Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia
Chương 61 Ác Ma Bắt Cóc Trên Nhân Gian 11
Ba tiếng sau, buổi biểu diễn tại câu lạc bộ đêm kết thúc, chị Trương và Hạ Khả lần lượt chọn một ngưu lang rồi đưa bọn họ lên lầu.
Trước khi đi, chị Trương và Hạ Khả vừa động viên tinh thần, vừa nhắc nhở đối phương không được quên mục đích thực sự của chuyến đi này, đừng để xảy ra hành động phạm pháp.
Đêm nay, phụ nữ là khách, ngưu lang là người phục vụ, khách hàng nói không thì ngưu lang cũng không dám manh động.
Dịch Tiêu dẫn ngưu lang số 009 lên phòng ngắm cảnh đêm nằm trên tầng cao nhất của quán bar.
Thời điểm sắp xếp công việc cho Dịch Tiêu tại thế giới này, cục cảnh sát ở thế giới song song đã cấp một khoản tiền nhất định giống như một khoản tiền lương ứng trước để đảm bảo cuộc sống của Dịch Tiêu ở thế giới thực, kiếp trước Dịch Tiêu không nỡ bỏ ra số tiền lớn như thế chỉ để qua đêm tại một căn phòng hạng sang như vậy.
Chị gái xinh đẹp, cảm ơn chị đã chọn em tối nay.
Dịch Tiêu cởi áo khoác rồi ngồi lên chiếc sofa bằng da đắt tiền, ánh mắt ra hiệu cho ngưu lang số 009 ngồi xuống.
Tên?
Hoa Cửu.
Dịch Tiêu ngước mắt nhìn người đàn ông cao gần một mét chín trước mặt, dáng người cao lớn mạnh mẽ, nước da màu bánh mật, thoạt nhìn, khuôn mặt anh ta trông khá giống một ngôi sao nổi tiếng nào đó.
Dịch Tiêu bình tĩnh liếc nhìn biển tên trên người hắn: Vào nghề này mấy năm rồi?
Bảy năm.
...!Đầu bảng?
Hoa Cửu mím môi cười, hắn quỳ một chân trên đất ngay trước mặt Dịch Tiêu: Chị gái xinh đẹp, người tới là để điều tra hộ khẩu?
Dịch Tiêu nhướng mày, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào chiếc rương phía sau lưng Hoa Cửu: Đi chuẩn bị đi.
Hoa Cửu đứng dậy, cởi chiếc áo choàng tắm đang khoác trên người, lộ ra nửa thân trên vạm vỡ.
Hắn mở rương, đầu tiên hắn lấy ra một chiếc máy tính bảng đưa cho Dịch Tiêu, bên trong hiển thị đầy đủ mọi loại dịch vụ cực kỳ chi tiết, cái gì cần đều có, chằng hạn như yêu cầu về độ tuổi, tần suất và khuynh hướng tình d.ục của khách hàng, ý kiến của khách hàng đối với các gói dịch vụ này ra sao, ngưu lang phục vụ có nhiệt tình hay lạnh lùng, khách hàng có khuynh hướng S hoặc M hay không, v.v...
*SM là viết tắt của cụm từ tiếng Anh Sadism Masochism, ám chỉ những người có xu hướng tình d.ục bạo d.âm và khổ dâ.m.
Mặc dù thoạt nghe xu hướng đối ngược nhau nhưng họ lại chính là 2 nửa của nhau trong đó:
S là viết tắt trong từ Sadism có nghĩa là bạo d.âm, ác d.âm, ám chỉ những người có thói quen thích hành hạ và làm đau đớn bạn tình.
M là viết tắt của Masochism có nghĩa là cuồng dâm, thông dâm, những người có xu hướng M thường muốn nhận sự hành hạ đau đớn trong khi làm t.ình.
Dịch Tiêu nhấn vài lần trên máy tính bảng, cô đột nhiên để máy tính bảng xuống rồi nói với bóng lưng Hoa Cửu: Đây mới là dịch vụ bên các cậu cung cấp?
Bóng lưng Hoa Cửu cứng đờ, hắn xoay người lại, trên tay đang cầm đủ loại dụng cụ tình thú, phong cách đặc biệt chói mắt.
Hắn không hiểu nhìn Dịch Tiêu.
Lại đây ngồi, nói chuyện phiếm với tôi.
Dịch Tiêu ra lệnh.
Sắc mặt Hoa Cửu cứng đờ, dường như đã nhận ra điều gì.
Đầu tiên hắn tắt toàn bộ đèn trong phòng và chỉ để lại hai chiếc đèn tỏa ánh sáng cam nhạt trên nóc ghế salon, sau đó lại rót hai ly rượu đỏ, hắn đưa Dịch Tiêu một ly và giữ lại cho mình một ly.
Hắn ngồi bên cạnh Dịch Tiêu, giữ khoảng cách mong manh chừng mười centimet.
Đôi khi có một vài khách nữ đến tìm ngưu lang rất nhạy cảm.
