Tà Hoàng - Dạ Đế
Chương 26
Y Lam ngồi trong phòng, khuôn mặt tràn đầy sự giằng co. Hiện tại nàng đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng xem mình có nên trở về hay không? Hay là cứ giao hết việc cho đám trợ thủ đắc lực ở nhà? Cẩn thận cân nhắc một hồi, Y Lam quyết định có lẽ tốt nhất là nàng cứ trở về đi. Dù sao Tà các danh tiếng không nhỏ, và tên Tà hoàng kia lại càng là siêu cấp cao thủ trên võ lâm. Nếu nàng thực sự không về thì e bốn tên tiểu quỷ kia sẽ chẳng ai là đối thủ của hắn cả.
Nhanh chóng vung tay viết một bức thư để lại cho Mạc Kỳ Tuyên, Y Lam tức tốc trở lại Dạ lâu, cùng đám người Bạch Nhi bàn luận kế hoạch trả thù. Hai canh giờ sau, Mạc Kỳ Tuyên trở về không thấy Y Lam đâu lập tức nổi bão, sai ám vệ tỏa ra tìm. Mặc dù đã nhận được thư, nhưng thực sự hắn không cam tâm để nàng chạy trốn dễ dàng như vậy. Có lẽ lần sau gặp lại, hắn phải lấy dây cột nàng lại bên mình mới yên tâm được. Đáng thương cho mấy tên ám vệ trông coi Y Lam, bị Mạc Kỳ Tuyên giận cá chém thớt, chỉnh một trận te tua khiến bọn hắn không khỏi rên rỉ. Y Lam cô nương, người mau về đi a!!!
Khác với tâm trạng bực bội và rầu rĩ của rất nhiều người trong phủ, Thương Lam Hàn vẻ mặt thỏa thê nằm sưởi nắng, trong lòng cảm thấy rất vui sướng. A Tuyên ơi là A Tuyên, ngươi đã không giữ được nàng thì cũng đừng trách ta nhẫn tâm cướp mất nàng ấy nhé. Về phương diện này ta chắc chắn là ăn đứt ngươi rồi!!!
Tổng bộ Dạ lâu, sự trở lại của Y Lam khiến hết thảy mọi người đều rất vui mừng. Y Lam vừa trở về liền gọi bốn người Bạch Nhi vào họp, không biết năm người nói gì trong đó mà cứ chốc lát là trong phòng lại truyền ra tiếng cười ghê rợn khiến không ít người nổi da gà. Không ít thành viên Dạ lâu âm thầm lau mồ hôi, cảm thấy may mắn vì bản thân cùng lâu chủ không phải là địch nhân.
Liên tiếp hai ngày sau đó, Y Lam đều vùi mình vào phòng chế thuốc. Bốn người Bạch Nhi ra sức chỉnh đốn, tăng cường huấn luyện toàn bộ Dạ lâu khiến không ít người cất tiếng rên rỉ, trong lòng càng thêm oán hận Tà các. Thù này không trả, bọn hắn thề không làm người.
Tối ngày thứ hai, Y Lam rốt cuộc bước ra khỏi phòng, khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vui vẻ, ngắm nhìn mấy chai lọ đủ màu trong tay. Ngoài ra còn có một cái túi lớn chừng đầu người, chứa đầy một loại bột màu đen. Bạch Nhi thấy thế tò mò tiến vào hỏi:
-Tiểu thư, mấy thứ này dùng làm gì?
Y Lam mỉm cười đầy đắc ý, trong mắt mang theo mấy tia hung ác:
-Tất nhiên là thứ dùng để chỉnh đám người Tà các kia rồi!!! Thật vất vả mới có thể chế tạo thành, hi vọng uy lực của nó sẽ không làm ta thất vọng.
Bốn người Bạch Nhi cảm thấy máu nóng trong người sôi trào, chỉ hận hiện tại không thể nhảy thẳng vào Tà các thỏa thê chém giết. Y Lam liếc nhìn Tiểu Hồng và Mục Thanh, hỏi:
-Bên phía các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Cả hai cùng lúc gật đầu, trả lời:
-Tiểu thư, mọi việc đều đã ổn thỏa.
