Ta Là Một Nữ Phụ Tốt Đẹp, Nữ Chính Đừng Đến Gần!
Chương 4-1: Bắt đầu học võ công và y thuật (1)
Sáng hôm sau, Thiên Tuyết dậy thật sớm, đây cũng được coi là chuyện lạ nha, khi còn ở hiện đại thì Thiên Tuyết nàng được đặt biệt danh là sâu ngủ chính hiệu, cú đêm 24/7 đấy. Chậc Chậc, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc lệch hướng nên mỗ nữ của chúng ta mới dậy lệch giờ sao?
( Thiên Tuyết : Ê...ê, ngươi xem lại đi, ta dậy sớm là có tiến bộ, sao ngươi phải ngạc nhiên như vậy làm gì ? *chuẩn bị nhặt dép lên phi* Mèo : *vừa lẩm bẩm vừa ù té chạy* Ông mặt trời, hôm nay ông dậy nhầm hướng phải không, hình như con thấy bà trăng biến mất rồi...)
Nguyên do là vì sau khi Thiên Tuyết thiếp đi thì không lâu sau hai vị Tuyệt thánh mang cơm vào, nhưng luôn có một sự trớ trêu là đàn ông thì rất ít người có thể nấu ăn ngon, mà nhị vị lão nhân lại thuộc cái đa số còn lại.
Vậy là mỗ nữ của chúng ta phải lết cái thân xác quèn đi nấu cơm, mà cô nàng này tay nghề nấu ăn cũng không phải hạng xoàng, vậy nên hai vị lão nhân càng muốn nhận nàng làm đồ đệ hơn.
Thế là vừa mới ăn cơm xong thì Thiên Tuyết đã bi kéo đi nhận sự phụ, đã mệt rồi còn bị bắt kính trà, nữ chính của chúng ta vừa tức vừa mệt, vậy nên định “bỏ nhận sư phụ, đi ngủ mới là đại sự". Thế nên hai vị suýt-thành- sư -phụ mới tha cho nàng, lão nhân áo xám còn phải cho nàng viên đan dược để “tăng lực" thì Thiên Tuyết mới đồng ý nhận sư phụ.
Hai vị lão nhân nhận được sự đồng ý của nàng mới vội vội vàng vàng ra ngoài, cho nàng không gian ngủ. Mà thuốc của một trong Tuyệt thánh thì không cần phải nghi ngờ tác dụng,vậy nên mới có hiện tượng lạ kỳ khi nãy.
Quay lại hiện tại, lúc này Thiên Tuyết đã chuẩn bị gần xong, bây giờ nàng rất mong chờ được thấy khuôn mặt của thân thể này a.
Trong truyện thì Vân Thiên Tuyết có nhan sắc có một không hai, khuynh quốc khuynh thành, gấp 10 lần nữ chính. Dù vậy nhưng đó là trong truyện, nếu nhan sắc thời đại này dựa trên tiêu chuẩn mĩ nhân Trung Quốc thời xưa thì nàng thề, nàng thà đâm đầu vào cột còn hơn ngày nào cũng nhìn thấy nhan sắc 'xinh đẹp' đó của nàng.
Thiên Tuyết nhanh chân ngồi trước gương đồng, hít 1 hơi rồi nhìn vào chiếc gương đồng trước mặt. Làm nàng ngạc nhiên là nhan sắc này không thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành để miêu tả được, khuôn mặt nhỏ nhắn, da mặt trắng hồng với đôi mắt phượng ngập nước, như có thể nhìn thấy cả hàng ngàn ngôi sao trong màn trời đêm vậy.Cánh mũi thẳng, bên dưới là đôi môi hồng nhuận, ngập nước làm nàng muốn cắn thử xem chảy ra nước hay máu a.
Thiên Tuyết nhe răng ra, một hàng răng trắng đều hiện lên làm nàng gật gù, tốt, cái răng cái tóc là góc con người, răng rất chắc khỏe, còn tóc thì sao?
Nghĩ rồi Thiên Tuyết đưa tay ra rút chiếc dây cố định tóc của nàng, ba nghìn sợi tóc à chắc khoảng tầm gần nghìn sợi thôi, rơi xuống vai Thiên Tuyết.
Lúc này mỗ nữ của chúng ta có thể chắc chắn 1 chuyện, dù còn nhỏ nhưng sau này lớn lên thân thể này chắc chắn sẽ thành một đại mĩ nhân.
Há há, tác giả, cuối cùng cũng thấy ngươi được việc - Thiên Tuyết vui vẻ , là con gái ai mà chẳng muốn mình xinh đẹp, mà kiếp trước nàng nhan sắc cũng chỉ gọi là thanh tú nên nữ chính của chúng ta vui sướng cũng không phải là chuyện lạ a.
Đang vui vẻ thì có hai bóng dáng đột nhiên bước vào phòng, nghe thấy tiếng động, Thiên Tuyết quay lại thì đập vào mắt nàng vẫn là bóng dáng tóc bạc và bóng dáng áo xám - Dương sư phụ và Bạch sư phụ làm Thiên Tuyết chảy 3 vạch hắc tuyến, sao lần nào hai vị sư phụ này của nàng đều thích đạp cửa xông vào vậy?
Thiên Tuyết đang thất thần thì bị tiếng nói của Dương Nhất Sinh kéo trở về :
- Nha đầu, giờ ngươi đã là đồ đệ của ta và Bạch lão đầu, vậy nên chúng ta sẽ truyền thụ cho ngươi tất cả những gì chúng ta biết được. Vậy nên chúng ta sẽ bắt đầu dạy ngươi từ hôm nay.
Sau còn không quên cười thật âm mưu, ha ha, nha đầu, lần này ta sẽ trả thù cho việc ngươi tức chết ta. Thiên Tuyết cảm thấy lành lạnh sống lưng a, kiểu như mình bị tính kế mà không biết luôn. Nhưng mỗ nữ nào đó đã vứt luôn cái cảm giác đó ra sau ót chẳng trong bao lâu. Khổ thân cho bạn Giác quan thứ sáu, đột nhiên có lòng tốt nhắc nhở thì lại bị quên lãng, bảo sao cuộc sống sau này của cô nàng nào đó không được suôn sẻ.
(Mèo : là có người tự tạo nghiệt cho mình thôi =))) )
Quay lại hiện tại, lúc này thì Thiên Tuyết đã đi đến một khoảng đất rộng lớn với những cây cỏ xanh như một chiếc thảm khổng lồ, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió thổi qua thật mát mẻ. Nàng đang đứng đối diện với vị sư phụ "già rồi còn thích sống trẻ" của nàng, không khí lúc này như ngưng trọng. Dương Nhất Sinh sắc mặt nghiêm túc nhìn Thiên Tuyết, rất ra dáng một vị sư phụ nghiêm khắc, mở miệng :
- Đồ đệ, ta và Bạch lão đầu đã quyết định là mỗi ngày ta sẽ dạy ngươi võ công vào buổi sáng, còn buổi chiều Bạch lão dầu sẽ dạy ngươi y thuật. Ngươi cảm thấy thế nào ?
Trái ngược với vẻ mặt của Dương Nhất Sinh, nữ chính của chúng ta từ nãy đến giờ chỉ có gẩy móng tay, thần trí đã bay lên tận chín tầng mây, còn gặp cả Ngọc Hoàng, Thái Thượng Lão Quân,...còn cùng chị Hằng Nga cãi nhau với Thái Thượng Lão Đầu nhầm Thái Thượng Lão Quân để bảo vệ quyền được ngắm mỹ nam nữa......
( Thiên Tuyết : Ê...ê, ngươi xem lại đi, ta dậy sớm là có tiến bộ, sao ngươi phải ngạc nhiên như vậy làm gì ? *chuẩn bị nhặt dép lên phi* Mèo : *vừa lẩm bẩm vừa ù té chạy* Ông mặt trời, hôm nay ông dậy nhầm hướng phải không, hình như con thấy bà trăng biến mất rồi...)
Nguyên do là vì sau khi Thiên Tuyết thiếp đi thì không lâu sau hai vị Tuyệt thánh mang cơm vào, nhưng luôn có một sự trớ trêu là đàn ông thì rất ít người có thể nấu ăn ngon, mà nhị vị lão nhân lại thuộc cái đa số còn lại.
Vậy là mỗ nữ của chúng ta phải lết cái thân xác quèn đi nấu cơm, mà cô nàng này tay nghề nấu ăn cũng không phải hạng xoàng, vậy nên hai vị lão nhân càng muốn nhận nàng làm đồ đệ hơn.
Thế là vừa mới ăn cơm xong thì Thiên Tuyết đã bi kéo đi nhận sự phụ, đã mệt rồi còn bị bắt kính trà, nữ chính của chúng ta vừa tức vừa mệt, vậy nên định “bỏ nhận sư phụ, đi ngủ mới là đại sự". Thế nên hai vị suýt-thành- sư -phụ mới tha cho nàng, lão nhân áo xám còn phải cho nàng viên đan dược để “tăng lực" thì Thiên Tuyết mới đồng ý nhận sư phụ.
Hai vị lão nhân nhận được sự đồng ý của nàng mới vội vội vàng vàng ra ngoài, cho nàng không gian ngủ. Mà thuốc của một trong Tuyệt thánh thì không cần phải nghi ngờ tác dụng,vậy nên mới có hiện tượng lạ kỳ khi nãy.
Quay lại hiện tại, lúc này Thiên Tuyết đã chuẩn bị gần xong, bây giờ nàng rất mong chờ được thấy khuôn mặt của thân thể này a.
Trong truyện thì Vân Thiên Tuyết có nhan sắc có một không hai, khuynh quốc khuynh thành, gấp 10 lần nữ chính. Dù vậy nhưng đó là trong truyện, nếu nhan sắc thời đại này dựa trên tiêu chuẩn mĩ nhân Trung Quốc thời xưa thì nàng thề, nàng thà đâm đầu vào cột còn hơn ngày nào cũng nhìn thấy nhan sắc 'xinh đẹp' đó của nàng.
Thiên Tuyết nhanh chân ngồi trước gương đồng, hít 1 hơi rồi nhìn vào chiếc gương đồng trước mặt. Làm nàng ngạc nhiên là nhan sắc này không thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành để miêu tả được, khuôn mặt nhỏ nhắn, da mặt trắng hồng với đôi mắt phượng ngập nước, như có thể nhìn thấy cả hàng ngàn ngôi sao trong màn trời đêm vậy.Cánh mũi thẳng, bên dưới là đôi môi hồng nhuận, ngập nước làm nàng muốn cắn thử xem chảy ra nước hay máu a.
Thiên Tuyết nhe răng ra, một hàng răng trắng đều hiện lên làm nàng gật gù, tốt, cái răng cái tóc là góc con người, răng rất chắc khỏe, còn tóc thì sao?
Nghĩ rồi Thiên Tuyết đưa tay ra rút chiếc dây cố định tóc của nàng, ba nghìn sợi tóc à chắc khoảng tầm gần nghìn sợi thôi, rơi xuống vai Thiên Tuyết.
Lúc này mỗ nữ của chúng ta có thể chắc chắn 1 chuyện, dù còn nhỏ nhưng sau này lớn lên thân thể này chắc chắn sẽ thành một đại mĩ nhân.
Há há, tác giả, cuối cùng cũng thấy ngươi được việc - Thiên Tuyết vui vẻ , là con gái ai mà chẳng muốn mình xinh đẹp, mà kiếp trước nàng nhan sắc cũng chỉ gọi là thanh tú nên nữ chính của chúng ta vui sướng cũng không phải là chuyện lạ a.
Đang vui vẻ thì có hai bóng dáng đột nhiên bước vào phòng, nghe thấy tiếng động, Thiên Tuyết quay lại thì đập vào mắt nàng vẫn là bóng dáng tóc bạc và bóng dáng áo xám - Dương sư phụ và Bạch sư phụ làm Thiên Tuyết chảy 3 vạch hắc tuyến, sao lần nào hai vị sư phụ này của nàng đều thích đạp cửa xông vào vậy?
Thiên Tuyết đang thất thần thì bị tiếng nói của Dương Nhất Sinh kéo trở về :
- Nha đầu, giờ ngươi đã là đồ đệ của ta và Bạch lão đầu, vậy nên chúng ta sẽ truyền thụ cho ngươi tất cả những gì chúng ta biết được. Vậy nên chúng ta sẽ bắt đầu dạy ngươi từ hôm nay.
Sau còn không quên cười thật âm mưu, ha ha, nha đầu, lần này ta sẽ trả thù cho việc ngươi tức chết ta. Thiên Tuyết cảm thấy lành lạnh sống lưng a, kiểu như mình bị tính kế mà không biết luôn. Nhưng mỗ nữ nào đó đã vứt luôn cái cảm giác đó ra sau ót chẳng trong bao lâu. Khổ thân cho bạn Giác quan thứ sáu, đột nhiên có lòng tốt nhắc nhở thì lại bị quên lãng, bảo sao cuộc sống sau này của cô nàng nào đó không được suôn sẻ.
(Mèo : là có người tự tạo nghiệt cho mình thôi =))) )
Quay lại hiện tại, lúc này thì Thiên Tuyết đã đi đến một khoảng đất rộng lớn với những cây cỏ xanh như một chiếc thảm khổng lồ, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió thổi qua thật mát mẻ. Nàng đang đứng đối diện với vị sư phụ "già rồi còn thích sống trẻ" của nàng, không khí lúc này như ngưng trọng. Dương Nhất Sinh sắc mặt nghiêm túc nhìn Thiên Tuyết, rất ra dáng một vị sư phụ nghiêm khắc, mở miệng :
- Đồ đệ, ta và Bạch lão đầu đã quyết định là mỗi ngày ta sẽ dạy ngươi võ công vào buổi sáng, còn buổi chiều Bạch lão dầu sẽ dạy ngươi y thuật. Ngươi cảm thấy thế nào ?
Trái ngược với vẻ mặt của Dương Nhất Sinh, nữ chính của chúng ta từ nãy đến giờ chỉ có gẩy móng tay, thần trí đã bay lên tận chín tầng mây, còn gặp cả Ngọc Hoàng, Thái Thượng Lão Quân,...còn cùng chị Hằng Nga cãi nhau với Thái Thượng Lão Đầu nhầm Thái Thượng Lão Quân để bảo vệ quyền được ngắm mỹ nam nữa......
Tác giả :
meoancamam