Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết
Chương 36: Trong trẻo như ánh trăng
Edit + beta: Tử Linh
Hi Hòa năm thứ ba sáu, mùa thu.
Vầng trăng mọc khí thu hiu hắt, manh áo là lạnh ngắt chưa thay.*
*Trích bản dịch của Trần Trọng Kim. Hán việt: Quế phách sơ sinh thu lộ vi, khinh la dĩ bạc vị canh y_Trích Thu dạ khúc.
Nháy mắt một năm đã qua, Thái tử điện hạ đã tròn mười tám.
Tuổi đã lớn mà vẫn còn độc thân a. Vì vậy, đám đại thần trong triều lại bắt đầu triển khai kế hoạch thúc cưới, hầu như mỗi buổi triều, Hoàng thường bệ hạ đều phải chịu trận, nghe bọn họ tẩy não một phen, nhưng hắn chỉ cười cười, đến khi đám người nói văng bọt mép ngừng lại thì lại ra vẻ như vừa mới tỉnh giấc chiêm bao, ngớ ngẩn kêu một tiếng rồi nói: "Ôi cha, trẫm tu đạo lâu quá nên có chút di chứng, vừa mới xuất hồn ngao du tứ hải, các ái khanh vừa mới nói cái gì ấy nhờ", đám người đứng dưới hộc máu mồm.
Cứ cà lơ phất phơ như vậy từ đầu đến cuối!
Thế là tin đồn Thái tử điện hạ là đoạn tay áo, không gần nữ sắc lại bắt đầu tung bay khắp mọi nẻo đường.
Ngọc Hữu Đường cũng nghe được một ít tin đồn, trong đó hiển nhiên không thể thiếu cái tên quen thuộc kia.
Phiên bản được truyền bá rộng rãi nhất trong cung là... Tiền nhiệm Thủ phụ Tạ Hủ mưu phản khiến Thái tử điện hạ rất thương tâm, mất niềm tin vào tình ái.
Được rồi, ánh mắt của quần chúng đúng là sáng như tuyết vậy á.
Ngọc Hữu Đường ngồi trong đình, tự rót cho mình một chén trà, ánh trăng bao trùm, trà đắng có xen lẫn một ít vị ngọt.
Tạ Hủ.
Đã một năm không nhìn thấy hắn rồi.
Hoàng thượng hạ lệnh tìm hắn một năm nhưng đều không có kết quả. Trong thiên hạ, đâu đâu cũng là đất của vua, mà lại có thể trốn lâu như vậy mà không bị phát hiện, đúng là quá lợi hại rồi.
Ngồi đối diện nàng, Hoàng hậu nương nương thấy nàng ngẩn ngơ hồi lâu, lên tiếng gọi: "Hữu Đường."
Ngọc Hữu Đường lúc này mới hồi hồn, cười nói: "Mẫu hậu, làm sao vậy?"
Hoàng hậu nói: "Con vẫn cứ ngầm gọi ta là mẫu thân đi, tiếng mẫu hậu này, nghe một năm rồi mà vẫn không quen nổi."
Ngọc Hữu Đường mỉm cười: "Được, mẫu thân."
Hoàng hậu lúc này mới cảm thấy thoải mái, hỏi nàng: "Đông cung bị cha ngươi thay máu, đổi đến một đám người, có quen không?"
Ngọc Hữu Đường miết miệng chén một lát rồi mới gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Hoàng hậu nhìn nàng trong chốc lát, đứa nhỏ này đã mười tám rồi, càng ngày càng thuận mắt nhưng khí tức giữa hai đầu lông mày vẫn không thay đổi chút nào, y như nam tử.
Nàng thở dài, nói: "Cung nữ tên Bích Đường trước bên cạnh con bây giờ vẫn đang bị giam trong đại lao. Ta biết con nhớ nàng, một năm nay âm thầm sai người để mắt. Dù sao nàng bị giam cũng lâu rồi, nếu con đã bỏ qua những chuyện kia, còn muốn nàng trở về thì để nàng về đi."Ngọc Hữu Đường nghe vậy, im lặng một lúc lâu. Gió thổi qua, mùi quế phảng phất, nàng mới đáp: "Vâng."
Nàng cúi đầu nhìn chén trà trong tay, chẳng biết từ lúc nào, một bông hoa quế đã rơi vào trong chén, Ngọc Hữu Đường muốn nhặt nó ra nhưng rồi lại thu tay lại, nhìn hoa quế vàng nhạt trôi nổi, nâng chén uống cạn.
Đến chiều, Ngọc Hữu Đường tự mình đến đại lao hình bộ, nói muốn đón Bích Đường hồi cung.
Thượng thư đại nhân vội vã vỗ mông ngựa, nói: "Đấy__ ai cũng nói điện hạ là cái này cái kia, nhưng hạ quan tuyệt đối không tin, bởi vì hạ quan tận mắt nhìn thấy điện hạ đối xử với tiểu cung nữ này thế nào trong một năm nay, thật không hiểu đám người kia nghĩ cái gì trong đầu, điện hạ của chúng ta đúng là nam tử hán trăm phần trăm mà!"
Ngọc Hữu Đường không thèm để ý đến Thượng thư đại nhân lẽo đẽo theo sau luôn mồm lải nhải, bước nhanh đến trước phòng giam Bích Đường.
