Ta Là Chí Tôn
Chương 101: Diệt cỏ tận gốc
- Thực sự là…
hiện tại Vân Dương đang đeo một cái mặt nạ, đương nhiên đó là mặt nạ của các chủ Lăng Phong các, nghĩ nửa ngày, hắn chép miệng một cái:
- … Tên các chủ Lăng Phong các các này,thực sự không biết xấu hổ a…
Một thân thanh y, lại thêm một cái mặt nạ đặc biệt, Vân Dương tiến nhập Lăng Phong các.
- Các chủ!
- Các chủ đến rồi!
Trên đường đi không ngừng có quản sự chào hỏi, Vân Dương chỉ hừ một tiếng, tiếp tục dạo bước.
Một thân ảnh lóe lên trước người hắn, một thanh niên áo trắng nhanh nhẹn thoáng hiện, thân thể như ngọc, vẻ mặt ôn tồn lễ độ, nhưng thanh âm lại mang theo một âm điệu khàn khàn, tựa như cuống họng bị cái gì đó chặn lại.
- Các chủ, rốt cục ngài cũng xuất hiện.
Thanh niên áo trắng nói.
Đây chính là đệ nhất đại tướng dưới trướng Phong Tôn ở Lăng Phong các. Vô Âm công tử Thủy Vô Âm.
Vân Dương đối với người này cảm thấy rất hứng thú, thậm chí còn từng coi hắn là tâm phúc. Chỉ vì người này tâm tư cẩn mật, tính toán không bỏ sót, xem như nhân vật nhất đẳng.
Nhưng bây giờ, Vân Dương cũng chỉ có một ý nghĩ.
Nên đối xử với tên thuy Vô Âm này như thế nào cho phải? Chuyện Bát ca đã mất, có nên nói với hắn hay không? Người này, là một nhân tài, thả hắn đi cũng thật đáng tiếc. Nhưng làm sao mới có thể khiến hắn lưu lại?
Chẳng lẽ muốn ta lấy thân phận Bát ca, một mực lừa gạt hắn?
- Ừm, Vô Âm, thời gian này, lợi nhuận thế nào?
Vân Dương đặt mông ngồi xuống vị trí các chủ, thanh âm đạm mạc.
- Tạm được.
Trên mặt Thủy Vô Âm lộ ra một nụ cười ưu nhã:
- Bất quá, lâu như vậy mà các chủ không lộ diện, khiến thuộc hạ cục kỳ lo lắng, kém chút liền muốn ôm tiền đào tẩu.
Vân Dương cười cười:
- Ngươi còn để ý chút tiền ấy.
Thủy Vô Âm khàn khàn cười một tiếng:
- Lần này các chủ trở về, có phải muốn ở lại một chút?
Vân Dương nhíu nhíu mày:
- Có chuyện?
- Không có chuyện gì, bất quá, trong khoảng thời gian gần đây, ta muốn trở về nhà một chuyến.
Thủy Vô Âm nói:
- Lúc trước các chủ không xuất hiện, tiểu đệ tự nhiên không dám rời đi, bây giờ các chủ về tọa trấn, tiểu đệ liền muốn về nhà xử lý chút chuyện.
- Lúc ngươi về, đóng cửa Lăng Phong các là được, khi nào trở lại thì tiếp tục kinh doanh.
Vân Dương lở đễnh nói:
- Trong thời gian này, lợi nhuận, có bao nhiêu? Phiền phức, có bao nhiêu?
Thủy Vô Âm nói:
- Lợi nhuận một năm rưỡi, gần hai ức lượng bạch ngân. Đây là lãi ròng.
- Hai ức lượng…
Vân Dương nói:
- Chút nữa đưa đến tiền trang, chuyển thành ngân phiếu. Ta muốn loại 500 1000 lượng.
- Vâng.
Thủy Vô Âm nói:
- Về phần phiền phức, chính là sòng bạc Lâu Trung Lâu phía đối diện. Tên Đại Nhọt kia mỗi ngày đều tới tìm phiền toái. Trong thời gian các chủ không tọa trấn, chúng ta bị chúng đè ép không ít.
Vân Dương nhíu nhíu mày, ánh mắt lộ ra một tia sắc bén:
- Hắn còn dám tới?
- Thời gian gần đây không có tới… nghe nói tiểu đệ của hắn bị chém bốn năm mươi cái…
Thủy Vô Âm nói, mang theo giọng điệu cười trên nỗi đau khổ của người khác:
- Hiện nay trị an Thiên Đường thành càng thêm sâm nghiêm. Mấy hoạt động ngầm như mua bán, ép người bán thân của hắn khó mà hoạt động. Lại thêm lần trước các chủ trừng trị hắn, tài sản của hắn cũng chỉ còn một hai phần mười, thời gian này cũng không dễ chịu lắm, cho nen mấy tháng gần đây cũng không dám qua gây chuyện.
Vân Dương nhàn nhạt gật đầu:
- Ngươi trước cứ đi làm ngân phiếu. Đợi tối ta lại đi dạo Lâu Trung Lâu một vòng, cũng không thể chỉ để hắn tìm chúng ta, chúng ta cũng phải tìm lại hắn, có qua có lại mới toại lòng nhau a…
Thủy Vô Âm cười hắc hắc:
- Sớm đợi câu nói kia của các chủ, đêm nay để ta bồi các chủ đia qua?
- Ngươi đi? Người bây giờ đi làm ngân phiếu cho ta!
Vân Dương nghiên người qua một chút:
- Mình ta đi là được, hai người cùng đi, không phải quá khi dễ người sao?
Thủy Vô Âm khàn giọng nở nụ cười, nhưng ẩn ẩn cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Vị các chủ trước mắt này, dù là dáng người, cách nói chuyện, khẩu khí, khí thế, ánh mắt, động tác, hay thói quen… đều không có kẽ hở, hoàn toàn thống nhất với trước kia. Nhưng Thủy Vô Âm thủy chung có một cảm giác quái dị không nói thành lời, bởi… người trước mắt, không để cho hắn có một cảm giác… thân thiết.
Luôn có mấy phần vị đạo xa cách…
- Lão đại, ngươi còn nhớ thương thế của ta a?
Thủy Vô Âm đột ngột hỏi.
- Ừm, thương thế của ngươi không thành vấn đề, chẳng mấy chốc sẽ có biện pháp.
Vân Dương nói:
- Không nên gấp gáp, trong vòng ba tháng, chờ ngươi xử lý việc riêng trở về, ta liền xuất thủ chữa cho ngươi.
- Đa tạ lão đại quan tâm.
Cảm giác quái dị kia vẫn chưa thể tiêu tan, nhưng Thủy Vô Âm cũng không nói tiếp.
…
Ban đêm.
Vân Dương trực tiếp giết vào Lâu Trung Lâu. Từ trên xuống dưới càn quét một lượt. Đã sớm nghe nói Lâu Trung Lâu này gian lận lừa người, sau đó lại mê hoặc cho vay tiền. Một khi không trả nổi, sẽ ép người hoặc người nhà bán thân, có thể nói tội ác chồng chất…
Lúc trước còn cần cái lâu này cân bằng, giảm sự chú ý cho Lăng Phong các, nhưng hiện tại đang cần hấp thu bất bình chi khí. Vân Dương cũng không có ý định để cái Lâu Trung Lâu này tiếp tục tồn tại.
Đi vào thuận lợi, liền chế trụ lão đại Lâu Trung Lâu, dùng chút thủ đoạn, khiến tên Lưu Đại trên đầu mọc nhọt kia ngoan ngoãn giao ra số tài sản còn lại. Sau đó để gia hỏa này triệu tập lực lượng trung kiên của hắn tập trung đến mật thất.
Sau khi xác nhận không còn gì bỏ sót, dưới một mảnh ánh mắt kinh hãi, Vân Dương bắt đầu đại khai sát giới.
Máu tươi của ba bốn mươi người, phủ kín mật thất.
Mỗi một cỗ bất bình chi khí mờ mịt đều vị Lục Lục vui vẻ hấp thu.
Khi Vân Dương vỗ vỗ tay thản nhiên đi ra khỏi mật thất, cửa mật thất ngầm chậm rãi đóng lại, khẽ vận công, đem lối vào đánh sập, một lần hành động đem Lâu Trung Lâu hoàn toàn chôn vùi.
- Liền chôn các ngươi dưới đó đi!
Vân Dương hừ giọng một tiếng, các loại tài bạc châu bảo, thu đầy mười cái bao tải.
Khi Thủy Vô Âm đến tiếp ứng, hai con mắt đều đăm đăm.
- Lão đại… ngài… đây là đánh cướp Lâu Trung Lâu sao?
Thủy Vô Âm nói chuyện đều thành cà lăm.
- Không!
Vân Dương nói.
Thủy Vô Âm:
“??"
Vân Dương thản nhiên nói:
- Từ nay, trên thế giới này, không còn Lâu Trung Lâu.
Thủy Vô Âm:
“…"
Lão đại, ta cho là ngươi chỉ đi tìm người ta gây phiền phức, nào nghĩ tới ngươi vậy mà trực tiếp diệt người ta?
- Cái này… về sau sẽ không còn một cái tài nguyên cố định…
Thủy Vô Âm vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc:
- Vốn là… lão đại ngươi chỉ cần thấy thiếu tiền, liền có thể đến đó “rút". Hiện tại làm sao…
Vân Dương thở dài:
- Vấn đề hiện tại vô cùng thiếu tiền a, sự cấp tòng quyền a…
Lý do thật vĩ đại, ta thực sự không thể phản bác được!
Thủy Vô Âm triệt để câm lặng.
…
Nói cho cùng, vẫn là Vân Dương cùng Phong Tôn có tính các khá khác biệt. Phong Tôn bất cần đời, có thể cho phép mặt tối tồn tại, mà những thứ đó, có thể trở thành công cụ của hắn.
Mà Vân Dương thì hoàn toàn ghét ác như cừu, luôn luôn tuân theo tôn chỉ diệt cỏ tận gốc. Một khi phát hiện hành vi ác đoan, lập tức thanh lý! Hơn nữa thủ đoạn vo cùng tàn nhẫn, gọn gàng. Cũng không phải chỉ vì nhu cần bất bình chi khí của Sinh Sinh Bất Tức Thần Công.
Tính các của hai người, đều có thiếu hụt, rất khó nói ai đúng ai sai.
Tìm một chiếc xe ngựa, Vân Dương lên đường:
- Đồ vật ta mang đi, khi nào ngươi về nhà, đóng cửa ngừng kinh doanh là được, không cần cố ý đến chào hỏi ta.
Giờ phút này, nói cái gì cũng đều là dư thừa. Chỉ có thể để sau này, từ từ tìm cơ hội.
Nhìn bóng lưng Vân Dương rời đi, thần sắc trong mắt Thủy Vô Âm lại biến đổi hồi lâu.
Hắn cũng không đuổi theo, chỉ có chút vô lực ngồi xuống.
Hồi lau cũng không có mở miệng.
Từ khi vị Lăng Phong các chủ này đến, đến lúc hiện tại vị này đi, từng cử chỉ hành động của hắn đều tua lại trong đầu Thủy Vô Âm. Rốt cục, một cái kết luận đáng sợ, chậm rãi xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn cảm thấy hai đầu gối đều tê dại, trong đầu như kinh đào hải lãng. Đầu váng mắt hoa, một cảm giác sợ hãi khó tả không tự chủ dâng lên.
- Ngươi là giả!
Thủy Vô Âm nhìn con đường không có người, một câu nói cuối cùng xông ra từ trong cổ họng.
- Trong thời gian này, ta không đi.
Thủy Vô Âm lẩm bẩm:
- Ta muốn tra rõ… đến cùng… ngươi là ai… vì sao lại giả mạo lão đại ta? Vì sao ngươi lại biết rõ chuyện của chúng ta như vậy? Sao ngươi có thể giả trang lão đại giống như vậy? Gần như lừa được ta…
- Nếu ngươi là do lão đại phái tới, coi như xong. Nhưng nếu ngươi mưu hại lão đại ta, ý đồ chiếm lấy đồ của lão đại… Thủy Vô Âm ta, đời này kiếp này cùng ngươi không chết không thôi!
…
Lại nói Vân Dương cũng cảm thấy sự dị thường của Thủy Vô Âm, biết hắn đối với băn thân có sự hoài nghi, nhưng, lúc này hắn không thể không đi.
Bởi, trong không gian thần thức của hắn, đã bắt đầu biến đổi long trời lở đất!
Vừa rồi mới giết ba bốn mươi người, bất binh chi khí sinh ra bị Lục Lục hấp thu, rốt cục sinh ra tác dụng…
Hơn nữa tác dụng này lớn chưa từng có, lấy sự ước lượng của Vân Dương, tối thiểu cũng đủ năng lượng để Lục Lục tiến giai!
…
Xe ngựa dưới bóng tối ít người, tiến đến một nơi hẻo lánh. Lão Mai cùng Phương Mặc Phi âm thầm xuất hiện, xử lý tài vật.
Vân Dương nhanh như chớp trở về Vân phủ!
Thậm chí không kịp nhắn nhủ một lời,lạp tức lên giường xếp bằng.
Meo ô…
Ba con Thôn Thiên báo bị Vân Dương cải tạo, cùng với một con Thiểm Điện miêu, “sưu" một tiếng chạy tới, tám cái mắt nhỏ sáng lấp lánh, hiển nhiên chúng ngửi thấy cỗ sinh cơ rục rịch tràn trề kia.
Thần thức của Vân Dương lúc này đã tiến vào thần thức không gian, vừa vào hắn liền giật nảy cả mình, mặc dù hắn đã nghĩ lần trừ ác này khiến dự trữ của Lục Lục tăng lên nhiều, nhưng cũng không nghĩ tới toàn bộ không gian thần thức đã đều tràn ngập khỉ thể xanh lá.
Đối mặt sinh mệnh lực sung túc như vậy, khiến Vân Dương trong chốc lát sinh ra một loại cảm giác vũ hóa phi thăng!
Lục Lục thấy hắn tiến đến, lập tức đem dây leo hưng phấn vũ động, tựa như một đứa bé đang khoe khoang món đồ chơi mới của mình.
Mau đến xem a mau đến xem a…
Vân Dương tậm trung quan sát, chỉ thấy mảnh lá thứ hai đnag chậm rãi dãn ra, màu sắc trở nên xanh biếc trong suốt.
Từng đạo thất thải hà quang từ trên lá cây chậm rãi chảy xuôi, không ngừng cuộn trào…
Mà dây leo của Lục Lục, hiện giờ đã tăng lên thành bốn đầu, không ngừng vẩy tới vẩy lui.
Một cỗ ý niệm huyền ảo chui vào đầu Vân Dương.
“Bách nhân trảm hậu khán điêu linh,
Hồng trần nhân gian sạn bất bình.
Dĩ ác chế ác Thiên Tâm tựu,
Tạo Hóa Kim Liên song diệp thành."
Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, đột phá, tầng thứ hai!
Vân Dương rõ ràng cảm nhận được, sinh khí xanh lá vô tận trong không gian thần thức kia, không ngừng truyền vào cơ thể hắn, bành trướng mãnh liệt, toàn thân cao thấp, từu trong ra ngoài, trong chốc lát đều được gột rửa vô số lần!
-----------
hiện tại Vân Dương đang đeo một cái mặt nạ, đương nhiên đó là mặt nạ của các chủ Lăng Phong các, nghĩ nửa ngày, hắn chép miệng một cái:
- … Tên các chủ Lăng Phong các các này,thực sự không biết xấu hổ a…
Một thân thanh y, lại thêm một cái mặt nạ đặc biệt, Vân Dương tiến nhập Lăng Phong các.
- Các chủ!
- Các chủ đến rồi!
Trên đường đi không ngừng có quản sự chào hỏi, Vân Dương chỉ hừ một tiếng, tiếp tục dạo bước.
Một thân ảnh lóe lên trước người hắn, một thanh niên áo trắng nhanh nhẹn thoáng hiện, thân thể như ngọc, vẻ mặt ôn tồn lễ độ, nhưng thanh âm lại mang theo một âm điệu khàn khàn, tựa như cuống họng bị cái gì đó chặn lại.
- Các chủ, rốt cục ngài cũng xuất hiện.
Thanh niên áo trắng nói.
Đây chính là đệ nhất đại tướng dưới trướng Phong Tôn ở Lăng Phong các. Vô Âm công tử Thủy Vô Âm.
Vân Dương đối với người này cảm thấy rất hứng thú, thậm chí còn từng coi hắn là tâm phúc. Chỉ vì người này tâm tư cẩn mật, tính toán không bỏ sót, xem như nhân vật nhất đẳng.
Nhưng bây giờ, Vân Dương cũng chỉ có một ý nghĩ.
Nên đối xử với tên thuy Vô Âm này như thế nào cho phải? Chuyện Bát ca đã mất, có nên nói với hắn hay không? Người này, là một nhân tài, thả hắn đi cũng thật đáng tiếc. Nhưng làm sao mới có thể khiến hắn lưu lại?
Chẳng lẽ muốn ta lấy thân phận Bát ca, một mực lừa gạt hắn?
- Ừm, Vô Âm, thời gian này, lợi nhuận thế nào?
Vân Dương đặt mông ngồi xuống vị trí các chủ, thanh âm đạm mạc.
- Tạm được.
Trên mặt Thủy Vô Âm lộ ra một nụ cười ưu nhã:
- Bất quá, lâu như vậy mà các chủ không lộ diện, khiến thuộc hạ cục kỳ lo lắng, kém chút liền muốn ôm tiền đào tẩu.
Vân Dương cười cười:
- Ngươi còn để ý chút tiền ấy.
Thủy Vô Âm khàn khàn cười một tiếng:
- Lần này các chủ trở về, có phải muốn ở lại một chút?
Vân Dương nhíu nhíu mày:
- Có chuyện?
- Không có chuyện gì, bất quá, trong khoảng thời gian gần đây, ta muốn trở về nhà một chuyến.
Thủy Vô Âm nói:
- Lúc trước các chủ không xuất hiện, tiểu đệ tự nhiên không dám rời đi, bây giờ các chủ về tọa trấn, tiểu đệ liền muốn về nhà xử lý chút chuyện.
- Lúc ngươi về, đóng cửa Lăng Phong các là được, khi nào trở lại thì tiếp tục kinh doanh.
Vân Dương lở đễnh nói:
- Trong thời gian này, lợi nhuận, có bao nhiêu? Phiền phức, có bao nhiêu?
Thủy Vô Âm nói:
- Lợi nhuận một năm rưỡi, gần hai ức lượng bạch ngân. Đây là lãi ròng.
- Hai ức lượng…
Vân Dương nói:
- Chút nữa đưa đến tiền trang, chuyển thành ngân phiếu. Ta muốn loại 500 1000 lượng.
- Vâng.
Thủy Vô Âm nói:
- Về phần phiền phức, chính là sòng bạc Lâu Trung Lâu phía đối diện. Tên Đại Nhọt kia mỗi ngày đều tới tìm phiền toái. Trong thời gian các chủ không tọa trấn, chúng ta bị chúng đè ép không ít.
Vân Dương nhíu nhíu mày, ánh mắt lộ ra một tia sắc bén:
- Hắn còn dám tới?
- Thời gian gần đây không có tới… nghe nói tiểu đệ của hắn bị chém bốn năm mươi cái…
Thủy Vô Âm nói, mang theo giọng điệu cười trên nỗi đau khổ của người khác:
- Hiện nay trị an Thiên Đường thành càng thêm sâm nghiêm. Mấy hoạt động ngầm như mua bán, ép người bán thân của hắn khó mà hoạt động. Lại thêm lần trước các chủ trừng trị hắn, tài sản của hắn cũng chỉ còn một hai phần mười, thời gian này cũng không dễ chịu lắm, cho nen mấy tháng gần đây cũng không dám qua gây chuyện.
Vân Dương nhàn nhạt gật đầu:
- Ngươi trước cứ đi làm ngân phiếu. Đợi tối ta lại đi dạo Lâu Trung Lâu một vòng, cũng không thể chỉ để hắn tìm chúng ta, chúng ta cũng phải tìm lại hắn, có qua có lại mới toại lòng nhau a…
Thủy Vô Âm cười hắc hắc:
- Sớm đợi câu nói kia của các chủ, đêm nay để ta bồi các chủ đia qua?
- Ngươi đi? Người bây giờ đi làm ngân phiếu cho ta!
Vân Dương nghiên người qua một chút:
- Mình ta đi là được, hai người cùng đi, không phải quá khi dễ người sao?
Thủy Vô Âm khàn giọng nở nụ cười, nhưng ẩn ẩn cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Vị các chủ trước mắt này, dù là dáng người, cách nói chuyện, khẩu khí, khí thế, ánh mắt, động tác, hay thói quen… đều không có kẽ hở, hoàn toàn thống nhất với trước kia. Nhưng Thủy Vô Âm thủy chung có một cảm giác quái dị không nói thành lời, bởi… người trước mắt, không để cho hắn có một cảm giác… thân thiết.
Luôn có mấy phần vị đạo xa cách…
- Lão đại, ngươi còn nhớ thương thế của ta a?
Thủy Vô Âm đột ngột hỏi.
- Ừm, thương thế của ngươi không thành vấn đề, chẳng mấy chốc sẽ có biện pháp.
Vân Dương nói:
- Không nên gấp gáp, trong vòng ba tháng, chờ ngươi xử lý việc riêng trở về, ta liền xuất thủ chữa cho ngươi.
- Đa tạ lão đại quan tâm.
Cảm giác quái dị kia vẫn chưa thể tiêu tan, nhưng Thủy Vô Âm cũng không nói tiếp.
…
Ban đêm.
Vân Dương trực tiếp giết vào Lâu Trung Lâu. Từ trên xuống dưới càn quét một lượt. Đã sớm nghe nói Lâu Trung Lâu này gian lận lừa người, sau đó lại mê hoặc cho vay tiền. Một khi không trả nổi, sẽ ép người hoặc người nhà bán thân, có thể nói tội ác chồng chất…
Lúc trước còn cần cái lâu này cân bằng, giảm sự chú ý cho Lăng Phong các, nhưng hiện tại đang cần hấp thu bất bình chi khí. Vân Dương cũng không có ý định để cái Lâu Trung Lâu này tiếp tục tồn tại.
Đi vào thuận lợi, liền chế trụ lão đại Lâu Trung Lâu, dùng chút thủ đoạn, khiến tên Lưu Đại trên đầu mọc nhọt kia ngoan ngoãn giao ra số tài sản còn lại. Sau đó để gia hỏa này triệu tập lực lượng trung kiên của hắn tập trung đến mật thất.
Sau khi xác nhận không còn gì bỏ sót, dưới một mảnh ánh mắt kinh hãi, Vân Dương bắt đầu đại khai sát giới.
Máu tươi của ba bốn mươi người, phủ kín mật thất.
Mỗi một cỗ bất bình chi khí mờ mịt đều vị Lục Lục vui vẻ hấp thu.
Khi Vân Dương vỗ vỗ tay thản nhiên đi ra khỏi mật thất, cửa mật thất ngầm chậm rãi đóng lại, khẽ vận công, đem lối vào đánh sập, một lần hành động đem Lâu Trung Lâu hoàn toàn chôn vùi.
- Liền chôn các ngươi dưới đó đi!
Vân Dương hừ giọng một tiếng, các loại tài bạc châu bảo, thu đầy mười cái bao tải.
Khi Thủy Vô Âm đến tiếp ứng, hai con mắt đều đăm đăm.
- Lão đại… ngài… đây là đánh cướp Lâu Trung Lâu sao?
Thủy Vô Âm nói chuyện đều thành cà lăm.
- Không!
Vân Dương nói.
Thủy Vô Âm:
“??"
Vân Dương thản nhiên nói:
- Từ nay, trên thế giới này, không còn Lâu Trung Lâu.
Thủy Vô Âm:
“…"
Lão đại, ta cho là ngươi chỉ đi tìm người ta gây phiền phức, nào nghĩ tới ngươi vậy mà trực tiếp diệt người ta?
- Cái này… về sau sẽ không còn một cái tài nguyên cố định…
Thủy Vô Âm vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc:
- Vốn là… lão đại ngươi chỉ cần thấy thiếu tiền, liền có thể đến đó “rút". Hiện tại làm sao…
Vân Dương thở dài:
- Vấn đề hiện tại vô cùng thiếu tiền a, sự cấp tòng quyền a…
Lý do thật vĩ đại, ta thực sự không thể phản bác được!
Thủy Vô Âm triệt để câm lặng.
…
Nói cho cùng, vẫn là Vân Dương cùng Phong Tôn có tính các khá khác biệt. Phong Tôn bất cần đời, có thể cho phép mặt tối tồn tại, mà những thứ đó, có thể trở thành công cụ của hắn.
Mà Vân Dương thì hoàn toàn ghét ác như cừu, luôn luôn tuân theo tôn chỉ diệt cỏ tận gốc. Một khi phát hiện hành vi ác đoan, lập tức thanh lý! Hơn nữa thủ đoạn vo cùng tàn nhẫn, gọn gàng. Cũng không phải chỉ vì nhu cần bất bình chi khí của Sinh Sinh Bất Tức Thần Công.
Tính các của hai người, đều có thiếu hụt, rất khó nói ai đúng ai sai.
Tìm một chiếc xe ngựa, Vân Dương lên đường:
- Đồ vật ta mang đi, khi nào ngươi về nhà, đóng cửa ngừng kinh doanh là được, không cần cố ý đến chào hỏi ta.
Giờ phút này, nói cái gì cũng đều là dư thừa. Chỉ có thể để sau này, từ từ tìm cơ hội.
Nhìn bóng lưng Vân Dương rời đi, thần sắc trong mắt Thủy Vô Âm lại biến đổi hồi lâu.
Hắn cũng không đuổi theo, chỉ có chút vô lực ngồi xuống.
Hồi lau cũng không có mở miệng.
Từ khi vị Lăng Phong các chủ này đến, đến lúc hiện tại vị này đi, từng cử chỉ hành động của hắn đều tua lại trong đầu Thủy Vô Âm. Rốt cục, một cái kết luận đáng sợ, chậm rãi xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn cảm thấy hai đầu gối đều tê dại, trong đầu như kinh đào hải lãng. Đầu váng mắt hoa, một cảm giác sợ hãi khó tả không tự chủ dâng lên.
- Ngươi là giả!
Thủy Vô Âm nhìn con đường không có người, một câu nói cuối cùng xông ra từ trong cổ họng.
- Trong thời gian này, ta không đi.
Thủy Vô Âm lẩm bẩm:
- Ta muốn tra rõ… đến cùng… ngươi là ai… vì sao lại giả mạo lão đại ta? Vì sao ngươi lại biết rõ chuyện của chúng ta như vậy? Sao ngươi có thể giả trang lão đại giống như vậy? Gần như lừa được ta…
- Nếu ngươi là do lão đại phái tới, coi như xong. Nhưng nếu ngươi mưu hại lão đại ta, ý đồ chiếm lấy đồ của lão đại… Thủy Vô Âm ta, đời này kiếp này cùng ngươi không chết không thôi!
…
Lại nói Vân Dương cũng cảm thấy sự dị thường của Thủy Vô Âm, biết hắn đối với băn thân có sự hoài nghi, nhưng, lúc này hắn không thể không đi.
Bởi, trong không gian thần thức của hắn, đã bắt đầu biến đổi long trời lở đất!
Vừa rồi mới giết ba bốn mươi người, bất binh chi khí sinh ra bị Lục Lục hấp thu, rốt cục sinh ra tác dụng…
Hơn nữa tác dụng này lớn chưa từng có, lấy sự ước lượng của Vân Dương, tối thiểu cũng đủ năng lượng để Lục Lục tiến giai!
…
Xe ngựa dưới bóng tối ít người, tiến đến một nơi hẻo lánh. Lão Mai cùng Phương Mặc Phi âm thầm xuất hiện, xử lý tài vật.
Vân Dương nhanh như chớp trở về Vân phủ!
Thậm chí không kịp nhắn nhủ một lời,lạp tức lên giường xếp bằng.
Meo ô…
Ba con Thôn Thiên báo bị Vân Dương cải tạo, cùng với một con Thiểm Điện miêu, “sưu" một tiếng chạy tới, tám cái mắt nhỏ sáng lấp lánh, hiển nhiên chúng ngửi thấy cỗ sinh cơ rục rịch tràn trề kia.
Thần thức của Vân Dương lúc này đã tiến vào thần thức không gian, vừa vào hắn liền giật nảy cả mình, mặc dù hắn đã nghĩ lần trừ ác này khiến dự trữ của Lục Lục tăng lên nhiều, nhưng cũng không nghĩ tới toàn bộ không gian thần thức đã đều tràn ngập khỉ thể xanh lá.
Đối mặt sinh mệnh lực sung túc như vậy, khiến Vân Dương trong chốc lát sinh ra một loại cảm giác vũ hóa phi thăng!
Lục Lục thấy hắn tiến đến, lập tức đem dây leo hưng phấn vũ động, tựa như một đứa bé đang khoe khoang món đồ chơi mới của mình.
Mau đến xem a mau đến xem a…
Vân Dương tậm trung quan sát, chỉ thấy mảnh lá thứ hai đnag chậm rãi dãn ra, màu sắc trở nên xanh biếc trong suốt.
Từng đạo thất thải hà quang từ trên lá cây chậm rãi chảy xuôi, không ngừng cuộn trào…
Mà dây leo của Lục Lục, hiện giờ đã tăng lên thành bốn đầu, không ngừng vẩy tới vẩy lui.
Một cỗ ý niệm huyền ảo chui vào đầu Vân Dương.
“Bách nhân trảm hậu khán điêu linh,
Hồng trần nhân gian sạn bất bình.
Dĩ ác chế ác Thiên Tâm tựu,
Tạo Hóa Kim Liên song diệp thành."
Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, đột phá, tầng thứ hai!
Vân Dương rõ ràng cảm nhận được, sinh khí xanh lá vô tận trong không gian thần thức kia, không ngừng truyền vào cơ thể hắn, bành trướng mãnh liệt, toàn thân cao thấp, từu trong ra ngoài, trong chốc lát đều được gột rửa vô số lần!
-----------
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