Y Lam vẻ mặt hài lòng, sau đó lại đưa mấy thứ thuốc mới chế cùng túi bột đen thui kia cho Bạch Nhi và Lam Phong, cẩn thận dặn dò mấy câu. Sau khi cả bốn người đều đã rời đi, Y Lam mới ngáp dài một cái, chui vào phòng ngủ thẳng. Haiz, biết làm sao được, nàng hiện tại thật là mệt chết luôn rồi!!!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Tối hôm sau, cũng tức là tối ngày thứ ba kể từ khi Tà các phát thiệp mời các đồng đạo võ lâm tới dự yên tiệc, Tà các mở một buổi hội yến lớn ở Bạch Lạc sơn trang. Các nhân sĩ võ lâm đương nhiên sẽ không bỏ qua loại náo nhiệt hiếm thấy này, ùn ùn kéo đến. Tà các cùng Dạ lâu, một trận này đã định chính là long tranh hổ đấu, chỉ là không biết, ai sẽ là người cười cuối cùng.
Bạch Lạc sơn trang, tiếng nói cười vô cùng rộn rã, cực kì náo nhiệt. Một đại hán cao to, bộ dạng lưng hùm vai gấu, dường như đã uống say, cao giọng nói:
-Ta xem đám người Dạ lâu kia chắc là không dám đến rồi. Vậy mà cũng dám xưng là Dạ đế, đúng là đồ chết nh…
Lời còn chưa kịp dứt, đầu của hắn liền đột nhiên bay lên, máu bắn tung tóe khiến không ít người hoảng sợ. Cũng không biết từ khi nào, bên cạnh đại hán đã xuất hiện một tiểu cô nương tầm mười hai, mười ba tuổi, mặc bộ váy áo màu trắng, đeo mặt nạ hồ điệp bằng bạch ngọc, mỉm cười vô hại. Trong tay tiểu cô nương là một thanh chủy thủ sắc bén, máu tươi từ trên chủy thủ tí tách nhỏ xuống khiến người ta không kìm được mà run lên.
Tiểu cô nương chậm rãi rút khăn tay ra, lau sạch sẽ chủy thủ, sau đó mới đem chủy thủ cất lại trong người. Đám nhân sĩ võ lâm xung quanh cơ hồ là ngừng thở, không dám hó hé câu nào. Bất kì ai trong số họ cũng biết rằng tiểu cô nương thoạt nhìn vô hại, nhưng trong chớp mắt đã giết chết đại hán kia, chính là một trong tứ đại hộ pháp của Dạ lâu – Bạch Hổ hộ pháp. Tứ đại hộ pháp của Dạ lâu, không ai là không võ công cao cường, giết người không chớp mắt. Đặc biệt, về phương diện ám sát, bốn người này tuyệt đối có thể xếp hàng đầu thiên hạ. Cũng bởi vì sở hữu dàn sát thủ xuất sắc như vậy, nên Dạ lâu mới nhanh chóng trở thành một trong những thế lực bị người khác kiêng kị nhất giang hồ.
Bạch Nhi đưa mắt nhìn biểu hiện của những người xung quanh, hài lòng gật đầu, cười tủm tỉm:
-Các vị, thật ngại quá, đã làm lỡ cuộc vui của các vị. Nhưng tên đó miệng thật quá tiện, ta thật nhịn không nổi. Các vị sẽ không giận ta chứ?
Đám nhân sĩ giang hồ xung quanh toát mồ hôi hột, liên tục xua tay bảo không sao. Lúc này, Bạch Nhi mới thỏa mãn bước ra ngoài. Ở trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Bạch Hổ hộ pháp vừa rồi giết người không chớp mắt đột nhiên trở nên cung kính lùi ra sau, đi theo một nam tử khác. Nam tử này dường như còn rất trẻ, một thân trường bào đen tuyền, mặt nạ hồ điệp làm bằng hắc ngọc thượng hạng, chạm khắc vô cùng tinh xảo. Vóc người hắn cao gầy, cả người tản ra một loại khí thế lãnh liệt đến kinh người. Đặc biệt, đôi mắt hắn đen láy, sâu hun hút, vô cùng thâm thúy, nhưng cũng rất sắc bén và lạnh lùng.
Đi sau lưng nam tử áo đen này là một nam tử khác, trường bào và mặt nạ đều là màu xanh lam. Rất nhanh, tất cả đều đã đoán được lai lịch hai người nào. Nam tử áo xanh kia có lẽ chính là Huyền Vũ hộ pháp nổi danh lãnh khốc tàn nhẫn. Còn nam tử kia chắc chắn chính là lâu chủ Dạ lâu – Dạ đế, lừng danh thiên hạ, được cho là sánh ngang với Tà hoàng của Tà các.
Dạ đế vốn nổi danh thần bí, trước nay không nhiều người từng gặp qua hắn nên đối với lời đồn trong giang hồ đều không mấy tin tưởng. Nhưng hôm nay gặp được, mới biết là danh bất hư truyền. Chỉ riêng phần khí thế kia, cũng đã không thua kém mấy so với Tà hoàng của Tà các. Nghĩ đến đây, nhiệt huyết trong người tất cả đều không nhịn được mà sôi trào. Một buổi tối hôm nay, khẳng định sẽ cực kỳ đặc sắc.
Nhanh chóng vung tay viết một bức thư để lại cho Mạc Kỳ Tuyên, Y Lam tức tốc trở lại Dạ lâu, cùng đám người Bạch Nhi bàn luận kế hoạch trả thù. Hai canh giờ sau, Mạc Kỳ Tuyên trở về không thấy Y Lam đâu lập tức nổi bão, sai ám vệ tỏa ra tìm. Mặc dù đã nhận được thư, nhưng thực sự hắn không cam tâm để nàng chạy trốn dễ dàng như vậy. Có lẽ lần sau gặp lại, hắn phải lấy dây cột nàng lại bên mình mới yên tâm được. Đáng thương cho mấy tên ám vệ trông coi Y Lam, bị Mạc Kỳ Tuyên giận cá chém thớt, chỉnh một trận te tua khiến bọn hắn không khỏi rên rỉ. Y Lam cô nương, người mau về đi a!!!
Khác với tâm trạng bực bội và rầu rĩ của rất nhiều người trong phủ, Thương Lam Hàn vẻ mặt thỏa thê nằm sưởi nắng, trong lòng cảm thấy rất vui sướng. A Tuyên ơi là A Tuyên, ngươi đã không giữ được nàng thì cũng đừng trách ta nhẫn tâm cướp mất nàng ấy nhé. Về phương diện này ta chắc chắn là ăn đứt ngươi rồi!!!
Tổng bộ Dạ lâu, sự trở lại của Y Lam khiến hết thảy mọi người đều rất vui mừng. Y Lam vừa trở về liền gọi bốn người Bạch Nhi vào họp, không biết năm người nói gì trong đó mà cứ chốc lát là trong phòng lại truyền ra tiếng cười ghê rợn khiến không ít người nổi da gà. Không ít thành viên Dạ lâu âm thầm lau mồ hôi, cảm thấy may mắn vì bản thân cùng lâu chủ không phải là địch nhân.
Liên tiếp hai ngày sau đó, Y Lam đều vùi mình vào phòng chế thuốc. Bốn người Bạch Nhi ra sức chỉnh đốn, tăng cường huấn luyện toàn bộ Dạ lâu khiến không ít người cất tiếng rên rỉ, trong lòng càng thêm oán hận Tà các. Thù này không trả, bọn hắn thề không làm người.
Tối ngày thứ hai, Y Lam rốt cuộc bước ra khỏi phòng, khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vui vẻ, ngắm nhìn mấy chai lọ đủ màu trong tay. Ngoài ra còn có một cái túi lớn chừng đầu người, chứa đầy một loại bột màu đen. Bạch Nhi thấy thế tò mò tiến vào hỏi:
-Tiểu thư, mấy thứ này dùng làm gì?
Y Lam mỉm cười đầy đắc ý, trong mắt mang theo mấy tia hung ác:
-Tất nhiên là thứ dùng để chỉnh đám người Tà các kia rồi!!! Thật vất vả mới có thể chế tạo thành, hi vọng uy lực của nó sẽ không làm ta thất vọng.
Bốn người Bạch Nhi cảm thấy máu nóng trong người sôi trào, chỉ hận hiện tại không thể nhảy thẳng vào Tà các thỏa thê chém giết. Y Lam liếc nhìn Tiểu Hồng và Mục Thanh, hỏi:
-Bên phía các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Cả hai cùng lúc gật đầu, trả lời:
-Tiểu thư, mọi việc đều đã ổn thỏa.
Y Lam vẻ mặt hài lòng, sau đó lại đưa mấy thứ thuốc mới chế cùng túi bột đen thui kia cho Bạch Nhi và Lam Phong, cẩn thận dặn dò mấy câu. Sau khi cả bốn người đều đã rời đi, Y Lam mới ngáp dài một cái, chui vào phòng ngủ thẳng. Haiz, biết làm sao được, nàng hiện tại thật là mệt chết luôn rồi!!!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Tối hôm sau, cũng tức là tối ngày thứ ba kể từ khi Tà các phát thiệp mời các đồng đạo võ lâm tới dự yên tiệc, Tà các mở một buổi hội yến lớn ở Bạch Lạc sơn trang. Các nhân sĩ võ lâm đương nhiên sẽ không bỏ qua loại náo nhiệt hiếm thấy này, ùn ùn kéo đến. Tà các cùng Dạ lâu, một trận này đã định chính là long tranh hổ đấu, chỉ là không biết, ai sẽ là người cười cuối cùng.
Bạch Lạc sơn trang, tiếng nói cười vô cùng rộn rã, cực kì náo nhiệt. Một đại hán cao to, bộ dạng lưng hùm vai gấu, dường như đã uống say, cao giọng nói:
-Ta xem đám người Dạ lâu kia chắc là không dám đến rồi. Vậy mà cũng dám xưng là Dạ đế, đúng là đồ chết nh…
Lời còn chưa kịp dứt, đầu của hắn liền đột nhiên bay lên, máu bắn tung tóe khiến không ít người hoảng sợ. Cũng không biết từ khi nào, bên cạnh đại hán đã xuất hiện một tiểu cô nương tầm mười hai, mười ba tuổi, mặc bộ váy áo màu trắng, đeo mặt nạ hồ điệp bằng bạch ngọc, mỉm cười vô hại. Trong tay tiểu cô nương là một thanh chủy thủ sắc bén, máu tươi từ trên chủy thủ tí tách nhỏ xuống khiến người ta không kìm được mà run lên.
Tiểu cô nương chậm rãi rút khăn tay ra, lau sạch sẽ chủy thủ, sau đó mới đem chủy thủ cất lại trong người. Đám nhân sĩ võ lâm xung quanh cơ hồ là ngừng thở, không dám hó hé câu nào. Bất kì ai trong số họ cũng biết rằng tiểu cô nương thoạt nhìn vô hại, nhưng trong chớp mắt đã giết chết đại hán kia, chính là một trong tứ đại hộ pháp của Dạ lâu – Bạch Hổ hộ pháp. Tứ đại hộ pháp của Dạ lâu, không ai là không võ công cao cường, giết người không chớp mắt. Đặc biệt, về phương diện ám sát, bốn người này tuyệt đối có thể xếp hàng đầu thiên hạ. Cũng bởi vì sở hữu dàn sát thủ xuất sắc như vậy, nên Dạ lâu mới nhanh chóng trở thành một trong những thế lực bị người khác kiêng kị nhất giang hồ.
Bạch Nhi đưa mắt nhìn biểu hiện của những người xung quanh, hài lòng gật đầu, cười tủm tỉm:
-Các vị, thật ngại quá, đã làm lỡ cuộc vui của các vị. Nhưng tên đó miệng thật quá tiện, ta thật nhịn không nổi. Các vị sẽ không giận ta chứ?
Đám nhân sĩ giang hồ xung quanh toát mồ hôi hột, liên tục xua tay bảo không sao. Lúc này, Bạch Nhi mới thỏa mãn bước ra ngoài. Ở trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Bạch Hổ hộ pháp vừa rồi giết người không chớp mắt đột nhiên trở nên cung kính lùi ra sau, đi theo một nam tử khác. Nam tử này dường như còn rất trẻ, một thân trường bào đen tuyền, mặt nạ hồ điệp làm bằng hắc ngọc thượng hạng, chạm khắc vô cùng tinh xảo. Vóc người hắn cao gầy, cả người tản ra một loại khí thế lãnh liệt đến kinh người. Đặc biệt, đôi mắt hắn đen láy, sâu hun hút, vô cùng thâm thúy, nhưng cũng rất sắc bén và lạnh lùng.
Đi sau lưng nam tử áo đen này là một nam tử khác, trường bào và mặt nạ đều là màu xanh lam. Rất nhanh, tất cả đều đã đoán được lai lịch hai người nào. Nam tử áo xanh kia có lẽ chính là Huyền Vũ hộ pháp nổi danh lãnh khốc tàn nhẫn. Còn nam tử kia chắc chắn chính là lâu chủ Dạ lâu – Dạ đế, lừng danh thiên hạ, được cho là sánh ngang với Tà hoàng của Tà các.
Dạ đế vốn nổi danh thần bí, trước nay không nhiều người từng gặp qua hắn nên đối với lời đồn trong giang hồ đều không mấy tin tưởng. Nhưng hôm nay gặp được, mới biết là danh bất hư truyền. Chỉ riêng phần khí thế kia, cũng đã không thua kém mấy so với Tà hoàng của Tà các. Nghĩ đến đây, nhiệt huyết trong người tất cả đều không nhịn được mà sôi trào. Một buổi tối hôm nay, khẳng định sẽ cực kỳ đặc sắc.
Tác giả :
Huyết Hồ Điệp