Phong chậm rãi trả lời: “Cái ‘ý’ trong ý ta vừa hỏi ngươi ý là ngươi đối với thiếu niên đó, có tình cảm trai gái hay không?"

Thủ hạ bên cạnh Vân Dịch Phong bắt đầu choáng váng, mắt cả đám bắt đầu xoay tròn, đoán chừng thần kinh não cũng bắt đầu muốn đứt.

Mà lông mày của tôi cũng lộ ra trạng thái cuộn sóng, hoang mang dao động

Tình cảm trai gái

Tình cảm trai gái

Tình cảm trai gái

Tôi cuối cùng cũng hiểu được mối quan hệ giữa Vân Dịch Phong và nhóc ăn mày.

Thì ra là tình nhân.

Tiểu thụ trắng nõn nhu nhược không chịu đựng được việc tiểu công ngang ngược cường tráng mỗi ngày đều cầu hoan, cuối cùng nổi lên can đảm chạy trốn. Kết quả, sau hơn nửa năm, hai người gặp lại nhau trong toilet của quán bar. Tiểu công ép tiểu thụ trước gương, bất chấp mọi thứ nói: “Đời này, ngươi đừng mơ tưởng lại chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta". Nhưng mà tiểu thụ vẫn thừa dịp hắn không chuẩn bị mà chạy thoát ra ngoài, giống như con thỏ hoang nhỏ của nước Úc biến mất dưới ánh trăng ấm áp. Vài ngày sau, tiểu công cuối cùng cũng điều tra được tiểu thụ ở chung với một phụ nữ trong thời gian biến mất. Bị phản bội nên tức giận phun trào, ghen tuông điên cuồng, giống cơn bão Katrina quét sạch chúng sinh.

Tiểu công tức giận, hậu quả của nữ phụ sẽ rất nghiêm trọng

Phải biết rằng, trong tiểu thuyết đam mỹ thì nữ phụ mới gọi là chết thê thảm không nỡ nhìn a.

Tôi thật buồn, tại sao nhóc ăn mày lại thích tôi

Hiện tại cuối cùng cũng hiểu rõ: dù sao đè tôi cũng sẽ thoải mái hơn so với việc bị vóc dáng của Vân Dịch Phong đè lên.

Nếu để Vân Dịch Phong biết nhóc ăn mày và tôi cùng ở trên giường đánh nhau mấy lần, hắn chắc chắn sẽ trực tiếp ném tôi vào máy, nghiền nát thành bột, làm ra ba túi phân lớn, cung cấp chất dinh dưỡng cho bãi cỏ ở trước biệt thự này.

Chờ sau khi tìm nhóc ăn mày về, hắn sẽ ôm nhóc, dùng nụ cười u ám chỉ vào bãi cỏ nói: “Nhìn đi, người phụ nữ đó đã ngủ ở bên trong cây cỏ, mỗi một cọng cỏ đều là mắt của cô ta"

Nghĩ vậy, khớp hàm tôi bắt đầu run rẩy, da đầu cũng bắt đầu co rút nhanh

Vì bảo vệ tính mạng, tôi hận không thể lấy nước của suối Báo Đột[1] rửa sạch mối quan hệ của tôi và nhóc ăn mày.

Vì thế, tôi vội nói: “Không, không, không, như thế nào có thể, ta vẫn xem hắn là em trai, không, là đối xử như em gái, hơn nữa, hơn nữa, hắn nói cho ta biết, nói mình thích một người đàn ông, nói người đàn ông đó có một bờ vai dày rộng, cơ ngực cường tráng, da thịt màu mật, ánh mắt sắc sảo… Đúng rồi, ta còn nghe thấy hắn đang ngủ la lên cái gì ‘Phong, ôm chặt ta, ôm chặt ta, Phong’, chắc là tên của người đàn ông kia có chữ Phong".

Một hơi nói cho hết lời, tôi thở ra thật mạnh.

Lời nói này không chỉ thành công xóa sạch quan hệ của tôi và nhóc ăn mày, hơn nữa còn thể hiện thâm tình của nhóc ăn mày đối với hắn.

Nói không chừng Vân Dịch Phong vui vẻ, chẳng những sẽ thả tôi về, còn có thể mua căn biệt thự gần đây cho tôi, thuận tiện cho tình cảm chị em của tôi và nhóc ăn mày.

Nhưng mà, sau khi lời nó đó rớt ra, không khí cả phòng thập phần trầm lắng.

Tiếng thì thầm khe khẽ hai bên.

“Thì ra Nhị Thiếu thích đàn ông"

“Bờ vai dày rộng, cơ ngực cường tráng, da thịt màu mật, ánh mắt sắc sảo, tên có chữ Phong… Không phải là Vân ca sao?"

“Nói như vậy… Tức là Nhị Thiếu yêu Vân ca?"

Tốt lắm, tốt lắm, tất cả mọi người đều hiểu ý trong lời nói của tôi, lòng tôi rất an ủi.