Trong suốt những năm hắn làm nghề, Hoa Cửu đã gặp không ít nữ khách hàng lãnh cảm với tình d.ục, họ tới đây không phải để giải quyết nhu cầu si.nh lý mà chỉ muốn lấp đầy khoảng trống về tình cảm.
Mà Dịch Tiêu, hiển nhiên là vế sau.
Nếu cô ấy là kiểu phụ nữ kia thì ngay lúc bước vào cửa chắc chắn sẽ chủ động nhào tới mình.
Sau khi Hoa Cửu ngồi xuống ghế salon, hắn ấn điều khiển từ xa trong tay, chiếc ghế tự động xoay tròn 180 độ, quay về hướng cửa sổ sát đất để ngắm cảnh đêm.
Dịch Tiêu nghiêng đầu nhìn Hoa Cửu, thần bí mỉm cười.
Một đêm.
Hoa Cửu mơ mơ màng màng từ trên ghế salon tỉnh lại, ánh nắng mặt trời vừa vặn chiếu vào đôi mắt hắn.
Vừa mở mắt, ánh nắng chiếu vào mắt khiến hắn phải giơ tay che khuất ánh sáng, tầm mắt nhìn xuống dưới, trên mặt đất chất đầy chai rượu.
Từ rượu đỏ cho đến bia, từng chiếc chai lọ được đặt chỉnh tề trước cửa sổ sát đất.
Hoa Cửu cử động thân thể, nhất thời vẫn cảm thấy choáng váng đầu óc.
Tỉnh rồi.
Hoa Cửu nương theo giọng nói quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dịch Tiêu đứng trước tủ quần áo lục lọi thứ gì đó trong túi xách của mình.
Hoa Cửu ngáp một cái thật dài, nhất thời hắn không nhớ rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp hắn vẫn mơ mơ màng màng nói:
Chị gái xinh đẹp, chào buổi sáng...
Dịch Tiêu không lên tiếng, từ trong túi lấy ra một vật đen kịt rồi đi về phía Hoa Cửu, cô duỗi tay mở nó ra.
Hoa Cửu híp mắt nhìn, còn chưa kịp nhìn rõ đã nghe Dịch Tiêu nói:
Tôi là cảnh sát của cục cảnh sát thành phố.
Hoa Cửu giật mình đứng dậy, không cẩn thận đá phải chai bia dưới chân ghế salon
...!Cô là cảnh sát?!
Dịch Tiêu thản nhiên bỏ giấy chứng nhận vào trong túi nói: Chúng tôi đang điều tra Bạch Tử Dục, cậu là một trong những nhân chứng quan trọng, mong cậu phối hợp tới cục cảnh sát một chuyến để hỗ trợ điều tra.
Hoa Cửu mất nửa ngày mới phản ứng lại, vẻ mặt khiếp sợ: Bạch Tử Dục...? Hắn quay đầu liếc nhìn cái mấy chai lọ trên mặt đất, không nhớ nổi tối hôm qua rốt cuộc mình đã khai báo những gì.
...
Đêm qua, sau khi chị Trương và Hạ Khả dẫn ngưu lang về phòng, người trước trực tiếp hỏi thẳng ngưu lang về chuyện của Bạch Tử Dục, người sau cảm thấy trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng vô cùng xấu hổ, kết quả ngưu lang kia bị Hạ Khả đuổi ra khỏi phòng.
Sau đó mọi người quay trở lại cục cảnh sát, ánh mắt của các đồng nghiệp nam có chút khác thường.
Chị Trương, nghe nói hôm qua mấy người đi tìm ngưu lang hả?
Chị Trương cáu kỉnh: Không phải đi tìm ngưu lang, đi tra án, tra án...! Cẩn thận lời nói của cậu!
Khụ khụ, điều tra đến đâu rồi?
Chị Trương nhướng mày: Vụ án có tiến triển lớn.
Lát sau, Dịch Tiêu dẫn theo Hoa Cửu trở lại cục cảnh sát, chị Trương và Hạ Khả lượt lần cầm laptop lặng lẽ đi theo Dịch Tiêu vào văn phòng.
Sau khi ngồi xuống, Dịch Tiêu hỏi:
Họ tên.
...!Hoa Cửu.
Tôi hỏi tên thật.
...!Trương Hoa.
Số tuổi.
25.
Làm nghề này mấy năm rồi?
Chị gái xinh đẹp, à, chị cảnh sát, tôi đã phạm tội gì mà mấy người muốn bắt tôi?
Chị Trương ngồi ghi chép bên cạnh chen vào: Chúng tôi không bắt giữ cậu, chỉ yêu cầu cậu phối hợp điều tra, cung cấp manh mối.
Hoa Cửu chớp mắt: Chuyện của Bạch Tử Dục?
Dịch Tiêu gật đầu: Đem tất cả những chuyện cậu biết về Bạch Tử Dục nói hết ra.
Hoa Cửu bất đắc dĩ thở dài:...!Cũng không có gì để nói.
