Ta Không Muốn Sinh Hài Tử
Chương 52
“Ông chủ, tiểu ca nhi không có việc gì chứ?" Một xa phu trung niêncó chút mập mạp hỏi.
“Không có việc gì đâu, không có việc gì…" Miêu Nhi xua xua haitay vội vàng trả lời.
Lý Học Tuấn cầm tay của Miêu Nhi lại, chỉ thấy trên đó toàn làvết trầy, còn có chút vụn gỗ mắc vào trong vết thương, yêu thươngnói: “Còn nói không có việc gì, nhi bị thương rồi này"
“Ông chủ, mấy người chúng ta có ý kiến, nếu tiểu ca nhi đã cứu vềđược rồi, hai tên lưu manh cũng chưa làm được việc gì, chúng takhông nên đuổi theo nữa"
“Đúng rồi, ông chủ, dù có đuổi kịp, quan phủ cũng cách nơi đâyquá xa, chúng ta bắt được bọn họ rồi thì cũng không có biện phápxử lý"
“Ông chủ, hàng hóa cũng chờ không kịp nữa, phải nhanh vậnchuyển trở về"
“Ca nhi sau này xuất môn phải cẩn thận một chút"
Lời của những người này nói, Lý Học Tuấn đều rõ ràng, hai tên lưumanh đối với địa hình vùng này rất quen thuộc, hiển nhiên bọn họthường tới nơi này, muốn tìm ra bọn họ cũng không dễ dàng, tìmđược rồi thì lúc trình lên quan phủ cũng là một chuyện phiền toái,lẽ nào lại dốc sức tìm ra bọn họ rồi đánh cho một trận để trútgiận, sau đó mới thả ra? Nếu làm thế hành trình chắc chắn sẽ bịtrễ, nếu thời tiết thay đổi thì nguy rồi, cái được không bù đắp nổicái đã mất a.
Lý Học Tuấn áy náy nhìn Miêu Nhi, thấp giọng nói: “Miêu Nhi,xin lỗi, Học Tuấn ca bất tài không báo thù cho nhi được"
“Không có việc gì, không sao đâu" Miêu Nhi vừa mới bị một hồikinh hãi dọa sợ, người giống như vẫn còn ở trong mộng, miệngkhông ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ.
Chuyện này ngoại trừ việc Miêu Nhi giãy dụa bị trầy da ra, mànó còn gây cho Miêu Nhi nhiều chấn động.
Sau khi đi tới thếgiới này, trong lòng Miêu Nhi vẫn cho rằng chính mình là đànông, lúc này đây, Miêu Nhi mới ý thức được, ở đây nam nhâncùng nam nhân trong lúc đó là bất đồng, so với đàn ông, ca nhi rõràng bị vây ở tình thế yếu hơn. Hai người đàn ông giữ chặt mìnhlại, vô luận có giãy thế nào thì cũng không thoát ra được, hơn nữa,trong mắt hai tên đó Miêu Nhi còn nhìn thấy thực rõ ràng, đóchính là dục vọng, đối với thân thể của mình có dục vọng, ca nhi,ca nhi, vì mình là ca nhi, dù có đuổi theo đàn ông cả đời thì rốtcuộc vẫn bất đồng.
“Được rồi, Miêu Nhi, nhi trước nghỉ ngơi một chút đi, đến, nhắmmắt lại" Lý Học Tuấn thấy Miêu Nhi thần sắc có chút hoảnghốt, lo lắng đem Miêu Nhi đang ngồi ở phía sau xe ngựa ômlấy “Ngoan, không sợ, nhắm mắt lại nào"
Miêu Nhi nghe lời nhắm mắt lại, tựa vào trong lòng Lý HọcTuấn, nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của Lý Học Tuấn, chậmrãi chìm vào trong giấc ngủ.
“Ông chủ, đem vết thương của tiểu ca nhi rửa một chút, sau đó bôicái này lên, cái này là do ta tự mình làm, đối với vết thương vôcùng tốt" Một xa phu xuất ra dược tùy thân mang bên người đưacho Lý Học Tuấn, thấp giọng nói.
Lý Học Tuấn cẩn thận đem Miêu Nhi đang ngủ đặt xuống, sauđó đưa tay tiếp nhận bình dược, cảm kích hướng xa phu gật đầu tỏý cảm tạ.
Miêu Nhi bị đau đớn trên tay làm cho tỉnh giấc, mở mắt nhìnthì thấy trên tay Lý Học Tuấn đang cầm một cây kim khâu cẩn cẩndực dực xử lý vụn gỗ trên vết thương của mình.
