Ta là Thực Sắc

Chương 102: Lão bà của Đồng Diêu

Ba người chúng tôi cứ giữ nguyên động tác như thế, suốt một phút.

Sau đó, tôi hít sâu, đẩy Vân Dịch Phong đang đè ở trên người tôi một cái.

Tiếp theo, tôi làm như không có việc gì đứng lên, làm như không có việc gì dùng ngón tay chia ra chỉ hướng hai người, làm như không có việc gì nói: “Đồng Diêu, Vân Dịch Phong, hai người đều đã gặp nhau, ta cũng không giới thiệu nhiều."

Đồng Diêu là người khôi phục phản ứng đầu tiên, hắn nhìn Vân Dịch Phong, mỉm cười: “Vân tiên sinh, ta cho là, lần trước chú Tần đã nói rất rõ ràng."

Vân Dịch Phong đứng lên, không coi ai ra gì mặc quần áo.

Động tác của hắn từ tốn, đem làn da màu mật ong, cơ bắp mê người kia từng chút một che kín.

Cho đến khi mặc tử tế, hắn mới nhàn nhạt trả lời Đồng Diêu: “Ta đương nhiên không quên, chẳng qua là, tình huống bây giờ không giống nhau."

“Không giống nhau?" Đồng Diêu giương giương khóe miệng, làm bộ dáng muốn rửa tai lắng nghe.

Cặp mắt Vân Dịch Phong ban đầu đã đen không thấy đáy, nhưng hiện tại xem ra là một màu đen thẳm thẳm, ánh mắt đó đang quét về phía tôi.

Lòng tôi biết không ổn, hai chân chậm rãi di chuyển.

Nhưng Vân Dịch Phong vung tay lên, liền bắt được tôi, kéo đến trước mặt của hắn đứng thẳng.

Tôi thỉnh thoảng cười hì hì, thỉnh thoảng cười ngốc nghếch.

Vân Dịch Phong giống như cúi thấp đầu xuống, bởi vì hơi thở cợt nhả của hắn phun trên da đầu tôi.

Gây nên một chút chấn động.

Tiếng nói của hắn trên đỉnh đầu tôi vang lên, hướng về phía Đồng Diêu truyền đạt: “Chú Tần chẳng qua muốn ta không làm tổn thương đến người, nhưng bây giờ, cô ấy là người phụ nữ của ta, ta đương nhiên sẽ không làm chuyện gây bất lợi cho cô ấy, cho nên, là bạn bè của cô ấy, ngươi có thể yên tâm."

“Phải không?" Đồng Diêu nhìn tôi từ xa, ánh mắt từ từ khép lại.

Lông mi tinh tế tỉ mỉ, che đi đôi mắt, chặn lại một loại tình cảm tựa sương khói.

Tôi rất buồn bực.

Ta nói này bạn học Đồng Diêu, ta cũng không có học Đọc Tâm Thuật, có chuyện gì thì ngươi nói rõ ra được không?

Tôi trái lo phải nghĩ, đem toàn bộ đầu óc quậy đến rối tung như nồi cháo, cũng không nghĩ ra nên trả lời thế nào.

Phía sau tôi, là ánh mắt như lửa của Vân Dịch Phong.

Trước mặt tôi, là loại ánh mắt như sương mù của Đồng Diêu.

Tôi đã biến thành cái bánh quy kem Oreo.

Cuối cùng, tay tôi đưa ra vỗ một cái, nói: “Đói bụng rồi, đi, đến nhà Kiều bang chủ ăn chực đi."

Tôi tính toán thế này, đi tới nhà Kiều bang chủ ăn chực, Đồng Diêu có thể thấy tận mắt gian tình của Sài Sài, như vậy thì, phần gian tình này của tôi cũng không tính là cái gì.

Kết quả là, ba người chúng tôi từ từ chậm rãi, mang tâm sự riêng đi tới nhà Kiều Bang chủ.

Gõ một lúc lâu, cửa mới mở ra.

Trong phòng, có một con gấu lớn mặt mày hớn hở, tinh thần thoải mái vì ăn uống no đủ – Kiều bang chủ.

Còn có một con gấu trúc mặt như bị hun khói, mệt mỏi không chịu được – Sài Sài.

Lòng tôi vô cùng thông cảm.

Sài Sài, thật khổ cho thân thể bé nhỏ của mày.

Bởi vì ăn no, tâm tình của Kiều Bang chủ giống như ánh mặt trời tháng bảy, rất rực rỡ.

Ý của tôi là, hắn không một câu oán hận, chuẩn bị xong cơm liền đem cho chúng tôi, để chúng tôi tùy tiện ăn.

Bàn cơm nhà Kiều bang chủ tương đối nhỏ, năm người phải chen chúc mới ngồi được.

Thật ra thì, ý của tôi là muốn ngồi ở giữa người đang uể oải như vừa mới bị ép khô là Sài Sài cùng với máy ép khô Kiều bang chủ.

Nhưng mà, Kiều bang chủ chân dài nhẹ nhàng đạp một cái, tôi liền lảo đảo lăn đến chỗ ngồi cạnh một người khác.

Vừa khéo xui rủi làm sao, đúng lúc chỗ ngồi kia lại ở giữa Vân Dịch Phong và Đồng Diêu.

Một bên áp lực thấp, một bên áp lực cao, tôi bị hành hạ thật khổ sở.

Nhưng trời đất bao la, chết đói mới là chuyện lớn.

Tôi quyết định, đem mặt chôn trong chén cơm, ăn đến trời đất mù mịt, cha mẹ cũng không nhận.

Tôi đúng là làm như vậy.

Nhưng hiệu quả không tốt.

Đồng Diêu không dấu vết ghé vào tai tôi vừa nói: “Thân ái, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta,… Vân Dịch Phong nói ngươi là người phụ nữ của hắn, là thật?"

Tôi cũng học theo hắn, không dấu vết ghé vào lỗ tai hắn nói: “Thân ái, Kiều Bang chủ cùng Sài Sài đại chiến suốt hai ngày, chúng ta có muốn đánh cược đoán xem bọn họ tổng cộng dùng những tư thế gì? Ta đoán có tư thế "lão Hán đẩy xe" với "xe lửa tiện lợi", đánh cược một bữa cơm, ý ngươi thế nào?"

“Căn cứ vào sự hiểu biết của ta về Sài Sài, ta đoán bọn họ chỉ làm tư thế bình thường thôi." Đồng Diêu chuyển đề tài câu truyện: “Được rồi, bây giờ nên trở về trả lời vấn đề vừa rồi."

Tôi vừa định mở miệng giải thích tôi cũng không phải bạn gái của Vân Dịch Phong.

Nhưng lúc này, một miếng cánh gà béo mập bóng loáng oai hùng bị bỏ vào trong bát tôi.

Âm thanh rất có ý vị của Vân Dịch Phong truyền tới: “Từ từ ăn, tránh để bị hóc xương… Nói chuyện, cũng giống như vậy."

Lời tôi vừa mới định nói lên tới cổ, lại vèo vèo tụt xuống.

Tôi đang giật mình run sợ, một chiếc đũa xanh sáng bóng đưa rau cỏ bỏ vào trong bát tôi.

Đồng Diêu nở nụ cười khó lường truyền tới âm thanh: “Đừng sợ, coi như mắc kẹt, cũng sẽ có người giúp ngươi lấy nó ra. Cho nên, chỉ cần để ý mở miệng thật to rồi ăn, như vậy mới là Hàn Thực Sắc."

Tôi không ngốc, đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của bọn họ.

Nhưng mà, theo bên nào, mới là tốt nhất đây?

Tôi suy tư khổ sở.

Ví như thừa nhận có quan hệ cùng Vân Dịch Phong, như vậy, sau này sẽ có vô số phiền toái.

Ví như không thừa nhận, như vậy, Đồng Diêu có thể giúp tôi bao lâu đây?

Tôi chần chừ không quyết định.

Trong lòng có tâm sự thì dù ăn cơm do Kiều bang chủ làm cũng không còn thấy ngon nữa.

Mà ở bên phía Kiều bang chủ, cũng không có chú ý tới, hoặc mà nói, là căn bản không có tâm tư chú ý tới tình cảnh của tôi bên này.