Nhưng mà lời nói sau đó lại làm tôi hoảng sợ dựng cả tóc gáy

“Nhưng mà… Vân ca là anh ruột của của Nhị Thiếu mà?"

“Hiện nay không phải thịnh hành đam mỹ sao? Chỉ có thể nói Nhị Thiếu có khẩu vị nặng"

“Nhị Thiếu nói ‘ôm ta’, chắc là đã từng được Vân ca ôm rồi?"

Tuy rằng những lời này rất nhỏ tiếng, nhưng lại giống như vô số cây đinh làm bằng băng từng chiếc đóng sâu vào xương cốt của tôi

Thì ra, Vân Dịch Phong và nhóc ăn mày là… anh em ruột

Như vậy, tất cả những gì tôi vừa nói xong đều là… tự tìm cái chết

Hơn nữa lần này, còn có thể bị chết… thảm

Bây giờ, sắc mặt Vân Dịch Phong cực kỳ khó coi

Ánh mắt hắn nhìn tôi, sắc bén như là lưỡi dao “Xoát xoát xoát" phóng lại, đem từng miếng thịt ba chỉ của tôi cắt xuống.

Tôi nín thở, đầu óc lộn xộn như một nồi cháo đang sôi, “hu lu hu lu" cuồn cuộn.

Thế giới có hàng ngàn hàng vạn kiểu chết, nhưng tôi không biết Vân Dịch Phong muốn ban cho tôi loại nào

Trong đầu tôi đang lăn qua lộn lại hiện lên những kiểu chết của mình, Vân Dịch Phong mở miệng: “Dịch Ca ở trên lầu, ngươi đi gặp hắn đi"

“Dịch Ca là ai?" Tôi nhất thời không kịp phản ứng

“Chính là thiếu niên ngươi luôn chăm sóc" Vân Dịch Phong nói

Giọng nói bình tĩnh, có chút cay nghiệt.

Tôi “À" một tiếng, sau đó nhớ ra, nhóc ăn mày nói mình gọi là Dịch Ca Vân, đảo lại chính là Vân Dịch Ca.

Lại có thể dùng cách này trêu đùa chúng ta, nhóc ăn mày, lột da ngươi!

“Long Tam, ngươi dẫn cô ta lên" Vân Dịch Phong căn dặn.

Tên lưu manh xăm mình vội lên tiếng, sau đó liền thúc giục tôi đi lên lầu. Thì ra tên lưu manh xăm mình gọi là Long Tam, chẳng lẽ vì hình xăm rồng dài trên cánh tay hắn. Nói thật, thợ xăm hình cho hắn tay nghề quá kém, nhìn thoáng qua, còn tưởng là con trùng. Thà rằng kêu Trùng Tam

Vừa oán thầm, tôi vừa bước lên cầu thang.

Vừa bước lên bậc thứ ba, phía sau truyền đến câu hỏi của Vân Dịch Phong: “Hàn tiểu thư, tôi vẫn cảm thấy rằng dường như chúng ta đã từng gặp nhau"

“Đại ca, lần trước ở bệnh viện Đông Sơn cô ấy đã kiểm tra cho anh một lần, đó là việc làm thêm, nghề nghiệp chính là bác sĩ khoa nam của bệnh viện Phong Sĩ." Tên lưu manh xăm mình giúp tôi giải thích.

Tôi hấp tấp gật đầu như giã tỏi.

Nhưng tôi đã quên, Vân Dịch Phong không phải Long Tam, không dễ lừa gạt.

Chỉ thấy trong đôi mắt chim ưng kia hiện lên một sự mờ mịt trầm tĩnh kéo dài: “Ta vẫn cảm thấy, chúng ta không chỉ gặp qua một lần như vậy".

Nghe vậy, trên lưng tôi như có con con nhện to bò, sởn gai ốc. Cảm giác mát lạnh từ ngón chân từng đợt truyền đến tất cả xương cốt tay chân.

Đúng là họa vô đơn chí, thân thể tôi run lên, đi cùng với một loạt tiếng khua “Keng keng" của kim loại, phi đao nhỏ dùng để phòng thân được giữ trong đồ lót của tôi liền ào ào nằm trên mặt đất.

Không khí trong phòng một lần nữa lại tĩnh mịch

Ánh mắt mọi người đều rơi vào dao phẫu thuật kiêm ám khí sáng loáng

[1] Suối Báo Đột: Công viên Báo Đột Tuyền, một địa danh của Tế Nam – Trung Quốc. Một bên là nguồn suối trong lành, một bên là lầu vàng gác tía, cảnh vật đẹp tựa tranh vẽ. Được phong là "thiên hạ đệ nhất tuyền", Tế Nam nổi tiếng về suối. Báo Đột Tuyền xưa có tên là Hạm Tuyền, đã trên 2.600 năm lịch sử. Suốt bốn màu trong năm, nước suối ổn định ở nhiệt độ trên, dưới 18 độ C, cho nước uống trực tiếp, không cần xử lý.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại