Ta là Thực Sắc
Chương 130: Đại chiến trên giường (1)
Tôi trở thành bạn gái của Đồng Diêu. Một chuyện mà từ trước tới nay tôi chưa hề nghĩ đến. Nhưng mà, cũng khá tốt, ít ra hiện tại mỗi ngày khóe miệng tôi đều nhếch lên.
Mở tủ quần áo ra, tôi thử liên tiếp mấy bộ váy. Cái thì màu sắc quá sặc sỡ, cái thì kiểu dáng quá xưa, cái thì không đủ hở hang. Tôi chọn váy áo cho buổi hẹn hò một cách hăng say, trong lòng nhảy nhót tung tăng, giống như là chưa từng được hẹn hò.
Sài Sài ở một bên vừa nhìn tôi bận rộn vừa múc từng muỗng kem ly, đột nhiên nói: “Các ngươi phát triển đến bước nào rồi?"
Tôi suy nghĩ rồi thành thật đáp: “Hôn môi"
“Chỉ hôn môi? Không giống với phong cách của hai người các ngươi nha" Sài Sài nói
“Từ từ cũng đến thôi, nóng vội sẽ ăn không được đậu hũ nóng." Tôi không thèm để ý: “Chẳng lẽ ta còn có thể bỏ qua miếng thịt tươi là hắn sao?"
“Ta muốn nhìn các ngươi tiến đến chữ cái thứ tám (H)" Sài Sài vừa liếm kem ly vừa cười phóng túng: “Nghĩ lại thì, hai người các ngươi đều là cao thủ của cao thủ trong trò chơi nhân gian này, cho nên ta suy đoán, hai người các ngươi một khi đã lên giường thì sẽ tuyệt đối giống như sao chổi đâm vào trái đất, khói thuốc súng đầy trời, đạn bay loạn lạc, thịt tràn lan, giống như cao thủ quyết đấu trong phim cổ trang, vừa ra tay, là toàn hồ nước như bị thủy lôi oanh tạc, ầm vang long trời, bất kỳ tôm bệnh hay cua đẻ gì cũng đều bị nổ lên trời… Ê, tại sao ngươi không nói gì vậy?"
Tôi cúi đầu, hai tay vặn vẹo góc áo, nũng nịu nói: “Người ta thẹn thùng mà"
Sài Sài ném cho tôi một ánh mắt khinh bỉ: “Đứa nhỏ của ta mém bị ngươi dọa mà lòi ra rồi"
Lời nói của Sài Sài cũng có lý, tôi và Đồng Diêu đều không phải là thiện nam tín nữ, công lực trên giường của cả hai đều có tiêu chuẩn nhất định, nếu tập hợp lại, há chẳng phải thành sữa em bé Thích Méo Mó[1] sao.
Theo lời hẹn tôi đi đến công ty Đồng Diêu, trong đầu vẫn suy nghĩ về những hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 của tôi và Đồng Diêu, hoa đào rơi đầy trong mắt tôi.
Đây là lần đầu tôi lấy thân phận bạn gái Đồng Diêu đến công ty hắn, cô thư ký nhỏ thấy tôi tại cửa liền cười gian xảo trêu chọc
Tôi nhíu mắt, xem ra, nên tìm một nhà chồng cho đứa nhỏ này.
Nhắc đến thì Bông tai đệ đệ cũng không tồi, ừ, một ngày nào đó cho bọn họ uống một chút thuốc bất lương, nhốt trong phòng tối, chờ cho gạo nấu thành cơm thôi.
Vừa nghĩ, tôi vừa nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, liếc mắt một cái liền thấy đứa nhỏ Đồng Diêu đang ngồi sau bàn công tác tập trung tinh thần xem văn kiện.
Đàn ông nghiêm túc đúng là rất đẹp trai. Áo vest của Đồng Diều tùy tiện vắt ở sau ghế dựa, cũng không sợ đè nhăn. Hắn nhíu mi, ngón giữa tay trái đè mi tâm, móng tay rất sạch sẽ, chắc nịch, liếc mắt nhìn một cái thôi đã khiến cho người ta phát sinh thiện cảm.
Giờ phút này, Đồng Diêu đã rút đi sự nhã nhặn khôi hài lúc bình thường, toàn thân bao phủ một tầng trách nhiệm cùng hơi thở đàn ông, hình dáng toàn thân không kém phần mạnh mẽ. Môi hắn khẽ nhếch, đôi môi cánh hoa hoàn mỹ khêu gợi hơi mấp máy, dường như là thầm đọc một câu văn trong văn kiện.
Mỗi khi hắn làm như vậy, một làn sóng lăn tăn sẽ trôi trên gương mặt bình tĩnh, phối hợp với ánh mặt trời, giống như nước sông hồng nhạt gợn sóng nhẹ, chiếu ánh sáng lấp lánh, làm lóa mắt mọi người, rung động tâm tư mọi người.
Đồng Diêu lúc này, mang theo sự dịu dàng êm dịu của nhiều màu sắc hỗn loạn, làm say mê ánh mắt mọi người, còn thêm sự sắc bén như đao kiếm, làm lòng người run sợ, hai loại này kết hợp cùng một chỗ, trở thành sự phong lưu đặc biệt của hắn
Tôi dựa vào cửa, tay khoanh trước ngực, lẳng lặng nhìn hắn, rất muốn… tiến lại, nuốt sống hắn.
Bởi vì dục niệm mà bên trong khoang miệng không ngừng tiết ra nước bọt, xem ra, con sói mẹ tôi lại bắt đầu muốn tàn phá mặt cỏ.
Nhưng mà, không thể khinh thường, bạn học Đồng Diêu công lực thâm hậu, ai tàn phá ai, còn chưa biết được.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, thanh âm Đồng Diêu vang lên: “Lại đây"
Thanh âm kia, rất mềm nhẹ, gống như cánh hoa rơi, mang theo mị lực độc đáo
Cho nên, tôi liền đi tới bàn làm việc theo như lời hắn nói, đẩy ghế dựa ra một chút, điều chỉnh tư thế chuẩn bị ngồi xuống.
Nhưng Đồng Diêu lại ngăn tôi lại, hắn ngẩng đầu, vỗ vỗ đùi mình, nói: “Lại đây, ngồi ở đây"
Quên đi, đứa nhỏ Đồng Diêu này đã nhìn thấy tất cả bộ dạng xấu xí của tôi, tôi liền giảm đi quá trình giả bộ rụt rè vậy.
Cho nên, tôi đi đến trước mặt hắn, không khách khí đặt hai cái mông lên đùi hắn
Khỏi phải nói, đùi Đồng Diêu ngồi rất thoải mái.
Một bàn tay Đồng Diêu vòng qua, ôm thắt lưng của tôi, đôi mắt mờ với chân mày liễu kia liền đối diện tôi, tay thì vuốt cái trán của tôi, hỏi: “Bên ngoài nóng không?"
“Cũng được, ngồi xe đến, hơi lạnh thổi suốt trên đường, không nóng lắm" Tôi nói.
Đồng Diêu tựa vào lưng ghế, trong mắt sóng nước long lanh, nói: “Dù sao cũng không có người ngoài, nếu nóng thì cởi ra bớt vài thứ đi"
Hôm nay Hàn Thực Sắc tôi chỉ mặc áo đầm, cộng thêm đồ lót, ngay cả quần nhỏ an toàn[2] cũng không có mặc, có thể cởi vài thứ sao?
Đồng Diêu ơi Đồng Diêu, đúng là mưu mô bất chính.
Nhưng mà thôi, tôi quay đầu đi, cười giống con mèo, mưu mô bất chính như vậy, tôi thích.
“Ngươi mặc còn nhiều hơn ta, tại sao không cởi?" Ánh mắt tôi sáng quắc, hỏi ngược lại
“Dáng người của ngươi tốt hơn ta, đáng xem" Đồng Diêu nháy mắt mấy cái, gió xuân tháng ba trực tiếp thổi đến.
“Ngươi khiêm tốn rồi, dáng người của ngươi cũng là số một". Tôi nheo mắt, hoa đào rơi rụng.
