Ta Không Muốn Sinh Hài Tử
Chương 17
Từ ngày Ngô Tô Nhi nhắc qua việc cưới vợ cho Đại Trụ, bất chi bấtgiác hơn nửa tháng đã trôi qua, thời gian giao hàng ước định cùngLý Học Tuấn cũng đã tới.
Năm ấy, khi Lý Học Tuấn mười bốn tuổiđã muốn được xem như là một chủ sự, công việc trong mười dặmxung quanh đều là tiểu Hỏa Kế, thủ hạ của Lý Học Tuấn đi, chỉ trừthôn Hoàng Hà, mỗi lần có việc bất luận như thế nào đều tự mìnhđi.
Năm trước, thời điểm Miêu Nhi bắt đầu làm tân ốc, Lý HọcTuấn ở trấn trên cũng đã mua một mảnh đất không lớn không nhỏ,đem A sao đón qua đó, trong nhà còn dư vài mẫu đất cằn cỗi đềugiao cho Vương Nhị để ý giúp. Hằng năm thu về bốn mươi sáucuốn sổ sách, Lý Học Tuấn vốn định đem ruộng đất bán đi cho bớtviệc, nhưng lại không lay chuyển được A sao của mình.
Hiện tại, mỗi năm Lý Học Tuấn sẽ đặc biệt hồi thôn Hoàng Hà hailần, ngay cả Lý Học Tuấn chính mình cũng không rõ là để làm cáigì.
Lý Học Tuấn tự nhận mình không phải là người có tình yêu quêhương tha thiết, càng không phải là nhớ tình bạn cũ, chính là, mỗikhi đêm khuya thanh vắng, lại nhịn không được nhớ tới năm ấy mười tuổi, ở bờ sông có một khuôn mặt nho nhỏ tươi cười, lệ chínơi khóe mắt, còn có nộn nộn một tiếng lại một tiếng tiểu ca calàm cho lòng Lý Học Tuấn lại không khỏi run run lên.
Khi đó nhàmình còn chưa có biến đổi lớn, ban đầu khi gia gia còn tại thế,chính mình ngày ngày ở nhà học bài viết tự, vốn cùng các tiểu hàinhi cùng lứa trong thôn không hợp nhau, rồi sau đó cha lại đemgia sản làm lụn bại, mỗi ngày đều cảm thấy người bên ngoài ở saulưng cười nhạo mình, làm sao còn có thể gia nhập cái vòng luẩnquẩn có tên là tình bạn.
Hiện nay ngẫm lại, trong thôn mọi ngườiphần lớn đều là hàm hậu thành thật, làm sao hội ở sau lưng ngườikhác cười nhạo, cho dù trong thôn có một vài sao sao thích nóinhiều như Tứ sao sao đi chăng nữa thì khi nhắc tới chuyện của giađình mình cũng chỉ nói một tiếng “đáng thương".Chính là dần dần lâu ngày, chính mình càng ngày càng quái gở,thẳng đến trong lúc vô ý cứu được Miêu Nhi chết đuối, từ đókhông chỉ có Miêu Nhi mỗi lần đều vụng trộm mang theo mộtít đồ ăn vặt tìm chính mình đùa giỡn, mà Đại Trụ cũng thườngthường kêu mình gia nhập trò chơi của bọn họ, tình trạng lúc nàymới bắt đầu chuyển biến tốt.
Có lẽ trong những ngày ảm đạm, nụcười của Miêu Nhi đã làm mình nhớ mãi không quên, ân, chínhlà như vậy. Lý Học Tuấn ở trên đường về thôn Hoàng Hà, đối vớitâm tư kỳ lạ trong lòng mình, làm một cái trấn an, không khỏi lạicho con ngựa yêu dưới chân thêm một roi để gia tăng tốc độ.
Lý Học Tuấn ra roi thúc ngựa tới trấn Tảng Đá, nghỉ tạm một đêm ởđó, sáng sớm hôm sau đến khố phòng triệu tập xe cùng Hỏa Kế,mãi cho đến buổi trưa mới sắp xếp xong, chiếu theo lệ thường thìsẽ cho mã xa trước tiên về thôn, ở đó một đêm, tiếp đó trời sángmới bắt đầu thu hàng. Lý Học Tuấn đầu tiên cho đoàn xe xuất pháttrước, sau đó chính mình mới đi theo sau.
A sao nói có việc trọngyếu muốn thương lượng, nếu thời gian thu hàng đến, chính mìnhvội vàng thu hàng lại rồi kiểm tra, lại ngay lập tức khởihành áp giải hàng hóa, chỉ sợ sẽ không thể kiếm ra một chút thờigian rảnh.
…….
“Học Tuấn, con đã không còn nhỏ nữa, nên nghĩ chuyện về sauđi" A sao Lý Học Tuấn kêu Dương Tú Nhi, tuy nói chỉ lớn lên từ mộtthôn nhỏ, nhưng theo ông Lý hầu hạ đã nhiều năm, cũng học đượcchút kiến thức.
Ý của A sao Lý Học Tuấn là tuy hiện nay gia cảnhhắn khá giả nhưng mỗi ngày đều chạy ngược chạy xuôi, thân mìnhcơ hồ đều là mệt muốn chết, bây giờ thì còn chống đỡ được nhưngvề lâu dài ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Nhà ai lại nguyện ý đemca nhi ngàn đau vạn sủng của mình gả lại đây để sau này nó sốngđời quả phụ, hơn nữa hiện tại ông chủ còn trọng dụng Lý Học Tuấn,nếu về sau có gì biến hóa, cho dù còn lại một mình thì vẫn có thểứng phó được.
Bởi vậy, Dương Tú Nhi mới nghĩ làm cho Lý HọcTuấn sớm đặt mua một chút sinh tiền sản nghiệp, vềlàng Lý mua nhiều thêm vài mẩu đất tốt, mướn người làm thuêcác loại.
Lời này đã nhắc nhở Lý Học Tuấn, tuy nói thương lộ này mình là người đầu tiên nghĩ ra được, cũng một taychính mình làm nó lớn mạnh, nhưng Triệu Không có thể bồi ramột người tài như Lý Học Tuấn thì cũng có thể bồi ra thiên thiênvạn vạn người như Lý Học Tuấn, xem ra mấy ngày nay chính mình đã bận đến hôn đầu (mê muội đầu óc), lúc này nên làm theo lờicủa Dương Tú Nhi, cho dù không nhất định phải mua ruộng đất, cũng nên an bài chút, lần này đáp ứng cũng nên lưulại vài ngày rồi hẵng đi, nhưng đối với chuyện cưới vợ, Lý Học Tuấnnhất thời lại không nghĩ tới.
“Con năm nay mười bốn tuổi, nếu ở thôn Hoàng Hà, nhiều namnhân đều đã đem ca nhi lĩnh về nhà, ta nhìn con mỗi lần ở cạnhMiêu Nhi thì sẽ biểu lộ ra ân cần, ca nhi đó cũng tốt, bộ dạng xinh xắn,lại thông minh, sinh dục cũng hoàn hảo, con nếu vừa ý, tuy nóicòn nhỏ chút nhưng ta có thể giúp con trước tiên tìm bà mốiđưa đến" Dương Tú Nhi vội la lên.
Lý Học Tuấn bật cười, trấn an Dương Tú Nhi không nên vội vàng,tránh kinh động đến Miêu Nhi, sau đó liền huy mã xuất môn.
Dọc theo đường đi, trong lòng như thế nào cũng bình tĩnh khôngđược, trong đầu đều tràn ngập lời nói của A sao, chính mình chưatừng đem cảm tình đối với Miêu Nhi hướng tới phương diệnthành thân, Miêu Nhi mới tám tuổi nha. Lý Học Tuấn lập tức liềncười lắc đầu, chuyên tâm đuổi theo cho kịp lộ trình.