Ba nữ cảnh sát đồng loạt nhìn hắn, một cỗ khí thế hung hăng đập vào mặt, Hoa Cửu liên tục xin lỗi nói:
"Trước khi Bạch Tử Dục nghỉ việc, hắn từng là người đứng đầu bảng trong hộp đêm của chúng tôi, danh tiếng vang dội, rất nhiều bà chủ xếp hàng hẹn trước hắn ta cũng chưa chắc đã đặt được lịch hẹn, hắn không cần đến hộp đêm biểu diễn nhưng hầu như mỗi ngày đều có người hẹn gặp, dù sao hắn cũng rất được hoan nghênh.
Sau khi hắn giải nghệ, những người còn lại đều không bằng hắn ta, ví dụ như tôi, vẫn phải đi biểu diễn quyến rũ khách nữ, nếu tôi không làm sẽ chẳng kiếm được tiền.
Hoa Cửu vừa sợ vừa ai oán nhìn chằm chằm Dịch Tiêu, thì thầm nói:...Nào ngờ tôi lại quyến rũ được một nữ cảnh sát.
Nghề này của chúng tôi rủi ro rất lớn a.
Dịch Tiêu:...!Sau vài giây im lặng cô hỏi tiếp: Bạch Tử Dục đã làm nghề này bao nhiêu năm?
Khoảng năm sáu năm? Dù sao cũng không lâu bằng tôi, nhưng dẫu sao thì hắn nổi tiếng hơn tôi, aizzz.
Dịch Tiêu trừng mắt nhìn Hoa Cửu, ý bảo hắn ít nói linh tinh lại.
Cậu có biết tại sao Bạch Tử Dục muốn bỏ nghề không?
Tôi và hắn có nói qua, vì làm năm sáu năm, cơ thể chịu không nổi, tính toán làm thêm vài đơn nữa thì từ chức, tìm cách buôn bán làm ăn.
Hạ Khả nghiêm mặt: Bạch Tử Dục mới hai mươi ba tuổi, sức khỏe của cậu ta không tốt sao?
Chị cảnh sát, chị không biết được nhóm phụ nữ đến tìm ngưu lang kia đáng sợ như thế nào đâu? Nói sao nhỉ, phụ nữ ba mươi tuổi như sói, bốn mươi tuổi như hổ, năm mươi tuổi có thể hít đất ngay tại chỗ.
Chị xem xem đàn ông ba mươi tuổi có mấy ai còn làm cái nghề này như chúng tôi đâu? Rất ít đó, cơ thể sớm đã bị rút cạn rồi.
Đôi khi lên sân khấu biểu diễn, tôi còn phải uống thuốc để duy trì thể lực chứ đừng nói đến một người nổi tiếng như Bạch Tử Dục.
Được rồi.
Dịch Tiêu lạnh lùng ngắt lời Hoa Cửu, Bạch Tử Dục đã mất tích, cậu có biết anh ta đang ở đâu không?
Bạch Tử Dục mất tích...?
Hoa Cửu nheo mắt suy nghĩ, sau một hồi trầm ngâm nói: Mất tích ư...!Tôi không thấy hắn ta từ khoảng một tháng trước.
Hắn ta ngoài miệng nói muốn từ chức, nhưng từ sau đêm hôm ra sân khấu đó cũng không thấy hắn quay lại lần nào, tôi cũng không biết hắn ta đi đâu.
Ánh mắt Dịch Tiêu trầm xuống.
Trước đó Hoàng Miễn nói rằng ông chủ cửa hàng Thanh Mỹ xác nhận Bạch Tử Dục đã nghỉ việc, mà đồng nghiệp của Bạch Tử Dục không một ai biết tung tích của hắn...!Chẳng lẽ có người nói dối?
Thuật lại chi tiết lần cuối cùng anh nhìn thấy Bạch Tử Dục đi.
Hoa Cửu dựa vào đoạn trí nhớ không quá rõ ràng của mình kể lại quá trình đêm đó.
...
Một tháng trước, thời điểm vừa qua lúc 0 giờ của một ngày nào đó, màn biểu diễn bên trong quán bar vẫn chưa kết thúc, Hoa Cửu tình cờ gặp Bạch Tử Dục đang vội vội vàng vàng trang điểm và làm tóc ở hậu trường.
Hoa Cửu: Hôm nay không phải là ngày nghỉ phép của cậu sao?
Bạch Tử Dục: Tạm thời nhận việc, không đi không được.
Hoa Cửu:...!Lại là đại phú bà nào thế?
Bạch Tử Dục: Không biết, ông chủ không nói, nhưng nghe qua rất quan trọng.
Hoa Cửu: Xem ra ông chủ thực không muốn cho cậu nghỉ nha.
Thao tác tay Bạch Tử Dục ngừng lại, hắn nhìn mình trong gương: Gần đây tôi phát hiện cơ thể mình có chút không ổn, không thể tiếp tục làm việc.
Hoa Cửu không hỏi gì thêm.
Đều là đồng nghiệp, thân thể gặp vấn đề gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Sau đó, Bạch Tử Dục vội vàng rời đi, trước khi đi còn hỏi mượn Hoa Cửu một hộp Viagra.
*Viagra: Thuốc cường dương.
Một hộp? Dịch Tiêu nhíu mày, Phải dùng nhiều như vậy sao?
Một hộp mà nhiều? Hoa Cửu nhún vai, Chúng tôi ra sân khấu biểu diễn đều mang theo ít nhất một hộp trên người, nếu không đến lúc đó không cứng lên được, không biết những vị khách đó sẽ làm cái gì với chúng tôi...! Các chị là cảnh sát suy nghĩ đơn giản cho nên sẽ không biết.
Chị Trương và Hạ Khả im lặng nhìn nhau.
Một lát sau, chị Trương nghiêm mặt nói: Viagra dùng quá liều sẽ chết người.
Tôi biết.
Hoa Cửu nhìn dưới đất: Đều vì tiền, bằng không ai lại muốn liều mạng làm loại chuyện này.
Những phú bà kia bỏ ra mười mấy vạn mua người một đêm, một đống tiền mặt bày ra đó, người không muốn uống Viagra cũng không được...!Uống một viên là được một vạn đồng đó.
Hầu hết những người đến làm ngưu lang đều thiếu tiền, mới đầu, một phần nhỏ thì cho rằng họ có thể quan hệ tình d.ục không giới hạn với phụ nữ cho nên họ đã ôm lòng hiếu kì làm nghề này trong một thời gian, sau đó mới nhận ra rằng những nữ khách hàng đó đáng sợ như thế nào.
Bất kể tuổi tác, một vài phú bà nặng hai đến ba trăm cân, vừa đặt mông ngồi xuống có thể đè ngưu lang đến mức không tìm thấy bóng dáng người ta đâu.
Một số thích bản thân mình là người chủ động, cả quá trình quá mức kịch liệt, có đôi khi phát sinh tình huống thằng nhỏ của ngưu lang bị bẻ gãy.
Hoa Cửu không biết quá khứ của Bạch Tử Dục.
Năm sáu năm trước, từ khi hắn đến nhận việc đã trở nên rất nổi tiếng.
Hắn không thích đề cập đến quá khứ đau buồn của mình như những người khác.
Mỗi lần tiếp khách, hắn ta không ngừng vừa nhảy vừa cười, nhưng những lúc riêng tư lại luôn có biểu hiện lạnh lùng như tảng băng, người lạ chớ đến gần.
Dịch Tiêu hít sâu một hơi, hỏi: Còn một vấn đề.
Cậu có quen Mạc Hạo Vũ không?
Mạc Hạo Vũ? Là ai? Cũng là ngưu lang à? Không biết, dù sao trong quán bar của chúng tôi không có người này.
Dịch Tiêu lấy tấm ảnh của Mạc Hạo Vũ ra cho Hoa Cửu xem: Nhìn kỹ xem, cậu có nhận ra anh ta hay không?
Hoa Cửu rướn cổ lên, híp mắt nhìn mấy lần, chợt hiểu ra:
Chị đang hỏi người này ư...! Hắn tên Mạc Hạo Vũ?
Chị Trương trừng mắt nhìn Hoa Cửu: Mạc Hạo Vũ là hung thủ của vụ án bắt cóc phanh thây nạn nhân thời gian trước mà cậu cũng không biết sao?
...! Này! Chúng tôi làm việc cả ngày lẫn đêm ở quán bar, chỉ muốn kiếm tiền và nghỉ ngơi, những tin tức đó không có hứng thú, ai thèm quan tâm những chuyện này a.
Hơn nữa...
Dịch Tiêu ngắt lời hắn: Cậu quen Mạc Hạo Vũ?
Hoa Cửu xúc động nói: Không biết, nhưng người này tôi biết.
Hoa Cửu ngừng một chút rồi nói tiếp: Không chỉ mình tôi biết, rất nhiều người trong quán bar của chúng tôi cũng biết hắn...!Hắn là gay, thích Bạch Tử Dục, theo đuổi Bạch Tử Dục hơn năm năm.
Nhưng bất kể hắn theo đuổi ra sao, Bạch Tử Dục trời sinh là thẳng nam, chẳng lẽ còn có thể bẻ cong hắn sao?
Cái tên Mạc Hạo Vũ này ít ra còn có chút lương tâm.
Hắn là ông chủ lớn, rất giàu có, nhưng hắn ta không giống những người đồng tính ghê tởm kia, đến quán bar chi tiền chỉ để mua những nhân viên không chịu tiếp khách hàng nam, mạnh mẽ ép họ phục vụ.
Một số gã đồng tính, ngoài mặt thì nói mua phục vụ cho khách nữ, nhưng khi chúng tôi đến đó, nào có khách nữ, mẹ nó toàn là nam muốn bá vương ngạnh thượng cung...
Chẳng qua Mạc Hạo Vũ không sử dụng những thụ đoạn bẩn thỉu này...!Hắn ta có hơi cứng nhắc.
Yết hầu Hoa Cửu giật giật, nói tiếp:
Một tên đồng tính cố chấp theo đuổi một thẳng nam ép hắn thành cong, thật không hiểu hắn nghĩ gì..
Trước khi đi, chị Trương và Hạ Khả vừa động viên tinh thần, vừa nhắc nhở đối phương không được quên mục đích thực sự của chuyến đi này, đừng để xảy ra hành động phạm pháp.
Đêm nay, phụ nữ là khách, ngưu lang là người phục vụ, khách hàng nói không thì ngưu lang cũng không dám manh động.
Dịch Tiêu dẫn ngưu lang số 009 lên phòng ngắm cảnh đêm nằm trên tầng cao nhất của quán bar.
Thời điểm sắp xếp công việc cho Dịch Tiêu tại thế giới này, cục cảnh sát ở thế giới song song đã cấp một khoản tiền nhất định giống như một khoản tiền lương ứng trước để đảm bảo cuộc sống của Dịch Tiêu ở thế giới thực, kiếp trước Dịch Tiêu không nỡ bỏ ra số tiền lớn như thế chỉ để qua đêm tại một căn phòng hạng sang như vậy.
Chị gái xinh đẹp, cảm ơn chị đã chọn em tối nay.
Dịch Tiêu cởi áo khoác rồi ngồi lên chiếc sofa bằng da đắt tiền, ánh mắt ra hiệu cho ngưu lang số 009 ngồi xuống.
Tên?
Hoa Cửu.
Dịch Tiêu ngước mắt nhìn người đàn ông cao gần một mét chín trước mặt, dáng người cao lớn mạnh mẽ, nước da màu bánh mật, thoạt nhìn, khuôn mặt anh ta trông khá giống một ngôi sao nổi tiếng nào đó.
Dịch Tiêu bình tĩnh liếc nhìn biển tên trên người hắn: Vào nghề này mấy năm rồi?
Bảy năm.
...!Đầu bảng?
Hoa Cửu mím môi cười, hắn quỳ một chân trên đất ngay trước mặt Dịch Tiêu: Chị gái xinh đẹp, người tới là để điều tra hộ khẩu?
Dịch Tiêu nhướng mày, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào chiếc rương phía sau lưng Hoa Cửu: Đi chuẩn bị đi.
Hoa Cửu đứng dậy, cởi chiếc áo choàng tắm đang khoác trên người, lộ ra nửa thân trên vạm vỡ.
Hắn mở rương, đầu tiên hắn lấy ra một chiếc máy tính bảng đưa cho Dịch Tiêu, bên trong hiển thị đầy đủ mọi loại dịch vụ cực kỳ chi tiết, cái gì cần đều có, chằng hạn như yêu cầu về độ tuổi, tần suất và khuynh hướng tình d.ục của khách hàng, ý kiến của khách hàng đối với các gói dịch vụ này ra sao, ngưu lang phục vụ có nhiệt tình hay lạnh lùng, khách hàng có khuynh hướng S hoặc M hay không, v.v...
*SM là viết tắt của cụm từ tiếng Anh Sadism Masochism, ám chỉ những người có xu hướng tình d.ục bạo d.âm và khổ dâ.m.
Mặc dù thoạt nghe xu hướng đối ngược nhau nhưng họ lại chính là 2 nửa của nhau trong đó:
S là viết tắt trong từ Sadism có nghĩa là bạo d.âm, ác d.âm, ám chỉ những người có thói quen thích hành hạ và làm đau đớn bạn tình.
M là viết tắt của Masochism có nghĩa là cuồng dâm, thông dâm, những người có xu hướng M thường muốn nhận sự hành hạ đau đớn trong khi làm t.ình.
Dịch Tiêu nhấn vài lần trên máy tính bảng, cô đột nhiên để máy tính bảng xuống rồi nói với bóng lưng Hoa Cửu: Đây mới là dịch vụ bên các cậu cung cấp?
Bóng lưng Hoa Cửu cứng đờ, hắn xoay người lại, trên tay đang cầm đủ loại dụng cụ tình thú, phong cách đặc biệt chói mắt.
Hắn không hiểu nhìn Dịch Tiêu.
Lại đây ngồi, nói chuyện phiếm với tôi.
Dịch Tiêu ra lệnh.
Sắc mặt Hoa Cửu cứng đờ, dường như đã nhận ra điều gì.
Đầu tiên hắn tắt toàn bộ đèn trong phòng và chỉ để lại hai chiếc đèn tỏa ánh sáng cam nhạt trên nóc ghế salon, sau đó lại rót hai ly rượu đỏ, hắn đưa Dịch Tiêu một ly và giữ lại cho mình một ly.
Hắn ngồi bên cạnh Dịch Tiêu, giữ khoảng cách mong manh chừng mười centimet.
Đôi khi có một vài khách nữ đến tìm ngưu lang rất nhạy cảm.
Trong suốt những năm hắn làm nghề, Hoa Cửu đã gặp không ít nữ khách hàng lãnh cảm với tình d.ục, họ tới đây không phải để giải quyết nhu cầu si.nh lý mà chỉ muốn lấp đầy khoảng trống về tình cảm.
Mà Dịch Tiêu, hiển nhiên là vế sau.
Nếu cô ấy là kiểu phụ nữ kia thì ngay lúc bước vào cửa chắc chắn sẽ chủ động nhào tới mình.
Sau khi Hoa Cửu ngồi xuống ghế salon, hắn ấn điều khiển từ xa trong tay, chiếc ghế tự động xoay tròn 180 độ, quay về hướng cửa sổ sát đất để ngắm cảnh đêm.
Dịch Tiêu nghiêng đầu nhìn Hoa Cửu, thần bí mỉm cười.
Một đêm.
Hoa Cửu mơ mơ màng màng từ trên ghế salon tỉnh lại, ánh nắng mặt trời vừa vặn chiếu vào đôi mắt hắn.
Vừa mở mắt, ánh nắng chiếu vào mắt khiến hắn phải giơ tay che khuất ánh sáng, tầm mắt nhìn xuống dưới, trên mặt đất chất đầy chai rượu.
Từ rượu đỏ cho đến bia, từng chiếc chai lọ được đặt chỉnh tề trước cửa sổ sát đất.
Hoa Cửu cử động thân thể, nhất thời vẫn cảm thấy choáng váng đầu óc.
Tỉnh rồi.
Hoa Cửu nương theo giọng nói quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dịch Tiêu đứng trước tủ quần áo lục lọi thứ gì đó trong túi xách của mình.
Hoa Cửu ngáp một cái thật dài, nhất thời hắn không nhớ rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp hắn vẫn mơ mơ màng màng nói:
Chị gái xinh đẹp, chào buổi sáng...
Dịch Tiêu không lên tiếng, từ trong túi lấy ra một vật đen kịt rồi đi về phía Hoa Cửu, cô duỗi tay mở nó ra.
Hoa Cửu híp mắt nhìn, còn chưa kịp nhìn rõ đã nghe Dịch Tiêu nói:
Tôi là cảnh sát của cục cảnh sát thành phố.
Hoa Cửu giật mình đứng dậy, không cẩn thận đá phải chai bia dưới chân ghế salon
...!Cô là cảnh sát?!
Dịch Tiêu thản nhiên bỏ giấy chứng nhận vào trong túi nói: Chúng tôi đang điều tra Bạch Tử Dục, cậu là một trong những nhân chứng quan trọng, mong cậu phối hợp tới cục cảnh sát một chuyến để hỗ trợ điều tra.
Hoa Cửu mất nửa ngày mới phản ứng lại, vẻ mặt khiếp sợ: Bạch Tử Dục...? Hắn quay đầu liếc nhìn cái mấy chai lọ trên mặt đất, không nhớ nổi tối hôm qua rốt cuộc mình đã khai báo những gì.
...
Đêm qua, sau khi chị Trương và Hạ Khả dẫn ngưu lang về phòng, người trước trực tiếp hỏi thẳng ngưu lang về chuyện của Bạch Tử Dục, người sau cảm thấy trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng vô cùng xấu hổ, kết quả ngưu lang kia bị Hạ Khả đuổi ra khỏi phòng.
Sau đó mọi người quay trở lại cục cảnh sát, ánh mắt của các đồng nghiệp nam có chút khác thường.
Chị Trương, nghe nói hôm qua mấy người đi tìm ngưu lang hả?
Chị Trương cáu kỉnh: Không phải đi tìm ngưu lang, đi tra án, tra án...! Cẩn thận lời nói của cậu!
Khụ khụ, điều tra đến đâu rồi?
Chị Trương nhướng mày: Vụ án có tiến triển lớn.
Lát sau, Dịch Tiêu dẫn theo Hoa Cửu trở lại cục cảnh sát, chị Trương và Hạ Khả lượt lần cầm laptop lặng lẽ đi theo Dịch Tiêu vào văn phòng.
Sau khi ngồi xuống, Dịch Tiêu hỏi:
Họ tên.
...!Hoa Cửu.
Tôi hỏi tên thật.
...!Trương Hoa.
Số tuổi.
25.
Làm nghề này mấy năm rồi?
Chị gái xinh đẹp, à, chị cảnh sát, tôi đã phạm tội gì mà mấy người muốn bắt tôi?
Chị Trương ngồi ghi chép bên cạnh chen vào: Chúng tôi không bắt giữ cậu, chỉ yêu cầu cậu phối hợp điều tra, cung cấp manh mối.
Hoa Cửu chớp mắt: Chuyện của Bạch Tử Dục?
Dịch Tiêu gật đầu: Đem tất cả những chuyện cậu biết về Bạch Tử Dục nói hết ra.
Hoa Cửu bất đắc dĩ thở dài:...!Cũng không có gì để nói.
Ba nữ cảnh sát đồng loạt nhìn hắn, một cỗ khí thế hung hăng đập vào mặt, Hoa Cửu liên tục xin lỗi nói:
"Trước khi Bạch Tử Dục nghỉ việc, hắn từng là người đứng đầu bảng trong hộp đêm của chúng tôi, danh tiếng vang dội, rất nhiều bà chủ xếp hàng hẹn trước hắn ta cũng chưa chắc đã đặt được lịch hẹn, hắn không cần đến hộp đêm biểu diễn nhưng hầu như mỗi ngày đều có người hẹn gặp, dù sao hắn cũng rất được hoan nghênh.
Sau khi hắn giải nghệ, những người còn lại đều không bằng hắn ta, ví dụ như tôi, vẫn phải đi biểu diễn quyến rũ khách nữ, nếu tôi không làm sẽ chẳng kiếm được tiền.
Hoa Cửu vừa sợ vừa ai oán nhìn chằm chằm Dịch Tiêu, thì thầm nói:...Nào ngờ tôi lại quyến rũ được một nữ cảnh sát.
Nghề này của chúng tôi rủi ro rất lớn a.
Dịch Tiêu:...!Sau vài giây im lặng cô hỏi tiếp: Bạch Tử Dục đã làm nghề này bao nhiêu năm?
Khoảng năm sáu năm? Dù sao cũng không lâu bằng tôi, nhưng dẫu sao thì hắn nổi tiếng hơn tôi, aizzz.
Dịch Tiêu trừng mắt nhìn Hoa Cửu, ý bảo hắn ít nói linh tinh lại.
Cậu có biết tại sao Bạch Tử Dục muốn bỏ nghề không?
Tôi và hắn có nói qua, vì làm năm sáu năm, cơ thể chịu không nổi, tính toán làm thêm vài đơn nữa thì từ chức, tìm cách buôn bán làm ăn.
Hạ Khả nghiêm mặt: Bạch Tử Dục mới hai mươi ba tuổi, sức khỏe của cậu ta không tốt sao?
Chị cảnh sát, chị không biết được nhóm phụ nữ đến tìm ngưu lang kia đáng sợ như thế nào đâu? Nói sao nhỉ, phụ nữ ba mươi tuổi như sói, bốn mươi tuổi như hổ, năm mươi tuổi có thể hít đất ngay tại chỗ.
Chị xem xem đàn ông ba mươi tuổi có mấy ai còn làm cái nghề này như chúng tôi đâu? Rất ít đó, cơ thể sớm đã bị rút cạn rồi.
Đôi khi lên sân khấu biểu diễn, tôi còn phải uống thuốc để duy trì thể lực chứ đừng nói đến một người nổi tiếng như Bạch Tử Dục.
Được rồi.
Dịch Tiêu lạnh lùng ngắt lời Hoa Cửu, Bạch Tử Dục đã mất tích, cậu có biết anh ta đang ở đâu không?
Bạch Tử Dục mất tích...?
Hoa Cửu nheo mắt suy nghĩ, sau một hồi trầm ngâm nói: Mất tích ư...!Tôi không thấy hắn ta từ khoảng một tháng trước.
Hắn ta ngoài miệng nói muốn từ chức, nhưng từ sau đêm hôm ra sân khấu đó cũng không thấy hắn quay lại lần nào, tôi cũng không biết hắn ta đi đâu.
Ánh mắt Dịch Tiêu trầm xuống.
Trước đó Hoàng Miễn nói rằng ông chủ cửa hàng Thanh Mỹ xác nhận Bạch Tử Dục đã nghỉ việc, mà đồng nghiệp của Bạch Tử Dục không một ai biết tung tích của hắn...!Chẳng lẽ có người nói dối?
Thuật lại chi tiết lần cuối cùng anh nhìn thấy Bạch Tử Dục đi.
Hoa Cửu dựa vào đoạn trí nhớ không quá rõ ràng của mình kể lại quá trình đêm đó.
...
Một tháng trước, thời điểm vừa qua lúc 0 giờ của một ngày nào đó, màn biểu diễn bên trong quán bar vẫn chưa kết thúc, Hoa Cửu tình cờ gặp Bạch Tử Dục đang vội vội vàng vàng trang điểm và làm tóc ở hậu trường.
Hoa Cửu: Hôm nay không phải là ngày nghỉ phép của cậu sao?
Bạch Tử Dục: Tạm thời nhận việc, không đi không được.
Hoa Cửu:...!Lại là đại phú bà nào thế?
Bạch Tử Dục: Không biết, ông chủ không nói, nhưng nghe qua rất quan trọng.
Hoa Cửu: Xem ra ông chủ thực không muốn cho cậu nghỉ nha.
Thao tác tay Bạch Tử Dục ngừng lại, hắn nhìn mình trong gương: Gần đây tôi phát hiện cơ thể mình có chút không ổn, không thể tiếp tục làm việc.
Hoa Cửu không hỏi gì thêm.
Đều là đồng nghiệp, thân thể gặp vấn đề gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Sau đó, Bạch Tử Dục vội vàng rời đi, trước khi đi còn hỏi mượn Hoa Cửu một hộp Viagra.
*Viagra: Thuốc cường dương.
Một hộp? Dịch Tiêu nhíu mày, Phải dùng nhiều như vậy sao?
Một hộp mà nhiều? Hoa Cửu nhún vai, Chúng tôi ra sân khấu biểu diễn đều mang theo ít nhất một hộp trên người, nếu không đến lúc đó không cứng lên được, không biết những vị khách đó sẽ làm cái gì với chúng tôi...! Các chị là cảnh sát suy nghĩ đơn giản cho nên sẽ không biết.
Chị Trương và Hạ Khả im lặng nhìn nhau.
Một lát sau, chị Trương nghiêm mặt nói: Viagra dùng quá liều sẽ chết người.
Tôi biết.
Hoa Cửu nhìn dưới đất: Đều vì tiền, bằng không ai lại muốn liều mạng làm loại chuyện này.
Những phú bà kia bỏ ra mười mấy vạn mua người một đêm, một đống tiền mặt bày ra đó, người không muốn uống Viagra cũng không được...!Uống một viên là được một vạn đồng đó.
Hầu hết những người đến làm ngưu lang đều thiếu tiền, mới đầu, một phần nhỏ thì cho rằng họ có thể quan hệ tình d.ục không giới hạn với phụ nữ cho nên họ đã ôm lòng hiếu kì làm nghề này trong một thời gian, sau đó mới nhận ra rằng những nữ khách hàng đó đáng sợ như thế nào.
Bất kể tuổi tác, một vài phú bà nặng hai đến ba trăm cân, vừa đặt mông ngồi xuống có thể đè ngưu lang đến mức không tìm thấy bóng dáng người ta đâu.
Một số thích bản thân mình là người chủ động, cả quá trình quá mức kịch liệt, có đôi khi phát sinh tình huống thằng nhỏ của ngưu lang bị bẻ gãy.
Hoa Cửu không biết quá khứ của Bạch Tử Dục.
Năm sáu năm trước, từ khi hắn đến nhận việc đã trở nên rất nổi tiếng.
Hắn không thích đề cập đến quá khứ đau buồn của mình như những người khác.
Mỗi lần tiếp khách, hắn ta không ngừng vừa nhảy vừa cười, nhưng những lúc riêng tư lại luôn có biểu hiện lạnh lùng như tảng băng, người lạ chớ đến gần.
Dịch Tiêu hít sâu một hơi, hỏi: Còn một vấn đề.
Cậu có quen Mạc Hạo Vũ không?
Mạc Hạo Vũ? Là ai? Cũng là ngưu lang à? Không biết, dù sao trong quán bar của chúng tôi không có người này.
Dịch Tiêu lấy tấm ảnh của Mạc Hạo Vũ ra cho Hoa Cửu xem: Nhìn kỹ xem, cậu có nhận ra anh ta hay không?
Hoa Cửu rướn cổ lên, híp mắt nhìn mấy lần, chợt hiểu ra:
Chị đang hỏi người này ư...! Hắn tên Mạc Hạo Vũ?
Chị Trương trừng mắt nhìn Hoa Cửu: Mạc Hạo Vũ là hung thủ của vụ án bắt cóc phanh thây nạn nhân thời gian trước mà cậu cũng không biết sao?
...! Này! Chúng tôi làm việc cả ngày lẫn đêm ở quán bar, chỉ muốn kiếm tiền và nghỉ ngơi, những tin tức đó không có hứng thú, ai thèm quan tâm những chuyện này a.
Hơn nữa...
Dịch Tiêu ngắt lời hắn: Cậu quen Mạc Hạo Vũ?
Hoa Cửu xúc động nói: Không biết, nhưng người này tôi biết.
Hoa Cửu ngừng một chút rồi nói tiếp: Không chỉ mình tôi biết, rất nhiều người trong quán bar của chúng tôi cũng biết hắn...!Hắn là gay, thích Bạch Tử Dục, theo đuổi Bạch Tử Dục hơn năm năm.
Nhưng bất kể hắn theo đuổi ra sao, Bạch Tử Dục trời sinh là thẳng nam, chẳng lẽ còn có thể bẻ cong hắn sao?
Cái tên Mạc Hạo Vũ này ít ra còn có chút lương tâm.
Hắn là ông chủ lớn, rất giàu có, nhưng hắn ta không giống những người đồng tính ghê tởm kia, đến quán bar chi tiền chỉ để mua những nhân viên không chịu tiếp khách hàng nam, mạnh mẽ ép họ phục vụ.
Một số gã đồng tính, ngoài mặt thì nói mua phục vụ cho khách nữ, nhưng khi chúng tôi đến đó, nào có khách nữ, mẹ nó toàn là nam muốn bá vương ngạnh thượng cung...
Chẳng qua Mạc Hạo Vũ không sử dụng những thụ đoạn bẩn thỉu này...!Hắn ta có hơi cứng nhắc.
Yết hầu Hoa Cửu giật giật, nói tiếp:
Một tên đồng tính cố chấp theo đuổi một thẳng nam ép hắn thành cong, thật không hiểu hắn nghĩ gì..
Tác giả :
Mễ Tử Quân