Ta Là Chí Tôn
Chương 198: Ai nấy đều có mưu đồ
Trong mắt thiếu niên áo đen phát ra thần quang chói mắt, thản nhiên nhìn Vân Dương nói:
- Thủ đoạn của Vân công tử thực là tốt, quả là khiến người nhìn mà phải than thở, chỉ có điều, Vân công tử có để tay lên ngực mà tự hỏi một câu, có thực dám chơi chết đám người này không a?
Vân Dương nghe vậy vỗ bàn một cái, giận tím mặt mà hét lên:
- Tiểu tử nhà ngươi sao có thể nói vậy? Cái gì gọi là thủ đoạn của ta thực tốt? Ta tân tân khổ khổ dẫn bọn hắn đi chơi, không có công cũng có lao? Chuyện thành ra vậy là do bọn hắn thua bạc đánh nhau, cái này chẳng nhẽ cũng có thể đổ lên đầu ta?
Hắc ý thiếu niên kia lạnh lùng nói:
- Đến cùng là xảy ra chuyện gì, trong lòng Vân công tử tự biết rõ! Ta chỉ hỏi một câu, Vân công tử, ngươi đem bọn hắn ra trêu đùa như vậy, nhưng thực có can đảm giết bọn hắn hay không?
Vân Dương nổi giận nói:
- Ngươi cho rằng ta không dám? Nếu ngươi dám nói thêm câu nữa! Chỉ một câu! Ngươi nói cho ta xem nào?! Con mẹ nó, lão tử không thể chơi chết các ngươi trên chiến trường, chẳng nhẽ còn không thể chơi chết các ngươi trong nhà giam?! Ngươi nói thử một câu nữa cho ta xem? Lại xem bản công tử có dám chơi chết mấy tên hay không?
Vân Dương vỗ bàn:
- Không phải chỉ là đánh trận sao? Khai chiến a? Mấy năm nay có năm nào mà Ngọc Đường đế quốc không đánh trận? Con mẹ ngươi hù dọa ai?!
Thiếu niên áo đen hít sâu một hơi, khẽ cắn môi, nhưng cũng thực không dám nói tiếp.
Vân Dương chiếm được thượng phong liền cắn chặt không buông, trực tiếp bay lên tung cước, đạp văng cái bàn trước mắt, cuồng nộ nói:
- Con mẹ nó, lão tử hạ mình làm người hướng dẫn, một phân thù lao cũng không có thì thôi, thế mà còn phải nhận khinh bỉ như vậy! Rõ ràng là các ngươi vô dụng thua tiền, lại thẹn quá hóa giận mà đánh nhau gây chuyện, lão tử tân tân khổ khổ mới thoát được mà chạy về báo tin, vậy mà có người còn nghi ngờ ta! Ông trời ơi... Ngươi mở to mắt ra mà xem, trên thế giới này còn có thiên lý không a... Quả nhiên là công đạo không nằm trong lòng người, sự thật là do người mạnh nói a!
Hàn Sơn Hà nhắm mắt lại, nghe tên tiểu tử này vừa ăn cướp vừa la làng mà hắn đau đầu tới cực điểm, sắc mặt vốn trấn định, giờ khắc này đã sớm mất sạch.
Hiện tại hắn xem như thực sự xác định một chuyện: nếu chúng tướng tiếp tục ở chỗ này, như vậy... Không cẩn thận vị tên hỗn đản Vân Dương này để mắt tới, chơi chết mấy tên, tuyệt đối không phải chuyện ly kỳ...
Vẫn là mau chóng rời đi... Mấy kế hoạch, từ bỏ vẫn hơn...
Người này, quá con mẹ nó không thể trêu vào a...
- Thôi. Việc này lão phu tự nghĩ biện pháp là được.
Hàn Sơn Hà cau mày nói.
Nói rồi, lại thương lượng một chút với mấy Lão Nguyên soái, sau đó cùng nhau tiến về phủ Thu Kiếm Hàn.
Lần này, thực sự chân chính bất lực, chỉ có thể cúi đầu với lão già kia.
Không cúi đầu không được a, nếu như trong đám bị bắt vào kia, có một hai tên không may bị đùa chết, vậy chuyện này thành lớn chuyện a!
Mấy người vừa đi, vừa than thở.
Vân Dương ở lại, vẫn líu lo thuyết giáo không ngừng với đám người còn lại:
- Các ngươi nói, có giảng đạo lý hay không a, có giảng đạo lý hay không a? A! Thực sự là một ngày xui xẻo... Các ngươi nói, đám tướng lĩnh của các ngươi sao lại có tố chất kém như vậy a? Tố chất gì mà như vậy a! Đơn giản... Ta xxx, không phải các ngươi chuyên môn tới Ngọc Đường ta để bại hoại dân phong của chúng ta chứ? Đáng thương một bông hồng trắng thuần khiết như ta, đi theo các ngươi mấy ngày, lại biến thành một tên mồm miệng thô tục...
- Việc này còn pháp làm chi? Cái này... Đây rốt cục là Ngọc Đường, hay là Đông Huyền, Thiên Tứ, Tử U, hay là Đại Nguyên a? Thực sự là vô pháp vô thiên, cả đám đều là loại người vô pháp vô thiên, một đám không có lương tâm đổi trắng thay đen... Ta cảm thấy ta thực thê thảm, lại thực mệt mỏi a...
Đám tướng quân tức xạm mặt lại, nhìn gia hỏa nào đó đang giả ngây giả dại...
Con hàng này, rõ là đùa đến nghiện a...
Người chơi đùa tốt đến như vậy, thế nào lại không đi làm Ảnh Đế a?!
Hết lần này đến lần khác, lúc này lại không có người nào dám tiếp tục phát biểu, trải qua nhiều lần giáo huấn bằng máu và nước mắt, chúng tướng đều hiểu rõ cá tính điên điên của Vân Dương, càng cãi thì lại càng có tinh thần, còn nếu như không để ý, từ từ cũng sẽ được yên ổn!
- Đầu ta đau... Trở về phòng nghỉ một hồi...
- Ta cũng đau đầu...
- Ta đau bụng...
- Đột nhiên nhớ tới còn có chuyện cần làm a...
- Ân, có chuyện gì nhỉ... Ta trở về phòng ngẫm lại...
Mười mấy tên tướng quân, từng tên đứng dậy, điềm nhiên như không có việc gì, trợn mắt, tự đi...
Ngay cả liếc cũng không thèm liếc Vân Dương một cái.
Sau lưng, vẫn truyền tới tiếng phàn nàn không ngừng của Vân Dương:
- Mấy người các ngươi... Sao lại có tố chất như vậy a... Cái quái gì... Chơi thua còn đánh người, còn bị bắt, chuyện mất mặt như thế... Các ngươi cũng có thể làm ra cho được... Ta thực phục các ngươi a, da mặt sao có thể dày như vậy, tố chất sao có thể kém như vậy...
Ầm!
Chúng tướng hung hăng đóng sầm cửa lại, hoàn toàn ngăn cách thanh âm như ma âm mặc nào ở ngoài cửa, hai tay bưng đầu, thở dài một hơi.
Mỗi người đều như thấy, mười ngàn đầu Thần Thú gào thét mà qua!
Không tự chủ mà cùng mắng một câu: tên hỗn đản này!
Về phần mắng ai... Vậy mỗi người một ý.
...
Ban đêm.
Vân Dương hóa thành một cơn gió nhẹ, vô thanh vô tức tiến vào nhà tù.
Sở dĩ bắt những người này lại, chính là vì mục đích hiện tại.
Vân Dương vô thanh vô tức dạo qua một vòng, lúc đi ra, thở dài một hơi.
Lắc đầu, có chút không đủ a.
Huống chi còn có tác dụng khác...
Vì sao, tên kia không tới gấp hai lần...
...
Sớm ngày thứ hai, Hàn Sơn Hà dẫn dám tướng quân bị bắt kia rời khỏi nha môn, mỗi một tên, đầu đầy bụi đất, ủ rũ không thôi.