Hắn thỉnh thoảng quay sang gắp thức ăn vào bát cho Sài Sài đang mệt mỏi, vừa gắp vừa ý vị thâm tường yếu ớt cười nói: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút."

Ẩn ý chính là, ăn nhiều một chút, ăn no rồi, ta mới có thể ăn ngươi.

Cầm thú.

Kiều bang chủ ngươi là đại cầm thú.

Mặc dù tôi rất là phẫn nộ, nhưng xét thấy bên này cũng có chuyện phiền lòng.

Vì thế, phẫn nộ trong 3 giây, tôi liền đem Sài Sài ném sang một bên.

Tôi đem mặt tiếp tục chôn trong bát cơm, quyết định, bất kể Đồng Diêu hay Vân Dịch Phong nói gì, tôi đều thực hiện chính sách không thèm để ý.

Ai ngờ chủ ý mới quyết định, Vân Dịch Phong lại dùng một loại nhìn như nói khẽ nhưng lại đủ để cho tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng nói mập mờ: “Tối hôm qua, có làm đau ngươi hay không?"

Theo tiếng nói, chiếc đũa của Đồng Diêu, nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.

Một tiếng lộc cộc như có như không.

Tôi quyết định, đem mặt rời đi chỗ khác – tôi muốn vùi vào trong súp, tự mình chết chìm.

Sự thật chứng minh, trước khi tôi tự mình chết chìm, tôi cũng sẽ bị quẫn chết.

Bởi vì, Vân Dịch Phong tiếp tục dùng cái loại tưởng như thấp giọng nhưng lại đủ để tất cả mọi người nghe được: “Lần sau, ta sẽ cẩn thận hơn một chút."

Tôi hiểu, chính sách không đếm xỉa kia là không thể thực hiện được.

Cứ như vậy mà tiếp tục, một bữa cơm ăn chưa xong, toàn bộ mặt mũi của tôi sẽ bị Vân Dịch Phong ném đến một chút cũng không còn.

Cho nên, tôi đứng lên, duỗi người một cái, xoa miệng một chút, nói: “Ta ăn cũng khá đủ rồi, các ngươi cứ từ từ dùng."

Tiếp theo, nhấc chân chạy trở về nhà, đem khóa sáng khóa tối, các loại khóa đều khóa lại hết.

Sau đó, bản thân nằm ở trên giường, ngủ đến gàu rơi lung tung.

Hôm nay, quả thật không phải ngày tốt.

Đoán chừng là buổi sáng cùng với Lão viện trưởng tranh tài, thể lực tiêu hao.

Hơn nữa còn bữa cơm trưa kia, kiệt sức! Không bao lâu thì tôi ngủ say như chết.

Giữa chừng, có người tới gõ cửa.

Nhất định là Vân Dịch Phong hoặc là Đồng Diêu, tôi giả làm heo chết, không để ý tới.

Tiếp theo, điện thoại reo lên, tôi nhấc lên, là âm thanh của Vân Dịch Phong, muốn tôi mở cửa.

Tôi nhìn không khí, nói: “Tâm tình ta không tốt, đang hoài niệm cuộc sống trước kia, không muốn mở."

“Cuộc sống luôn tiến lên phía trước." Vân Dịch Phong nói: “Ngươi chưa thử qua, làm sao sẽ biết cuộc sống cùng với ta sẽ không đặc sắc bằng mỗi ngày của ngươi hiện nay?"

Lần này, Vân Dịch Phong dùng một loại giọng nói thương lượng.

Tôi nghe, còn cố gắng tiếp thu.

Chưa thử qua, làm sao biết những ngày ở chung với hắn sẽ không đặc sắc bằng những ngày của tôi hiện nay.

Rất nhiều chuyện, quả thật phải thử qua mới biết.

Chính là, loại đại sự này, nếu thử không tốt, thì có thể phải hy sinh rất nhiều thứ.

Quả thật, nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, quyết định thử một chút, nói không chừng lại hợp nhau.

Nhưng mà, tôi cuối cùng vẫn cảm thấy, trong lòng không yên.

Thấy tôi không lên tiếng, Vân Dịch Phong nói: “Ta cho ngươi chút thời gian, suy nghĩ một chút đi."

Khi hắn sắp cúp điện thoại, tôi chợt liều lĩnh nói một câu.

Cũng là một câu đè trong lòng tôi rất lâu: “Tại sao lại là ta? Ý ta là, ngươi muốn nữ nhân thế nào lại không có?"

Mặc dù giờ phút này tôi không nhìn thấy mặt mũi Vân Dịch Phong, nhưng tôi rõ ràng cảm giác được hắn đang cười, giọng cười thật trầm: “Chưa bao giờ có một nữ nhân, có thể lôi kéo mệnh căn của ta."

Sau đó, hắn cúp điện thoại.

Tôi cầm ống nghe, sửng sốt hồi lâu.

Cuối cùng, cho tôi một quyết định.

Vân Dịch Phong nếu như không có khuynh hướng bị ngược đãi, tôi lập tức cắn đứt đầu lưỡi, máu phun 3 tấc.

Bây giờ, một vấn đề đặt ra trước mắt tôi.

Vân Dịch Phong cho tôi thời gian cân nhắc, rốt cuộc có muốn làm người phụ nữ của hắn hay không.

Phải nói rằng, mỗi người đàn bà trong lòng đều có một giấc mộng về dân hắc đạo.

Người đàn ông sống trong cảnh tàn sát khốc liệt, nhiệt huyết tràn đầy, còn có nghĩa khí, tản phát ra dày đặc hormone nam tính.

Bọn họ là người trong bóng tối.

Là người ở trong những sa ngã đọa lạc.

Mà bóng tối và sa ngã là bản tính của con người, cái bản tính luôn được cố gắng giấu đi.

Bọn họ có lực hấp dẫn rất nguyên thủy.

Làm nữ nhân của lão đại, chắc chắn là rất mê người.

Nhưng lúc cái bánh kem mê người đó được đặt trước mặt tôi, tôi lại cứ do dự không quyết.

Làm hay không làm, đây là một vấn đề lớn.

Vấn đề lớn rất khó khăn.

Đang lúc không nghĩ ra đáp án, biện pháp tốt duy nhất chính là, ngủ.

Tôi quyết định, tiếp tục ngủ.

Ngủ cho đến khi biến thành hóa thạch thì thôi.

Vì vậy, tôi rút hết dây điện thoại, đem điện thoại di động tắt máy, trùm đầu ngủ.

Ngủ một mạch đến lúc tự nhiên tỉnh, bên ngoài màn đêm đã buông xuống.

Tôi thầm nói một tiếng hỏng bét – tối nay nhất định sẽ mất ngủ.

Mới vừa mở máy điện thoại di động, thì có điện thoại gọi tới.

Điện thoại hiện lên tên là “Tiểu ngựa giống" – Tôi học theo Sài Sài đổi tên.

Tôi nhận máy, chuẩn bị tiếp nhận thẩm vấn của Đồng Diêu.

Nhưng là, hắn lại nói một câu: “Xuống, ta dẫn ngươi đi đua xe."

Xuống?

Tôi đi chân trần tới trước ban công, cố gắng đưa đầu ra hướng lầu dưới nhìn xuống một cái, liền nhìn thấy một chiếc Audi N8 màu đen dừng lại trên nền đất trống ở trước lầu.

Mà bạn học Đồng Diêu của chúng ta đang đứng bên cạnh xe, cầm điện thoại di động, ngẩng đầu hướng tôi nhìn.

Ánh đèn phủ lên khuôn mặt Đồng Diêu một tầng lụa mỏng mông lung.

Thân ảnh của hắn, nhàn nhạt, có một loại thanh nhã.

Mặc dù cách rất xa, nhưng tôi dường như có thể thấy được khóe miệng của hắn nhếch lên một kiểu cười lười biếng của lưu manh.

Thân hình cao lớn thẳng tắp, cộng thêm cái xe phong cách, nhất là hắn còn vừa ngẩng đầu lên.

Tình cảnh này, hơi có chút cảm giác lãng mạn của phim thần tượng.