Đồng Diêu đến gần tôi, đôi môi ấm áp dán trên cánh tay trần trụi của tôi: “Vậy, cùng nhau cởi đi".
Sao chổi đụng trái đất, khói thuốc súng đầy trời, đạn bay loạn lạc, thịt khắp nơi.
Trong đầu tôi bỗng nhiên nhớ lại lời miêu tả của Sài Sài
Sau đó, hai tay tôi xoắn chiếc váy, nũng nịu nói: “Không được đâu…"
“Không muốn à, vậy thôi" Đồng Diêu cố ý thở dài, sau đó dời môi đi, bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh, làm Liễu Hạ Huệ.
Ta “cưỡng" ngươi cái lão tổ tông này.
Mùa hè nắng chói chang, chất liệu quần áo lại mỏng, hơn nữa đang ở trong văn phòng, một địa điểm mà AV thường xuyên chọn lựa để quay phim, nếu không làm chút gì, chẳng phải là đã phụ lòng cảnh xuân tươi đẹp.
Không, phải là rất phụ lòng Tiểu Thực Sắc của ta và Tiểu Đồng Diêu của hắn.
Tôi nói rồi, Đồng Diêu hiểu rõ tính cách của tôi nhất, hiểu được tôi và thục nữ không hề liên quan với nhau.
Cho nên, tôi rất hùng dũng đứng lên khỏi đùi hắn, ngồi trên bàn làm việc.
Chuẩn bị cúi mình xuống, lộ ra áo lót, điều chỉnh hình dạng làm nổi bật đường rãnh khe ngực, sau đó nâng chân ngọc ma xát đùi Đồng Diêu, dùng lại chiêu mị nhãn câu hồn, làm cho chiến tranh bùng nổ trong này.
Đáng tiếc, đáng tiếc, sự tốt đẹp chỉ có trong tưởng tượng
Ý của tôi là, sự thật luôn tàn khốc
Trong tích tắc, khi tôi đặt mông lên trên bàn làm việc thì giữa khe mông của tôi phát ra một sự đau đớn bén nhọn
“A!!!!!" Tôi đau đến nỗi thét ra tiếng chói tai, giống như châu chấu nhảy một cái cao ba thước (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét)
Nhảy xuống khỏi bàn làm việc, vuốt mông, tập trung nhìn lại, phát hiện đầu sỏ gây nên chuyện là một cây bút máy không có đậy nắp
Mẹ của tôi ơi, mém tí nữa là lần đầu tiên ở mặt sau của tôi liền dâng cho thân bút máy rồi!!!!!
Tôi bắt đầu nghi ngờ bút máy này có phải bị lão viện trưởng làm phép báo thù việc tôi dùng gót giầy đoạt đi lần đầu tiên ở mặt sau của hắn
Đồng Diêu tiến đến, đưa tay vuốt ve trên mông của tôi, khẽ vân vê chà xát
Hắn kề môi gần bên tai tôi, nhẹ giọng nói: “Đau chỗ nào, nơi này? Nơi này? Hay là nơi này?"
Đồng Diêu vừa nói, hai tay vừa sờ mó khắp hai cánh mông của tôi
Bà nội nó, thừa cơ hội ăn đậu hủ của ta, ngươi phản rồi!!!!!!
Tôi hít sâu, sau đó học theo các cô gái anh dũng trong kịch truyền hình, vươn hai tay ra, quét sạch mọi thứ trên bàn xuống mặt đất.
Sau khi làm xong động tác này, trong lòng tôi thầm khen tốt một tiếng, đúng là có khí thế!!!!!!
Sau đó, tôi lại một lần nữa đặt cặp mông cánh hoa lên bàn làm việc trơn bóng, hai tay chống sau lưng, chân vươn vào giữa hai chân Đồng Diêu, nhẹ nhàng chuyển động, học làm một cái mị nhãn như tơ (ánh mắt mị hoặc), bắn “lả tả" về phía Đồng Diêu, dụ dỗ hắn.
Nhưng ánh mắt Đồng Diêu lại nhìn xuống mặt đất.
Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện thì ra máy tính xách tay vốn đang tốt lành trên bàn cũng bị tôi kích động làm rơi trên mặt đất, màn hình tối đen.
“Đừng nói với ta trong đó có thứ quan trọng nha". Mặt tôi cười cứng nhắc
Đồng Diêu chậm rãi nói: “Trong đó có tài liệu hợp đồng điện tử quan trọng phải đóng dấu vào ngày mai"
Bởi vì một cái quét tay của tôi, Đồng Diêu và tiểu thư ký cùng với các nhân viên bên ngoài bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng phục hồi tài liệu.
Đúng là, văn phòng không phải nơi tốt để khai chiến, tôi oán hận suy nghĩ.
Sau khi trở về, tôi đem chuyện thất bại này kể cho Sài Sài nghe.
Sài Sài vừa gặm chân gà ướp cola[3] mà Kiều bang chủ làm cho cô, vừa truyền thụ kinh nghiệm: “Lần đầu tiên của hai người các ngươi, tốt nhất là nên tuyên chiến ở một nơi chính thống là trên giường, tuy rằng phương diện tình thú hơi kém một chút, nhưng được cái thoải mái, như vậy mới có thể lưu lại ấn tượng tốt trên thân thể đối phương"
Tôi thành kính gật đầu giống như được giảng kinh: “Nói có lý, địa phương an toàn nhất chính là địa phương thoải mái nhất, cần phải làm theo tuần tự"
“Hơn nữa, tốt nhất là làm ở nhà hắn" Sài Sài mút ngón tay, tiếp tục nói
“Tại sao?" Tôi không ngại học hỏi kẻ dưới: “Không lẽ giường của Đồng Diêu thoải mái hơn?"
“Không phải" Sài Sài buông chân gà, cầm lấy sữa chua, từ từ nói: “Tình hình của ta gần đây không thể làm vận động trên giường. Nếu như ngươi mang Đồng Diêu về nhà của mình mây mưa, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến ba đứa nhỏ, đến lúc đó không chừng hắn sẽ lấy súng bắn trần nhà, làm bị thương các ngươi sẽ không tốt lắm"
Nghe vậy, thân mình tôi không ngừng run rẩy.
Kiều bang chủ thật đáng sợ.
Mở tủ quần áo ra, tôi thử liên tiếp mấy bộ váy. Cái thì màu sắc quá sặc sỡ, cái thì kiểu dáng quá xưa, cái thì không đủ hở hang. Tôi chọn váy áo cho buổi hẹn hò một cách hăng say, trong lòng nhảy nhót tung tăng, giống như là chưa từng được hẹn hò.
Sài Sài ở một bên vừa nhìn tôi bận rộn vừa múc từng muỗng kem ly, đột nhiên nói: “Các ngươi phát triển đến bước nào rồi?"
Tôi suy nghĩ rồi thành thật đáp: “Hôn môi"
“Chỉ hôn môi? Không giống với phong cách của hai người các ngươi nha" Sài Sài nói
“Từ từ cũng đến thôi, nóng vội sẽ ăn không được đậu hũ nóng." Tôi không thèm để ý: “Chẳng lẽ ta còn có thể bỏ qua miếng thịt tươi là hắn sao?"
“Ta muốn nhìn các ngươi tiến đến chữ cái thứ tám (H)" Sài Sài vừa liếm kem ly vừa cười phóng túng: “Nghĩ lại thì, hai người các ngươi đều là cao thủ của cao thủ trong trò chơi nhân gian này, cho nên ta suy đoán, hai người các ngươi một khi đã lên giường thì sẽ tuyệt đối giống như sao chổi đâm vào trái đất, khói thuốc súng đầy trời, đạn bay loạn lạc, thịt tràn lan, giống như cao thủ quyết đấu trong phim cổ trang, vừa ra tay, là toàn hồ nước như bị thủy lôi oanh tạc, ầm vang long trời, bất kỳ tôm bệnh hay cua đẻ gì cũng đều bị nổ lên trời… Ê, tại sao ngươi không nói gì vậy?"
Tôi cúi đầu, hai tay vặn vẹo góc áo, nũng nịu nói: “Người ta thẹn thùng mà"
Sài Sài ném cho tôi một ánh mắt khinh bỉ: “Đứa nhỏ của ta mém bị ngươi dọa mà lòi ra rồi"
Lời nói của Sài Sài cũng có lý, tôi và Đồng Diêu đều không phải là thiện nam tín nữ, công lực trên giường của cả hai đều có tiêu chuẩn nhất định, nếu tập hợp lại, há chẳng phải thành sữa em bé Thích Méo Mó[1] sao.
Theo lời hẹn tôi đi đến công ty Đồng Diêu, trong đầu vẫn suy nghĩ về những hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 của tôi và Đồng Diêu, hoa đào rơi đầy trong mắt tôi.
Đây là lần đầu tôi lấy thân phận bạn gái Đồng Diêu đến công ty hắn, cô thư ký nhỏ thấy tôi tại cửa liền cười gian xảo trêu chọc
Tôi nhíu mắt, xem ra, nên tìm một nhà chồng cho đứa nhỏ này.
Nhắc đến thì Bông tai đệ đệ cũng không tồi, ừ, một ngày nào đó cho bọn họ uống một chút thuốc bất lương, nhốt trong phòng tối, chờ cho gạo nấu thành cơm thôi.
Vừa nghĩ, tôi vừa nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, liếc mắt một cái liền thấy đứa nhỏ Đồng Diêu đang ngồi sau bàn công tác tập trung tinh thần xem văn kiện.
Đàn ông nghiêm túc đúng là rất đẹp trai. Áo vest của Đồng Diều tùy tiện vắt ở sau ghế dựa, cũng không sợ đè nhăn. Hắn nhíu mi, ngón giữa tay trái đè mi tâm, móng tay rất sạch sẽ, chắc nịch, liếc mắt nhìn một cái thôi đã khiến cho người ta phát sinh thiện cảm.
Giờ phút này, Đồng Diêu đã rút đi sự nhã nhặn khôi hài lúc bình thường, toàn thân bao phủ một tầng trách nhiệm cùng hơi thở đàn ông, hình dáng toàn thân không kém phần mạnh mẽ. Môi hắn khẽ nhếch, đôi môi cánh hoa hoàn mỹ khêu gợi hơi mấp máy, dường như là thầm đọc một câu văn trong văn kiện.
Mỗi khi hắn làm như vậy, một làn sóng lăn tăn sẽ trôi trên gương mặt bình tĩnh, phối hợp với ánh mặt trời, giống như nước sông hồng nhạt gợn sóng nhẹ, chiếu ánh sáng lấp lánh, làm lóa mắt mọi người, rung động tâm tư mọi người.
Đồng Diêu lúc này, mang theo sự dịu dàng êm dịu của nhiều màu sắc hỗn loạn, làm say mê ánh mắt mọi người, còn thêm sự sắc bén như đao kiếm, làm lòng người run sợ, hai loại này kết hợp cùng một chỗ, trở thành sự phong lưu đặc biệt của hắn
Tôi dựa vào cửa, tay khoanh trước ngực, lẳng lặng nhìn hắn, rất muốn… tiến lại, nuốt sống hắn.
Bởi vì dục niệm mà bên trong khoang miệng không ngừng tiết ra nước bọt, xem ra, con sói mẹ tôi lại bắt đầu muốn tàn phá mặt cỏ.
Nhưng mà, không thể khinh thường, bạn học Đồng Diêu công lực thâm hậu, ai tàn phá ai, còn chưa biết được.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, thanh âm Đồng Diêu vang lên: “Lại đây"
Thanh âm kia, rất mềm nhẹ, gống như cánh hoa rơi, mang theo mị lực độc đáo
Cho nên, tôi liền đi tới bàn làm việc theo như lời hắn nói, đẩy ghế dựa ra một chút, điều chỉnh tư thế chuẩn bị ngồi xuống.
Nhưng Đồng Diêu lại ngăn tôi lại, hắn ngẩng đầu, vỗ vỗ đùi mình, nói: “Lại đây, ngồi ở đây"
Quên đi, đứa nhỏ Đồng Diêu này đã nhìn thấy tất cả bộ dạng xấu xí của tôi, tôi liền giảm đi quá trình giả bộ rụt rè vậy.
Cho nên, tôi đi đến trước mặt hắn, không khách khí đặt hai cái mông lên đùi hắn
Khỏi phải nói, đùi Đồng Diêu ngồi rất thoải mái.
Một bàn tay Đồng Diêu vòng qua, ôm thắt lưng của tôi, đôi mắt mờ với chân mày liễu kia liền đối diện tôi, tay thì vuốt cái trán của tôi, hỏi: “Bên ngoài nóng không?"
“Cũng được, ngồi xe đến, hơi lạnh thổi suốt trên đường, không nóng lắm" Tôi nói.
Đồng Diêu tựa vào lưng ghế, trong mắt sóng nước long lanh, nói: “Dù sao cũng không có người ngoài, nếu nóng thì cởi ra bớt vài thứ đi"
Hôm nay Hàn Thực Sắc tôi chỉ mặc áo đầm, cộng thêm đồ lót, ngay cả quần nhỏ an toàn[2] cũng không có mặc, có thể cởi vài thứ sao?
Đồng Diêu ơi Đồng Diêu, đúng là mưu mô bất chính.
Nhưng mà thôi, tôi quay đầu đi, cười giống con mèo, mưu mô bất chính như vậy, tôi thích.
“Ngươi mặc còn nhiều hơn ta, tại sao không cởi?" Ánh mắt tôi sáng quắc, hỏi ngược lại
“Dáng người của ngươi tốt hơn ta, đáng xem" Đồng Diêu nháy mắt mấy cái, gió xuân tháng ba trực tiếp thổi đến.
“Ngươi khiêm tốn rồi, dáng người của ngươi cũng là số một". Tôi nheo mắt, hoa đào rơi rụng.
Đồng Diêu đến gần tôi, đôi môi ấm áp dán trên cánh tay trần trụi của tôi: “Vậy, cùng nhau cởi đi".
Sao chổi đụng trái đất, khói thuốc súng đầy trời, đạn bay loạn lạc, thịt khắp nơi.
Trong đầu tôi bỗng nhiên nhớ lại lời miêu tả của Sài Sài
Sau đó, hai tay tôi xoắn chiếc váy, nũng nịu nói: “Không được đâu…"
“Không muốn à, vậy thôi" Đồng Diêu cố ý thở dài, sau đó dời môi đi, bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh, làm Liễu Hạ Huệ.
Ta “cưỡng" ngươi cái lão tổ tông này.
Mùa hè nắng chói chang, chất liệu quần áo lại mỏng, hơn nữa đang ở trong văn phòng, một địa điểm mà AV thường xuyên chọn lựa để quay phim, nếu không làm chút gì, chẳng phải là đã phụ lòng cảnh xuân tươi đẹp.
Không, phải là rất phụ lòng Tiểu Thực Sắc của ta và Tiểu Đồng Diêu của hắn.
Tôi nói rồi, Đồng Diêu hiểu rõ tính cách của tôi nhất, hiểu được tôi và thục nữ không hề liên quan với nhau.
Cho nên, tôi rất hùng dũng đứng lên khỏi đùi hắn, ngồi trên bàn làm việc.
Chuẩn bị cúi mình xuống, lộ ra áo lót, điều chỉnh hình dạng làm nổi bật đường rãnh khe ngực, sau đó nâng chân ngọc ma xát đùi Đồng Diêu, dùng lại chiêu mị nhãn câu hồn, làm cho chiến tranh bùng nổ trong này.
Đáng tiếc, đáng tiếc, sự tốt đẹp chỉ có trong tưởng tượng
Ý của tôi là, sự thật luôn tàn khốc
Trong tích tắc, khi tôi đặt mông lên trên bàn làm việc thì giữa khe mông của tôi phát ra một sự đau đớn bén nhọn
“A!!!!!" Tôi đau đến nỗi thét ra tiếng chói tai, giống như châu chấu nhảy một cái cao ba thước (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét)
Nhảy xuống khỏi bàn làm việc, vuốt mông, tập trung nhìn lại, phát hiện đầu sỏ gây nên chuyện là một cây bút máy không có đậy nắp
Mẹ của tôi ơi, mém tí nữa là lần đầu tiên ở mặt sau của tôi liền dâng cho thân bút máy rồi!!!!!
Tôi bắt đầu nghi ngờ bút máy này có phải bị lão viện trưởng làm phép báo thù việc tôi dùng gót giầy đoạt đi lần đầu tiên ở mặt sau của hắn
Đồng Diêu tiến đến, đưa tay vuốt ve trên mông của tôi, khẽ vân vê chà xát
Hắn kề môi gần bên tai tôi, nhẹ giọng nói: “Đau chỗ nào, nơi này? Nơi này? Hay là nơi này?"
Đồng Diêu vừa nói, hai tay vừa sờ mó khắp hai cánh mông của tôi
Bà nội nó, thừa cơ hội ăn đậu hủ của ta, ngươi phản rồi!!!!!!
Tôi hít sâu, sau đó học theo các cô gái anh dũng trong kịch truyền hình, vươn hai tay ra, quét sạch mọi thứ trên bàn xuống mặt đất.
Sau khi làm xong động tác này, trong lòng tôi thầm khen tốt một tiếng, đúng là có khí thế!!!!!!
Sau đó, tôi lại một lần nữa đặt cặp mông cánh hoa lên bàn làm việc trơn bóng, hai tay chống sau lưng, chân vươn vào giữa hai chân Đồng Diêu, nhẹ nhàng chuyển động, học làm một cái mị nhãn như tơ (ánh mắt mị hoặc), bắn “lả tả" về phía Đồng Diêu, dụ dỗ hắn.
Nhưng ánh mắt Đồng Diêu lại nhìn xuống mặt đất.
Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện thì ra máy tính xách tay vốn đang tốt lành trên bàn cũng bị tôi kích động làm rơi trên mặt đất, màn hình tối đen.
“Đừng nói với ta trong đó có thứ quan trọng nha". Mặt tôi cười cứng nhắc
Đồng Diêu chậm rãi nói: “Trong đó có tài liệu hợp đồng điện tử quan trọng phải đóng dấu vào ngày mai"
Bởi vì một cái quét tay của tôi, Đồng Diêu và tiểu thư ký cùng với các nhân viên bên ngoài bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng phục hồi tài liệu.
Đúng là, văn phòng không phải nơi tốt để khai chiến, tôi oán hận suy nghĩ.
Sau khi trở về, tôi đem chuyện thất bại này kể cho Sài Sài nghe.
Sài Sài vừa gặm chân gà ướp cola[3] mà Kiều bang chủ làm cho cô, vừa truyền thụ kinh nghiệm: “Lần đầu tiên của hai người các ngươi, tốt nhất là nên tuyên chiến ở một nơi chính thống là trên giường, tuy rằng phương diện tình thú hơi kém một chút, nhưng được cái thoải mái, như vậy mới có thể lưu lại ấn tượng tốt trên thân thể đối phương"
Tôi thành kính gật đầu giống như được giảng kinh: “Nói có lý, địa phương an toàn nhất chính là địa phương thoải mái nhất, cần phải làm theo tuần tự"
“Hơn nữa, tốt nhất là làm ở nhà hắn" Sài Sài mút ngón tay, tiếp tục nói
“Tại sao?" Tôi không ngại học hỏi kẻ dưới: “Không lẽ giường của Đồng Diêu thoải mái hơn?"
“Không phải" Sài Sài buông chân gà, cầm lấy sữa chua, từ từ nói: “Tình hình của ta gần đây không thể làm vận động trên giường. Nếu như ngươi mang Đồng Diêu về nhà của mình mây mưa, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến ba đứa nhỏ, đến lúc đó không chừng hắn sẽ lấy súng bắn trần nhà, làm bị thương các ngươi sẽ không tốt lắm"
Nghe vậy, thân mình tôi không ngừng run rẩy.
Kiều bang chủ thật đáng sợ.
Tác giả :
Tát Không Không