Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi
Chương 87
Tống Tây Tử từ trong lời nói của Lâu Xuân Vũ phẩm ra mùi dấm này.
Những lời này nếu như là người khác nói, là người khác ở trước mặt nàng tranh phong cật thố*, nàng chính là không có tâm tình để tham dự vào.
(*Ghen tỵ cãi vã để tranh giành các mối quan hệ)
Nhưng mà người nói những lời này là Lâu Xuân Vũ, chuyện ăn dấm chua này là nhằm vào mình, nàng lại ngoài ý muốn mà phát hiện ra tâm tình của mình cũng không tệ, thậm chí còn có chút muốn trêu đùa người kia.
Tống Tây Tử nói: "Ta có biện pháp nào a, ta không thể ngăn cản người khác yêu thích ta."
"Haha." Lâu Xuân Vũ liếc nhìn nàng một cái, lúc này liền lấy ra để quảng cáo bản thân rất nổi tiếng đúng không?
"Ta cũng không có biện pháp a. Ta đều đã xử lý thích đáng, có đôi khi, không cho bất cứ hy vọng nào, liền là biện pháp tốt nhất. Ta có thể nói rõ nhất định sẽ nói rõ ràng với nàng, hy vọng nàng sớm một chút chuyển mục tiêu, không cần lãng phí thời gian trên người ta."
"Ngươi nói cái gì?" Tống Tây Tử không nghe rõ.
"Lầm bầm lầu bầu mà thôi, không nói ngươi." Lâu Xuân Vũ không hy vọng Tống Tây Tử nghe được, sợ nàng đem những lời mình nói nghe lọt.
Lúc ăn cơm tối, ba người ngồi cùng một bàn, biểu tình của Tề Nhã Nhã từ đầu đến cuối cũng không có tốt hơn.
"Ta thật sự chính là vạn vạn không nghĩ đến." Tề Nhã Nhã ăn xong bỗng nhiên toát ra một câu.
"Vậy thì không cần nghĩ." Lâu Xuân Vũ nghe nàng cảm khái một ngày, có kinh ngạc như vậy sao? Tề Nhã Nhã là từ đầu đã biết mình yêu thích Tống Tây Tử không phải sao?
Tề Nhã Nhã xìu xuống, ngược lại đối mặt nói với Tống Tây Tử: "Các ngươi có thể ít tú ân ái một chút sao? Một độc thân cẩu như ta sau khi nhìn xong trong lòng tổn thương rất nặng."
"Ta nhớ ở đại học ngươi đã kết giao với vài nữ bằng hữu." Lâu Xuân Vũ không quên chọc thủng lịch sử phong lưu phía sau vẻ bề ngoài đơn thuần của Tề Nhã Nhã.
"Đừng nhắc tới các nàng, khi đó ta có tiền, kết giao bạn gái chính là vui vẻ, mọi người thật vui vẻ mà tiêu tiền, các nàng yêu thích tiền của ta ta liền không quan tâm, khi đó ta là không thiếu tiền, ta khổ sở chính là, ngoại trừ tiền, ta cũng có ưu điểm khác a, vì cái gì các nàng không thể thuận tiện thưởng thức ưu điểm khác của ta, khi không có tiền ít nhất cũng đối với ta tốt một chút a, kết quả mọi người giống như chỉ cần tiền, không cần ta, ta không tốt đến như vậy sao? Sau này ta tìm bạn gái nhất định phải tìm loại cô nương thiên chân vô tà. Không thể tìm người có tâm kế a." Trong lòng Tề Nhã Nhã người cực kỳ có tâm cơ hẳn là Lâu Xuân Vũ, phải biết Lâu Xuân Vũ từng bước một tiếp cận Tống Tây Tử, trước trước sau sau có thể là đã có kế hoạch thật nhiều năm, hiện tại rốt cuộc đuổi tới Tống Tây Tử, Tề Nhã Nhã xem như bằng hữu tốt của nàng, thay nàng vui mừng, cũng thay nàng lo lắng, không biết Tống Tây Tử có biết chuyện này hay không.
"Chủ yếu là nàng nói rằng nàng yêu thích ngự tỷ, kỳ thật nhìn qua đều là người lớn lên xinh đẹp, nàng chỉ nhìn gương mặt, không nhìn nội tại. Nàng tìm mỗi cô nương trước tiên đều là nhìn mặt, cuối cùng mới nhìn nhân phẩm, Liêu Dật Vân từng nhiều lần nhắc nhở nàng, ngươi phải chú ý một chút nữ hài này nhân phẩm có tốt hay không, kết quả nàng thì sao, còn nói Tiểu Vân suy nghĩ nhiều, làm sao có thể. Thật là, thật là một hài tử ngây thơ." Lâu Xuân Vũ nói trúng tim đen chỉ ra nguyên nhân Tề Nhã Nhã bị lừa dối, các cô nương nàng kết giao trên cơ bản đều là bề ngoài xinh đẹp, mà Tề Nhã Nhã cũng dễ dàng bị thu hút bởi vẻ ngoài, không nhìn nhân phẩm chỉ nhìn mặt. Hơn nữa Tề Nhã Nhã có một tật xấu lớn nhất, nàng kỳ thật rất nhát gan, mặc dù nàng là một hoa khôi trong lớp, nhưng mà về mặt tình yêu lại vô cùng yếu ớt, ngoài miệng nói muốn dũng cảm theo đuổi yêu, nhưng mà trên thực tế một chút hành động đều không có, yêu thích ai cho tới bây giờ đều không chủ động. Kỳ thật bạn gái của nàng đều là tự mình tìm tới tận cửa, mục đích phi thường rõ ràng, chính là bản thân nàng không thấy rõ thôi.
"Ta thích nhìn cô nương xinh đẹp không được sao? Ngươi dám nói ngươi yêu thích Tây Tử, không phải là bởi vì bộ dạng nàng xinh xắn?" Tề Nhã Nhã chính là muốn trạc phá vẻ ngụy trang của Lâu Xuân Vũ, a, nói không quan tâm vẻ ngoài, trong nhiều người như vậy vì cái gì lại chọn Tống Tây Tử, lẽ nào không liên quan đến vẻ ngoài?
Tống Tây Tử cũng đang đợi đáp án của Lâu Xuân Vũ.
"Ngươi liền thoải mái nói thẳng a. Ngươi yêu thích ta, là bởi vì sao? Không phải là bởi vì ta lớn lên xinh đẹp phải không?" Tống Tây Tử đi theo chủ đề của Tề Nhã Nhã truy vấn Lâu Xuân Vũ.
"Vẻ ngoài đều là hư ảo, ta thích chính là toàn bộ của Tây Tử."
"Lời nói sáo rỗng." Tề Nhã Nhã tỏ thái độ coi thường.
Tống Tây Tử rõ ràng đối với câu trả lời này cũng rất thất vọng, "Thì ra Xuân Vũ là không thích gương mặt của ta a, nhìn đến mỹ mạo của ta ở trong mắt Xuân Vũ cũng không quan trọng. Ta còn đối với gương mặt này của mình luôn rất tự tin, không thể xem như cấp bậc hoa hậu giảng đường, cũng được xem như là hoa khôi trong lớp a, kết quả Xuân Vũ vốn không để vào mắt."
Lâu Xuân Vũ vội nói: "Thích, thích."
"Thật sao?"
"Thật!"
Nói xong Lâu Xuân Vũ ngại ngùng mà cúi đầu xuống ăn cơm.
Tề Nhã Nhã quay đi, đưa lưng về phía hai người làm một mặt quỷ, là nàng sai, nàng không có việc gì lại nhắc đến đề tài này làm gì, bị hai người này làm thương tổn không phải sao?
"Hai người các ngươi cùng một chỗ bao lâu rồi a, làm sao cảm thấy như đã tiến vào trạng thái mười năm ân ái. Không phải là trước kia các ngươi liền đã cùng nhau rồi đi?"
"Ta không lừa ngươi, thật sự liền buổi sáng hôm nay, nàng mới đáp ứng ta." Lâu Xuân Vũ nói.
"Ta không tin, sự ăn ý giữa các ngươi, thoạt nhìn thật sự không giống như là mới vừa ở bên nhau, nhất định là ta nhìn lầm rồi." Tề Nhã Nhã nói thầm.
Một đôi tình lữ cùng một chỗ lâu ngày, mới có thể hiểu rõ thói quen của nhau, mà hai người này mới cùng một chỗ tính toán ra chỉ khoảng nửa ngày, lại thật giống như đã ở chung được mười năm, một ánh mắt của Tống Tây Tử, Lâu Xuân Vũ liền biết rõ nàng muốn làm gì, phần ăn ý này trong mắt mọi người xung quanh gọi là tú ân ái.
"Chúng ta trước kia cũng là như vậy a." Tống Tây Tử nhìn nhìn Lâu Xuân Vũ, các nàng trước kia lẽ nào không phải như vậy sao, Lâu Xuân Vũ hiểu rất rõ thói quen của Tống Tây Tử, không quản Tống Tây Tử muốn nói gì, Lâu Xuân Vũ đều có thể rất thành thục mà đón tiếp chủ đề, chính là ở cùng một chỗ, Tống Tây Tử đều không cần mở miệng giải thích, Lâu Xuân Vũ đã trước một bước chuẩn bị kỹ càng.
Lâu Xuân Vũ làm sao có thể nói với Tống Tây Tử đây là bởi vì kiếp trước hai người đã từng ở chung hơn một năm trời, những ngày tháng kia sau khi Lâu Xuân Vũ rời đi, cộng thêm đoạn thời gian sau khi sống lại, hình ảnh cuộc sống cùng nhau trong quá khứ lại xuất hiện, trí nhớ lần nữa được khắc sâu, tuy rằng thời gian ở cùng một chỗ cộng lại bất quá chỉ vài năm, đối với Lâu Xuân Vũ mà nói đã xem như là cả đời.
"Tâm linh tương thông a." Lâu Xuân Vũ mỉm cười nói.
