Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia
Chương 73 Ác Ma Bắt Cóc Trên Nhân Gian Phiên Ngoại
Bạch Tử Dục, năm nay hai mươi ba tuổi.
Lúc hai tuổi, cha mẹ đều qua đời trong một vụ tai nạn xe, trong nhà không còn người thân nên đã được đưa tới cô nhi viện thành phố E.
Mạc Hạo Vũ qua đời lúc ba mươi lăm tuổi.
Hắn vừa sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi trước cổng đồn cảnh sát, cảnh sát đưa hắn vào cô nhi viện.
Cuộc sống ở hai cô nhi viện khác nhau, cả hai hơn kém nhau một giáp.
Mười năm trước, một hoạt động viết thư do một tổ chức từ thiện phi chính phủ tổ chức đã kết nối vận mệnh của hai người.
Người tổ chức sự kiện đã khuyến khích toàn xã hội tham gia hoạt động, gửi thư một đối mội tới các bạn nhỏ trong viện mồ côi.
Khi đó, các sản phẩm công nghệ vẫn chưa phổ biến, viết thư vẫn là phương thức trao đổi liên lạc chủ yếu.
Lúc đó, Mạc Hạo Vũ hai mươi tuổi, đang học đại học năm thứ hai.
Hắn là đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, tuổi thơ không được coi là hạnh phúc, nhưng hắn vẫn biết ơn cô nhi viện đã nuôi dưỡng hắn.
Nửa năm sau khi đăng kí hoạt động gửi thư, Mạc Hạo Vũ nhận được một lá thư từ một thành phố ven biển xa xôi gửi đến.
[Chào Anh (Chị), em là Bạch Tử Lập, là nam.]
Đứa trẻ viết bức thư này mới tám tuổi, vừa mới được học viết chữ, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Mạc Hạo Vũ cười cười viết thư hồi âm.
[Chào em trai, em khỏe chứ, anh tên là Mạc Hạo Vũ, rất hân hạnh được quen biết em.]
Mãi sau này Mạc Hạo Vũ mới biết, đứa trẻ viết bức thư này tên thật là Bạch Tử Dục, khi Bạch Tử Dục viết bức thư đầu tiên, hắn còn chưa viết được chữ Dục nên đã lấy chữ Lập để thay thế.
Hai người duy trì thư từ qua lại được sáu năm.
Mấy tháng đầu, Bạch Tử Dục nhờ chị gái chăm sóc mình hỗ trợ nhận và đọc thư, sau đó, hắn cũng học được cách đúng giờ đến hòm thư nhận thư và không nhờ người khác giúp đỡ nữa.
Sau khi chị gái chăm sóc hắn từ chức, hầu như không ai biết Bạch Tử Dục vẫn tiếp tục trao đổi thư từ với một người anh trai ở thành phố xa xôi.
Một năm sau, ban tổ chức sự kiện thông báo hoạt động trao đổi thư từ kết thúc mỹ mãn, người lớn và trẻ em đã thiết lập quan hệ tình bạn có thể tiếp tục liên lạc với nhau qua thư.
Trên thực tế, hầu hết các mối quan hệ một đối một tham gia hoạt động không thể duy trì tới cuối cùng.
Nhưng Mạc Hạo Vũ và Bạch Tử Dục vẫn duy trì trao đổi thư từ trong sáu năm.
Sau đó, Mạc Hạo Vũ làm ăn thất bại, trong nhà chất đầy thư của Bạch Tử Dục nhưng hắn cũng chẳng có tâm tình mở ra xem, và cũng chẳng còn tâm trạng đi động viên cậu bé đó.
Khi tích lũy được khoảng hai mươi đến ba mươi phong thư chưa mở, Bạch Tử Dục không gửi thư tới nữa.
Mạc Hạo Vũ vùi đầu vào công việc, thỉnh thoảng cũng có nghĩ tới cậu bé ở phương xa giữ liên lạc cùng hắn trong sáu năm kia, trong lòng có áy náy, có không nỡ, nhưng lại không đủ dũng khí tiếp tục liên lạc với cậu bé.
Chắc chắn cậu sẽ đó sẽ nghĩ mình là người không giữ chữ tín, không nói lời nào đã cắt đứt liên lạc.
Thoáng cái thời gian trôi qua thật nhanh, lại qua thêm hai năm, Mạc Hạo Vũ vì bồi thường thiệt hại cho gia đình học sinh gặp chuyện không may, số tiền hắn tiết kiệm trong mấy năm qua gần như cạn kiệt.
Cuộc sống không như ý, Mạc Hạo Vũ đã từng nghĩ đến việc kết liễu cuộc đời.
Thời điểm hắn muốn tự sát thì liếc thấy trong góc phòng chất đầy những phong thư bám bụi.
Hắn mở ra, đọc từng cái một.
Đoc xong, hắn vùi đầu khóc.
Trên đời này hắn không còn người thân, cũng không có nổi một người bạn thân thiết nào cả, ngoại trừ người dì đã chăm sóc hắn trong cô nhi viện, hắn chỉ có một người bạn là Bạch Tử Dục.
Mặc dù người bạn nhỏ này kém hắn mười hai tuổi.
Và tình bạn này, chính hắn đã chấm dứt.
Trong bức thư cuối cùng, Bạch Tử Dục viết:
[Anh trai, đây là bức thư cuối cùng em viết cho anh.
Mặc dù không biết anh có nhận được hay không, nhưng em vẫn muốn thử.
Cảm ơn anh đã động viên và ủng hộ em trong những năm qua, cuộc sống của em ở nơi này rất tốt, hy vọng anh cũng có thể sống thật tốt.
Nếu như có duyên, nói không chừng chúng ta có thể gặp lại nhau.]
Mạc Hạo Vũ đọc xong, không nói một lời, hắn dùng khoản tiền cuối của mình chuyển tới thành phố E sinh sống.
Đó là chuyện của bảy năm trước.
Lúc ấy hắn không có tiền, không có mối quan hệ, vì để xây dựng sự nghiệp, hắn tìm kiếm mấy công việc lặt vặt để tiết kiệm tiền.
Sống ở thành phố E được một năm rưỡi, đừng nói là khởi nghiệp, chỉ riêng làm việc kiếm sống qua ngày cũng chiếm phần lớn sức lực của hắn.
Cả thể xác lẫn tinh thần Mạc Hạo Vũ đều mệt mỏi, hắn quyết định tìm một thành phố nhỏ để an cư.
Vận mệnh sắp đặt cho Bạch Tử Dục xuất hiện trong nhà hàng nơi hắn làm việc.
Khi đó, Bạch Tử Dục đi cùng hai, ba người phụ nữ trung niên ăn cơm trong phòng riêng, ôm ôm ấp ấp, mối quan hệ không bình thường.
Mạc Hạo Vũ mang thức ăn vào, trong nháy mắt hắn đã nhận ra Bạch Tử Dục.
Ngay lập tức, Bạch Tử Dục cũng nhận ra hắn.
Đêm đó, lần đầu tiên Mạc Hạo Vũ và Bạch Tử Dục ngồi đối mặt ăn cơm cùng nhau.
Trong bữa cơm, bọn họ nói rất nhiều chuyện, nghe nói cuộc sống của Mạc Hạo Vũ khó khăn, Bạch Tử Dục rút ra năm mươi vạn:
Anh, số tiền này cho anh, anh giữ lấy để khởi nghiệp.
Mạc Hạo Vũ không muốn nhận, Bạch Tử Dục bắt hắn phải nhận.
Bạch Tử Dục nói, mặc dù cậu ấy không tài giỏi gì, nhưng lúc nhỏ, nhờ có Mạc Hạo Vũ gửi thư động viên.
Hiện giờ trong tay Bạch Tử Dục có tiền, năm mươi vạn này dùng để báo đáp ân nhân cũng không có gì là to tát.
Mạc Hạo Vũ cảm động hỏi: Em làm công việc gì mà có thể kiếm được nhiều tiền vậy?
Bạch Tử Dục cười cười, né tránh nói đến công việc.
...
Sau đó Mạc Hạo Vũ dùng năm mươi vạn bắt đầu khởi nghiệp, marketing thông qua các kênh internet, thành công đưa chuỗi thương hiệu Hoa hồng và súng ra thị trường.
Trong một lần tình cờ, hắn tới quán bar Khải Hoàn uống rượu, phát hiện ra công việc của Bạch Tử Dục.
Nhìn thấy Bạch Tử Dục ôm ôm ấp ấp đám phụ nữ kia, Mạc Hạo Vũ không khống chế được bản thân.
Hắn lờ mờ cảm giác được trong lòng mình có thứ gì đó đang thay đổi, ghen tị, tức giận, kiềm chế, bùng nổ...!Tất cả cảm xúc hội tụ lại với nhau, Mạc Hạo Vũ hiểu ra, hắn bất tri bất giác yêu Bạch Tử Dục mất rồi.
Thứ tình cảm đó rất kì lạ.
Trước khi hắn gặp mặt Bạch Tử Dục, hắn vẫn luôn coi Bạch Tử Dục như em trai của mình.
Mạc Hạo Vũ cảm thấy mình giống như một kẻ điên.
Có ai lại yêu chính em trai của mình chứ?
Hắn vậy mà yêu.
Nhưng Bạch Tử Dục là ngưu lang, công việc chính là lấy lòng phụ nữ.
Mạc Hạo Vũ kiềm chế cơn ghen.
Cuối cùng, có một lần, hắn dồn Bạch Tử Dục vào góc tường, hỏi Bạch Tử Dục tại sao phải làm ngưu lang.
Lần đó, Mạc Hạo Vũ đã nói rất nhiều lời khó nghe và gây tổn thương người khác, thậm chí còn cưỡng hôn Bạch Tử Dục.
Bạch Tử Dục sợ ngây người, bối rối đẩy Mạc Hạo Vũ ra, ánh mắt hoảng sợ như nhìn thấy quái vật:
Nhưng em thích phụ nữ.
Đêm hôm Bạch Tử Dục nói ra lời này, trời mưa rất to.
Mạc Hạo Vũ đứng dưới mưa cả đêm, trong đầu chỉ toàn là ánh mắt của Bạch Tử Dục khi đó nhìn hắn như quái vật.
...!Hắn là quái vật, là kẻ điên.
Sau đêm đó, Mạc Hạo Vũ ngã bệnh, và đó cũng là nguyên nhân dẫn đến tâm bệnh của hắn.
Bác sĩ nói, hắn dầm mưa quá lâu, khí lạnh xâm nhập cơ thể, cộng thêm tinh thần suy nhược, khó có thể khỏi bệnh trong thời gian ngắn.
Khoảng thời gian bị bệnh, Mạc Hạo Vũ đã suy nghĩ rất nhiều, hắn biết mình làm sai.
Mỗi lần trời đổ mưa, các khớp xương trên người hắn bắt đầu đau cùng với ánh mắt khiếp sợ của Bạch Tử Dục khiến hắn bất an, cả người khó chịu.
Lâu dần, cơ thể hắn hình thành phản xạ có điều kiện.
Hắn sợ trời mưa, sợ toàn thân đau đớn, càng sợ nhớ tới ánh mắt kia của Bạch Tử Dục.
Hắn thường xuyên tới quán bar uống rượu giải sầu.
Uống đến say khướt, Mạc Hạo Vũ dường như có thể ngửi thấy một chút mùi hương của Bạch Tử Dục trong quán bar, giống như có thể nhìn thấy dáng vẻ Bạch Tử Dục tươi cười nhẹ nhàng đi về phía hắn.
...
Mối quan hệ này kéo dài năm năm rưỡi.
