Ta Là Một Tên Trộm
Chương 125: Thánh Địa Kỵ Sĩ (5)

Ta Là Một Tên Trộm

Chương 125: Thánh Địa Kỵ Sĩ (5)

"Ha ha, Lão đại, ta vừa có kỹ năng thứ 2, nhìn xem là Tán Hồn Thiết Trảo của ngươi lợi hại, hay là Cửu Phong Trảo của ta lợi hại " Tiểu Bạch phát ra một tiếng dài, giống một đạo lưu quang màu trắng, lượn một vòng đáp xuống, hai móng lộ ra hàn quang sắc bén, vừa thu lại mang theo một mảnh huyết ảnh, đem ma thú tứ cấp Hỏa Sư Tê đang liều chết đấu với Mộ Dung Tiểu Thiên biến thành hai nửa.

"Ta kháo, một kích tất sát, Tiểu Bạch, xem ra trọng trách đối phó Người Thủ Hộ Phong Ấn phải đặt ngươi lên đầu, " Mộ Dung Tiểu Thiên sửng sờ, bị biểu hiện của Tiểu Bạch làm cho hoảng sợ, tiếp theo kinh hỉ như điên kêu lên.

Mộ Dung Tiểu Thiên cùng với Tiểu Bạch trong sơn cốc đã điên cuồng đánh Hỏa Sư Tê liên tiếp ba ngày trời, nơi này nhờ có Linh nhi giới thiệu Mộ Dung Tiểu Thiên mới biết được, có một chỗ thích hợp cho hắn cùng với Tiểu Bạch luyện cấp như vậy.

Hỏa Sư Tê là thuộc loại quái lực phòng thủ thấp, máu ít, công kích cao, ma thú tứ cấp tốc độ nhanh, nhưng tốc độ cũng chính là điểm mạnh của Mộ Dung Tiểu Thiên, mặc dù tốc độ của Mộ Dung Tiểu Thiên so với hai tên hiệp khách biến thái cùng với siêu cấp biến thái không bằng, nhưng đối phó ma thú tứ cấp bình thường, Mộ Dung Tiểu Thiên rất có lòng tin. Hơn nữa Hỏa Sư Tê thường chỉ đi thành tốp từ ba đến năm con, rất nhiều lúc lại chỉ một mình, Mộ Dung Tiểu Thiên cùng với Tiểu Bạch luyện cấp rất thuận buồm xuôi gió.

Vì đối phó Người Thủ Hộ Phong Ấn chỉ có Tiểu Bạch có thể phát huy tác dụng, Mộ Dung Tiểu Thiên đem kinh nghiệm luyện cấp tất cả đều dồn trên người Tiểu Bạch, không thể tưởng được thời gian không đến ba ngày Tiểu Bạch có thể lên tới lv 11, càng không thể tưởng được chính là Tiểu Bạch thậm chí đạt được kỹ năng thứ hai.

"Muốn ta chết sao! Cửu Phong Trảo của ta chỉ có năm phần trăm tỷ lệ xuất hiện một kích trí mệnh, hơn nữa vẫn là sơ cấp Cửu Phong Trảo, cho dù xuất một kích trí mệnh vẫn không giết được Người Thủ Hộ Phong Ấn, " Tiểu Bạch cánh chim nhẹ đập, vững vàng đáp xuống bên cạnh Mộ Dung Tiểu Thiên.

"Không cần biết như thế nào, coi như cũng là gia tăng thêm một phần thực lực, " Mộ Dung Tiểu Thiên duỗi tay nhặt món đồ do Hỏa Sư Tê rớt ra, sau đó nhìn chân trời đang ngả dần về chiều, cõi lòng đầy tin tưởng nói: "Chúng ta đi thôi! Thương thế Linh nhi cũng gần như khỏi hẳn rồi, ngày mai, không cần biết là thắng hay bại, cũng là lúc chúng ta phải trở về."

Tiểu Bạch vui mừng phát ra một tiếng ngân dài, hai cánh mở ra bay lên không trung, giống một đóa mây trắng phiêu dật, bay lượn trên không trung!

Mộ Dung Tiểu Thiên cất bước đi nhanh, dưới ánh chiều tà, nhanh hướng phía khu rừng cây của Linh nhi đi đến.

"Chúng ta đã trở lại, a, thơm quá! Đang nấu cái gì vậy, " Mộ Dung Tiểu Thiên còn chưa tiến vào rừng cây liền nghe thấy trong rừng cây bay ra hương thơm, đồng thời, nghe thấy được tiếng cười như chuông bạc của Bạch Vân cùng với Linh nhi phát ra...

"Ta thật là số khổ mà! Vì cái gì đồ ăn của ta không có hương thơm như của các ngươi ăn?" Tiểu Bạch vừa ăn sủng vật đồ ăn, vừa nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên bọn họ vây quanh lửa trại ăn mà phát ra bực tức!

"Việc này cũng không nên trách ta, ta cho ngươi cùng ăn với chúng ta, chính là ngươi không ăn, " Mộ Dung Tiểu Thiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Bạch, trong lòng lại cười trộm.

"Nhưng ngươi nói nếu ta ăn bậy bạ có thể sẽ bị đau bụng a!" Tiểu Bạch bày ra một bộ dáng ủy khuất.

"Vậy ngươi có thể thử một lần! Có lẽ nói không chừng ăn vào sẽ không sao đâu!" Mộ Dung Tiểu Thiên quả thực sắp nhịn cười không được.

"Hừ, " Tiểu Bạch giương đầu lên, không hề để ý Mộ Dung Tiểu Thiên.

"Nha, ngươi nhìn cái thân hình ngươi kìa, đồ ăn sủng vật không ăn, cũng muốn chạy tới đây giúp vui, nếu để cho ngươi lại đây, chẳng phải là bị ngươi đạp hư hết thực vật, không dọa chạy ngươi thì còn phải làm gì, " Mộ Dung Tiểu Thiên trong lòng âm thầm đắc ý.

"Thiên ca, Vân tỷ nói, ngày mai hai người muốn đi đánh tam đầu quái kia, "

Linh nhi giương đôi mắt to nhìn Mộ Dung Tiểu Thiên, thân thể mới vừa phục hồi như cũ, trên mặt nhìn qua còn có chút tái nhợt.

"Uhm, thương thế của muội cũng hồi phục rồi, chúng ta cũng yên tâm, ngày mai không cần biết chúng ta thắng hay thua đều sẽ trở về, thắng, chúng ta đi đón muội cùng đi, thua, chúng ta trực tiếp chết trở về." Mộ Dung Tiểu Thiên trả lời rất rõ ràng!

"Ngày mai muội và hai người cùng đi, " Linh nhi nói càng rõ ràng hơn!

"Không được, " Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Bạch Vân đồng thời trả lời.

"Nếu hai người không đồng ý, muội sẽ tự mình đi!" Linh nhi thái độ cường ngạnh mà kiên quyết.

"Linh nhi, muội cùng chúng ta không giống nhau..."

"Không cần nói nữa, cứ như vậy quyết định, " Linh nhi trực tiếp quyết đoán chặn ngang lời nói của Mộ Dung Tiểu Thiên: "Muội đã tự trách mình vì sự do dự cùng với khiếp đảm lần trước, cùng mọi người ở chung mấy ngày nay, mọi người khiến cho muội hiểu được cái gì là hữu tình, cái gì là tự tôn, từ lúc muội sinh ra, muội cũng chỉ một người cô độc sinh hoạt tại nơi này, muội vẫn thường oán hận số mệnh của mình, vì mình chỉ là thuộc loại anh hùng của người chơi mà tự ti. Nhưng hiện tại muội hiểu được, anh hùng cùng với người chơi là sinh mệnh đồng dạng, bất kể là anh hùng hay người chơi, có thể được người khác tôn trọng hay không cũng không phải dựa vào người khác, mà dựa vào chính mình, ở chỗ chính mình có đáng giá hay không để người khác tôn trọng! Trong khoảng khắc Thiên ca bất chấp sống chết cứu mạng muội! Để cho muội hiểu được, giá trị chân chính khiến người khác tôn trọng, là đối với huynh muội bên cạnh bất kể là người chơi hay anh hùng còn trọng yếu hơn chính tính mạng mình!"

Mộ Dung Tiểu Thiên yên lặng nhìn Linh nhi, chỉ là một tiểu cô nương nhu mì, kỳ thật nội tâm thập phần kiên cường.

"Tốt, chúng ta cùng đi, " thật lâu sau, Mộ Dung Tiểu Thiên hung hăng gật đầu, trong ánh mắt lộ ra quang mang: "Chúng ta nhất định phải bước qua thi thể tam đầu quái mà đi ra ngoài."

Lập tức Mộ Dung Tiểu Thiên liền hỏi Linh nhi những hiểu biết về Người Thủ Hộ Phong Ấn, lúc này không thể lỗ mãng giống lần trước, phải suy nghĩ trước sau, không thể có bất kỳ sai sót nào, bởi vì sinh mệnh Linh nhi chỉ có một lần.

"Muội nói, sương khói màu trắng trên miệng cái đầu bên phải của Người Thủ Hộ Phong Ấn phát ra là khói độc?" Mộ Dung Tiểu Thiên một bên nghe Linh nhi giới thiệu tình huống Người Thủ Hộ Phong Ấn, một bên tự hỏi.

"Đúng, Linh nhi gật đầu, khói độc kia thương tổn không cao, nhưng đáng sợ chính là nếu bị trúng khói độc sẽ sinh ra hiệu quả chóng mặt, trong vòng hai phút không thể hành động, hoàn toàn mất đi năng lực chống cự."

"Được rồi, chúng ta bắt đầu phân tích tình huống Người Thủ Hộ Phong Ấn, "

Mộ Dung Tiểu Thiên suy tư một hồi mở miệng nói: " Đầu bên trái, ánh mắt sẽ phát ra tia chớp, nhưng uy lực tương đối yếu nhược, đầu bên phải, miệng sẽ phun độc, dính vào liền sinh ra hiệu quả chóng mặt, điều này phải tuyệt đối cẩn thận, kiếm khí trên tay cùng với tốc độ đáng sợ, đây là trọng điểm cần đối phó, mà ánh mắt trên cái đầu chính giữa có thể sử dụng Phục Hồi Thuật, đây mới là mấu chốt, nếu không đem ánh mắt này phế bỏ trước, tất cả cố gắng đều là phí công!"

Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 2: Thế Giới Dong Binh

- ---------

Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử để:))
Tác giả : Quan Trào
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại