Ta Gầy Dựng Sự Nghiệp Nuôi Dưỡng Ngươi
Chương 113
Trên đường về nhà, Tống Tây Tử nhận đượcn tin nhắn của Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ nói trong nhà có thêm một thành viên.
Tống Tây Tử không khỏi nở nụ cười.
Đường về nhà nàng đi qua vô số lần, cho nên không cần hướng dẫn cũng biết đi làm sao
Trên đường, nàng nghĩ tới nhà, nghĩ tới Lâu Xuân Vũ nói với nàng có thành viên mới, trong lòng bất tri bất giác liền có thểm một phần chờ mong.
Không lâu sau Lâu Xuân Vũ liền gởi rất nhiều tin nhắn giọng nói cho nàng.
Khi đợi đèn đỏ, nàng nhìn thấy nhiều tin nhắn giọng nói như vậy, sau khi điểm mở nghe được thanh âm ôn nhu của Lâu Xuân Vũ, "Ngươi đã nghĩ ra nên đặt tên gì cho nó hay chưa? Nó nên có một danh tự, như vậy chúng ta có thể bắt đầu huấn luyện nó, để nó quen thuộc cái tên của mình, đến lúc đó chúng ta gọi nó nó liền sẽ kịp thời phản ứng."
"Còn có ta vừa dẫn nó vào trong nhà, nó cũng không biết trốn đi đâu, có thể là trốn dưới gầm giường của chúng ta, lá gan của nó thật nhỏ."
Tống Tây Tử nghe ra tiếng thở dốc trong lời nói của Lâu Xuân Vũ, có thể tưởng tượng được khi Lâu Xuân Vũ nói những lời này nhất định là đang nửa nằm rạp trên mặt đất, thông qua khe hở mà đối mặt với mèo con đang trốn dưới gầm giường.
"Ta lên mạng mua rất nhiều đồ chơi cho nó, nó nhất định sẽ rất thích."
Tống Tây Tử đã có thể nghĩ đến tình huống trong nhà sau này rồi, những vật phẩm bằng thủy tinh dễ vỡ nàng mua từ nước ngoài là phải thu dọn lại, thay vào đó chính là bản mèo cùng ổ mèo.
"Tây Tử, ta cảm thấy nhà của chúng ta quá nhỏ."
Điều này làm cho Tống Tây Tử nhịn không được, nàng nghe ra được Lâu Xuân Vũ bắt đầu ghét bỏ nàng, lại là bởi vì không gian cho mèo hoạt động quá nhỏ.
Tống Tây Tử thấy đèn xanh còn chưa tới, liền gọi điện cho Lâu Xuân Vũ: "Đây mới là ngày đầu tiên mèo tiến vào cửa nhà ta, ngươi liền đem nó sủng thành như vậy, cuộc sống sau này sẽ thế nào a? Vượt qua nổi sao?"
"Ngươi tức giận rồi sao?" Lâu Xuân Vũ dùng giọng điệu không xác định mà hỏi lại. Nàng ngồi ở bên giường lớn trong phòng ngủ, mèo ở dưới gầm giường, nàng đã dùng hết biện pháp dỗ dành nó đi ra, đều thất bại, nàng lúc này đành từ bỏ, ngồi ở bên giường, lay động đồ chơi mèo trong tay trêu đùa nó, nghe thanh âm của Tống Tây Tử, thanh âm của người nghe rất thanh tỉnh, không có tức giận, nhưng mà nàng cũng không phải quá xác định.
Lâu Xuân Vũ nói: "Ngươi chỉ cần nhìn thấy nó, cũng sẽ yêu nó a. Nó thật sự vô cùng đáng yêu."
Tống Tây Tử lăn bánh trên làn đường, cách nhà không còn bao xa, "Chờ ta một chút. Đúng rồi, có cần ta mua lễ vật gì đó cho nó hay không, đây là ngày đầu tiên nó đến nhà chúng ta, ta là chủ nhân của nó, nên tỏ vẻ một chút mới đúng."
"Ta đã chuẩn bị cho nó rất nhiều lễ vật rồi, ngươi không cần đặc biệt đi mua lễ vật, ngươi nhanh trở về a."
Tuy rằng Lâu Xuân Vũ nói nàng không cần chuẩn bị, nhưng mà Tống Tây Tử vẫn là rẽ vào môt con đường nhở, đi một vòng 2km đường, trong ấn tượng của nàng có lần khi đi ăn cơm, đã đi qua một cửa hàng thú cưng rất lớn, nơi đó ngoại trừ dịch vụ gởi nuôi mèo con, còn có bán đồ dùng cho thú cưng.
Đến cửa tiệm, trong nháy mắt nàng liền bị các loại đồ chơi muôn màu dành cho mèo làm chấn kinh rồi.
Có rất nhiều loại gậy mèo ngộ nghĩnh, lông xù, kim loại, mang lông vũ, còn có loại càng xa hoa, giống như một cây đũa thần, tràn đầy lông vũ, bồng bềnh lại dễ chịu, còn có thể tháo dỡ loại dây, mỗi một loại đều dùng vật liệu khác nhau, phía trên là hình mèo nhỏ ngộ nghĩnh được khảm đá lấp lanh, dưới ánh đèn của cửa hàng liền vô cùng bắt mắt, xinh đẹp như vậy. Nhân viên thậm chí còn nói đó là bảo bối của cửa hàng, đá khảm phía trên là đá thật, không phải là loại hàng không biết xấu hổ làm bằng nhựa bán tràn lan bên ngoài.
Vừa hỏi giá cả, sáu trăm đồng.
Ánh mắt Tống Tây Tử nhìn nhân viên giống như đang nói, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc dư tiền sao?
Trở lại xe, Tống Tây Tử nhìn nhìn gậy trêu mèo khảm đá đặt trên ghế phụ, bất động thở dài, cuối cùng vẫn là xúc động mà tiêu phí.
Ôm lấy lễ vật vào nhà, trong lòng nàng tràn đầy mong chờ gặp mặt mèo nhỏ, không nghĩ tới chỉ có gặp được Lâu Xuân Vũ, không có nhìn thấy mèo nhỏ.
"Mèo đâu?"
Lâu Xuân Vũ đưa nàng tiến vào phòng ngủ, sau đó nằm xuống đất: "Không cần nói chuyện lớn tiếng, nó nhát gan."
Tống Tây Tử nhìn người đang nằm rạp xuống, nàng cũng chỉ có thể nằm theo, cũng may trong nhà quét dọn rất sạch sẽ, nàng nhìn trên sàn nhà không có bụi bặm, cũng liền yên tâm bỏ qua những chướng ngại trong lòng.
Ở trong góc của giường và vách tường, một đoàn lông xù màu trắng đang trốn, tiểu tử kia thoạt nhìn rất sợ hãi, cái đuôi cũng thu vào, co lại thành một quả bóng.
"Đã bao lâu?" Tống Tây Tử nhẹ giọng hỏi Lâu Xuân Vũ.
"Buổi chiều sau khi trở về nó liền trốn vào, không chịu đi ra, làm sao bây giờ?"
"Trước không quản nó a, để nó làm quen hoàn cảnh nơi này một chút, ta hỏi qua bằng hữu, mèo vừa đến nơi mới, là sẽ căng thẳng, phản ứng phụ thuộc vào tình huống, có trường hợp nghiêm trọng, có trường hợp vô cùng nhanh thì tốt lên, chủ yếu nhất là để nó đối với nơi này sinh ra tín nhiệm, có loại mèo cần đến một tuần lễ mới có thể buông xuống cảnh giác."
Tống Tây Tử cầm lễ vật bản thân đặc biệt mua cho mèo nhỏ lấy ra, một cây đùa mèo hoa lệ khiến người ta choáng váng không thôi.
Cầm ở trong tay liền cảm giác bản thân biến thành Thủy thủ Mặt trăng, Lâu Xuân Vũ dở khóc dở cười, nhưng mà vẫn là cầm lấy nó đi đùa mèo nhỏ, bất quá mèo nhỏ vẫn như cũ không chịu vì nàng xoay người.
Lâu Xuân Vũ đau lòng, "Trước kia trong công ty nó còn rất tốt, ta cho rằng nó không sợ, đúng rồi, ngươi đã nghĩ đặt cho nó tên gì chưa?"
Hai tay nàng chống dưới cằm, úp sấp trên sàn nhà, không có nửa điểm bộ dáng của người lớn, hành động giống như một tiểu cô nương mười tám tuổi mới có thể làm.
Tống Tây Tử ngồi dưới đất, hai chân co lại, bây giờ đến lượt nàng vung gậy đùa mèo nhỏ, ngồi đấu tranh đến cuối cùng, nàng nói: "Mèo nhỏ bên trong là đực hay là cái?"
"Là đệ đệ." Trước kia khi Lâu Xuân Vũ biến thành u linh trong suốt, liền cùng con mèo nhỏ này ra ban công phơi nắng, khi đó không chỉ một lần từng nhìn thấy con mèo nhỏ liếm bộ phận quan trọng của nó.
Nhưng mà Tống Tây Tử cho là muội muội, nàng không khỏi có chút tiếc hận, cây đùa mèo xinh đẹp trên tay liền không quá thích hợp.
"Nếu là đệ đệ, vậy sẽ phải tìm một cái tên dễ nghe, vậy thì gọi là tiểu đệ đệ a." Tống Tây Tử bắt đầu cầm cây đùa mèo đi đùa Lâu Xuân Vũ.
Những nơi lông vũ mềm mại lướt nhẹ qua, trên da thịt nổi lên một tầng da gà, đồng thời giống một viên đá lướt trên mặt nước phẳng lặng, đưa tới từng đợt rung động.
Lâu Xuân Vũ rụt cổ, nói: "Không cần!"
Một tiếng không cần này, giống như nước chảy róc rách sau khi tuyết tan chảy vào mùa xuân, cũng làm cho Tống Tây Tử nhớ tới Lâu Xuân Vũ ôn nhu nỉ non lúc động tình.
Nàng mua cũng đã mua rồi, liền dứt khoát dùng cho đúng tác dụng, vung vẩy cây trêu mèo trong tay, chuẩn bị trọng điểm tiến công cổ cùng lỗ tai của Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ nằm trên sàn nhà giãy giụa, hai tay dùng sức đẩy ra Tống Tây Tử, "Ngươi không thể như vậy, đây là để cho mèo nhỏ vui chơi."
Cây trêu mèo kia ở giữa hai người bị vung vẩy không ngừng, phát ra tiếng chuông thanh thúy.
Tống Tây Tử áp ở trên người Lâu Xuân Vũ bỗng nhiên bất động.
Lâu Xuân Vũ ở bên dưới nàng, sắc mặt ửng đỏ chớp mắt, đối với sự bất động đột ngột này có chút không thích ứng
Huống chi lúc này hai người nhịp tim đồng thời tăng tốc, bang bang nhảy loạn, bầu không khí có chút mập mờ.
Tống Tây Tử nói: "Nó leo lên trên người của ta, ngươi đừng cử động. Ngươi khẽ động liền sẽ hù đến nó a. Vạn nhất nó lại trốn vào trong không chịu đi ra làm sao bây giờ."
Lâu Xuân Vũ lập tức giữ tư thế bất động không nhúc nhích.
Hai người duy trì tư thế ôm lấy nhau, nhìn nhau mỉm cười.
Lâu Xuân Vũ hỏi: "Nó hiện tại thế nào?"
Tống Tây Tử nói: "Leo lên lưng của ta rồi, nó thật nhỏ, móng vuốt cũng là nho nhỏ, bước trên lưng của ta, leo qua rồi, nó giống như..."
Sau đó, Lâu Xuân Vũ thấy được một cái đầu nhỏ xuất hiện trên bờ vai của Tống Tây Tử, hai mắt thật to, đôi má tròn tròn, lỗ tai nhỏ run run, khiến cho Lâu Xuân Vũ nhìn thấy một màn như vậy, tâm liền hòa tan thành nước.
"Nó thật là đáng yêu." Lâu Xuân Vũ thật muốn khóc, muốn ôm nó, càng muốn hôn lên lỗ tai của nó...
Tống Tây Tử động đậy cây đùa mèo trong tay, mèo nhỏ quả nhiên chuyển lực chú ý qua đồ chơi trong tay nàng.
Tống Tây Tử lại động đậy, mèo hướng bàn tay của nàng tiến lại gần thêm bước nữa.
Lại di chuyển, mèo nhỏ trực tiếp từ trên người nàng, nhào về phía cây đùa mèo, lúc này, đã buông xuống sự phòng bị đối với con người, sự không thích ứng đối với hoàn cảnh mới, đuổi theo lông vũ, vô ưu vô lự, sức sống vô hạn.
Lúc này Lâu Xuân Vũ vẫn cùng Tống Tây Tử bảo trì tư thế trên dưới bất động, Lâu Xuân Vũ đẩy Tống Tây Tử, "Ngươi có thể rời khỏi sao?"
"Ta còn chưa áp đủ, nằm thật là thoải mái. Vừa thơm vừa mềm a... Hơn nữa ta phát hiện phía sau lỗ tai ngươi đặc biệt mẫn cảm, có phải dùng lông vũ khe khẽ cào một chút, liền sẽ chịu không nổi hay không?" Tống Tây Tử nói xong điều bản thân vừa phát hiện, Lâu Xuân Vũ tả hữu trốn tránh, "Ta chỉ là sợ nhột, sợ nhột không được sao?"
Tống Tây Tử cầm cây đùa mèo ném qua cho mèo nhỏ tự mình chơi, nàng dùng tay trống, ngăn chặn hai tay Lâu Xuân Vũ, từ từ cúi đầu xuống.
Lâu Xuân Vũ nhắm chặt hai mắt, không có sức chống cự, lại không chịu dễ dàng đầu hàng, liền áp dụng biện pháp nhắm mắt không nhìn không hợp tác.
Kết quả, Tống Tây Tử chỉ là dịu dàng lưu lại một nụ hôn trên lỗ tai nàng, ngồi dậy, nhẹ nhàng từ trên người Lâu Xuân Vũ xuống tới, nói: "Ta nghe được bụng của ngươi đang xì xào kêu gọi, được rồi, trước buông tha ngươi, chúng ta đi ăn cơm."
Khi Tống Tây Tử đứng dậy, Lâu Xuân Vũ không biết là thất lạc hay là thở phào nhẹ nhõm, lúc này lá gan mèo nhỏ đã lớn hơn một chút, ngồi xổm bên cạnh cửa, ngẩng cái đầu nhỏ lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cửa phòng, lại quay đầu nhìn nhìn các nàng, dường như là đang nói với các nàng ta muốn đi ra ngoài.
Lâu Xuân Vũ mở cửa, con mèo nhỏ do dự trong chốc lát, rốt cuộc đi ra ngoài, một bên thăm dò, một bên ngửi ngửi hương vị, mà Lâu Xuân Vũ bước nhỏ đi theo phía sau, mèo nhỏ cuối cùng chạy đến phòng tiếp khách, đi vòng quanh mấy nơi, đã tìm được chậu cát mèo, sau đó nhảy vào.
Nhìn thấy con mèo nhỏ chịu chủ động nhảy vào WC mèo, Lâu Xuân Vũ mới hoàn toàn yên lòng, như vậy thành viên mới của gia đình đã lưu lại nhà.
Tuy rằng vẫn không thể nhanh như vậy khiến mèo nhỏ tiếp nhận ngôi nhà này, nhưng mà chỉ cần cho mèo nhỏ một chút thời gian, liền sẽ coi nơi này như là nhà của nó, bắt đầu quen với nơi này, đem hai người bọn họ xem như người nhà, quen làm nũng, quen chơi xấu, biến thành một thành phần trong gia đình này.
Đến buổi tối, ngày đầu tiên đều tiên mèo nhỏ tiến vào nhà, ổ của nó được an bài ở phòng khách, trước khi tắt đèn, Lâu Xuân Vũ còn nhìn qua mèo nhỏ, nó ở trong ổ đang ngủ ngon giấc.
Lâu Xuân Vũ đem chậu cát mèo, chén thức ăn mèo và nước uống đều kiểm tra qua một lần mới yên tâm trở về phòng ngủ.
Chui vào chăn, liền bị Tống Tây Tử đặt thân dưới, Tống Tây Tử vén lên mái tóc của Lâu Xuân Vũ, đẩy đến sau tai nàng, nói: "Ban ngày sàn nhà quá cứng, hiện tại đổi thành trên giường mềm mại như vậy, ngươi trốn không thoát."
"Ngươi một ngày này sẽ không đều nghĩ đến chuyện này đi?" Lâu Xuân Vũ duỗi hai tay che lỗ tai của mình lại.
Tống Tây Tử buồn cười, "Ngươi nói chuyện này, là chuyện gì?"
"Ngươi đừng nháo. Ta không thích như vậy." Nói xong, che lỗ tai càng chặt. Tuy rằng Lâu Xuân Vũ cũng không có cơ hội nghiệm chứng lỗ tai của mình có phải thật sự siêu cấp mẫn cảm hay không, nhưng mà nàng có một loại dự cảm, đó tuyệt đối là cấm địa không thể bị Tống Tây Tử động đến, nếu như bị người kia đụng đến, bản thân nàng có thể liền sẽ mất đi điểm mấu chốt.
Tống Tây Tử dùng giọng điệu tiếc hận dụ dỗ nàng nói: "Được rồi, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ quy củ, liền không hôn tai, chúng ta trước bắt đầu từ đâu? Ngươi muốn ta hôn ở đâu?"
"... Không cần nói ra a..."
Trong một đêm đó, Lâu Xuân Vũ biết lỗ tai của nàng thật sự không thể bị đụng đến, bởi vì, nàng sẽ khóc a.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Tống Giai: Ta trở về lãnh tĩnh suy nghĩ, ta nhận ra yêu thích của ta dành cho tẩu tử, là hiểu lầm, đó là loại yêu thích giống như tình thân, không phải tình yêu, ta rất xác định, trong lòng của ta vẫn như cũ có vị trí của nam thần. Tỷ, ta đã nói rõ ràng với ngươi, ngươi đem đại đao mười tám mét thu hồi lại đi.
Tống Tây Tử: Coi như ngươi thông minh.
Tống Giai: Cám ơn tỷ tỷ không gϊếŧ, ta mời ngươi ăn sủi cảo, sủi cảo ăn không ngon, bất quá là thú vị...
Tống Tây Tử:??