Tống Tây Tử đặc biệt lưu ý một chút thời gian, trên lịch bàn của nàng, nàng đặc biệt khoanh tròn một ngày, ghi chú chuẩn bị lễ vật cho Lâu Xuân Vũ, ngày đó là sinh nhật của Lâu Xuân Vũ, đó là ngày kỉ niệm ý nghĩa đầu tiên kể từ khi hai người cùng một chỗ.
Mà khi còn một tuần nữa là đến ngày đó, Tống Tây Tử bỗng nhiên ý thức được, hai người cùng một chỗ đã được hơn một tháng rồi.
Nếu muốn nói có gì thay đổi, thì dường như không có gì thay đổi, cuộc sống hiện tại với cuộc sống cùng nhau trước kia cũng không có gì thay đổi.
Lâu Xuân Vũ sẽ không tạo áp lực cho nàng, cũng không yêu cầu nàng làm cái gì, biết rõ nàng vô pháp lập tức tiếp nhận hai người từ hữu tình chuyển thành tình yêu, cho nên ở trước mặt nàng cơ hồ đều là khắc chế tâm tình của bản thân, có đôi khi Tống Tây Tử cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt Lâu Xuân Vũ nhìn mình rõ ràng là nhiệt liệt lại phức tạp, nhưng mà bình thường khi ở chung thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách, điều này làm cho Tống Tây Tử còn chưa có chuẩn bị lập tức tiến vào qmối uan hệ tình yêu cảm thấy thả lỏng, cũng làm cho trong lòng Tống Tây Tử lặng lẽ nảy sinh nghi hoặc.
Nàng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, nhưng mà nàng biết rõ hình thức ở chung giữa hai người trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt là như thế nào, hẳn là không có ai có thể giống như các nàng, vẫn điềm tĩnh duy trì khoảng cách an toàn.
Tống Tây Tử nghĩ đến đây, nàng nhớ lại hình thức ở chung giữa các nàng những ngày này, trong khoảng cách của bằng hữu, nàng có thể cảm nhận được Lâu Xuân Vũ dụng tâm, chính mình chưa bao giờ lo lắng đến các chi tiết trong sinh hoạt, Lâu Xuân Vũ luôn là trông nom việc nhà chiếu cố đến vô cùng tốt, tuy rằng một mặt phải bận rộn chuyện công tác, một mặt còn không có quên chiếu cố mình.
Mà mình thì sao, còn không chịu bước ra khỏi phạm vi an toàn của bản thân.
Nhớ tới lúc trước từng phát sinh một việc, thần sắc Tống Tây Tử có chút ảm đạm.
Việc kia phát sinh vào cuối tuần trước, Lâu Xuân Vũ hiếm khi buông xuống công việc, không có ngồi trước máy vi tính, mà là ngồi trong phòng khách.
Cuối tuần, nếu như Tống Tây Tử không có sắp xếp gì liền sẽ ở nhà xem phim, lúc này nàng lựa chọn một bộ phim, gọi Lâu Xuân Vũ cũng tới xem, Lâu Xuân Vũ rất tự nhiên mà ngồi cạnh nàng, cầm lấy gối ôm ôm vào trong ngực.
Tống Tây Tử chọn một bộ phim bi kịch, trước kia từng xem qua một lần, lần này không có lựa chọn khác, liền tùy tiện lựa chọn bộ phim này.
Các nhân vật chính là một đôi vợ chồng trung niên, bị hôn nhân hài tử dày vò đến tiều tụy không chịu nổi.
Bọn họ gặp phải khốn cảnh ly hôn, mở đầu là cuộc sống hôn nhân khẩn trương bận rộn của hai người, một nam tử trung niên bình thường, bụng bia, bị thủ trưởng hành hạ đến tâm địa lao lực quá độ, hắn cầm bản đồ trên tường gấp gọn lại, siết chặt thùng giấy, thay đổi thời khóa biểu của hài tử.
Nhân vật nữ chính là một nữ nhân trung niên không có thời gian chăm sóc bản thân, nàng bận rộn giữa phòng bếp cùng hài tử.
Hai người thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách, chính giữa khoảng cách là phòng tiếp khách, phòng bếp, hài tử, ánh mắt không có giao lưu, ngay cả khi ngủ cùng một chỗ, giữa giường cũng lưu lại một khoảng cách.
Duới tình huống như vậy, các nhân vật chính quyết định ly hôn, bọn họ đã đi đến một sự đồng thuận, dùng phương thức hòa bình kết thúc cuộc hôn nhân này, bọn họ thậm chí đã nghĩ kỹ nên làm sao phân chia tài sản, làm sao phân chia hài tử.
Nhưng mà ngày đó bọn họ không có ly hôn, ngược lại là xảy ra một cuộc tai nạn xe cộ, hai người quay lại thời điểm cao trung.
Thì ra từ cao trung bọn họ đã bắt đầu yêu nhau, làm qua vô số chuyện điên cuồng, từng trốn trong căn phòng nhỏ phía sau phòng tập thể dục điên cuồng ôm hôn, nam nữ chủ trở về thời cao trung không có hài tử, không có gia đình, ở trường tìm kiếm những dấu vết của quá khứ, một bên tìm kiếm một bên dư vị.
Nhân vật nam chính trẻ tuổi ở trên sân bóng rổ lớn tiếng hỏi nhân vật nữ chính: "Vì cái gì, chúng ta sẽ đi đến một bước kia."
Nhân vật nữ chính cởi bỏ y phục chơi bóng của nhân vật nam chính, đặt trên sân bóng, nói: "Nếu như ta biết rõ, ta còn có thể cùng một chỗ với ngươi sao."
Hai người cuối cùng vẫn là không có cùng nhau, nhân vật nữ chính cũng không quay đầu lại mà bước đi, nàng đến thành phố lớn, mặc âu phục cao cấp được thiết kế riêng, bước trên giày cao gót, bước vào cảnh tượng tương tự như trong 《 》.
Mà nhân vật nam chính lái xe, lướt qua vẻ đẹp của những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng bên bờ hồ.
Thứ xem như là liên kết giữa hai người, chính là nhân vật nam chính lần lượt gởi vào email của nhân vật nữ chính những bức hình phong cảnh, chìm ngập trong những bức thư của nhân vật nữ chính.
Theo dõi tình tiết phim từ từ đi đến hồi kết, Lâu Xuân Vũ cảm nhận được loại cảm giác xót xa cùng bất đắc dĩ này, trong phần tình cảm này không có ai đúng ai sai, không có tiêu chuẩn phán xét, mà cuối cùng cả hai đã bước tới cuộc sống mà họ mong muốn, nhưng cũng có thể nhìn đến một chút tiếc nuối, trên bàn công tác của nhân vật nữ chính đặt một tấm ảnh tiểu hài tử, có thể thấy được bản thân nhân vật nữ chính không có hài tử, nàng không ngừng giúp đỡ các cô nhi.
Mà nhân vật nam chính tuy rằng đã làm được công việc mà hắn muốn, đi đến những nơi mà hắn muốn đi, lại vẫn kiên trì không ngừng mà gởi hình vào hộp thư của nữ chính, muốn níu kéo nhân vật nữ chính.
Câu chuyện từ từ kết thúc với những tiếc nuối như vậy.
Sóng mũi Lâu Xuân Vũ cay cay, trong lúc vô tình, nàng dựa vào người Tống Tây Tử, từ từ tới gần người kia, cách người kia càng thêm gần.
Khi hai người gần đến mức hầu như là không còn khoảng cách, Tống Tây Tử lui lại, nàng đứng lên, nói: "Ngươi khát nước sao, ta đi lấy nước cho ngươi."
Bóng lưng của nàng, theo cách nói của Lâu Xuân Vũ là chạy trốn.
Lâu Xuân Vũ nhìn vị trí Tống Tây Tử đã ngồi ở bên cạnh, còn có nhiệt độ mà Tống Tây Tử lưu lại, vừa rồi nàng còn dựa vào người Tống Tây Tử, lúc này, bên cạnh đã trống trơn, Tống Tây Tử chạy trốn, nàng co người thành một đoàn, ôm lấy đầu gối của mình, cúi đầu nhìn đầu ngón chân chuyển động chuyển động.
"Uống nước a." Một chai nước khoáng được đưa tới trước mặt của nàng.
Lâu Xuân Vũ nói một tiếng cám ơn.
Khi Tống Tây Tử lần nữa ngồi xuống, cạc Lâu Xuân Vũ xa một chút.
Từ một chút hành động nhỏ này Lâu Xuân Vũ cảm nhận được ý tứ của Tống Tây Tử, các nàng là đang nói yêu đương, nhưng mà Tống Tây Tử vẫn còn đang thủ vững trận địa của bản thân
Trong lòng Lâu Xuân Vũ thầm nghĩ, đời này Tống Tây Tử là muốn cùng nàng duy trì một phần tình yêu Bách lạp đồ thức sao?
Trước đó, nàng cùng Tống Tây Tử chưa từng cùng nhau, tình yêu giữa các nàng cũng chỉ dừng bước ở việc Tống Tây Tử thầm mến, bản thân nhớ nhung.
Lâu Xuân Vũ tâm tình cũng rất phức tạp, nàng dựa vào Tống Tây Tử, muốn tới gần người kia, nàng có thể giải thích là muốn mượn chuyện này để xác định hai người đúng là đang nói yêu thương, không phải là nàng suy nghĩ miên man. Mà chính mình vội vả tới gần như vậy, trong mắt Tống Tây Tử có phải hay không là quá mức?
Nào có người nói yêu đương lại giống như các nàng vậy. Lâu Xuân Vũ cười khổ không thôi.
Mấu chốt là bản thân Lâu Xuân Vũ cũng không hiểu, tuy rằng nàng đã kết hôn, đã từng sinh hài tử, đối với chuyện giữa nam nữ đều mơ mơ màng màng, có đôi khi càng giống như là làm việc nhà, không thể nói là vui vẻ.
Đối với chuyện giữa nữ nữ, nàng cũng là ngây thơ không biết gì, trong lúc lơ đãng nghĩ đến, cũng chỉ có thể nghĩ đến nàng cùng Tống Tây Tử hai người ở trên giường, những thứ khác, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, mặt đã bắt đầu nóng lên.
Nàng dựa vào Tống Tây Tử, cảm thấy chuyện này hẳn là Tống Tây Tử chủ động, nhưng mà từ biểu hiện của Tống Tây Tử xem ra, hai người có thể là phải giữ khoảng cách cả đời.
Nàng tự an ủi mình, nói cũng tốt, nàng đã cùng một chỗ với Tống Tây Tử, còn có cái gì không thỏa mãn, nếu như lại tham lam, chính là không nên, có lẽ ngay cả ông trời cũng nhìn không được.
Mấy ngày nay Tề Nhã Nhã đang xem tiểu thuyết GL, đặc biệt thường lên mạng tìm vài hoàng sắc tiểu thuyết, đại H nàng đọc liền khó tiếp thụ, nhưng mà lại nhịn không được muốn xem qua, chỉ có thể một tay che mắt, đem đoạn đạo H này đọc đảo qua một lần.
Nàng thấy một tác giả viết H có thể viết hơn mười loại hình thức, liền suy đoán tác giả có thể là kinh nghiệm rất phong phú, viết nhiều tư thế nàng đều chưa từng được chứng kiến, quả thực làm cho nàng bội phục không thôi, thậm chí làm cho nàng muốn kết giao với tác giả, hỏi một chút những tư thế này, tác giả là thực tế trải nghiệm qua sao? Nếu như là thật, vậy thật sự chính là rất lợi hại.
Nàng kỳ thật rất tò mò hình thức ở chung giữa Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử là thế nào, sinh hoạt bình thường nàng thật ra không quá hứng thú, cảm thấy hứng thú nhất chính là những kia việc riêng tư kia. Nàng kinh nghiệm phong phú, chỉ cần hỏi vài vấn đề, liền nhìn ra quan hệ giữa Lâu Xuân Vũ và Tống Tây Tử cũng không gần gũi.
Nàng hiếu kỳ hỏi Lâu Xuân Vũ một vấn đề trên WeChat: "Các ngươi đã làm hay chưa?"
Sau khi Lâu Xuân Vũ nhìn đến gần như là hoảng loạn, cũng may lúc này nàng ở trong nhà kho của mình, Tống Tây Tử không ở đây, nàng hồi đáp Tề Nhã Nhã: Ngươi không cần bát quái đến trên người chúng ta a.
Tề Nhã Nhã cầm điện thoại trong tay bĩu môi: Ta cho rằng Tống Tây Tử nhất định rất biết trêu đùa, không nghĩ tới thậm chí ngay cả ngươi đều làm không được, ta nói với ngươi một chuyện, ta và mối tình đầu của ta chúng ta nói yêu đương hơn một năm, chính là mức độ viết thư tình, tâm sự, nhưng mà ta và bạn gái thứ hai của qua quen biết chỉ vài ngày, chúng ta liền đi ra ngoài đặt phòng.
Lâu Xuân Vũ trả lời: Đó là ngươi, không cần đem tình huống của ngươi đặt trên người chúng ta.
Tề Nhã Nhã: Ý của ta là gặp đến người thích hợp, làm cái gì đều là tự nhiên. Vừa nhìn ngươi chính là không trải qua yêu đương, ta gởi cho ngươi một đường link, ngươi xem một chút người tác giả này viết tiểu thuyết, chậc chậc chậc, không thể nói rõ chỉ có thể hiểu ngầm.
Lâu Xuân Vũ: Không cần gởi cho ta những thứ rối loạn lung tung.
Tề Nhã Nhã: Ngươi đều chưa xem qua, làm sao biết là rối loạn lung tung, ngươi thành thật nói, có phải hay không đã từng xem qua?
Lâu Xuân Vũ: Không có, thật sự không có. Bởi vì ta biết ngươi sẽ không gởi cho ta thứ gì bình thường ta, ta đoán a
Tề Nhã Nhã: [icon thở dài] ai, không biết cái gì là hảo nhân tâm, ta là vì muốn tốt cho ngươi, thấy bộ dáng ngươi đáng thương, ta giúp ngươi khai sáng một chút.
Lâu Xuân Vũ: Biện pháp khai sáng của người chính là gởi cho ta tiểu thuyết hoàng sắc?
Tề Nhã Nhã: Oan uổng a! [icon lệ rơi đầy mặt] là một quyển tiểu thuyết rất hay a, bên trong tác giả viết vô số loại tư thế H dưới các loại tình huống, ngươi xem một chút, đối với ngươi mới liền có lợi, ngươi học tập tốt, ngày mai sẽ có thể sẽ tỉnh lại từ trên giường của Tống Tây Tử.
Lâu Xuân Vũ: Ta phải làm việc, không tán gẫu nữa.
Tề Nhã Nhã: Không vội không vội, ta không vội, ta hiện tại rất rảnh, ta có thể phổ cập kiến thức khoa học cho ngươi, ta là lão tài xế, tuyệt đối sẽ dẫn ngươi lên xe.
Lâu Xuân Vũ: Ta thật sự phải làm việc, không phải gạt ngươi, tái kiến.
Sau đó Lâu Xuân Vũ liền không hồi âm nàng thêm câu nào nữa, Tề Nhã Nhã rầu rĩ chán nản, vì cái gì nàng muốn làm hảo lão sư, lại luôn tìm không thấy cơ hội.
Ở sau lưng nàng, Dương Chiêu Đệ đã đứng không sai biệt lắm khoảng mười phút rồi, từ khi nàng mở websites đọc tiểu thuyết, đến cuối cùng cùng Lâu Xuân Vũ nói chuyện phiếm, Dương Chiêu Đệ đều thu vào trong mắt, Dương Chiêu Đệ nửa ngồi trên bàn, hai tay khoanh trước ngực, thật hứng thú mà nhìn văn tự trên màn hình.
Thì ra thứ vàng gì đó, từ đầu đến chân chính là cần yêu thương, mà Tề Nhã Nhã xem đến vui vẻ, nửa điểm cũng không có ý tứ dừng lại.
Thậm chí liền phía sau có người đang đứng cũng đều không có phát hiện.
Dương Chiêu Đệ nhìn không sai biệt lắm, đưa tay vỗ lên bờ vai Tề Nhã Nhã.
Tề Nhã Nhã phản ứng vượt ra khỏi dự đoán của Dương Chiêu Đệ, nàng bật mông đứng lên, sau đó bởi vì động tác có biên độ quá lớn, thiếu chút nữa đã lật úp cái bàn.
Dương Chiêu Đệ từ từ thu tay lại, vẻ mặt vô tội dùng ngôn từ chính nghĩa mà khiển trách Tề Nhã Nhã, "Giờ làm việc ngươi lại đang làm cái gì? Đem màn hình mở lên, cho ta xem nhìn."
Tề Nhã Nhã luống cuống tay chân mà dọn dẹp đồ vật trên bàn, còn một bên dùng thân thể che đi màn hình máy vi tính, "Lão bản, ngươi vì cái gì lại dọa ta, ta đều bị ngươi dọa đến sắp chết, ngươi tới lúc nào?"
"Vừa rồi." Dương Chiêu Đệ mặt không đổi sắc mà nói dối.
"Ah." Trong lòng Tề Nhã Nhã thở phào nhẹ nhõm, nàng vừa nhìn đến chỗ vàng nhất trong tiểu thuyết, cũng may không có bị Dương lão bản nhìn đến, nếu không thật sự chính là mất hết mặt mũi.
"Ta vừa rồi thấy cái gì mà ở trong cốp xe... Hai người này đang làm cái gì? Không gian trong cốp xe rất lớn sao? Xe gì có thể giới thiệu một chút sao?" Nói mỗi câu của Dương Chiêu Đệ, đều có tác dụng trên người Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã đỏ mặt giống như đèn lồng, không dám ngẩng đầu nhìn Dương Chiêu Đệ, BA~ chít chít đem màn hình máy tính khép lại, nói: "Ta thấy nhà kho bên kia giống như có đơn hàng chưa được sắp xếp, ta đi sắp xếp lại."
"Không vội không vội, ta đã nói với ngươi rồi, hôm nay không có chuyện gì, ngươi có thể tự do hoạt động, ngươi vội cái gì chứ."
Không vội vậy không lẽ muốn chờ cùng lão bản trò chuyện hoàng văn sao, Tề Nhã Nhã lại không phải người ngốc, nàng đương nhiên là muốn chạy trốn.
Nhưng mà Dương Chiêu Đệ lại không muốn bỏ qua cho nàng, Dương Chiêu Đệ sắp xếp lại dãy bàn, nói: "Đến, ngồi xuống, chúng ta tâm sự một chút."
"Không cần a, lão bản, có thể buông tha ta hay không, đem trí nhớ về một màn vừa rồi xóa đi." Tề Nhã Nhã tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục liền muốn Dương lão bản quên đi hình ảnh vừa rồi.
"Ngươi có sở thích xem hoàng sắc tiểu thuyết, ta có thể lý giải, dù sao cũng là nhân chi thường tình, ngươi xem trong phòng làm việc, ta cũng không nói có gì không đúng, chính ngươi lén lút xem, cũng liền thôi, ngươi còn gởi cho Xuân Vũ xem, nhìn không ra ngươi là loại người tốt lấy chuyện giúp người làm niềm vui a."
Lời khen ngợi này lọt vào trong lỗ tai Tề Nhã Nhã so với phê bình liền càng giống phê bình.
Tề Nhã Nhã cúi thấp đầu, nói: "Lão bản, ta sai rồi."
"Sai ở đâu?" Dương Chiêu Đệ nhớ lại lời nói của mình vừa rồi, giống như không có nửa câu đang phê bình Tề Nhã Nhã, bộ dạng này của Tề Nhã Nhã, đừng nói tới có bao nhiêu ủy khuất, dường như là mình đã nói gì đó rất nặng lời, khiến cho bản thân đều thật ngượng ngùng.
"Ta sai vì đọc tiểu thuyết trong giờ làm việc, còn chia sẻ tiểu thuyết cho bằng hữu, ta sau này không làm như vậy nữa." Tề Nhã Nhã cũng không biết nên nói cái gì, dù sao chính là nhận sai nói xin lỗi là được rồi.
"Chút nữa cũng đem đường link gởi sang cho ta, vừa rồi ta không thấy rõ."
"Không..." Tề Nhã Nhã ở sau lưng nàng phát ra tiếng kêu rên bi thương.
Dương Chiêu Đệ xoay người một cái, trong nháy mắt Tề Nhã Nhã liền không còn phát ra thanh âm, Dương Chiêu Đệ nói: "Gởi hay không gởi?"
"Gởi, ta phát." Tề Nhã Nhã khẽ cắn môi, đem đường link gởi cho Dương Chiêu Đệ, sau khi gởi xong, Tề Nhã Nhã úp sấp trên bàn che mặt khóc thảm thiết, ông trời a, đây là một việc có bao nhiêu mất mặt a, nàng thế nhưng lại gởi link H cho lão bản của mình, nói ra đều không có ai tin.
Mà một mặt khác, sau khi Lâu Xuân Vũ nói tái kiến cùng Tề Nhã Nhã, liền chuyên tâm làm chuyện của mình, nhưng mà trong thời gian nghỉ ngơi, vẫn là kìm lòng không được mà nghĩ chuyện Tề Nhã Nhã vừa nói, con chuột của nàng lần nữa mở websites kia ra, còn chưa xem được bao nhiêu, đập vào mắt chính là những dòng chữ làm cho nàng mặt đỏ tới mang tai, lập tức lại bị nàng đóng lại.
Đại khái qua thêm vài phút đồng hồ, khi nàng làm đủ công tác tư tưởng, lần này thật sự chính là mang theo thần sắc nghiêm túc mở ra websites kia, tuy rằng còn chưa có nhìn rõ ràng trước sau tình huống phát triển của câu chuyện, link mà Tề Nhã Nhã gởi cho nàng trực tiếp là phân đoạn H của hai người, nàng dùng tư thế ngồi đoan chính, nghiêm trang mà tiếp tục đọc.
Trên màn hình văn tự từng chút trượt xuống, trượt đến cuối cùng, nhìn đến những động tác nóng bỏng kia, nàng cũng không biết trước nên đem màn hình tắt đi, hay là trước nên che mắt.
Là một nữ nhân đã kết hôn nhiều năm còn từng có hài tử, tuy rằng đối với nàng mà nói là thoáng qua như một giấc mộng, nhưng mà dù sao cũng từng có kinh nghiệm, chỉ là phương diện cùng một chỗ với bạn gái lại là giai đoạn Bách lạp đồ, tiếp xúc gần gũi duy nhất đại khái chính là ôm và hôn môi, sau khi bị ép nhìn một ít văn tự nóng bỏng, nàng bắt đầu tâm phiền khí nóng, lần này, sau khi chính thức đem màn hình tắt đi, nàng nhìn thấy Tề Nhã Nhã nhắn tới một tin tức, hỏi nàng thế nào.
Nàng thẹn quá hoá giận, nhắn lại vài chữ: Vô dụng, rất khoa trương.
Nhắn xong, nàng bỗng nhiên ý thức được mình nói sai, nàng vốn muốn nói Tề Nhã Nhã không nên đem những thứ này gởi cho nàng xem, bây giờ nói lời này, thoạt nhìn dường như là sau khi xem xong liền đối với những tư thế kia làm ra đánh giá. Lại nói chính là nàng vẫn là xem qua rồi.
Tề Nhã Nhã sững sờ, trong lòng lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ thoạt nhìn e thẹn như vậy, không hiểu phong tình, kết quả lại rất lợi hại, rõ ràng nhìn ra được những thứ này chính là viết có hoa không có quả không có giá trị thực tế.
Nàng thiếu chút nữa đã muốn bái lạy Lâu Xuân Vũ ngay tại chỗ.
Lâu Xuân Vũ không biết Tề Nhã Nhã có thể nghĩ về mình như vậy, nàng thật vất vả mới loại trừ được tạp niệm, chuyên tâm vùi đầu vào công việc.
Đến sáu giờ tối, Tống Tây Tử gọi đến vài cuộc điện thoại hỏi nàng có về nhà hay không.
Nàng nghe đến thanh âm của Tống Tây Tử trong điện thoại, rõ ràng là thanh âm đã rất quen thuộc, hôm nay lại cảm thấy có vài phần dễ nghe, bản thân trước kia thật là lãng phí, chưa từng nghiêm túc lắng nghe thanh âm của người kia.
"Làm sao vậy?"
"Không có, chính là cảm thấy giọng nói của ngươi rất êm tai." Lâu Xuân Vũ thành thật.
Tống Tây Tử nở nụ cười, nói: "Ngươi làm sao vậy, đột nhiên lại khen ta."
"Ta phát hiện ngươi có một ưu điểm, ngươi không thích ta nói như vậy sao?"
"Cũng không phải, cũng không phải là không thích, chính là rất ngượng ngùng. Nếu như không phải ta quen biết ngươi đủ sâu, ta sẽ cho rằng ngươi như một hái hoa tặc, cao thủ tình trường."
Bởi vì cuộc điện thoại này, chuyện gì Lâu Xuân Vũ đều không làm được, nàng liền dứt khoát để đồ vật sang một bên, chuyên tâm cùng Tống Tây Tử nói điện thoại, "Vậy nhất định là lỗi của ta, ta không có hảo hảo khen ngợi ngươi, mới có thể khiến cho ngươi cảm thấy ta là một ngươi đang sáo lộ."
"Lại nói ta cũng không thường tán dương ngươi, ta cũng có sai." Hai người ở trong điện thoại nói xin lỗi đối phương, bầu không khí phi thường hòa hợp.
Lâu Xuân Vũ từ trong tấm gương nhìn thấy được một nữ nhân hạnh phúc, người trong gương kia mang trên khuôn mặt một nụ cười ngọt ngào, khi người ở trong gương đối với nàng nháy mắt ra hiệu, tâm tình thật tốt, nàng đánh bạo mà yêu cầu Tống Tây Tử: "Vậy ngươi nói một ưu điểm, sau này mỗi ngày cũng phải nói một ưu điểm."
"Yêu cầu có chút cao a, có thể thay đổi quy định mỗi ngày đều phải nói một ưu điểm hay không a, ví dụ như lúc nào nghĩ tới sẽ nói cho ngươi biết, như vậy cũng tương đối nhẹ nhàng tự nhiên một chút."
Hai người nghiêm túc mà cò kè mặc cả.
Lâu Xuân Vũ cảm thấy biện pháp của Tống Tây Tử cũng tương đối tốt, nàng nói: "Ân, vậy cũng được a. Ngươi nói một ưu điểm a."
"Nấu cơm rất ngon." Tống Tây Tử không cần suy nghĩ liền nói ra.
"Liền cái này? Ngoại trừ cái này không có cái gì khác sao?" Lâu Xuân Vũ rất nóng lòng mà truy vấn, nàng luôn dụng tâm nấu cơm vì Tống Tây Tử, tuy rằng muốn thông qua biện pháp này để bao lấy dạ dày Tống Tây Tử, tiếp theo làm cho Tống Tây Tử không thể rời khỏi nàng, đây là một sách lược của nàng, nhưng mà khi sách lược này đã phát huy hiệu quả, khiến cho Tống Tây Tử nhớ kỹ ưu điểm này của nàng, nàng ngược lại là bất mãn, giống như có chút thất lạc.
"Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, về phần những ưu điểm khác, sau này từ từ nói với ngươi, còn rất nhiều thời gian." Tống Tây Tử nói.
Đúng a, sau này còn rất nhiều thời gian, rất nhiều thời gian, có thể lần lượt nói ra, lần lượt khai thác, nói đến hai người đều già đi, đều đã không còn nhớ rõ đã từng nói qua hay chưa, hai người có thể lại cùng nhau tranh luận.
"Trước kia người từng nói qua, cho nên không tính."
"Ta đã từng nói qua sao, ta đã nói qua khi nào?"
"Mười mấy năm trước a..."
"Thật lâu thật lâu rồi, ngươi còn nhớ rõ? Chuyện từ lâu như vậy ngươi đều nhớ rõ, nhắc đến những chuyện ngươi cần làm ngày hôm qua ngươi lại nói đã quên mất."
"Ta không quên, ta chỉ là không muốn làm. Muộn một chút lại làm không được sao."
"Kéo, kéo tới khi nào, kéo dài tới khi chúng ta đều chết đi sao?"
"Mỗi ngày đều nói chết a chết a, thật không may, ta bây giờ liền đi làm, không phải chỉ là gọi một cuộc điện thoại sao, liền chỉ biết hối thúc."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Lâu Xuân Vũ: Đối phương nói trước kia thế giới tình cảm của nàng là trống rỗng, nhưng mà ta cảm thấy nàng rất biết trêu đùa, nàng có phải hay không đang gạt ta, làm sao để phán đoán, gấp.
Bình luận: Lâu chủ ngươi lấy một ví dụ?
Lâu Xuân Vũ: Ví dụ như bla bla bla bla.
Bình luận 1: Tuyệt đối là lừa đảo, nhất định thân kinh bách chiến, lâu chủ ngươi không nên để tra nam lừa gạt!
Bình luận 2:1 Lầu trên không đọc kỹ sao? Là nàng, nữ. Lâu chủ, ngươi phải cẩn thận, tra nữ như vậy nhất định là muốn gạt tiền của ngươi.
Lâu Xuân Vũ: Không không, nàng có tiền hơn ta.
Bình luận 3: Vậy chính là muốn lừa gạt thân thể lâu chủ a.
Lâu Xuân Vũ: Không không, nàng nói muốn giữ mối quan hệ Bách lạp đồ, chúng ta còn chưa có xảy ra.
Bình luận 4: Đề nghị của ta là xin vui lòng chia tay a. Ta trước sau như một đều khích lệ chia tay.
Bình luận 5: Ta tại sao lại vào đây xem a, ta muốn xem chuyện gia đình, không muốn xem tú ân ái.