Ta Là Một Ảnh vệ
Chương 63: Ảnh vệ bên người ấy
Biên tập: Lam Ying
Không khí tương đối xấu hổ —— là ta đơn phương.
Bên Tấn Vương là bầu không khí thiếu niên cơ trí có ý thức tự bảo hộ mình siêu cường.
Ta đứng yên tại chỗ, tâm tình phức tạp vô cùng, nhìn hắn im lặng cười lên, khóe mắt đuôi lông mày mang theo một sự nguy hiểm nói không nên lời, vì thế không dám phản kháng, tùy ý hắn vươn tay nắm chặt cằm ta, ép buộc ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn.
“Ngươi hóa trang giỏi hơn tên lần trước, nhưng vẫn không đủ." Tấn Vương cười như không cười rũ mi mắt xuống, trầm ngâm một khắc, tay hơi rời đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng, như có như không cọ qua cổ ta: “Có điều cho dù là giả mạo, ngươi dùng khuôn mặt này nói như vậy, ta vẫn rất vui."
Ta chỉ cảm thấy tựa như có một lưỡi đao vô cùng sắc bén đang đặt bên cổ mình, nhịn không được nuốt nước miếng, hầu kết khẽ di chuyển trong bàn tay hắn: “Ta là…"
Nhưng lời còn lại chết ngay trong bụng, ta nói được một nửa, ánh mắt Tấn Vương liền trầm xuống đến, hắn khinh thường, lại như là mang theo chút ý vị khác cười nhạo một tiếng, bàn tay bỗng nhiên dùng lực, liền ném mạnh ta vào bức tường đối diện.
Ta rên một tiếng, từ mặt tường cứng rắn lạnh buốt chậm rãi trượt xuống đất, vết thương cũ phát tác, bởi vậy chỉ có thể gắng gượng chống đỡ thân thể, im lặng không lên tiếng ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt Tấn Vương nhìn xuống.
Hắn đi từng bước tới, cúi người đánh giá ta, bỗng nhiên khóe miệng lại lần nữa cong lên, tựa hồ đầy hứng thú mà nói rằng: “Ta nghe nói, mặt nạ da người do Mãn Nguyệt Lâu đặc chế, đã mang lên là giữ được ba tháng, trong lúc đó cả mình cũng không thể tháo xuống, sự tinh diệu trong đó ngay đến quỷ thần cũng không thể hiểu thấu đáo."
Ta cho tới bây giờ chỉ nói Tấn Vương là một tên thần kinh hỉ nộ vô thường, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy hắn đem toàn bộ tức giận, sát ý kiềm chế ở độ cong khóe miệng như vậy, cười, nhưng lại làm cho người cảm thấy thân như ở bên trong hồ băng, trước điện Diêm Vương, hàn khí xâm nhập cốt tủy, đến mức nửa phần ý nguyện phản kháng cũng không dám nhắc tới.
Con mắt hơi mở to ra, lực chú ý của ta đều tập trung ở trên vẻ mặt của hắn, chỉ nghe hắn nói: “Nhưng hóa trang dù giống đến đâu, cũng chỉ là thứ đồ giả, mặt nạ dù tốt, rốt cuộc cũng không thể kín kẽ đến mức thật sự trở thành mặt mình. Chỉ cần lấy đao khoét ra nhìn xem —— "
Ta mờ mịt nhìn hắn, cảm thấy hai mắt hơi mở to như bị một luồng ánh sáng đâm vào, ngay sau đó trên gương mặt truyền đến một trận đau đớn bén nhọn, không tự chủ được nâng tay, bắt lấy cổ tay Tấn Vương, bỗng nhiên cảm thấy ngực bị đè nén, nghiêng đầu đột nhiên ho khan.
Tấn Vương hờ hững đẩy tay ta ra, tùy tiện cắm đao xuống, sau đó vỗ nhẹ lên miệng vết thương bên má ta, tia máu ấm nóng theo khe tay hắn chảy ra, biến mất nơi ống tay áo của hắn, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, móng tay cắm vào bên trong huyết nhục của ta, động tác lại đột nhiên ngừng lại.
Trong nháy mắt đó trên mặt Tấn Vương như có thứ gì bỗng lướt qua, rồi biến mất luôn. Hắn trầm mặc, từ đầu các ngón tay, bắt đầu run rẩy không thể ức chế, một lúc lâu, lúng ta lúng túng nói: “A Huyền?"
Ánh trăng phủ trên người Tấn Vương, tạo thành một luồng sáng nhàn nhạt, xinh đẹp tựa như trích tiên, nhưng mà mặc phát (tóc đen) nhè nhẹ lác đác rũ xuống che phủ mất phượng nhãn (mắt phượng) hẹp dài của hắn, ta muốn gạt chúng ra, nhưng không còn thừa lại bao nhiêu khí lực, bàn tay nâng đến một nửa liền sắp hạ xuống, bị Tấn Vương nắm lấy.
Hắn dùng khí lực rất lớn, như là sợ nhẹ tay liền sẽ đánh mất thứ gì đó, ta nhất thời hoảng hốt, nâng mắt nhìn hắn, giống như là nhìn vào những năm tháng đã trải qua cho tới nay khi ta đến thế giới xa lạ này.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới mình có phải bởi vì vô duyên vô cớ bị ném đến thế giới này mà lòng mang oán hận hay không, bởi vì ta vốn không có lựa chọn nào khác. Nhưng phong vũ bao la, năm tháng dài rộng, hiện giờ ta lại chân chân thật thật cảm thấy, có cơ hội sống thêm một lần, không phải là chuyện để oán hận.
Chúng ta tự nguyện giãy dụa trong cực khổ, thật ra là bởi vì, được sống là một chuyện rất tốt.
Bóng hoa nở, ánh trăng sáng, chung quanh không tiếng động. Ta cảm thấy toàn thân đều trở nên nhẹ nhàng, giật giật ngón tay nắm ngược lại, sau đó nhìn hai bàn tay giao nhau, chậm rãi, khóe miệng cong lên, lộ ra một cái mỉm cười cứng ngắc lại không được tự nhiên.
Tấn Vương: …
Hắn yên lặng, lại sờ soạng lên miệng vết thương của ta một phen, ngẩn người, lại ngẩn người, bỗng nhiên như là bừng tỉnh, lộ ra một nụ cười vừa không tà mị, cũng không ngông cuồng, chậm rãi cúi đầu, cái trán dán lên vùng trán của ta, sau đó thật cẩn thận vươn tay vòng ôm lấy cơ thể ta, thử thăm dò sờ lên phần sau đầu của ta, nhưng không có tiến thêm một bước.
Ngây người một hồi, hắn mới nhớ tới ta còn nửa nằm hấp hối trên mặt đất, vì thế đột nhiên buông tay ta ra, nhẹ nhàng bế ta đặt lên ghế, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy ta, dùng nội lực giúp ta lưu thông kinh mạch, đồng thời nhíu mày cao giọng nói với bên ngoài: “Người đâu."
Cửa phòng bị mở ra rất nhanh, Quân Mặc Thanh cất bước đi vào, vội vã đi đến trước mặt chúng ta, vẻ mặt hờn giận nhìn Tấn Vương, liền kéo cổ tay ta qua bắt mạch, sắc mặt càng ngày càng đen, biểu cảm càng ngày càng ngưng trọng.
Tấn Vương nín thở ở bên cạnh nhìn, mấy lần muốn hỏi nhưng đều nhịn xuống. Ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, Quân Mặc Thanh cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi, lắc đầu nói: “Cũng may là ngươi vội vã gọi ta tiến vào như vậy, bằng không…"
Hô hấp Tấn Vương hơi hơi đình trệ: “Như thế nào?"
Đuôi lông mày Quân Mặc Thanh nhướn lên, lộ ra một nụ cười có chút bỡn cợt: “Bằng không bản thân Chiến Huyền đã tốt rồi."
Tấn Vương: …
Mặc kệ ánh mắt nguy hiểm đang nheo lại của đối phương, Quân Mặc Thanh khoan thai mà nói tiếp: “Đã lâu chưa được đụng tới một hạt gạo, Chiến Huyền vốn chỉ mệt về khí huyết, hiện giờ gắng gượng chống đỡ đến lúc này, có chút khí lực không ăn thua gì mà thôi, làm chút đồ bổ dưỡng bồi bổ là được, ngươi không cần quá mức lo lắng. Toàn thân trên dưới của y, vết thương nặng nhất cũng chính là trên mặt. Chậc chậc, lão bà nhà mình, vậy mà ngươi cũng thật sự hạ thủ được."
Tấn Vương vốn định nổi bão, lại bị câu nói cuối cùng của hắn làm tắc nghẹn, lời chưa nói ra đã bị áp chế, dời tầm mắt trầm mặc một hồi, như là nhớ tới cái gì, quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Sao ngài lại ở chỗ này?"
Quân Mặc Thanh cười tủm tỉm nhìn ra phía xà nhà của gian ngoài, chỉ sợ thiên hạ bất loạn dời đi đề tài: “Ta giải thích ngươi cũng không tin, không bằng hỏi Chiến Xích một chút."
Ba chúng ta ba yên lặng dời hướng tầm mắt, sau đó lão Đại mang theo vẻ mặt CMN từ trên xà nhà nhảy xuống, trộm trừng Quân Mặc Thanh một cái, mới quỳ một gối trước Tấn Vương: “Chủ tử."
“…" Vẻ mặt Tấn Vương vô cùng vi diệu: “Ngươi sao lại cũng ở đây?"
Thái dương Lão Đại chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, lại đột nhiên nhanh trí, không chút do dự liền bán đứng đồng đội: “Ta thấy lão Mạnh đi vòng vèo, nhất thời tò mò, liền theo tới đây nhìn xem."
Vì thế quản gia cũng từ một góc nào đó chui ra, im lặng đứng bên cạnh Quân Mặc Thanh, bình tĩnh giải thích: “Lão nô nhìn thấy Quân tiên sinh chẳng biết tại sao nghỉ chân bên cửa sổ, nhất thời nghi hoặc, liền lưu lại xem tình huống."
Ta thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Ai sẽ tin a lật bàn, rõ ràng chính là nghe trộm đi, tuyệt đối là tại nghe trộm đi, trước đó nói thua một trăm lượng gì đó chính là đang đánh cược xem ta và Tấn Vương có thể bên nhau hay không đúng không, lại dám đánh cuộc không thể bên nhau ta nhớ kỹ ngươi a quản gia!
Chỉ số thông minh của Tấn Vương cao hơn ta, đương nhiên cũng không tin, đánh giá một phen cả ba người rình trộm đang lâm vào đại chiến bán đứng lẫn nhau, cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Thật không?"
“Hà tất phải như thế, nhân sinh hiếm khi hồ đồ, dù sao ngươi hiện tại có lẽ cũng không có bao nhiêu tâm tư đi truy cứu đến cùng, không phải sao?" Quân Mặc Thanh nhìn như vân đạm phong khinh, kì thực cười rất trơ mặt trơ mũi, tự mình tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt dạo qua một vòng trong phòng, tránh nặng tìm nhẹ mở miệng hỏi: “Tiểu Hắc đâu?"
Tiểu nhãi cẩu da dày thịt béo cứ như một cuộn len, cũng không biết từ trong góc nào ngay lập tức lăn ra, hai mắt sáng ngời, ngập nước, oan oan tủi tủi cọ đến cọ đi bên chân Quân Mặc Thanh, tố cáo những đáng sợ mà mình vừa bị dọa.
Quân Mặc Thanh cười tủm tỉm ôm nó lên, đặt trên đùi, Tiểu Hắc nhu thuận liếm liếm lòng bàn tay của hắn.
“Tuy rằng ngươi chăm sóc Tiểu Hắc không tồi, nhưng ta cũng phải đưa nó về, vốn dĩ là tìm chút chuyện cho ngươi làm vào thời điểm Chiến Huyền không ở đây mà thôi, hiện giờ Chiến Huyền trở lại, con chó nhỏ này cũng nên lui thân thôi."
Tấn Vương ngay đến mí mắt cũng lười nâng lên: “Tùy ngài."
Quân Mặc Thanh liền nắm chân trước của Tiểu Hắc, quơ quơ về phía Tấn Vương làm tượng trưng: “Nào, cáo biệt hắn đi nào, dù sao cái tên này của ngươi cũng là do hắn đặt đấy."
Nói tới đây, Quân Mặc Thanh cười cười khó hiểu, nói với ta: " Bản lĩnh đặt tên của Chính Hàm thật sự là nhiều năm không có tiến bộ. Lúc trước Chính Hàm rời cung kiến phủ, để tránh bị một đám cáo già nắm thóp, liền bắt tay thành lập ám ảnh và ảnh vệ, với ám ảnh thì trực tiếp dùng con số để gọi tên, còn tên của các ngươi thì trực tiếp dùng màu sắc. Chiến Thanh, Chiến Bạch còn chưa tính, nếu không phải ta ngăn cản, hôm nay Chiến Xích đã tên Chiến Hồng, ngươi cũng không gọi là Chiến Huyền, mà gọi là Chiến Hắc." (*)
(*) dù đã giải thích rồi nhưng mình vẫn nói lại cho mọi người rõ, Xích = Hồng = Chu (chu sa) = màu đỏ, Hắc = Mặc = Huyền = màu đen, anh Tấn buồn cười quá =))))
Ta vạn tiễn xuyên tâm.
CMN tên của chúng ta chẳng lẽ không phải bắt nguồn từ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ thần thông quảng đại hay sao? Chân tướng quá tàn khốc ta không tiếp nhận được a!
Bị vạch trần Tấn Vương liếc mắt nhìn Quân Mặc Thanh, thanh âm lạnh giống như là đông thành tảng băng: “Cao Chính Ung đã dâng lên chiết tử, hôm nay phụ hoàng đã hạ chỉ, lệnh ta cấm túc nửa tháng, xem như tránh hiềm nghi. Quân sư phụ nếu cứ tiếp tục lưu lại ở quý phủ ta sợ là không thích hợp cho lắm, thứ cho ta đêm nay liền muốn tiễn khách."
“Vi sư biết." Quân Mặc Thanh cười khổ một chút, làm bộ làm tịch mà thở dài nói: “Chính Hàm, ngươi lớn lên, thật không thú vị như hồi còn bé."
Nói xong liền lôi kéo quản gia và lão Đại ra khỏi cửa, lúc gần đi rồi lại quay đầu cười với ta đầy ẩn ý, mở miệng nói: “Chiến Huyền, ngươi nên cám ơn ta. Ván bài lần này, ta thắng hai trăm lượng bạc."
Hết chương 63.
Không khí tương đối xấu hổ —— là ta đơn phương.
Bên Tấn Vương là bầu không khí thiếu niên cơ trí có ý thức tự bảo hộ mình siêu cường.
Ta đứng yên tại chỗ, tâm tình phức tạp vô cùng, nhìn hắn im lặng cười lên, khóe mắt đuôi lông mày mang theo một sự nguy hiểm nói không nên lời, vì thế không dám phản kháng, tùy ý hắn vươn tay nắm chặt cằm ta, ép buộc ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn.
“Ngươi hóa trang giỏi hơn tên lần trước, nhưng vẫn không đủ." Tấn Vương cười như không cười rũ mi mắt xuống, trầm ngâm một khắc, tay hơi rời đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng, như có như không cọ qua cổ ta: “Có điều cho dù là giả mạo, ngươi dùng khuôn mặt này nói như vậy, ta vẫn rất vui."
Ta chỉ cảm thấy tựa như có một lưỡi đao vô cùng sắc bén đang đặt bên cổ mình, nhịn không được nuốt nước miếng, hầu kết khẽ di chuyển trong bàn tay hắn: “Ta là…"
Nhưng lời còn lại chết ngay trong bụng, ta nói được một nửa, ánh mắt Tấn Vương liền trầm xuống đến, hắn khinh thường, lại như là mang theo chút ý vị khác cười nhạo một tiếng, bàn tay bỗng nhiên dùng lực, liền ném mạnh ta vào bức tường đối diện.
Ta rên một tiếng, từ mặt tường cứng rắn lạnh buốt chậm rãi trượt xuống đất, vết thương cũ phát tác, bởi vậy chỉ có thể gắng gượng chống đỡ thân thể, im lặng không lên tiếng ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt Tấn Vương nhìn xuống.
Hắn đi từng bước tới, cúi người đánh giá ta, bỗng nhiên khóe miệng lại lần nữa cong lên, tựa hồ đầy hứng thú mà nói rằng: “Ta nghe nói, mặt nạ da người do Mãn Nguyệt Lâu đặc chế, đã mang lên là giữ được ba tháng, trong lúc đó cả mình cũng không thể tháo xuống, sự tinh diệu trong đó ngay đến quỷ thần cũng không thể hiểu thấu đáo."
Ta cho tới bây giờ chỉ nói Tấn Vương là một tên thần kinh hỉ nộ vô thường, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy hắn đem toàn bộ tức giận, sát ý kiềm chế ở độ cong khóe miệng như vậy, cười, nhưng lại làm cho người cảm thấy thân như ở bên trong hồ băng, trước điện Diêm Vương, hàn khí xâm nhập cốt tủy, đến mức nửa phần ý nguyện phản kháng cũng không dám nhắc tới.
Con mắt hơi mở to ra, lực chú ý của ta đều tập trung ở trên vẻ mặt của hắn, chỉ nghe hắn nói: “Nhưng hóa trang dù giống đến đâu, cũng chỉ là thứ đồ giả, mặt nạ dù tốt, rốt cuộc cũng không thể kín kẽ đến mức thật sự trở thành mặt mình. Chỉ cần lấy đao khoét ra nhìn xem —— "
Ta mờ mịt nhìn hắn, cảm thấy hai mắt hơi mở to như bị một luồng ánh sáng đâm vào, ngay sau đó trên gương mặt truyền đến một trận đau đớn bén nhọn, không tự chủ được nâng tay, bắt lấy cổ tay Tấn Vương, bỗng nhiên cảm thấy ngực bị đè nén, nghiêng đầu đột nhiên ho khan.
Tấn Vương hờ hững đẩy tay ta ra, tùy tiện cắm đao xuống, sau đó vỗ nhẹ lên miệng vết thương bên má ta, tia máu ấm nóng theo khe tay hắn chảy ra, biến mất nơi ống tay áo của hắn, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, móng tay cắm vào bên trong huyết nhục của ta, động tác lại đột nhiên ngừng lại.
Trong nháy mắt đó trên mặt Tấn Vương như có thứ gì bỗng lướt qua, rồi biến mất luôn. Hắn trầm mặc, từ đầu các ngón tay, bắt đầu run rẩy không thể ức chế, một lúc lâu, lúng ta lúng túng nói: “A Huyền?"
Ánh trăng phủ trên người Tấn Vương, tạo thành một luồng sáng nhàn nhạt, xinh đẹp tựa như trích tiên, nhưng mà mặc phát (tóc đen) nhè nhẹ lác đác rũ xuống che phủ mất phượng nhãn (mắt phượng) hẹp dài của hắn, ta muốn gạt chúng ra, nhưng không còn thừa lại bao nhiêu khí lực, bàn tay nâng đến một nửa liền sắp hạ xuống, bị Tấn Vương nắm lấy.
Hắn dùng khí lực rất lớn, như là sợ nhẹ tay liền sẽ đánh mất thứ gì đó, ta nhất thời hoảng hốt, nâng mắt nhìn hắn, giống như là nhìn vào những năm tháng đã trải qua cho tới nay khi ta đến thế giới xa lạ này.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới mình có phải bởi vì vô duyên vô cớ bị ném đến thế giới này mà lòng mang oán hận hay không, bởi vì ta vốn không có lựa chọn nào khác. Nhưng phong vũ bao la, năm tháng dài rộng, hiện giờ ta lại chân chân thật thật cảm thấy, có cơ hội sống thêm một lần, không phải là chuyện để oán hận.
Chúng ta tự nguyện giãy dụa trong cực khổ, thật ra là bởi vì, được sống là một chuyện rất tốt.
Bóng hoa nở, ánh trăng sáng, chung quanh không tiếng động. Ta cảm thấy toàn thân đều trở nên nhẹ nhàng, giật giật ngón tay nắm ngược lại, sau đó nhìn hai bàn tay giao nhau, chậm rãi, khóe miệng cong lên, lộ ra một cái mỉm cười cứng ngắc lại không được tự nhiên.
Tấn Vương: …
Hắn yên lặng, lại sờ soạng lên miệng vết thương của ta một phen, ngẩn người, lại ngẩn người, bỗng nhiên như là bừng tỉnh, lộ ra một nụ cười vừa không tà mị, cũng không ngông cuồng, chậm rãi cúi đầu, cái trán dán lên vùng trán của ta, sau đó thật cẩn thận vươn tay vòng ôm lấy cơ thể ta, thử thăm dò sờ lên phần sau đầu của ta, nhưng không có tiến thêm một bước.
Ngây người một hồi, hắn mới nhớ tới ta còn nửa nằm hấp hối trên mặt đất, vì thế đột nhiên buông tay ta ra, nhẹ nhàng bế ta đặt lên ghế, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy ta, dùng nội lực giúp ta lưu thông kinh mạch, đồng thời nhíu mày cao giọng nói với bên ngoài: “Người đâu."
Cửa phòng bị mở ra rất nhanh, Quân Mặc Thanh cất bước đi vào, vội vã đi đến trước mặt chúng ta, vẻ mặt hờn giận nhìn Tấn Vương, liền kéo cổ tay ta qua bắt mạch, sắc mặt càng ngày càng đen, biểu cảm càng ngày càng ngưng trọng.
Tấn Vương nín thở ở bên cạnh nhìn, mấy lần muốn hỏi nhưng đều nhịn xuống. Ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ, Quân Mặc Thanh cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi, lắc đầu nói: “Cũng may là ngươi vội vã gọi ta tiến vào như vậy, bằng không…"
Hô hấp Tấn Vương hơi hơi đình trệ: “Như thế nào?"
Đuôi lông mày Quân Mặc Thanh nhướn lên, lộ ra một nụ cười có chút bỡn cợt: “Bằng không bản thân Chiến Huyền đã tốt rồi."
Tấn Vương: …
Mặc kệ ánh mắt nguy hiểm đang nheo lại của đối phương, Quân Mặc Thanh khoan thai mà nói tiếp: “Đã lâu chưa được đụng tới một hạt gạo, Chiến Huyền vốn chỉ mệt về khí huyết, hiện giờ gắng gượng chống đỡ đến lúc này, có chút khí lực không ăn thua gì mà thôi, làm chút đồ bổ dưỡng bồi bổ là được, ngươi không cần quá mức lo lắng. Toàn thân trên dưới của y, vết thương nặng nhất cũng chính là trên mặt. Chậc chậc, lão bà nhà mình, vậy mà ngươi cũng thật sự hạ thủ được."
Tấn Vương vốn định nổi bão, lại bị câu nói cuối cùng của hắn làm tắc nghẹn, lời chưa nói ra đã bị áp chế, dời tầm mắt trầm mặc một hồi, như là nhớ tới cái gì, quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: “Sao ngài lại ở chỗ này?"
Quân Mặc Thanh cười tủm tỉm nhìn ra phía xà nhà của gian ngoài, chỉ sợ thiên hạ bất loạn dời đi đề tài: “Ta giải thích ngươi cũng không tin, không bằng hỏi Chiến Xích một chút."
Ba chúng ta ba yên lặng dời hướng tầm mắt, sau đó lão Đại mang theo vẻ mặt CMN từ trên xà nhà nhảy xuống, trộm trừng Quân Mặc Thanh một cái, mới quỳ một gối trước Tấn Vương: “Chủ tử."
“…" Vẻ mặt Tấn Vương vô cùng vi diệu: “Ngươi sao lại cũng ở đây?"
Thái dương Lão Đại chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, lại đột nhiên nhanh trí, không chút do dự liền bán đứng đồng đội: “Ta thấy lão Mạnh đi vòng vèo, nhất thời tò mò, liền theo tới đây nhìn xem."
Vì thế quản gia cũng từ một góc nào đó chui ra, im lặng đứng bên cạnh Quân Mặc Thanh, bình tĩnh giải thích: “Lão nô nhìn thấy Quân tiên sinh chẳng biết tại sao nghỉ chân bên cửa sổ, nhất thời nghi hoặc, liền lưu lại xem tình huống."
Ta thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Ai sẽ tin a lật bàn, rõ ràng chính là nghe trộm đi, tuyệt đối là tại nghe trộm đi, trước đó nói thua một trăm lượng gì đó chính là đang đánh cược xem ta và Tấn Vương có thể bên nhau hay không đúng không, lại dám đánh cuộc không thể bên nhau ta nhớ kỹ ngươi a quản gia!
Chỉ số thông minh của Tấn Vương cao hơn ta, đương nhiên cũng không tin, đánh giá một phen cả ba người rình trộm đang lâm vào đại chiến bán đứng lẫn nhau, cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Thật không?"
“Hà tất phải như thế, nhân sinh hiếm khi hồ đồ, dù sao ngươi hiện tại có lẽ cũng không có bao nhiêu tâm tư đi truy cứu đến cùng, không phải sao?" Quân Mặc Thanh nhìn như vân đạm phong khinh, kì thực cười rất trơ mặt trơ mũi, tự mình tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt dạo qua một vòng trong phòng, tránh nặng tìm nhẹ mở miệng hỏi: “Tiểu Hắc đâu?"
Tiểu nhãi cẩu da dày thịt béo cứ như một cuộn len, cũng không biết từ trong góc nào ngay lập tức lăn ra, hai mắt sáng ngời, ngập nước, oan oan tủi tủi cọ đến cọ đi bên chân Quân Mặc Thanh, tố cáo những đáng sợ mà mình vừa bị dọa.
Quân Mặc Thanh cười tủm tỉm ôm nó lên, đặt trên đùi, Tiểu Hắc nhu thuận liếm liếm lòng bàn tay của hắn.
“Tuy rằng ngươi chăm sóc Tiểu Hắc không tồi, nhưng ta cũng phải đưa nó về, vốn dĩ là tìm chút chuyện cho ngươi làm vào thời điểm Chiến Huyền không ở đây mà thôi, hiện giờ Chiến Huyền trở lại, con chó nhỏ này cũng nên lui thân thôi."
Tấn Vương ngay đến mí mắt cũng lười nâng lên: “Tùy ngài."
Quân Mặc Thanh liền nắm chân trước của Tiểu Hắc, quơ quơ về phía Tấn Vương làm tượng trưng: “Nào, cáo biệt hắn đi nào, dù sao cái tên này của ngươi cũng là do hắn đặt đấy."
Nói tới đây, Quân Mặc Thanh cười cười khó hiểu, nói với ta: " Bản lĩnh đặt tên của Chính Hàm thật sự là nhiều năm không có tiến bộ. Lúc trước Chính Hàm rời cung kiến phủ, để tránh bị một đám cáo già nắm thóp, liền bắt tay thành lập ám ảnh và ảnh vệ, với ám ảnh thì trực tiếp dùng con số để gọi tên, còn tên của các ngươi thì trực tiếp dùng màu sắc. Chiến Thanh, Chiến Bạch còn chưa tính, nếu không phải ta ngăn cản, hôm nay Chiến Xích đã tên Chiến Hồng, ngươi cũng không gọi là Chiến Huyền, mà gọi là Chiến Hắc." (*)
(*) dù đã giải thích rồi nhưng mình vẫn nói lại cho mọi người rõ, Xích = Hồng = Chu (chu sa) = màu đỏ, Hắc = Mặc = Huyền = màu đen, anh Tấn buồn cười quá =))))
Ta vạn tiễn xuyên tâm.
CMN tên của chúng ta chẳng lẽ không phải bắt nguồn từ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ thần thông quảng đại hay sao? Chân tướng quá tàn khốc ta không tiếp nhận được a!
Bị vạch trần Tấn Vương liếc mắt nhìn Quân Mặc Thanh, thanh âm lạnh giống như là đông thành tảng băng: “Cao Chính Ung đã dâng lên chiết tử, hôm nay phụ hoàng đã hạ chỉ, lệnh ta cấm túc nửa tháng, xem như tránh hiềm nghi. Quân sư phụ nếu cứ tiếp tục lưu lại ở quý phủ ta sợ là không thích hợp cho lắm, thứ cho ta đêm nay liền muốn tiễn khách."
“Vi sư biết." Quân Mặc Thanh cười khổ một chút, làm bộ làm tịch mà thở dài nói: “Chính Hàm, ngươi lớn lên, thật không thú vị như hồi còn bé."
Nói xong liền lôi kéo quản gia và lão Đại ra khỏi cửa, lúc gần đi rồi lại quay đầu cười với ta đầy ẩn ý, mở miệng nói: “Chiến Huyền, ngươi nên cám ơn ta. Ván bài lần này, ta thắng hai trăm lượng bạc."
Hết chương 63.
Tác giả :
Tiểu Vũ Phi