Mạc Hạo Vũ không dám mạnh mẽ ép buộc Bạch Tử Dục như lần trước nữa.
Hắn không thích công việc biểu diễn đêm của Bạch Tử Dục, càng không thích ánh mắt của đám đàn ông và phụ nữ nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Dục như vậy.
Hắn thường đưa đón Bạch Tử Dục đi làm, thỉnh thoảng còn tặng quà.
Dần dần, mối quan hệ của hai người có chuyển biến tốt hơn, Bạch Tử Dục ở bên cạnh hắn cũng cười nhiều hơn.
Nhiều năm trôi qua, Bạch Tử Dục thường xuyên phàn nàn với hắn rằng sức khỏe của mình không ổn, càng ngày càng không thể tiếp tục làm công việc này được nữa.
Mạc Hạo Vũ lập tức nói: Vậy đừng làm nữa, về nhà cùng anh, anh nuôi em.
Bạch Tử Dục nhàn nhạt cười: Đừng đùa, em chỉ coi anh là anh trai em.
Mạc Hạo Vũ giật giật hầu kết, hắn không dám nói thêm điều gì.
Một khi lời nói ra khỏi miệng, đừng nói đến người thương, nói không chừng ngay cả tình bạn hiện tại giữa hắn và Bạch Tử Dục cũng không thể duy trì nổi.
Bạch Tử Dục thấy hắn không nói lời nào, lại nói: Em đã tiết kiệm được một ít tiền, cuối tháng này sẽ xin ông chủ nghỉ việc.
Sau khi nghỉ việc em sẽ làm gì?
Không biết.
Có thể là mở quán cà phê...!Lúc khai trương, em sẽ qua chỗ anh mua hoa, nhớ phải giảm giá cho em đó.
Tim Mạc Hạo Vũ đập nhanh hơn:
Ừ.
...
Mạc Hạo Vũ đếm từng ngày từng ngày Mạc Hạo Vũ xin nghỉ việc.
Ngày đêm mong ngóng thì đột nhiên Bạch Tử Dục biến mất.
Không tìm thấy người, điện thoại cũng không gọi được.
Ngày thứ hai sau khi Bạch Tử Dục mất tích, Mạc Hạo Vũ tìm được người tài xế đêm đó đã đưa Bạch Tử Dục đến biệt thự và biết được nơi mà Bạch Tử Dục xuống xe, tình cờ gặp nhóm chị em đang xử lý hiện trường Tử vong của Bạch Tử Dục.
Hôm qua nhóm chị em đã vứt xác Bạch Tử Dục, trong cơn hoảng loạn không thu dọn sạch sẽ mọi dấu vết.
Mạc Hạo Vũ điều tra qua loa cũng phát hiện được chân tướng sự việc.
Một tuần sau khi vụ án xảy ra, cuối cùng nhóm chị em cũng xóa sạch mọi dấu vết, Đặng Thúy Bình thậm chí còn đưa cho tài xế chở Bạch Tử Dục một số tiền lớn làm phí bịt miệng.
Tài xế đã đem chuyện của Bạch Tử Dục tiết lộ cho Mạc Hạo Vũ, nhưng đối mặt với số tiền bịt miệng khổng lồ mà Đặng Thúy Bình đưa, ông ta nói dối rằng mình sẽ không tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai.
...
Bạch Tử Dục Chết khiến Mạc Hạo Vũ suy sụp.
Nửa tháng đầu hắn chìm trong đau khổ và tuyệt vọng, sau đó hắn quyết định báo thù.
Nửa tháng sau, Mạc Hạo Vũ bắt đầu điều tra năm thành viên trong nhóm chị em, trong lúc điều tra, tình cờ hắn nhớ tới một nhà ba người Đặng Thúy Bình đã từng tới tiệm hoa của hắn.
Lần đó, con gái của Đặng Thúy Bình còn làm vỡ một chiếc bình trong tiệm.
...!Con của Đặng Thúy Bình, hình như đang học ở trường gần tiệm hoa.
Một kế hoạch trả thù bắt đầu.
Gia đình Đặng Thúy Bình là người đầu tiên.
Ban đầu, Mạc Hạo Vũ bắt cóc Đặng Oánh.
Sau khi bị hắn trói lại, cô bé vẫn luôn đứng bên mép giường, không khóc, cũng không quấy.
Mạc Hạo Vũ hỏi: Không sợ à?
Sợ.
Sợ sao không khóc?
Đặng Oánh không trả lời.
Lần đầu đi bắt cóc, Mạc Hạo Vũ gặp tình huống này trái lại không biết phải làm sao.
Hai người trầm mặc cả ngày, ban đầu Mạc Hạo Vũ trói Đặng Oánh, sau lại nới lỏng dây trói cho cô bé.
Cô gái nhỏ không dám chạy trốn, vẫn như cũ ngoan ngoãn đứng bên mép giường.
Mạc Hạo Vũ vốn định giết c.hết Đặng Oánh, mượn cớ bắt cóc Đặng Oánh đùa bỡn Đặng Thúy Bình, cuối cùng tiết lộ vị trí thi thể của Đặng Oánh cho Đặng Thúy Bình, khiến cho bà ta phải chịu nỗi thống khổ khi mất người thân.
Nhưng...
Đặng Oánh chủ động nói chuyện với hắn.
Chú ơi, nếu chú cần tiền thì cứ gọi điện thoại cho mẹ cháu, mẹ cháu sẽ đưa cho chú.
Tôi không cần tiền.
Đôi mắt Đặng Oánh ngập nước nhìn Mạc Hạo Vũ.
Tôi muốn giết cháu.
Đặng Oánh giật mình, nhắm mắt lại, nuốt nước bọt một cái:...Dạ.
...!Cháu muốn chết?
Dạ.
Sau đó, Mạc Hạo Vũ lặng lẽ nghe Đặng Oánh kể về cuộc đời mình suốt một đêm.
Hồi nhỏ bị ba ruột lạm dụng tình d.ục, khi đó cô bé còn chưa biết đến khái niệm lạm dụng tình d.ục, chỉ cho rằng đó là cách ba yêu thương cô bé, thậm chí còn vì ba mà ghét bỏ mẹ.
Tận mắt chứng kiến cảnh mẹ đẩy ba xuống lầu nhưng lại nói dối người khác là ba tự tử, nếu không nói như vậy, cô bé sợ mẹ sẽ ghét mình, cũng đẩy mình xuống dưới lầu.
Khi lớn hơn một chút, dần dần cô bé hiểu được hành vi của ba trong quá khứ là sai trái, mẹ làm điều đó là vì muốn bảo vệ mình nên đã cảm thấy tội lỗi.
Do bị ba lạm dụng tình d.ục nên Đặng Oánh sinh ra bóng ma tâm lý, không thể giao tiếp bình thường với người khác phái.
Muốn tìm mẹ nhờ giúp đỡ nhưng cô bé không dám nói.
Lại lớn hơn một chút, cô bé hạ quyết tâm mở lòng với mẹ, nhưng trong lúc vô tình đã nghe được mẹ bàn luận với một người khác về chuyện giết người.
Sau đó, Đặng Oánh càng ngày càng chú ý tới hành động của mẹ và phát hiện ra toàn bộ bí mật của bà.
Người lớn luôn cho rằng một đứa trẻ hơn mười tuổi vẫn chưa hiểu gì cả.
Giống như có lần, khi Đặng Thúy Bình đang nghe điện thoại, tình cờ phát hiện con gái đứng ngay sau lưng bà, bà quay lại hỏi cô bé có chuyện gì.
Đặng Oánh:...Mẹ, trên đầu mẹ có một con sâu, để con lấy ra giúp mẹ.
Nhưng thực ra, cô bé đang lén nghe trộm điện thoại của mẹ.
Ồ...!Cảm ơn Oánh Oánh, con sang bên kia chơi trước đi nhé.
Đặng Thúy Bình hoàn toàn không để tâm.
Đến khi mười lăm tuổi, Đặng Oánh vẫn chưa thể phân biệt rõ đúng sai.
...
Từ câu chuyện của Đặng Oánh, Mạc Hạo Vũ biết được một mặt khác của Đặng Thúy Bình.
Hắn suy nghĩ suốt một buổi tối.
Đến khi trời sáng, hắn nói:
Mẹ cháu bị bệnh rồi, cần chúng ta giúp bà ấy.
...?
Đặng Oánh mờ mịt nhìn hắn.
Cháu có biết tại sao mẹ cháu vẫn dám giết người không?...!Bà ấy không sợ gì cả, cũng chẳng e ngại điều gì, nên không có ai trừng phạt bà ấy.
Vậy cháu phải làm thế nào để giúp mẹ?
Mạc Hạo Vũ không màng đến lương tâm, nói ra lời nói dối lớn nhất trong đời.
Hắn lừa Đặng Oánh giúp hắn bắt cóc Đặng Khải và nói rằng hắn sẽ không giết em trai cô bé, chỉ trói thằng bé vài ngày rồi thả ra, lần này chỉ là một sự trừng phạt nhỏ dành cho Đặng Thúy Bình mà thôi.
Đặng Oánh tin lời Mạc Hạo Vũ, dẫn Đặng Khải đến trước mặt hắn.
Dù sao...!Mạc Hạo Vũ đã làm theo thỏa thuận, đưa cô bé trở về trường học một cách an toàn và không làm hại cô bé.
Mấy ngày sau, Đặng Oánh tự tay giao Đặng Khải cho Mạc Hạo Vũ.
Vào ngày thứ năm Mạc Hạo Vũ bắt cóc Đặng Khải, tại nhà nghỉ trong khu rừng, hắn đã chụp lại ảnh, quay video và ghi âm lại giọng nói của Đặng Khải trước khi chết, những thứ đó sau này sẽ được dùng làm bằng chứng chứng minh Đặng Khải vẫn tồn tại, sau đó giết người phanh thây.
Tất cả những chuyện hắn làm chỉ có một lý do duy nhất ——
Trả thù cho tất cả những người đã chết dưới tay Đặng Thúy Bình.
Đặc biệt là Bạch Tử Dục.
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi Mạc Hạo Vũ chặt xác Đặng Khải sẽ giữ thi thể Đặng Khải trong nhà nghỉ và bố trí địa điểm giao dịch tiếp theo ở đây.
Chờ cho đến khi Đặng Thúy Bình nóng lòng mang ba tỷ tiền mặt đến, bà ta tưởng chừng có thể nhìn thấy con trai nhưng sẽ thấy đầu của Đặng Khải đặt trên mặt tủ và thân thể bị chặt nát nằm bên trong tủ lạnh.
Và bên cạnh đầu của Đặng Khải, Mạc Hạo Vũ để lại một tấm hình ——
Tấm hình này được trích xuất từ camera hành trình trên xe.
Trong tấm hình rõ ràng là cảnh Đặng Oánh giao Đặng Khải cho hắn.
Đứa con trai bị chặt xác, kẻ bắt cóc em trai chính là chị ruột.
Nhìn gia đình bị phá tan nát của mình, có lẽ Đặng Thúy Bình sẽ suy nghĩ lại những chuyện ác mà bà ta đã làm phải không?
...!Còn sống, so với chết đi còn thống khổ hơn, phải không?
Nghĩ đến tình trạng bi thảm của Đặng Thúy Bình, Mạc Hạo Vũ không khỏi bật cười thành tiếng.
Kế hoạch báo thù cuối cùng đã bị Đặng Thúy Bình và Phùng Trữ cắt đứt, và chính hắn cũng tử vong trong kế hoạch báo thù của mình.
Có câu:
Cuộc sống như một vở hài kịch, mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ, diễn vai diễn của chính mình cho đến khi vở kịch kết thúc..
Lúc hai tuổi, cha mẹ đều qua đời trong một vụ tai nạn xe, trong nhà không còn người thân nên đã được đưa tới cô nhi viện thành phố E.
Mạc Hạo Vũ qua đời lúc ba mươi lăm tuổi.
Hắn vừa sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi trước cổng đồn cảnh sát, cảnh sát đưa hắn vào cô nhi viện.
Cuộc sống ở hai cô nhi viện khác nhau, cả hai hơn kém nhau một giáp.
Mười năm trước, một hoạt động viết thư do một tổ chức từ thiện phi chính phủ tổ chức đã kết nối vận mệnh của hai người.
Người tổ chức sự kiện đã khuyến khích toàn xã hội tham gia hoạt động, gửi thư một đối mội tới các bạn nhỏ trong viện mồ côi.
Khi đó, các sản phẩm công nghệ vẫn chưa phổ biến, viết thư vẫn là phương thức trao đổi liên lạc chủ yếu.
Lúc đó, Mạc Hạo Vũ hai mươi tuổi, đang học đại học năm thứ hai.
Hắn là đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, tuổi thơ không được coi là hạnh phúc, nhưng hắn vẫn biết ơn cô nhi viện đã nuôi dưỡng hắn.
Nửa năm sau khi đăng kí hoạt động gửi thư, Mạc Hạo Vũ nhận được một lá thư từ một thành phố ven biển xa xôi gửi đến.
[Chào Anh (Chị), em là Bạch Tử Lập, là nam.]
Đứa trẻ viết bức thư này mới tám tuổi, vừa mới được học viết chữ, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Mạc Hạo Vũ cười cười viết thư hồi âm.
[Chào em trai, em khỏe chứ, anh tên là Mạc Hạo Vũ, rất hân hạnh được quen biết em.]
Mãi sau này Mạc Hạo Vũ mới biết, đứa trẻ viết bức thư này tên thật là Bạch Tử Dục, khi Bạch Tử Dục viết bức thư đầu tiên, hắn còn chưa viết được chữ Dục nên đã lấy chữ Lập để thay thế.
Hai người duy trì thư từ qua lại được sáu năm.
Mấy tháng đầu, Bạch Tử Dục nhờ chị gái chăm sóc mình hỗ trợ nhận và đọc thư, sau đó, hắn cũng học được cách đúng giờ đến hòm thư nhận thư và không nhờ người khác giúp đỡ nữa.
Sau khi chị gái chăm sóc hắn từ chức, hầu như không ai biết Bạch Tử Dục vẫn tiếp tục trao đổi thư từ với một người anh trai ở thành phố xa xôi.
Một năm sau, ban tổ chức sự kiện thông báo hoạt động trao đổi thư từ kết thúc mỹ mãn, người lớn và trẻ em đã thiết lập quan hệ tình bạn có thể tiếp tục liên lạc với nhau qua thư.
Trên thực tế, hầu hết các mối quan hệ một đối một tham gia hoạt động không thể duy trì tới cuối cùng.
Nhưng Mạc Hạo Vũ và Bạch Tử Dục vẫn duy trì trao đổi thư từ trong sáu năm.
Sau đó, Mạc Hạo Vũ làm ăn thất bại, trong nhà chất đầy thư của Bạch Tử Dục nhưng hắn cũng chẳng có tâm tình mở ra xem, và cũng chẳng còn tâm trạng đi động viên cậu bé đó.
Khi tích lũy được khoảng hai mươi đến ba mươi phong thư chưa mở, Bạch Tử Dục không gửi thư tới nữa.
Mạc Hạo Vũ vùi đầu vào công việc, thỉnh thoảng cũng có nghĩ tới cậu bé ở phương xa giữ liên lạc cùng hắn trong sáu năm kia, trong lòng có áy náy, có không nỡ, nhưng lại không đủ dũng khí tiếp tục liên lạc với cậu bé.
Chắc chắn cậu sẽ đó sẽ nghĩ mình là người không giữ chữ tín, không nói lời nào đã cắt đứt liên lạc.
Thoáng cái thời gian trôi qua thật nhanh, lại qua thêm hai năm, Mạc Hạo Vũ vì bồi thường thiệt hại cho gia đình học sinh gặp chuyện không may, số tiền hắn tiết kiệm trong mấy năm qua gần như cạn kiệt.
Cuộc sống không như ý, Mạc Hạo Vũ đã từng nghĩ đến việc kết liễu cuộc đời.
Thời điểm hắn muốn tự sát thì liếc thấy trong góc phòng chất đầy những phong thư bám bụi.
Hắn mở ra, đọc từng cái một.
Đoc xong, hắn vùi đầu khóc.
Trên đời này hắn không còn người thân, cũng không có nổi một người bạn thân thiết nào cả, ngoại trừ người dì đã chăm sóc hắn trong cô nhi viện, hắn chỉ có một người bạn là Bạch Tử Dục.
Mặc dù người bạn nhỏ này kém hắn mười hai tuổi.
Và tình bạn này, chính hắn đã chấm dứt.
Trong bức thư cuối cùng, Bạch Tử Dục viết:
[Anh trai, đây là bức thư cuối cùng em viết cho anh.
Mặc dù không biết anh có nhận được hay không, nhưng em vẫn muốn thử.
Cảm ơn anh đã động viên và ủng hộ em trong những năm qua, cuộc sống của em ở nơi này rất tốt, hy vọng anh cũng có thể sống thật tốt.
Nếu như có duyên, nói không chừng chúng ta có thể gặp lại nhau.]
Mạc Hạo Vũ đọc xong, không nói một lời, hắn dùng khoản tiền cuối của mình chuyển tới thành phố E sinh sống.
Đó là chuyện của bảy năm trước.
