Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 70

Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói âm u lạnh lẽo của cô gái tóc dài: “Tôi không biết bọn họ có sợ không, nhưng mà cậu nói những lời này, rất có thể đã được ai đó nghe rồi, cậu phải cẩn thận."

…… Cái gì?! Trong nháy mắt cả người Mã Áo đều nổi da gà, dưới chân hắn mềm nhũn, lảo đảo mấy cái thiếu chút nữa đã trực tiếp ngã trên mặt đất! Không đúng, không phải chân hắn mềm nhũn té ngã, mà chân hắn dẫm lên một thứ gì đó.

Mã Áo quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một con búp bê bẩn thỉu nằm trên mặt đất, đôi mắt tròn tròn kia nhìn chằm chằm hắn, hốc mắt còn chảy ra dòng máu đỏ tươi, giống như bởi vì câu nói của hắn mà sợ hãi, oán hận!

Mã Áo chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều dựng lên, nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, làm, làm thế nào bây giờ?

Lúc hắn đang sợ hãi, con búp bê đó được một bàn tay nhặt lên, hắn ngẩng đầu nhìn theo búp bê, thấy cô gái tóc dài Cố đại sư một tay cầm búp bê vải bẩn thỉu, một đôi mắt đen còn đáng sợ hơn búp bê, nhìn chằm chằm hắn nói: “Nhìn đường cho cẩn thận, đi thôi, chúng ta đi về trước."

Mã Áo: “……"

Cô nói: “Tôi đói rồi, đi ăn cơm trước đi."

Mã Áo: “…………"

Chân hắn dường như mềm nhũn đi theo Cố đại sư, cũng nhìn thấy rõ búp bê vải này vì sao lại nhìn có vẻ như đang chảy nước mắt máu, cũng không biết là ai làm ra, lại vẻ trên mặt búp bê vải nước sơn đỏ, nhìn giống như đang khóc.

“Đại sư, chúng ta phải mang thứ này trở về sao?"

“Nhặt đã nhặt rồi, nên mang trở về."

“……" Cái này cái này cái này, cái này không được đâu???

……

Tin tức một cô gái tóc dài mang theo một búp bê vải bẩn thỉu đi vào trong thôn được truyền đi, đạo trưởng ở bên cạnh không có thu hoạch được gì đang nghỉ ngơi đi qua đây nhìn xem, đặc biệt khi nhìn thấy cô một tay cầm búp bê vải, một tay cầm cánh tay bị đứt, sắc mặt không nói nên lời, bộ dạng không tán thành.

“Cô gái, búp bê này rất tà môn, tôi khuyên cô vẫn nên để nó ở bên ngoài, ngươi nếu như cô muốn mang vào trong nhà, chỉ sợ sẽ mang phải một số thứ không sạch sẽ."

“Đúng vậy, vì nghĩ cho sự an toàn của cô, cô vẫn nên đừng đụng vào mấy thứ này."

“Trên đảo có rất nhiều chuyện không rõ ràng, tùy tiện mang những thứ này về, rất dễ xảy ra chuyện."

Ngay cả ông chủ nhà trọ, sắc mặt cũng giống như táo bón, trực tiếp nói không thể mang búp bê vào nhà, Cố Phi Âm nhìn mấy vị đạo sĩ mặc áo choàng mãu vàng, các bạn nhỏ này so với Trương đạo trưởng đạo hạnh không bằng được, đương nhiên kiếm gỗ đào của bọn họ vẫn rất đáng sợ, cô lại nhìn ông chủ nhà trọ, một tay tùy tiện ném đi, ném búp bê ra ngoài cửa, búp bê xiêu xiêu vẹo vẹo ngã sấp mặt, mặt chạm đất, “vậy thì không đi vào, để ở nơi này được không?"

Mọi người: “……"

Mã Áo: “……"

Cơm tối ăn ở nhà trọ, có món thịt sườn hầm với khoai tây, cá hương nấu với cà tím, một dĩa thịt luộc hạt sen, một dĩa cải thìa xào, ngoài ra còn tới một bát canh tảo tía trứng hoa.

Cố Phi Âm vẫn là lần đầu tiên ăn thịt sườn hầm với khoai tây, khoai tây và thịt sườn đều hầm trong 1 giờ, không chỉ sườn hầm đến mềm, vào miệng là tan, hương vị tan chảy khi cho vào trong miệng, thịt sườn kết hợp xương sụn, cắn ở trong miệng giòn giòn, ăn rất ngon!

Mã Áo cũng mệt mỏi cả một ngày, cùng với nước lèo thịt sườn hầm khoai tây một hơi bới hai bát cơm.

Cố Phi Âm ăn thịt luộc hạt sen, hạt sen giòn thơm, thịt thái thành những lát mỏng, luộc vừa đủ, màu sắc hồng hồng, béo mà không ngán, ăn cùng với cơm, cô có thể ăn 3 chén lớn.

Mã Áo nói: “Vừa rồi ý của mấy vị đạo trưởng kia là, chạm vào búp bê, có thể sẽ trêu chọc phải thứ gì sao?"

Cố Phi Âm ừ một tiếng, có lẽ là vậy.

Mã Áo sợ hãi nói: “…… Vậy bọn họ thật sự sẽ đi theo búp bê tìm tới đây sao?"

Cố Phi Âm kỳ quái: “Đây không phải đúng lúc sao, như vậy có thể hỏi các bạn nhỏ đang ở đâu sao."

…… Nhưng mà đi tìm quỷ và bị quỷ tìm tới cửa là hai khái niệm, tốt chỗ nào chứ?

……

Lục Giang Phi rất hối hận, sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ không tới đảo Búp bê.

Về tin đồn của đảo Búp bê, lúc hắn còn học đại học nghe nói rồi, có một vị học trưởng cùng khoa với bọn họ lúc nghỉ hè đi tới đảo Búp bê thám hiểm, nghe nói anh ta sáng sớm đã đi ra ngoài, bà chủ của trang trại địa phương hỏi anh ta đi ra ngoài làm gì, anh ta nói đi ngắm mặt trời mọc, sau đó này anh ta không quay trở về nữa, 10 ngày sau được người ta phát hiện, anh ta chết ở trong một khe núi.

Lúc ấy đảo búp bê trở thành một nơi bí ẩn và đáng sợ trong trường học của bọn họ, hắn thích mạo hiểm, chỉ là lúc còn là học sinh hắn còn rất nghèo, vẫn luôn không có cách nào để đi, sau khi tốt nghiệp đại học, trời xui đất khiến làm streamer khủng bố, vẫn luôn muốn đi tới đảo Búp bê, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội.

Ngày đó lúc hắn cùng với mấy streamer trong nhóm nói chuyện với nhau, trong lúc vô ý nói tới đảo Búp bê, mấy người đều có ý muốn đi tới đó, bọn họ có một cuộc trao đổi, ăn khớp với nhau, lập tức quyết định hành trình đi tới đảo Búp bê.

Đảo Búp bê là một nơi rất có sắc thái thần bí, đài trực tiếp nghe bọn họ muốn tới đảo Búp bê còn đặc biệt ủng hộ, làm hai kỳ tuyên truyền, ngay cả người xem cũng rất mong chờ, đi cùng với bọn họ còn có 2 streamer mới, bởi vì chuyện lần này đã tạo nên một sóng tăng cao.

Lục Giang Phi muốn Mã Áo cùng đi với mình, nhưng Mã Áo bị 1 nhà ma nho nhỏ dọa cho vỡ mật, nói không muốn đi, còn bảo hắn đừng đi, nói nơi này tà môn như vậy không chừng thật sự có thứ gì đó dơ bẩn, nếu như đụng phải, vậy không dễ xử lý rồi.

Lúc đó Lục Giang Phi còn cười Mã Áo khi nào lại trở nên nhát gan như vậy, vậy mà cũng mê tín, trên đời này làm gì có quỷ?

Hắn làm streamer khủng bố, đã đi qua không ít nhà ma, cũng đã đi qua một số ngôi làng ở miền núi xa xôi, thậm chí đã từng ở trong những ngôi rừng già, vì hiệu quả livestream ban đêm cò phải đi ra ngoài, nào có một lần không phải hữu kinh vô hiểm * sao? Trên đời này là không có quỷ, chẳng qua chỉ có lòng người thôi.

Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.

Mã Áo khuyên không được hắn, nhét cho hắn 5 6 7 8 cái lá bùa bảo hắn mang đi, Lục Giang Phi lúc ấy rất bất đắc dĩ, nhưng vì lòng tốt của bạn thân mình, hắn cũng không tiện từ chối, liền tiện tay nhét vào trong túi.

Không nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt thật sự đã cứu hắn một mạng!

……

Vào buổi tối hôm đó bọn họ đi trên núi livestream, Nguyên Lộ đứng ở bên cạnh tiếp thu, thế nhưng hắn không thể hiểu được vì sao lại biến mất! Một chút tiếng động cũng không có, nhưng hắn rõ ràng nhớ rõ vị trí của Nguyên Lộ là ở bên cạnh hắn chỉ cách có vài bước chân, hắn chỉ coi như là trò đùa dai, đi đường chẳng lẽ không có muốn động sao? Con đường núi này tùy tiện giẫm lên chính là nhánh cây bãi cỏ, căn bản không thể không phát ra tiếng động……

Hắn đột nhiên nhớ tới lời thề của Mã Áo nói trên đời này có quỷ, hắn vốn dĩ không tin, nhưng hắn và Mã Áo vốn chính là anh em tốt, hắn hiểu rõ Mã Áo, Mã Áo không phải loại người nói khoác, hắn nhớ tới bộ dạng Mã Áo nói có quỷ kiên định như vậy, bộ dạng lại kiêng kị như vậy.

Hắn không khỏi có chút hoảng loạn, muốn gọi điện thoại lại phát hiện điện thoại căn bản không có tín hiệu, gọi 110 cũng không được, đặc biệt dọc theo con đường này đều treo búp bê, tùy tiện liếc một cái giống như đang đối diện với hắn, làm người ta hoảng phát khiếp, hắn ép buộc chính mình đừng suy nghĩ nhiều, nghĩ chạy nhanh tìm người tới giúp đỡ, huống hồ vẫn còn đang livestream.

Nào biết hắn một chân dẫm xuống, hắn đột nhiên cảm thấy mình không phải đạp lên trên mặt đất bằng, mà là dẫm lên một thứ mềm mại gì đó, hắn cúi đầu thì nhìn thấy, rõ ràng là một con búp bê!

Hắn còn không chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì thấy con ngươi búp bê chuyển động, miệng cong lên một nụ cười quỷ dị, thậm chí nó còn ngồi dậy, hai tay cuốn lấy chân của hắn……

Hắn sợ tới mức lông tơ đều dựng ngược, cũng không suy nghĩ nhiều, đá văng nó ra một đường chạy như điên, ngay cả điện thoại rơi mất cũng không kịp nhặt.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn chạy không thoát, bất luận hắn chạy tới đâu, hắn đều có thể nhìn thấy con búp bê kia đang ở trước mặt nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn, hắn chạy không thoát, cũng không thể chạy thoát……

Rõ ràng hắn có thể nhìn thấy thôn trang dưới chân núi, nhưng vì sao mãi không tới gần được, Lục Giang Phi rất hối hận, hắn còn nhớ rõ buổi tối lúc bọn họ đi ra ngoài, người dân đã bảo bọn họ tốt nhất không nên đi ra ngoài, bọn họ còn cười cho qua chuyện, không để trong lòng.

Lúc hắn cuối cùng ngất xỉu, còn nhớ rõ nụ cười và ánh mắt quỷ dị trên mặt con búp bê đó.

Cũng không biết đám người Tống Vĩ và Điền Lãng như thế nào rồi, có nghe thấy tiếng kêu cứu của hắn không, có phát hiện bọn họ đã xảy ra chuyện không, mau mau tìm đạo sĩ tới cứu bọn họ a.

Mãi đến khi hắn tỉnh lại lần nữa, hắn phát hiện chính mình đang ở trong một khu rừng tối tăm, xung quanh đều là đại thụ che trời, trên cây treo đầy búp bê, giống như đang chằm chằm bọn họ, sương mù bao quanh, mà bên cạnh hắn còn có vài người đang nằm, không chỉ có Nguyên Lộ, thậm chí ngay cả Tống Vĩ, Điền Lãng, Kha Mẫn Mẫn và Dư Yến Đan đều ở đây, bên cạnh còn có bốn người nam và nữ mà hắn không quen biết.

Hắn vội vàng chạy tới lay bọn họ tỉnh dậy: “Mau tỉnh lại, mau mau tỉnh lại, các người có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Lúc Nguyên Lộ tỉnh lại trần đầy hoảng sợ, sắc mặt của đám người Tống Vĩ và Điền Lãng trắng bệch, Kha Mẫn Mẫn và Dư Yến Đan trực tiếp khóc lên, ngoài ra 2 đôi tình nhân đang run rẩy, có điều không có ôm khóc, ngược lại nhìn chằm chằm đối phương như thù địch lẫn nhau: “Đàn ông thúi, anh nói anh yêu tôi hơn cả mạng sống của anh, nhưng ngươi lại bỏ tôi chạy một mình!"

“Anh chỉ là muốn đi tìm cảnh sát tới cứu em……"

“Câm miệng anh là đồ cặn bã!"

“……"

Lục Giang Phi không quan tâm chuyện tình cảm của người khác, lúc này hắn chỉ muốn nên làm thế nào để trốn khỏi nơi này, chính là lại tin tưởng khoa học, hắn cũng biết nơi này không thích hợp, bọn họ đụng phải một số thứ kỳ quái. Nhận thức ra điều này khiến hắn có chút tuyệt vọng, bởi vì hắn căn bản không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, có thể bắt bọn họ đưa tới đây dễ như trở bàn tay, có thể thấy được thủ đoạn phi phàm.

Tác giả : Duy Khách
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại