Ta Là Thất Vĩ Hồ
Chương 38 doanh cứu
Từ lần trước gặp qua xác khô lâu, từ đó đến nay đã qua bốn ngày. Linh khí trên người ta đã khôi phục một nửa, cảm giác được bước chân cũng nhẹ lên, đi đường vui vẻ rất nhiều, cảm giác đau đớn ở mắt cá chân cũng dần dần biến mất.
Hắc y trẻ tuổi ngoại trừ buổi trưa mỗi ngày cầm lấy huyết châu tới một lần, những thời gian khác rất ít xuất hiện, ta dần bình tĩnh, số lần hắn xuất hiện cũng dần càng ít. Nếu ta có ngạc nhiên hoặc là tâm tình bỗng kinh hãi, hắn sẽ lập tức xuất hiện, nhìn ta có phải hay không lại gây ra họa gì. Cảm xúc của chúng ta bây giờ liên kết càng ngày càng nhạy cảm, đối phương có một chút gợn sóng cũng sẽ biết. Nhưng là ta liên tục cảm thấy rất kỳ quái chính là, hắn đang suy nghĩ gì, ta lại tuyệt không biết rõ, không biết là hắn đã tu luyện tới cảnh giới trình độ bất xâm, hay là gần đây hắn thật sự không có chuyện gì phát sinh.Hôm nay là trăng rằm, mặc dù biết không cách nào hấp thu linh khí, nhưng vẫn nhịn không được đi đến trong sân tắm ánh trăng.Trên mặt đất ngân quang tràn đầy, chỉ chốc lát nhìn thấy vài sinh linh cũng chạy ra, còn có con kia được gọi là địa tinh gì đó. Hình dạng của bọn họ được ánh trăng chiếu rọi vào, tựa hồ cảm giác trở lên nhu hòa rất nhiều, không hề giống trước nhìn qua xấu xí.Nghĩ đến lúc trước thiếu chút nữa biến thành hình dạng của bọn họ, ta lòng vẫn còn sợ hãi, tận lực tránh nhìn vào ánh mắt của bọn họ, ánh mắt vừa mới chuyển qua chỗ khác, bọn họ đã đi tới phía đây rồi.“Nha đầu ngốc." Một con có vóc dáng tương đối cao mở miệng nói ra, mặt lại có một chút hồng, “Có hay không muốn chúng ta giúp ngươi?"“Ừ?" Ta trừng mắt nhìn, không biết nó đột nhiên nói cái này làm cái gì.Điạ tinh có vóc dáng cao mặt càng đỏ hơn, đầu cúi xuống muốn gấp xuống đến tận cổ: “Chúng ta giúp ngươi một chút, ngươi cho chúng ta hạt châu."Ta đột nhiên hiểu được, tháo từ trên đầu xuống một cây trâm: “Cái này có thể chứ?" Năm sáu địa tinh kia kích động dị thường, rối rít gật đầu. Ta suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy các ngươi giúp ta trốn đi, chính là trở chỗ mấy ngày hôm trước các ngươi nhìn thấy ta."“Ngươi là khách quý của hồn đại nhân , chỉ có hồn đại nhân có thể làm cho ngươi trở về." Địa tinh líu ríu tiếp tục nói.Ta biết vậy nên thất vọng, lại hỏi: “Vậy các ngươi cũng có thể nói cho ta biết nơi này là nơi nào đi? Vị hồn đại nhân kia thân phận là gì."Địa tinh nhìn chằm chằm cái trâm trên tay ta , mím môi. Ta đưa cho chúng nó cái trâm, bọn họ lập tức mở miệng nói ra: “Nơi này là Minh La giới, Hồn đại nhân là Minh vương người người tín nhiệm nhất."“Minh La giới?" Ta nhướng mày, Minh La giới là cái gì? Ta như thế nào từ chưa từng nghe qua cái chỗ này. Hồn? Minh vương người người tín nhiệm nhất? Đang muốn hỏi lại bọn họ, nhưng không thấy thân ảnh của bọn họ, mà ngay cả sinh linh khác trên mặt đất, cũng đều giống như trong nháy mắt biến mất. Phát giác được khí lưu có chút biến hóa, ta hơi kinh ngạc đứng người lên, lui về phía sau nhìn lại.Chứng kiến cảnh đó là ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại có chút ít thần sắc lười biếng , trong lòng đột nhiên ấm áp lên.Lạc Thương.Ta đi về phía trước hai bước, chỉ thấy tay hắn vừa đưa lên, vòng xích trên chân ta liền biến mất , trói buộc trên chân mất,khoảng cách bước chân chạy đến có chút chênh lệch, vừa đến trước mặt hắn, lại ngây ngẩn cả người, ta mới phát hiện thân thể của hắn có chút trong suốt, hai chân cũng chỉ là phiêu phiêu một chút trên mặt đất.Tựa hồ là từ trong mắt ta nhìn ra băn khoăn, hắn mở miệng nói ra: “Đây là hư vô thân (pig: kiểu như phân thân, thân xác ở một chỗ tách linh hồn đến chỗ khác)."Ta bừng tỉnh gật đầu, hư vô thân là linh hồn cùng thân thể tách lìa, là một chú thuật thuộc loại rất khó, hắn còn trẻ như vậy thế nhưng đã sử dụng thành thạo, ta không khỏi nhìn hắn bằng hai mắt ( pig: hix vậy hùi trước nhìn LT bằng một mắt ^__^!!!). Mới vừa phát giác được sau lưng có hơi thở lạnh lùng thổi đến, Lạc Thương đã đem ta kéo ra đằng sau.Bọn địa tinh gọi tới là Hồn đại nhân cùng hắc y nhân bình tĩnh nhìn về phía bên này, mở miệng nói ra: “Thú vị, người phàm thế nhưng cũng có thể tới nơi này." Thần sắc hắn trong nháy mắt hơi động một chút, lại mang ý đầy khinh miệt , “Hư vô thân chỉ có thể cho ngươi có một nửa linh lực, ngươi cảm thấy có thể xử dụng tưng đấy khí lực đem con hồ ly này mang đi?"Âm thanh Lạc Thương vang lên cũng mang theo chút trêu đùa: “Thử xem liền biết."Vừa dứt lời, từ dưới chân bốc lên một làn sương mù, sương khói từ từ hội tụ thành vô số hình dáng bàn tay , quấn lấy thân thể của hắn. Hắn vẫn còn chưa động đến phân nửa, cười lạnh một tiếng, không chút nào hoảng, sương mù kia tất cả đều tiêu tán biến mất. Hắn hai mắt mang theo sự trào phúng: “Nếu như ngươi có đầy đủ thân, có lẽ có thể làm cho ta động bằng ngón tay."Mặt của hắn đột nhiên dừng lại, trong mắt vui vẻ đã biến mất. Ta thăm dò hướng phía sau hắn nhìn lại, lập tức mừng rỡ vô cùng, là Lục Mộc thúc công!“Đối thủ của ngươi là ta." Lục Mộc thúc công mỉm cười nói, trên tay đỉnh móng vuốt găm tại sau lưng vị trí trái tim của hắn , lại nói, “Không nên cử động, nếu không ta lập tức đâm thủng trái tim của ngươi."“Tùy tiện." Hồn giọng nói lạnh ngắt, “Ta chết đi, nàng cũng sẽ chết. Bởi vì, linh thú đan của nàng đã hòa vào máu của ta ."Lục Mộc thúc công mặt liền biến sắc, lại trợn mắt nhìn ta một cái, ta gấp rút cúi đầu xuống núp ở đằng sau Lạc Thương.“Đi." Lạc Thương tay đưa lên, cả người ta cơ hồ vùi ở trong tay áo rộng thùng thình của hắn, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã dựa vào hắn cùng nhau bay lên.Ta vốn tưởng rằng mấy ngày nay cơn ác mộng cuối cùng kết thúc, ai ngờ tim đột nhiên đau, ta mặt tái nhợt ôm ngực, nhìn xuống dưới, chỉ thấy Lục Mộc thúc công móng vuốt đã cắm vào giữa phần lưng của hắn, nhìn vẻ mặt kinh dị của thúc công, ta biết là tên hỗn đản Hồn kia dùng chính mình đón lấy móng vuốt.Thừa dịp thúc công ngạc nhiên trong nháy mắt đó, Hồn đã thoát ly khỏi móng vuốt, hai tay phía trước, không biết hắn niệm chú thuật gì, trên mặt đất toát ra một đống Thanh Đằng, quấn lấy hai chân thúc công. Ta còn chưa lấy lại tinh thần, mặt của hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, một đạo thanh quang trường kiếm phóng đến, Lạc Thương kéo ta lui về phía sau vừa lùi, thanh quang kia đã phóng đến trước mặt.Lạc Thương xây lên lá chắn linh khí , né tránh đòn công kích này. Hắn hiện tại đã là hư vô thân, lại dẫn theo ta, hành động không có thuận tiện. Ta ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ta sẽ tự chiếu cố mình tốt." Nói hết lời, đã đẩy hắn ra, nhẹ rơi trên mặt đất.Lục Mộc thúc công chặt đứt Thanh Đằng, bất chấp ta, cũng bay lên hỗ trợ ứng chiến.Ta ngẩng đầu nhìn lại, người được gọi là hồn linh lực cực mạnh, hắn mấy ngày nay cho ta ăn huyết châu, ta đã có thể cảm nhận được. Ta chưa bao giờ thấy qua Lục Mộc thúc công vất vả như thế cùng người khác đối chiến, mặc dù chú thuật không ngừng va chạm, nhưng là hai người ứng chiến một người, vẫn phải cố hết sức.Phân thân của Lạc Thương càng ngày càng tan biến, cơ hồ trở thành một người trong suốt. Linh hồn cùng không thể thoát ly quá lâu, nếu không linh hồn rất có thể cứ như vậy cùng thể xác vĩnh viễn tách ra. Ta lo lắng, đã thấy Lạc Thương xông xuống dưới, vươn tay lên, ấn vào huyệt vị phong ấn linh khí của ta làm toàn bộ giải khai ( pig: kiểu giải huyệt đạo mấy bác kiếm hiệp đó).Thân thể lập tức cảm thấy một cổ khí thể tán loạn, đánh thẳng vào trong người đến từng cái huyệt vị , hình như có cảm giác như trọng sinh (pig: hồi sinh). Ta hít một hơi thật sâu, đã có thể cảm giác được trong không khí tràn đầy linh khí.“Hóa." Ta nhẩm niệm một tiếng, móng vuốt liền hiện ra, lập tức có thể biến trở về chân thân, còn chưa kịp duỗi cái lưng mỏi, cái đuôi cuồn cuộn nổi lên Lạc Thương, hướng trên lưng nhảy đến, người đã hướng không trung nhảy tới. Vừa rồi làm như vậy, hình như là loại bản năng , thực hiện rất lưu loát.Trong tâm của ta dường như có cái gì đó rơi xuống, nhớ tới thiên mệnh của linh sủng được nói đến, chẳng lẽ Lạc Thương là số mệnh đã định sẽ là chủ nhân của ta?" Lạc Thương con của tinh tú, lúc này dùng máu để khai mở, tạm mượn Nguyệt Thần lực, mở minh đường, thông tứ hải, mở!" ( pig: dùng máu để viết chú thuật, mượn sức mạnh ánh trăng, mở ra con đường, thông đến tứ hải) Vốn là ánh trăng nhu hòa sáng ngời, đột nhiên chiếu sáng gấp trăm lần ta có khả năng nhìn hết mọi nơi, Hồn mặt liền biến sắc, đã né tránh ở một bên, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy không trung đã mở một cửa động thật lớn, ta bốn chân như gió, đã hướng chỗ đó bay đến ( pig: lúc này biến về hồ ly nhé).Vừa mới tiến cửa động, đã ngửi thấy được một cổ mùi quen thuộc, cỏ xanh hòa với mùi vị của nước!Ta sợ người nọ còn có thể đuổi theo, chạy hồi lâu, cho đến khi âm thanh của Lạc Thương truyền đến: “Đã về, hồ ly."Ta như trút được gánh nặng ngừng lại, đem Lạc Thương phóng xuống mặt đất (pig: ý là chị ý đang lôi phân thân của anh LT), không biết hắn khi nào thì đã triệu hồi thân thể, bây giờ nhìn hắn bình thường nhiều hơn. Ta lui về phía sau nhìn lại, Lục Mộc thúc công đang đứng ở một bên thở, còn ý vị lắc đầu: “Già rồi, quả nhiên già rồi, chạy nhanh quá đều muốn tắt thở."Ta hóa lại hình người, hỏi: “Các ngươi làm sao lại cùng đi cứu ta?"“Lạc Thương tiểu tử này đột nhiên tìm được ta, nói ngươi đang ở Minh La giới." Lục Mộc thúc công lại nói, “Chúng ta trước kia biết." Hắn giống như suy nghĩ một chút, “Năm trăm năm trước, tại cửa Hồ tộc. Khi đó hắn mới hơi lớn như vầy, mấy ngày hôm trước chạy đến tìm ta lúc đó ta thiếu chút nữa nhận không ra ."Lạc Thương không nói lời nào, liếc hắn một cái: “Là ta chạy đi tìm ngươi, hay là đúng lúc bị ta bắt gặp ngươi đùa giỡn Hồng Sa?"Nghe được tên Hồng Sa , lại nghe đến hai chữ đùa giỡn , liên tưởng đến tính tình thúc công , ta nhịn không được nói ra: “Hồng Sa là bằng hữu ta, thúc công không cho phép ngươi đối với nàng động thủ động cước."“Ngươi đừng nghe Lạc Thương tiểu tử này nói bậy." Thúc công đã đi tới, nhìn một cái trên tay ta là vòng bằng xương cốt ,thấy hoàn hảo không có tổn hại gì, tựa hồ khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Làm sao ngươi đến Minh La giới ?"Ta gãi gãi đầu: “Bị một đám địa tinh kéo đi vào."“Chuyện ngươi đến Minh La giới , không cần nói đối với bất kỳ người nào." Lục Mộc thúc công vẻ mặt nghiêm nghị, không có chút nào có ý đùa giỡn với ta, “Còn có chuyện linh thú đan, cũng không cho nói."“Ừ." Ta gật gật đầu, lại hỏi, “Minh La giới là địa phương nào? Vì cái gì trước kia không có nghe ngươi nói đến?"Thúc công giống như bị dẫm lên cái đuôi đồng dạng: “Còn có chuyện của Minh La giới cũng không cho ngươi hỏi!" Hắn thấy khuôn mặt ta nghi hoặc, rốt cục ôn nhu nói, “Này là vì tốt cho ngươi."Nghe được câu này, ta mới gật gật đầu: “Ừ."Thúc công tâm tình thật tốt, lại nói: “Nếu là cha ngươi hỏi ngươi đã chạy đi đâu, ngươi cứ nói cùng ta cùng nhau đi dạo khắp nơi."“Ừ."“Còn có… Nói không chừng sẽ bị đánh, bất quá sẽ không đau , nếu như thực đau, ngươi cũng không thể khai ra."“…" Ta nhịn không được liếc hắn khinh khỉnh, lại liếc liếc về Lạc Thương, thấy sắc mặt hắn có chút tái nhợt, hỏi, “Ngươi không sao chớ?"“Không có." Lạc Thương triệu lai khô lâu người, đã ngồi trên vai nó, từ từ hướng Lưỡng Nghi quán phương hướng đi đến.Ta kỳ quái đánh giá bóng lưng của hắn, lại xoay qua chỗ khác hỏi: “Ta cùng hắn là bằng hữu sao?"Lục Mộc thúc công cười cười: “Nếu như không phải, hắn làm sao sẽ vì cứu ngươi mà mạo hiểm như vậy."Ta hừ một tiếng: “Nếu đã biết rõ nguy hiểm, hoặc là tìm vài người, hoặc là liền chờ một chút, nói không chừng ta liền có thể chạy ra ."“Ngươi cùng người thanh niên kia chung sống hơn nửa tháng, phải biết linh lực của hắn tuyệt đối không kém, ngươi bị hắn quản chế, làm sao có thể trốn ra được. Ta tìm kiếm không ra khí tức của ngươi, liền biết rõ ngươi đang ở Minh La giới, nhưng là một mình ta đến, lại tuyệt không có khả năng mang ngươi đi." Thúc công tựa hồ đang thở dài, “Hoàn hảo biết Lạc Thương, về sau hắn sẽ biến thành một người rất đáng sợ."Ta nhịn không được cải chính: “Là người rất tài giỏi ."Thúc công nhún nhún vai: “Mặc kệ là người như thế nào, đều là chuyện sau này . Mấy ngày nay ngươi không nên tùy tiện chạy loạn, miễn cho lại bị bắt đi."
“Ừ."