Mấy Lão Nguyên soái liên lục đánh mắng, thu thập đám gia hỏa này một trận ra trò.
Sau đó mấy người thương lượng một chút. Nếu tiếp tục như vậy, không chừng thực sự bị chơi chết mấy tên, được rồi, chúng ta rút lui đi.
Thế là trong cùng một ngày, ba nước Đại Nguyên, Thiên Tứ, Tử U gọn gàng tìm Vân Dương cáo từ. Mặc dù vô cùng không muốn nhìn thấy gia hỏa này, nhưng... Anh Hùng Huyết còn ở trên người hắn a.
Vân Dương mãnh liệt gật đầu đáp lại, vỗ ngực trách nhiệm:
- Cứ tính trên người ta!
Khi chúng tướng rời đi, Vân Dương thu đủ tiền năm vạn vò rượu, sau đó... Mỗi một nước, đều được đưa trước... Một vạn vò...
Mà trước khi Tử Nguyên soái của Tử U quốc rời đi, còn cùng Vân Dương mật đàm một hồi, lúc trở về, trong tay Vân Dương còn nắm một thứ gì đó, nhét vào trong ngực, cũng không biết là giao dịch cái gì.
Lúc đám quân nhân các nước bước ra khỏi cửa thành, hàng ngàn hàng vạn ánh mắt khinh bỉ ven đường nhìn theo.
Các loại xì xào bàn tán tràn ngập bên tai.
- Thấy chứ? Đó chính là Đại Nguyên, phi, nghe nói đám này không phải quỷ đói háo hắc, thì cũng là lưu manh sòng bạc...
- Nghe nói nghe nói, mục đính mà bọn hắn tới đây, cũng không phải vì chúc mừng hôn lễ của Thiết đại soái, mà tới là vì kỹ nữ!
- Mặc dù có thể không chính xác, nhưng cũng không sai biệt lắm, không phải vì nữ sắc thì cũng là vì đánh bạc, thực tình là đám người cực phẩm, vạn dặm Ngọc Đường cũng khó tìm được một tên, thế mà bọn hắn lại tổ chức thành quân đoàn được!
- Ta còn nghe nói... Bọn hắn thua bạc, sau đó cò bị bắt vào...
- Ngươi bên kia đều như vậy cả, rượu chè gái gú, đã thua còn muốn đánh nhau, thực sự là buồn nôn...
- Thứ người như vậy mà có thể làm tướng quân...
- Cái gọi là chọn tướng quân trong đám người lùn, đại khái chính là có ý như vậy đi!
- Thực sự là khiến tam quan của ta sụp đổ...
- Ngươi nhìn đám người kia, ai nấy đều một vẻ hữu khí vô lực... Đoán chừng là do thiếu hơi gái a!
- Con mẹ nó, thực đáng chết!
- Không sai, đáng chết!
- Mau cút đi!
- Sau này cũng đừng đến nữa...
- Còn dám đến trực tiếp đánh chết!
- Đúng, trực tiếp đánh chết!
...
Chúng tướng cúi đầu ra khỏi cửa... Thực sự là không còn mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn người. Lại càng không có cách nào giải thích...
Cho nên, trên đường về lần này, thực có thể dùng ba chữ “Chạy trối chết" để hình dung.
...
Chúng tướng cùng nhau rời đi.
Ngoại trừ Hàn Sơn Hà, tướng lĩnh Đông Huyền đều bị Hàn Sơn Hà đuổi trở về. Không về không được, xui xẻo tìm một tên hướng dẫn thực quá mạnh, không thể chống đỡ a.
Chỉ có Hàn Sơn Hà ở lại, ở lại Thiên Đường thành.
Lúc này, đám người ngoại quốc ở Thiên Đường thành, cũng chỉ còn lại một mình Hàn Sơn Hà, thiếu niên áo đen, cùng tám tên hộ vệ.
Vân Dương âm trầm lẩm bẩm không thôi, hắn biết, Hàn Sơn Hà lưu lại tất có mưu đồ, nhưng chỉ biết là có mưu đồ cũng không có giá trị, cho dù Vân Dương có làm như thế nào, nhưng nếu không tìm ra manh mối, cũng không có bằng chứng, dù có đoán được mưu đồ của Hàn Sơn Hà, cũng chưa chắc làm được gì.
Bất quá, chín thành rưỡi chúng tướng đều đi. Người dẫn đường như Vân Dương tự nhiên mất đi ý nghĩa tồn tại.
Từ nhiệm, về nhà đếm bạc a.
Trong thời gian tiếp đãi chúng tướng, Vân Dương từ một tên nghèo rớt mồng tơi, nhảy lên hàng ngũ siêu cấp phú hào, trong tay cầm số tiền hơn hai ức ngân lượng, không khỏi cảm thấy hăng hái, đắc chí vừa lòng.
Tốc độ phát tài như vậy, sau này có không không dám nói, nhưng tuyệt đối chính là xưa nay chưa từng có.
Lấy ra một khối Tử ngọc từ trong ngực, Tử ngọc trong suốt óng ánh, Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, lập tức ném cho Lục Lục.
Đây chính là thù lao, mà Vân Dương đòi được từ chỗ Tử Nguyên soái, trước khi lão rời đi.
Chuyện rất đơn giản, Tử Nguyên soái chính là huyết mạch hoàng gia, quyền nói chuyện, khả năng chi trả so với đám Nguyên soái khác cao hơn nhiều, chính vì vậy, ngoại trừ đám năm vạn vò Anh Hùng Huyết đầu tiên, lão còn mua thêm mấy phần nữa.
Viên mỹ ngọc này, chính là tiền đặt cọc, cũng là tạ lễ.
Nhìn thân ảnh chúng tướng rời đi, trong mắt Vân Dương ánh lên mấy tia sâu kín, lại ẩn hiện từng đợt sát cơ âm trầm.
- Xem các ngươi, đến khi nào mới phát hiện.
Vân Dương u lãnh tự nói một câu.
- Dù sao, ta là người Ngọc Đường.
...
------------
Phóng tác: xonevictory
- Thủ đoạn của Vân công tử thực là tốt, quả là khiến người nhìn mà phải than thở, chỉ có điều, Vân công tử có để tay lên ngực mà tự hỏi một câu, có thực dám chơi chết đám người này không a?
Vân Dương nghe vậy vỗ bàn một cái, giận tím mặt mà hét lên:
- Tiểu tử nhà ngươi sao có thể nói vậy? Cái gì gọi là thủ đoạn của ta thực tốt? Ta tân tân khổ khổ dẫn bọn hắn đi chơi, không có công cũng có lao? Chuyện thành ra vậy là do bọn hắn thua bạc đánh nhau, cái này chẳng nhẽ cũng có thể đổ lên đầu ta?
Hắc ý thiếu niên kia lạnh lùng nói:
- Đến cùng là xảy ra chuyện gì, trong lòng Vân công tử tự biết rõ! Ta chỉ hỏi một câu, Vân công tử, ngươi đem bọn hắn ra trêu đùa như vậy, nhưng thực có can đảm giết bọn hắn hay không?
Vân Dương nổi giận nói:
- Ngươi cho rằng ta không dám? Nếu ngươi dám nói thêm câu nữa! Chỉ một câu! Ngươi nói cho ta xem nào?! Con mẹ nó, lão tử không thể chơi chết các ngươi trên chiến trường, chẳng nhẽ còn không thể chơi chết các ngươi trong nhà giam?! Ngươi nói thử một câu nữa cho ta xem? Lại xem bản công tử có dám chơi chết mấy tên hay không?
Vân Dương vỗ bàn:
- Không phải chỉ là đánh trận sao? Khai chiến a? Mấy năm nay có năm nào mà Ngọc Đường đế quốc không đánh trận? Con mẹ ngươi hù dọa ai?!
Thiếu niên áo đen hít sâu một hơi, khẽ cắn môi, nhưng cũng thực không dám nói tiếp.
Vân Dương chiếm được thượng phong liền cắn chặt không buông, trực tiếp bay lên tung cước, đạp văng cái bàn trước mắt, cuồng nộ nói:
- Con mẹ nó, lão tử hạ mình làm người hướng dẫn, một phân thù lao cũng không có thì thôi, thế mà còn phải nhận khinh bỉ như vậy! Rõ ràng là các ngươi vô dụng thua tiền, lại thẹn quá hóa giận mà đánh nhau gây chuyện, lão tử tân tân khổ khổ mới thoát được mà chạy về báo tin, vậy mà có người còn nghi ngờ ta! Ông trời ơi... Ngươi mở to mắt ra mà xem, trên thế giới này còn có thiên lý không a... Quả nhiên là công đạo không nằm trong lòng người, sự thật là do người mạnh nói a!
Hàn Sơn Hà nhắm mắt lại, nghe tên tiểu tử này vừa ăn cướp vừa la làng mà hắn đau đầu tới cực điểm, sắc mặt vốn trấn định, giờ khắc này đã sớm mất sạch.
Hiện tại hắn xem như thực sự xác định một chuyện: nếu chúng tướng tiếp tục ở chỗ này, như vậy... Không cẩn thận vị tên hỗn đản Vân Dương này để mắt tới, chơi chết mấy tên, tuyệt đối không phải chuyện ly kỳ...
Vẫn là mau chóng rời đi... Mấy kế hoạch, từ bỏ vẫn hơn...
Người này, quá con mẹ nó không thể trêu vào a...
- Thôi. Việc này lão phu tự nghĩ biện pháp là được.
Hàn Sơn Hà cau mày nói.
Nói rồi, lại thương lượng một chút với mấy Lão Nguyên soái, sau đó cùng nhau tiến về phủ Thu Kiếm Hàn.
Lần này, thực sự chân chính bất lực, chỉ có thể cúi đầu với lão già kia.
Không cúi đầu không được a, nếu như trong đám bị bắt vào kia, có một hai tên không may bị đùa chết, vậy chuyện này thành lớn chuyện a!
Mấy người vừa đi, vừa than thở.
Vân Dương ở lại, vẫn líu lo thuyết giáo không ngừng với đám người còn lại:
- Các ngươi nói, có giảng đạo lý hay không a, có giảng đạo lý hay không a? A! Thực sự là một ngày xui xẻo... Các ngươi nói, đám tướng lĩnh của các ngươi sao lại có tố chất kém như vậy a? Tố chất gì mà như vậy a! Đơn giản... Ta xxx, không phải các ngươi chuyên môn tới Ngọc Đường ta để bại hoại dân phong của chúng ta chứ? Đáng thương một bông hồng trắng thuần khiết như ta, đi theo các ngươi mấy ngày, lại biến thành một tên mồm miệng thô tục...
- Việc này còn pháp làm chi? Cái này... Đây rốt cục là Ngọc Đường, hay là Đông Huyền, Thiên Tứ, Tử U, hay là Đại Nguyên a? Thực sự là vô pháp vô thiên, cả đám đều là loại người vô pháp vô thiên, một đám không có lương tâm đổi trắng thay đen... Ta cảm thấy ta thực thê thảm, lại thực mệt mỏi a...
Đám tướng quân tức xạm mặt lại, nhìn gia hỏa nào đó đang giả ngây giả dại...
Con hàng này, rõ là đùa đến nghiện a...
Người chơi đùa tốt đến như vậy, thế nào lại không đi làm Ảnh Đế a?!
Hết lần này đến lần khác, lúc này lại không có người nào dám tiếp tục phát biểu, trải qua nhiều lần giáo huấn bằng máu và nước mắt, chúng tướng đều hiểu rõ cá tính điên điên của Vân Dương, càng cãi thì lại càng có tinh thần, còn nếu như không để ý, từ từ cũng sẽ được yên ổn!
- Đầu ta đau... Trở về phòng nghỉ một hồi...
- Ta cũng đau đầu...
- Ta đau bụng...
- Đột nhiên nhớ tới còn có chuyện cần làm a...
- Ân, có chuyện gì nhỉ... Ta trở về phòng ngẫm lại...
Mười mấy tên tướng quân, từng tên đứng dậy, điềm nhiên như không có việc gì, trợn mắt, tự đi...
Ngay cả liếc cũng không thèm liếc Vân Dương một cái.
Sau lưng, vẫn truyền tới tiếng phàn nàn không ngừng của Vân Dương:
- Mấy người các ngươi... Sao lại có tố chất như vậy a... Cái quái gì... Chơi thua còn đánh người, còn bị bắt, chuyện mất mặt như thế... Các ngươi cũng có thể làm ra cho được... Ta thực phục các ngươi a, da mặt sao có thể dày như vậy, tố chất sao có thể kém như vậy...
Ầm!
Chúng tướng hung hăng đóng sầm cửa lại, hoàn toàn ngăn cách thanh âm như ma âm mặc nào ở ngoài cửa, hai tay bưng đầu, thở dài một hơi.
Mỗi người đều như thấy, mười ngàn đầu Thần Thú gào thét mà qua!
Không tự chủ mà cùng mắng một câu: tên hỗn đản này!
Về phần mắng ai... Vậy mỗi người một ý.
...
Ban đêm.
Vân Dương hóa thành một cơn gió nhẹ, vô thanh vô tức tiến vào nhà tù.
Sở dĩ bắt những người này lại, chính là vì mục đích hiện tại.
Vân Dương vô thanh vô tức dạo qua một vòng, lúc đi ra, thở dài một hơi.
Lắc đầu, có chút không đủ a.
Huống chi còn có tác dụng khác...
Vì sao, tên kia không tới gấp hai lần...
...
Sớm ngày thứ hai, Hàn Sơn Hà dẫn dám tướng quân bị bắt kia rời khỏi nha môn, mỗi một tên, đầu đầy bụi đất, ủ rũ không thôi.
Mấy Lão Nguyên soái liên lục đánh mắng, thu thập đám gia hỏa này một trận ra trò.
Sau đó mấy người thương lượng một chút. Nếu tiếp tục như vậy, không chừng thực sự bị chơi chết mấy tên, được rồi, chúng ta rút lui đi.
Thế là trong cùng một ngày, ba nước Đại Nguyên, Thiên Tứ, Tử U gọn gàng tìm Vân Dương cáo từ. Mặc dù vô cùng không muốn nhìn thấy gia hỏa này, nhưng... Anh Hùng Huyết còn ở trên người hắn a.
Vân Dương mãnh liệt gật đầu đáp lại, vỗ ngực trách nhiệm:
- Cứ tính trên người ta!
Khi chúng tướng rời đi, Vân Dương thu đủ tiền năm vạn vò rượu, sau đó... Mỗi một nước, đều được đưa trước... Một vạn vò...
Mà trước khi Tử Nguyên soái của Tử U quốc rời đi, còn cùng Vân Dương mật đàm một hồi, lúc trở về, trong tay Vân Dương còn nắm một thứ gì đó, nhét vào trong ngực, cũng không biết là giao dịch cái gì.
Lúc đám quân nhân các nước bước ra khỏi cửa thành, hàng ngàn hàng vạn ánh mắt khinh bỉ ven đường nhìn theo.
Các loại xì xào bàn tán tràn ngập bên tai.
- Thấy chứ? Đó chính là Đại Nguyên, phi, nghe nói đám này không phải quỷ đói háo hắc, thì cũng là lưu manh sòng bạc...
- Nghe nói nghe nói, mục đính mà bọn hắn tới đây, cũng không phải vì chúc mừng hôn lễ của Thiết đại soái, mà tới là vì kỹ nữ!
- Mặc dù có thể không chính xác, nhưng cũng không sai biệt lắm, không phải vì nữ sắc thì cũng là vì đánh bạc, thực tình là đám người cực phẩm, vạn dặm Ngọc Đường cũng khó tìm được một tên, thế mà bọn hắn lại tổ chức thành quân đoàn được!
- Ta còn nghe nói... Bọn hắn thua bạc, sau đó cò bị bắt vào...
- Ngươi bên kia đều như vậy cả, rượu chè gái gú, đã thua còn muốn đánh nhau, thực sự là buồn nôn...
- Thứ người như vậy mà có thể làm tướng quân...
- Cái gọi là chọn tướng quân trong đám người lùn, đại khái chính là có ý như vậy đi!
- Thực sự là khiến tam quan của ta sụp đổ...
- Ngươi nhìn đám người kia, ai nấy đều một vẻ hữu khí vô lực... Đoán chừng là do thiếu hơi gái a!
- Con mẹ nó, thực đáng chết!
- Không sai, đáng chết!
- Mau cút đi!
- Sau này cũng đừng đến nữa...
- Còn dám đến trực tiếp đánh chết!
- Đúng, trực tiếp đánh chết!
...
Chúng tướng cúi đầu ra khỏi cửa... Thực sự là không còn mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn người. Lại càng không có cách nào giải thích...
Cho nên, trên đường về lần này, thực có thể dùng ba chữ “Chạy trối chết" để hình dung.
...
Chúng tướng cùng nhau rời đi.
Ngoại trừ Hàn Sơn Hà, tướng lĩnh Đông Huyền đều bị Hàn Sơn Hà đuổi trở về. Không về không được, xui xẻo tìm một tên hướng dẫn thực quá mạnh, không thể chống đỡ a.
Chỉ có Hàn Sơn Hà ở lại, ở lại Thiên Đường thành.
Lúc này, đám người ngoại quốc ở Thiên Đường thành, cũng chỉ còn lại một mình Hàn Sơn Hà, thiếu niên áo đen, cùng tám tên hộ vệ.
Vân Dương âm trầm lẩm bẩm không thôi, hắn biết, Hàn Sơn Hà lưu lại tất có mưu đồ, nhưng chỉ biết là có mưu đồ cũng không có giá trị, cho dù Vân Dương có làm như thế nào, nhưng nếu không tìm ra manh mối, cũng không có bằng chứng, dù có đoán được mưu đồ của Hàn Sơn Hà, cũng chưa chắc làm được gì.
Bất quá, chín thành rưỡi chúng tướng đều đi. Người dẫn đường như Vân Dương tự nhiên mất đi ý nghĩa tồn tại.
Từ nhiệm, về nhà đếm bạc a.
Trong thời gian tiếp đãi chúng tướng, Vân Dương từ một tên nghèo rớt mồng tơi, nhảy lên hàng ngũ siêu cấp phú hào, trong tay cầm số tiền hơn hai ức ngân lượng, không khỏi cảm thấy hăng hái, đắc chí vừa lòng.
Tốc độ phát tài như vậy, sau này có không không dám nói, nhưng tuyệt đối chính là xưa nay chưa từng có.
Lấy ra một khối Tử ngọc từ trong ngực, Tử ngọc trong suốt óng ánh, Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, lập tức ném cho Lục Lục.
Đây chính là thù lao, mà Vân Dương đòi được từ chỗ Tử Nguyên soái, trước khi lão rời đi.
Chuyện rất đơn giản, Tử Nguyên soái chính là huyết mạch hoàng gia, quyền nói chuyện, khả năng chi trả so với đám Nguyên soái khác cao hơn nhiều, chính vì vậy, ngoại trừ đám năm vạn vò Anh Hùng Huyết đầu tiên, lão còn mua thêm mấy phần nữa.
Viên mỹ ngọc này, chính là tiền đặt cọc, cũng là tạ lễ.
Nhìn thân ảnh chúng tướng rời đi, trong mắt Vân Dương ánh lên mấy tia sâu kín, lại ẩn hiện từng đợt sát cơ âm trầm.
- Xem các ngươi, đến khi nào mới phát hiện.
Vân Dương u lãnh tự nói một câu.
- Dù sao, ta là người Ngọc Đường.
...
------------
Phóng tác: xonevictory
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