Năm ấy, khi Lý Học Tuấn mười bốn tuổiđã muốn được xem như là một chủ sự, công việc trong mười dặmxung quanh đều là tiểu Hỏa Kế, thủ hạ của Lý Học Tuấn đi, chỉ trừthôn Hoàng Hà, mỗi lần có việc bất luận như thế nào đều tự mìnhđi.
Năm trước, thời điểm Miêu Nhi bắt đầu làm tân ốc, Lý HọcTuấn ở trấn trên cũng đã mua một mảnh đất không lớn không nhỏ,đem A sao đón qua đó, trong nhà còn dư vài mẫu đất cằn cỗi đềugiao cho Vương Nhị để ý giúp. Hằng năm thu về bốn mươi sáucuốn sổ sách, Lý Học Tuấn vốn định đem ruộng đất bán đi cho bớtviệc, nhưng lại không lay chuyển được A sao của mình.
Hiện tại, mỗi năm Lý Học Tuấn sẽ đặc biệt hồi thôn Hoàng Hà hailần, ngay cả Lý Học Tuấn chính mình cũng không rõ là để làm cáigì.
Lý Học Tuấn tự nhận mình không phải là người có tình yêu quêhương tha thiết, càng không phải là nhớ tình bạn cũ, chính là, mỗikhi đêm khuya thanh vắng, lại nhịn không được nhớ tới năm ấy mười tuổi, ở bờ sông có một khuôn mặt nho nhỏ tươi cười, lệ chínơi khóe mắt, còn có nộn nộn một tiếng lại một tiếng tiểu ca calàm cho lòng Lý Học Tuấn lại không khỏi run run lên.
Khi đó nhàmình còn chưa có biến đổi lớn, ban đầu khi gia gia còn tại thế,chính mình ngày ngày ở nhà học bài viết tự, vốn cùng các tiểu hàinhi cùng lứa trong thôn không hợp nhau, rồi sau đó cha lại đemgia sản làm lụn bại, mỗi ngày đều cảm thấy người bên ngoài ở saulưng cười nhạo mình, làm sao còn có thể gia nhập cái vòng luẩnquẩn có tên là tình bạn.
Hiện nay ngẫm lại, trong thôn mọi ngườiphần lớn đều là hàm hậu thành thật, làm sao hội ở sau lưng ngườikhác cười nhạo, cho dù trong thôn có một vài sao sao thích nóinhiều như Tứ sao sao đi chăng nữa thì khi nhắc tới chuyện của giađình mình cũng chỉ nói một tiếng “đáng thương".Chính là dần dần lâu ngày, chính mình càng ngày càng quái gở,thẳng đến trong lúc vô ý cứu được Miêu Nhi chết đuối, từ đókhông chỉ có Miêu Nhi mỗi lần đều vụng trộm mang theo mộtít đồ ăn vặt tìm chính mình đùa giỡn, mà Đại Trụ cũng thườngthường kêu mình gia nhập trò chơi của bọn họ, tình trạng lúc nàymới bắt đầu chuyển biến tốt.
Có lẽ trong những ngày ảm đạm, nụcười của Miêu Nhi đã làm mình nhớ mãi không quên, ân, chínhlà như vậy. Lý Học Tuấn ở trên đường về thôn Hoàng Hà, đối vớitâm tư kỳ lạ trong lòng mình, làm một cái trấn an, không khỏi lạicho con ngựa yêu dưới chân thêm một roi để gia tăng tốc độ.
Lý Học Tuấn ra roi thúc ngựa tới trấn Tảng Đá, nghỉ tạm một đêm ởđó, sáng sớm hôm sau đến khố phòng triệu tập xe cùng Hỏa Kế,mãi cho đến buổi trưa mới sắp xếp xong, chiếu theo lệ thường thìsẽ cho mã xa trước tiên về thôn, ở đó một đêm, tiếp đó trời sángmới bắt đầu thu hàng. Lý Học Tuấn đầu tiên cho đoàn xe xuất pháttrước, sau đó chính mình mới đi theo sau.