Lúc ấy hắn không có tiền, không có mối quan hệ, vì để xây dựng sự nghiệp, hắn tìm kiếm mấy công việc lặt vặt để tiết kiệm tiền.
Sống ở thành phố E được một năm rưỡi, đừng nói là khởi nghiệp, chỉ riêng làm việc kiếm sống qua ngày cũng chiếm phần lớn sức lực của hắn.
Cả thể xác lẫn tinh thần Mạc Hạo Vũ đều mệt mỏi, hắn quyết định tìm một thành phố nhỏ để an cư.
Vận mệnh sắp đặt cho Bạch Tử Dục xuất hiện trong nhà hàng nơi hắn làm việc.
Khi đó, Bạch Tử Dục đi cùng hai, ba người phụ nữ trung niên ăn cơm trong phòng riêng, ôm ôm ấp ấp, mối quan hệ không bình thường.
Mạc Hạo Vũ mang thức ăn vào, trong nháy mắt hắn đã nhận ra Bạch Tử Dục.
Ngay lập tức, Bạch Tử Dục cũng nhận ra hắn.
Đêm đó, lần đầu tiên Mạc Hạo Vũ và Bạch Tử Dục ngồi đối mặt ăn cơm cùng nhau.
Trong bữa cơm, bọn họ nói rất nhiều chuyện, nghe nói cuộc sống của Mạc Hạo Vũ khó khăn, Bạch Tử Dục rút ra năm mươi vạn:
Anh, số tiền này cho anh, anh giữ lấy để khởi nghiệp.
Mạc Hạo Vũ không muốn nhận, Bạch Tử Dục bắt hắn phải nhận.
Bạch Tử Dục nói, mặc dù cậu ấy không tài giỏi gì, nhưng lúc nhỏ, nhờ có Mạc Hạo Vũ gửi thư động viên.
Hiện giờ trong tay Bạch Tử Dục có tiền, năm mươi vạn này dùng để báo đáp ân nhân cũng không có gì là to tát.
Mạc Hạo Vũ cảm động hỏi: Em làm công việc gì mà có thể kiếm được nhiều tiền vậy?
Bạch Tử Dục cười cười, né tránh nói đến công việc.
...
Sau đó Mạc Hạo Vũ dùng năm mươi vạn bắt đầu khởi nghiệp, marketing thông qua các kênh internet, thành công đưa chuỗi thương hiệu Hoa hồng và súng ra thị trường.
Trong một lần tình cờ, hắn tới quán bar Khải Hoàn uống rượu, phát hiện ra công việc của Bạch Tử Dục.
Nhìn thấy Bạch Tử Dục ôm ôm ấp ấp đám phụ nữ kia, Mạc Hạo Vũ không khống chế được bản thân.
Hắn lờ mờ cảm giác được trong lòng mình có thứ gì đó đang thay đổi, ghen tị, tức giận, kiềm chế, bùng nổ...!Tất cả cảm xúc hội tụ lại với nhau, Mạc Hạo Vũ hiểu ra, hắn bất tri bất giác yêu Bạch Tử Dục mất rồi.
Thứ tình cảm đó rất kì lạ.
Trước khi hắn gặp mặt Bạch Tử Dục, hắn vẫn luôn coi Bạch Tử Dục như em trai của mình.
Mạc Hạo Vũ cảm thấy mình giống như một kẻ điên.
Có ai lại yêu chính em trai của mình chứ?
Hắn vậy mà yêu.
Nhưng Bạch Tử Dục là ngưu lang, công việc chính là lấy lòng phụ nữ.
Mạc Hạo Vũ kiềm chế cơn ghen.
Cuối cùng, có một lần, hắn dồn Bạch Tử Dục vào góc tường, hỏi Bạch Tử Dục tại sao phải làm ngưu lang.
Lần đó, Mạc Hạo Vũ đã nói rất nhiều lời khó nghe và gây tổn thương người khác, thậm chí còn cưỡng hôn Bạch Tử Dục.
Bạch Tử Dục sợ ngây người, bối rối đẩy Mạc Hạo Vũ ra, ánh mắt hoảng sợ như nhìn thấy quái vật:
Nhưng em thích phụ nữ.
Đêm hôm Bạch Tử Dục nói ra lời này, trời mưa rất to.
Mạc Hạo Vũ đứng dưới mưa cả đêm, trong đầu chỉ toàn là ánh mắt của Bạch Tử Dục khi đó nhìn hắn như quái vật.
...!Hắn là quái vật, là kẻ điên.
Sau đêm đó, Mạc Hạo Vũ ngã bệnh, và đó cũng là nguyên nhân dẫn đến tâm bệnh của hắn.
Bác sĩ nói, hắn dầm mưa quá lâu, khí lạnh xâm nhập cơ thể, cộng thêm tinh thần suy nhược, khó có thể khỏi bệnh trong thời gian ngắn.
Khoảng thời gian bị bệnh, Mạc Hạo Vũ đã suy nghĩ rất nhiều, hắn biết mình làm sai.
Mỗi lần trời đổ mưa, các khớp xương trên người hắn bắt đầu đau cùng với ánh mắt khiếp sợ của Bạch Tử Dục khiến hắn bất an, cả người khó chịu.
Lâu dần, cơ thể hắn hình thành phản xạ có điều kiện.
Hắn sợ trời mưa, sợ toàn thân đau đớn, càng sợ nhớ tới ánh mắt kia của Bạch Tử Dục.
Hắn thường xuyên tới quán bar uống rượu giải sầu.
Uống đến say khướt, Mạc Hạo Vũ dường như có thể ngửi thấy một chút mùi hương của Bạch Tử Dục trong quán bar, giống như có thể nhìn thấy dáng vẻ Bạch Tử Dục tươi cười nhẹ nhàng đi về phía hắn.
...
Mối quan hệ này kéo dài năm năm rưỡi.
Mạc Hạo Vũ không dám mạnh mẽ ép buộc Bạch Tử Dục như lần trước nữa.
Hắn không thích công việc biểu diễn đêm của Bạch Tử Dục, càng không thích ánh mắt của đám đàn ông và phụ nữ nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Dục như vậy.
Hắn thường đưa đón Bạch Tử Dục đi làm, thỉnh thoảng còn tặng quà.
Dần dần, mối quan hệ của hai người có chuyển biến tốt hơn, Bạch Tử Dục ở bên cạnh hắn cũng cười nhiều hơn.
Nhiều năm trôi qua, Bạch Tử Dục thường xuyên phàn nàn với hắn rằng sức khỏe của mình không ổn, càng ngày càng không thể tiếp tục làm công việc này được nữa.
Mạc Hạo Vũ lập tức nói: Vậy đừng làm nữa, về nhà cùng anh, anh nuôi em.
Bạch Tử Dục nhàn nhạt cười: Đừng đùa, em chỉ coi anh là anh trai em.
Mạc Hạo Vũ giật giật hầu kết, hắn không dám nói thêm điều gì.
Một khi lời nói ra khỏi miệng, đừng nói đến người thương, nói không chừng ngay cả tình bạn hiện tại giữa hắn và Bạch Tử Dục cũng không thể duy trì nổi.
Bạch Tử Dục thấy hắn không nói lời nào, lại nói: Em đã tiết kiệm được một ít tiền, cuối tháng này sẽ xin ông chủ nghỉ việc.
Sau khi nghỉ việc em sẽ làm gì?
Không biết.
Có thể là mở quán cà phê...!Lúc khai trương, em sẽ qua chỗ anh mua hoa, nhớ phải giảm giá cho em đó.
Tim Mạc Hạo Vũ đập nhanh hơn:
Ừ.
...
Mạc Hạo Vũ đếm từng ngày từng ngày Mạc Hạo Vũ xin nghỉ việc.
Ngày đêm mong ngóng thì đột nhiên Bạch Tử Dục biến mất.
Không tìm thấy người, điện thoại cũng không gọi được.
Ngày thứ hai sau khi Bạch Tử Dục mất tích, Mạc Hạo Vũ tìm được người tài xế đêm đó đã đưa Bạch Tử Dục đến biệt thự và biết được nơi mà Bạch Tử Dục xuống xe, tình cờ gặp nhóm chị em đang xử lý hiện trường Tử vong của Bạch Tử Dục.
Hôm qua nhóm chị em đã vứt xác Bạch Tử Dục, trong cơn hoảng loạn không thu dọn sạch sẽ mọi dấu vết.
Mạc Hạo Vũ điều tra qua loa cũng phát hiện được chân tướng sự việc.
Một tuần sau khi vụ án xảy ra, cuối cùng nhóm chị em cũng xóa sạch mọi dấu vết, Đặng Thúy Bình thậm chí còn đưa cho tài xế chở Bạch Tử Dục một số tiền lớn làm phí bịt miệng.
Tài xế đã đem chuyện của Bạch Tử Dục tiết lộ cho Mạc Hạo Vũ, nhưng đối mặt với số tiền bịt miệng khổng lồ mà Đặng Thúy Bình đưa, ông ta nói dối rằng mình sẽ không tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai.
...
Bạch Tử Dục Chết khiến Mạc Hạo Vũ suy sụp.
Nửa tháng đầu hắn chìm trong đau khổ và tuyệt vọng, sau đó hắn quyết định báo thù.
Nửa tháng sau, Mạc Hạo Vũ bắt đầu điều tra năm thành viên trong nhóm chị em, trong lúc điều tra, tình cờ hắn nhớ tới một nhà ba người Đặng Thúy Bình đã từng tới tiệm hoa của hắn.
Lần đó, con gái của Đặng Thúy Bình còn làm vỡ một chiếc bình trong tiệm.
...!Con của Đặng Thúy Bình, hình như đang học ở trường gần tiệm hoa.
Một kế hoạch trả thù bắt đầu.
Gia đình Đặng Thúy Bình là người đầu tiên.
Ban đầu, Mạc Hạo Vũ bắt cóc Đặng Oánh.
Sau khi bị hắn trói lại, cô bé vẫn luôn đứng bên mép giường, không khóc, cũng không quấy.
Mạc Hạo Vũ hỏi: Không sợ à?
Sợ.
Sợ sao không khóc?
Đặng Oánh không trả lời.
Lần đầu đi bắt cóc, Mạc Hạo Vũ gặp tình huống này trái lại không biết phải làm sao.
Hai người trầm mặc cả ngày, ban đầu Mạc Hạo Vũ trói Đặng Oánh, sau lại nới lỏng dây trói cho cô bé.
Cô gái nhỏ không dám chạy trốn, vẫn như cũ ngoan ngoãn đứng bên mép giường.
Mạc Hạo Vũ vốn định giết c.hết Đặng Oánh, mượn cớ bắt cóc Đặng Oánh đùa bỡn Đặng Thúy Bình, cuối cùng tiết lộ vị trí thi thể của Đặng Oánh cho Đặng Thúy Bình, khiến cho bà ta phải chịu nỗi thống khổ khi mất người thân.
Nhưng...
Đặng Oánh chủ động nói chuyện với hắn.
Chú ơi, nếu chú cần tiền thì cứ gọi điện thoại cho mẹ cháu, mẹ cháu sẽ đưa cho chú.
Tôi không cần tiền.
Đôi mắt Đặng Oánh ngập nước nhìn Mạc Hạo Vũ.
Tôi muốn giết cháu.
Đặng Oánh giật mình, nhắm mắt lại, nuốt nước bọt một cái:...Dạ.
...!Cháu muốn chết?
Dạ.
Sau đó, Mạc Hạo Vũ lặng lẽ nghe Đặng Oánh kể về cuộc đời mình suốt một đêm.
Hồi nhỏ bị ba ruột lạm dụng tình d.ục, khi đó cô bé còn chưa biết đến khái niệm lạm dụng tình d.ục, chỉ cho rằng đó là cách ba yêu thương cô bé, thậm chí còn vì ba mà ghét bỏ mẹ.
Tận mắt chứng kiến cảnh mẹ đẩy ba xuống lầu nhưng lại nói dối người khác là ba tự tử, nếu không nói như vậy, cô bé sợ mẹ sẽ ghét mình, cũng đẩy mình xuống dưới lầu.
Khi lớn hơn một chút, dần dần cô bé hiểu được hành vi của ba trong quá khứ là sai trái, mẹ làm điều đó là vì muốn bảo vệ mình nên đã cảm thấy tội lỗi.
Do bị ba lạm dụng tình d.ục nên Đặng Oánh sinh ra bóng ma tâm lý, không thể giao tiếp bình thường với người khác phái.
Muốn tìm mẹ nhờ giúp đỡ nhưng cô bé không dám nói.
Lại lớn hơn một chút, cô bé hạ quyết tâm mở lòng với mẹ, nhưng trong lúc vô tình đã nghe được mẹ bàn luận với một người khác về chuyện giết người.
Sau đó, Đặng Oánh càng ngày càng chú ý tới hành động của mẹ và phát hiện ra toàn bộ bí mật của bà.
Người lớn luôn cho rằng một đứa trẻ hơn mười tuổi vẫn chưa hiểu gì cả.
Giống như có lần, khi Đặng Thúy Bình đang nghe điện thoại, tình cờ phát hiện con gái đứng ngay sau lưng bà, bà quay lại hỏi cô bé có chuyện gì.
Đặng Oánh:...Mẹ, trên đầu mẹ có một con sâu, để con lấy ra giúp mẹ.
Nhưng thực ra, cô bé đang lén nghe trộm điện thoại của mẹ.
Ồ...!Cảm ơn Oánh Oánh, con sang bên kia chơi trước đi nhé.
Đặng Thúy Bình hoàn toàn không để tâm.
Đến khi mười lăm tuổi, Đặng Oánh vẫn chưa thể phân biệt rõ đúng sai.
...
Từ câu chuyện của Đặng Oánh, Mạc Hạo Vũ biết được một mặt khác của Đặng Thúy Bình.
Hắn suy nghĩ suốt một buổi tối.
Đến khi trời sáng, hắn nói:
Mẹ cháu bị bệnh rồi, cần chúng ta giúp bà ấy.
...?
Đặng Oánh mờ mịt nhìn hắn.
Cháu có biết tại sao mẹ cháu vẫn dám giết người không?...!Bà ấy không sợ gì cả, cũng chẳng e ngại điều gì, nên không có ai trừng phạt bà ấy.
Vậy cháu phải làm thế nào để giúp mẹ?
Mạc Hạo Vũ không màng đến lương tâm, nói ra lời nói dối lớn nhất trong đời.
Hắn lừa Đặng Oánh giúp hắn bắt cóc Đặng Khải và nói rằng hắn sẽ không giết em trai cô bé, chỉ trói thằng bé vài ngày rồi thả ra, lần này chỉ là một sự trừng phạt nhỏ dành cho Đặng Thúy Bình mà thôi.
Đặng Oánh tin lời Mạc Hạo Vũ, dẫn Đặng Khải đến trước mặt hắn.
Dù sao...!Mạc Hạo Vũ đã làm theo thỏa thuận, đưa cô bé trở về trường học một cách an toàn và không làm hại cô bé.
Mấy ngày sau, Đặng Oánh tự tay giao Đặng Khải cho Mạc Hạo Vũ.
Vào ngày thứ năm Mạc Hạo Vũ bắt cóc Đặng Khải, tại nhà nghỉ trong khu rừng, hắn đã chụp lại ảnh, quay video và ghi âm lại giọng nói của Đặng Khải trước khi chết, những thứ đó sau này sẽ được dùng làm bằng chứng chứng minh Đặng Khải vẫn tồn tại, sau đó giết người phanh thây.
Tất cả những chuyện hắn làm chỉ có một lý do duy nhất ——
Trả thù cho tất cả những người đã chết dưới tay Đặng Thúy Bình.
Đặc biệt là Bạch Tử Dục.
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi Mạc Hạo Vũ chặt xác Đặng Khải sẽ giữ thi thể Đặng Khải trong nhà nghỉ và bố trí địa điểm giao dịch tiếp theo ở đây.
Chờ cho đến khi Đặng Thúy Bình nóng lòng mang ba tỷ tiền mặt đến, bà ta tưởng chừng có thể nhìn thấy con trai nhưng sẽ thấy đầu của Đặng Khải đặt trên mặt tủ và thân thể bị chặt nát nằm bên trong tủ lạnh.
Và bên cạnh đầu của Đặng Khải, Mạc Hạo Vũ để lại một tấm hình ——
Tấm hình này được trích xuất từ camera hành trình trên xe.
Trong tấm hình rõ ràng là cảnh Đặng Oánh giao Đặng Khải cho hắn.
Đứa con trai bị chặt xác, kẻ bắt cóc em trai chính là chị ruột.
Nhìn gia đình bị phá tan nát của mình, có lẽ Đặng Thúy Bình sẽ suy nghĩ lại những chuyện ác mà bà ta đã làm phải không?
...!Còn sống, so với chết đi còn thống khổ hơn, phải không?
Nghĩ đến tình trạng bi thảm của Đặng Thúy Bình, Mạc Hạo Vũ không khỏi bật cười thành tiếng.
Kế hoạch báo thù cuối cùng đã bị Đặng Thúy Bình và Phùng Trữ cắt đứt, và chính hắn cũng tử vong trong kế hoạch báo thù của mình.
Có câu:
Cuộc sống như một vở hài kịch, mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ, diễn vai diễn của chính mình cho đến khi vở kịch kết thúc..
Tác giả :
Mễ Tử Quân