Ta Là Chí Tôn
Chương 127: Thất Lân Thần Tiên
Vân Dương tất nhiên sẽ không tiếp tục làm khó dễ, thẳng thắn rót đầy một chén rượu đưa lão, nâng chén ra hiệu:
- Mời!
Lão đầu đã sớm gấp tới run tay, bưng chén rượu lên:
- Mời!
Hơi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch,. Đoạn khen:
- Quả nhiên là thiện hạ đệ nhất, thanh dnah của Tửu Trung Chí Tôn cũng không phải truyền cho có, sau khi uống rượu này, chỉ sợ ta phải kiêng rượu!
Lập tức hai người trở nên nghiêm nghị.
Tửu lực đã phát tán, ẩn ẩn có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng đại đạo khó lường.
Đó là một loại trùng kích đối với Đạo cảnh, mặc dù yếu ớt tới múc gần như không thể cảm nhận, nhưng đối với người tu hành cao thâm, chút trùng kích ấy, đã đủ khiến hắn vô cùng chấn động.
Lực lượng Đạo Cảnh xuất hiện trong đỉnh cấp trân tửu này, mới là chỗ quý báu chân chính của rượu mà Phượng Huyền Ca cất giữ.
Hắn lập tức hít một hơi thật sâu, đem rượu lực toàn thân thu lại, sau đó ép vào một nơi bí mật trên cơ thể.
Hiện tại không phải là thời cơ lĩnh ngộ tốt nhất.
Chờ lúc thời cơ chín muồi, hắn muốn tìm hiểu, lúc đó lại phóng thích ra là được.
Lấy cấp độ tu vi của lão, trình độ khống chế đối với thân thể đã tới cực điểm, không chút khoa trương, chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể ép chén rượu này ra khỏi thân thể, một lần nữa rót vào chén rượu, sau đó lại uống một lần!
Dù như vậy, độ rượu cùng hương vj đều không chút thay đổi!
Nếu Vân Dương biết được suy nghĩ trong đầu lão nhân này, nhất định sẽ trợn mắt hốc mồm!
Rượu đã nuốt vào trong bụng, lại có thể vùi sâu vào trong thân thể, không chút hấp thu?! Đây chính là rượu a! Cần phải có trình độ như thế nào mới có thể làm đến mức đó? Lấy giai đoạn hiện tại của Vân Dương, thực không cách nào tưởng tượng nổi.
Cái gọi là gặp gì biết nấy, nếu tâm tính lão giả này hơi chút cực đoan, lại có một chút nhìn Vân Dương không vừa mắt, chưa hẳn cần động thủ, chỉ cần thả chút khí thế úy áp, quá nửa có thể đè chết Vân Dương!
Quả nhiên là cao nhân!
Nhưng trước khi Vân Dương tới đây, đã sớm chuẩn bị tâm lý không màng sinh tử. Tu vi vị Hà lão kia, đoán chừng Vân Dương có luyện mười năm nửa, cũng chưa chắc có thể sánh ngang, nếu không thể tìm kiếm điểm đột phá, như vậy chết ở chỗ này cũng có sao?
- Lại đến một chén.
Trong miệng Vân Dương tỏa ra hương rượu:
- Rượu ngon!
Lão giả nhìn Vân Dương thở ra mùi rượu, trong lòng lại không còn gì để nói.
Không thể không nói, tuyệt thế trân tửu bực này chỉ có Thần Tiên mới xứng uống, lúc này để Vân Dương uống, thực phung phí của trời, tuyệt đại lãng phí!
Bởi vì, lấy tu vi hiện tại của hắn, căn bản không thể trại nghiệm chân chính diệu dụng của rượu này.
- Ngưu tước mẫu đơn a...
Lão giả thở dài một tiếng, lại nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Vân Dương trợn mắt một cái.
Lão gia hỏa nhà ngươi có ý gì, ta đã mời ngươi uống rượu, còn là uống Tửu Trung Chí Tôn của ta, ngươi lại nói ta là trâu nhai hoa mẫu đơn...
Có người nào như ngươi không hả?!
Bất quá, cùng với tửu kình ngày càng sâu, hai người càng lúc càng tự nhiên.
Phương Mặc Phi ở sau mấy chục trượng buồn bực ngán ngẩm nhìn hai người, trên đầu như bay mấy vạn dấu hỏi chấm.
Nghĩ thế nào cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Thiếu gia! Vân Tôn!
Nhiều đại sự như vậy mà ngài không để ý, lại chạy đến đây câu cá.
Câu cá thì cũng thôi đi, bây giờ ngươi có thương tích trong người, nên tu thân dưỡng tính, phục hồi nguyên khí mới phải đạo, đằng này ngươi không tự mình câu cá cho tốt thì thôi, lại còn đi chọc phá người ta câu cá, trước đắc tội với người ta, sau lại mời người ta uống rượu.
Cái này cũng thôi đi, ngươi lại bỏ ra vò rượu độc nhất vô nhị thạc quả cận tồn của cả Thiên Huyền đại lục, ra mời một lão đầu mới gặp mặt lần đầu...
Thực sự... Vô cùng lãng phí a!
Phương Mặc Phi cũng có hiểu biết nhất định với Tửu Trung Chí Tôn, nhìn mà phát choáng.
Nếu không phải đã biết Vân Dương chính là Vân Tôn, như vậy với tình huống trước mắt, rõ ràng là một tên cực phẩm hoàn khố, đỉnh cấp hoàn khố, mức độ hoàn khố còn hiếm có khó tìm hơn cả Tửu Trung Chí Tôn!
- Lão trượng có vẻ rất thích câu cá a.
Vân Dương mỉm cười.
- Câu cá, chính là một thú vui tao nhã, cũng là một loại nhân sinh.
Lão giả híp mắt uống rượu.
- Lời này không sai, nhưng hiện tại trên cái đại lục này, người có thể an tâm câu cá, chân chính không có nhiều.
Vân Dương thở dài.
- Ta cũng rất thích câu cá.
Thanh âm của Vân Dương trở nên thâm trầm xa xăm:
- Niên kỷ lão trượng hơn ta nhiều, chắc hẳn cảm ngộ còn sâu hơn ta một chút đi.
Lão đầu hứng thú hỏi:
- Cảm ngộ? Tuổi ngươi còn trẻ, có thể cảm ngộ cái gì? Không ngại nói với ta một chút?
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Vậy để vãn bối trước tiên tung gạch câu ngọc, chờ chút nữa nghe cao kiến của lão trượng ngài, ta cho rằng, khi chúng ta câu cá, bản thân đã tạo thành Thiên Địa Nhân, Tam Tài cùng tồn tại.
Lão giă sửng sốt một chút:
- Lời ấy có ý gì?
Cách nói như vậy quả thực lão chưa từng nghe nói,cho dù với lịch duyệt uyên bác của bản thân, nhưng vẫn có hứng thú hỏi.
- Khi câu các, chúng ta chính là trời. Mà mặt nước trước mắt tất chính là địa. Còn cá trong nước, lại chính là người.
Vân Dương ung dung nói:
- Mồi câu mà chúng ta ném ra, có thể là mọi sự dụ hoặc của Đại thiên thế giới, có thể là tửu sắc tài vận, có thể là công danh lợi lộc... Mà những con cá phía dưới, do tính cách khác nhau, mỗi người mỗi sở thích mà lựa chọn truy cầu ưa thích cho riêng bản thân.
- Vô luận cá lớn cá nhỏ, chỉ cần mồi câu trúng ý nói, vậy nó sẽ liền mắc câu, điều khác biệt duy nhất, chỉ là thời gian dài ngắn khác nhau mà thôi.
- Cho dù con cá có không tranh với đời, cũng không thể tránh khỏi có khẩu vị phù hợp với miếng mồi nào đó, sẽ bởi vì miếng mồi mà bị câu lên.
Vân Dương nói:
- Cái này cũng như nhân sinh trên đại lục, lại có mấy người có thể tránh khỏi dụ hoặc của tửu sắc tài vận, công danh lợi lộc.
- Nhìn con cá mà ta câu lên, trong nháy mắt đó, trong lòng nó cũng sinh bách vị tạp trần.
- Điều đó đại biểu cho, con cá này, dù có dãy giũa, cũng không chạy thoát khỏi vận mệnh tới điểm cuối cùng.
Vân Dương nói:
- Người, chẳng lẽ không phải như thế? Chỉ cần ngươi bước lên một con đường nào đó, vì một truy cầu nào đó mà cố gắng... Cơ bản liền không có đường về.
- Kỳ thực, mỗi ngày của chúng ta, chưa chắc không phải là đang ăn mồi câu. Hoặc có thể nói, vì thứ mồi câu khao khát trong lòng mà tiến lên.
Vân Dương mỉm cười, nang chén:
- Xin mời.
Lão đầu cau mày, suy tư thật sâu, nói:
- Có đạo lý! Quả nhiên là có đạo lý! Không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ, mà có thể có cảm ngộ như vậy.
Vân Dương cười nhạt:
- Còn có, nhìn mặt nước trước mắt mà xem, nhìn như bất động, nhưng cũng có thể nhìn thấy bồng bềnh ung dung, không ngừng biến ảo... Hoặc là trong lúc chúng ta không phát hiện, những con các trong nước đã sớm trải qua thương hải tang điền.
- Mà Thiên Đạo.... Mặc dù đã tồn tại từ tuyên cổ, nhưng há lại quan tâm, hoặc chú ý một người nào đó? Thiên Đạo kéo dài không có điểm cuối cùng, nhưng nhân gian lại đã thương hải tang điền biết bao lần?
- Như thế mà nói, chúng ta cùng với cá, có gì khác biệt đâu? Thậm chí nhiều lúc, chúng ta còn không bằng cá.
- Người không bằng cá...
Lão giả nhắm mắt lại, cẩn thận suy tư lời nói của Vân Dương, thật lâu sau, ung dung thở dài một tiếng:
- Lời này không tệ.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Lời của ngươi, coi thực không sai, quả nhiên rất có đạo lý!
Hắn nhắm mắt lại, cũng không mở ra luôn, lại qua một hồi, mới mở to hai mắt:
- Đa tạ tiểu hữu đã chỉ điểm.
Vậy là lão rất trịnh trọng, thi lễ với Vân Dương một cái.
Trong ánh mắt, tràn đầy sự suy tư.
Thật lâu sau, nói:
- Tiểu hữu tuổi nhỏ, nhưng lại kinh lịch không ít.
Lão đầu thu lại dáng vẻ suy tư, cười nói:
- Uống rượu, uống rượu.
- Xin mời.
Vân Dương một bên uống, một ben rót rượu. Lão giả cứ rượu đên là nâng chén uống, trạng thái vô cùng sảng khoái.
Vò Tửu Trung Chí Tôn kia tính toán cũng tầm mười cân, lại trải qua trăm năm lắng đọng, lúc này cũng chỉ còn bốn năm cân, uống không bao lâu cũng đã cạn.
Vân Dương dù cũng uống không ít, nhưng tổng số lượng cũng chỉ tầm hai ba phần mười, bảy tám phần còn lại, đều rơi vào bụng lão nhân này.
Một màn này khiến Phương Mặc Phi cảm thấy ghen tị không thôi, âm thầm oán hận không thôi, công tử nha, Vân Tôn đại nhân nha, ngươi có thứ đồ chơi này, sao không chi cho Lão Mai và ta một chút, lại đi tiện nghi ngoại nhân này được chứ?!
- Bất quá lời tiểu hữu nói vẫn còn chỗ chưa đủ.
Lão đầu nhìn thấy rượu cơ bản bị mình uống hết, có chút ý tứ không được tốt, chủ động mở miệng.
- Xin hỏi là điểm nào?
Vân Dương hỏi.
- Trong hồ này, có một loại các, không những cao thủ câu cá ít có thu hoạch, thậm chí cao thủ tu hành cũng thúc thủ vô sách, không làm gì được.
Lão giả kia nói.
Vân Dương nghe vậy sững sờ, ngạc nhiên nói:
- A, xin hỏi loại cá này có đặc điểm gì, mà ngay cả cao thủ tu hành cũng không thể bắt được!
Lão giả cười ha ha vui vẻ nói:
- Sở dĩ không thể bắt được loại cá này, là bởi nó có một dị năng bẩm sinh, một khi bị ngoại lực tiếp xúc, mặc kệ là huyền khí, hay là lực lượng gì, cho dù là niệm lực, liền lập tức hóa thành dòng nước, lướt qua không dấu vết, sao có thể bắt?!