“Ô, đau" Miêu Nhi không tự chủ được mà rút lại bàn tay đangđược Lý Học Tuấn cầm.
“Miêu Nhi, nhi tỉnh, nhẫn một chút, lấy ra được thì tốt rồi" Lý Học Tuấn cầm chặt tay Miêu Nhi lại, không cho Miêu Nhigiãy, trước tiên phải giúp Miêu Nhi làm sạch tốt vết thương,ân, đợi đến khi vào trong thành thì nhờ đại phu xem thử.
Lý Học Tuấn cấp tốc thanh lý xong vụ gỗ, từ ấm nước đổ ra một ítnước làm ướt khăn, cẩn thận chùi sạch bùn đất chung quanh vếtthương.
“Ông chủ, chúng ta lên đường được chưa?" Mã phu ở bên ngoàikêu lớn.
“Được" Lý Học Tuấn hướng ra bên ngoài hô một tiếng, trong ngựcâm thầm hối hận,ở kinh thành vì tiết kiệm tiền nên không thuênhiều mã phu mà đã quyết định tự mình đánh xe chở Miêu Nhi, hiện tại, hắn bất lực không thể ở bên cạnh Miêu Nhi.
“Miêu Nhi, nhi tái nghỉ ngơi một chút nữa, Học Tuấn ca ở ngaybên ngoài mã xa, có việc kêu ta một tiếng là được" Lý Học Tuấn đỡMiêu Nhi nằm xuống, đem chăn giúp Miêu Nhi đắp hảo.
“Ân, huynh đi ra đi, ta thực sự không có việc gì đâu" Miêu Nhicố gắng tươi cười nói.
…..
Còn chưa tới được thành, Miêu Nhi đã bị sốt lên, thời điểm bịbắt đi, đúng vào lúc nửa đêm nên bị nhiễm lạnh, lại bị kinh hách,cộng thêm việc Miêu Nhi đã chạy vài ngày đường làm cho thânthể mệt nhọc quá độ rốt cuộc chịu không nổi nữa.
Vào thành, Lý Học Tuấn bất chấp không đi tìm khách *** bìnhdân, bố trí ổn thỏa cho đoàn xe mà để cho các mã phu lần đầutiên đi tìm khách *** để trụ lại, còn hắn thì ôm Miêu Nhi đitìm đại phu.
“Tiểu ca nhi này vốn sinh ra đã yếu ớt, ở nhà tĩnh dưỡng là tốtnhất, như thế nào còn dẫn hắn đi bôn ba? Lại không chăm sóc chohắn hảo làm hắn bị nhiễm phong hàn?"
Lý Học Tuấn tìm trúng đại phu là một người đàn ông trung niêntính tình nghiêm khắc, giúp Miêu Nhi bắt mạch xong, trướctiên liền hung hăng giáo huấn Lý Học Tuấn một trận.
“Hắn xảy ra chuyện gì?" Đại phu một bên kê đơn thuốc, một bênhỏi.
Lý Học Tuấn đem chuyện Miêu Nhi bị kẻ xấu bắt đi đơn giản kểlại một lần.
Đại phu nhìn thoáng qua Lý Học Tuấn, thấy bộ dáng của hắn cũngmệt mỏi rã rời quá độ, thở dài một hơi nói: “Ca nhi vốn nênđược chiều chuộng, sau này tận lực đừng đem hắn đi xa nhà. Phương Bắc vừa mới gặp tai ương, hiện tại ở bên ngoài có rấtnhiều kẻ xấu. Tiểu ca nhi này lại sinh thiếu tháng, bình thường nênhảo hảo chú ý, còn phải tẩm bổ thêm cho hắn, nếu không thời giansinh dưỡng sau này sẽ làm tuổi thọ của hắn giảm đi rất nhiều"
Lý Học Tuấn liên tục gật đầu, hắn vẫn biết khi còn bé thân thể Miêu Nhi bất hảo, hiện tại Miêu Nhi sinh bệnh hắn lại còn ítlưu tâm đến, thực sự là chết tiệt mà!!
May mà bệnh Miêu Nhi tới nhanh mà đi cũng nhanh, sau khiuống xong hai thang thuốc, sốt cũng được đẩy lui, thân mình vẫncòn có chút hư, sau này sẽ chậm rãi dưỡng lên lại.
Lý Học Tuấn vốn định ở lại Tôn thành vài ngày, chờ Miêu Nhikhá hơn rồi mới tiếp tục lên đường, các mã phu không đồng ý thìkhông nói, Miêu Nhi thế nhưng cũng kiên quyết phản đối.
“Ta đã không có việc gì, nếu muốn dưỡng thân thể thì về nhà táidưỡng sau. Dừng ở chỗ này lâu cũng không phải biện pháp tốt"Miêu Nhi nói.
“Ông chủ, người an tâm đi, muốn dưỡng thân thể cho ca nhi cũngkhông phải chuyện ngày một ngày hai"
“Thời tiết thay đổi sẽ rất phiền phức…"
“Đúng nha, đúng nha, chỉ còn vài ngày đường nữa thôi, kiên trìmột chút là được"
Lý Học Tuấn không còn cách nào khác đành phải tiếp tục lênđường, thế nhưng, hắn nghiêm cấm Miêu Nhi không được rakhỏi mã xa. Vì thế, Lý Học Tuấn cố ý mua thêm một cái bình khéoléo để đựng nước tiểu bỏ vào trong xe ngựa.
Miêu Nhi hiện tại đang rất xấu hổ, vốn bụng của cậu đã báonguy, thực sự nhịn không được, muốn kêu mã xa ngừng nhưngcũng rất không có ý tứ. Cậu muốn mau chóng giải quyết để cònlên đường, nhưng có người cứ ở một bên nhìn chằm chằm ngươi,ngươi có đi được không?
“Huynh trước quay qua chỗ khác một chút" Miêu Nhi nhỏ giọngyêu cầu nói.
“Không được, nhi nhanh lên một chút, tất cả mọi người đangchờ kìa" Lý Học Tuấn lắc lắc đầu, hắn không thể sơ suất thêm mộtlần nào nữa.
“Huynh nhìn, ta đi không được" Miêu Nhi đỏ mặt nói.
Lý Học Tuấn cau mày suy nghĩ một chút, xoay người lại, vẫn còn lolắng nên nói: “Có việc, phải kêu lên đó!!"
“Ân"
Không chỉ có như vậy, cho dù không ở trên xe ngựa, Lý Học Tuấncũng cách một khoảng thời gian kêu Miêu Nhi một tiếng, rất sợMiêu Nhi sẽ giống như lần trước, sốt lên rồi té xỉu ở trong xengựa. Ăn gì đó, Lý Học Tuấn sẽ đặc biệt vì Miêu Nhi mà đunnóng lên, sau đó mới đưa đến mã xa. Còn lúc trước, để tiết kiệmthời gian, tất cả mọi người đều ăn bánh bột ngô khô cứng, Miêu Nhi cũng không ngoại lệ.
“Không có việc gì đâu, không có việc gì…" Miêu Nhi xua xua haitay vội vàng trả lời.
Lý Học Tuấn cầm tay của Miêu Nhi lại, chỉ thấy trên đó toàn làvết trầy, còn có chút vụn gỗ mắc vào trong vết thương, yêu thươngnói: “Còn nói không có việc gì, nhi bị thương rồi này"
“Ông chủ, mấy người chúng ta có ý kiến, nếu tiểu ca nhi đã cứu vềđược rồi, hai tên lưu manh cũng chưa làm được việc gì, chúng takhông nên đuổi theo nữa"
“Đúng rồi, ông chủ, dù có đuổi kịp, quan phủ cũng cách nơi đâyquá xa, chúng ta bắt được bọn họ rồi thì cũng không có biện phápxử lý"
“Ông chủ, hàng hóa cũng chờ không kịp nữa, phải nhanh vậnchuyển trở về"
“Ca nhi sau này xuất môn phải cẩn thận một chút"
Lời của những người này nói, Lý Học Tuấn đều rõ ràng, hai tên lưumanh đối với địa hình vùng này rất quen thuộc, hiển nhiên bọn họthường tới nơi này, muốn tìm ra bọn họ cũng không dễ dàng, tìmđược rồi thì lúc trình lên quan phủ cũng là một chuyện phiền toái,lẽ nào lại dốc sức tìm ra bọn họ rồi đánh cho một trận để trútgiận, sau đó mới thả ra? Nếu làm thế hành trình chắc chắn sẽ bịtrễ, nếu thời tiết thay đổi thì nguy rồi, cái được không bù đắp nổicái đã mất a.
Lý Học Tuấn áy náy nhìn Miêu Nhi, thấp giọng nói: “Miêu Nhi,xin lỗi, Học Tuấn ca bất tài không báo thù cho nhi được"
“Không có việc gì, không sao đâu" Miêu Nhi vừa mới bị một hồikinh hãi dọa sợ, người giống như vẫn còn ở trong mộng, miệngkhông ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ.
Chuyện này ngoại trừ việc Miêu Nhi giãy dụa bị trầy da ra, mànó còn gây cho Miêu Nhi nhiều chấn động.
Sau khi đi tới thếgiới này, trong lòng Miêu Nhi vẫn cho rằng chính mình là đànông, lúc này đây, Miêu Nhi mới ý thức được, ở đây nam nhâncùng nam nhân trong lúc đó là bất đồng, so với đàn ông, ca nhi rõràng bị vây ở tình thế yếu hơn. Hai người đàn ông giữ chặt mìnhlại, vô luận có giãy thế nào thì cũng không thoát ra được, hơn nữa,trong mắt hai tên đó Miêu Nhi còn nhìn thấy thực rõ ràng, đóchính là dục vọng, đối với thân thể của mình có dục vọng, ca nhi,ca nhi, vì mình là ca nhi, dù có đuổi theo đàn ông cả đời thì rốtcuộc vẫn bất đồng.
“Được rồi, Miêu Nhi, nhi trước nghỉ ngơi một chút đi, đến, nhắmmắt lại" Lý Học Tuấn thấy Miêu Nhi thần sắc có chút hoảnghốt, lo lắng đem Miêu Nhi đang ngồi ở phía sau xe ngựa ômlấy “Ngoan, không sợ, nhắm mắt lại nào"
Miêu Nhi nghe lời nhắm mắt lại, tựa vào trong lòng Lý HọcTuấn, nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của Lý Học Tuấn, chậmrãi chìm vào trong giấc ngủ.
“Ông chủ, đem vết thương của tiểu ca nhi rửa một chút, sau đó bôicái này lên, cái này là do ta tự mình làm, đối với vết thương vôcùng tốt" Một xa phu xuất ra dược tùy thân mang bên người đưacho Lý Học Tuấn, thấp giọng nói.
Lý Học Tuấn cẩn thận đem Miêu Nhi đang ngủ đặt xuống, sauđó đưa tay tiếp nhận bình dược, cảm kích hướng xa phu gật đầu tỏý cảm tạ.
Miêu Nhi bị đau đớn trên tay làm cho tỉnh giấc, mở mắt nhìnthì thấy trên tay Lý Học Tuấn đang cầm một cây kim khâu cẩn cẩndực dực xử lý vụn gỗ trên vết thương của mình.
“Ô, đau" Miêu Nhi không tự chủ được mà rút lại bàn tay đangđược Lý Học Tuấn cầm.
“Miêu Nhi, nhi tỉnh, nhẫn một chút, lấy ra được thì tốt rồi" Lý Học Tuấn cầm chặt tay Miêu Nhi lại, không cho Miêu Nhigiãy, trước tiên phải giúp Miêu Nhi làm sạch tốt vết thương,ân, đợi đến khi vào trong thành thì nhờ đại phu xem thử.
Lý Học Tuấn cấp tốc thanh lý xong vụ gỗ, từ ấm nước đổ ra một ítnước làm ướt khăn, cẩn thận chùi sạch bùn đất chung quanh vếtthương.
“Ông chủ, chúng ta lên đường được chưa?" Mã phu ở bên ngoàikêu lớn.
“Được" Lý Học Tuấn hướng ra bên ngoài hô một tiếng, trong ngựcâm thầm hối hận,ở kinh thành vì tiết kiệm tiền nên không thuênhiều mã phu mà đã quyết định tự mình đánh xe chở Miêu Nhi, hiện tại, hắn bất lực không thể ở bên cạnh Miêu Nhi.
“Miêu Nhi, nhi tái nghỉ ngơi một chút nữa, Học Tuấn ca ở ngaybên ngoài mã xa, có việc kêu ta một tiếng là được" Lý Học Tuấn đỡMiêu Nhi nằm xuống, đem chăn giúp Miêu Nhi đắp hảo.
“Ân, huynh đi ra đi, ta thực sự không có việc gì đâu" Miêu Nhicố gắng tươi cười nói.
…..
Còn chưa tới được thành, Miêu Nhi đã bị sốt lên, thời điểm bịbắt đi, đúng vào lúc nửa đêm nên bị nhiễm lạnh, lại bị kinh hách,cộng thêm việc Miêu Nhi đã chạy vài ngày đường làm cho thânthể mệt nhọc quá độ rốt cuộc chịu không nổi nữa.
Vào thành, Lý Học Tuấn bất chấp không đi tìm khách *** bìnhdân, bố trí ổn thỏa cho đoàn xe mà để cho các mã phu lần đầutiên đi tìm khách *** để trụ lại, còn hắn thì ôm Miêu Nhi đitìm đại phu.
“Tiểu ca nhi này vốn sinh ra đã yếu ớt, ở nhà tĩnh dưỡng là tốtnhất, như thế nào còn dẫn hắn đi bôn ba? Lại không chăm sóc chohắn hảo làm hắn bị nhiễm phong hàn?"
Lý Học Tuấn tìm trúng đại phu là một người đàn ông trung niêntính tình nghiêm khắc, giúp Miêu Nhi bắt mạch xong, trướctiên liền hung hăng giáo huấn Lý Học Tuấn một trận.
“Hắn xảy ra chuyện gì?" Đại phu một bên kê đơn thuốc, một bênhỏi.
Lý Học Tuấn đem chuyện Miêu Nhi bị kẻ xấu bắt đi đơn giản kểlại một lần.
Đại phu nhìn thoáng qua Lý Học Tuấn, thấy bộ dáng của hắn cũngmệt mỏi rã rời quá độ, thở dài một hơi nói: “Ca nhi vốn nênđược chiều chuộng, sau này tận lực đừng đem hắn đi xa nhà. Phương Bắc vừa mới gặp tai ương, hiện tại ở bên ngoài có rấtnhiều kẻ xấu. Tiểu ca nhi này lại sinh thiếu tháng, bình thường nênhảo hảo chú ý, còn phải tẩm bổ thêm cho hắn, nếu không thời giansinh dưỡng sau này sẽ làm tuổi thọ của hắn giảm đi rất nhiều"
Lý Học Tuấn liên tục gật đầu, hắn vẫn biết khi còn bé thân thể Miêu Nhi bất hảo, hiện tại Miêu Nhi sinh bệnh hắn lại còn ítlưu tâm đến, thực sự là chết tiệt mà!!
May mà bệnh Miêu Nhi tới nhanh mà đi cũng nhanh, sau khiuống xong hai thang thuốc, sốt cũng được đẩy lui, thân mình vẫncòn có chút hư, sau này sẽ chậm rãi dưỡng lên lại.
Lý Học Tuấn vốn định ở lại Tôn thành vài ngày, chờ Miêu Nhikhá hơn rồi mới tiếp tục lên đường, các mã phu không đồng ý thìkhông nói, Miêu Nhi thế nhưng cũng kiên quyết phản đối.
“Ta đã không có việc gì, nếu muốn dưỡng thân thể thì về nhà táidưỡng sau. Dừng ở chỗ này lâu cũng không phải biện pháp tốt"Miêu Nhi nói.
“Ông chủ, người an tâm đi, muốn dưỡng thân thể cho ca nhi cũngkhông phải chuyện ngày một ngày hai"
“Thời tiết thay đổi sẽ rất phiền phức…"
“Đúng nha, đúng nha, chỉ còn vài ngày đường nữa thôi, kiên trìmột chút là được"
Lý Học Tuấn không còn cách nào khác đành phải tiếp tục lênđường, thế nhưng, hắn nghiêm cấm Miêu Nhi không được rakhỏi mã xa. Vì thế, Lý Học Tuấn cố ý mua thêm một cái bình khéoléo để đựng nước tiểu bỏ vào trong xe ngựa.
Miêu Nhi hiện tại đang rất xấu hổ, vốn bụng của cậu đã báonguy, thực sự nhịn không được, muốn kêu mã xa ngừng nhưngcũng rất không có ý tứ. Cậu muốn mau chóng giải quyết để cònlên đường, nhưng có người cứ ở một bên nhìn chằm chằm ngươi,ngươi có đi được không?
“Huynh trước quay qua chỗ khác một chút" Miêu Nhi nhỏ giọngyêu cầu nói.
“Không được, nhi nhanh lên một chút, tất cả mọi người đangchờ kìa" Lý Học Tuấn lắc lắc đầu, hắn không thể sơ suất thêm mộtlần nào nữa.
“Huynh nhìn, ta đi không được" Miêu Nhi đỏ mặt nói.
Lý Học Tuấn cau mày suy nghĩ một chút, xoay người lại, vẫn còn lolắng nên nói: “Có việc, phải kêu lên đó!!"
“Ân"
Không chỉ có như vậy, cho dù không ở trên xe ngựa, Lý Học Tuấncũng cách một khoảng thời gian kêu Miêu Nhi một tiếng, rất sợMiêu Nhi sẽ giống như lần trước, sốt lên rồi té xỉu ở trong xengựa. Ăn gì đó, Lý Học Tuấn sẽ đặc biệt vì Miêu Nhi mà đunnóng lên, sau đó mới đưa đến mã xa. Còn lúc trước, để tiết kiệmthời gian, tất cả mọi người đều ăn bánh bột ngô khô cứng, Miêu Nhi cũng không ngoại lệ.
Tác giả :
Nhân Sinh Giang Nguyệt