Ta Không Thành Tiên
Chương 146: Kiếp vân trăm dặm
Dù lúc trước chưa từng được lĩnh giáo uy lực của lĩnh vực vô địch nhưng khi vừa nhìn thấy màn sáng mênh mang này Đường Bất Dạ đã có thể đoán được: Đây chính là một năng lực khác được không hải trao cho.
Nữ tu sĩ trước mặt này chính là dược nữ Lục Hương Lãnh của Bạch Nguyệt cốc.
Đường Bất Dạ cũng đã nghe danh nàng từ trước, có điều hắn không nghĩ rằng lúc này đối phương lại đến đứng chắn trước mặt mình.
Trong ánh mắt lạnh lùng của Lục Hương Lãnh, bàn tay Đường Bất Dạ nắm chặt Cửu Trương Cơ, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: “Lục tiên tử hà tất miễn cưỡng đứng ra? Ta không hề có ác ý. Tiểu hội Tả Tam Thiên luôn có được thua thắng bại, tiên tử hiện giờ thân mang trọng thương, nỗ lực chống đỡ cũng chỉ có thể cản được ta một hai, hà tất?"
Hà tất?
Lục Hương Lãnh cũng muốn hỏi chính mình một câu “hà tất", nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh chiếc búa lăng không bay tới lúc trước cùng một bóng người màu trắng mộc mạc.
Dù sắc mặt tái nhợt, bên môi nàng vẫn giữ nụ cười đoan trang, vết máu đầy người lại không giảm một phần khí độ.
"Ta cũng muốn hỏi một câu hà tất, chỉ tiếc người ta muốn hỏi bây giờ đã bị Đường đạo hữu đánh bị thương. Để hỏi một câu hà tất đó, Hương Lãnh đành phải châu chấu đá xe“.
Đường Bất Dạ vừa mới hỏi nàng một câu hà tất, Lục Hương Lãnh chẳng lẽ lại không muốn hỏi Kiến Sầu một câu hà tất?
Nhưng có đáp án sao?
Nàng gần như đã có thể đoán được đáp án của Kiến Sầu.
Vì vậy lúc này đối mặt với câu hỏi của Đường Bất Dạ, nàng cần gì phải trả lời?
Đường Bất Dạ kì thực không hề có ác ý gì.
Có điều...
Hắn đột nhiên phát hiện một chút dị thường: Hắn cực kì rõ ràng sức tấn công mạnh mẽ của Nhất Trương Cơ, lần trước đánh bại Ngụy Lâm, sau khi Ngụy Lâm bị loại, đạo ấn không hải thuộc về Ngụy Lâm liền tự động bay đến mi tâm hắn.
Nhưng bây giờ thì sao?
Kiến Sầu rõ ràng đã bại, nhưng đạo ấn thuộc về Kiến Sầu lại không hề bay đến chỗ hắn.
Cho nên chỉ có một khả năng.
Nàng còn chưa hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, cũng chưa bị không hải đuổi ra ngoài.
Theo hắn thấy, dưới mặt biển nhuốm máu kia còn có nguy hiểm ẩn giấu.
Ánh mắt nhìn Lục Hương Lãnh cuối cùng dần dần lạnh đi.
Ngón tay Đường Bất Dạ nắm Cửu Trương Cơ cũng càng ngày càng chặt: “Lục tiên tử rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt thì cũng đừng trách Đường mỗ không khách khí!"
Vừa dứt lời, hắn đã hóa thành một vệt sáng đánh thẳng về phía Lục Hương Lãnh.
Rầm!
Lĩnh vực vô địch vẫn đang mở ra, chỉ cần Lục Hương Lãnh còn có năng lực duy trì, bên trong lĩnh vực này nàng chính là vô địch, bất kì ai cũng không thể làm gì được nàng.
Đây là vô địch về phòng ngự.
Đường Bất Dạ đâu ngờ trong không hải lại có đạo ấn nghịch thiên như vậy, bị lĩnh vực vô địch chặn lại cách người Lục Hương Lãnh ba trượng.
"Cái gì?"
Xẹt!
Một vệt sáng màu vàng tím đâm xẹt qua má hắn.
Lạnh lẽo thấu xương.
Đòn tấn công của Đường Bất Dạ chung quy vẫn tác động đến Lục Hương Lãnh, nàng khẽ run lên nhưng vẫn cắn răng đứng yên, ánh sáng màu vàng tím trong tay yếu đi một chút, dường như đã sắp không chống đỡ được nữa, nhưng ngay sau đó được nàng thúc giục lại một lần nữa sáng lên.
"Đạo ấn này..."
Thật mạnh!
Đường Bất Dạ bắn ngược về phía sau, khí huyết trào lên trong thân thể, nhưng lúc hắn ngước mắt lên nhìn Lục Hương Lãnh, hai mắt hắn lại tỏa sáng.
"Không tốt!"
Khương Vấn Triều cách đó không xa nhìn thấy nhíu mày.
"Đường Bất Dạ đã có hai đạo ấn không hải, bây giờ Lục tiên tử đã sức cùng lực kiệt, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu nữa, nếu bị hắn đánh bại, chỉ sợ..."
Chỉ sợ phiền phức sẽ rất lớn.
Trong tay Đường Bất Dạ vừa có biển sâu trói buộc vừa có thủy không độn, bản lãnh vốn cũng đã rất đáng sợ, so với những người khác đã chiếm lợi thế rất lớn. Nếu để hắn lại cướp được lĩnh vực vô địch nữa...
Không ai dám nghĩ tới tình hình tiếp theo.
Trong không hải này còn có ai là đối thủ của hắn?
Đến lúc đó đừng nói là tỉ thí, chỉ sợ những người ở đây toàn bộ không ai thoát được.
Tiểu Kim ôm dưa hấu đang đứng bên cạnh Khương Vấn Triều. Lúc trước Khương Vấn Triều và Tiểu Kim cùng phát hiện động tĩnh đến đây, bây giờ thấy Đường Bất Dạ không ngừng mãnh công Lục Hương Lãnh, chỉ sợ Lục Hương Lãnh không chống đỡ được bao lâu, Khương Vấn Triều dứt khoát quay sang hỏi Tiểu Kim: “Động thủ không?"
"Cái gì?"
Tiểu Kim ngẩn ra, nghe xong lời này còn chưa phản ứng lại được.
Có điều sau khi bắt gặp ánh mắt Khương Vấn Triều, hắn liền tỉnh ngộ, vỗ trán hưng phấn kêu to lên: “Động động động động! Đánh đánh đánh đánh! Dám bắt nạt Lục tiên tử tỷ tỷ cho ta đan dược, người xấu! Đi, đánh hắn!"
Vù!
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Kim đi chân đất mặc áo da thú giống như dã nhân đã vung nắm đấm lao về phía Đường Bất Dạ.
Tốc độ so với Khương Vấn Triều còn nhanh hơn rất nhiều.
Nắm đấm rất lớn mang theo tiếng xé gió ập tới.
Rầm!
Một quyền đánh thẳng đến trước mặt Đường Bất Dạ.
