Ta Là Một Bát Thịt Kho Tàu
Chương 32
Bầu trời trong xanh, từng đám mây trắng bay trên nền trời đại học HB, đại hội thể thao kinh điển nhất trong văn học giống như bức tranh hiện ra trước mắt toàn thể học sinh, cả vệ sinh trường dưới sự chỉ đạo của Đỗ Linh Vũ, sạch sẽ như được gột rửa, chỗ nào cũng là đèn đuốc, đi đến đâu là ánh sáng phản chiếu tới đó.
Kỷ Tiếu Nhan vốn cảm thấy quanh cảnh đại học HB đã phi thường tao nhã rồi, nhưng cả ngôi trường chỉ trong ba ngày ba đêm cải tạo oanh oanh liệt liệt, liền biến thành bộ dạng hiện tại, thật sự là á khẩu không nói gì được.
Hội trưởng đại nhân Đỗ Linh Vũ cười tủm tỉm nói: “Nga? Tôi chỉ để bọn họ làm vệ sinh một chút mà thôi."
Cái gọi là làm vệ sinh, chính là từ hành lanh đến phòng học rồi đến đường lớn, trên đường ngay cả một sợi tóc cũng không có, sàn nhà trơn đến mức có thể trượt patin được, kính sáng như gương, lại nói đến WC, vừa mở cửa thì nơi nơi đều là hoa tươi, trên bồn rửa tay bày đầy các loại nước hoa hàng hiệu…… Kỷ Tiếu Nhan hoài nghi nơi này rốt cục có phải là nơi dùng để phương tiện(là việc… ấy:>) hay không……
Càng khoa trương hơn, thảm đỏ trải từ cổng trường đến sân vận động, trời biết là dài bao nhiêu, so với Hollywood còn Hollywood hơn, toàn bộ phóng viên các tờ báo lớn trong thành phố cùng với nam nữ sinh của các trường khác đến xem náo nhiệt ai trong tay cũng giơ camera cùng V8, làm lối đi hai bên chật như nêm cối, còn có người, cư nhiên ôm poster của Đỗ Linh Vũ hay Sâm Bân chờ xin chữ ký, tặng hoa hiếc thì đừng nói.
Cũng không biết bộ trưởng Bộ Văn nghệ của Hội học sinh nghĩ gì, ở dọc đường đặt mấy cái đài lớn, bầy đầy đàn violin đàn violonxen kèn clarinet sáo oben…… Trên đường đều có cảnh người thật diễn tấu giao hưởng, tất cả đều là người được mới đến từ các nhà hát lớn, câu lạc bộ âm nhạc của HB đều đang chuẩn bị cho màn khai mạc.
Tiếng người đã rộn rã khí thế ngất trời, Sâm Bân còn ngại chưa đủ, vì thế vào tối hai ngày trước đại hội thể thao, Kỷ Tiếu Nhan cùng Nhạc Húc Phong đang ngồi trong phòng ăn bánh bao chiên tương, Sâm Bân đi tới, đột nhiên thấy tiếng Nhạc Húc Phong từ TV phát ra, nhất thời cảm thấy bùng nổ, vung tay lên, đồng chí Lộ Tùng liền diện vô biểu tình gọi đến đường dây nóng của thị trưởng, vô liêm sỉ mượn nhóm cơ động ở quảng trường trước mặt tòa thị chính……
Sau đó đồng chí Nhạc Húc Phong đề nghị, để nhóm cơ động đội tóc giả màu bạc, mặc lễ phục lụa, thành một cái anh luân phong tình, tiếp đó, Bộ trưởng Bộ văn nghệ nhận được yêu cầu đặc biệt cửa Hội trưởng đại nhân, dàn nhạc tăng thêm mấy cái kèn Scotland…..
Về an toàn của tâm can bảo bối Kỷ Tiếu Nhan của ba người, càng thêm chú ý, ngoại trừ đàn em của Sâm Bân hai giờ một nhóm, một nhóm sáu người, Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ còn đặc biệt phái nhân viên bảo vệ trong nhà mình đến duy trì trật tự, hơn nữa nhân vân duy trì trật tự tất cả đều là Âu phụ đen giày da đen kính mực tàu, ai cũng trên mét tám, mang theo một máy bộ đàm nhỏ, khốc muốn chết, Ngoại trưởng đi trả lời phỏng vấn cũng không đến mức này!
Trong trường hợp vô cùng khủng bố này, Kỷ Tiếu Nhan tận mắt nhìn thấy mười mấy cô nữ sinh ngất xuống…..
Đương nhiên, Kỷ Tiếu Nhan cả đời chưa từng thấy một đại hội thể thao nào như vậy, trong đầu cậu liền nhớ đến đại hội thể thao có hai kinh khí cầu bay múa trên trời, hôm trước nói với Đỗ Linh Vũ, kết quả sáng hôm nay lúc cậu ra khỏi cửa gặp Trương Hiểu Ba, y đang ngửa mặt nhìn trời thở dài.
“Trời ạ! Đây là đại hội thể thao trong truyền thuyết sai?" Hai mắt Trương Hiểu Ba như muốn lồi ra, chỉ chi bầu trời, “Nhiệt khí cầu đến trường ta sao?"
Kỷ Tiếu Nhan ngẩng đầu, mới phát hiện trên bầu trời chỗ sân vận động, có chừng bảy tám nhiệt khí cầu rất lớn đủ loại màu sắc, phía trên còn có tranh hoặc chữ viết thật dài.
Cậu nhớ không nhầm, bản thân tối qua chắc chắn nói là ‘khinh khí cầu’, không phải ‘nhiệt khí cầu’, nhưng xem Đỗ Linh Vũ lần này bận đến lợi hại, đã xuất hiện triệu chứng lãng tai, giám định hoàn tất.
Kỷ Tiếu Nhan cùng Trương Hiểu Ba ở trong đội ngũ của hệ Hậu Cần, mặc chế phục giống nhau, dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng Liêm Tử Toàn, ổn trọng tiến vào hội trường đại hội thể thao, dọc đường có thể nói là dẫm lên thảm đỏ mà đi, dùng lời của Trương Hiểu Ba, Trạng Nguyên dạo phố cũng y như vậy, chỉ là bọn họ có thể đừng đem hoa tươi đập lên đầu tôi được không? Đầu tôi thực đau a……
Kỷ Tiếu Nhan cũng thực choáng váng đầu óc, bởi vì ngay khi đội bọn họ tiến vào hội trường, đột nhiên một đội của hệ khác mãnh liệt chen lại, mặc toàn Tây trang, vừa nhìn đã thấy là người năm ba, hơn nữa Kỷ Tiếu Nhan trầm tư không lý giải nổi, vì sao chiều cao phổ thông của người đội này lại cao như vậy, trừ bỏ nữ sinh của đội ở phía sau mà bọn họ không nhìn thấy, nam sinh phía trước tất cả đều cao lớn, khí chất hiên ngang.
Bọn họ đột nhiên chen ngang như vậy, nhất thời làm đội Kỷ Tiếu Nhan rạt hết sang một bên.
“Hỗn đản! Là người thuộc Hệ nào a? Không phân rõ phải trái như vậy!" Tiểu Cường ở phía sau kêu to, mà lớp trưởng Liêm Tử Toàn cầm biển lớp đứng đầu, trốn trong áo choàng run rẩy, bộ dạng yếu đuối dễ khi dễ.
“Nhìn a nhìn a! Quân đoàn ma vương của HB!" Đột nhiên mấy nữ sinh bên cạnh bắt đầu thét chói tai, Kỷ Tiếu Nhan ngây ra một lúc, sau đó thiếu chút nữa bị đống hoa tươi trong nháy mắt ném ra ở bên đường chôn sống, Trương Hiểu Ba cũng bị đập vài cái.
“A a a a a a a Tôi thấy đại nhân Lucifer rồi!"
“Đứng đúng đúng! Là hắn! Chính là hắn! Thật đẹp trai thập cơ bắp!"
“Trời ơi! Tâm can ta cơ thể ta, tất cả đều thuộc về ngài!"
Cùng đến với hoa tươi và áp phích chính là tiếng thét chói tai giốn như thủy triều từng trận từng trận ập đến của nữ sinh, thanh âm nay thiếu chút nữa hù chết Liêm Tử Toàn, Trương Hiểu Ba phát hiện tất cả nữ sinh mê sắc của trường học cùng thành phố đều đến, các nàng kích động như vậy, khẳng định đây là một đại nhân vật, mà đại nhân vật HB còn có ai hiểu rõ quen thuộc hơn Kỷ Tiếu Nhan sao?
Sau khi đám người xôn xao một lúc, Kỷ Tiếu Nhan nghe được giọng nói thiếu kiên nhẫn nhất trên đời kia: “Ồn cái rắm ấy! Đừng có hết việc liền kiếm chuyện, muốn lão tử phát hỏa à!"
Quả nhiên là Sâm Bân…….
“Sâm ca nói đúng", đây là tiếng của một tên đàn em, “Đám đàn bà này quá nhiệt tình, chúng ta mau vào sân đi, đỡ làm Sâm ca bị quấy rầy."
“Uy! Mấy người nhanh tách ra, nhường đường cho Sâm ca!" Lại một tên đàn em nữa cao giọng hô to về phía Kỷ Tiếu Nhan.
Cái này Kỷ Tiếu Nhan thấy rõ, hóa ra nam sinh trong lớp Sâm Bân, cơ hồ đều là đàn em của gã, tránh không được đều một loại đước hạnh đó…..
Hiện tại không có Nhạc Húc Phong, lớp một Hậu Cần chính là không có sức mạnh, xám xịt tránh sang bên, lùi sang bên thảm đỏ cạnh lớp trưởng, Liêm Tử Tốn trốn nhanh hơn bất cứ ai, kết quả y trên đường còn bị đám nữ sinh háo sắc đẩy đẩy hích hích, chật vật ngã trên mặt đất, ngay khi nhóm Kỷ Tiếu Nhan tránh hết sang bên, Lô Tùng mở miệng.
Giọng nói êm ái, bình tĩnh, lại tựa như bom: “Sâm ca, em nghĩ em có nhiệm vụ nhắc nhở anh, lớp vừa nhường đường cho chúng ta, người giơ bảng của họ, là người hầu của Kỷ Tiếu Nhan."
………..
Sắc mặt Sâm Bân nhất thời biến đổi, hơn nữa còn trở nên rất khó nhìn, nhưng lúc gã đang do dự định nói cái gì, Nhạc Húc Phong từ trong sân vận động đi ra.
Quả nhiên, hiệu quả của thấy chủ nhiệm chính là toàn trường yên tĩnh, ngay cả người thổi kèn Scotland cũng ngẩn ra, tất cả đều ngơ ngác nhìn y, mà Nhạc Húc Phong đối với loại tình huống này căn bản đã sớm tập thành quen, y lạnh lùng quét mắt, vẫy tay gọi Liêm Tử Toàn lại.
Liêm Tử Toàn đáng thương ôm bảng lớp nặng trịch, thất tha thất thểu chạy lại.
“Đây là có chuyện gì? Mấy người tránh sang bê cạnh làm gì?" Lúc nói chuyện, y cũng sắc bén liếc mắt nhìn đám người Sâm Bân một cái.
“Là, là là lớp bọn họ muốn vào vào vào trước…." Liêm Tử Toàn lắp bắp cúi khom lưng.
Nhạc Húc Phong nhướn mi, xoay người, vừa nâng cằm vừa nhìn về phía Sâm Bân: “Là cậu nói muốn vào trước?"
Sâm Bân muốn lên cơn, nhưng thế nào cũng cảm thấy mình đuối lý, lại nhìn Kỷ Tiếu Nhan trong đám người, che che lấp lấp không nhìn rõ lắm, hình như đang cúi đầu, bộ dạng có chút ủy khuất, lòng Sâm Bân liền đau, gã khoát tay áo, người lớp gã cơ hồ chỉ trong nháy mắt, phi thường chỉnh tề mà tránh sang một bên.
Nhạc Húc Phong lúc này mới quay người, tâm tính không tốt lắm răn dạy: “Có biết đi không! Nhanh vào sân cho tôi!"
Kỷ Tiếu Nhan rõ ràng nghe thấy, lúc chờ bọn họ đi vào sân, đám người bên ngoài lập tức gào to bùng nổ…..
Buổi lễ khai mạc có thể nói là đặc sắc diễn ra, Kỷ Tiếu Nhan xem đến thích mắt, từng đội từng đội mỹ nữ, đủ loại tiết mục, trang phục hoa lệ, cùng Trương Hiểu Ba hai người mỗi người một cái kính viễn vọng (đều là của Sâm Bân), xem đến bất diệc nhạc hồ.
Sâm Bân ngồi bên cạnh cùng đám đàn em cũng rất bi thảm nghe Kỷ Tiếu Nhan tuyên bố, ai cũng không được dùng kính viễn vọng, tất cả đều vươn đầu ở đó hỏi: “Ai ai ai, nhìn giúp tôi em kia, là em mặt váy ngắn phấn hồng, buộc tóc đuôi ngựa ý, thế nào thế nào?
“Tôi thích em kia, nhin, là người nhảy ở giữa ý….."
“Tôi thấy em kia đẹp hơn….. Cậu nhìn giúp tôi, kia kìa….."
Mà Sâm Bân dựa vào cặp mắt thị lực cực tốt cửa mình, thuận miệng nói một câu: “Ở đây vẫn là cô em mặc váy hồng đẹp…."
Kỷ Tiếu Nhan lập tức buông kính viễn vọng cuống, mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn gã, đám đàn em huyên náo bên cạnh đều yên tĩnh, hết sức chăm chú nhìn vẻ mặt của hai người bọn họ.
“Sâm Bân anh vừa nói gì?" Tiểu vũ trụ xung quanh Kỷ Tiếu Nhan lúc này hừng hựng lửa nóng.
“Ách…." Sâm Bân lắp bắp, dừng lại một chút mới nói: “Tôi nói cô em mặc váy hồng kia…."
Mắt Kỷ Tiếu Nhan trừng càng to, Sâm Bân cuối cùng cũng lộ vẻ xấu hổ: “Tuy đẹp hơn, nhưng…. lão tử một chút cũng không có hứng thú!"
Sắc mặt Kỷ Tiếu Nhan lập tức dịu đi, xoay người tiếp tục xem, Sâm Bân đảo cặp mắt trắng dã, lần đầu tiên phát hiện hóa ra chú cún con cũng không trêu được.
“OA! Thực lợi hại! Ngay cả Sâm ca cũng không dám bật lại! Thật không hổ là Sâm tẩu của chúng ta!"
Đám đàn em ở đó nói hươu nói vượn, Kỷ Tiếu Nhan giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng.
Lễ khai mạc mãi đến mười một giờ sáng mới chấm dứt, Đỗ Linh Vũ thay mặt hiệu trưởng đại nhanh tuyên bố đại hội thể dục thể thao bắt đầu, Trương Hiểu Ba lập tức chạy ra ngoài, Kỷ Tiếu Nhan giữ chặt y lại: “Cậu đi đâu vậy?"
Trương Hiểu Ba liếc cậu một cái: “Mua phiếu anh đào a! Lúc này không nhanh chân đi mua, lát nữa sẽ đông đến chen không nổi!"
Vừa nghe y nói vậy, Kỷ Tiếu Nhan cũng vội vã theo xuống dưới khán đài mua, kết quả bị đủ loại đủ kiểu cá cược làm cho hoa mắt.
“Đến đến đến, mua phiếu anh đào, cá nhân toàn năng đại thưởng tập thể lớp đại thưởng cá cược quán quân môn đơn "
Người thét to nhiệt tình như lủa, người đến mua vội vội vàng vàng, Kỷ Tiếu Nhanh cùng Trương Hiểu Ba đầu tiên mua phiếu lớp mình, sau đó Trương Hiểu Ba nghiêm mặt cá cước mình thắng chạy tiếp sức bốn người.
Kỷ Tiếu Nhan còn thấy y mua phiếu lớp mình chạy năm nghìn mét, nghĩ nghĩ, hóa ra là Ngoại Tinh Nhân chạy năm nghìn mét, Trương Hiểu Ba là cược y sẽ thua, cũng không hiểu hai người đang làm trò quái gì.
“Tiếu Nhan, còn cuộc thi nhảy cao của cậu thì sao?"
“Cái đấy thì đừng nói nữa, chắc chắn là thua rồi, có Sâm Bân mà."
“Vậy cậu mua Sâm Bân thắng đi, hắn thắng cậu liền có tiền!"
Kỷ Tiếu Nhan nhìn nhìn đám nữ sinh cùng nam sinh chen chúc bên cạnh một sạp, bất đắc dĩ nói với Trương Hiểu Ba: “Câu biết không, sạp kia chuyên môn bán phiếu anh đào của Sâm Bân, tất cả mọi người đều mua Sâm Bân thắng, làm sao còn kiếm được cái gì?"
“Vậy nhìn lại xem, còn ai khác thi nhảy cao không." Trương Hiểu Ba dỗ cậu.
Kỷ Tiếu Nhan mở sổ, theo tên tìm xuống dưới, “Những người này không thể thắng…. Hả? Hả? Hả?"
“Thấy cái gì, để tôi xem xem……" Trương Hiểu Ba đoạt lấy quyển sổ trên tay cậu, “Hội trưởng Hội học sinh…… Đỗ….. Linh…… Vũ?"
Hại người nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Y tham gia nhảy cao?"
“Không thể a!" Kỷ Tiếu Nhan nhăn mặt, “Học trưởng y nói tham gia thi bóng rổ, chạy bốn trăm mét, tám trăm mét, thi cưỡi ngựa, đấu kiếm Tây, căn bản không có nhảy cao!"
“Nhưng ở đây rõ ràng viết…." Nhìn chữ viết tay, mặt Trương Hiểu Ba biến sắc: “Kỷ Tiếu Nhan, quyển sổ này cậu lấy của ai?"
Kỷ Tiếu Nhan hơi giật mình: “Là tùy tay lấy trên bàn làm việc của Nhạc Húc Phong……"
Trương Hiểu Nha vội vã chạy đến chỗ bán Phiếu anh đào, lấy một quyển lịch trình được in thống nhất, rất nhanh lất ra tranh nhảy cao, tra đến phần tên chữ Đ, căn bản không có tên Đỗ Linh Vũ!!!
“Tại sao lại như vậy….." Kỷ Tiếu Nhan thì thào, chẳng lẽ đây là….
“Sâm Bân tham gia những hạng mục nào?" Trương Hiểu Ba rất nhanh lật hai quyển trông giống nhau như đúc.
Trương Hiểu Ba vẻ mặt nghiêm túc, mồ hôi chảy từ đầu xuống gáy, hai tay mở hai quyển sổ, “Cậu xem….."
Kỷ Tiếu Nhan lại gần nhìn, trên lịch thi đấu viết tay, cũng chính là quyển cậu lấy từ chỗ Nhạc Húc Phong, ở chỗ thi cưỡi ngựa, rõ ràng viết tên Sâm Bân, mà trên quyển in bình thường kia, cư nhiên lại không có!
Hai người lại tìm một lúc, phát hiện không chỉ hai mục nhảy cao, cưỡi ngựa cũng có vấn đề này, hạng mục khác như đấu kiếm Tây, bóng rổ, bơi tự do hai trăm mét, không thủ đạo, dựa vào lịch thi đấu của Nhạc Húc Phong, Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ đều tham giam nói cách khác trong sáu mục này, bọn họ đều đấu nhau giành chức quán quân!
Nhưng trên quyển lịch trình bình thường kia, Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ không chạm mặt nhau ở bất cứ hạng mục nào, trừ bỏ hai người bọn họ đại biểu tập thể lớp tham gia cuộc thi chạy tiếp sức bốn người.
“Quyển sổ của Nhạc Húc Phong….." Tay Trương Hiểu Ba kích động mà run lên: “Thật sự là kinh thánh a!"
Kỷ Tiếu Nhan vốn cảm thấy quanh cảnh đại học HB đã phi thường tao nhã rồi, nhưng cả ngôi trường chỉ trong ba ngày ba đêm cải tạo oanh oanh liệt liệt, liền biến thành bộ dạng hiện tại, thật sự là á khẩu không nói gì được.
Hội trưởng đại nhân Đỗ Linh Vũ cười tủm tỉm nói: “Nga? Tôi chỉ để bọn họ làm vệ sinh một chút mà thôi."
Cái gọi là làm vệ sinh, chính là từ hành lanh đến phòng học rồi đến đường lớn, trên đường ngay cả một sợi tóc cũng không có, sàn nhà trơn đến mức có thể trượt patin được, kính sáng như gương, lại nói đến WC, vừa mở cửa thì nơi nơi đều là hoa tươi, trên bồn rửa tay bày đầy các loại nước hoa hàng hiệu…… Kỷ Tiếu Nhan hoài nghi nơi này rốt cục có phải là nơi dùng để phương tiện(là việc… ấy:>) hay không……
Càng khoa trương hơn, thảm đỏ trải từ cổng trường đến sân vận động, trời biết là dài bao nhiêu, so với Hollywood còn Hollywood hơn, toàn bộ phóng viên các tờ báo lớn trong thành phố cùng với nam nữ sinh của các trường khác đến xem náo nhiệt ai trong tay cũng giơ camera cùng V8, làm lối đi hai bên chật như nêm cối, còn có người, cư nhiên ôm poster của Đỗ Linh Vũ hay Sâm Bân chờ xin chữ ký, tặng hoa hiếc thì đừng nói.
Cũng không biết bộ trưởng Bộ Văn nghệ của Hội học sinh nghĩ gì, ở dọc đường đặt mấy cái đài lớn, bầy đầy đàn violin đàn violonxen kèn clarinet sáo oben…… Trên đường đều có cảnh người thật diễn tấu giao hưởng, tất cả đều là người được mới đến từ các nhà hát lớn, câu lạc bộ âm nhạc của HB đều đang chuẩn bị cho màn khai mạc.
Tiếng người đã rộn rã khí thế ngất trời, Sâm Bân còn ngại chưa đủ, vì thế vào tối hai ngày trước đại hội thể thao, Kỷ Tiếu Nhan cùng Nhạc Húc Phong đang ngồi trong phòng ăn bánh bao chiên tương, Sâm Bân đi tới, đột nhiên thấy tiếng Nhạc Húc Phong từ TV phát ra, nhất thời cảm thấy bùng nổ, vung tay lên, đồng chí Lộ Tùng liền diện vô biểu tình gọi đến đường dây nóng của thị trưởng, vô liêm sỉ mượn nhóm cơ động ở quảng trường trước mặt tòa thị chính……
Sau đó đồng chí Nhạc Húc Phong đề nghị, để nhóm cơ động đội tóc giả màu bạc, mặc lễ phục lụa, thành một cái anh luân phong tình, tiếp đó, Bộ trưởng Bộ văn nghệ nhận được yêu cầu đặc biệt cửa Hội trưởng đại nhân, dàn nhạc tăng thêm mấy cái kèn Scotland…..
Về an toàn của tâm can bảo bối Kỷ Tiếu Nhan của ba người, càng thêm chú ý, ngoại trừ đàn em của Sâm Bân hai giờ một nhóm, một nhóm sáu người, Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ còn đặc biệt phái nhân viên bảo vệ trong nhà mình đến duy trì trật tự, hơn nữa nhân vân duy trì trật tự tất cả đều là Âu phụ đen giày da đen kính mực tàu, ai cũng trên mét tám, mang theo một máy bộ đàm nhỏ, khốc muốn chết, Ngoại trưởng đi trả lời phỏng vấn cũng không đến mức này!
Trong trường hợp vô cùng khủng bố này, Kỷ Tiếu Nhan tận mắt nhìn thấy mười mấy cô nữ sinh ngất xuống…..
Đương nhiên, Kỷ Tiếu Nhan cả đời chưa từng thấy một đại hội thể thao nào như vậy, trong đầu cậu liền nhớ đến đại hội thể thao có hai kinh khí cầu bay múa trên trời, hôm trước nói với Đỗ Linh Vũ, kết quả sáng hôm nay lúc cậu ra khỏi cửa gặp Trương Hiểu Ba, y đang ngửa mặt nhìn trời thở dài.
“Trời ạ! Đây là đại hội thể thao trong truyền thuyết sai?" Hai mắt Trương Hiểu Ba như muốn lồi ra, chỉ chi bầu trời, “Nhiệt khí cầu đến trường ta sao?"
Kỷ Tiếu Nhan ngẩng đầu, mới phát hiện trên bầu trời chỗ sân vận động, có chừng bảy tám nhiệt khí cầu rất lớn đủ loại màu sắc, phía trên còn có tranh hoặc chữ viết thật dài.
Cậu nhớ không nhầm, bản thân tối qua chắc chắn nói là ‘khinh khí cầu’, không phải ‘nhiệt khí cầu’, nhưng xem Đỗ Linh Vũ lần này bận đến lợi hại, đã xuất hiện triệu chứng lãng tai, giám định hoàn tất.
Kỷ Tiếu Nhan cùng Trương Hiểu Ba ở trong đội ngũ của hệ Hậu Cần, mặc chế phục giống nhau, dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng Liêm Tử Toàn, ổn trọng tiến vào hội trường đại hội thể thao, dọc đường có thể nói là dẫm lên thảm đỏ mà đi, dùng lời của Trương Hiểu Ba, Trạng Nguyên dạo phố cũng y như vậy, chỉ là bọn họ có thể đừng đem hoa tươi đập lên đầu tôi được không? Đầu tôi thực đau a……
Kỷ Tiếu Nhan cũng thực choáng váng đầu óc, bởi vì ngay khi đội bọn họ tiến vào hội trường, đột nhiên một đội của hệ khác mãnh liệt chen lại, mặc toàn Tây trang, vừa nhìn đã thấy là người năm ba, hơn nữa Kỷ Tiếu Nhan trầm tư không lý giải nổi, vì sao chiều cao phổ thông của người đội này lại cao như vậy, trừ bỏ nữ sinh của đội ở phía sau mà bọn họ không nhìn thấy, nam sinh phía trước tất cả đều cao lớn, khí chất hiên ngang.
Bọn họ đột nhiên chen ngang như vậy, nhất thời làm đội Kỷ Tiếu Nhan rạt hết sang một bên.
“Hỗn đản! Là người thuộc Hệ nào a? Không phân rõ phải trái như vậy!" Tiểu Cường ở phía sau kêu to, mà lớp trưởng Liêm Tử Toàn cầm biển lớp đứng đầu, trốn trong áo choàng run rẩy, bộ dạng yếu đuối dễ khi dễ.
“Nhìn a nhìn a! Quân đoàn ma vương của HB!" Đột nhiên mấy nữ sinh bên cạnh bắt đầu thét chói tai, Kỷ Tiếu Nhan ngây ra một lúc, sau đó thiếu chút nữa bị đống hoa tươi trong nháy mắt ném ra ở bên đường chôn sống, Trương Hiểu Ba cũng bị đập vài cái.
“A a a a a a a Tôi thấy đại nhân Lucifer rồi!"
“Đứng đúng đúng! Là hắn! Chính là hắn! Thật đẹp trai thập cơ bắp!"
“Trời ơi! Tâm can ta cơ thể ta, tất cả đều thuộc về ngài!"
Cùng đến với hoa tươi và áp phích chính là tiếng thét chói tai giốn như thủy triều từng trận từng trận ập đến của nữ sinh, thanh âm nay thiếu chút nữa hù chết Liêm Tử Toàn, Trương Hiểu Ba phát hiện tất cả nữ sinh mê sắc của trường học cùng thành phố đều đến, các nàng kích động như vậy, khẳng định đây là một đại nhân vật, mà đại nhân vật HB còn có ai hiểu rõ quen thuộc hơn Kỷ Tiếu Nhan sao?
Sau khi đám người xôn xao một lúc, Kỷ Tiếu Nhan nghe được giọng nói thiếu kiên nhẫn nhất trên đời kia: “Ồn cái rắm ấy! Đừng có hết việc liền kiếm chuyện, muốn lão tử phát hỏa à!"
Quả nhiên là Sâm Bân…….
“Sâm ca nói đúng", đây là tiếng của một tên đàn em, “Đám đàn bà này quá nhiệt tình, chúng ta mau vào sân đi, đỡ làm Sâm ca bị quấy rầy."
“Uy! Mấy người nhanh tách ra, nhường đường cho Sâm ca!" Lại một tên đàn em nữa cao giọng hô to về phía Kỷ Tiếu Nhan.
Cái này Kỷ Tiếu Nhan thấy rõ, hóa ra nam sinh trong lớp Sâm Bân, cơ hồ đều là đàn em của gã, tránh không được đều một loại đước hạnh đó…..
Hiện tại không có Nhạc Húc Phong, lớp một Hậu Cần chính là không có sức mạnh, xám xịt tránh sang bên, lùi sang bên thảm đỏ cạnh lớp trưởng, Liêm Tử Tốn trốn nhanh hơn bất cứ ai, kết quả y trên đường còn bị đám nữ sinh háo sắc đẩy đẩy hích hích, chật vật ngã trên mặt đất, ngay khi nhóm Kỷ Tiếu Nhan tránh hết sang bên, Lô Tùng mở miệng.
Giọng nói êm ái, bình tĩnh, lại tựa như bom: “Sâm ca, em nghĩ em có nhiệm vụ nhắc nhở anh, lớp vừa nhường đường cho chúng ta, người giơ bảng của họ, là người hầu của Kỷ Tiếu Nhan."
………..
Sắc mặt Sâm Bân nhất thời biến đổi, hơn nữa còn trở nên rất khó nhìn, nhưng lúc gã đang do dự định nói cái gì, Nhạc Húc Phong từ trong sân vận động đi ra.
Quả nhiên, hiệu quả của thấy chủ nhiệm chính là toàn trường yên tĩnh, ngay cả người thổi kèn Scotland cũng ngẩn ra, tất cả đều ngơ ngác nhìn y, mà Nhạc Húc Phong đối với loại tình huống này căn bản đã sớm tập thành quen, y lạnh lùng quét mắt, vẫy tay gọi Liêm Tử Toàn lại.
Liêm Tử Toàn đáng thương ôm bảng lớp nặng trịch, thất tha thất thểu chạy lại.
“Đây là có chuyện gì? Mấy người tránh sang bê cạnh làm gì?" Lúc nói chuyện, y cũng sắc bén liếc mắt nhìn đám người Sâm Bân một cái.
“Là, là là lớp bọn họ muốn vào vào vào trước…." Liêm Tử Toàn lắp bắp cúi khom lưng.
Nhạc Húc Phong nhướn mi, xoay người, vừa nâng cằm vừa nhìn về phía Sâm Bân: “Là cậu nói muốn vào trước?"
Sâm Bân muốn lên cơn, nhưng thế nào cũng cảm thấy mình đuối lý, lại nhìn Kỷ Tiếu Nhan trong đám người, che che lấp lấp không nhìn rõ lắm, hình như đang cúi đầu, bộ dạng có chút ủy khuất, lòng Sâm Bân liền đau, gã khoát tay áo, người lớp gã cơ hồ chỉ trong nháy mắt, phi thường chỉnh tề mà tránh sang một bên.
Nhạc Húc Phong lúc này mới quay người, tâm tính không tốt lắm răn dạy: “Có biết đi không! Nhanh vào sân cho tôi!"
Kỷ Tiếu Nhan rõ ràng nghe thấy, lúc chờ bọn họ đi vào sân, đám người bên ngoài lập tức gào to bùng nổ…..
Buổi lễ khai mạc có thể nói là đặc sắc diễn ra, Kỷ Tiếu Nhan xem đến thích mắt, từng đội từng đội mỹ nữ, đủ loại tiết mục, trang phục hoa lệ, cùng Trương Hiểu Ba hai người mỗi người một cái kính viễn vọng (đều là của Sâm Bân), xem đến bất diệc nhạc hồ.
Sâm Bân ngồi bên cạnh cùng đám đàn em cũng rất bi thảm nghe Kỷ Tiếu Nhan tuyên bố, ai cũng không được dùng kính viễn vọng, tất cả đều vươn đầu ở đó hỏi: “Ai ai ai, nhìn giúp tôi em kia, là em mặt váy ngắn phấn hồng, buộc tóc đuôi ngựa ý, thế nào thế nào?
“Tôi thích em kia, nhin, là người nhảy ở giữa ý….."
“Tôi thấy em kia đẹp hơn….. Cậu nhìn giúp tôi, kia kìa….."
Mà Sâm Bân dựa vào cặp mắt thị lực cực tốt cửa mình, thuận miệng nói một câu: “Ở đây vẫn là cô em mặc váy hồng đẹp…."
Kỷ Tiếu Nhan lập tức buông kính viễn vọng cuống, mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn gã, đám đàn em huyên náo bên cạnh đều yên tĩnh, hết sức chăm chú nhìn vẻ mặt của hai người bọn họ.
“Sâm Bân anh vừa nói gì?" Tiểu vũ trụ xung quanh Kỷ Tiếu Nhan lúc này hừng hựng lửa nóng.
“Ách…." Sâm Bân lắp bắp, dừng lại một chút mới nói: “Tôi nói cô em mặc váy hồng kia…."
Mắt Kỷ Tiếu Nhan trừng càng to, Sâm Bân cuối cùng cũng lộ vẻ xấu hổ: “Tuy đẹp hơn, nhưng…. lão tử một chút cũng không có hứng thú!"
Sắc mặt Kỷ Tiếu Nhan lập tức dịu đi, xoay người tiếp tục xem, Sâm Bân đảo cặp mắt trắng dã, lần đầu tiên phát hiện hóa ra chú cún con cũng không trêu được.
“OA! Thực lợi hại! Ngay cả Sâm ca cũng không dám bật lại! Thật không hổ là Sâm tẩu của chúng ta!"
Đám đàn em ở đó nói hươu nói vượn, Kỷ Tiếu Nhan giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng.
Lễ khai mạc mãi đến mười một giờ sáng mới chấm dứt, Đỗ Linh Vũ thay mặt hiệu trưởng đại nhanh tuyên bố đại hội thể dục thể thao bắt đầu, Trương Hiểu Ba lập tức chạy ra ngoài, Kỷ Tiếu Nhan giữ chặt y lại: “Cậu đi đâu vậy?"
Trương Hiểu Ba liếc cậu một cái: “Mua phiếu anh đào a! Lúc này không nhanh chân đi mua, lát nữa sẽ đông đến chen không nổi!"
Vừa nghe y nói vậy, Kỷ Tiếu Nhan cũng vội vã theo xuống dưới khán đài mua, kết quả bị đủ loại đủ kiểu cá cược làm cho hoa mắt.
“Đến đến đến, mua phiếu anh đào, cá nhân toàn năng đại thưởng tập thể lớp đại thưởng cá cược quán quân môn đơn "
Người thét to nhiệt tình như lủa, người đến mua vội vội vàng vàng, Kỷ Tiếu Nhanh cùng Trương Hiểu Ba đầu tiên mua phiếu lớp mình, sau đó Trương Hiểu Ba nghiêm mặt cá cước mình thắng chạy tiếp sức bốn người.
Kỷ Tiếu Nhan còn thấy y mua phiếu lớp mình chạy năm nghìn mét, nghĩ nghĩ, hóa ra là Ngoại Tinh Nhân chạy năm nghìn mét, Trương Hiểu Ba là cược y sẽ thua, cũng không hiểu hai người đang làm trò quái gì.
“Tiếu Nhan, còn cuộc thi nhảy cao của cậu thì sao?"
“Cái đấy thì đừng nói nữa, chắc chắn là thua rồi, có Sâm Bân mà."
“Vậy cậu mua Sâm Bân thắng đi, hắn thắng cậu liền có tiền!"
Kỷ Tiếu Nhan nhìn nhìn đám nữ sinh cùng nam sinh chen chúc bên cạnh một sạp, bất đắc dĩ nói với Trương Hiểu Ba: “Câu biết không, sạp kia chuyên môn bán phiếu anh đào của Sâm Bân, tất cả mọi người đều mua Sâm Bân thắng, làm sao còn kiếm được cái gì?"
“Vậy nhìn lại xem, còn ai khác thi nhảy cao không." Trương Hiểu Ba dỗ cậu.
Kỷ Tiếu Nhan mở sổ, theo tên tìm xuống dưới, “Những người này không thể thắng…. Hả? Hả? Hả?"
“Thấy cái gì, để tôi xem xem……" Trương Hiểu Ba đoạt lấy quyển sổ trên tay cậu, “Hội trưởng Hội học sinh…… Đỗ….. Linh…… Vũ?"
Hại người nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Y tham gia nhảy cao?"
“Không thể a!" Kỷ Tiếu Nhan nhăn mặt, “Học trưởng y nói tham gia thi bóng rổ, chạy bốn trăm mét, tám trăm mét, thi cưỡi ngựa, đấu kiếm Tây, căn bản không có nhảy cao!"
“Nhưng ở đây rõ ràng viết…." Nhìn chữ viết tay, mặt Trương Hiểu Ba biến sắc: “Kỷ Tiếu Nhan, quyển sổ này cậu lấy của ai?"
Kỷ Tiếu Nhan hơi giật mình: “Là tùy tay lấy trên bàn làm việc của Nhạc Húc Phong……"
Trương Hiểu Nha vội vã chạy đến chỗ bán Phiếu anh đào, lấy một quyển lịch trình được in thống nhất, rất nhanh lất ra tranh nhảy cao, tra đến phần tên chữ Đ, căn bản không có tên Đỗ Linh Vũ!!!
“Tại sao lại như vậy….." Kỷ Tiếu Nhan thì thào, chẳng lẽ đây là….
“Sâm Bân tham gia những hạng mục nào?" Trương Hiểu Ba rất nhanh lật hai quyển trông giống nhau như đúc.
Trương Hiểu Ba vẻ mặt nghiêm túc, mồ hôi chảy từ đầu xuống gáy, hai tay mở hai quyển sổ, “Cậu xem….."
Kỷ Tiếu Nhan lại gần nhìn, trên lịch thi đấu viết tay, cũng chính là quyển cậu lấy từ chỗ Nhạc Húc Phong, ở chỗ thi cưỡi ngựa, rõ ràng viết tên Sâm Bân, mà trên quyển in bình thường kia, cư nhiên lại không có!
Hai người lại tìm một lúc, phát hiện không chỉ hai mục nhảy cao, cưỡi ngựa cũng có vấn đề này, hạng mục khác như đấu kiếm Tây, bóng rổ, bơi tự do hai trăm mét, không thủ đạo, dựa vào lịch thi đấu của Nhạc Húc Phong, Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ đều tham giam nói cách khác trong sáu mục này, bọn họ đều đấu nhau giành chức quán quân!
Nhưng trên quyển lịch trình bình thường kia, Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ không chạm mặt nhau ở bất cứ hạng mục nào, trừ bỏ hai người bọn họ đại biểu tập thể lớp tham gia cuộc thi chạy tiếp sức bốn người.
“Quyển sổ của Nhạc Húc Phong….." Tay Trương Hiểu Ba kích động mà run lên: “Thật sự là kinh thánh a!"
Tác giả :
Mị Sủng Tiểu Vu