Phòng giam này so với những phòng khác phải nói tốt hơn không ít, có giường có bàn, có tủ quần áo, nến sáng lung linh, còn có cả bô, giống hệt một cái phòng ngủ nho nhỏ.
Khi Ngọc Hữu Đường đến, Bích Đường đang tựa ở bên giường, chăm chú thêu hoa.
Ngọc Hữu Đường ho hai tiếng, gõ gõ song cửa.
Bích Đường nghe tiếng, ngước mắt, vừa thấy là nàng, vọt đến song cửa, mặt áp vào khe hở giữa hai cái song: "Điện hạ, ngài lại đến thăm ta à!"
Mỗi lần nhìn thấy nàng, trong lòng Ngọc Hữu Đường đều cảm thấy vui vẻ, nhưng mặt mũi vẫn nghiêm túc, nói: "Ừ, cô đến rồi. Thu xếp một chút rồi theo ta hồi cung."
Bích Đường mắt chữ A mồm chữ O đứng đực ra.
Nhưng ngay lập tức tỉnh táo lại, nhảy nhót trong phòng một hồi: "Yê yê yê! Cuối cùng cũng có thể ra ngoài!"
Nàng lại chỉ chỉ vào cái bô: "Điện hạ ngài biết không! Nô tỳ đã tôi luyện được tuyệt kĩ có thể đi ngoài trước mặt đám cai ngục mà mặt không hề biến sắc rồi đó!"
"Đừng nháo nữa, đi thôi." Ngọc Hữu Đường thấy nàng như vậy, lắc đầu bật cười.
Thế là, Bích Đường lại trở về cung thái tử, một lần nữa trở thành cung nữ thiếp thân của Ngọc Hữu Đường.
Sáng sớm hôm sau, Bích Đường chải đầu cho nàng, tay nghề rất tốt, tóc đen dài mượt như thác nước, thẳng tuột. Ngọc Hữu Đường nhìn chằm chằm thiếu nữ quen thuộc đang cầm lược chải tóc cho nàng trong gương, giống như buổi sáng một năm trước.
Mọi thứ, dường như quay trở lại những tháng ngày trước kia.
Trong gương, nhìn Bích Đường gom tóc búi lên đỉnh đầu, Ngọc Hữu Đường hỏi bâng quơ: "Bích Đường, ngươi và Tạ tiên sinh còn liên lạc không?"
Lời nói ra rồi mới thấy có bao nhiêu ngu ngốc.
Bích Đường lại không tỏ vẻ gì, nhìn lại Ngọc Hữu Đường trong gương, đáp lại: "Không có, nô tỳ vẫn luôn bị giam trong lao, thật sự không biết ngài ấy ở chỗ nào hết á. Nhưng mà điện hạ cứ yên tâm, Tạ đại nhân rất lợi hại, sẽ không có chuyện gì đâu."Ngọc Hữu Đường hỏi nàng: "Ngươi và hắn, đều là người tiền triều sao?"
Bích Đường lắc đầu, búi tóc nàng thành một khối, dùng trâm ngọc cố định: "Không, Tạ đại nhân có ân với nô tỳ, nô tỳ chỉ báo đáp lại."
"Ừ." Ngọc Hữu Đường hờ hững đáp lời.
Bích Đường lại vô tư thừa nhận: "Trước ta đúng là được Tạ đại nhân xếp vào điện để làm mật giám, tất cả những gì liên quan đến điện hạ, Tạ đại nhân đều biết."
"Ừm..." Ngọc Hữu Đường đồng tình đáp một tiếng, nhưng lại lập tức lắc đầu: "Không, hắn cũng không biết được tất cả. Hồi đó ta mỗi ngày đều qua lại với ba người Hàn lâm, thông qua bọn họ trao đổi tin tức với phụ hoàng, nhưng các ngươi không hề hay biết."
Bích Đường cười khanh khách: "Ha ha, ngài ấy làm sao mà biết được, khi đó Tạ đại nhân hoàn toàn biến thành người khác luôn, ngày ngày ngoài theo đuổi điện hạ thì chỉ còn biết ghen tuông. Cho nên mới nói, tư tình nữ nhi dễ khiến người ta mờ mắt, vẫn là điện hạ nắm đằng chuôi a."
Ngọc Hữu Đường nhìn nàng cười hớn hở, tiếng cười như xuất phát từ tận tâm can, không chút giả tạo, dường như nhớ lại chuyện đó thật sự khiến nàng rất vui vẻ.
Ngọc Hữu Đường cũng muốn cười theo nhưng không biết vì sao không thể nào cười nổi.
Bích Đường lại chải đầu cho nàng, khiến nàng sinh ảo giác, cho rằng đã trở về ngày trước.
Nhưng sự thật, chỉ là vẻ ngoài mà mà thôi, tất cả mọi thứ đã không thể như trước được nữa rồi.
= . . =
Sau giờ ngọ hàng ngày, Ngọc Hữu Đường đều đến Điển dược cục để y quan xem xét tình trạng sức khỏe.
Hoàng thượng và mẫu thân hoàn toàn nghiêm cấm nàng dùng thuốc ức chế phát dục, đồng thời bắt nàng ngày ngày đến Điển dược cục để tìm cách khôi phục lại như trước.
Hôm nay Hoàng thượng bệ hạ chắc là rảnh rỗi nên cũng đến ngồi cạnh hóng hớt... mỗi tháng hắn đều dành ra một ngày đến giám sát xem bệnh.
Cục lang lại bắt mạch cho Ngọc Hữu Đường, nhìn nhìn lưỡi, "Ồ" một tiếng đầy hoang mang.
Hoàng đế bệ hạ hỏi: "Sao sao, hàn khí trong người đã bớt được chút nào chửa?"
Cục lang chắp tay nói: "Bệ hạ, vi thần và Cục thừa đã thảo luận nhiều ngày nay, thử không ít phương thuốc, uống thuốc, châm cứu đều đã thử qua, nhưng hàn khí trong người Thái tử điện hạ giảm đi rất ít..."
"Hử?" Hoàng đế bệ hạ ngắt lời hắn, đứng dậy: "Đã một năm rồi mà vẫn không giảm?"
Giọng âm trầm lạnh lẽo, Cục lang lập tức quỳ sụp xuống: "Bệ hạ, không phải không giảm, mà là giảm rất ít, có lẽ do quanh năm suốt tháng uống thuốc nên hàn khí tích tụ quá nhiều. Thánh thượng xin đừng sốt ruột, hạ quan sẽ nỗ lực tìm kiếm những phương thuốc loại bỏ hàn khí khác!"
Nói xong liên tục dập đầu.
Có thể nhận ra Hoàng thượng bệ hạ đã nghe lí do thoái thác qua loa này rất nhiều rồi nên không thèm nghe nữa, quay sang Sách công công đứng cạnh, nói: "Tiểu Sách, đưa trẫm đến Thái Y viện nhìn xem có danh y không, xem ra Điển dược cục cũng đã đến lúc thay máu rồi."Ngọc Hữu Đường nhíu mày nhìn hắn: "Phụ hoàng không cần tức giận, nhi thần đã quen dùng thân phận nam nhi này rồi, đối với chuyện sinh con các thứ thì càng không có hứng thú, người cũng đừng cưỡng bách bọn họ nữa, cứ để thế này là được rồi."
"Không được!" Nghe vậy, Hoàng thượng trợn mắt, càng giận hơn: "Nói như thế nào thì con cũng là nữ nhi! Mẹ con đã chịu khổ nhiều như vậy rồi, trẫm hổ thẹn với hai người, không muốn con cũng phải khổ nữa."
Nghe thế, Ngọc Hữu Đường im luôn, không nói gì nữa.
Ai, không giống, thật sự không giống mà. Phụ hoàng a, người phải biết, không phải nữ tử nào cũng đều thích giúp chồng dạy con nha...
Thấy Thái tử điện hạ cũng không thể giúp mình, Cục lang hoảng hốt lại dập đầu một trận: "Khẩn cầu bệ hạ cho thần thêm một cơ hội!"
"Đã cho các ngươi cơ hội cả trăm lần rồi," Hoàng thượng bệ hạ nhíu mày, mặt đầy ghét bỏ. Hắn vỗ lưng Sách công công, chém đinh chặt sắt: "Lĩnh chỉ, đi Thái Y viện, tìm mấy ngự y lợi hại hơn về đây!"
Hôm sau, Ngọc Hữu Đường đi Điển dược cục, phát hiện từ trong ra ngoài, ngay cả mấy nữ quan thường tám nhảm cũng không thấy đâu.
Hoàng đế lão cha quả nhiên tàn nhẫn a.
Nàng đưa tay cho lão nhân tóc trắng toát, râu cũng trắng toát mới đến Điển cục bắt mạch, cười khổ.
= . . =
Mấy ngày sau, mưa thu tí tách.
Học xong, Ngọc Hữu Đường lại không mang ô, nên đành tránh mưa ở hành lang cổ bên cạnh hồ nhỏ của Lăng Yên các, chờ cung nhân mang ô đến.
Mây đen che trời, hoàng cung chìm trong màn hơi.
Bích Đường run rẩy lẩy bẩy xoa xoa tay, hỏi nàng: "Điện hạ, lạnh không?"
Ngọc Hữu Đường có hàn khí trong người, tất nhiên cũng lạnh, nhưng vẫn giả bộ: "Bình thường."
Gió thu mang theo mùi quế cũng bị mưa đánh tan tác, mùi cỏ hoa phảng phất, Ngọc Hữu Đường không kìm được rùng mình một cái, bị Bích Đường bắt được, cười chế giễu chọc ghẹo: "Rõ ràng cũng lạnh, còn mạnh mồm!"
Nàng lại nói: "Điện hạ, ngài còn một cái áo khoác vẫn để ở Lăng Yên các, để ta đi lấy, ngài đứng ở đây chờ một chút."
Như thế chẳng phải bị ướt sao, Ngọc Hữu Đường định cản nàng, nhưng mới đó nàng đã lao ra ngoài chạy về phía Lăng Yên các mất rồi.
Nàng thở dài một hơi, chống cằm ngồi đợi.
Một khắc trôi qua, Ngọc Hữu Đường trông thấy trong màn mưa bụi mông lung có một bóng dáng cao lớn.
Đất trời bỗng nhiên trở nên an tĩnh, không nghe tiếng mưa, chỉ còn tiếng lách tách những giọt nước rơi xuống từ ban công.
Dáng người kia cao lớn, một thân bạch y, ống tay áo bay bay. Hắn cầm một cái dù màu xanh, đi dọc theo đường mòn, chậm rãi đến gần.
Ngọc Hữu Đường nghĩ là cung nhân đưa ô đến, nhưng nhìn kĩ lại thì thấy trang phục không đúng.
Làm người ta mừng hụt, nàng tiếp tục lười nhác tựa vào lan can, nhưng mắt vẫn không dời khỏi bóng dáng trong màn mưa.Người cầm dù ngày càng đến gần, cuối cùng thì dừng lại ngay trước hành lang.
Hắn cụp ô, giũ nước mưa, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu, Ngọc Hữu Đường tất nhiên là không nhìn thấy mặt hắn.
Hóa ra bạch y bên ngoài cũng không phải là áo ngoài mà là y bào.
Chắc là y quan của Thái Y viện, Ngọc Hữu Đường đoán thầm, y quan kia chầm chậm ngẩng đầu, hai người chạm mắt.
Trong trẻo như ánh trăng, không vướng chút bụi trần.
Cũng không biết có phải hương quế quá nồng hay không, Ngọc Hữu Đường nhìn người này tự dưng lại nhớ đến câu thơ đó.
Nàng cũng tiếp xúc không ít nam tử tư cốt miễn chê vậy mà người trước mắt lại có thể thể hiện hết "Kinh hồng nhất miết*" "Kinh vi thiên nhân^".
*Kinh hồng nhất miết (thành ngữ): ý muốn nói có người hoặc đồ vật, chỉ cần liếc nhìn một cái, là đủ để người ta khắc ghi ấn tượng mãnh liệt, sâu sắc. (từ tuyetphong.blogspot)
^Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế. (từ cesia's blog)
Không phải do tướng mạo mà là do khí độ.
Hùng tàng văn mặc hư nhược cốt, phúc hữu thi thư khí tự hoa*.
*Đại khái là: Đọc nhiều sách vở, trên người tự nhiên sẽ tự sinh ra thư khí.
Có người dùng vẻ ngoài kinh phách, có người dùng khí chất nhiếp hồn.
Người này rõ ràng là loại thứ hai.
Hắn nhìn thấy Ngọc Hữu Đường, có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng lễ tiết vẫn chu toàn, vái chào, nói: "Hạ quan tham kiến Thái tử điện hạ."
Ngọc Hữu Đường thu ánh mặt lại, không đứng dậy, chỉ nói :"Miễn lễ."
Trong lòng cảm thấy khó hiểu, bản thân chưa gặp qua người này, tại sao hắn có thể nhận ra được mình.
Thanh niên kia cũng không nói nhiều, chỉ xòe ô ra, đến gần nàng, sau đó quay dù ra phía ngoài, vừa cài cán ô vào lan can gần Ngọc Hữu Đường, vừa nói: "Gió buốt mưa lạnh, điện hạ thể hàn, không nên để cảm lạnh."
Giọng hắn ấm áp nhuần nhã, chữ chữ như ngọc, giống như diện mạo của hắn.
Sau đó, hắn lui về chỗ cũ, im lặng đứng thẳng, nhìn màn mưa rơi.
Không chút quá phận.
Ngọc Hữu Đường nhìn nhìn cái ô được bung ra bên người, nếu nàng đoán không sai, đây chắc là để giúp nàng chắn gió.
Lúc này, Bích Đường đã quay trở lại, nàng ôm áo khoác chạy chậm tới, thoáng nhìn thấy người đứng trước hành lang, liền đứng lại hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Liễu đại nhân."
Thanh niên chỉ nói không cần đa lễ.
Bích Đường lại bước lên sàn gỗ, chạy lịch bịch, tóc dính đầy nước mưa, nhanh chóng nhưng rất cẩn giúp Ngọc Hữu Đường mặc áo khoác.
Trong lúc đó, Ngọc Hữu Đường thì thầm hỏi: "Ai đây, sao trước giờ chưa từng gặp?"
Bích Đường ngạc nhiên: "Điện hạ không biết hả, đây là Cục thừa mới của Điển dược cục á."
"..." Ngọc Hữu Đường không nói gì, nàng thực sự không biết, mấy ngày nay bắt mạch cho nàng đều là một ông lão râu tóc trắng phớ à.
Bích Đường buộc dây áo, phổ cập kiến thức cho nàng: "Cục thừa đại nhân là một trong đám Thái y trẻ tuổi mới được chọn đến, tuy còn trẻ nhưng phương diện y thuật còn cao minh hơn nhiều so với mấy lão thái y, am hiểu quan đạo, thánh thượng tán thưởng lên đặc biệt điều hắn đến chăm sóc thân thể cho ngài đó."
"Ồ." Thì ra là vậy.
Bích Đường quả không hổ danh sắc nữ lắm mồm nhiều chuyện nhất đám cung nữ: "Điện hạ, nô tỳ nói với ngài nha. Đám tiểu cung nữ trong cung chúng ta vừa mới nghe thấy có nam nhân mới đến dung mạo tuấn tú, điên hết cả rồi!"
Ngọc Hữu Đường không thèm để ý nàng luyên thuyên, chỉ hỏi: "Ngươi vừa mới gọi hắn là Liễu đại nhân?"
"Vâng, nô tỳ đã điều tra được hết thông tin của hắn rồi," Bích Đường cười đắc ý: "Hắn gọi là Liễu Nghiên."
Tác giả có lời muốn nói: 《Quyển thứ ba: Bụi đất》 chính thức mở màn! Ý là bụi về với bụi, đất về với đất ý, đây là quyển cuối cùng, nam phụ xuất hiện...
Hi Hòa năm thứ ba sáu, mùa thu.
Vầng trăng mọc khí thu hiu hắt, manh áo là lạnh ngắt chưa thay.*
*Trích bản dịch của Trần Trọng Kim. Hán việt: Quế phách sơ sinh thu lộ vi, khinh la dĩ bạc vị canh y_Trích Thu dạ khúc.
Nháy mắt một năm đã qua, Thái tử điện hạ đã tròn mười tám.
Tuổi đã lớn mà vẫn còn độc thân a. Vì vậy, đám đại thần trong triều lại bắt đầu triển khai kế hoạch thúc cưới, hầu như mỗi buổi triều, Hoàng thường bệ hạ đều phải chịu trận, nghe bọn họ tẩy não một phen, nhưng hắn chỉ cười cười, đến khi đám người nói văng bọt mép ngừng lại thì lại ra vẻ như vừa mới tỉnh giấc chiêm bao, ngớ ngẩn kêu một tiếng rồi nói: "Ôi cha, trẫm tu đạo lâu quá nên có chút di chứng, vừa mới xuất hồn ngao du tứ hải, các ái khanh vừa mới nói cái gì ấy nhờ", đám người đứng dưới hộc máu mồm.
Cứ cà lơ phất phơ như vậy từ đầu đến cuối!
Thế là tin đồn Thái tử điện hạ là đoạn tay áo, không gần nữ sắc lại bắt đầu tung bay khắp mọi nẻo đường.
Ngọc Hữu Đường cũng nghe được một ít tin đồn, trong đó hiển nhiên không thể thiếu cái tên quen thuộc kia.
Phiên bản được truyền bá rộng rãi nhất trong cung là... Tiền nhiệm Thủ phụ Tạ Hủ mưu phản khiến Thái tử điện hạ rất thương tâm, mất niềm tin vào tình ái.
Được rồi, ánh mắt của quần chúng đúng là sáng như tuyết vậy á.
Ngọc Hữu Đường ngồi trong đình, tự rót cho mình một chén trà, ánh trăng bao trùm, trà đắng có xen lẫn một ít vị ngọt.
Tạ Hủ.
Đã một năm không nhìn thấy hắn rồi.
Hoàng thượng hạ lệnh tìm hắn một năm nhưng đều không có kết quả. Trong thiên hạ, đâu đâu cũng là đất của vua, mà lại có thể trốn lâu như vậy mà không bị phát hiện, đúng là quá lợi hại rồi.
Ngồi đối diện nàng, Hoàng hậu nương nương thấy nàng ngẩn ngơ hồi lâu, lên tiếng gọi: "Hữu Đường."
Ngọc Hữu Đường lúc này mới hồi hồn, cười nói: "Mẫu hậu, làm sao vậy?"
Hoàng hậu nói: "Con vẫn cứ ngầm gọi ta là mẫu thân đi, tiếng mẫu hậu này, nghe một năm rồi mà vẫn không quen nổi."
Ngọc Hữu Đường mỉm cười: "Được, mẫu thân."
Hoàng hậu lúc này mới cảm thấy thoải mái, hỏi nàng: "Đông cung bị cha ngươi thay máu, đổi đến một đám người, có quen không?"
Ngọc Hữu Đường miết miệng chén một lát rồi mới gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Hoàng hậu nhìn nàng trong chốc lát, đứa nhỏ này đã mười tám rồi, càng ngày càng thuận mắt nhưng khí tức giữa hai đầu lông mày vẫn không thay đổi chút nào, y như nam tử.
Nàng thở dài, nói: "Cung nữ tên Bích Đường trước bên cạnh con bây giờ vẫn đang bị giam trong đại lao. Ta biết con nhớ nàng, một năm nay âm thầm sai người để mắt. Dù sao nàng bị giam cũng lâu rồi, nếu con đã bỏ qua những chuyện kia, còn muốn nàng trở về thì để nàng về đi."Ngọc Hữu Đường nghe vậy, im lặng một lúc lâu. Gió thổi qua, mùi quế phảng phất, nàng mới đáp: "Vâng."
Nàng cúi đầu nhìn chén trà trong tay, chẳng biết từ lúc nào, một bông hoa quế đã rơi vào trong chén, Ngọc Hữu Đường muốn nhặt nó ra nhưng rồi lại thu tay lại, nhìn hoa quế vàng nhạt trôi nổi, nâng chén uống cạn.
Đến chiều, Ngọc Hữu Đường tự mình đến đại lao hình bộ, nói muốn đón Bích Đường hồi cung.
Thượng thư đại nhân vội vã vỗ mông ngựa, nói: "Đấy__ ai cũng nói điện hạ là cái này cái kia, nhưng hạ quan tuyệt đối không tin, bởi vì hạ quan tận mắt nhìn thấy điện hạ đối xử với tiểu cung nữ này thế nào trong một năm nay, thật không hiểu đám người kia nghĩ cái gì trong đầu, điện hạ của chúng ta đúng là nam tử hán trăm phần trăm mà!"
Ngọc Hữu Đường không thèm để ý đến Thượng thư đại nhân lẽo đẽo theo sau luôn mồm lải nhải, bước nhanh đến trước phòng giam Bích Đường.
Phòng giam này so với những phòng khác phải nói tốt hơn không ít, có giường có bàn, có tủ quần áo, nến sáng lung linh, còn có cả bô, giống hệt một cái phòng ngủ nho nhỏ.
Khi Ngọc Hữu Đường đến, Bích Đường đang tựa ở bên giường, chăm chú thêu hoa.
Ngọc Hữu Đường ho hai tiếng, gõ gõ song cửa.
Bích Đường nghe tiếng, ngước mắt, vừa thấy là nàng, vọt đến song cửa, mặt áp vào khe hở giữa hai cái song: "Điện hạ, ngài lại đến thăm ta à!"
Mỗi lần nhìn thấy nàng, trong lòng Ngọc Hữu Đường đều cảm thấy vui vẻ, nhưng mặt mũi vẫn nghiêm túc, nói: "Ừ, cô đến rồi. Thu xếp một chút rồi theo ta hồi cung."
Bích Đường mắt chữ A mồm chữ O đứng đực ra.
Nhưng ngay lập tức tỉnh táo lại, nhảy nhót trong phòng một hồi: "Yê yê yê! Cuối cùng cũng có thể ra ngoài!"
Nàng lại chỉ chỉ vào cái bô: "Điện hạ ngài biết không! Nô tỳ đã tôi luyện được tuyệt kĩ có thể đi ngoài trước mặt đám cai ngục mà mặt không hề biến sắc rồi đó!"
"Đừng nháo nữa, đi thôi." Ngọc Hữu Đường thấy nàng như vậy, lắc đầu bật cười.
Thế là, Bích Đường lại trở về cung thái tử, một lần nữa trở thành cung nữ thiếp thân của Ngọc Hữu Đường.
Sáng sớm hôm sau, Bích Đường chải đầu cho nàng, tay nghề rất tốt, tóc đen dài mượt như thác nước, thẳng tuột. Ngọc Hữu Đường nhìn chằm chằm thiếu nữ quen thuộc đang cầm lược chải tóc cho nàng trong gương, giống như buổi sáng một năm trước.
Mọi thứ, dường như quay trở lại những tháng ngày trước kia.
Trong gương, nhìn Bích Đường gom tóc búi lên đỉnh đầu, Ngọc Hữu Đường hỏi bâng quơ: "Bích Đường, ngươi và Tạ tiên sinh còn liên lạc không?"
Lời nói ra rồi mới thấy có bao nhiêu ngu ngốc.
Bích Đường lại không tỏ vẻ gì, nhìn lại Ngọc Hữu Đường trong gương, đáp lại: "Không có, nô tỳ vẫn luôn bị giam trong lao, thật sự không biết ngài ấy ở chỗ nào hết á. Nhưng mà điện hạ cứ yên tâm, Tạ đại nhân rất lợi hại, sẽ không có chuyện gì đâu."Ngọc Hữu Đường hỏi nàng: "Ngươi và hắn, đều là người tiền triều sao?"
Bích Đường lắc đầu, búi tóc nàng thành một khối, dùng trâm ngọc cố định: "Không, Tạ đại nhân có ân với nô tỳ, nô tỳ chỉ báo đáp lại."
"Ừ." Ngọc Hữu Đường hờ hững đáp lời.
Bích Đường lại vô tư thừa nhận: "Trước ta đúng là được Tạ đại nhân xếp vào điện để làm mật giám, tất cả những gì liên quan đến điện hạ, Tạ đại nhân đều biết."
"Ừm..." Ngọc Hữu Đường đồng tình đáp một tiếng, nhưng lại lập tức lắc đầu: "Không, hắn cũng không biết được tất cả. Hồi đó ta mỗi ngày đều qua lại với ba người Hàn lâm, thông qua bọn họ trao đổi tin tức với phụ hoàng, nhưng các ngươi không hề hay biết."
Bích Đường cười khanh khách: "Ha ha, ngài ấy làm sao mà biết được, khi đó Tạ đại nhân hoàn toàn biến thành người khác luôn, ngày ngày ngoài theo đuổi điện hạ thì chỉ còn biết ghen tuông. Cho nên mới nói, tư tình nữ nhi dễ khiến người ta mờ mắt, vẫn là điện hạ nắm đằng chuôi a."
Ngọc Hữu Đường nhìn nàng cười hớn hở, tiếng cười như xuất phát từ tận tâm can, không chút giả tạo, dường như nhớ lại chuyện đó thật sự khiến nàng rất vui vẻ.
Ngọc Hữu Đường cũng muốn cười theo nhưng không biết vì sao không thể nào cười nổi.
Bích Đường lại chải đầu cho nàng, khiến nàng sinh ảo giác, cho rằng đã trở về ngày trước.
Nhưng sự thật, chỉ là vẻ ngoài mà mà thôi, tất cả mọi thứ đã không thể như trước được nữa rồi.
= . . =
Sau giờ ngọ hàng ngày, Ngọc Hữu Đường đều đến Điển dược cục để y quan xem xét tình trạng sức khỏe.
Hoàng thượng và mẫu thân hoàn toàn nghiêm cấm nàng dùng thuốc ức chế phát dục, đồng thời bắt nàng ngày ngày đến Điển dược cục để tìm cách khôi phục lại như trước.
Hôm nay Hoàng thượng bệ hạ chắc là rảnh rỗi nên cũng đến ngồi cạnh hóng hớt... mỗi tháng hắn đều dành ra một ngày đến giám sát xem bệnh.
Cục lang lại bắt mạch cho Ngọc Hữu Đường, nhìn nhìn lưỡi, "Ồ" một tiếng đầy hoang mang.
Hoàng đế bệ hạ hỏi: "Sao sao, hàn khí trong người đã bớt được chút nào chửa?"
Cục lang chắp tay nói: "Bệ hạ, vi thần và Cục thừa đã thảo luận nhiều ngày nay, thử không ít phương thuốc, uống thuốc, châm cứu đều đã thử qua, nhưng hàn khí trong người Thái tử điện hạ giảm đi rất ít..."
"Hử?" Hoàng đế bệ hạ ngắt lời hắn, đứng dậy: "Đã một năm rồi mà vẫn không giảm?"
Giọng âm trầm lạnh lẽo, Cục lang lập tức quỳ sụp xuống: "Bệ hạ, không phải không giảm, mà là giảm rất ít, có lẽ do quanh năm suốt tháng uống thuốc nên hàn khí tích tụ quá nhiều. Thánh thượng xin đừng sốt ruột, hạ quan sẽ nỗ lực tìm kiếm những phương thuốc loại bỏ hàn khí khác!"
Nói xong liên tục dập đầu.
Có thể nhận ra Hoàng thượng bệ hạ đã nghe lí do thoái thác qua loa này rất nhiều rồi nên không thèm nghe nữa, quay sang Sách công công đứng cạnh, nói: "Tiểu Sách, đưa trẫm đến Thái Y viện nhìn xem có danh y không, xem ra Điển dược cục cũng đã đến lúc thay máu rồi."Ngọc Hữu Đường nhíu mày nhìn hắn: "Phụ hoàng không cần tức giận, nhi thần đã quen dùng thân phận nam nhi này rồi, đối với chuyện sinh con các thứ thì càng không có hứng thú, người cũng đừng cưỡng bách bọn họ nữa, cứ để thế này là được rồi."
"Không được!" Nghe vậy, Hoàng thượng trợn mắt, càng giận hơn: "Nói như thế nào thì con cũng là nữ nhi! Mẹ con đã chịu khổ nhiều như vậy rồi, trẫm hổ thẹn với hai người, không muốn con cũng phải khổ nữa."
Nghe thế, Ngọc Hữu Đường im luôn, không nói gì nữa.
Ai, không giống, thật sự không giống mà. Phụ hoàng a, người phải biết, không phải nữ tử nào cũng đều thích giúp chồng dạy con nha...
Thấy Thái tử điện hạ cũng không thể giúp mình, Cục lang hoảng hốt lại dập đầu một trận: "Khẩn cầu bệ hạ cho thần thêm một cơ hội!"
"Đã cho các ngươi cơ hội cả trăm lần rồi," Hoàng thượng bệ hạ nhíu mày, mặt đầy ghét bỏ. Hắn vỗ lưng Sách công công, chém đinh chặt sắt: "Lĩnh chỉ, đi Thái Y viện, tìm mấy ngự y lợi hại hơn về đây!"
Hôm sau, Ngọc Hữu Đường đi Điển dược cục, phát hiện từ trong ra ngoài, ngay cả mấy nữ quan thường tám nhảm cũng không thấy đâu.
Hoàng đế lão cha quả nhiên tàn nhẫn a.
Nàng đưa tay cho lão nhân tóc trắng toát, râu cũng trắng toát mới đến Điển cục bắt mạch, cười khổ.
= . . =
Mấy ngày sau, mưa thu tí tách.
Học xong, Ngọc Hữu Đường lại không mang ô, nên đành tránh mưa ở hành lang cổ bên cạnh hồ nhỏ của Lăng Yên các, chờ cung nhân mang ô đến.
Mây đen che trời, hoàng cung chìm trong màn hơi.
Bích Đường run rẩy lẩy bẩy xoa xoa tay, hỏi nàng: "Điện hạ, lạnh không?"
Ngọc Hữu Đường có hàn khí trong người, tất nhiên cũng lạnh, nhưng vẫn giả bộ: "Bình thường."
Gió thu mang theo mùi quế cũng bị mưa đánh tan tác, mùi cỏ hoa phảng phất, Ngọc Hữu Đường không kìm được rùng mình một cái, bị Bích Đường bắt được, cười chế giễu chọc ghẹo: "Rõ ràng cũng lạnh, còn mạnh mồm!"
Nàng lại nói: "Điện hạ, ngài còn một cái áo khoác vẫn để ở Lăng Yên các, để ta đi lấy, ngài đứng ở đây chờ một chút."
Như thế chẳng phải bị ướt sao, Ngọc Hữu Đường định cản nàng, nhưng mới đó nàng đã lao ra ngoài chạy về phía Lăng Yên các mất rồi.
Nàng thở dài một hơi, chống cằm ngồi đợi.
Một khắc trôi qua, Ngọc Hữu Đường trông thấy trong màn mưa bụi mông lung có một bóng dáng cao lớn.
Đất trời bỗng nhiên trở nên an tĩnh, không nghe tiếng mưa, chỉ còn tiếng lách tách những giọt nước rơi xuống từ ban công.
Dáng người kia cao lớn, một thân bạch y, ống tay áo bay bay. Hắn cầm một cái dù màu xanh, đi dọc theo đường mòn, chậm rãi đến gần.
Ngọc Hữu Đường nghĩ là cung nhân đưa ô đến, nhưng nhìn kĩ lại thì thấy trang phục không đúng.
Làm người ta mừng hụt, nàng tiếp tục lười nhác tựa vào lan can, nhưng mắt vẫn không dời khỏi bóng dáng trong màn mưa.Người cầm dù ngày càng đến gần, cuối cùng thì dừng lại ngay trước hành lang.
Hắn cụp ô, giũ nước mưa, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu, Ngọc Hữu Đường tất nhiên là không nhìn thấy mặt hắn.
Hóa ra bạch y bên ngoài cũng không phải là áo ngoài mà là y bào.
Chắc là y quan của Thái Y viện, Ngọc Hữu Đường đoán thầm, y quan kia chầm chậm ngẩng đầu, hai người chạm mắt.
Trong trẻo như ánh trăng, không vướng chút bụi trần.
Cũng không biết có phải hương quế quá nồng hay không, Ngọc Hữu Đường nhìn người này tự dưng lại nhớ đến câu thơ đó.
Nàng cũng tiếp xúc không ít nam tử tư cốt miễn chê vậy mà người trước mắt lại có thể thể hiện hết "Kinh hồng nhất miết*" "Kinh vi thiên nhân^".
*Kinh hồng nhất miết (thành ngữ): ý muốn nói có người hoặc đồ vật, chỉ cần liếc nhìn một cái, là đủ để người ta khắc ghi ấn tượng mãnh liệt, sâu sắc. (từ tuyetphong.blogspot)
^Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế. (từ cesia's blog)
Không phải do tướng mạo mà là do khí độ.
Hùng tàng văn mặc hư nhược cốt, phúc hữu thi thư khí tự hoa*.
*Đại khái là: Đọc nhiều sách vở, trên người tự nhiên sẽ tự sinh ra thư khí.
Có người dùng vẻ ngoài kinh phách, có người dùng khí chất nhiếp hồn.
Người này rõ ràng là loại thứ hai.
Hắn nhìn thấy Ngọc Hữu Đường, có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng lễ tiết vẫn chu toàn, vái chào, nói: "Hạ quan tham kiến Thái tử điện hạ."
Ngọc Hữu Đường thu ánh mặt lại, không đứng dậy, chỉ nói :"Miễn lễ."
Trong lòng cảm thấy khó hiểu, bản thân chưa gặp qua người này, tại sao hắn có thể nhận ra được mình.
Thanh niên kia cũng không nói nhiều, chỉ xòe ô ra, đến gần nàng, sau đó quay dù ra phía ngoài, vừa cài cán ô vào lan can gần Ngọc Hữu Đường, vừa nói: "Gió buốt mưa lạnh, điện hạ thể hàn, không nên để cảm lạnh."
Giọng hắn ấm áp nhuần nhã, chữ chữ như ngọc, giống như diện mạo của hắn.
Sau đó, hắn lui về chỗ cũ, im lặng đứng thẳng, nhìn màn mưa rơi.
Không chút quá phận.
Ngọc Hữu Đường nhìn nhìn cái ô được bung ra bên người, nếu nàng đoán không sai, đây chắc là để giúp nàng chắn gió.
Lúc này, Bích Đường đã quay trở lại, nàng ôm áo khoác chạy chậm tới, thoáng nhìn thấy người đứng trước hành lang, liền đứng lại hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Liễu đại nhân."
Thanh niên chỉ nói không cần đa lễ.
Bích Đường lại bước lên sàn gỗ, chạy lịch bịch, tóc dính đầy nước mưa, nhanh chóng nhưng rất cẩn giúp Ngọc Hữu Đường mặc áo khoác.
Trong lúc đó, Ngọc Hữu Đường thì thầm hỏi: "Ai đây, sao trước giờ chưa từng gặp?"
Bích Đường ngạc nhiên: "Điện hạ không biết hả, đây là Cục thừa mới của Điển dược cục á."
"..." Ngọc Hữu Đường không nói gì, nàng thực sự không biết, mấy ngày nay bắt mạch cho nàng đều là một ông lão râu tóc trắng phớ à.
Bích Đường buộc dây áo, phổ cập kiến thức cho nàng: "Cục thừa đại nhân là một trong đám Thái y trẻ tuổi mới được chọn đến, tuy còn trẻ nhưng phương diện y thuật còn cao minh hơn nhiều so với mấy lão thái y, am hiểu quan đạo, thánh thượng tán thưởng lên đặc biệt điều hắn đến chăm sóc thân thể cho ngài đó."
"Ồ." Thì ra là vậy.
Bích Đường quả không hổ danh sắc nữ lắm mồm nhiều chuyện nhất đám cung nữ: "Điện hạ, nô tỳ nói với ngài nha. Đám tiểu cung nữ trong cung chúng ta vừa mới nghe thấy có nam nhân mới đến dung mạo tuấn tú, điên hết cả rồi!"
Ngọc Hữu Đường không thèm để ý nàng luyên thuyên, chỉ hỏi: "Ngươi vừa mới gọi hắn là Liễu đại nhân?"
"Vâng, nô tỳ đã điều tra được hết thông tin của hắn rồi," Bích Đường cười đắc ý: "Hắn gọi là Liễu Nghiên."
Tác giả có lời muốn nói: 《Quyển thứ ba: Bụi đất》 chính thức mở màn! Ý là bụi về với bụi, đất về với đất ý, đây là quyển cuối cùng, nam phụ xuất hiện...
Tác giả :
Mã Giáp Nãi Phù Vân