Đường Bất Dạ còn đang tập trung tấn công Lục Hương Lãnh đâu nghĩ rằng lại có người lao tới đánh lén? Hắn khẽ động tâm niệm định khởi động thủy không độn tránh né, nhưng hoàn toàn không kịp.
Một quyền mạnh mẽ đập thẳng vào ngực Đường Bất Dạ, hắn không thể giữ được thăng bằng, bị đấm bay thẳng về phía sau.
"Ô e! Thành công rồi!"
Tiểu Kim hưng phấn vung nắm đấm hô to.
Khương Vấn Triều lúc này mới khoan thai bay đến, tay áo bào lá phong rộng rãi phất lên, khí thế ngưng tụ, trên mặt mang nụ cười, dừng lại bên cạnh Lục Hương Lãnh.
Trong ánh mắt hơi kinh ngạc của, hắn cười cười, gật đầu nói: “Vòng tâm ý châu được tiên tử tặng đan dược, bây giờ đến lúc bọn ta đáp lễ!"
“..."
Đây đúng là một lí do rất đường hoàng.
Lục Hương Lãnh yên lặng một lát, đáy lòng lại có một cảm giác khó tả. Cuối cùng nàng không nói lời nào, chỉ nắm chặt ánh sáng màu vàng tím trong tay, chiến ý trong mắt chậm rãi dâng lên.
Bây giờ biến thành ba đấu một.
Ai cũng không ngờ tình hình lại phát triển thành như vậy.
Tả Lưu đang đứng giữa không trung quả thực kích động muốn quỳ lạy: “Đánh hội đồng! Trời ạ, các ngươi lại dám đánh hội đồng! Quá vô sỉ, quá bỉ ổi, quá không biết xấu hổ, chuyện như vậy sao các ngươi có thể không gọi bản lưu manh đi cùng? Cho ta đi với!"
Nói dứt lời, thân hình hắn lóe lên, không ngờ lại biến mất giữa không trung.
Đường Bất Dạ vừa mới ổn định lại thân hình giữa không trung lập tức cảm thấy nguy hiểm.
Là tên quái vật có thể tàng hình kia.
Nhóm người này...
Linh quang chợt lóe trong đầu, Đường Bất Dạ đã hiểu mình sai ở đâu.
Hắn vô tình để lộ ý định cướp đoạt đạo ấn không hải khi ra tay với Lục Hương Lãnh, rõ ràng làm tất cả mọi người đều cảm thấy nguy hiểm. Không có người nào dám để hắn hạ thủ với Lục Hương Lãnh!
Chỉ vì đạo ấn không hải Lục Hương Lãnh có được quá mức đặc thù, quá mức nghịch thiên!
Lúc này Đường Bất Dạ giống như là một con sói lạc vào đàn dê, bởi vì có sức mạnh siêu quần nên bị tất cả mọi người kiêng kị, trở thành cái gai trong mắt bọn họ.
Không ai cho rằng hắn có thiện ý.
Thế là những người này vốn mạnh ai nấy làm, sau khi phát hiện ý đồ của hắn cũng liên hợp lại.
Chẳng hạn như bây giờ Như Hoa công tử đang rơi vào khổ não.
Trên hải bàn, những chấm sáng vẫn không hề ít đi. Chấm sáng tượng trưng co Kiến Sầu chỉ chìm xuống biển chứ không bị tắt.
Cũng có nghĩa Kiến Sầu còn chưa bị loại.
Đúng là sống dai thật.
Có điều bây giờ...
"Ai da, ba đánh một, đúng là không hay ho chút nào. Sao có thể bắt nạt một tu sĩ bên ngoài như vậy chứ?"
Như Hoa công tử sờ cái cằm nhọn, xem chiến cuộc phía trước, thật sự là có chút do dự.
"Rốt cuộc là nên đứng đây xem trò hay là chạy tới cùng đánh, hoặc dứt khoát mặc kệ bọn họ sống chết thế nào đi tìm tung tích rồng đen trước?"
Đúng là lựa chọn khó khăn.
Hắn cau mày suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên bật ngón tay.
Tay hắn đưa lên vạt áo trước ngực, một làn sáng màu hồng nhạt lan ra. Như Hoa công tử lấy ra một đóa mẫu đơn quý phái từ hình thêo một bông hoa mẫu đơn màu hồng nhạt trên vạt áo.
"Thôi được, ngắt cánh hoa xem nên làm gì nào!"
Trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, ngón tay nhỏ nhắn cực kì tao nhã của Như Hoa công tử cầm lấy một cánh hoa.
Nhưng khi chuẩn bị ngắt cánh hoa này xuống, hắn bỗng dừng lại.
"Một đóa mẫu đơn hoa lệ có thể sánh ngang bản công tử, ta làm sao có thể nhẫn tâm phá nát được?"
Hắn lầm bẩm rồi lại bỏ tay xuống.
Ờ, thực ra cũng không phải quá khó lựa chọn. Mọi người đều đang đánh nhau, ba Trung Vực đánh một Bắc Vực, có nói thế nào thì mình cũng là một tu sĩ Trung Vực. Bên ngoài còn có bao nhiêu người đang xem, nếu bây giờ mình chạy hoặc khoanh tay đứng nhìn, sau này mọi người gặp mặt cũng không tiện. Dù không muốn động thủ cho lắm nhưng làm bộ làm tịch một chút nhất định là không sai.
Thế là...
Quyết định!
Ngón tay Như Hoa công tử cầm đóa mẫu đơn, trên gương mặt lập tức lộ ra một nụ cười còn kiều diễm hơn hoa: “Ờ thì đánh hội đồng một trận vậy!"
Nói xong hắn kẹp đáo hoa giữa hai ngón tay, đạp gió lạnh trên không hải bay đến tấn công Đường Bất Dạ.
Đường Bất Dạ vốn bị ba người vây công đã đỡ trái hở phải, lúc này lại tăng thêm một tầng áp lực.
Dù có thủy không độn nên chưa đến mức rơi vào cảnh bị ba người bao vây, nhưng linh lực tiêu hao kịch liệt cũng khiến hắn khó mà chịu được.
Lúc này lại thêm Như Hoa công tử, sắc mặt Đường Bất Dạ lập tức sầm xuống.
“..."
“..."
“..."
Chân núi Côn Ngô tĩnh lặng.
Từ trên xuống dưới Ngũ Di tông toàn bộ há hốc mồm, từ trên xuống dưới Thông Linh các cũng đưa mắt nhìn nhau, các nữ tu sĩ Bạch Nguyệt cốc thì thở phào một hơi...
Còn các tu sĩ đứng xem dưới chân Côn Ngô thì trong đầu chỉ có ý nghĩ kì lạ: Tại sao chiến cuộc lại phát triển thành như bây giờ?
Bốn người vây công một người!
Trừ Hạ Hầu Xá vẫn thờ ơ lạnh nhạt, tất cả đều đã động thủ!
Bọn họ không ngại mất mặt sao?
Lục Hương Lãnh đã đành, qua đối thoai giữa nàng và Kiến Sầu có thể đoán được hai người giao tình không nhạt, đứng ra ngăn cản Đường Bất Dạ chính là chuyện bình thường. Khương Vấn Triều và Tiểu Kim xem như có “duyên phận" với Lục Hương Lãnh qua vòng tâm ý châu, dù sao cũng từng được Lục tiên tử thiện ý tặng đan dược, Lục Hương Lãnh gặp nạn bọn họ ra tay giúp đỡ cũng không thể trách được.
Nhưng Như Hoa công tử ngươi cũng tham gia làm cái gì?
Không ít tu sĩ đồng môn Ngũ Di tông quả thực đều không tin vào ămts mình, khóe miệng Đào Chương cũng giật giật, quả thực không sao tin nổi người cầm một đóa hoa nhỏ đánh nhau với Đường Bất Dạ kia lại chính là gã đồng môn thiên tài tính cách kì quái luôn luôn ăn trên ngồi trước.
Lúc này trong không hải đã là một trận loạn chiến.
Đường Bất Dạ có tu vi kim đan hậu kì, cấp bậc đè hết những người khác. Hơn nữa trong tay hắn có hai đạo ấn không hải, cũng nhiều hơn mọi người một đạo ấn, hơn nữa còn có Cửu Trương Cơ không biết sẽ phát động khi nào, thật sự làm mọi người hết sức kiêng kị.
Cho nên trận chiến này cũng coi như gay cấn, mặc dù nằm ở hạ phong tuyệt đối nhưng Đường Bất Dạ cũng chưa đến mức lập tức bị thua.
Trận chiến ngày càng quyết liệt, chỉ sợ là không thể kết thúc sớm được.
Hoành Hư chân nhân vẫn đứng sánh vai Phù Đạo sơn nhân, có điều ánh mắt hai người lại không hề theo dõi chiến cuộc.
Trên không hải, bóng dáng Kiến Sầu sớm đã biến mất, máu tươi loang trên mặt biển cũng nhanh chóng bị nước biển pha loãng, không còn dấu vết gì nữa.
Póc!
Một bọt khí đột nhiên từ đáy biển chậm rãi nổi lên, lên đến mặt biển liền vỡ tan.
Thế là một gợn sóng nhỏ nhẹ nhàng lan ra.
Tất cả mọi người đang kịch chiến đều không chú ý tới chi tiết rất nhỏ này.
Mặt biển bỗng chốc thay đổi.
Gơn sóng đó chỉ là khởi đầu, sau đó là một dòng xoáy nho nhỏ kéo theo nước biển chậm rãi xoay tròn, thanh thế càng ngày càng lớn...
Ánh mắt Phù Đạo sơn nhân đột nhiên sáng ngời, sau đó ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha ha, cơ hội, cơ hội, thì ra là thế!"
Hoành Hư chân nhân cũng hơi bất ngờ.
Nghe thấy tiếng cười lộ rõ vẻ vui mừng của Phù Đạo sơn nhân, lão mơ hồ gật đầu, cũng khẽ cười nói: “Chúc mừng Phù Đạo huynh!"
"Ha ha ha..."
Phù Đạo sơn nhân cực kì sảng khoái, một tảng đá lớn đè trong lòng rơi xuống đất, tiếng cười sung sướng vô cùng.
Có điều cả chân núi Côn Ngô không có mấy người hiểu rốt cuộc lão đang cười cái gì.
Hạ Hầu Xá lẳng lặng đứng trên mặt biển.
U Mộng Dẫn trong tay hắn không biết đã biến mất từ khi nào, bộ trường bào màu đỏ sậm làm mọi người kiêng dè che kín thân hình hắn, hai tay hắn buông xuống, dường như không hề có ý định động thủ.
Ánh mắt hắn nhìn xuống mặt biển.
Khi dòng xoáy nho nhỏ hình thành, hắn là người đầu tiên phát hiện. Đồng thời hắn còn phát hiện một khí tức mênh mông thâm trầm đến từ giữa đất trời.
Dòng xoáy nho nhỏ vừa hình thành, trên trời cao, từng đám mây từ bốn phương tám hướng chậm rãi tụ tập vào giữa, thẳng phía trên dòng xoáy đó.
Cảnh tượng này chính Hạ Hầu Xá cũng đã từng trải qua.
Thậm chí có thể nói, tất cả các tu sĩ lúc này còn ở trong không hải đều không quên cảnh tượng này.
Đáp án rất sinh động.
Ào ào!
Trong lúc tâm niệm Hạ Hầu Xá xoay chuyển, dòng xoáy trên mặt biển cũng bắt đầu điên cuồng mở rộng.
Như đáy biển đột nhiên nứt ra một vực thẳm khổng lồ không ngừng nuốt hết nước biển phía trên, lấy dòng xoáy nho nhỏ lúc trước làm trung tâm, cả mặt biển không ngờ lại bắt đầu điên cuồng sụt xuống.
Mặt biển sụp xuống.
Một dòng xoáy kinh khủng nhanh chóng hình thành.
Đường Bất Dạ đang kịch chiến đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời.
Sóng biển phát ra tiếng động ầm ầm át hết tất cả những âm thanh khác giữa trời đất.
Tầng mây tích tụ ngày càng dày tỏa ra một khí tức đáng sợ.
Đó là sức mạnh của trời đất, một loại trấn áp đối với tất cả các tu sĩ muốn vượt qua cảnh giới.
Tầng mây càng ngày càng dày, cũng càng ngày càng rộng.
Một dặm, hai dặm, ba dặm...
Mười dặm, hai mươi dặm, ba mươi dặm...
Kiếp vân trăm dặm!
Sao có thẻ như vậy được?
Tu sĩ kết đan xuất hiện kiếp vân không phải là ít, thứ nhất là hạng người kinh tài tuyệt diễm, trời đất dùng lôi kiếp để khảo nghiệm, thứ hai là kẻ làm trái đạo trời đất, trời đất dùng lôi kiếp trừng phạt.
Toàn bộ các tu sĩ đắc đạo nổi danh trên Thập Cửu Châu, không một ai là không có lôi kiếp.
Lúc Đường Bất Dạ kết đan từng có kiếp vân ba mươi dặm bao phủ đầy trời, là một chuyện lạ của Bắc Vực gần mười năm nay.
Bây giờ hắn nhìn thấy gì?
Toàn bộ đỉnh đầu đều là kiếp vân!
Trăm dặm!
Kiếp vân trăm dặm!
Có người đang kết đan...
Nhưng trong không hải còn có ai chưa kết đan?
Trong đầu nhanh chóng hiện lên một hình bóng, Đường Bất Dạ hít sâu một hơi.
Cô ta?
Thế này là kinh tài tuyệt diễm đến cực hạn hay là trời cao cho rằng Kiến Sầu làm trái đạo trời đất đến cực hạn?
Dưới biển sâu.
Dù đã mất ý thức, bàn tay xinh xắn vẫn nắm chặt chiếc búa to lớn.
Quỷ Phủ nặng nề nghiêng nghiêng chĩa xuống, kéo thân thể Kiến Sầu ngày càng chìm sâu.
Ánh mặt trời từ mặt biển chiếu xuống, càng xuống sâu lại càng yếu. Ánh sáng xung quanh mỗi lúc một mờ hơn.
Cuối cùng nàng như trở lại khởi nguyên của thế giới, tất cả chỉ còn bóng tối.
Tối tăm làm người ta yên tâm, có thể tháo bỏ hết thảy ngụy trang, tất cả kiên cường, phóng thích mệt mỏi trong bóng tối thâm trầm, để mặc chính mình nằm trong một quầng sáng mờ mờ.
Biên giới giữa sự sống và cái chết có thể làm cho nàng biết được điều gì?
Nàng là người đã chết một lần, nhưng lúc này vì sao vẫn khó mà buông xuôi?
Đã chết một lần lại không phải sẽ xem nhẹ sống chết mà càng thêm quý trọng tính mạng lúc này.
Không phải nàng không sợ chết, chỉ là nàng dám liều mạng.
Vết thương khắp người vẫn không ngừng chảy ra máu tươi. Máu từ trong người nàng chảy ra, hòa vào nước biển vô biên rồi biến mất.
Nhưng cùng với máu tươi không ngừng chảy ra, linh khí mới cũng không ngừng từ khắp nơi trong biển sâu hội tụ lại, như bị thứ gì trong tối tăm hút lấy, từ một vài tia ban đầu ngày càng tăng lên nhiều hơn.
Lấy thân thể nàng làm trung tâm, vô số linh lực đan vào nhau, xoay quanh cơ thể nàng tạo thành một dòng xoáy.
Thế là biển sâu yên tĩnh bỗng chốc sôi trào.
Vù!
Đấu bàn ảm đạm không ngờ lại lấy mi tâm Kiến Sầu làm trung tâm lan rộng ra xung quanh.
Từng tuyến khôn sáng lên, lúc tối lúc sáng theo nhịp thở, theo tâm ý của nàng.
Chúng cũng như đang hô hấp.
Vị trí thiên nguyên, ánh sáng nhạt như bụi vô tận tụ tập lại, cô đặc thành linh khí như thực chất trong chiếc bát ngọc thiên nguyên.
Lúc này, một điểm sáng mới đột nhiên sinh ra giữa linh khí vô tận xung quanh.
Màu vàng nhạt.
Như giữa hư không vô tận đột nhiên có thứ gì đó được thắp sáng, chấm sáng màu vàng li ti này vừa xuất hiện, thiên nguyên trên vạn tượng đấu bàn của Kiến Sầu nhanh chóng bị đốt cháy.
Bùng! Dưới biển sâu yên tĩnh dường như xuất hiện tiếng động khi ngọn lửa bùng lên.
Một điểm, hai điểm, ba điểm, vô số điểm sáng.
Như một vùng hoang nguyên khô hanh đã đợi chờ rất lâu, sau khi đốm sáng màu vàng đầu tiên xuất hiện, toàn bộ thiên nguyên liền hóa thành màu vàng rực rỡ.
Dưới biển sâu màu xanh đen, tất cả cá tôm định tới gần giờ khắc này đều kinh hãi tránh ra.
Đấu bàn vốn rộng hai trượng, khi ánh vàng xuất hiện lại cấp tốc xoay tròn.
Cùng với quá trình đấu bàn xoay tròn, linh khí vô tận xung quanh điên cuồng đổ về phía mi tâm Kiến Sầu.
Thế là...
Một tấc, hai tấc...
Một thước, hai thước...
Không ngừng lớn lên!
Chỉ sau vài hơi thở ngắn ngủi, đấu bàn của Kiến Sầu đã mở rộng thành hai trượng ba!
Từng tuyến khôn kéo dài ra ngoài.
Ý thức của Kiến Sầu rất mơ hồ.
Nàng chỉ cảm thấy có linh lực vô tận không ngừng từ mi tâm tràn vào thân thể, nàng chỉ có thể dẫn dắt chúng không ngừng chuyển biến thành linh khí trong thân thể mình, mở rộng đấu bàn vốn đang rộng hai trượng.
Nhưng lúc này bất kể nàng dẫn dắt thế nào, tuyến khôn cũng không thể kéo dài ra được nữa.
Ngày càng nhiều linh khí tích tụ trong thân thể nàng, làm cho nàng có cảm giác như sắp nổ tung.
Toàn thân không có kinh mạch, đau đớn vô cùng.
Ngón tay nàng run rẩy, gần như sắp không cầm được Quỷ Phủ nữa.
Thân thể bị giày vò còn hơn lúc nàng luyện thể.
Trong ý thức lẫn lộn của mình, Kiến Sầu cảm thấy mình như bị người ta nướng trên lửa, lại như bị người ta ném vào trong hầm băng. Đau khổ cùng cực khiến nàng gần như nổi điên.
Ý thức càng ngày càng mờ nhạt, càng ngày càng lẫn lộn.
Nàng chìm vào trong bóng tối vô cùng vô tận.
Trong bóng tối này, có mũi tên “Nhất Trương Cơ" kinh diễm của Đường Bất Dạ.
Mũi tên này bắn thẳng về phía mi tâm nàng.
Nàng có thể cảm thấy uy áp của Kim Đan kì mang theo tren mũi tên, tinh túy hơn xa tu sĩ Trúc Cơ kì.
Đó...
Đó là kim đan sao?
Sâu trong đầu nàng, từng chữ từng câu của Phù Đạo sơn nhân lần nữa vang vọng.
"Trước xuất khiếu tu thân, sau xuất khiếu tu tâm. Trước theo đuổi sức mạnh, sau truy tìm thiên đạo... Kim đan, từ khí hóa hình, biến linh khí tu hành thành thực chất, so với luyện khí hay trúc cơ chính là một bước lên trời. Thả lỏng tinh thần, cảm ngộ vạn vật, thiên địa linh khí gột rửa toàn thân, đạo nguyên kim đan đúc thành, giữ vững bản tâm, hòa mình vào vũ trụ..."
Tất cả đau khổ và hành hạ lúc này dường như đều biến mất.
Kiến Sầu như bừng tỉnh ngộ, tập trung toàn bộ tinh thần đang phân tán vì bị đau khổ giày vò đến vị trí thiên nguyên.
Thế là ánh vàng đang lấp lánh lập tức tụ lại, sau đó nổ tung.
Ầm!
Một cột sáng màu vàng từ thiên nguyên bắn thẳng lên cao.
Cột sáng từ đáy biển chiếu lên, xuyên qua biển sâu vạn trượng, từ trung tâm dòng xoáy khổng lồ bắn thẳng lên trời cao, đâm thẳng vào kiếp vân trăm dặm.
Oành!
Sự xuất hiện của cột sáng dường như đã chọc giận trời đất.
Vô số ánh chớp đột nhiên xuất hiện, điên cuồng chạy trong tầng kiếp vân màu xám tím âm u, sau đó tụ lại thành một tia sét màu lam nhạt to bằng cánh tay bổ thẳng xuống dòng xoáy.
Ầm ầm!
Tiếng sét vang vọng trong không hải, trời bắt đầu mưa như trút nước!
Nữ tu sĩ trước mặt này chính là dược nữ Lục Hương Lãnh của Bạch Nguyệt cốc.
Đường Bất Dạ cũng đã nghe danh nàng từ trước, có điều hắn không nghĩ rằng lúc này đối phương lại đến đứng chắn trước mặt mình.
Trong ánh mắt lạnh lùng của Lục Hương Lãnh, bàn tay Đường Bất Dạ nắm chặt Cửu Trương Cơ, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: “Lục tiên tử hà tất miễn cưỡng đứng ra? Ta không hề có ác ý. Tiểu hội Tả Tam Thiên luôn có được thua thắng bại, tiên tử hiện giờ thân mang trọng thương, nỗ lực chống đỡ cũng chỉ có thể cản được ta một hai, hà tất?"
Hà tất?
Lục Hương Lãnh cũng muốn hỏi chính mình một câu “hà tất", nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh chiếc búa lăng không bay tới lúc trước cùng một bóng người màu trắng mộc mạc.
Dù sắc mặt tái nhợt, bên môi nàng vẫn giữ nụ cười đoan trang, vết máu đầy người lại không giảm một phần khí độ.
"Ta cũng muốn hỏi một câu hà tất, chỉ tiếc người ta muốn hỏi bây giờ đã bị Đường đạo hữu đánh bị thương. Để hỏi một câu hà tất đó, Hương Lãnh đành phải châu chấu đá xe“.
Đường Bất Dạ vừa mới hỏi nàng một câu hà tất, Lục Hương Lãnh chẳng lẽ lại không muốn hỏi Kiến Sầu một câu hà tất?
Nhưng có đáp án sao?
Nàng gần như đã có thể đoán được đáp án của Kiến Sầu.
Vì vậy lúc này đối mặt với câu hỏi của Đường Bất Dạ, nàng cần gì phải trả lời?
Đường Bất Dạ kì thực không hề có ác ý gì.
Có điều...
Hắn đột nhiên phát hiện một chút dị thường: Hắn cực kì rõ ràng sức tấn công mạnh mẽ của Nhất Trương Cơ, lần trước đánh bại Ngụy Lâm, sau khi Ngụy Lâm bị loại, đạo ấn không hải thuộc về Ngụy Lâm liền tự động bay đến mi tâm hắn.
Nhưng bây giờ thì sao?
Kiến Sầu rõ ràng đã bại, nhưng đạo ấn thuộc về Kiến Sầu lại không hề bay đến chỗ hắn.
Cho nên chỉ có một khả năng.
Nàng còn chưa hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, cũng chưa bị không hải đuổi ra ngoài.
Theo hắn thấy, dưới mặt biển nhuốm máu kia còn có nguy hiểm ẩn giấu.
Ánh mắt nhìn Lục Hương Lãnh cuối cùng dần dần lạnh đi.
Ngón tay Đường Bất Dạ nắm Cửu Trương Cơ cũng càng ngày càng chặt: “Lục tiên tử rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt thì cũng đừng trách Đường mỗ không khách khí!"
Vừa dứt lời, hắn đã hóa thành một vệt sáng đánh thẳng về phía Lục Hương Lãnh.
Rầm!
Lĩnh vực vô địch vẫn đang mở ra, chỉ cần Lục Hương Lãnh còn có năng lực duy trì, bên trong lĩnh vực này nàng chính là vô địch, bất kì ai cũng không thể làm gì được nàng.
Đây là vô địch về phòng ngự.
Đường Bất Dạ đâu ngờ trong không hải lại có đạo ấn nghịch thiên như vậy, bị lĩnh vực vô địch chặn lại cách người Lục Hương Lãnh ba trượng.
"Cái gì?"
Xẹt!
Một vệt sáng màu vàng tím đâm xẹt qua má hắn.
Lạnh lẽo thấu xương.
Đòn tấn công của Đường Bất Dạ chung quy vẫn tác động đến Lục Hương Lãnh, nàng khẽ run lên nhưng vẫn cắn răng đứng yên, ánh sáng màu vàng tím trong tay yếu đi một chút, dường như đã sắp không chống đỡ được nữa, nhưng ngay sau đó được nàng thúc giục lại một lần nữa sáng lên.
"Đạo ấn này..."
Thật mạnh!
Đường Bất Dạ bắn ngược về phía sau, khí huyết trào lên trong thân thể, nhưng lúc hắn ngước mắt lên nhìn Lục Hương Lãnh, hai mắt hắn lại tỏa sáng.
"Không tốt!"
Khương Vấn Triều cách đó không xa nhìn thấy nhíu mày.
"Đường Bất Dạ đã có hai đạo ấn không hải, bây giờ Lục tiên tử đã sức cùng lực kiệt, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu nữa, nếu bị hắn đánh bại, chỉ sợ..."
Chỉ sợ phiền phức sẽ rất lớn.
Trong tay Đường Bất Dạ vừa có biển sâu trói buộc vừa có thủy không độn, bản lãnh vốn cũng đã rất đáng sợ, so với những người khác đã chiếm lợi thế rất lớn. Nếu để hắn lại cướp được lĩnh vực vô địch nữa...
Không ai dám nghĩ tới tình hình tiếp theo.
Trong không hải này còn có ai là đối thủ của hắn?
Đến lúc đó đừng nói là tỉ thí, chỉ sợ những người ở đây toàn bộ không ai thoát được.
Tiểu Kim ôm dưa hấu đang đứng bên cạnh Khương Vấn Triều. Lúc trước Khương Vấn Triều và Tiểu Kim cùng phát hiện động tĩnh đến đây, bây giờ thấy Đường Bất Dạ không ngừng mãnh công Lục Hương Lãnh, chỉ sợ Lục Hương Lãnh không chống đỡ được bao lâu, Khương Vấn Triều dứt khoát quay sang hỏi Tiểu Kim: “Động thủ không?"
"Cái gì?"
Tiểu Kim ngẩn ra, nghe xong lời này còn chưa phản ứng lại được.
Có điều sau khi bắt gặp ánh mắt Khương Vấn Triều, hắn liền tỉnh ngộ, vỗ trán hưng phấn kêu to lên: “Động động động động! Đánh đánh đánh đánh! Dám bắt nạt Lục tiên tử tỷ tỷ cho ta đan dược, người xấu! Đi, đánh hắn!"
Vù!
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Kim đi chân đất mặc áo da thú giống như dã nhân đã vung nắm đấm lao về phía Đường Bất Dạ.
Tốc độ so với Khương Vấn Triều còn nhanh hơn rất nhiều.
Nắm đấm rất lớn mang theo tiếng xé gió ập tới.
Rầm!
Một quyền đánh thẳng đến trước mặt Đường Bất Dạ.
Đường Bất Dạ còn đang tập trung tấn công Lục Hương Lãnh đâu nghĩ rằng lại có người lao tới đánh lén? Hắn khẽ động tâm niệm định khởi động thủy không độn tránh né, nhưng hoàn toàn không kịp.
Một quyền mạnh mẽ đập thẳng vào ngực Đường Bất Dạ, hắn không thể giữ được thăng bằng, bị đấm bay thẳng về phía sau.
"Ô e! Thành công rồi!"
Tiểu Kim hưng phấn vung nắm đấm hô to.
Khương Vấn Triều lúc này mới khoan thai bay đến, tay áo bào lá phong rộng rãi phất lên, khí thế ngưng tụ, trên mặt mang nụ cười, dừng lại bên cạnh Lục Hương Lãnh.
Trong ánh mắt hơi kinh ngạc của, hắn cười cười, gật đầu nói: “Vòng tâm ý châu được tiên tử tặng đan dược, bây giờ đến lúc bọn ta đáp lễ!"
“..."
Đây đúng là một lí do rất đường hoàng.
Lục Hương Lãnh yên lặng một lát, đáy lòng lại có một cảm giác khó tả. Cuối cùng nàng không nói lời nào, chỉ nắm chặt ánh sáng màu vàng tím trong tay, chiến ý trong mắt chậm rãi dâng lên.
Bây giờ biến thành ba đấu một.
Ai cũng không ngờ tình hình lại phát triển thành như vậy.
Tả Lưu đang đứng giữa không trung quả thực kích động muốn quỳ lạy: “Đánh hội đồng! Trời ạ, các ngươi lại dám đánh hội đồng! Quá vô sỉ, quá bỉ ổi, quá không biết xấu hổ, chuyện như vậy sao các ngươi có thể không gọi bản lưu manh đi cùng? Cho ta đi với!"
Nói dứt lời, thân hình hắn lóe lên, không ngờ lại biến mất giữa không trung.
Đường Bất Dạ vừa mới ổn định lại thân hình giữa không trung lập tức cảm thấy nguy hiểm.
Là tên quái vật có thể tàng hình kia.
Nhóm người này...
Linh quang chợt lóe trong đầu, Đường Bất Dạ đã hiểu mình sai ở đâu.
Hắn vô tình để lộ ý định cướp đoạt đạo ấn không hải khi ra tay với Lục Hương Lãnh, rõ ràng làm tất cả mọi người đều cảm thấy nguy hiểm. Không có người nào dám để hắn hạ thủ với Lục Hương Lãnh!
Chỉ vì đạo ấn không hải Lục Hương Lãnh có được quá mức đặc thù, quá mức nghịch thiên!
Lúc này Đường Bất Dạ giống như là một con sói lạc vào đàn dê, bởi vì có sức mạnh siêu quần nên bị tất cả mọi người kiêng kị, trở thành cái gai trong mắt bọn họ.
Không ai cho rằng hắn có thiện ý.
Thế là những người này vốn mạnh ai nấy làm, sau khi phát hiện ý đồ của hắn cũng liên hợp lại.
Chẳng hạn như bây giờ Như Hoa công tử đang rơi vào khổ não.
Trên hải bàn, những chấm sáng vẫn không hề ít đi. Chấm sáng tượng trưng co Kiến Sầu chỉ chìm xuống biển chứ không bị tắt.
Cũng có nghĩa Kiến Sầu còn chưa bị loại.
Đúng là sống dai thật.
Có điều bây giờ...
"Ai da, ba đánh một, đúng là không hay ho chút nào. Sao có thể bắt nạt một tu sĩ bên ngoài như vậy chứ?"
Như Hoa công tử sờ cái cằm nhọn, xem chiến cuộc phía trước, thật sự là có chút do dự.
"Rốt cuộc là nên đứng đây xem trò hay là chạy tới cùng đánh, hoặc dứt khoát mặc kệ bọn họ sống chết thế nào đi tìm tung tích rồng đen trước?"
Đúng là lựa chọn khó khăn.
Hắn cau mày suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên bật ngón tay.
Tay hắn đưa lên vạt áo trước ngực, một làn sáng màu hồng nhạt lan ra. Như Hoa công tử lấy ra một đóa mẫu đơn quý phái từ hình thêo một bông hoa mẫu đơn màu hồng nhạt trên vạt áo.
"Thôi được, ngắt cánh hoa xem nên làm gì nào!"
Trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, ngón tay nhỏ nhắn cực kì tao nhã của Như Hoa công tử cầm lấy một cánh hoa.
Nhưng khi chuẩn bị ngắt cánh hoa này xuống, hắn bỗng dừng lại.
"Một đóa mẫu đơn hoa lệ có thể sánh ngang bản công tử, ta làm sao có thể nhẫn tâm phá nát được?"
Hắn lầm bẩm rồi lại bỏ tay xuống.
Ờ, thực ra cũng không phải quá khó lựa chọn. Mọi người đều đang đánh nhau, ba Trung Vực đánh một Bắc Vực, có nói thế nào thì mình cũng là một tu sĩ Trung Vực. Bên ngoài còn có bao nhiêu người đang xem, nếu bây giờ mình chạy hoặc khoanh tay đứng nhìn, sau này mọi người gặp mặt cũng không tiện. Dù không muốn động thủ cho lắm nhưng làm bộ làm tịch một chút nhất định là không sai.
Thế là...
Quyết định!
Ngón tay Như Hoa công tử cầm đóa mẫu đơn, trên gương mặt lập tức lộ ra một nụ cười còn kiều diễm hơn hoa: “Ờ thì đánh hội đồng một trận vậy!"
Nói xong hắn kẹp đáo hoa giữa hai ngón tay, đạp gió lạnh trên không hải bay đến tấn công Đường Bất Dạ.
Đường Bất Dạ vốn bị ba người vây công đã đỡ trái hở phải, lúc này lại tăng thêm một tầng áp lực.
Dù có thủy không độn nên chưa đến mức rơi vào cảnh bị ba người bao vây, nhưng linh lực tiêu hao kịch liệt cũng khiến hắn khó mà chịu được.
Lúc này lại thêm Như Hoa công tử, sắc mặt Đường Bất Dạ lập tức sầm xuống.
“..."
“..."
“..."
Chân núi Côn Ngô tĩnh lặng.
Từ trên xuống dưới Ngũ Di tông toàn bộ há hốc mồm, từ trên xuống dưới Thông Linh các cũng đưa mắt nhìn nhau, các nữ tu sĩ Bạch Nguyệt cốc thì thở phào một hơi...
Còn các tu sĩ đứng xem dưới chân Côn Ngô thì trong đầu chỉ có ý nghĩ kì lạ: Tại sao chiến cuộc lại phát triển thành như bây giờ?
Bốn người vây công một người!
Trừ Hạ Hầu Xá vẫn thờ ơ lạnh nhạt, tất cả đều đã động thủ!
Bọn họ không ngại mất mặt sao?
Lục Hương Lãnh đã đành, qua đối thoai giữa nàng và Kiến Sầu có thể đoán được hai người giao tình không nhạt, đứng ra ngăn cản Đường Bất Dạ chính là chuyện bình thường. Khương Vấn Triều và Tiểu Kim xem như có “duyên phận" với Lục Hương Lãnh qua vòng tâm ý châu, dù sao cũng từng được Lục tiên tử thiện ý tặng đan dược, Lục Hương Lãnh gặp nạn bọn họ ra tay giúp đỡ cũng không thể trách được.
Nhưng Như Hoa công tử ngươi cũng tham gia làm cái gì?
Không ít tu sĩ đồng môn Ngũ Di tông quả thực đều không tin vào ămts mình, khóe miệng Đào Chương cũng giật giật, quả thực không sao tin nổi người cầm một đóa hoa nhỏ đánh nhau với Đường Bất Dạ kia lại chính là gã đồng môn thiên tài tính cách kì quái luôn luôn ăn trên ngồi trước.
Lúc này trong không hải đã là một trận loạn chiến.
Đường Bất Dạ có tu vi kim đan hậu kì, cấp bậc đè hết những người khác. Hơn nữa trong tay hắn có hai đạo ấn không hải, cũng nhiều hơn mọi người một đạo ấn, hơn nữa còn có Cửu Trương Cơ không biết sẽ phát động khi nào, thật sự làm mọi người hết sức kiêng kị.
Cho nên trận chiến này cũng coi như gay cấn, mặc dù nằm ở hạ phong tuyệt đối nhưng Đường Bất Dạ cũng chưa đến mức lập tức bị thua.
Trận chiến ngày càng quyết liệt, chỉ sợ là không thể kết thúc sớm được.
Hoành Hư chân nhân vẫn đứng sánh vai Phù Đạo sơn nhân, có điều ánh mắt hai người lại không hề theo dõi chiến cuộc.
Trên không hải, bóng dáng Kiến Sầu sớm đã biến mất, máu tươi loang trên mặt biển cũng nhanh chóng bị nước biển pha loãng, không còn dấu vết gì nữa.
Póc!
Một bọt khí đột nhiên từ đáy biển chậm rãi nổi lên, lên đến mặt biển liền vỡ tan.
Thế là một gợn sóng nhỏ nhẹ nhàng lan ra.
Tất cả mọi người đang kịch chiến đều không chú ý tới chi tiết rất nhỏ này.
Mặt biển bỗng chốc thay đổi.
Gơn sóng đó chỉ là khởi đầu, sau đó là một dòng xoáy nho nhỏ kéo theo nước biển chậm rãi xoay tròn, thanh thế càng ngày càng lớn...
Ánh mắt Phù Đạo sơn nhân đột nhiên sáng ngời, sau đó ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha ha, cơ hội, cơ hội, thì ra là thế!"
Hoành Hư chân nhân cũng hơi bất ngờ.
Nghe thấy tiếng cười lộ rõ vẻ vui mừng của Phù Đạo sơn nhân, lão mơ hồ gật đầu, cũng khẽ cười nói: “Chúc mừng Phù Đạo huynh!"
"Ha ha ha..."
Phù Đạo sơn nhân cực kì sảng khoái, một tảng đá lớn đè trong lòng rơi xuống đất, tiếng cười sung sướng vô cùng.
Có điều cả chân núi Côn Ngô không có mấy người hiểu rốt cuộc lão đang cười cái gì.
Hạ Hầu Xá lẳng lặng đứng trên mặt biển.
U Mộng Dẫn trong tay hắn không biết đã biến mất từ khi nào, bộ trường bào màu đỏ sậm làm mọi người kiêng dè che kín thân hình hắn, hai tay hắn buông xuống, dường như không hề có ý định động thủ.
Ánh mắt hắn nhìn xuống mặt biển.
Khi dòng xoáy nho nhỏ hình thành, hắn là người đầu tiên phát hiện. Đồng thời hắn còn phát hiện một khí tức mênh mông thâm trầm đến từ giữa đất trời.
Dòng xoáy nho nhỏ vừa hình thành, trên trời cao, từng đám mây từ bốn phương tám hướng chậm rãi tụ tập vào giữa, thẳng phía trên dòng xoáy đó.
Cảnh tượng này chính Hạ Hầu Xá cũng đã từng trải qua.
Thậm chí có thể nói, tất cả các tu sĩ lúc này còn ở trong không hải đều không quên cảnh tượng này.
Đáp án rất sinh động.
Ào ào!
Trong lúc tâm niệm Hạ Hầu Xá xoay chuyển, dòng xoáy trên mặt biển cũng bắt đầu điên cuồng mở rộng.
Như đáy biển đột nhiên nứt ra một vực thẳm khổng lồ không ngừng nuốt hết nước biển phía trên, lấy dòng xoáy nho nhỏ lúc trước làm trung tâm, cả mặt biển không ngờ lại bắt đầu điên cuồng sụt xuống.
Mặt biển sụp xuống.
Một dòng xoáy kinh khủng nhanh chóng hình thành.
Đường Bất Dạ đang kịch chiến đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời.
Sóng biển phát ra tiếng động ầm ầm át hết tất cả những âm thanh khác giữa trời đất.
Tầng mây tích tụ ngày càng dày tỏa ra một khí tức đáng sợ.
Đó là sức mạnh của trời đất, một loại trấn áp đối với tất cả các tu sĩ muốn vượt qua cảnh giới.
Tầng mây càng ngày càng dày, cũng càng ngày càng rộng.
Một dặm, hai dặm, ba dặm...
Mười dặm, hai mươi dặm, ba mươi dặm...
Kiếp vân trăm dặm!
Sao có thẻ như vậy được?
Tu sĩ kết đan xuất hiện kiếp vân không phải là ít, thứ nhất là hạng người kinh tài tuyệt diễm, trời đất dùng lôi kiếp để khảo nghiệm, thứ hai là kẻ làm trái đạo trời đất, trời đất dùng lôi kiếp trừng phạt.
Toàn bộ các tu sĩ đắc đạo nổi danh trên Thập Cửu Châu, không một ai là không có lôi kiếp.
Lúc Đường Bất Dạ kết đan từng có kiếp vân ba mươi dặm bao phủ đầy trời, là một chuyện lạ của Bắc Vực gần mười năm nay.
Bây giờ hắn nhìn thấy gì?
Toàn bộ đỉnh đầu đều là kiếp vân!
Trăm dặm!
Kiếp vân trăm dặm!
Có người đang kết đan...
Nhưng trong không hải còn có ai chưa kết đan?
Trong đầu nhanh chóng hiện lên một hình bóng, Đường Bất Dạ hít sâu một hơi.
Cô ta?
Thế này là kinh tài tuyệt diễm đến cực hạn hay là trời cao cho rằng Kiến Sầu làm trái đạo trời đất đến cực hạn?
Dưới biển sâu.
Dù đã mất ý thức, bàn tay xinh xắn vẫn nắm chặt chiếc búa to lớn.
Quỷ Phủ nặng nề nghiêng nghiêng chĩa xuống, kéo thân thể Kiến Sầu ngày càng chìm sâu.
Ánh mặt trời từ mặt biển chiếu xuống, càng xuống sâu lại càng yếu. Ánh sáng xung quanh mỗi lúc một mờ hơn.
Cuối cùng nàng như trở lại khởi nguyên của thế giới, tất cả chỉ còn bóng tối.
Tối tăm làm người ta yên tâm, có thể tháo bỏ hết thảy ngụy trang, tất cả kiên cường, phóng thích mệt mỏi trong bóng tối thâm trầm, để mặc chính mình nằm trong một quầng sáng mờ mờ.
Biên giới giữa sự sống và cái chết có thể làm cho nàng biết được điều gì?
Nàng là người đã chết một lần, nhưng lúc này vì sao vẫn khó mà buông xuôi?
Đã chết một lần lại không phải sẽ xem nhẹ sống chết mà càng thêm quý trọng tính mạng lúc này.
Không phải nàng không sợ chết, chỉ là nàng dám liều mạng.
Vết thương khắp người vẫn không ngừng chảy ra máu tươi. Máu từ trong người nàng chảy ra, hòa vào nước biển vô biên rồi biến mất.
Nhưng cùng với máu tươi không ngừng chảy ra, linh khí mới cũng không ngừng từ khắp nơi trong biển sâu hội tụ lại, như bị thứ gì trong tối tăm hút lấy, từ một vài tia ban đầu ngày càng tăng lên nhiều hơn.
Lấy thân thể nàng làm trung tâm, vô số linh lực đan vào nhau, xoay quanh cơ thể nàng tạo thành một dòng xoáy.
Thế là biển sâu yên tĩnh bỗng chốc sôi trào.
Vù!
Đấu bàn ảm đạm không ngờ lại lấy mi tâm Kiến Sầu làm trung tâm lan rộng ra xung quanh.
Từng tuyến khôn sáng lên, lúc tối lúc sáng theo nhịp thở, theo tâm ý của nàng.
Chúng cũng như đang hô hấp.
Vị trí thiên nguyên, ánh sáng nhạt như bụi vô tận tụ tập lại, cô đặc thành linh khí như thực chất trong chiếc bát ngọc thiên nguyên.
Lúc này, một điểm sáng mới đột nhiên sinh ra giữa linh khí vô tận xung quanh.
Màu vàng nhạt.
Như giữa hư không vô tận đột nhiên có thứ gì đó được thắp sáng, chấm sáng màu vàng li ti này vừa xuất hiện, thiên nguyên trên vạn tượng đấu bàn của Kiến Sầu nhanh chóng bị đốt cháy.
Bùng! Dưới biển sâu yên tĩnh dường như xuất hiện tiếng động khi ngọn lửa bùng lên.
Một điểm, hai điểm, ba điểm, vô số điểm sáng.
Như một vùng hoang nguyên khô hanh đã đợi chờ rất lâu, sau khi đốm sáng màu vàng đầu tiên xuất hiện, toàn bộ thiên nguyên liền hóa thành màu vàng rực rỡ.
Dưới biển sâu màu xanh đen, tất cả cá tôm định tới gần giờ khắc này đều kinh hãi tránh ra.
Đấu bàn vốn rộng hai trượng, khi ánh vàng xuất hiện lại cấp tốc xoay tròn.
Cùng với quá trình đấu bàn xoay tròn, linh khí vô tận xung quanh điên cuồng đổ về phía mi tâm Kiến Sầu.
Thế là...
Một tấc, hai tấc...
Một thước, hai thước...
Không ngừng lớn lên!
Chỉ sau vài hơi thở ngắn ngủi, đấu bàn của Kiến Sầu đã mở rộng thành hai trượng ba!
Từng tuyến khôn kéo dài ra ngoài.
Ý thức của Kiến Sầu rất mơ hồ.
Nàng chỉ cảm thấy có linh lực vô tận không ngừng từ mi tâm tràn vào thân thể, nàng chỉ có thể dẫn dắt chúng không ngừng chuyển biến thành linh khí trong thân thể mình, mở rộng đấu bàn vốn đang rộng hai trượng.
Nhưng lúc này bất kể nàng dẫn dắt thế nào, tuyến khôn cũng không thể kéo dài ra được nữa.
Ngày càng nhiều linh khí tích tụ trong thân thể nàng, làm cho nàng có cảm giác như sắp nổ tung.
Toàn thân không có kinh mạch, đau đớn vô cùng.
Ngón tay nàng run rẩy, gần như sắp không cầm được Quỷ Phủ nữa.
Thân thể bị giày vò còn hơn lúc nàng luyện thể.
Trong ý thức lẫn lộn của mình, Kiến Sầu cảm thấy mình như bị người ta nướng trên lửa, lại như bị người ta ném vào trong hầm băng. Đau khổ cùng cực khiến nàng gần như nổi điên.
Ý thức càng ngày càng mờ nhạt, càng ngày càng lẫn lộn.
Nàng chìm vào trong bóng tối vô cùng vô tận.
Trong bóng tối này, có mũi tên “Nhất Trương Cơ" kinh diễm của Đường Bất Dạ.
Mũi tên này bắn thẳng về phía mi tâm nàng.
Nàng có thể cảm thấy uy áp của Kim Đan kì mang theo tren mũi tên, tinh túy hơn xa tu sĩ Trúc Cơ kì.
Đó...
Đó là kim đan sao?
Sâu trong đầu nàng, từng chữ từng câu của Phù Đạo sơn nhân lần nữa vang vọng.
"Trước xuất khiếu tu thân, sau xuất khiếu tu tâm. Trước theo đuổi sức mạnh, sau truy tìm thiên đạo... Kim đan, từ khí hóa hình, biến linh khí tu hành thành thực chất, so với luyện khí hay trúc cơ chính là một bước lên trời. Thả lỏng tinh thần, cảm ngộ vạn vật, thiên địa linh khí gột rửa toàn thân, đạo nguyên kim đan đúc thành, giữ vững bản tâm, hòa mình vào vũ trụ..."
Tất cả đau khổ và hành hạ lúc này dường như đều biến mất.
Kiến Sầu như bừng tỉnh ngộ, tập trung toàn bộ tinh thần đang phân tán vì bị đau khổ giày vò đến vị trí thiên nguyên.
Thế là ánh vàng đang lấp lánh lập tức tụ lại, sau đó nổ tung.
Ầm!
Một cột sáng màu vàng từ thiên nguyên bắn thẳng lên cao.
Cột sáng từ đáy biển chiếu lên, xuyên qua biển sâu vạn trượng, từ trung tâm dòng xoáy khổng lồ bắn thẳng lên trời cao, đâm thẳng vào kiếp vân trăm dặm.
Oành!
Sự xuất hiện của cột sáng dường như đã chọc giận trời đất.
Vô số ánh chớp đột nhiên xuất hiện, điên cuồng chạy trong tầng kiếp vân màu xám tím âm u, sau đó tụ lại thành một tia sét màu lam nhạt to bằng cánh tay bổ thẳng xuống dòng xoáy.
Ầm ầm!
Tiếng sét vang vọng trong không hải, trời bắt đầu mưa như trút nước!
Tác giả :
Thời Kính