Ta Là Chí Tôn
Chương 156: Thủ đoạn của Hoàng đế
Thủ đoạn của Hoàng đế
Hoàng đế Bệ hạ vừa hưởng thụ Vân Dương dùng huyền công xoa bóp, vừa đột nhiên muốn khảo giáo Vân Dương:
- Vân Dương, ngươi nói xem... Bây giờ Quốc khố trống rỗng, không những không đủ quân phí lương bổng khao quân, càng không đủ cứu tế nạn hồng thủy, chuyện này, nên xử lý thế nào?
Lúc này Vân Dương vẫn đang suy tư đến chuyện bức tranh chân dung trong thư phòng Hoàng đế Bệ hạ, theo bản năng có chút chột dạ bất yên, mà không hề nghĩ ngợi nói:
- Chuyện này có đáng gì? Chỉ cần như vậy như vậy... Chẳng phải có thể đơn giản giải quyết hết thảy a. Hơn nữa, đồ đao của Bệ hạ đang treo giữa không trung, ai dám nhảy ra phản đối, kẻ đó đáng phải chết, cũng vừa vặn lấy đó mà giết gà dọa khỉ, tin tưởng người nhảy ra phản đối này cũng không thể sạch sẽ, tịch thu gia tài của hắn, cũng là trợ giúp không nhỏ.
Hoàng đế Bệ hạ cùng Lão Nguyên soái nghe đối sách mà Vân Dương, theo bản năng nhìn nhau một cái, hai bên đều thấy được thần sắc kinh ngạc từ trong mắt đối phương.
Tiểu tử này, kế sách này, lợi hại a!
Có thể nắm vững chính xác tình hình triều chính, hơn nữa lại có thủ đoạn tàn nhẫn, sắc bén như vậy!
Nhân tài a!
Còn thủ đoạn xét nhà người phản đổi, quả thực như vẽ rồng điểm mắt, thần lai chi bút!
- Vân Dương, ngươi có muồn vào triều làm quan?
Hoàng đế Bệ hạ hữu ý vô tình mà hỏi một câu.
- Không được.
Vân Dương giật nảy mình:
- Cái này... Nếu ta làm quan, không chừng... Không được mấy ngày liền bị Bệ hạ chặt đầu... Khụ, bản sự đắc tội với người của tiểu chất, mới thực sự là không tầm thường, giờ làm quan chẳng khác nào đi ra gây chuyện với thiên hạ, vẫn là nên bớt phiền phức này đi mới tốt a...
Hoàng đế Bệ hạ cùng Lão Nguyên soái đồng thời vỗ đùi cười lớn.
Đối với sự cự tuyệt của Vân Dương, hai người cũng không thấy có gì không ổn, thậm chí càng cảm thấy thế mới hợp tình hợp lý, nghiêm túc mà ngẫm lại, thấy tiểu tử này thực đúng là không thích hợp để làm quan, nếu quả thực để hắn ra trước đầu sóng, thực sự sẽ khiến người hữu tâm chú ý... Vì vậy ý nghĩ muốn Vân Dương ra làm quan hay nhập ngũ của hai người cũng tự dập tắt.
Sớm ngày thứ hai.
Tảo triều.
Quả nhiên Hoàng đế Bệ hạ nói ra hai chuyện.
Thứ nhất, lương bổng, trợ cấp, khen thưởng đối với tướng sĩ ra trận.
Thứ hai, khoản phát chẩn nạn hồng thủy.
Hộ Bộ thượng thư đột nhiên thấy hai ngọn đại sơn này đè xuống, kém chút liền muốn ngất xỉu.
Hoàng đế Bệ hạ a, bây giờ ngươi cũng chỉ có chút tiền đó, dù đối với cái nào cũng không đủ sài a?
Coi như đem một văn tiền bẻ ra thành tám miếng cũng không đủ a!
Kết quả là, văn thần nhất phương lập tức nhảy ra can ngăn, nói, phải lấy quốc sự làm trọng, lấy bách tính làm trọng, các tướng sĩ thì xin cứ chịu ủy khuất mấy tháng, tin rằng chúng tướng sĩ đều sẽ hiểu....
Nếu cứ như thường ngày, đây chỉ là lúc bắt đầu cuộc xâu xé, vạch mặt của văn võ hai phương, nhưng hôm nay, thái độ của Hoàng đế Bệ hạ đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, mới nghe văn thần nói, liền trực tiếp đập bàn quát lớn, ra lệnh bắt tên quan viên kia lại.
- Trẫm thương nghị quốc sự, cái cần chính là để các ngươi bày mưu tính kế, mà không phải từ chối cãi cọ. Thứ Trẫm cần là biện pháp chiếu cố được cho cả hai bên, cũng không phải là để các ngươi dùng cái miệng đầy nhân nghĩa đạo đức mà mạt sát nhiệt huyết lòng son dạ sắt bách chiến tướng sĩ của Trẫm.
Dưới ánh mắt kinh sợ ngoài ý muốn của chúng quan, Hoàng đế Bệ hạ bỗng vươn người đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, quét mắt một vòng quanh đại điện, ung dung nói:
- Bắt hắn lại! Xét nhà, tài sản sung công!
- Bệ hạ khai ân!
Một đám người cùng đứng ra cầu tình.
- Tướng sĩ cần khao thưởng, nạn hồng thủy cần quản lý. Quốc gia nguy nan, bấp bênh ở trước mắt. Đại nạn này, nhất định phải ứng đối bằng thủ đoạn lôi đình! Nếu không bằng gì mà quét sạch vũ nội, dốc sức đối ngoại.
- Không có tiền, chúng ta có thể nghĩ biện pháp. Nhưng không có binh, không có dân, nhưng vậy, Ngọc Đường có còn không?
- Kẻ này mở miệng từ chối cãi cọ, lựa từ giảo biện, không giết hắn lấy gì để bình phục oán giận trong lòng ba quân? Không tru hắn thế nào thể hiện uy nghiêm luật lệ Ngọc Đường?
- Sau khi kê biên tài sản kẻ này, ngân lượng thu được sung cả vào quốc khố, Hộ bộ thống nhất phân phối. Ngoài ra, hôm nay, tại đây, Trẫm muốn tổ chức một lần quyên tiền. Trẫm, sẽ tiết kiệm chi phí hoàng cung trong ba năm tới, ước chừng trăm vạn lượng bạc. Chư vị văn võ bá quan, cũng tương ứng ủng hộ một phần... Đồng thời, hôm nay đấu giá một chút vật phẩm hoàng cung không nhất định cần dùng...
- Bệ hạ, không thể!
Một vị Ngự Sử nhảy ra can ngăn:
- Hành động này của Bệ hạ vô cùng hao tổn uy nghiêm hoàng thất. Bệ hạ phải suy nghĩ cẩn trọng a.
Hoàng đế Bệ hạ thản nhiên nói:
- Tướng sĩ chém chém giết giết bảo vệ biên cương cho Trẫm không có quân lương, vô số dũng sĩ tha hương tử nạn không có trợ cấp, còn có binh tướng lập công không được khao thưởng, không có bọn hắn hy sinh kính dâng, sao có cái gọi là uy nghiêm hoàng thất, nơi nạn hồng thủy đi qua, tiếng than vang dậy khắp trời đất, người chết vì tai nạn đều là bách tính Ngọc Đường, bọn hắn mới là gốc rễ Ngọc Đường, mà những căn cơ gốc rễ này đang gặp nạn! Hiện nay, quốc đô Ngọc Đường ta đã trong tình trạng đứng giữa phong vũ, lúc nào cũng lung lay muốn đổ, lúc đó quốc cũng sẽ không còn là quốc, vậy mà bây giờ ngươi còn nói với ta cái gọi là uy nghiêm hoàng thất?!
Nếu đã không còn quốc gia, ở đâu mà còn có uy nghiêm hoàng thất? Ngươi nói như thế, đến cùng là vì uy nghiêm của hoàng thất, hay là vì tiền tài của chính bản thân? Người đâu, bắt kẻ này lại cho ta! Đem ra ngọ môn, chém đầu răn chúng!
Liên tiếp chém hai tên!
-... Các vị khanh gia đều là cánh tay của Trẫm, là trụ cột của nước nhà. Hiện tại chúng ta thảo luận chuyện quyên tiền, mọi người chỉ cần nói một con số là được. Đương nhiên, tuyệt đối không nên sao động đến căn bản của gia đình các vị ái khanh, như thế Trẫm cũng ái ngại, mọi người làm theo khả năng là được.
Chúng đại thần nghẹn họng nhìn trân trối.
Cái này... Chuyện hôm nay có vẻ như không đúng a...
Thủ đoạn lôi đình như vậy... Chí ít đã năm năm Bệ hạ không dùng đến thủ đoạn này nha.
Mà sự kiện hôm nay, có vẻ như cũng không chỉ là thủ đoạn lôi đình, căn bản chính là thủ đoạn... Lưu manh.
Cưỡng ép phổ biến quyết định.
Không tha cho kẻ bác bỏ!
Không cho phép cự tuyệt!
Ngươi muốn không đồng ý đúng không?
Tốt, người đâu, chém đầu, xét nhà. Tất cả gia sản mất ráo, thậm chí ngay cả cái mệnh cũng mất. Sau đó lại hỏi người kế tiếp.
Ngươi có quyên hay không?
Quyên, Bệ hạ thành công.
Không quyên... Tốt a, có nhìn thấy hai vết xe đổ phía trước không hả?
Ngươi muốn rơi đầu, muốn cửa nát nhà tan, còn muốn bêu danh thiên cổ?!
Không muốn sao, vậy ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn góp tiền đi!
- Thần, tình nguyện quyên góp trăm vạn lượng bạc.
Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn nhảy ra đầu tiên.
- Thần, tình nguyện quyên góp trăm vạn lượng bạc.
Lãnh Đao Ngâm cũng nhảy ra lên tiếng.
- Thần, cũng tình nguyện quyên góp trăm vạn lượng bạc.
Thái úy cũng tiếp lời.
Một đám văn võ bá quan đều trợn trắng mắt.
Ba tên lão binh du côn này, thực con mẹ nó đáng ghét, có ai mà không biết nội tình của các ngươi?
Mặc dù ba tên đều có bổng lộc không thấp, hơn nữa còn có tài sản cố định, nhưng, tiền của mấy người các ngươi đa số đã dùng để cứu tế gia quyến tàn quân liệt sĩ a.
Các ngươi còn có nhiều tiền như vậy sao? Dựa vào cái gì mà há miệng muốn quyên trăm vạn lượng bạc?!
Các ngươi có năng lực như thế, sao không lên trời luôn đi?!
Thực sự không phải coi thường các ngươi, ba tên lão binh du côn các ngươi có thể lấy ra năm mươi vạn lượng bạc tiền mặt, chúng ta tình nguyện treo cổ tập thể!
Bọn hắn, rõ ràng là muốn ủng hộ sĩ khí cho Bệ hạ...
Nhưng các ngươi ủng hộ như vậy, lại sinh sinh dồn ép chúng ta vào khe hẹp a!
- Ba vị ái khanh quả là phụ tá đắc lực của Trẫm, lòng Trẫm rất được an ủi!
Long nhan của Hoàng đế Bệ hạ lộ rõ vẻ hài lòng.
- Lão thần gia sản rải rác, mấy năm nay... Củng không có gì súc tích... Liền quyên góp năm mươi vạn lượng bạc đi.
Thái sư khẽ thở dài một hơi.
Bên võ tướng, đã có ba vị cự đầu đứng lên tiên phong, thanh thế tràn trề.
Bên văn thần, nếu còn không có người đứng ra làm gương mẫu...
Như vậy, sau này trên cái triều đình này, chẳng phải sẽ thiên về một bên, võ tướng độc đoán?
Hơn nữa còn được sự ủng hộ của Hoàng đế Bệ hạ.
Điều này tuyệt đối không được, dù Thái sư không tình nguyện thế nào đi nữa, nhưng vẫn phải dẫn đầu góp năm mươi vạn lượng.
- Thần, nhận quyên 10 vạn.
- Thần, nhận quyên 20 vạn.
...
Đây chính là biện pháp mà tối trước Vân Dương nghĩ ra.
“Bệ hạ có thể làm như này, lúc tảo triều, có thể nhắc đến chuyện quốc khố không đủ giải quyết hai bên, tất sẽ có người nhảy ra quấy rối, Bệ hạ chỉ cần xử lý tên gậy chọc phân này... Sau đó tất nhiên là xét nhà, tịch thu gia sản sung công. Sau đó lại yêu cầu quần thần quyên tiền, tin rằng sẽ lại có người nhảy ra ngăn cản, nếu lập trường người này tốt, Bệ hạ có thể quát lớn bức lui, nhưng nếu là loại đui mù nhảy ra, đến lúc đó Bệ hạ lại chém thêm một tên... Chỉ cần có thêm hai Lão Nguyên soái trợ uy... Việc này, nhất định thành công. Chí ít có thể giải quyết tình trạng trước mắt, tiền của các đại thần trong triều cũng không ít a..."
“Thử hỏi có ai không sợ chết, có người nào làm được chuyện muốn giữ tiền mà không muốn giữ mạng, một chiêu này, ta nhớ không nhầm là Bệ hạ đã từng dùng qua..."
Lúc đó, vẻ mặt Hoàng đế Bệ hạ phải xám xịt cả nửa ngày.
Một chiêu này, đúng là hắn đã từng dùng tới. Nhưng việc này lại có thể bị tên tiều tử này nói thẳng ra như vậy, hoàng đế sao có thể chịu được a?
Trẫm, cũng cần mặt mũi nha...
Cho nên hoàng đế mới hỏi, có muốn làm quan hay không?
Chỉ cần ngươi có dục vọng muốn làm quan, nếu thực làm quan, Trẫm liền có thể lúc nào cũng có thể túm lấy tên thích nói thật nhà ngươi... Nhưng Vân Dương lại ngoài liệu mà hợp tình cự tuyệt.
Sau đó, dĩ nhiên chính là vở kịch quần thần vui vẻ quyên góp lúc này!
Một màn này, quả nhiên là lôi lệ phong hành, tàn khốc mà quyết đoán, lập tức dẫn tới ký ức đã phủi bụi trong lòng chúng quan...
Năm đó, chẳng phải Bệ hạ đã từng dùng chiêu này, càn cương độc đoán, lập uy tại chỗ.
Chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, Bệ hạ cũng không còn bá đạo như vậy a, đại đa số đều lấy ân uy kết hợp, thưởng phạt phân minh, thủ đoạn mấy năm nay càng thêm ôn hòa, cực ít thấy máu, vậy mà hôm nay lại đột nhiên... Lại bắt đầu dùng thủ đoạn lưu manh a?
Lúc này, chúng thần đều nhớ tới thời kì mà Đại đế lấy thủ đoạn thiết huyết để quản lý quốc gia...
Từng tên, đều nhao nhao đi vào khuôn khổ.
...
- Thần... Nhận quyên...
Người cuối cùng quyên góp, là Hình bộ Thượng thư Ngô Liệt. Lúc này, vị Ngộ Thượng thư đỏ mặt như bị nghẹn ứ, rốt cục ngượng ngùng nói một câu:
- Thần... Nhận quyên... Một trăm lượng.
--------------
Phóng tác: xonevictory
Hoàng đế Bệ hạ vừa hưởng thụ Vân Dương dùng huyền công xoa bóp, vừa đột nhiên muốn khảo giáo Vân Dương:
- Vân Dương, ngươi nói xem... Bây giờ Quốc khố trống rỗng, không những không đủ quân phí lương bổng khao quân, càng không đủ cứu tế nạn hồng thủy, chuyện này, nên xử lý thế nào?
Lúc này Vân Dương vẫn đang suy tư đến chuyện bức tranh chân dung trong thư phòng Hoàng đế Bệ hạ, theo bản năng có chút chột dạ bất yên, mà không hề nghĩ ngợi nói:
- Chuyện này có đáng gì? Chỉ cần như vậy như vậy... Chẳng phải có thể đơn giản giải quyết hết thảy a. Hơn nữa, đồ đao của Bệ hạ đang treo giữa không trung, ai dám nhảy ra phản đối, kẻ đó đáng phải chết, cũng vừa vặn lấy đó mà giết gà dọa khỉ, tin tưởng người nhảy ra phản đối này cũng không thể sạch sẽ, tịch thu gia tài của hắn, cũng là trợ giúp không nhỏ.
Hoàng đế Bệ hạ cùng Lão Nguyên soái nghe đối sách mà Vân Dương, theo bản năng nhìn nhau một cái, hai bên đều thấy được thần sắc kinh ngạc từ trong mắt đối phương.
Tiểu tử này, kế sách này, lợi hại a!
Có thể nắm vững chính xác tình hình triều chính, hơn nữa lại có thủ đoạn tàn nhẫn, sắc bén như vậy!
Nhân tài a!
Còn thủ đoạn xét nhà người phản đổi, quả thực như vẽ rồng điểm mắt, thần lai chi bút!
- Vân Dương, ngươi có muồn vào triều làm quan?
Hoàng đế Bệ hạ hữu ý vô tình mà hỏi một câu.
- Không được.
Vân Dương giật nảy mình:
- Cái này... Nếu ta làm quan, không chừng... Không được mấy ngày liền bị Bệ hạ chặt đầu... Khụ, bản sự đắc tội với người của tiểu chất, mới thực sự là không tầm thường, giờ làm quan chẳng khác nào đi ra gây chuyện với thiên hạ, vẫn là nên bớt phiền phức này đi mới tốt a...
Hoàng đế Bệ hạ cùng Lão Nguyên soái đồng thời vỗ đùi cười lớn.
Đối với sự cự tuyệt của Vân Dương, hai người cũng không thấy có gì không ổn, thậm chí càng cảm thấy thế mới hợp tình hợp lý, nghiêm túc mà ngẫm lại, thấy tiểu tử này thực đúng là không thích hợp để làm quan, nếu quả thực để hắn ra trước đầu sóng, thực sự sẽ khiến người hữu tâm chú ý... Vì vậy ý nghĩ muốn Vân Dương ra làm quan hay nhập ngũ của hai người cũng tự dập tắt.
Sớm ngày thứ hai.
Tảo triều.
Quả nhiên Hoàng đế Bệ hạ nói ra hai chuyện.
Thứ nhất, lương bổng, trợ cấp, khen thưởng đối với tướng sĩ ra trận.
Thứ hai, khoản phát chẩn nạn hồng thủy.
Hộ Bộ thượng thư đột nhiên thấy hai ngọn đại sơn này đè xuống, kém chút liền muốn ngất xỉu.
Hoàng đế Bệ hạ a, bây giờ ngươi cũng chỉ có chút tiền đó, dù đối với cái nào cũng không đủ sài a?
Coi như đem một văn tiền bẻ ra thành tám miếng cũng không đủ a!
Kết quả là, văn thần nhất phương lập tức nhảy ra can ngăn, nói, phải lấy quốc sự làm trọng, lấy bách tính làm trọng, các tướng sĩ thì xin cứ chịu ủy khuất mấy tháng, tin rằng chúng tướng sĩ đều sẽ hiểu....
Nếu cứ như thường ngày, đây chỉ là lúc bắt đầu cuộc xâu xé, vạch mặt của văn võ hai phương, nhưng hôm nay, thái độ của Hoàng đế Bệ hạ đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, mới nghe văn thần nói, liền trực tiếp đập bàn quát lớn, ra lệnh bắt tên quan viên kia lại.
- Trẫm thương nghị quốc sự, cái cần chính là để các ngươi bày mưu tính kế, mà không phải từ chối cãi cọ. Thứ Trẫm cần là biện pháp chiếu cố được cho cả hai bên, cũng không phải là để các ngươi dùng cái miệng đầy nhân nghĩa đạo đức mà mạt sát nhiệt huyết lòng son dạ sắt bách chiến tướng sĩ của Trẫm.
Dưới ánh mắt kinh sợ ngoài ý muốn của chúng quan, Hoàng đế Bệ hạ bỗng vươn người đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, quét mắt một vòng quanh đại điện, ung dung nói:
- Bắt hắn lại! Xét nhà, tài sản sung công!
- Bệ hạ khai ân!
Một đám người cùng đứng ra cầu tình.
- Tướng sĩ cần khao thưởng, nạn hồng thủy cần quản lý. Quốc gia nguy nan, bấp bênh ở trước mắt. Đại nạn này, nhất định phải ứng đối bằng thủ đoạn lôi đình! Nếu không bằng gì mà quét sạch vũ nội, dốc sức đối ngoại.
- Không có tiền, chúng ta có thể nghĩ biện pháp. Nhưng không có binh, không có dân, nhưng vậy, Ngọc Đường có còn không?
- Kẻ này mở miệng từ chối cãi cọ, lựa từ giảo biện, không giết hắn lấy gì để bình phục oán giận trong lòng ba quân? Không tru hắn thế nào thể hiện uy nghiêm luật lệ Ngọc Đường?
- Sau khi kê biên tài sản kẻ này, ngân lượng thu được sung cả vào quốc khố, Hộ bộ thống nhất phân phối. Ngoài ra, hôm nay, tại đây, Trẫm muốn tổ chức một lần quyên tiền. Trẫm, sẽ tiết kiệm chi phí hoàng cung trong ba năm tới, ước chừng trăm vạn lượng bạc. Chư vị văn võ bá quan, cũng tương ứng ủng hộ một phần... Đồng thời, hôm nay đấu giá một chút vật phẩm hoàng cung không nhất định cần dùng...
- Bệ hạ, không thể!
Một vị Ngự Sử nhảy ra can ngăn:
- Hành động này của Bệ hạ vô cùng hao tổn uy nghiêm hoàng thất. Bệ hạ phải suy nghĩ cẩn trọng a.
Hoàng đế Bệ hạ thản nhiên nói:
- Tướng sĩ chém chém giết giết bảo vệ biên cương cho Trẫm không có quân lương, vô số dũng sĩ tha hương tử nạn không có trợ cấp, còn có binh tướng lập công không được khao thưởng, không có bọn hắn hy sinh kính dâng, sao có cái gọi là uy nghiêm hoàng thất, nơi nạn hồng thủy đi qua, tiếng than vang dậy khắp trời đất, người chết vì tai nạn đều là bách tính Ngọc Đường, bọn hắn mới là gốc rễ Ngọc Đường, mà những căn cơ gốc rễ này đang gặp nạn! Hiện nay, quốc đô Ngọc Đường ta đã trong tình trạng đứng giữa phong vũ, lúc nào cũng lung lay muốn đổ, lúc đó quốc cũng sẽ không còn là quốc, vậy mà bây giờ ngươi còn nói với ta cái gọi là uy nghiêm hoàng thất?!
Nếu đã không còn quốc gia, ở đâu mà còn có uy nghiêm hoàng thất? Ngươi nói như thế, đến cùng là vì uy nghiêm của hoàng thất, hay là vì tiền tài của chính bản thân? Người đâu, bắt kẻ này lại cho ta! Đem ra ngọ môn, chém đầu răn chúng!
Liên tiếp chém hai tên!
-... Các vị khanh gia đều là cánh tay của Trẫm, là trụ cột của nước nhà. Hiện tại chúng ta thảo luận chuyện quyên tiền, mọi người chỉ cần nói một con số là được. Đương nhiên, tuyệt đối không nên sao động đến căn bản của gia đình các vị ái khanh, như thế Trẫm cũng ái ngại, mọi người làm theo khả năng là được.
Chúng đại thần nghẹn họng nhìn trân trối.
Cái này... Chuyện hôm nay có vẻ như không đúng a...
Thủ đoạn lôi đình như vậy... Chí ít đã năm năm Bệ hạ không dùng đến thủ đoạn này nha.
Mà sự kiện hôm nay, có vẻ như cũng không chỉ là thủ đoạn lôi đình, căn bản chính là thủ đoạn... Lưu manh.
Cưỡng ép phổ biến quyết định.
Không tha cho kẻ bác bỏ!
Không cho phép cự tuyệt!
Ngươi muốn không đồng ý đúng không?
Tốt, người đâu, chém đầu, xét nhà. Tất cả gia sản mất ráo, thậm chí ngay cả cái mệnh cũng mất. Sau đó lại hỏi người kế tiếp.
Ngươi có quyên hay không?
Quyên, Bệ hạ thành công.
Không quyên... Tốt a, có nhìn thấy hai vết xe đổ phía trước không hả?
Ngươi muốn rơi đầu, muốn cửa nát nhà tan, còn muốn bêu danh thiên cổ?!
Không muốn sao, vậy ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn góp tiền đi!
- Thần, tình nguyện quyên góp trăm vạn lượng bạc.
Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn nhảy ra đầu tiên.
- Thần, tình nguyện quyên góp trăm vạn lượng bạc.
Lãnh Đao Ngâm cũng nhảy ra lên tiếng.
- Thần, cũng tình nguyện quyên góp trăm vạn lượng bạc.
Thái úy cũng tiếp lời.
Một đám văn võ bá quan đều trợn trắng mắt.
Ba tên lão binh du côn này, thực con mẹ nó đáng ghét, có ai mà không biết nội tình của các ngươi?
Mặc dù ba tên đều có bổng lộc không thấp, hơn nữa còn có tài sản cố định, nhưng, tiền của mấy người các ngươi đa số đã dùng để cứu tế gia quyến tàn quân liệt sĩ a.
Các ngươi còn có nhiều tiền như vậy sao? Dựa vào cái gì mà há miệng muốn quyên trăm vạn lượng bạc?!
Các ngươi có năng lực như thế, sao không lên trời luôn đi?!
Thực sự không phải coi thường các ngươi, ba tên lão binh du côn các ngươi có thể lấy ra năm mươi vạn lượng bạc tiền mặt, chúng ta tình nguyện treo cổ tập thể!
Bọn hắn, rõ ràng là muốn ủng hộ sĩ khí cho Bệ hạ...
Nhưng các ngươi ủng hộ như vậy, lại sinh sinh dồn ép chúng ta vào khe hẹp a!
- Ba vị ái khanh quả là phụ tá đắc lực của Trẫm, lòng Trẫm rất được an ủi!
Long nhan của Hoàng đế Bệ hạ lộ rõ vẻ hài lòng.
- Lão thần gia sản rải rác, mấy năm nay... Củng không có gì súc tích... Liền quyên góp năm mươi vạn lượng bạc đi.
Thái sư khẽ thở dài một hơi.
Bên võ tướng, đã có ba vị cự đầu đứng lên tiên phong, thanh thế tràn trề.
Bên văn thần, nếu còn không có người đứng ra làm gương mẫu...
Như vậy, sau này trên cái triều đình này, chẳng phải sẽ thiên về một bên, võ tướng độc đoán?
Hơn nữa còn được sự ủng hộ của Hoàng đế Bệ hạ.
Điều này tuyệt đối không được, dù Thái sư không tình nguyện thế nào đi nữa, nhưng vẫn phải dẫn đầu góp năm mươi vạn lượng.
- Thần, nhận quyên 10 vạn.
- Thần, nhận quyên 20 vạn.
...
Đây chính là biện pháp mà tối trước Vân Dương nghĩ ra.
“Bệ hạ có thể làm như này, lúc tảo triều, có thể nhắc đến chuyện quốc khố không đủ giải quyết hai bên, tất sẽ có người nhảy ra quấy rối, Bệ hạ chỉ cần xử lý tên gậy chọc phân này... Sau đó tất nhiên là xét nhà, tịch thu gia sản sung công. Sau đó lại yêu cầu quần thần quyên tiền, tin rằng sẽ lại có người nhảy ra ngăn cản, nếu lập trường người này tốt, Bệ hạ có thể quát lớn bức lui, nhưng nếu là loại đui mù nhảy ra, đến lúc đó Bệ hạ lại chém thêm một tên... Chỉ cần có thêm hai Lão Nguyên soái trợ uy... Việc này, nhất định thành công. Chí ít có thể giải quyết tình trạng trước mắt, tiền của các đại thần trong triều cũng không ít a..."
“Thử hỏi có ai không sợ chết, có người nào làm được chuyện muốn giữ tiền mà không muốn giữ mạng, một chiêu này, ta nhớ không nhầm là Bệ hạ đã từng dùng qua..."
Lúc đó, vẻ mặt Hoàng đế Bệ hạ phải xám xịt cả nửa ngày.
Một chiêu này, đúng là hắn đã từng dùng tới. Nhưng việc này lại có thể bị tên tiều tử này nói thẳng ra như vậy, hoàng đế sao có thể chịu được a?
Trẫm, cũng cần mặt mũi nha...
Cho nên hoàng đế mới hỏi, có muốn làm quan hay không?
Chỉ cần ngươi có dục vọng muốn làm quan, nếu thực làm quan, Trẫm liền có thể lúc nào cũng có thể túm lấy tên thích nói thật nhà ngươi... Nhưng Vân Dương lại ngoài liệu mà hợp tình cự tuyệt.
Sau đó, dĩ nhiên chính là vở kịch quần thần vui vẻ quyên góp lúc này!
Một màn này, quả nhiên là lôi lệ phong hành, tàn khốc mà quyết đoán, lập tức dẫn tới ký ức đã phủi bụi trong lòng chúng quan...
Năm đó, chẳng phải Bệ hạ đã từng dùng chiêu này, càn cương độc đoán, lập uy tại chỗ.
Chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, Bệ hạ cũng không còn bá đạo như vậy a, đại đa số đều lấy ân uy kết hợp, thưởng phạt phân minh, thủ đoạn mấy năm nay càng thêm ôn hòa, cực ít thấy máu, vậy mà hôm nay lại đột nhiên... Lại bắt đầu dùng thủ đoạn lưu manh a?
Lúc này, chúng thần đều nhớ tới thời kì mà Đại đế lấy thủ đoạn thiết huyết để quản lý quốc gia...
Từng tên, đều nhao nhao đi vào khuôn khổ.
...
- Thần... Nhận quyên...
Người cuối cùng quyên góp, là Hình bộ Thượng thư Ngô Liệt. Lúc này, vị Ngộ Thượng thư đỏ mặt như bị nghẹn ứ, rốt cục ngượng ngùng nói một câu:
- Thần... Nhận quyên... Một trăm lượng.
--------------
Phóng tác: xonevictory
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