Ta Không Yêu Ngươi - Chuyện Tình Thứ Tư
Chương 10
Đào Thu cùng Ngụy Thiên Thành tranh chấp, Chử Ngôn hôm sau liền biết.
Y vốn nghĩ đến lấy tình huống thân thể của Đào Thu hiện tại, chuyện ảnh chụp, cha Đào mẹ Đào còn có Ngụy Thiên Thành đều gạt cậu ta, lại không nghĩ rằng ảnh chụp vừa xuất hiện, ngay cả khi cha mẹ Đào Thu còn chưa biết chuyện, Ngụy Thiên Thành thế nhưng cũng đã đưa ảnh cho Đào Thu xem, còn ồn ào với Đào Thu một trận.
Ngụy Thiên Thành luôn biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng lo lắng cho thân thể của Đào Thu, nhưng nhìn hành vi bây giờ của hắn… Hắn chỉ sợ cũng không thật sự lo lắng cho thân thể của Đào Thu đi?
Chử Ngôn sửa lại lịch trình của mình ở thành phố H lần nữa, sau đó đến phòng bếp, tính hầm canh.
Cuộc sống hiện tại của y vô cùng quy luật, từ đầu tuần tới thứ sáu mỗi ngày đều làm một ca giải phẫu, cuối tuần nghỉ ngơi, cũng không thức đêm hoặc là làm việc quá độ, mà thời gian rãnh, trừ học tập rèn luyện chính là làm bạn với người nhà.
Y làm như vậy, là vì hưởng thụ cuộc sống, cũng là vì sức khỏe của mình —— chỉ khi có được thân thể tốt, y mới có được sự nghiệp cùng tình yêu hoàn mỹ.
“Thật thơm." Cố Hành Diễn đứng ở bên người Chử Ngôn, nhìn nhìn nồi canh kia, lại đi nhìn Chử Ngôn.
“Có thơm cũng không phải cho anh uống." Chử Ngôn bỏ vài khoai từ phơi nắng cắt miếng vào, canh này là y dựa theo tình huống thân thể của Cố lão gia tử mà nấu, một chút cũng không đầy mỡ, lại bổ khí dưỡng huyết.
“Em cũng nấu cho anh đi," Cố Hành Diễn nói, “Ngày mai anh còn phải liều mình bồi quân tử."
“Cái gì mà liều mình bồi quân tử? Rõ ràng là anh kiên trì muốn đi theo." Chử Ngôn nói, ngày mai là đầu tuần, đến lúc đó y liền phải đi bệnh viện Số Hai tiến hành trao đổi, buổi chiều còn sắp xếp một ca giải phẫu.
Trước kia chuyện như vậy, Cố Hành Diễn đều sẽ không đi theo, lần này lại đặc biệt sắp xếp thời gian rãnh… Người này, làm việc luôn rất hợp với tâm ý của y.
“Phải không?" Cố Hành Diễn nhàn nhạt hỏi.
“Được rồi được rồi, em cũng có nấu cho anh, liền hầm trong nồi điện bên kia." Chử Ngôn chỉ chỉ bên cạnh, canh hầm trong nồi kia không bỏ dược liệu gì, càng thích hợp cho y cùng Cố Hành Diễn ăn.
Nấu hai nồi canh với Chử Ngôn mà nói là không tốn bao nhiêu thời gian, Cố lão gia tử lại rất vui, Cố Hành Diễn càng không dấu vết nói mấy câu khoe khoang như là “Canh này tuy ăn ngon, nhưng con mỗi ngày ăn đều sắp ngán" linh tinh, làm cho Cố lão gia tử rất bất mãn.
Chử Ngôn nhìn một màn này, ủ dột đè nén dưới đáy lòng khi một lần nữa quay về thành phố H, đột nhiên liền tiêu tán không ít.
Ngày hôm sau Chử Ngôn vừa rời giường, Cố Hành Diễn liền lấy ra bộ đồ tây mà hai người lúc trước định chế ở nước ngoài, hai bộ âu phục một đen một trắng kiểu dáng hoàn toàn giống nhau, thậm chí ngay cả nút thắt ở trên cũng giống nhau như đúc.
“Em phải đi phẫu thuật, không thích hợp mặc cái này." Chử Ngôn nhìn thấy hai bộ quần áo giá trị con người phong cách sang quý kia, liền có chút không nói gì.
“Đồ đôi." Cố Hành Diễn vừa nói, vừa cẩn thận tỉ mỉ chải tóc cho mình, cả người tràn ngập một cỗ khí chất tinh anh.
Chử Ngôn sửng sốt, lại nhịn không được khẽ cười, thì ra quần áo cùng kiểu dáng chỉ khác số đo màu sắc của y và Cố Hành Diễn, ở trong mắt Cố Hành Diễn tất cả đều là đồ đôi? Y lúc trước còn tưởng rằng Cố Hành Diễn là vì bớt việc, mới mua cùng một bộ cho hai người.
Cười trong chốc lát, Chử Ngôn rốt cuộc vẫn thay bộ âu phục màu trắng kia, mà quần áo định chế theo thân này, không thể nghi ngờ giúp y càng xinh đẹp.
Độ ấm trong mắt Cố Hành Diễn nháy mắt liền cao không ít, thấy thế, Chử Ngôn lửa cháy đổ thêm dầu còn phao cái mị nhãn cho hắn.
“Anh nhớ kỹ trước, đợi lát nữa thu thập em." Cố Hành Diễn hít sâu một hơi.
“Em chờ." Chử Ngôn lại phao một cái mị nhãn.
Năm năm qua, bệnh viện Số Hai cũng có một ít biến hóa, trước kia bệnh viện này có một hồ nước nuôi cá chép, hiện tại cũng đã đổi thành bãi đỗ xe.
Khi Chử Ngôn từ trên xe xuống, lãnh đạo bệnh viện Số Hai đã chờ ở đó, liếc mắt nhìn lại, còn có thể nhìn thấy biểu ngữ “Hoan nghênh ngài Joyce đến bệnh viện chúng tôi trao đổi chỉ đạo" rất lớn trên phòng khám cao ốc đối diện cửa bệnh viện.
Một màn ở sân bay lúc trước, hẳn là đã làm cho mấy bác sĩ này biết thân phận của y, Chử Ngôn có thể cảm giác được có không ít người đang đánh giá mình, nhưng mấy người đó cũng chỉ dám lén đánh giá mà thôi, ở mặt ngoài lại tràn đầy nhiệt tình.
Hiện tại y là bác sĩ ngoại khoa não nổi tiếng nhất thế giới, rất nhiều người có tiền có thế đều được y kéo về từ ranh giới cái chết, đã sớm không phải bác sĩ nhỏ bị người bắt nạt trước kia.
“Ngài Joyce, hoan nghênh hoan nghênh!"
Chử Ngôn treo nụ cười, gật đầu mỉm cười với người trước mắt, sau đó cùng nhau tới phòng họp bệnh viện. Hiện tại tất cả đều rất bình tĩnh, nhưng y tin tưởng rất nhanh hẳn là không bình tĩnh được nữa.
Quả nhiên, liền vào lúc họ sắp đi vào phòng họp, ở sau truyền đến tiếng gọi ầm ĩ và tiếng rất nhiều người cùng nhau chạy đến: “Ngài Joyce, ngài Joyce, xin dừng bước!"
“Có việc?" Chử Ngôn xoay người, nhíu nhíu lông mày.
Trong mấy người chạy tới, có cha mẹ Đào Thu, có Ngụy Thiên Thành, còn có em gái họ của Đào Thu, nhìn thấy y, tất cả họ đều sửng sốt, mà trong mắt Ngụy Thiên Thành lập tức xuất hiện nét mừng như điên: “Chử Ngôn! Chử Ngôn anh rốt cục tìm được em!" Vừa nói, hắn còn chạy về phía Chử Ngôn.
Bảo tiêu bên cạnh Chử Ngôn tận trung với cương vị công việc ngăn cản hắn lại, tựa như lúc trước ở sân bay đối phó lãnh đạo bệnh viện Số Một, kéo Ngụy Thiên Thành qua bên cạnh.
Mấy bảo tiêu đó, vẫn là hơn bốn năm trước sau khi Chử Ngôn ở nước M cứu một ông boss mafia trong não bị bắn vào một viên đạn, đối phương cho y miễn phí, không cần y trả tiền lương, lại vô cùng nghe lời.
“Mấy người làm gì? Mau thả tôi ra! Chử Ngôn! Chử Ngôn!" Ngụy Thiên Thành phẫn nộ kêu lên
“Chử Ngôn?" Cha mẹ Đào Thu cũng là đầy mặt khiếp sợ cùng sợ hãi.
Chử Ngôn nhìn quét một vòng, liền phát hiện chung quanh có rất nhiều đang chờ xem kịch vui, y mỉm cười, cũng không để ý tới Ngụy Thiên Thành, ngược lại vào phòng họp trước, sau đó lại nhìn về phía bác sĩ theo tới: “Thời gian liền đến."
“Ngài Joyce…" Viện trưởng bệnh viện Số Hai chần chờ nhìn Ngụy Thiên Thành bị bảo tiêu cản lại.
“Người không liên quan, bảo tiêu sẽ ngăn cản." Chử Ngôn nói, vừa dứt lời, liền cảm thấy Cố Hành Diễn luôn đi theo y tay không dấu vết cào hai cái dưới lòng bàn tay y, hình như là đang đắc ý.
Y đột nhiên có chút không khống chế được biểu tình lạnh lùng của mình, nhịn không được liền lộ ra một nụ cười, đồng thời nhanh chóng vào phòng họp.
“Chử Ngôn!" Ngụy Thiên Thành hét một tiếng, nhưng hắn dưới tình huống bị hai bảo tiêu cao lớn chặn kín lại, hắn căn bản là không vào được phòng họp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa phòng họp đóng lại.
Nghĩ đến nụ cười của Chử Ngôn trước khi đóng cửa, tim Ngụy Thiên Thành đập càng ngày càng nhanh, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa kia, căn bản luyến tiếc dời tầm mắt, chỉ là nghĩ đến câu “Không liên quan" kia của Chử Ngôn, tim hắn lại nhịn không được có chút đau.
Chử Ngôn, vẫn trách hắn đi? Nhưng hắn nhất định sẽ xin y tha thứ!
So với Ngụy Thiên Thành vui vẻ, sắc mặt cha mẹ Đào Thu lại thật không dễ nhìn, vẻ mặt họ xanh mét nhìn cánh cửa kia, lại vẻ mặt xanh mét nhìn Ngụy Thiên Thành, há miệng thở dốc nói không nên lời.
Cuối cùng, vẫn là em họ Đào Thu mở miệng: “Chử Ngôn chính là ngài Joyce?"
“Chử Ngôn chính là Joyce?" Ngụy Thiên Thành chợt tỉnh lại, trợn mắt há hốc mồm.
Hắn tối hôm trước sau khi vì ảnh chụp của Đào Thu mà ồn ào với Đào Thu một trận, vốn định không để ý tới Đào Thu nữa, nhưng sau đó Đào Thu phát bệnh, cha mẹ Đào Thu đau khổ cầu xin, cuối cùng vẫn quay lại.
Chờ sau khi hắn biết Đào Thu bị người chụp được ảnh này, là vì nhìn thấy hắn ở cùng người khác, cho nên muốn phát tiết, thậm chí cố ý ép thân thể bản thân, phẫn nộ với Đào Thu, ngược lại là biến thành áy náy.
Đào Thu nếu không phải thích hắn, cũng không đến mức không khống chế được bệnh tình… Có suy nghĩ như vậy, Ngụy Thiên Thành rốt cuộc không có biện pháp giận Đào Thu, chỉ là ở bệnh viện Số Một chờ Joyce.
Kết quả, sau khi họ đợi cả sáng, lãnh đạo bệnh viện Số Một thế nhưng nói cho họ Joyce đến bệnh viện Số Hai!
Đến giờ, Ngụy Thiên Thành mới hiểu được vì sao khi lãnh đạo bệnh viện Số Một nói đến Joyce thì biểu tình lại lạ như vậy, thì ra Joyce chính là Chử Ngôn!
“Tôi còn tưởng rằng ngài Joyce là ông chú trung niên chứ, không nghĩ tới thì ra lại trẻ như vậy!"
“Trẻ tuổi thì sao? Quan trọng nhất là còn rất đẹp trai! Vừa rồi khi hắn cười, tim của tôi cũng muốn nhảy ra ngoài!"
“Đúng đó, thật đẹp trai, người như vậy làm ngôi sao cũng không thành vấn đề, không nghĩ tới dĩ nhiên là bác sĩ!"
“So với hắn, bác sĩ bệnh viện chúng ta đều là dưa méo táo nát."
“Đúng rồi, mấy người biết chưa, ngài Joyce trước kia là bác sĩ bệnh viện Số Một, còn là đồng tính…"
“Nam nhân đẹp trai như vậy dĩ nhiên là đồng tính? Quả thực không có thiên lý."
…
Mấy y tá chung quanh Ngụy Thiên Thành đang nghị luận về Chử Ngôn, Ngụy Thiên Thành nghe thấy mấy lời này, trong lòng giận dữ, la với mấy người đó: “Mấy người im miệng cho tôi!"
“Anh bệnh à!" Mấy y tá đó trừng Ngụy Thiên Thành một cái, nhưng rốt cuộc cũng có băn khoăn, không dám nói sai gì nữa.
Ngụy Thiên Thành ở cửa lớn phòng họp tới tới lui lui, tâm tình vô cùng phức tạp, hắn luôn nghĩ sau khi gặp khốn cảnh như vậy, còn bị thu lại giấy phép hành nghề y, cuộc sống của Chử Ngôn sẽ vô cùng gian khổ, mà khi họ gặp nhau, hắn có thể hảo hảo bồi thường y, nhưng hắn sao lại nghĩ đến, hiện tại Chử Ngôn lại có thân phận như vậy.
Chử Ngôn chỉ là một cô nhi, năm đó trừ hắn liền không có ai có thể dựa vào, Chử Ngôn như vậy, rốt cuộc là trở thành Joyce như thế nào?
Trong đầu Ngụy Thiên Thành tràn ngập đủ loại suy nghĩ, chỉ muốn chờ Chử Ngôn từ trong phòng để hỏi rõ ràng, lại không nghĩ vừa chờ, sẽ chờ suốt ba tiếng, mà trong lúc này, vợ chồng Đào thị vẫn đứng cạnh hắn, ánh mắt phức tạp nhìn hắn cùng cửa phòng họp đóng chặt.
Chử Ngôn cùng người giảng giải một vài ca phẫu thuật, đồng thời cũng phân tích một vài tình huống của bệnh nhân buổi chiều sẽ giải phẫu, mà chờ khi làm xong hết, cũng đã tới mười một giờ rưỡi.
“Tôi có đặt một phòng ở khách sạn gần đây, không biết ngài Joyce có hãnh diện hay không?" Viện trưởng bệnh viện số Hai cười nhìn về phía Chử Ngôn.
“Vậy thì làm phiền rồi." Chử Ngôn cười nói, dọn dẹp một chút liền đi ra ngoài.
Trợ lý mở cửa phòng họp, Chử Ngôn mới đi ra, Ngụy Thiên Thành bên cạnh liền nhào lên: “Chử Ngôn!"
“Ngài Ngụy." Chử Ngôn lúc trước cố ý không nhìn đối phương, lần này ngược lại còn chào hỏi.
“Chử Ngôn, năm đó là lỗi của anh, đều là anh không tốt, mấy năm nay anh luôn luôn tìm em…" Trên mặt Ngụy Thiên Thành tràn đầy cầu xin.
“Tôi biết." Chử Ngôn gật gật đầu, bước chân lại căn bản không ngừng, giống như với y mà nói Ngụy Thiên Thành chỉ là một người chỉ cần tùy tiện chào hỏi.
Trong mắt Ngụy Thiên Thành tràn đầy đau lòng, trực tiếp đuổi theo: “Chử Ngôn, anh mời em ăn bữa cơm, chúng ta hảo hảo tâm sự được không?"
“Xin lỗi, ngài Ngụy, tôi bề bộn nhiều việc." Chử Ngôn lại nói, nếu như là năm năm trước, nhìn thấy dạng này của Ngụy Thiên Thành, y nhất định sẽ càng đau lòng hơn Ngụy Thiên Thành, nhưng hiện tại, y chỉ cảm thấy chán ghét.
“Chử Ngôn!" Ngụy Thiên Thành dáng vẻ đau khổ như bị người phụ lòng bỏ rơi, vô cùng làm người chú ý, mà phía sau, cha mẹ Đào Thu hiển nhiên đã nhận thức được dựa vào hắn thì sẽ không có khả năng hoàn thành việc chính, chủ động ngăn cản Chử Ngôn.
“Bác sĩ Chư, cậu chính là ngài Joyce?" Cha Đào nhìn Chử Ngôn, giật giật môi.
“Không sai." Chử Ngôn gật gật đầu.
Trên mặt cha Đào hiện lên các loại cảm xúc hối hận lo lắng linh tinh, cuối cùng biến thành cầu xin: “Bác sĩ Chư, khối u trong đầu Tiểu Thu càng ngày càng lớn, đã đến tình trạng không thể không phẫu thuật, bác sĩ Chư, cậu có thể giúp Tiểu Thu mổ hay không?"
“Không thể." Trên mặt Chử Ngôn nở một nụ cười phong tình vô hạn.
Y vốn nghĩ đến lấy tình huống thân thể của Đào Thu hiện tại, chuyện ảnh chụp, cha Đào mẹ Đào còn có Ngụy Thiên Thành đều gạt cậu ta, lại không nghĩ rằng ảnh chụp vừa xuất hiện, ngay cả khi cha mẹ Đào Thu còn chưa biết chuyện, Ngụy Thiên Thành thế nhưng cũng đã đưa ảnh cho Đào Thu xem, còn ồn ào với Đào Thu một trận.
Ngụy Thiên Thành luôn biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng lo lắng cho thân thể của Đào Thu, nhưng nhìn hành vi bây giờ của hắn… Hắn chỉ sợ cũng không thật sự lo lắng cho thân thể của Đào Thu đi?
Chử Ngôn sửa lại lịch trình của mình ở thành phố H lần nữa, sau đó đến phòng bếp, tính hầm canh.
Cuộc sống hiện tại của y vô cùng quy luật, từ đầu tuần tới thứ sáu mỗi ngày đều làm một ca giải phẫu, cuối tuần nghỉ ngơi, cũng không thức đêm hoặc là làm việc quá độ, mà thời gian rãnh, trừ học tập rèn luyện chính là làm bạn với người nhà.
Y làm như vậy, là vì hưởng thụ cuộc sống, cũng là vì sức khỏe của mình —— chỉ khi có được thân thể tốt, y mới có được sự nghiệp cùng tình yêu hoàn mỹ.
“Thật thơm." Cố Hành Diễn đứng ở bên người Chử Ngôn, nhìn nhìn nồi canh kia, lại đi nhìn Chử Ngôn.
“Có thơm cũng không phải cho anh uống." Chử Ngôn bỏ vài khoai từ phơi nắng cắt miếng vào, canh này là y dựa theo tình huống thân thể của Cố lão gia tử mà nấu, một chút cũng không đầy mỡ, lại bổ khí dưỡng huyết.
“Em cũng nấu cho anh đi," Cố Hành Diễn nói, “Ngày mai anh còn phải liều mình bồi quân tử."
“Cái gì mà liều mình bồi quân tử? Rõ ràng là anh kiên trì muốn đi theo." Chử Ngôn nói, ngày mai là đầu tuần, đến lúc đó y liền phải đi bệnh viện Số Hai tiến hành trao đổi, buổi chiều còn sắp xếp một ca giải phẫu.
Trước kia chuyện như vậy, Cố Hành Diễn đều sẽ không đi theo, lần này lại đặc biệt sắp xếp thời gian rãnh… Người này, làm việc luôn rất hợp với tâm ý của y.
“Phải không?" Cố Hành Diễn nhàn nhạt hỏi.
“Được rồi được rồi, em cũng có nấu cho anh, liền hầm trong nồi điện bên kia." Chử Ngôn chỉ chỉ bên cạnh, canh hầm trong nồi kia không bỏ dược liệu gì, càng thích hợp cho y cùng Cố Hành Diễn ăn.
Nấu hai nồi canh với Chử Ngôn mà nói là không tốn bao nhiêu thời gian, Cố lão gia tử lại rất vui, Cố Hành Diễn càng không dấu vết nói mấy câu khoe khoang như là “Canh này tuy ăn ngon, nhưng con mỗi ngày ăn đều sắp ngán" linh tinh, làm cho Cố lão gia tử rất bất mãn.
Chử Ngôn nhìn một màn này, ủ dột đè nén dưới đáy lòng khi một lần nữa quay về thành phố H, đột nhiên liền tiêu tán không ít.
Ngày hôm sau Chử Ngôn vừa rời giường, Cố Hành Diễn liền lấy ra bộ đồ tây mà hai người lúc trước định chế ở nước ngoài, hai bộ âu phục một đen một trắng kiểu dáng hoàn toàn giống nhau, thậm chí ngay cả nút thắt ở trên cũng giống nhau như đúc.
“Em phải đi phẫu thuật, không thích hợp mặc cái này." Chử Ngôn nhìn thấy hai bộ quần áo giá trị con người phong cách sang quý kia, liền có chút không nói gì.
“Đồ đôi." Cố Hành Diễn vừa nói, vừa cẩn thận tỉ mỉ chải tóc cho mình, cả người tràn ngập một cỗ khí chất tinh anh.
Chử Ngôn sửng sốt, lại nhịn không được khẽ cười, thì ra quần áo cùng kiểu dáng chỉ khác số đo màu sắc của y và Cố Hành Diễn, ở trong mắt Cố Hành Diễn tất cả đều là đồ đôi? Y lúc trước còn tưởng rằng Cố Hành Diễn là vì bớt việc, mới mua cùng một bộ cho hai người.
Cười trong chốc lát, Chử Ngôn rốt cuộc vẫn thay bộ âu phục màu trắng kia, mà quần áo định chế theo thân này, không thể nghi ngờ giúp y càng xinh đẹp.
Độ ấm trong mắt Cố Hành Diễn nháy mắt liền cao không ít, thấy thế, Chử Ngôn lửa cháy đổ thêm dầu còn phao cái mị nhãn cho hắn.
“Anh nhớ kỹ trước, đợi lát nữa thu thập em." Cố Hành Diễn hít sâu một hơi.
“Em chờ." Chử Ngôn lại phao một cái mị nhãn.
Năm năm qua, bệnh viện Số Hai cũng có một ít biến hóa, trước kia bệnh viện này có một hồ nước nuôi cá chép, hiện tại cũng đã đổi thành bãi đỗ xe.
Khi Chử Ngôn từ trên xe xuống, lãnh đạo bệnh viện Số Hai đã chờ ở đó, liếc mắt nhìn lại, còn có thể nhìn thấy biểu ngữ “Hoan nghênh ngài Joyce đến bệnh viện chúng tôi trao đổi chỉ đạo" rất lớn trên phòng khám cao ốc đối diện cửa bệnh viện.
Một màn ở sân bay lúc trước, hẳn là đã làm cho mấy bác sĩ này biết thân phận của y, Chử Ngôn có thể cảm giác được có không ít người đang đánh giá mình, nhưng mấy người đó cũng chỉ dám lén đánh giá mà thôi, ở mặt ngoài lại tràn đầy nhiệt tình.
Hiện tại y là bác sĩ ngoại khoa não nổi tiếng nhất thế giới, rất nhiều người có tiền có thế đều được y kéo về từ ranh giới cái chết, đã sớm không phải bác sĩ nhỏ bị người bắt nạt trước kia.
“Ngài Joyce, hoan nghênh hoan nghênh!"
Chử Ngôn treo nụ cười, gật đầu mỉm cười với người trước mắt, sau đó cùng nhau tới phòng họp bệnh viện. Hiện tại tất cả đều rất bình tĩnh, nhưng y tin tưởng rất nhanh hẳn là không bình tĩnh được nữa.
Quả nhiên, liền vào lúc họ sắp đi vào phòng họp, ở sau truyền đến tiếng gọi ầm ĩ và tiếng rất nhiều người cùng nhau chạy đến: “Ngài Joyce, ngài Joyce, xin dừng bước!"
“Có việc?" Chử Ngôn xoay người, nhíu nhíu lông mày.
Trong mấy người chạy tới, có cha mẹ Đào Thu, có Ngụy Thiên Thành, còn có em gái họ của Đào Thu, nhìn thấy y, tất cả họ đều sửng sốt, mà trong mắt Ngụy Thiên Thành lập tức xuất hiện nét mừng như điên: “Chử Ngôn! Chử Ngôn anh rốt cục tìm được em!" Vừa nói, hắn còn chạy về phía Chử Ngôn.
Bảo tiêu bên cạnh Chử Ngôn tận trung với cương vị công việc ngăn cản hắn lại, tựa như lúc trước ở sân bay đối phó lãnh đạo bệnh viện Số Một, kéo Ngụy Thiên Thành qua bên cạnh.
Mấy bảo tiêu đó, vẫn là hơn bốn năm trước sau khi Chử Ngôn ở nước M cứu một ông boss mafia trong não bị bắn vào một viên đạn, đối phương cho y miễn phí, không cần y trả tiền lương, lại vô cùng nghe lời.
“Mấy người làm gì? Mau thả tôi ra! Chử Ngôn! Chử Ngôn!" Ngụy Thiên Thành phẫn nộ kêu lên
“Chử Ngôn?" Cha mẹ Đào Thu cũng là đầy mặt khiếp sợ cùng sợ hãi.
Chử Ngôn nhìn quét một vòng, liền phát hiện chung quanh có rất nhiều đang chờ xem kịch vui, y mỉm cười, cũng không để ý tới Ngụy Thiên Thành, ngược lại vào phòng họp trước, sau đó lại nhìn về phía bác sĩ theo tới: “Thời gian liền đến."
“Ngài Joyce…" Viện trưởng bệnh viện Số Hai chần chờ nhìn Ngụy Thiên Thành bị bảo tiêu cản lại.
“Người không liên quan, bảo tiêu sẽ ngăn cản." Chử Ngôn nói, vừa dứt lời, liền cảm thấy Cố Hành Diễn luôn đi theo y tay không dấu vết cào hai cái dưới lòng bàn tay y, hình như là đang đắc ý.
Y đột nhiên có chút không khống chế được biểu tình lạnh lùng của mình, nhịn không được liền lộ ra một nụ cười, đồng thời nhanh chóng vào phòng họp.
“Chử Ngôn!" Ngụy Thiên Thành hét một tiếng, nhưng hắn dưới tình huống bị hai bảo tiêu cao lớn chặn kín lại, hắn căn bản là không vào được phòng họp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa phòng họp đóng lại.
Nghĩ đến nụ cười của Chử Ngôn trước khi đóng cửa, tim Ngụy Thiên Thành đập càng ngày càng nhanh, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa kia, căn bản luyến tiếc dời tầm mắt, chỉ là nghĩ đến câu “Không liên quan" kia của Chử Ngôn, tim hắn lại nhịn không được có chút đau.
Chử Ngôn, vẫn trách hắn đi? Nhưng hắn nhất định sẽ xin y tha thứ!
So với Ngụy Thiên Thành vui vẻ, sắc mặt cha mẹ Đào Thu lại thật không dễ nhìn, vẻ mặt họ xanh mét nhìn cánh cửa kia, lại vẻ mặt xanh mét nhìn Ngụy Thiên Thành, há miệng thở dốc nói không nên lời.
Cuối cùng, vẫn là em họ Đào Thu mở miệng: “Chử Ngôn chính là ngài Joyce?"
“Chử Ngôn chính là Joyce?" Ngụy Thiên Thành chợt tỉnh lại, trợn mắt há hốc mồm.
Hắn tối hôm trước sau khi vì ảnh chụp của Đào Thu mà ồn ào với Đào Thu một trận, vốn định không để ý tới Đào Thu nữa, nhưng sau đó Đào Thu phát bệnh, cha mẹ Đào Thu đau khổ cầu xin, cuối cùng vẫn quay lại.
Chờ sau khi hắn biết Đào Thu bị người chụp được ảnh này, là vì nhìn thấy hắn ở cùng người khác, cho nên muốn phát tiết, thậm chí cố ý ép thân thể bản thân, phẫn nộ với Đào Thu, ngược lại là biến thành áy náy.
Đào Thu nếu không phải thích hắn, cũng không đến mức không khống chế được bệnh tình… Có suy nghĩ như vậy, Ngụy Thiên Thành rốt cuộc không có biện pháp giận Đào Thu, chỉ là ở bệnh viện Số Một chờ Joyce.
Kết quả, sau khi họ đợi cả sáng, lãnh đạo bệnh viện Số Một thế nhưng nói cho họ Joyce đến bệnh viện Số Hai!
Đến giờ, Ngụy Thiên Thành mới hiểu được vì sao khi lãnh đạo bệnh viện Số Một nói đến Joyce thì biểu tình lại lạ như vậy, thì ra Joyce chính là Chử Ngôn!
“Tôi còn tưởng rằng ngài Joyce là ông chú trung niên chứ, không nghĩ tới thì ra lại trẻ như vậy!"
“Trẻ tuổi thì sao? Quan trọng nhất là còn rất đẹp trai! Vừa rồi khi hắn cười, tim của tôi cũng muốn nhảy ra ngoài!"
“Đúng đó, thật đẹp trai, người như vậy làm ngôi sao cũng không thành vấn đề, không nghĩ tới dĩ nhiên là bác sĩ!"
“So với hắn, bác sĩ bệnh viện chúng ta đều là dưa méo táo nát."
“Đúng rồi, mấy người biết chưa, ngài Joyce trước kia là bác sĩ bệnh viện Số Một, còn là đồng tính…"
“Nam nhân đẹp trai như vậy dĩ nhiên là đồng tính? Quả thực không có thiên lý."
…
Mấy y tá chung quanh Ngụy Thiên Thành đang nghị luận về Chử Ngôn, Ngụy Thiên Thành nghe thấy mấy lời này, trong lòng giận dữ, la với mấy người đó: “Mấy người im miệng cho tôi!"
“Anh bệnh à!" Mấy y tá đó trừng Ngụy Thiên Thành một cái, nhưng rốt cuộc cũng có băn khoăn, không dám nói sai gì nữa.
Ngụy Thiên Thành ở cửa lớn phòng họp tới tới lui lui, tâm tình vô cùng phức tạp, hắn luôn nghĩ sau khi gặp khốn cảnh như vậy, còn bị thu lại giấy phép hành nghề y, cuộc sống của Chử Ngôn sẽ vô cùng gian khổ, mà khi họ gặp nhau, hắn có thể hảo hảo bồi thường y, nhưng hắn sao lại nghĩ đến, hiện tại Chử Ngôn lại có thân phận như vậy.
Chử Ngôn chỉ là một cô nhi, năm đó trừ hắn liền không có ai có thể dựa vào, Chử Ngôn như vậy, rốt cuộc là trở thành Joyce như thế nào?
Trong đầu Ngụy Thiên Thành tràn ngập đủ loại suy nghĩ, chỉ muốn chờ Chử Ngôn từ trong phòng để hỏi rõ ràng, lại không nghĩ vừa chờ, sẽ chờ suốt ba tiếng, mà trong lúc này, vợ chồng Đào thị vẫn đứng cạnh hắn, ánh mắt phức tạp nhìn hắn cùng cửa phòng họp đóng chặt.
Chử Ngôn cùng người giảng giải một vài ca phẫu thuật, đồng thời cũng phân tích một vài tình huống của bệnh nhân buổi chiều sẽ giải phẫu, mà chờ khi làm xong hết, cũng đã tới mười một giờ rưỡi.
“Tôi có đặt một phòng ở khách sạn gần đây, không biết ngài Joyce có hãnh diện hay không?" Viện trưởng bệnh viện số Hai cười nhìn về phía Chử Ngôn.
“Vậy thì làm phiền rồi." Chử Ngôn cười nói, dọn dẹp một chút liền đi ra ngoài.
Trợ lý mở cửa phòng họp, Chử Ngôn mới đi ra, Ngụy Thiên Thành bên cạnh liền nhào lên: “Chử Ngôn!"
“Ngài Ngụy." Chử Ngôn lúc trước cố ý không nhìn đối phương, lần này ngược lại còn chào hỏi.
“Chử Ngôn, năm đó là lỗi của anh, đều là anh không tốt, mấy năm nay anh luôn luôn tìm em…" Trên mặt Ngụy Thiên Thành tràn đầy cầu xin.
“Tôi biết." Chử Ngôn gật gật đầu, bước chân lại căn bản không ngừng, giống như với y mà nói Ngụy Thiên Thành chỉ là một người chỉ cần tùy tiện chào hỏi.
Trong mắt Ngụy Thiên Thành tràn đầy đau lòng, trực tiếp đuổi theo: “Chử Ngôn, anh mời em ăn bữa cơm, chúng ta hảo hảo tâm sự được không?"
“Xin lỗi, ngài Ngụy, tôi bề bộn nhiều việc." Chử Ngôn lại nói, nếu như là năm năm trước, nhìn thấy dạng này của Ngụy Thiên Thành, y nhất định sẽ càng đau lòng hơn Ngụy Thiên Thành, nhưng hiện tại, y chỉ cảm thấy chán ghét.
“Chử Ngôn!" Ngụy Thiên Thành dáng vẻ đau khổ như bị người phụ lòng bỏ rơi, vô cùng làm người chú ý, mà phía sau, cha mẹ Đào Thu hiển nhiên đã nhận thức được dựa vào hắn thì sẽ không có khả năng hoàn thành việc chính, chủ động ngăn cản Chử Ngôn.
“Bác sĩ Chư, cậu chính là ngài Joyce?" Cha Đào nhìn Chử Ngôn, giật giật môi.
“Không sai." Chử Ngôn gật gật đầu.
Trên mặt cha Đào hiện lên các loại cảm xúc hối hận lo lắng linh tinh, cuối cùng biến thành cầu xin: “Bác sĩ Chư, khối u trong đầu Tiểu Thu càng ngày càng lớn, đã đến tình trạng không thể không phẫu thuật, bác sĩ Chư, cậu có thể giúp Tiểu Thu mổ hay không?"
“Không thể." Trên mặt Chử Ngôn nở một nụ cười phong tình vô hạn.
Tác giả :
Quyết Tuyệt