Ta là Minh Tuệ
Chương 42
Edit: Vân Nhi
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này ta đều chưa từng thân cận với nam nhân, nhưng ta vẫn có thể nhận ra được đôi mắt nóng bỏng của Dận tự là đại biểu cho cái gì. Lúc này không chỉ mặt của ta, mà toàn thân của ta đều đỏ lên nóng bỏng như ở trong lò lửa vậy. có lẽ do xấu hổ tới cực điểm nên đầu óc ta cũng thông suốt hơn một chút. Nhìn trong mắt hắn tuy rằng đã bỏng cháy, nhưng lại cố tình làm ra vẻ quân tử, lòng ta thầm oán hận, ta đơn giản thẳng người lên, nhân tiện kéo áo hắn ra, ném xuống đất, sau đó giữ chặt cánh tay hắn, dùng sức kéo, hắn không chút giãy dụa nào đã thuận thế bổ nhào vào trên người ta.
Trước kia không phải là chưa từng tiếp cận qua, nhưng tình huống lần này thật sự là bất đồng. Áo của hắn vừa rồi đã bị ra kéo ra, mà áo của ta qua sự vận động nãy giờ cũng đã bị mở ra, cho nên tim ta cùng với tim hắn lúc này chỉ cách một làn da và máu huyết, cứ như vậy tim đập như nổi trống vang lên bên ngực của đối phương.
Dũng khí mạnh mẽ lúc nãy trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu tích.
Da thịt thân cận, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đây chính là lần đầu tiên của đôi vợ chồng chúng ta. Ta không khỏi có chút chua xót nhớ lại, chuyện này với hắn sợ là đã trải qua rất nhiều, những nữ tử ở bên hắn cũng nhiều không kể xiết. Mà ta, qua hai kiếp cũng không có kinh nghiệm thực chiến nào, những gì ta biết đều là do văn học miêu tả, ngay cả tranh ảnh ta còn chưa có xem qua.
Nghĩ tới đây, cảm xúc của ta không khỏi có chút hạ xuống. chuyện ba vợ bốn nàng hầu hiểu được là một chuyện nhưng chân chính chấp nhận lại là một chuyện khác.
Dận Tự vốn đang vùi đầu vào cần cổ ta, nhẹ nhàng liếm hôn xương quai xanh của ta, cảm giác được thân mình của ta đột nhiên cứng nhắc, hắn ngẩng đầu, thấy mắt ta mang ánh lệ, mắt hắn chợt tối sầm lại nâng thân mình lên hỏi ta: “ Làm sao vậy?"
“Không công bằng." Ta xoay đầu, nhìn chằm chằm ánh nến trên bàn mang theo vài phần hờn dỗi nói.
Hắn sửng sốt một chút, giống như đã hiểu được, nghiêng người nằm đổ xuống, cười nói: “ Vậy nàng đến đây đi!"
“ người này…" ta vừa tức, vừa thẹn vừa giận, ta bỗng dưng ngồi dậy, nhìn gương mặt tươi cười của hắn, ta muốn mở miệng mà không biết nói từ đâu, chỉ có thể hờn dỗi khép lại vạt áo chính mình.
Dận Tự cũng ngồi lên, một bên vén mái tóc dài của ta, một bên lại nói: “ Minh Tuệ, tâm tư của nàng quá nặng. Chúng ta nếu đã là vợ chồng, nàng có gì muốn nói với ta thì hãy cứ nói ra, chớ đừng nên để ở trong lòng!" Thấy ta không nói lời nào, tay hắn tạm dừng một chút, thử nói: “ Nàng là ăn dấm chua?"
“ Thiếp…" Ta thấy hắn đoán trúng tâm tư của ta, ta chỉ cảm thấy một trận ủy khuất, hốc mắt đau rát. Cố gắng mạnh mẽ nuốt nước mắt xuống, ta liếc hắn nhẹ giọng nói: “ Thế nhân đều biết Bối Lặc gia tài năng tuyệt thế, mà Minh Tuệ thì không tài không mạo. Lúc trước có thể cùng Bối Lặc gia thành hôn bất quá là do ỷ vào gia thế. Bối lặc gia cho dù vương vấn bụi hoa, phong lưu khắp thiên hạ đi chăng nữa thì Minh Tuệ nào dám ghen tuông gì chứ?"
Nghe xong lời ta nói, Dận Tự không nhịn được nở một nụ cười. hắn giơ hai tay ôm chặt tay ta, ở trên tai ta cắn mấy cái, cắn răng nói: “ nàng cái nha đầu này, lại cùng gia tính toán sao? Còn phong lưu khắp thiên hạ? nàng cho là gia suốt ngày không có việc gì làm sao, mỗi ngày đều giống như những đãng đồ tử bình thường đi trên đường đùa giỡn nữ nhân ư?"
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, lại thấy hắn không thèm để ý gì cởi trần lộ nửa thân trên, ung dung nhìn ta, ta không khỏi nóng bừng cả mặt.
Ánh mắt của Dận Tự càng thêm thâm trầm, hắn khẽ hôn lên môi ta một cái, thấp giọng nói: “ Minh Tuệ, nàng yên tâm!"
Nháy mắt chìm vào luân hãm, sau đó là xuân về hoa nở.
Có lẽ không ai có thể chân chính hình dung ra đêm đầu tiên của nữ tử, sinh lý và tâm lý là như thế nào. Cái gọi là lưỡng tình tương duyệt, cùng người có tình làm chuyện hai người, tinh tế nghĩ tới đó chính là vui mừng.
Đó là một loại vui mừng như thế nào? Cả đời này đối với người nam nhân không giữ lại cái gì, không cần biết là thể xác hay tinh thần đều là thản nhiên phó thác. Ta nguyện cùng ngươi yêu thương và tín nhiệm, nguyện ý tin tưởng, và cũng hy vọng ngươi đem tất cả giao phó cho ta.
Giống như Xuân Hoa Thu Nguyệt, Hạ Phong Đông Tuyết vui mừng bình thường, làm cho ta cho dù trải qua sự đau đớn ban đầu, cũng có thể nhịn xuống không dám la to, cắn môi xấu hổ nhìn hắn. ngược lại Dận Tự hắn thăm dò thật cẩn thận vận động thân mình, ôn nhu nói: “ Nếu đau thì kêu gia đi ra!"
Sự đau đớn nhẹ nhàng tan mất, bên trong ta lại to trướng tê dại khó chịu, ta khẽ vòng tay ôm lấy hắn, thì thầm nói: “ Thiếp không đau!"
Hắn hôn nhẹ lên môi ta, nhẹ nhàng du động, hơi thở nóng rực của hắn phả lên người ta, thanh âm của hắn giống như thì thầm, trầm thấp mang theo dụ hoặc vào tai ta: “ Minh Tuệ tốt, nàng lại dụ hoặc ta như vậy, ta đã có thể…" Lời nói tiếp theo của hắn đã bị động tác thay thế.
Lúc thì nhẹ nhàng, lúc lại như cuồng phong, say sưa đắm chìm trong mật ngọt, ta cùng hắn như đang đi tới chốn tiên cảnh nhân gian vậy. đến cuối cùng, khi mưa tan mây tạnh, thì trên đệm giường lại vấy đỏ những cánh hoa đào nở rộ.
Ta chỉ cảm thấy xương cốt nhuyễn nhừ, không thể động đậy. Dận Tự nhẹ nhàng ngẩng người lên, dùng ngón tay vén mái tóc ướt mồ hôi của ta ra, giọng khàn khàn nói: “ Minh Tuệ, được không? Có thích hay không?"
Ý thức được ý tứ câu hỏi của hắn, ta xấu hổ nhắm chặt hai mắt, một mạch lắc đầu. Hắn thấy vậy khẽ động đậy thân dưới, ta sợ tới mức vội vàng trợn mắt, ủy khuất nhìn hắn, nói: “ Mệt mỏi quá, thiếp không cần!" thanh âm vang ra, đúng là lời nói khàn khàn rất ái muội.
Dận Tự xoay người nằm bên người ta, đưa tay ôm lấy ta vào trong lòng, bất đắc dĩ nói: “ Nha đầu này, lâu như vậy mới cho gia ăn tới miệng, còn cố tình không cho gia tận hứng. Xem nàng hạ quyết tâm như thế nào, nàng có cầu xin ta tha thứ gia cũng không để ý tới!"
Ta không khỏe trở trở thân mình, mới vừa rồi ra rất nhiều mồ hôi, cả gối cũng đều ẩm ướt, trên người có chút khó chịu. Dận Tự cười khẽ một tiếng, đưa tay hạ màn, lên tiếng nói: “ Chuẩn bị nước tắm!"
Không bao lâu sau, trong phòng đã chuẩn bị xong bồn tắm, quần áo màn che cũng chuẩn bị xong. Liễu Nhi tới gần giường, thấp giọng nói: “ Nô tỳ hầu hạ chủ nhân tắm rửa!" Dận Tự vừa muốn lên tiếng trả lời, ta thấy trên người mình có nhiều dấu hồng ngân, nên liền nói: “ Không cần, các người đều đi ra ngoài đi!"
Dận Tự bỡn cợt nhìn ta, lắc lắc đầu thì thầm nói: “ nàng tưởng bọn họ không biết sao?" ta trừng mắt liếc hắn một cái, lại tiếp tục lên tiếng nói: “ Các người đi xuống trước đi, đợi lát nửa rồi vào dọn dẹp!"
Đám người Liễu Nhi lên tiếng vâng lệnh, sau đó cửa phòng được đóng lại. Ta lúc này mới hé một góc màn ra, thấy trong phòng không còn bóng người, liền đứng dậy bước xuống giường, ta lại nghĩ nghĩ cầm lấy quần áo phủ thêm lên người, nói với Dận Tự: “ Thiếp tắm rửa trước, gia chờ một lát đi!"
Dận Tự cũng đứng dậy, lúc ta xoay người muốn bước đi, hắn cười nói: “ nàng nghĩ bọn họ chỉ chuẩn bị một bồn tắm sao?"
Đến phía sau bình phong, quả nhiên ta thấy hai bồn tắm tỏa khí nóng đang nằm đó. Ta ngồi vào bồn nước ấm áp, dựa đầu vào thành bồn, thân mình lúc này mới giảm bớt khó chịu, ta thoải mái thở dài ra một hơi.
Bên kia tiếng nước đã dần dần ngừng lại, ta nhắm mắt lại lơ đễnh. Qua một lúc lâu sau, khi ta mở mắt ra, thì nhìn thấy Dận Tự đang khoác hờ trường bào, cúi người bình tĩnh nhìn ta.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này ta đều chưa từng thân cận với nam nhân, nhưng ta vẫn có thể nhận ra được đôi mắt nóng bỏng của Dận tự là đại biểu cho cái gì. Lúc này không chỉ mặt của ta, mà toàn thân của ta đều đỏ lên nóng bỏng như ở trong lò lửa vậy. có lẽ do xấu hổ tới cực điểm nên đầu óc ta cũng thông suốt hơn một chút. Nhìn trong mắt hắn tuy rằng đã bỏng cháy, nhưng lại cố tình làm ra vẻ quân tử, lòng ta thầm oán hận, ta đơn giản thẳng người lên, nhân tiện kéo áo hắn ra, ném xuống đất, sau đó giữ chặt cánh tay hắn, dùng sức kéo, hắn không chút giãy dụa nào đã thuận thế bổ nhào vào trên người ta.
Trước kia không phải là chưa từng tiếp cận qua, nhưng tình huống lần này thật sự là bất đồng. Áo của hắn vừa rồi đã bị ra kéo ra, mà áo của ta qua sự vận động nãy giờ cũng đã bị mở ra, cho nên tim ta cùng với tim hắn lúc này chỉ cách một làn da và máu huyết, cứ như vậy tim đập như nổi trống vang lên bên ngực của đối phương.
Dũng khí mạnh mẽ lúc nãy trong nháy mắt đã biến mất không còn dấu tích.
Da thịt thân cận, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đây chính là lần đầu tiên của đôi vợ chồng chúng ta. Ta không khỏi có chút chua xót nhớ lại, chuyện này với hắn sợ là đã trải qua rất nhiều, những nữ tử ở bên hắn cũng nhiều không kể xiết. Mà ta, qua hai kiếp cũng không có kinh nghiệm thực chiến nào, những gì ta biết đều là do văn học miêu tả, ngay cả tranh ảnh ta còn chưa có xem qua.
Nghĩ tới đây, cảm xúc của ta không khỏi có chút hạ xuống. chuyện ba vợ bốn nàng hầu hiểu được là một chuyện nhưng chân chính chấp nhận lại là một chuyện khác.
Dận Tự vốn đang vùi đầu vào cần cổ ta, nhẹ nhàng liếm hôn xương quai xanh của ta, cảm giác được thân mình của ta đột nhiên cứng nhắc, hắn ngẩng đầu, thấy mắt ta mang ánh lệ, mắt hắn chợt tối sầm lại nâng thân mình lên hỏi ta: “ Làm sao vậy?"
“Không công bằng." Ta xoay đầu, nhìn chằm chằm ánh nến trên bàn mang theo vài phần hờn dỗi nói.
Hắn sửng sốt một chút, giống như đã hiểu được, nghiêng người nằm đổ xuống, cười nói: “ Vậy nàng đến đây đi!"
“ người này…" ta vừa tức, vừa thẹn vừa giận, ta bỗng dưng ngồi dậy, nhìn gương mặt tươi cười của hắn, ta muốn mở miệng mà không biết nói từ đâu, chỉ có thể hờn dỗi khép lại vạt áo chính mình.
Dận Tự cũng ngồi lên, một bên vén mái tóc dài của ta, một bên lại nói: “ Minh Tuệ, tâm tư của nàng quá nặng. Chúng ta nếu đã là vợ chồng, nàng có gì muốn nói với ta thì hãy cứ nói ra, chớ đừng nên để ở trong lòng!" Thấy ta không nói lời nào, tay hắn tạm dừng một chút, thử nói: “ Nàng là ăn dấm chua?"
“ Thiếp…" Ta thấy hắn đoán trúng tâm tư của ta, ta chỉ cảm thấy một trận ủy khuất, hốc mắt đau rát. Cố gắng mạnh mẽ nuốt nước mắt xuống, ta liếc hắn nhẹ giọng nói: “ Thế nhân đều biết Bối Lặc gia tài năng tuyệt thế, mà Minh Tuệ thì không tài không mạo. Lúc trước có thể cùng Bối Lặc gia thành hôn bất quá là do ỷ vào gia thế. Bối lặc gia cho dù vương vấn bụi hoa, phong lưu khắp thiên hạ đi chăng nữa thì Minh Tuệ nào dám ghen tuông gì chứ?"
Nghe xong lời ta nói, Dận Tự không nhịn được nở một nụ cười. hắn giơ hai tay ôm chặt tay ta, ở trên tai ta cắn mấy cái, cắn răng nói: “ nàng cái nha đầu này, lại cùng gia tính toán sao? Còn phong lưu khắp thiên hạ? nàng cho là gia suốt ngày không có việc gì làm sao, mỗi ngày đều giống như những đãng đồ tử bình thường đi trên đường đùa giỡn nữ nhân ư?"
Ta trừng mắt liếc hắn một cái, lại thấy hắn không thèm để ý gì cởi trần lộ nửa thân trên, ung dung nhìn ta, ta không khỏi nóng bừng cả mặt.
Ánh mắt của Dận Tự càng thêm thâm trầm, hắn khẽ hôn lên môi ta một cái, thấp giọng nói: “ Minh Tuệ, nàng yên tâm!"
Nháy mắt chìm vào luân hãm, sau đó là xuân về hoa nở.
Có lẽ không ai có thể chân chính hình dung ra đêm đầu tiên của nữ tử, sinh lý và tâm lý là như thế nào. Cái gọi là lưỡng tình tương duyệt, cùng người có tình làm chuyện hai người, tinh tế nghĩ tới đó chính là vui mừng.
Đó là một loại vui mừng như thế nào? Cả đời này đối với người nam nhân không giữ lại cái gì, không cần biết là thể xác hay tinh thần đều là thản nhiên phó thác. Ta nguyện cùng ngươi yêu thương và tín nhiệm, nguyện ý tin tưởng, và cũng hy vọng ngươi đem tất cả giao phó cho ta.
Giống như Xuân Hoa Thu Nguyệt, Hạ Phong Đông Tuyết vui mừng bình thường, làm cho ta cho dù trải qua sự đau đớn ban đầu, cũng có thể nhịn xuống không dám la to, cắn môi xấu hổ nhìn hắn. ngược lại Dận Tự hắn thăm dò thật cẩn thận vận động thân mình, ôn nhu nói: “ Nếu đau thì kêu gia đi ra!"
Sự đau đớn nhẹ nhàng tan mất, bên trong ta lại to trướng tê dại khó chịu, ta khẽ vòng tay ôm lấy hắn, thì thầm nói: “ Thiếp không đau!"
Hắn hôn nhẹ lên môi ta, nhẹ nhàng du động, hơi thở nóng rực của hắn phả lên người ta, thanh âm của hắn giống như thì thầm, trầm thấp mang theo dụ hoặc vào tai ta: “ Minh Tuệ tốt, nàng lại dụ hoặc ta như vậy, ta đã có thể…" Lời nói tiếp theo của hắn đã bị động tác thay thế.
Lúc thì nhẹ nhàng, lúc lại như cuồng phong, say sưa đắm chìm trong mật ngọt, ta cùng hắn như đang đi tới chốn tiên cảnh nhân gian vậy. đến cuối cùng, khi mưa tan mây tạnh, thì trên đệm giường lại vấy đỏ những cánh hoa đào nở rộ.
Ta chỉ cảm thấy xương cốt nhuyễn nhừ, không thể động đậy. Dận Tự nhẹ nhàng ngẩng người lên, dùng ngón tay vén mái tóc ướt mồ hôi của ta ra, giọng khàn khàn nói: “ Minh Tuệ, được không? Có thích hay không?"
Ý thức được ý tứ câu hỏi của hắn, ta xấu hổ nhắm chặt hai mắt, một mạch lắc đầu. Hắn thấy vậy khẽ động đậy thân dưới, ta sợ tới mức vội vàng trợn mắt, ủy khuất nhìn hắn, nói: “ Mệt mỏi quá, thiếp không cần!" thanh âm vang ra, đúng là lời nói khàn khàn rất ái muội.
Dận Tự xoay người nằm bên người ta, đưa tay ôm lấy ta vào trong lòng, bất đắc dĩ nói: “ Nha đầu này, lâu như vậy mới cho gia ăn tới miệng, còn cố tình không cho gia tận hứng. Xem nàng hạ quyết tâm như thế nào, nàng có cầu xin ta tha thứ gia cũng không để ý tới!"
Ta không khỏe trở trở thân mình, mới vừa rồi ra rất nhiều mồ hôi, cả gối cũng đều ẩm ướt, trên người có chút khó chịu. Dận Tự cười khẽ một tiếng, đưa tay hạ màn, lên tiếng nói: “ Chuẩn bị nước tắm!"
Không bao lâu sau, trong phòng đã chuẩn bị xong bồn tắm, quần áo màn che cũng chuẩn bị xong. Liễu Nhi tới gần giường, thấp giọng nói: “ Nô tỳ hầu hạ chủ nhân tắm rửa!" Dận Tự vừa muốn lên tiếng trả lời, ta thấy trên người mình có nhiều dấu hồng ngân, nên liền nói: “ Không cần, các người đều đi ra ngoài đi!"
Dận Tự bỡn cợt nhìn ta, lắc lắc đầu thì thầm nói: “ nàng tưởng bọn họ không biết sao?" ta trừng mắt liếc hắn một cái, lại tiếp tục lên tiếng nói: “ Các người đi xuống trước đi, đợi lát nửa rồi vào dọn dẹp!"
Đám người Liễu Nhi lên tiếng vâng lệnh, sau đó cửa phòng được đóng lại. Ta lúc này mới hé một góc màn ra, thấy trong phòng không còn bóng người, liền đứng dậy bước xuống giường, ta lại nghĩ nghĩ cầm lấy quần áo phủ thêm lên người, nói với Dận Tự: “ Thiếp tắm rửa trước, gia chờ một lát đi!"
Dận Tự cũng đứng dậy, lúc ta xoay người muốn bước đi, hắn cười nói: “ nàng nghĩ bọn họ chỉ chuẩn bị một bồn tắm sao?"
Đến phía sau bình phong, quả nhiên ta thấy hai bồn tắm tỏa khí nóng đang nằm đó. Ta ngồi vào bồn nước ấm áp, dựa đầu vào thành bồn, thân mình lúc này mới giảm bớt khó chịu, ta thoải mái thở dài ra một hơi.
Bên kia tiếng nước đã dần dần ngừng lại, ta nhắm mắt lại lơ đễnh. Qua một lúc lâu sau, khi ta mở mắt ra, thì nhìn thấy Dận Tự đang khoác hờ trường bào, cúi người bình tĩnh nhìn ta.
Tác giả :
Hưu Luyến Thệ Thủy