- Dù là có dùng sức mạnh, tranh thủ lúc nó không phòng bị mà bắt vào trong tay, nó cũng có thể lập tức hóa thành dòng nước, hơi nước, biến mất không còn tăm tích. Mặc kệ tu vi cao thâm cỡ nào, cũng vô pháp bắt được một chút góc của nó.
- Bách Trượng hồ lại có loại cá kỳ dị như vậy?
Vân Dương nhất thời ngây ngẩn cả người.
- Không sai, đúng là có loại kỳ ngư này!
Lão đầu nói.
Vân Dương tâm niệm nhất động, lại nói:
- Ngài vừa nói cao thủ câu cá ít có thu hoạch, lại cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, vậy liền đại biểu, loại cá này dù thần dị, nhưng vẫn có thể bắt được đi!
Lão giả cười nói:
- Đúng vậy, cá này mà dùng vũ lực tuyệt không bắt được, phải dùng lưỡi câu cá săn, chỉ cần lưỡi câu thành công cắm vào miệng cá, như vậy, có cá này liền không còn năng lực hóa thành dòng nước.
- Chỉ cần nó rời khỏi mặt nước, liền không khác với cá bình thường là bao. Ân, nói con các này hoàn toàn giống cá thường thì không đúng, bởi hình tượng của nó rất quái dị, tuần thân cá chỉ có bảy mảnh lân phiến, mỗi một lân phiến, đều có màu sắc không giống nhau.
- Thứ lão trượng nói tới, chẳng nhẽ không phải là... Thất Lân Thần Tiên?
Vẻ mặt Vân Dương biến đổi:
- Nhưng đây chỉ là truyền thuyết của Bách Trượng hồ mà thôi.
- Không sai, chính là Thât Lân Thần Tiên trong truyền thuyết, nhưng ta có thể khẳng định, loại cá này là có thực.
Lão giả thản nhiên nói:
- Hơn nữa, toàn bộ đại lục này cũng chỉ có ba nơi mới có loại cá này mà Bách Trượng hồ này, chính là nơi thứ tư chưa bị người phát hiện.
Vân Dương bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.
Đó là một đoạn cố sự có liên quan đến Tứ ca Thủy Tôn.
----------
- Mời!
Lão đầu đã sớm gấp tới run tay, bưng chén rượu lên:
- Mời!
Hơi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch,. Đoạn khen:
- Quả nhiên là thiện hạ đệ nhất, thanh dnah của Tửu Trung Chí Tôn cũng không phải truyền cho có, sau khi uống rượu này, chỉ sợ ta phải kiêng rượu!
Lập tức hai người trở nên nghiêm nghị.
Tửu lực đã phát tán, ẩn ẩn có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng đại đạo khó lường.
Đó là một loại trùng kích đối với Đạo cảnh, mặc dù yếu ớt tới múc gần như không thể cảm nhận, nhưng đối với người tu hành cao thâm, chút trùng kích ấy, đã đủ khiến hắn vô cùng chấn động.
Lực lượng Đạo Cảnh xuất hiện trong đỉnh cấp trân tửu này, mới là chỗ quý báu chân chính của rượu mà Phượng Huyền Ca cất giữ.
Hắn lập tức hít một hơi thật sâu, đem rượu lực toàn thân thu lại, sau đó ép vào một nơi bí mật trên cơ thể.
Hiện tại không phải là thời cơ lĩnh ngộ tốt nhất.
Chờ lúc thời cơ chín muồi, hắn muốn tìm hiểu, lúc đó lại phóng thích ra là được.
Lấy cấp độ tu vi của lão, trình độ khống chế đối với thân thể đã tới cực điểm, không chút khoa trương, chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể ép chén rượu này ra khỏi thân thể, một lần nữa rót vào chén rượu, sau đó lại uống một lần!
Dù như vậy, độ rượu cùng hương vj đều không chút thay đổi!
Nếu Vân Dương biết được suy nghĩ trong đầu lão nhân này, nhất định sẽ trợn mắt hốc mồm!
Rượu đã nuốt vào trong bụng, lại có thể vùi sâu vào trong thân thể, không chút hấp thu?! Đây chính là rượu a! Cần phải có trình độ như thế nào mới có thể làm đến mức đó? Lấy giai đoạn hiện tại của Vân Dương, thực không cách nào tưởng tượng nổi.
Cái gọi là gặp gì biết nấy, nếu tâm tính lão giả này hơi chút cực đoan, lại có một chút nhìn Vân Dương không vừa mắt, chưa hẳn cần động thủ, chỉ cần thả chút khí thế úy áp, quá nửa có thể đè chết Vân Dương!
Quả nhiên là cao nhân!
Nhưng trước khi Vân Dương tới đây, đã sớm chuẩn bị tâm lý không màng sinh tử. Tu vi vị Hà lão kia, đoán chừng Vân Dương có luyện mười năm nửa, cũng chưa chắc có thể sánh ngang, nếu không thể tìm kiếm điểm đột phá, như vậy chết ở chỗ này cũng có sao?
- Lại đến một chén.
Trong miệng Vân Dương tỏa ra hương rượu:
- Rượu ngon!
Lão giả nhìn Vân Dương thở ra mùi rượu, trong lòng lại không còn gì để nói.
Không thể không nói, tuyệt thế trân tửu bực này chỉ có Thần Tiên mới xứng uống, lúc này để Vân Dương uống, thực phung phí của trời, tuyệt đại lãng phí!
Bởi vì, lấy tu vi hiện tại của hắn, căn bản không thể trại nghiệm chân chính diệu dụng của rượu này.
- Ngưu tước mẫu đơn a...
Lão giả thở dài một tiếng, lại nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Vân Dương trợn mắt một cái.
Lão gia hỏa nhà ngươi có ý gì, ta đã mời ngươi uống rượu, còn là uống Tửu Trung Chí Tôn của ta, ngươi lại nói ta là trâu nhai hoa mẫu đơn...
Có người nào như ngươi không hả?!
Bất quá, cùng với tửu kình ngày càng sâu, hai người càng lúc càng tự nhiên.
Phương Mặc Phi ở sau mấy chục trượng buồn bực ngán ngẩm nhìn hai người, trên đầu như bay mấy vạn dấu hỏi chấm.
Nghĩ thế nào cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Thiếu gia! Vân Tôn!
Nhiều đại sự như vậy mà ngài không để ý, lại chạy đến đây câu cá.
Câu cá thì cũng thôi đi, bây giờ ngươi có thương tích trong người, nên tu thân dưỡng tính, phục hồi nguyên khí mới phải đạo, đằng này ngươi không tự mình câu cá cho tốt thì thôi, lại còn đi chọc phá người ta câu cá, trước đắc tội với người ta, sau lại mời người ta uống rượu.
Cái này cũng thôi đi, ngươi lại bỏ ra vò rượu độc nhất vô nhị thạc quả cận tồn của cả Thiên Huyền đại lục, ra mời một lão đầu mới gặp mặt lần đầu...
Thực sự... Vô cùng lãng phí a!
Phương Mặc Phi cũng có hiểu biết nhất định với Tửu Trung Chí Tôn, nhìn mà phát choáng.
Nếu không phải đã biết Vân Dương chính là Vân Tôn, như vậy với tình huống trước mắt, rõ ràng là một tên cực phẩm hoàn khố, đỉnh cấp hoàn khố, mức độ hoàn khố còn hiếm có khó tìm hơn cả Tửu Trung Chí Tôn!
- Lão trượng có vẻ rất thích câu cá a.
Vân Dương mỉm cười.
- Câu cá, chính là một thú vui tao nhã, cũng là một loại nhân sinh.
Lão giả híp mắt uống rượu.
- Lời này không sai, nhưng hiện tại trên cái đại lục này, người có thể an tâm câu cá, chân chính không có nhiều.
Vân Dương thở dài.
- Ta cũng rất thích câu cá.
Thanh âm của Vân Dương trở nên thâm trầm xa xăm:
- Niên kỷ lão trượng hơn ta nhiều, chắc hẳn cảm ngộ còn sâu hơn ta một chút đi.
Lão đầu hứng thú hỏi:
- Cảm ngộ? Tuổi ngươi còn trẻ, có thể cảm ngộ cái gì? Không ngại nói với ta một chút?
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Vậy để vãn bối trước tiên tung gạch câu ngọc, chờ chút nữa nghe cao kiến của lão trượng ngài, ta cho rằng, khi chúng ta câu cá, bản thân đã tạo thành Thiên Địa Nhân, Tam Tài cùng tồn tại.
Lão giă sửng sốt một chút:
- Lời ấy có ý gì?
Cách nói như vậy quả thực lão chưa từng nghe nói,cho dù với lịch duyệt uyên bác của bản thân, nhưng vẫn có hứng thú hỏi.
- Khi câu các, chúng ta chính là trời. Mà mặt nước trước mắt tất chính là địa. Còn cá trong nước, lại chính là người.
Vân Dương ung dung nói:
- Mồi câu mà chúng ta ném ra, có thể là mọi sự dụ hoặc của Đại thiên thế giới, có thể là tửu sắc tài vận, có thể là công danh lợi lộc... Mà những con cá phía dưới, do tính cách khác nhau, mỗi người mỗi sở thích mà lựa chọn truy cầu ưa thích cho riêng bản thân.
- Vô luận cá lớn cá nhỏ, chỉ cần mồi câu trúng ý nói, vậy nó sẽ liền mắc câu, điều khác biệt duy nhất, chỉ là thời gian dài ngắn khác nhau mà thôi.
- Cho dù con cá có không tranh với đời, cũng không thể tránh khỏi có khẩu vị phù hợp với miếng mồi nào đó, sẽ bởi vì miếng mồi mà bị câu lên.
Vân Dương nói:
- Cái này cũng như nhân sinh trên đại lục, lại có mấy người có thể tránh khỏi dụ hoặc của tửu sắc tài vận, công danh lợi lộc.
- Nhìn con cá mà ta câu lên, trong nháy mắt đó, trong lòng nó cũng sinh bách vị tạp trần.
- Điều đó đại biểu cho, con cá này, dù có dãy giũa, cũng không chạy thoát khỏi vận mệnh tới điểm cuối cùng.
Vân Dương nói:
- Người, chẳng lẽ không phải như thế? Chỉ cần ngươi bước lên một con đường nào đó, vì một truy cầu nào đó mà cố gắng... Cơ bản liền không có đường về.
- Kỳ thực, mỗi ngày của chúng ta, chưa chắc không phải là đang ăn mồi câu. Hoặc có thể nói, vì thứ mồi câu khao khát trong lòng mà tiến lên.
Vân Dương mỉm cười, nang chén:
- Xin mời.
Lão đầu cau mày, suy tư thật sâu, nói:
- Có đạo lý! Quả nhiên là có đạo lý! Không ngờ ngươi tuổi còn nhỏ, mà có thể có cảm ngộ như vậy.
Vân Dương cười nhạt:
- Còn có, nhìn mặt nước trước mắt mà xem, nhìn như bất động, nhưng cũng có thể nhìn thấy bồng bềnh ung dung, không ngừng biến ảo... Hoặc là trong lúc chúng ta không phát hiện, những con các trong nước đã sớm trải qua thương hải tang điền.
- Mà Thiên Đạo.... Mặc dù đã tồn tại từ tuyên cổ, nhưng há lại quan tâm, hoặc chú ý một người nào đó? Thiên Đạo kéo dài không có điểm cuối cùng, nhưng nhân gian lại đã thương hải tang điền biết bao lần?
- Như thế mà nói, chúng ta cùng với cá, có gì khác biệt đâu? Thậm chí nhiều lúc, chúng ta còn không bằng cá.
- Người không bằng cá...
Lão giả nhắm mắt lại, cẩn thận suy tư lời nói của Vân Dương, thật lâu sau, ung dung thở dài một tiếng:
- Lời này không tệ.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Lời của ngươi, coi thực không sai, quả nhiên rất có đạo lý!
Hắn nhắm mắt lại, cũng không mở ra luôn, lại qua một hồi, mới mở to hai mắt:
- Đa tạ tiểu hữu đã chỉ điểm.
Vậy là lão rất trịnh trọng, thi lễ với Vân Dương một cái.
Trong ánh mắt, tràn đầy sự suy tư.
Thật lâu sau, nói:
- Tiểu hữu tuổi nhỏ, nhưng lại kinh lịch không ít.
Lão đầu thu lại dáng vẻ suy tư, cười nói:
- Uống rượu, uống rượu.
- Xin mời.
Vân Dương một bên uống, một ben rót rượu. Lão giả cứ rượu đên là nâng chén uống, trạng thái vô cùng sảng khoái.
Vò Tửu Trung Chí Tôn kia tính toán cũng tầm mười cân, lại trải qua trăm năm lắng đọng, lúc này cũng chỉ còn bốn năm cân, uống không bao lâu cũng đã cạn.
Vân Dương dù cũng uống không ít, nhưng tổng số lượng cũng chỉ tầm hai ba phần mười, bảy tám phần còn lại, đều rơi vào bụng lão nhân này.
Một màn này khiến Phương Mặc Phi cảm thấy ghen tị không thôi, âm thầm oán hận không thôi, công tử nha, Vân Tôn đại nhân nha, ngươi có thứ đồ chơi này, sao không chi cho Lão Mai và ta một chút, lại đi tiện nghi ngoại nhân này được chứ?!
- Bất quá lời tiểu hữu nói vẫn còn chỗ chưa đủ.
Lão đầu nhìn thấy rượu cơ bản bị mình uống hết, có chút ý tứ không được tốt, chủ động mở miệng.
- Xin hỏi là điểm nào?
Vân Dương hỏi.
- Trong hồ này, có một loại các, không những cao thủ câu cá ít có thu hoạch, thậm chí cao thủ tu hành cũng thúc thủ vô sách, không làm gì được.
Lão giả kia nói.
Vân Dương nghe vậy sững sờ, ngạc nhiên nói:
- A, xin hỏi loại cá này có đặc điểm gì, mà ngay cả cao thủ tu hành cũng không thể bắt được!
Lão giả cười ha ha vui vẻ nói:
- Sở dĩ không thể bắt được loại cá này, là bởi nó có một dị năng bẩm sinh, một khi bị ngoại lực tiếp xúc, mặc kệ là huyền khí, hay là lực lượng gì, cho dù là niệm lực, liền lập tức hóa thành dòng nước, lướt qua không dấu vết, sao có thể bắt?!
- Dù là có dùng sức mạnh, tranh thủ lúc nó không phòng bị mà bắt vào trong tay, nó cũng có thể lập tức hóa thành dòng nước, hơi nước, biến mất không còn tăm tích. Mặc kệ tu vi cao thâm cỡ nào, cũng vô pháp bắt được một chút góc của nó.
- Bách Trượng hồ lại có loại cá kỳ dị như vậy?
Vân Dương nhất thời ngây ngẩn cả người.
- Không sai, đúng là có loại kỳ ngư này!
Lão đầu nói.
Vân Dương tâm niệm nhất động, lại nói:
- Ngài vừa nói cao thủ câu cá ít có thu hoạch, lại cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, vậy liền đại biểu, loại cá này dù thần dị, nhưng vẫn có thể bắt được đi!
Lão giả cười nói:
- Đúng vậy, cá này mà dùng vũ lực tuyệt không bắt được, phải dùng lưỡi câu cá săn, chỉ cần lưỡi câu thành công cắm vào miệng cá, như vậy, có cá này liền không còn năng lực hóa thành dòng nước.
- Chỉ cần nó rời khỏi mặt nước, liền không khác với cá bình thường là bao. Ân, nói con các này hoàn toàn giống cá thường thì không đúng, bởi hình tượng của nó rất quái dị, tuần thân cá chỉ có bảy mảnh lân phiến, mỗi một lân phiến, đều có màu sắc không giống nhau.
- Thứ lão trượng nói tới, chẳng nhẽ không phải là... Thất Lân Thần Tiên?
Vẻ mặt Vân Dương biến đổi:
- Nhưng đây chỉ là truyền thuyết của Bách Trượng hồ mà thôi.
- Không sai, chính là Thât Lân Thần Tiên trong truyền thuyết, nhưng ta có thể khẳng định, loại cá này là có thực.
Lão giả thản nhiên nói:
- Hơn nữa, toàn bộ đại lục này cũng chỉ có ba nơi mới có loại cá này mà Bách Trượng hồ này, chính là nơi thứ tư chưa bị người phát hiện.
Vân Dương bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.
Đó là một đoạn cố sự có liên quan đến Tứ ca Thủy Tôn.
----------
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