A sao nói có việc trọngyếu muốn thương lượng, nếu thời gian thu hàng đến, chính mìnhvội vàng thu hàng lại rồi kiểm tra, lại ngay lập tức khởihành áp giải hàng hóa, chỉ sợ sẽ không thể kiếm ra một chút thờigian rảnh.
…….
“Học Tuấn, con đã không còn nhỏ nữa, nên nghĩ chuyện về sauđi" A sao Lý Học Tuấn kêu Dương Tú Nhi, tuy nói chỉ lớn lên từ mộtthôn nhỏ, nhưng theo ông Lý hầu hạ đã nhiều năm, cũng học đượcchút kiến thức.
Ý của A sao Lý Học Tuấn là tuy hiện nay gia cảnhhắn khá giả nhưng mỗi ngày đều chạy ngược chạy xuôi, thân mìnhcơ hồ đều là mệt muốn chết, bây giờ thì còn chống đỡ được nhưngvề lâu dài ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì. Nhà ai lại nguyện ý đemca nhi ngàn đau vạn sủng của mình gả lại đây để sau này nó sốngđời quả phụ, hơn nữa hiện tại ông chủ còn trọng dụng Lý Học Tuấn,nếu về sau có gì biến hóa, cho dù còn lại một mình thì vẫn có thểứng phó được.
Bởi vậy, Dương Tú Nhi mới nghĩ làm cho Lý HọcTuấn sớm đặt mua một chút sinh tiền sản nghiệp, vềlàng Lý mua nhiều thêm vài mẩu đất tốt, mướn người làm thuêcác loại.
Lời này đã nhắc nhở Lý Học Tuấn, tuy nói thương lộ này mình là người đầu tiên nghĩ ra được, cũng một taychính mình làm nó lớn mạnh, nhưng Triệu Không có thể bồi ramột người tài như Lý Học Tuấn thì cũng có thể bồi ra thiên thiênvạn vạn người như Lý Học Tuấn, xem ra mấy ngày nay chính mình đã bận đến hôn đầu (mê muội đầu óc), lúc này nên làm theo lờicủa Dương Tú Nhi, cho dù không nhất định phải mua ruộng đất, cũng nên an bài chút, lần này đáp ứng cũng nên lưulại vài ngày rồi hẵng đi, nhưng đối với chuyện cưới vợ, Lý Học Tuấnnhất thời lại không nghĩ tới.
“Con năm nay mười bốn tuổi, nếu ở thôn Hoàng Hà, nhiều namnhân đều đã đem ca nhi lĩnh về nhà, ta nhìn con mỗi lần ở cạnhMiêu Nhi thì sẽ biểu lộ ra ân cần, ca nhi đó cũng tốt, bộ dạng xinh xắn,lại thông minh, sinh dục cũng hoàn hảo, con nếu vừa ý, tuy nóicòn nhỏ chút nhưng ta có thể giúp con trước tiên tìm bà mốiđưa đến" Dương Tú Nhi vội la lên.
Lý Học Tuấn bật cười, trấn an Dương Tú Nhi không nên vội vàng,tránh kinh động đến Miêu Nhi, sau đó liền huy mã xuất môn.
Dọc theo đường đi, trong lòng như thế nào cũng bình tĩnh khôngđược, trong đầu đều tràn ngập lời nói của A sao, chính mình chưatừng đem cảm tình đối với Miêu Nhi hướng tới phương diệnthành thân, Miêu Nhi mới tám tuổi nha. Lý Học Tuấn lập tức liềncười lắc đầu, chuyên tâm đuổi theo cho kịp lộ trình.
Tác giả :
Nhân Sinh Giang Nguyệt