Ta Không Yêu Ngươi (Chuyện Tình Yêu Thứ Mười)
Chương 2
Quân Ngọc Thành không biết mình trở lại Quân gia thế nào, chỉ biết là dọc theo con đường này, vẫn kèm theo các loại chửi bới, đường huynh nhìn vẻ mặt của hắn, càng ác ý.
Trước đây hắn ở nhà đại bá sống cũng không tốt, nhưng dù vậy, cũng không hề gặp được tình huống như vậy.
Quân Ngọc Như như dùng thuốc làm khuôn mặt của hắn trở nên như vậy, tuy hắn khó chịu, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, càng làm cho hắn tuyệt vọng, là hành vi của Triệu Khôn Bằng.
Lẳng lơ ong bướm diện mạo xấu xí, đây là hắn trong mắt Triệu Khôn Bằng?
“Quân Ngọc Thành, Hải Đường uyển vốn dĩ không phải là loại người như ngươi có thể ở lại, ngươi còn không mau quay về chỗ cũ." Quân Ngọc Như lộ ra khuôn mặt tươi cười, khóe miệng mang theo ý châm chọc, sau đó trực tiếp kéo Quân Ngọc Thành về chỗ cũ.
Quân Ngọc Thành bị người kéo cánh tay, không thể làm ra chút phản kháng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa đóng lại.
Vài ngày sau, gã sai vặt bên người Quân Ngọc Như đến tìm Quân Ngọc Thành, nói cho hắn mấy tin tức tốt: “Quân Ngọc Thành, Quân gia sẽ có hỉ sự. Ngươi hành vi bất chính diện mạo xấu xí, triệu Vương thế tử không thể cưới ngươi làm chính Quân, nhưng Quân gia có ơn với Triệu vương phủ, đến lúc đó Triệu vương phủ sẽ cưới Quân Ngọc Như về, hiện tại toàn bộ người trong kinh thành, đều đang khen ngợi Triệu vương phủ có tình có nghĩa."
Sắc mặt Quân Ngọc Thành trắng bệch, có lẽ dáng vẻ này của hắn làm gã sai vặt kia động lòng, cái gã sai vặt này sửa sang lại đầu tóc, lộ ra nốt chu sa trên đầu: “Quân Ngọc Thành, một người quái dị như người, sao có thể bằng ca nhi nhà chúng ta? Ta nói với ngươi, trước đó Triệu Vương thế tử hầu như ngày nào cũng đến Quân gia, không phải tới tìm ngươi, mà là tới tìm ca nhi nhà chúng ta, cũng chính là ca nhi nhà ta khuyên, hắn mới có thể tới thăm ngươi vài lần… Ngươi cho là thế tử gia thực sự thích ngươi phải không? Hắn hận ngươi còn không kịp! Nếu không phải vì làm cho ca nhi nhà ta hết giận, hắn vốn dĩ cũng không thèm đối tốt với ngươi."
“Hết giận?" Quân Ngọc Thành nhớ kỹ từng từ từng chữ gã sai vặt nói, hắn gần như hiểu được, rồi lại cảm thấy cái gì mình cũng không hiểu.
“Ngươi ỷ vào việc có hôn ước với Triệu vương phủ, là ca nhi ruột thịt của Quân gia, ở Quân gia làm mưa làm gió, ức hiếp đường huynh xinh đẹp của ngươi, cướp trang sức của ca nhi nhà ta… Thế tử gia vẫn luôn nghĩ như thế." Trên mặt gã sai vặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Việc này, Quân Ngọc Thành chưa từng làm, nhưng mà từ khi phụ thân hắn qua đời, tước vị Quân gia liền rơi xuống người đại bá của hắn, thậm chí nếu như người trong tộc không can thiệp, đại bá của hắn còn muốn cho đường đệ trở thành con thừa tự của phụ thân hắn, dưới tình huống như vậy, một ca nhi chưa xuất giá như hắn, từng bước đi ở Quân gia càng khó khăn.
Hắn và Triệu Khôn Bằng có hôn ước thì thế nào? Trước đó, Triệu vương phủ cũng chưa từng chăm sóc hắn!
Phụ thân hắn cứu Triệu vương, đã đánh mất mạng, đổi lấy một hồi từ hôn, một hồi vũ nhục?
Triệu vương là hoàng thân quốc thích, trước đây cha của mình cứu Triệu vương mà chết, Quân Ngọc Thành tuy rằng thương tâm, nhưng cũng không oán hận, nhưng bây giờ, hắn lại thực sự hận lên Triệu vương phủ, cũng hận Triệu Khôn Bằng.
Hắn sống nhiều năm như vậy, chỉ thoáng nghe ngóng cũng có thể biết được, dù không hỏi thăm, nhìn thấy hai tay thô ráp của hắn, cũng phải biết hắn chưa từng sống an nhàn sung sướng, về việc ức hiếp Quân Ngọc Như, hắn có tài đức gì, dưới tình huống vô thân vô cố còn có thể ức hiếp một ca nhi chúng tinh phủng nguyệt?
Tất cả những chuyện này, Triệu Khôn Bằng đều xem như không thấy, cũng bởi vì Quân Ngọc Như lớn lên đẹp, mà hắn lại phá tướng.
Thế nhưng, trước đây rõ ràng hắn cũng xuất chúng như Quân Ngọc Như! Bây giờ Quân Ngọc Như là ca nhi có chút xuất chúng của kinh thành, nhưng cha của hắn đã từng là đệ nhất mỹ nhân được công nhận của kinh thành, hắn và cha hắn, ngoại trừ vết sẹo trên mặt thì dáng dấp vẫn là độc nhất vô nhị.
Quân Ngọc Thành đột nhiên nhớ tới chuyện lúc đó, khi đó có người thấy hắn, đều khen hắn đẹp… khi cha hắn vừa qua đời, hắn cũng gặp được những người khác? Những người đó vẫn khen hắn, lại không nhìn Quân Ngọc Như có chút mập khi còn bé, còn cảm thấy tiếc vì con mình không cưới hắn làm chính quân… Sau đó, hắn bị người ta đẩy vào hồ.
Không chỉ như vậy, mấy ngày sau, tin tức hắn bị phá tướng liền truyền khắp kinh thành, không ai không biết không ai không hiểu.
Cha hắn đã qua đời, đại bá của hắn nương theo chuyện đó đuổi hắn đến sân sau, còn không cho hắn gặp người.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, Quân Ngọc Thành nhắm mắt lại, để mặt nước mắt chảy xuống gương mặt.
Gã sai vặt của Quân Ngọc Như lại tới vài lần, chuyện Triệu Khôn Bằng cưới Quân Ngọc Như, là ván đã đóng thuyền.
Quân Ngọc Thành ngay từ đầu còn không tin chuyện này, thế nhưng theo lúc Quân phủ vui vẻ treo dây đỏ, cũng biết không còn có thể mơ mộng nữa.
Triệu Khôn Bằng dịu dàng bảo vệ hắn, tất cả đều là giả, ngày tháng trước kia, đều là hư ảo.
Một đem trước khi Quân Ngọc Như và Triệu Khôn Bằng thành thân, toàn bộ Quân phủ một mảnh vui mừng, thỉnh thoảng có gã sai vặt đi ngang qua sân hắn ở, lời trong miệng, đều là đồ cưới của Quân Ngọc Như nhiều cỡ nào.
Quân Ngọc Thành trước đây cũng không dám oán giận, hiện tại lại đầy hận ý, đại bá của hắn là do tiểu tư bên người gia gia hắn sinh ra, vốn dĩ chỉ được chia một phần gia sản rồi dọn ra ngoài sống mà thôi, nhưng năm mà phụ thân hắn cứu Triệu vương bỏ mình, theo lý nên chọn từ trong tộc mộ đứa nhỏ làm con thừa tự cho cha hắn nuôi nấng, tương lai kế thừa tước vị, kết quả Triệu vương lại sợ người kế thừa tước vị vực dậy Hầu phủ, liền để cho đại bá của hắn kế thừa tước vị, chiếu cố hắn và cha…
Phụ thân hắn cứu Triệu vương, tuyệt đối là việc làm sai nhất đời này, cuối cùng hại cả nhà bọn họ cửa nát nhà tan!
Nghe được hai chữ đồ cưới, Quân Ngọc Thành lại nghĩ tới đồ cưới của cha mình, ông ngoại hắn chỉ có cha hắn là con, năm đó đồ cưới của cha hắn cực kỳ nhiều. Để không bị người ta ngầm chiếm đoạt, trước khi cha hắn chết đã để lại cho hắn danh sách đồ cưới, chôn ở chính viện trước đây bọn họ ở, ngàn dò vạn dặn khi hắn xuất giá phải để nhà phu quân làm chủ, lấy toàn bộ đồ cưới về.
Ngày thường hắn không ra khỏi Quân phủ, để có thể bình an sống sót phải khúm núm trước cả nhà đại bá, thậm chí thiếu chút nữa ngay cả tính cách cũng không giữ được, hiện tại hay rồi, phu quân của hắn trở thành của Quân Ngọc Như, đồ cưới của cha hắn, cũng không biết có thể giữ lại bao nhiêu.
Có lẽ là người ở Quân gia thực sự quá bận, một ngày này, thậm chí không ai đưa cơm nước đến cho Quân Ngọc Thành.
Ngày thứ hai, lúc Triệu vương phủ tới đón dâu, bên ngoài chiêng trống rung trời, Quân Ngọc Thành cũng hạ quyết tâm.
Viện hắn ở trước đây có hai người trông coi hắn, nhưng từ khi hắn ở sân sau, hai người kia cũng đi, làm cho hắn dễ hành động hơn rất nhiều.
Cho nên mấy ngày nay, hắn liền tranh thủ lúc đêm khuya vắng người, đào được một cái lỗ nhỏ ở tường viện.
Chỗ hắn ở cũng không thông ra bên ngoài, bò qua tường viện này vẫn còn ở trong Quân phủ, muốn chạy đi khó như lên trời, hắn ra ngoài cũng khó có thể sống sót, cho nên hắn đã quyết định, muốn phá hoại hôn lễ của Quân Ngọc Như.
Ngày hôm nay ở Quân gia người đến người đi, có rất nhiều quan viên, hắn muốn xem xem, đến lúc đó Quân gia và Triệu vương phủ làm sao xử lí!
Quân Ngọc Thành thu hồi vẻ mặt, lấy ra y phục mà năm đó cha hắn để lại, nhịn không được cười khổ một tiếng —— mấy năm nay hắn quá gian khổ, thế mà lại mặc không vừa bộ y phục này.
Còn chưa thu lại nụ cười khổ trên mặt, trong phòng của hắn đột nhiên vang lên một giọng nói xa lạ: “Yêu, là thứ mạnh nhất trên đời này. Ngươi nguyện ý dùng tình yêu của ngươi, trao đổi với ta không?"
“Người nào?" Quân Ngọc Thành hoảng hốt, còn nghĩ rằng tính toán của mình đã bị người Quân gia phát hiện, nhưng không ngờ đột nhiên xuất hiện một nơi đầy sương trắng.
Ở đây là đâu? Hắn không hề có cảm giác gì, nhưng trên người đau nhức chứng tỏ không phải nằm mơ, nếu như thế, sao lại đột nhiên tới nơi này? Quân Ngọc Thành gần như nghĩ đến quỷ thần.
“Ngươi muốn báo thù sao?" Giọng nói kia lại hỏi.
“Dĩ nhiên muốn!" Quân Ngọc Thành không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Vậy cùng ta trao đổi." Cái giọng nói kia lại nói, rất nhanh, Quân Ngọc Thành liền cảm thấy trong đầu mình có rất nhiều thứ.
Đang gặp gỡ thần tiên? Hắn lập tức cảm thấy hưng phấn, suy nghĩ một hồi, cảm thấy trong đầu mình có nhiều thứ vô cùng hữu dụng, lúc này hỏi: “Ta muốn Quân gia thuộc về ta, ta muốn Triệu vương phủ bị trừng phạt… Ta phải làm sao?"
“Ngươi hôm nay vô thân vô cố, thậm chí người ngoài cũng chưa từng nhìn thấy dung mạo của ngươi, tùy tiện đi ra ngoài khó thoát khỏi cái chết, muốn làm được tất cả, trừ phi bản thân quyền thế hơn Triệu vương phủ."
Còn hơn Triệu vương phủ? Quân Ngọc Thành biến sắc.
Triệu vương là thúc thúc của đương kim hoàng thượng, là huynh đệ ruột với tiên đế, thân phận cao quý được thánh sủng, thậm chí còn được phong hào, một Vương gia như vậy, ngoại trừ hoàng thượng còn có ai có thể có quyền thế bằng hắn?
Thế nhưng hoàng thượng…
Quân Ngọc Thành cắn răng, đột nhiên nói: “Ta muốn vết sẹo trên mặt biến mất, ta muốn học tri thức và bản lĩnh mê hoặc người khác của ca nhi, ta muốn tiến cung!" Lúc cha hắn bệnh triền miên, có lẽ là biết thời gian của mình không nhiều, cũng đã dạy hắn một ít ngự phu chi đạo, nhưng chỉ như vậy không đủ.
“Có thể." Giọng nói kia trực tiếp đồng ý “Vết thương trên mặt ngươi vốn không nặng, chỉ là dùng không đúng thuốc mỡ mới có thể biến thành dáng vẻ như thế, ta có thể giúp ngươi khôi phục. Về phần những kiến thức kia, ngươi có thể học nhiều ít là dựa vào bản lĩnh của ngươi. Ta không thể trực tiếp đưa ngươi tiến cung, nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội tiến cung, để bồi thường, còn có một ít hình ảnh của đương kim hoàng thượng trong cung cho ngươi nghiền ngẫm."
Quân Ngọc Thành không ngờ giọng nói kia sẽ đồng ý thoải mái như vậy, vừa mừng vừa sợ, mặc dù cảm thấy kỳ quái, lại cảm thấy mỹ mãn.
Hắn hiện tại hai bàn tay trắng, khi tỉnh táo lại cũng hiểu rõ mình muốn đến gần hôn lễ cũng vô cùng khó khăn, cho nên dù đây là một cái bẫy, cũng cam tâm tình nguyện.
Huống chi, người này cũng không có lý do giăng bẫy mình —— thần tiên có bản lĩnh như vậy, lừa gạt hắn làm gì?
Quân Ngọc Thành mừng rỡ như điên, cùng lúc đó, trước mặt của hắn xuất hiện một cái gương lớn.
Ca nhi trong gương mặt mày tinh xảo, trên má trái có một vết sẹo như con rết giương nanh múa vuốt…Gương mặt như vậy, nhìn lâu cũng không xấu, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy, một bên dung mạo tuấn tú da thịt trắng nõn da một bên là vết sẹo kia, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thê thảm.
Mà bây giờ, vết sẹo ở trên mặt hắn đang từ từ biến mất.
Trước đây hắn ở nhà đại bá sống cũng không tốt, nhưng dù vậy, cũng không hề gặp được tình huống như vậy.
Quân Ngọc Như như dùng thuốc làm khuôn mặt của hắn trở nên như vậy, tuy hắn khó chịu, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, càng làm cho hắn tuyệt vọng, là hành vi của Triệu Khôn Bằng.
Lẳng lơ ong bướm diện mạo xấu xí, đây là hắn trong mắt Triệu Khôn Bằng?
“Quân Ngọc Thành, Hải Đường uyển vốn dĩ không phải là loại người như ngươi có thể ở lại, ngươi còn không mau quay về chỗ cũ." Quân Ngọc Như lộ ra khuôn mặt tươi cười, khóe miệng mang theo ý châm chọc, sau đó trực tiếp kéo Quân Ngọc Thành về chỗ cũ.
Quân Ngọc Thành bị người kéo cánh tay, không thể làm ra chút phản kháng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa đóng lại.
Vài ngày sau, gã sai vặt bên người Quân Ngọc Như đến tìm Quân Ngọc Thành, nói cho hắn mấy tin tức tốt: “Quân Ngọc Thành, Quân gia sẽ có hỉ sự. Ngươi hành vi bất chính diện mạo xấu xí, triệu Vương thế tử không thể cưới ngươi làm chính Quân, nhưng Quân gia có ơn với Triệu vương phủ, đến lúc đó Triệu vương phủ sẽ cưới Quân Ngọc Như về, hiện tại toàn bộ người trong kinh thành, đều đang khen ngợi Triệu vương phủ có tình có nghĩa."
Sắc mặt Quân Ngọc Thành trắng bệch, có lẽ dáng vẻ này của hắn làm gã sai vặt kia động lòng, cái gã sai vặt này sửa sang lại đầu tóc, lộ ra nốt chu sa trên đầu: “Quân Ngọc Thành, một người quái dị như người, sao có thể bằng ca nhi nhà chúng ta? Ta nói với ngươi, trước đó Triệu Vương thế tử hầu như ngày nào cũng đến Quân gia, không phải tới tìm ngươi, mà là tới tìm ca nhi nhà chúng ta, cũng chính là ca nhi nhà ta khuyên, hắn mới có thể tới thăm ngươi vài lần… Ngươi cho là thế tử gia thực sự thích ngươi phải không? Hắn hận ngươi còn không kịp! Nếu không phải vì làm cho ca nhi nhà ta hết giận, hắn vốn dĩ cũng không thèm đối tốt với ngươi."
“Hết giận?" Quân Ngọc Thành nhớ kỹ từng từ từng chữ gã sai vặt nói, hắn gần như hiểu được, rồi lại cảm thấy cái gì mình cũng không hiểu.
“Ngươi ỷ vào việc có hôn ước với Triệu vương phủ, là ca nhi ruột thịt của Quân gia, ở Quân gia làm mưa làm gió, ức hiếp đường huynh xinh đẹp của ngươi, cướp trang sức của ca nhi nhà ta… Thế tử gia vẫn luôn nghĩ như thế." Trên mặt gã sai vặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Việc này, Quân Ngọc Thành chưa từng làm, nhưng mà từ khi phụ thân hắn qua đời, tước vị Quân gia liền rơi xuống người đại bá của hắn, thậm chí nếu như người trong tộc không can thiệp, đại bá của hắn còn muốn cho đường đệ trở thành con thừa tự của phụ thân hắn, dưới tình huống như vậy, một ca nhi chưa xuất giá như hắn, từng bước đi ở Quân gia càng khó khăn.
Hắn và Triệu Khôn Bằng có hôn ước thì thế nào? Trước đó, Triệu vương phủ cũng chưa từng chăm sóc hắn!
Phụ thân hắn cứu Triệu vương, đã đánh mất mạng, đổi lấy một hồi từ hôn, một hồi vũ nhục?
Triệu vương là hoàng thân quốc thích, trước đây cha của mình cứu Triệu vương mà chết, Quân Ngọc Thành tuy rằng thương tâm, nhưng cũng không oán hận, nhưng bây giờ, hắn lại thực sự hận lên Triệu vương phủ, cũng hận Triệu Khôn Bằng.
Hắn sống nhiều năm như vậy, chỉ thoáng nghe ngóng cũng có thể biết được, dù không hỏi thăm, nhìn thấy hai tay thô ráp của hắn, cũng phải biết hắn chưa từng sống an nhàn sung sướng, về việc ức hiếp Quân Ngọc Như, hắn có tài đức gì, dưới tình huống vô thân vô cố còn có thể ức hiếp một ca nhi chúng tinh phủng nguyệt?
Tất cả những chuyện này, Triệu Khôn Bằng đều xem như không thấy, cũng bởi vì Quân Ngọc Như lớn lên đẹp, mà hắn lại phá tướng.
Thế nhưng, trước đây rõ ràng hắn cũng xuất chúng như Quân Ngọc Như! Bây giờ Quân Ngọc Như là ca nhi có chút xuất chúng của kinh thành, nhưng cha của hắn đã từng là đệ nhất mỹ nhân được công nhận của kinh thành, hắn và cha hắn, ngoại trừ vết sẹo trên mặt thì dáng dấp vẫn là độc nhất vô nhị.
Quân Ngọc Thành đột nhiên nhớ tới chuyện lúc đó, khi đó có người thấy hắn, đều khen hắn đẹp… khi cha hắn vừa qua đời, hắn cũng gặp được những người khác? Những người đó vẫn khen hắn, lại không nhìn Quân Ngọc Như có chút mập khi còn bé, còn cảm thấy tiếc vì con mình không cưới hắn làm chính quân… Sau đó, hắn bị người ta đẩy vào hồ.
Không chỉ như vậy, mấy ngày sau, tin tức hắn bị phá tướng liền truyền khắp kinh thành, không ai không biết không ai không hiểu.
Cha hắn đã qua đời, đại bá của hắn nương theo chuyện đó đuổi hắn đến sân sau, còn không cho hắn gặp người.
Khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, Quân Ngọc Thành nhắm mắt lại, để mặt nước mắt chảy xuống gương mặt.
Gã sai vặt của Quân Ngọc Như lại tới vài lần, chuyện Triệu Khôn Bằng cưới Quân Ngọc Như, là ván đã đóng thuyền.
Quân Ngọc Thành ngay từ đầu còn không tin chuyện này, thế nhưng theo lúc Quân phủ vui vẻ treo dây đỏ, cũng biết không còn có thể mơ mộng nữa.
Triệu Khôn Bằng dịu dàng bảo vệ hắn, tất cả đều là giả, ngày tháng trước kia, đều là hư ảo.
Một đem trước khi Quân Ngọc Như và Triệu Khôn Bằng thành thân, toàn bộ Quân phủ một mảnh vui mừng, thỉnh thoảng có gã sai vặt đi ngang qua sân hắn ở, lời trong miệng, đều là đồ cưới của Quân Ngọc Như nhiều cỡ nào.
Quân Ngọc Thành trước đây cũng không dám oán giận, hiện tại lại đầy hận ý, đại bá của hắn là do tiểu tư bên người gia gia hắn sinh ra, vốn dĩ chỉ được chia một phần gia sản rồi dọn ra ngoài sống mà thôi, nhưng năm mà phụ thân hắn cứu Triệu vương bỏ mình, theo lý nên chọn từ trong tộc mộ đứa nhỏ làm con thừa tự cho cha hắn nuôi nấng, tương lai kế thừa tước vị, kết quả Triệu vương lại sợ người kế thừa tước vị vực dậy Hầu phủ, liền để cho đại bá của hắn kế thừa tước vị, chiếu cố hắn và cha…
Phụ thân hắn cứu Triệu vương, tuyệt đối là việc làm sai nhất đời này, cuối cùng hại cả nhà bọn họ cửa nát nhà tan!
Nghe được hai chữ đồ cưới, Quân Ngọc Thành lại nghĩ tới đồ cưới của cha mình, ông ngoại hắn chỉ có cha hắn là con, năm đó đồ cưới của cha hắn cực kỳ nhiều. Để không bị người ta ngầm chiếm đoạt, trước khi cha hắn chết đã để lại cho hắn danh sách đồ cưới, chôn ở chính viện trước đây bọn họ ở, ngàn dò vạn dặn khi hắn xuất giá phải để nhà phu quân làm chủ, lấy toàn bộ đồ cưới về.
Ngày thường hắn không ra khỏi Quân phủ, để có thể bình an sống sót phải khúm núm trước cả nhà đại bá, thậm chí thiếu chút nữa ngay cả tính cách cũng không giữ được, hiện tại hay rồi, phu quân của hắn trở thành của Quân Ngọc Như, đồ cưới của cha hắn, cũng không biết có thể giữ lại bao nhiêu.
Có lẽ là người ở Quân gia thực sự quá bận, một ngày này, thậm chí không ai đưa cơm nước đến cho Quân Ngọc Thành.
Ngày thứ hai, lúc Triệu vương phủ tới đón dâu, bên ngoài chiêng trống rung trời, Quân Ngọc Thành cũng hạ quyết tâm.
Viện hắn ở trước đây có hai người trông coi hắn, nhưng từ khi hắn ở sân sau, hai người kia cũng đi, làm cho hắn dễ hành động hơn rất nhiều.
Cho nên mấy ngày nay, hắn liền tranh thủ lúc đêm khuya vắng người, đào được một cái lỗ nhỏ ở tường viện.
Chỗ hắn ở cũng không thông ra bên ngoài, bò qua tường viện này vẫn còn ở trong Quân phủ, muốn chạy đi khó như lên trời, hắn ra ngoài cũng khó có thể sống sót, cho nên hắn đã quyết định, muốn phá hoại hôn lễ của Quân Ngọc Như.
Ngày hôm nay ở Quân gia người đến người đi, có rất nhiều quan viên, hắn muốn xem xem, đến lúc đó Quân gia và Triệu vương phủ làm sao xử lí!
Quân Ngọc Thành thu hồi vẻ mặt, lấy ra y phục mà năm đó cha hắn để lại, nhịn không được cười khổ một tiếng —— mấy năm nay hắn quá gian khổ, thế mà lại mặc không vừa bộ y phục này.
Còn chưa thu lại nụ cười khổ trên mặt, trong phòng của hắn đột nhiên vang lên một giọng nói xa lạ: “Yêu, là thứ mạnh nhất trên đời này. Ngươi nguyện ý dùng tình yêu của ngươi, trao đổi với ta không?"
“Người nào?" Quân Ngọc Thành hoảng hốt, còn nghĩ rằng tính toán của mình đã bị người Quân gia phát hiện, nhưng không ngờ đột nhiên xuất hiện một nơi đầy sương trắng.
Ở đây là đâu? Hắn không hề có cảm giác gì, nhưng trên người đau nhức chứng tỏ không phải nằm mơ, nếu như thế, sao lại đột nhiên tới nơi này? Quân Ngọc Thành gần như nghĩ đến quỷ thần.
“Ngươi muốn báo thù sao?" Giọng nói kia lại hỏi.
“Dĩ nhiên muốn!" Quân Ngọc Thành không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Vậy cùng ta trao đổi." Cái giọng nói kia lại nói, rất nhanh, Quân Ngọc Thành liền cảm thấy trong đầu mình có rất nhiều thứ.
Đang gặp gỡ thần tiên? Hắn lập tức cảm thấy hưng phấn, suy nghĩ một hồi, cảm thấy trong đầu mình có nhiều thứ vô cùng hữu dụng, lúc này hỏi: “Ta muốn Quân gia thuộc về ta, ta muốn Triệu vương phủ bị trừng phạt… Ta phải làm sao?"
“Ngươi hôm nay vô thân vô cố, thậm chí người ngoài cũng chưa từng nhìn thấy dung mạo của ngươi, tùy tiện đi ra ngoài khó thoát khỏi cái chết, muốn làm được tất cả, trừ phi bản thân quyền thế hơn Triệu vương phủ."
Còn hơn Triệu vương phủ? Quân Ngọc Thành biến sắc.
Triệu vương là thúc thúc của đương kim hoàng thượng, là huynh đệ ruột với tiên đế, thân phận cao quý được thánh sủng, thậm chí còn được phong hào, một Vương gia như vậy, ngoại trừ hoàng thượng còn có ai có thể có quyền thế bằng hắn?
Thế nhưng hoàng thượng…
Quân Ngọc Thành cắn răng, đột nhiên nói: “Ta muốn vết sẹo trên mặt biến mất, ta muốn học tri thức và bản lĩnh mê hoặc người khác của ca nhi, ta muốn tiến cung!" Lúc cha hắn bệnh triền miên, có lẽ là biết thời gian của mình không nhiều, cũng đã dạy hắn một ít ngự phu chi đạo, nhưng chỉ như vậy không đủ.
“Có thể." Giọng nói kia trực tiếp đồng ý “Vết thương trên mặt ngươi vốn không nặng, chỉ là dùng không đúng thuốc mỡ mới có thể biến thành dáng vẻ như thế, ta có thể giúp ngươi khôi phục. Về phần những kiến thức kia, ngươi có thể học nhiều ít là dựa vào bản lĩnh của ngươi. Ta không thể trực tiếp đưa ngươi tiến cung, nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội tiến cung, để bồi thường, còn có một ít hình ảnh của đương kim hoàng thượng trong cung cho ngươi nghiền ngẫm."
Quân Ngọc Thành không ngờ giọng nói kia sẽ đồng ý thoải mái như vậy, vừa mừng vừa sợ, mặc dù cảm thấy kỳ quái, lại cảm thấy mỹ mãn.
Hắn hiện tại hai bàn tay trắng, khi tỉnh táo lại cũng hiểu rõ mình muốn đến gần hôn lễ cũng vô cùng khó khăn, cho nên dù đây là một cái bẫy, cũng cam tâm tình nguyện.
Huống chi, người này cũng không có lý do giăng bẫy mình —— thần tiên có bản lĩnh như vậy, lừa gạt hắn làm gì?
Quân Ngọc Thành mừng rỡ như điên, cùng lúc đó, trước mặt của hắn xuất hiện một cái gương lớn.
Ca nhi trong gương mặt mày tinh xảo, trên má trái có một vết sẹo như con rết giương nanh múa vuốt…Gương mặt như vậy, nhìn lâu cũng không xấu, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy, một bên dung mạo tuấn tú da thịt trắng nõn da một bên là vết sẹo kia, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thê thảm.
Mà bây giờ, vết sẹo ở trên mặt hắn đang từ từ biến mất.
Tác giả :
Quyết Tuyệt