Tôi là chỉ, nếu như không có hơn trăm con muỗi đang vây quanh cái đèn đường mà nói.

Nhìn những con sâu nhỏ kia, rùng mình một cái.

Thật là, mỗi buổi tối đều ở dưới cái đèn đường chơi NP.

Một đám muỗi không có tố chất.

Dù sao đợi ở nhà cũng mất ngủ với chơi game, tôi liền đáp ứng Đồng Diêu, dùng thời gian nửa giờ để chuẩn bị, tiếp theo xuống lầu.

Vốn cho là, hắn nhìn thấy tôi, nhất định phải cười nhạo đôi câu đối với gian tình của tôi cùng Vân Dịch Phong.

Nhưng mà không có, tôi ngồi ở chỗ cạnh tài xế nửa giờ, bệnh trĩ cũng thiếu chút nữa tái phát, hắn ngay cả tên Vân Dịch Phong cũng không hề đề cập tới.

Tôi trộm ngắm nhìn hắn.

Vẻ mặt Đồng Diêu bình tĩnh.

Tôi trong nháy mắt cảm thấy hắn thật rộng lượng.

Gian tình nếu như phát sinh trên người hắn, vậy tôi nhất định sẽ lấy chuyện này truyền bá cho ai ai cũng biết.

Ví dụ cặn kẽ, có thể tham khảo sự kiện hải tảo thể (xương bọt biển)

Dù sao cũng phải nói thật, tôi mặc dù cả ngày thích đả kích Đồng Diêu, nhưng vẫn rất bội phục hắn.

Đứa nhỏ này, đầu óc rất thông minh.

Chưa bao giờ nghiêm túc học tập, nhưng thành tích mỗi cuộc thi đều là đứng đầu khóa học.

Đáng tiếc vận số không tốt lắm, ở một ngày trước kỳ thi phân ban của lớp 10, tự nhiên lại đau bụng, nói là cả đêm cũng không ngủ.

Cho nên, lúc cuộc thi sang ngày thứ hai, hắn chỉ làm một nửa bài thi.

Thật là bất hạnh, liền giống như tôi, bị quét đến lớp phổ thông.

Dù sao tôi cũng được tiện nghi, bởi vì số báo danh của chúng tôi cạnh nhau, cho nên mỗi lần có cuộc thi cũng có thể ngồi chung một chỗ.

Vì vậy, tôi có thể lấy đáp án của hắn tham khảo, thi đỗ cao phân.

Có người nói, khi ngươi không ngừng nhớ lại những ngày đã qua, chứng tỏ rằng ngươi đã già.

Tôi đây sao lại thường xuyên nhớ lại, chẳng lẽ là báo hiệu tôi đang bước vào thời kỳ già yếu sao?

“Đang suy nghĩ gì?" Đồng Diêu đột nhiên hỏi.

“Nhớ ngươi." Lời tôi nói không có đi qua đại não, trực tiếp đem ra ngoài.

Quả nhiên, trên mặt Đồng Diêu phủ lên một tầng ánh sáng mập mờ: “Thế nào, yêu ta?"

“Không sai." Tôi nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Ta cảm thấy, ta trong lúc bất tri bất giác, đã yêu ngươi rồi."

Tôi hoài nghi kỹ thuật lái xe của Đồng Diêu đột nhiên không tốt, bởi vì xe đang đi trên con đường thẳng tắp chợt đảo một cái.

Giống như là người đang rút gân.

“Nói giỡn thôi." Tôi rất ủy khuất: “Bị ta yêu có đáng sợ như vậy sao? Phản ứng quá lớn rồi."

“Vậy nếu như ta nói, ta cũng yêu ngươi?" Đồng Diêu nói.

Tầm mắt của hắn, vẫn nhìn về phía trước.

“Có thật không?" Tôi cười.

Trên mặt Đồng Diêu, không nhìn ra được một chút tình cảm phức tạp nào.

Hắn nói: “Nếu như ta nói, là thật thì sao?"

“Vậy ta sẽ vội vàng cùng ngươi kết hôn, tiếp theo hạ độc chết ngươi, cướp lấy tài sản." Tôi cười thật âm hiểm.

“Quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ đàn bà." Đồng Diêu lắc đầu, lúc ánh mắt liếc qua bộ ngực của tôi, ánh mắt dừng lại, nói: “Ngươi rốt cuộc đã nhét bao nhiêu thứ vào chỗ đó vậy?"

“Thứ ta mặc chính là áo lót chỉnh hình, còn dùng băng dính các thứ." Tôi hai tay tự mình đặt trước bộ ngực đẫy đà, nâng nâng lên, giống như tiểu hài tử khoe của quý, cười ngu ngơ hề hề nói: “Như thế nào? Có phải rất hùng vĩ hay không? Có giống đỉnh Everest không?"

“Ngươi là bị những nữ nhân kia đả kích?" Người hiểu tôi cũng chỉ có bạn học Đồng Diêu.

Lần trước do tôi không chuẩn bị chu đáo, lại mặc quần áo thể thao so với mặc đồ ngủ chỉ tốt hơn một chút.

Ở giữa các cô gái ngực to do đám tay chơi dẫn đến thì có thể coi như giống Thái Bình công chúa vậy, thật sự rất mất mặt.

Mới vừa rồi trước khi ra cửa, tôi phí hết tâm tư, bó bụng, cánh tay, đem mỡ trên vú toàn bộ chen đến ngực.

Đúng là trời không phụ người có lòng, vừa làm như vậy, tôi thành công thăng chức áo ngực đến size D.

Sờ bộ ngực của mình, tôi thật vui mừng, miễn phí lôi kéo Đồng Diêu cùng coi: “Như thế nào? Mặc dù là giả, nhưng bên trong thịt đều là của chính ta, hàng thật giá thật, không lừa già gạt trẻ."

Đồng Diêu ngắm tôi một cái, dùng một kiểu biểu lộ bất đắc dĩ đến nghẹn ngào.

Đố kỵ, đố kỵ trắng trợn nha.

Đứa nhỏ này, trước ngực chỉ có hai khối anh đào, khó trách nhìn cái đỉnh Everest này của tôi không vừa mắt.

Đang nói, xe liền lái đến một bờ sông trên đường.

Trăng sáng rực rỡ, một đám ăn bám đều mang toàn xe hàng hiệu cùng với đám nhóc ngực bự ở đó chờ.

Thấy xe chúng tôi ở xa xa, dáng vẻ bọn họ rất hưng phấn.

Xem ra, là đang đợi Đồng Diêu đây.

Tôi cố gắng ưỡn ngực, vênh váo tự đắc trong xe, âm thầm hy vọng có thể hấp dẫn năm sáu, hoặc là ba bốn hay ít nhất một hai ánh mắt của mấy tên ăn bám.

Vận khí không tệ, phần lớn ánh mắt của bọn ăn bám đều dừng lại trên ngực tôi.

Một tia ánh sáng bạc lóe lên trên răng cửa của tôi.

Tôi đang dương dương đắc ý a.

Nhưng ngay sau đó, tôi liền nghe thấy một trận xì xào bàn tán.

“Làm thật giả tạo a."

“Chính là, Đồng ca thế nào lại thích ngực giả?"

“Quá tròn rồi, hai cái ngực đó có thể so với bánh bao đậu ta ăn hôm qua đó."

Lúc này, một người tôi có chút quen biết Bông tai đệ đệ đi tới bên cạnh tôi, nhỏ giọng thương xót nói: “Tỷ, ngươi muốn bơm ngực tại sao không nói cho ta? Ta biết bác sĩ phẫu thuật bộ ngực tốt nhất trong thành phố, làm xong nhìn rất tự nhiên nha. Ngươi làm ở đâu vậy? Ta dẫn người đến chỗ tên bác sĩ kia đập cho hắn một trận, làm trông giả như vậy, thật không xem ngực của tỷ ra gì cả."

Cúc hoa tôi căng thẳng, lệ rơi đầy mặt.

Mà Đồng Diêu, thì đã chạy đến sau xe ngửa mặt lên trời cười một hồi.

Không có được tán thưởng, ngược lại còn bị khinh bỉ.

Trái tim của tôi trong nháy mắt xám lại thành một tảng.

Lúc này, Triệu công tử lại tới, tay phải ôm mỹ nữ xinh tươi, mắt hạnh trong suốt như nước, chân mày lá liễu nhàn nhạt như khói, tiếng cười thanh thanh như núi.

Triệu công tử kia vẫn một dạng vênh váo tự đắc, cao ngạo tự đại, như viết trên trán “Ta lợi hại nhất."

Chẳng qua đến gần, thấy tôi, lông mày hắn run lẩy bẩy, tiểu kê kê rụt một cái.

Tôi nhếch môi, một tia dâm quang lóa qua trên răng tôi: “Triệu công tử, ta một lòng đợi ngươi tới phẫu thuật sinh thực khí đây, ngàn vạn không cần giấu bệnh sợ thầy thuốc a."

Mặt mũi Triệu công tử, từ màu quả cà chua, biến thành cà tím, cuối cùng biến thành biến thành trái dưa chuột, ở giữa lúc đó, còn có một lần biến thành tờ giấy A4.

Cuối cùng, hắn quyết định đem tức giận từ trên người tôi trút qua người Đồng Diêu. “Đồng tổng, thế nào, có phải lần trước gọi một tiếng ca ca chưa thấy đã, lần này muốn tới gọi thêm mấy tiếng đây?"

“Kìa, phải xem Triệu công tử có chịu cho ta cơ hội gọi hay không?" Đồng Diêu không chút nào tức giận, cười nhàn nhạt.

“Yên tâm, ta nhất định cho ngươi cơ hội." Triệu công tử lại cười gian, thật là ghê tởm: “Lần này, chúng ta đánh cuộc lớn một chút, nếu như ngươi thua, phải quỳ xuống gọi ta một tiếng đại ca."

“Được." Đồng Diêu cũng cười gian, thật là phong lưu vô hạn: “Nhưng mà, nếu như Triệu công tử thua, phải để cho bằng hữu là ta tự mình giúp ngươi phẫu thuật chỉnh hình sinh thực khí."

Nghe vậy, tôi vỗ tay bảo hay.

Triệu công tử vốn đang do dự, nhưng tại mọi người lên tiếng cổ vũ liền cắn răng một cái, đồng ý.

Tuyến đường đua xe vẫn giống như lần trước.

Nhưng mà, lần này, bọn họ chỉ tranh tài đơn độc, không mang theo nữ nhân.

Cũng tốt, tôi cũng tự biết rõ, có tôi ở đấy, bạn học Đồng Diêu muốn thắng là rất khó khăn.

Một nửa số người đang ở điểm xuất phát chờ, mà tôi, Bông tai đệ đệ cùng một nửa người còn lại chờ ở đích.

Đoạn giữa có một khoảng thời gian là không nhìn thấy xe, chỉ có thể dõi theo chờ.

Bông tai đệ đệ không có việc gì làm, liền bắt đầu tìm đề tài cùng tôi tán gẫu.

Cái gì sinh nhật, chòm sao, nhóm máu, sau khi hỏi xong toàn bộ một lần, hắn lại bắt đầu hỏi giao tình của tôi cùng Đồng Diêu.

Tôi theo sự thực mà đáp, nói, tôi và Đồng Diêu, còn có Sài Sài, là bạn học, là bằng hữu, là tam tiện khách.

Trò chuyện trò chuyện, Bông tai đệ đệ đột nhiên hỏi: “Tỷ, nếu ngươi cùng Đồng ca quan hệ tốt như vậy, vậy ngươi xác định chắc chắn biết vợ của hắn là ai."

“Vợ?" Tôi xua xua tay: “Bạn gái hắn giống như học sinh của Khổng tử trải rộng khắp thiên hạ, nhưng mà vợ ở đâu ra?"

“Có mà." Bông tai đệ đệ vẻ mặt thành thật: “Đồng Diêu có một bà xã bí mật, luôn luôn giấu giếm, không để chúng ta gặp."

Tôi vừa nghe, mọi tế bào bát quái trong cơ thể toàn bộ bộc phát lên: “Ngươi lặp lại lần nữa?!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại