Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 69

Lúc bọn họ đi ra ngoài mới hơn 8 giờ, trong núi không có đèn đường, tối đen như mực, bọn họ chia nhau cầm đèn pin rồi xuất phát. Lục Giang Phi vẫn như cũ đi cùng Nguyên Lộ, hai người đi về ngọn núi phía Bắc, vừa đi vừa livestream, mới đầu vẫn còn rất tốt, đại khái qua 1 tiếng, Nguyên Lộ nói muốn đi tiểu, bảo Lục Giang Phi cầm điện thoại giúp hắn, ai biết được bản lĩnh gì vừa mới xoay người, Nguyên Lộ đã không thấy tăm hơi.

Lục Giang Phi lúc ấy còn tưởng rằng là Nguyên Lộ vì hiệu quả livestream mà cố ý, nào biết được hắn tìm khoảng 10 phút cũng không thấy bóng dáng, ngay cả người xem livestream cũng nhận ra có chuyện gì đó không đúng lắm, Lục Giang Phi lúc đó cũng ý thức được không đúng lắm, hắn vừa hét gọi Nguyên Lộ vừa đi xuống núi, trong lòng người xem như có cái gì đó bóp nghẹn cổ họng, ngay lúc bọn họ khẩn trương, cũng không biết Lục Giang Phi phát hiện cái gì, chỉ nghe thấy hắn hét “A" một tiếng, sau đó điên cuồng chạy, bởi vì chạy quá nhanh nên vấp té, điện thoại cũng vì vậy mà rơi xuống, trong livesteam chỉ nghe thấy tiếng hắn kêu cứu mạng, và ánh sáng đèn pin càng ngày càng xa, mãi đến khi biến thành một màu đen, mất đi tín hiệu, livesteam kết thúc.

Những người xem livestream đều bùng nổ, những người xem livesteam của Nguyên Lộ đầu tiên điên cuồng vào xem tình huống của Lục Giang Phi, sau đó phát hiện Lục Giang Phi cũng không thấy, lại như ong vỡ tổ đi tìm Tống Vĩ, tìm Tống Vĩ mới phát hiện tình huống của Tống Vĩ cũng không khác biệt lắm, lại đi tìm Kha Mẫn Mẫn, Điền Lãng, Dư Yến Đan……

Cuối cùng bọn họ kinh hoàng phát hiện, nhóm steamer dường như đã thực sự xảy ra chuyện, lập tức báo cảnh sát.

Chuyện này huyên náo rất lớn, cho tới bây giờ còn có người xem muốn phía chính phủ cho một lời giải thích, lúc này bức ảnh xuất hiện, càng làm cho lòng người hoảng sợ.

Mã Áo khẩn trương nói: “Nhiều như vậy, đại sư, ngài có thể đối phó không?"

Cố Phi Âm: “Không biết, tôi nhìn bức ảnh cũng không cảm nhận được công phu tu luyện của bọn họ là cao hay thấp, điều này phải đi mới biết được."

Mã Áo: “……"

Trong lòng hắn càng trống rỗng, sớm biết như vậy hắn mời nhiều đạo sĩ bắt quỷ tới đây, nhiều người thì sức mạnh sẽ càng lớn!

Hơn nữa trên đảo này thật sự có quỷ, vậy bọn người Lục Giang Phi còn có đường sống sao?

……

Cố Phi Âm và Mã Áo trước tiên đi tới nhà trọ của nhà người dân để dàn xếp cho ổn thỏa, nghe nói đám người Lục Giang Phi đã ở nơi này, Mã Áo đi ra ngoài hỏi thăm tình hình, biết được đội cứu hộ còn chưa từ bỏ công cuộc tìm kiếm, ngoài ra mấy vị đạo sĩ vẫn thường ở trong núi chưa có đi ra ngoài, đáng tiếc cũng không nghe thấy tin tức của đám người Lục Giang Phi, ngược lại tìm thấy điện thoại và ba lô bị mất của bọn họ.

“Ai, buổi tối lúc bọn họ đi ra ngoài tôi đã nói rồi, trong núi này nguy hiểm lắm, bảo bọn họ đừng có đi, nhưng bọn họ không để trong lòng, nhìn xem, bây giờ xảy ra chuyện rồi!" Ông chủ nói, “Bởi vì chuyện này, trên đảo chúng tôi mấy ngày nay không có một du khách tới đây, phòng cho thuê cũng không được."

Mã Áo nói: “Trên đảo này có lẽ đã phát sinh không ít chuyện kỳ quái rồi chứ?"

“Quả thật là có, nhưng đều là những du khách thám hiểm không nghe lời, ban đêm còn đi ra ngoài mạo hiểm mới xảy ra chuyện, nếu trên đời này thật sự có quỷ, những người dân chúng tôi còn có thể sống đến bây giờ sao? Còn có mấy vị đạo sĩ kia tới đây nhiều ngày như vậy, cũng không thấy bọn họ bắt được quỷ, sợ là nghi thần nghi quỷ a."

Nếu không phải Cố đại sư nói nhìn thấy quỷ trên bức ảnh, hắn thật sự sẽ tin những lời này của ông chủ, nhưng bây giờ hắn một chữ cũng không tin. Có điều hắn cũng biết dân bản xứ đối với người ngoài rất bài xích, chỉ sợ hỏi không ra điều gì hữu ích, hắn cũng không hỏi nhiều, trở về tìm Cố đại sư.

Hắn muốn biết lát nữa bọn họ nên đi tìm đám người Lục Giang Phi như thế nào?

Tìm như thế nào? “Đương nhiên là đi vào trong núi tìm." Nếu như không đợi được quỷ đến tìm cô, vậy thì chỉ có thể để cô đi tìm quỷ, dù sao cô cũng không có mũi chó, ngửi không được mùi vị xa như vậy.

Mã Áo vừa nghe thấy, trong lòng có chút sợ hãi, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Vậy được rồi, tôi đi chuẩn bị một chút."

Thực ra hắn đã lên mạng mua một ít kiếm gỗ đào và lá bùa trừ tà bình an, hôm nay hắn muốn mang hết tất cả đi, hắn hận không thể dán lá bùa vào lòng bàn chân của mình, ngoài ra lúc trưa đợi tàu thuỷ đến, hắn còn đi mua một con gà trống làm thịt, đương nhiên hắn không muốn thịt gà chỉ muốn đem máu gà cho vào một cái bình nhỏ, hắn cũng cho nó vào trong ba lô, còn lấy một nắm gạo, cho vào mấy cái túi. Nếu có thể, hắn thậm chí còn muốn đem Tam Thanh sư tổ* Như Lai Phật tổ mang lên trên lưng của mình……

*Tam Thanh tổ sư: Tam Thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo của Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm:

Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn

Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn

Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân.

Cố Phi Âm ừ một tiếng: “Đi thôi, tôi cũng muốn chuẩn bị một chút."

Mã Áo nói nghiêm túc: “Vậy chúng ta đợi lát nữa rồi xuất phát!"

Cố Phi Âm đi chuẩn bị, cô tìm ông chủ mượn kim chỉ, đặt thẻ ngân hàng trong đó có 200 vạn cho vào trong túi áo khoác rồi cẩn thận may lại, đoạn đường đi tới đây cô đều không sống yên ổn, chỉ sợ mất, dù sao đó cũng là một vật nhỏ như vậy, tên trộm tùy tiện sờ một tí liền mất rồi, cẩu ông trời lại không thích cô, mất rồi thì cô tìm ai mà khóc?

May lại như vậy rất chắc chắn, cho dù cô đi bằng đầu cũng sẽ không bị rơi mất, lăn 360 độ cũng không có vấn đề gì, trừ phi có người trộm quần áo của cô, nếu không thì tuyệt đối sẽ không rớt, cứ như vậy, quả nhiên làm cô an tâm không ít.

Chờ đến khi Mã Áo chuẩn bị xong rồi đi tới đây, nhìn thấy Cố đại sư hai tay trống không cả người thoải mái còn sửng sốt một lát: “Đã chuẩn bị xong rồi sao?"

Cô nhìn kiếm gỗ đào trong tay Mã Áo, yên lặng cách xa hắn một chút: “Chuẩn bị xong rồi, đi thôi."

Mã Áo: “…… À."

……

Mã Áo mời một người dân bản xứ, bảo bọn họ dẫn hắn tới chỗ mà đám người Lục Giang Phi mất tích, nơi đầu tiên họ mất tích, có lẽ sẽ là nơi có nhiều manh mối nhất.

Người dẫn đường là một người đàn ông gầy gò khoảng 50 tuổi, cũng không nói nhiều, dường như chỉ hỏi một câu đáp một câu, nhưng cũng không nói ra được kết quả gì, ít nhất là Mã Áo không lấy được chút tin tức hữu dụng gì từ người đàn ông gầy gò.

Đảo Búp bê không hổ là đảo Búp bê, nhìn thấy con đường đi tới đây, gần như có thể thấy trên các cây đều treo búp bê, thậm chí đến đầu cũng không có, treo đung đưa ở đó, nhìn thấy nó càng khiến người ta cảm thấy hoảng sợ. Huống hồ Mã Áo còn biết những búp bê này là quỷ búp bê thật sự, lúc này nhìn thấy, càng hoảng sợ đến mức bước đi cũng không được.

Có lúc hắn đi qua, tùy ý dẫm lên một bụi cỏ trong đất, đều có thể dẫm những tay chân bị gãy của búp bê, khiến hắn sợ tới mức một bước nhảy cao ba thước.

Hắn đi theo sát Cố đại sư, một bước cũng không dám đặt xuống: “Đại sư, cô có nhìn thấy gì không?"

Cố Phi Âm lắc đầu không có.

Sau khi đi khoảng 20 phút, đã không còn nhìn thấy thôn trang dưới chân núi, người đàn ông gầy gò chỉ vào một cái cây có treo dải cách ly trên đó có viết “Cấm tới gần" nói: “Nghe nói cảnh sát đã tìm được điện thoại ở dưới cái cây đó, có điều không nhìn thấy người."

Cái cây kia không lớn, cành cây lại sinh trưởng rất tươi tốt, trên cây có treo mấy con búp bê, trên người búp bê đầy bụi, quần áo cũng bẩn thỉu rách mấy lỗ, Mã Áo đi tới gần, muốn nhìn mặt đất, nhưng đôi mắt lại không tự chủ được nhìn mấy con búp bê kia, không biết vì sao, hắn cảm thấy con ngươi của mấy con búp bê này chuyển động, giống như đang nhìn hắn……?

Mã Áo cả kinh lui về phía sau một bước: “Con búp bê này đang nhìn tôi!"

Người đàn ông gầy gò cười: “Đừng nói chuyện cười, búp bê này là giả, sao có thể nhìn thấy cậu? Cậu chính là khẩn trương quá mức, nhìn lầm rồi."

Mã Áo do dự nói: “…… Tôi cũng không biết, tôi chỉ cảm thấy rất không thoải mái."

Cố Phi Âm muốn đi lên phía trước nhìn xem, cô mới vừa đi được mấy bước, phát hiện dưới chân dẫm lên một thứ gì đó, cô cúi đầu nhìn thì thấy, là một cánh tay bị gãy, rách rưới, quần áo cũng không có, cô cúi đầu nhặt nó lên, đi đến bên cạnh Mã Áo nói: “Con nào?"

Mã Áo nói là con mà trên mặt có nhiều vết sơn đỏ.

Cô à một tiếng, nhìn chằm chằm, lại lấy cánh tay bị đứt đâm vào hai lần, không có phản ứng.

Mã Áo nhìn cánh tay bị đứt trong tay Cố đại sư: “?!!"

Người đàn ông gầy gò cũng cả kinh, mặc dù ngoài miệng hắn nói không cần phải sợ quỷ, nhưng đó là lời của thôn trưởng, người trong thôn bọn họ đều phải nói như vậy, bởi vì trên đảo búp bê đã một lần mất tích 10 người, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đảo búp bê của bọn họ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có khách nào tới đây, vậy bọn họ còn kiếm tiền như thế nào?

Lần này xảy ra chuyện, người dân trên đảo ban ngày cũng không dám lên núi, đặc biệt rất sợ búp bê, lúc này nhìn thấy cô gái tóc dài này lại có thể trực tiếp dùng tay nắm lấy cánh tay ấy với khuôn mặt vô cảm, mồ hôi lạnh đều chảy xuống.

Cố Phi Âm đâm một lát, tiếc nuối nói: “Không có a."

Mã Áo: “……"

Người đàn ông gầy gò: “……"

……

Bọn họ đi một vòng trên núi, tiếc là không tìm được manh mối hữu dụng nào, Cố Phi Âm cũng không ngửi mùi vị nào ngon cả, thực ra mũi của cô không có linh như vậy, giống như con quỷ đã trốn trong Ngọc thạch của Đào Lập Chí, ngay từ đầu cô cũng không phát hiện ra, sau đó vẫn là do con quỷ đó không nhịn được chạy ra ngoài, mới bị cô ăn mất.

Lúc trời sắp tối, người đàn ông gầy gò nói: “Chúng ta phải xuống núi, cảnh sát nói buổi tối không được phép lên núi, chúng ta không thể đi nữa."

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể quay về trước, bởi vì cứ tìm như vậy, không khác gì mò kim đáy bể, bởi vì không có manh mối, xác thực không dễ cho việc tìm kiếm.

Mã Áo thở dài, cúi đầu xuống, cũng không biết đám người Lục Giang Phi có còn sống không, ngàn vạn lần phải chờ bọn họ tới đó……

Hắn nhìn những con búp bê treo ven đường nói: “Các ông có nghĩ tới đem những con búp bê này xuống rồi vứt đi không?"

Người đàn ông gầy gò nhìn chằm chằm Mã Áo nói: “Vì sao phải vứt đi?"

“Các ông không cảm thấy chúng nó quá tà môn sao? Xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng nó vốn dĩ không nên tồn tại."

“Mặc dù đã xảy ra chuyện, nhưng chuyện này có liên quan gì đến búp bê của chúng tôi? Là do những người thám hiểm các bạn không nghe lời, vì theo đuổi sự kích thích nửa đêm còn đi leo núi, xảy ra chuyện rồi chỉ có thể trách chính các bạn tìm đường chết!"

Mã Áo trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, “Chuyện này xác thật là do chúng tôi, nhưng trên đảo này của các ông quá tà môn, các ông không sợ các ông nuôi những thứ kỳ quái sẽ bị cắn lại sao?"

Ngời đàn ông gầy gò rất tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Mã Áo rất không tốt, “Trả tiền! Theo con đường này đi xuống chính là thôn trang, các người tự mình đi xuống!"

Mã Áo bất đắc dĩ, lấy ra một trăm tệ đưa cho hắn, người đàn ông gầy gò đoạt lấy, rất nhanh liền đi xa.

Cố Phi Âm có chút hâm mộ, không nghĩ tới nơi này tùy tiện dẫn đường đã có 100 tệ, cô cũng muốn tới đây dẫn đường.

Mã Áo nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Đại sư, trên đảo này tà môn như vậy, những người dân ở đây không sợ sao?"

Tác giả : Duy Khách
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại