Ta, Gấu Trúc, Siêu Hung
Chương 27
Edit: Tracy F
Khu vực này đột nhiên xuất hiện uy áp làm kinh động tới Tán Tu Minh đại năng tọa trấn Ung Thành.
Y Chu vừa mới thay đổi tư thế trên người Tư Hằng, âm thanh trên đỉnh đầu liền dừng lại.
"Ân~"
Làm sao vậy.
"Có người tới." Tư Hằng nói xong đem tiểu mao đoàn từ trên đùi xách đặt lên vai, sau đó đứng dậy đi ra cửa: "Chúng ta đi gặp một chút."
Cửa viện vừa mở, tiểu nhị thấy tu sĩ đi ra liền chắp tay thi lễ giải thích: "Tiền bối, vị này chính là Thân Trạch chân nhân, tìm ngài có chút việc."
Thân Trạch chân nhân này chính là vị đại năng Hợp Thể Kì tọa trấn Ung Thành, là cường giả số một số hai trong Tán Tu Minh, cũng là chủ nhân đứng phía sau khách điếm này.
Tiểu nhị cũng cảm nhận được uy áp trước đó, lúc ấy hắn bị áp đến mức thổ huyết, hiện tại lục phủ ngũ tạng đều ẩn ẩn còn đau.
Mà cổ uy áp kia vừa biến mất, Thân Trạch chân nhân liền tìm tới...
Nghĩ vậy, thái độ tiểu nhị càng thêm cung kính hơn chút, loại đại năng này ở Tu Chân giới không phải người mà tu sĩ cấp thấp bọn họ đắc tội được, chỉ sợ lúc chết cũng không hiểu vì sao mình chết.
Thân Trạch chân nhân so với Tư Hằng cao hơn một đại cảnh giới, cũng coi như là một lão sư ở Tu Chân giới.
Cho nên Tư Hằng trước tiên tiến lên chấp tay thi lễ với Thân Trạch chân nhân: "Tiền bối."
Y thần sắc nhàn nhạt, ngữ điệu thanh lãnh, đặc biệt có dáng vẻ thanh quý của đệ tử tông môn, trên vai có một con yêu thú lông nhung đang ngồi, lại làm cả người y thêm mềm mại.
Thân Trạch chân nhân từ trước đến nay chướng mắt đệ tử tông môn, những người này được tông môn nuôi từ nhỏ, cũng không cần phải lo lắng về công pháp pháp bảo, bản thân tầm thường vô vị, cả đời chỉ là một con chó của tông môn mà lại luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng.
Bất quá chút tâm tư này của Thân Trạch chân nhân sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, cho nên hắn lúc này thái độ hòa ái, hỏi chuyện xảy ra trong thành vừa rồi có phải liên quan tới Tư Hằng hay không.
Loại chuyện này không thích hợp nói ở ngoài cửa, nhưng Tư Hằng không có ý định mời người vào trong, cho nên trực tiếp đứng trước cửa sảng khoái thừa nhận.
Mà tiểu nhị còn chưa rời đi vừa lúc nghe được hai vị tiền bối nói chuyện phiếm, hắn cực kì áp lực, một chút động tĩnh cũng không dám phát ra, chờ hai người nói xong mới vội vàng hành lễ với Tư Hằng, tiễn vị Thân Trạch chân nhân kia rời đi.
Tiểu nhị khi xoay người không cẩn thận nhìn thấy yêu thú trên người Tư Hằng, một con yêu thú tròn tròn, rất là đáng yêu, khi thấy hắn nhìn tới còn há miệng cười cười với hắn.
Vị tiền bối kia tính tình không tốt, nhưng yêu thú kia thật ra không tồi, nghĩ như vậy, tiểu nhị càng bước nhanh hơn.
Sự cố lần này Tư Hằng phải giao ra năm ngàn linh thạch thượng phẩm làm tiền phạt để kết thúc, chờ khi người kia đi rồi, sư đồ hai người xoay người vào cửa, Y Chu cũng không rõ sư phụ nhà mình đã gây họa gì rồi.
Hắn từ vai Tư Hằng đứng lên, chi trước đáp ở trên đầu, thân thể hơi hơi dùng sức, vừa lúc đem mông ngồi lên luôn.
Tiểu mao đoàn ngồi vững trên đầu người nọ, ôm ngọc quan ổn định thân thể, cúi đầu hầm hừ một tiếng.
Ngươi gây họa gì rồi a?
"Việc nhỏ thôi." Ngọc quan trên đầu bị tiểu mao đoàn bẻ mà ngã trái ngã phải, Tư Hăng duỗi tay đem hắn túm xuống, ở trên mông đánh xuống: "Càng ngày càng vô pháp vô thiên."
Tiểu đồ đệ nằm bất động, ngửa đầu nhìn chằm chằm y, sau đó đôi mắt nheo lại, há mồm phun ra đầu lưỡi nhỏ, trên dưới lắc lư. (nó lêu lêu ổng thì phải)
Tư Hằng:.....
Y Chu đùa giỡn một chút kết quả là: bị Tư Hằng bắt lấy vào lòng xoa tới xoa lui tới biến dạng, chờ khi được thả ra lông toàn thân đều rối loạn nổ tung.
Mao mao trên người rớt xuống bay vào mũi làm hắn hắt hơi mấy cái liên tiếp, Y Chu xoa xoa mũi, cảm thấy đi lại bất tiện liền biến trở về, theo thói quen hắn dang hai tay để cho sư phụ mặc quần áo cho mình.
Sau khi trở thành hình người chỉ số thông minh liền về vị trí cũ, Y Chu cũng không tiếp tục làm xằng làm bậy.
Hắn từ túi trữ vật lấy ra một cái đệm hương bồ khác để trên mặt đất, sau đó đoan đoan chính chính ngồi lên, tiếp tục nghe sư phụ truyền thụ kinh nghiệm.
Cứ thế giảng tới buổi tối, Tư Hằng mới mang hắn ra ngoài.
Trên đường Y Chu không che dấu được hưng phấn, vẫn không ngừng suy đoán xem có gì sẽ xuất hiện.
"Là có thứ gì đó đặc biệt ăn ngon sao."
"Có khả năng."
Đôi mắt tiểu đồng lại càng sáng lên: "Là ăn cái gì nha?"
Tư Hằng quay đầu nhìn hắn: "Ta cũng không biết."
Sư đồ hai người đi hồi lâu mới đến nơi, Y Chu đứng bên ngoài tòa kiến trức, ngửa mặt nhìn bảng hiệu "Ám các", hỏi: "Chính là nơi này sao? "
Tư Hằng gật đầu: "Chính là đây."
Cửa vào có người gác, đi vào cần phải giao nộp năm linh thạch hạ phẩm.
Sau khi đi vào, bên trong là một phiên chợ bao la.
Nhìn bên ngoài nơi đây là hình gác mái bát giác, bên trong liếc mắt một cái lại nhìn không tới giới hạn, mỗi tầng cách một khoảng đều sẽ có một quầy hàng.
Y Chu nhìn xung quanh một vòng, có chút thất vọng: "Giống như không có gì đặc biệt."
Trên các quầy hàng bán bất quá cũng chỉ là mấy một ít linh thảo, yêu thú, pháp bảo hoặc là đan dược, mấy thứ này bên ngoài cũng có thể tìm được.
Yêu thú bán đều là còn sống, mấy loại này lại không hiền lành gì.
"Không phải mấy thứ này." Tư Hằng kéo hắn đi vào trong, đi đến quầy hàng tận cùng bên trong góc tường, ném ra một khối linh thạch cực phẩm.
Quầy hàng này rất kì quái, bên trên bày ra mấy khối ngọc giản nhìn không ra tên tuổi, ngọc giản màu sắc ôn nhuận, mấy thứ khắc bên trên đều không giống nhau. Chủ quầy thoạt nhìn đều không chút nhiệt tình, khi có người lại đây dò hỏi cũng không nói tiếng nào.
Nhận lấy linh thạch Tư Hằng đưa qua, chủ quầy lấy một khối ngọc giản trên người ra, hai tay đưa qua. Ngọc giản kia cùng mấy cái trên bàn không giống nhau, bên trên có từng khối dấu vết màu đỏ không ngừng uốn lượn.
Y Chu cảm thấy mới lạ, Tư Hằng lại không có ý định giải thích, đem theo người đi về phía thang lầu lên lầu hai.
Giữa lầu một cùng lầu hai không có người gác, Y Chu đi được nửa đường, cảm thấy phảng phất như đi xuyên qua một bức màng vô hình.
"Nơi này có bày pháp trận, chỉ người có ngọc giản mới có thể thông qua." Tư Hằng giải thích.
Nghe vậy Y Chu mới hồi tưởng lại, thang lầu đi lên vừa rồi cũng là đột nhiên xuất hiện.
Tư Hằng biết hắn nghĩ gì, khẳng định nói: "Thang lầu cũng có pháp trận, không có ngọc giản sẽ không phát hiện ra."
Nói xong lại xoa xoa đầu tiểu đồ đệ, thêm một câu: "Cũng không quá đần độn nga."
Khi hai người nói chuyện cũng đã đi đến lầu hai, vừa vào liền có một vị nữ tu mỹ mạo xuất chúng tiến lên đón: "Thỉnh tiền bối đưa ra ngọc giản."
Tư Hằng đem đồ vật trên tay đưa qua, nữ tu khom lưng tiếp nhận, thái độ cung kính: "Tiền bối mời đi theo ta."
Nói xong đi trước dẫn đường.
Lầu hai nhìn qua so với lầu một cao hơn một chút, cũng là hình bát giác, trong đó bảy mặt đều là ghế dựa, chỉ có một mặt là cái đài cao.
Nữ tu mang theo hai người đi lên phía trên, đi đến một nhã các*.
*kiểu như phòng riêng í.
Nàng đẩy cửa ra, dẫn hai người tiến vào.
Nhã các không lớn, trong phòng có bốn ghế dựa cùng một mặt gương đồng, ở giữa ghế dựa có một bàn bày mấy mâm linh quả, hương thơm thanh khiết mê người.
Trên gương đồng hiện ra hình dáng của cái đài cao kia, hiện tại trên đài không có người nào.
"Tiền bối chờ chút, ám điển một khắc nữa sẽ bắt đầu." Nữ tu ở bên cạnh nói, còn hướng dẫn bọn họ sử dụng gương đồng, "Tiền bối nếu lát nữa nhìn trúng đồ vật nào, chỉ cần hướng gương đầu đánh vào một đạo linh lực, liền có thể tham gia cạnh tranh giành lấy thứ đó. "
*cv để là 15 phút, mà hình như 1 khắc = 15p, nên tui đổi luôn. Nếu sai thì mn nói tui sửa nha.
Tư Hằng gật gật đầu, nữ tu thấy hai người họ không còn chuyện gì nữa, liền hành lễ lui ra ngoài.
Nàng vừa đi, Y Chu liền từ trên ghế nhảy xuống, đi đến đứng trước gương đồng.
Gương này thoạt nhìn vô cùng bình thường, sờ lên cùng những tấm gương khác không có gì khác nhau, Y Chu nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra bí quyết gì, cũng không hề cảm thấy hứng thú nữa.
Nhã các có một khung cửa sổ, Y Chu đi qua, đưa tay thử thử, phát hiện có thể mở ra.
Ngoài cửa sổ là từng hàng chỗ ngồi, hiện tại đã đầy ấp người, đang chờ ám điển bắt đầu.
Hắn nhìn xong, cũng không cảm thấy có gì hay ho, liền chạy trở về, cầm lấy trái cây trong mâm, một ngụm cắn xuống: "Rõ ràng mở cửa sổ là có thể nhìn thấy mấy thứ kia, vì sao còn muốn mặt gương này nha?"
"Trả giá nhiều linh thạch như vậy, chính là muốn thể hiện sự khác biệt." Tư Hằng lau nước trái cây trên miệng hắn, nói.
Y đối với mấy cái "đặc quyền" này đó cũng không coi trọng, sở dĩ lựa chọn nhã các, một là vì không gian lớn, hai là cảm thấy linh quả bên trong khẳng định hợp khẩu vị tiểu đồ đệ.
Quan trọng nhất chính là, y không thiếu chút tiền lẻ này.
Ăn xong một trái cây tròn tròn, ám điển cũng chính thức bắt đầu, một tu sĩ đi lên đài cao, nói quy tắc đấu giá, theo sau chính là kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất được nâng lên.
Đó là một thanh trường kiếm đỏ rực lửa, kiếm vừa lên đài, độ ấm toàn bộ lầu hai liền cao hơn một chút, chỉ trong nháy mắt, trước mắt Y Chu tràn ngập biển lửa dung nham.
Hiển nhiên đây chỉ là ảo giác của hắn, giữa sân cũng bắt đầu sôi trào lên.
Tu sĩ trên cao giơ tay ý bảo mọi người an tĩnh lại, sau đó giới thiệu: "Kiếm này tên Như Nhất*, bảo khí thượng phẩm, thích hợp với tu sĩ công pháp mạnh mẽ, chư vị đạo hữu đều đã tận mắt nhìn thấy, bần đạo cũng không lắm lời, giá khởi điểm là một ngàn linh thạch thượng phẩm, một lần tăng giá ít nhất là một trăm linh thạch thượng phẩm, hiện tại đấu giá bắt đầu."
*không có bản raw nên không biết tra tên kiếm thế nào, bản cv để têm kiếm là "như một",... Ứ ừ...
Pháp bảo Tu chân giới chia từ thấp đến cao theo thứ tự là pháp khí - bảo khí - linh khí, mỗi loại đều chia làm ba phẩm giai hạ - trung - thượng, bảo khí thượng phẩm đã là pháp bảo rất lợi hại.
Tu sĩ vừa dứt lời liền có mấy đạo âm thanh vang lên, chỉ sau một lúc giá cả đã lên đến tám ngàn linh thạch thượng phẩm.
Giá cả vẫn còn tiếp tục tăng lên, Y Chu ló đầu ra ngoài cửa sổ, trong tay còn cầm theo linh quả, vừa ăn vừa xem diễn.
Hắn đối với thanh kiếm này không có hứng thú, tên Như Nhất lại không dễ nghe, bề ngoại lại khó coi, vừa nhìn thôi đã cảm thấy nóng hầm hập rồi.
Y Chu đang gặm trái cây, nghe dưới đài có người hô giá đến hai mươi khối linh thạch cực phẩm, miệng há to.
"Sư phụ, Luyện khí sư cũng kiếm được rất nhiều tiền nha." Linh quả không lớn nên chốc lát đã bị hắn gặm sạch, Y Chu đem hột ném một bên, đi đến trước mặt sư phụ vươn ra hai tay.
Tư Hằng gõ nhẹ lên tay hắn, bàn tay nguyên bản dính đầy nước trái cây liền trở nên khô mát, hắn lại lấy thêm một trái từ mâm linh quả, bò đến trên người Tư Hằng gặm nói: "Tùy tiện luyện một món đồ vật có mấy chục khối linh thạch cực phẩm, nếu là ta vậy sẽ không cần lo tiền tiêu về sau rồi."
Y Chu một bên nói một bên bẻ ngón tay tính tính, cứ bảy ngày luyện ra một bảo khí thượng phẩm, mỗi pháp bảo giá trị chỉ tính ba mươi linh thạch thượng phẩm, chỉ cần một năm hắn có thể kiếm được 1500 khối linh thạch cực phẩm rồi đó.
"Ta đây khẳng định có thể muốn ăn cái gì liền mua cái đó!"
Tư Hằng cười cười nghe hắn nói mớ, cũng không nói cho hắn biết ban đầu Luyện khí sư phải thất bại bao nhiêu lần mới có thể luyện thành một kiện pháp khí hạ phẩm.
Chuyện này cứ chờ sau khi hắn tiếp xúc sẽ tự biết, y rất sung sướng mà nghĩ - hy vọng tiểu đồ đệ sau này sẽ không khóc nhè.
Sau khi giá cả lên đến hai mươi linh thạch cực phẩm động tĩnh liền chậm lại, mãi lên đến ba mươi khối mới không có ai tặng thêm giá.
Tu sĩ trên đài cao đợi xong, xác định không còn người nào đấu giá mới tuyên bố kết quả.
Pháp bảo được đưa đến trước mặt người đấu giá được, người nọ vẻ mặt đau lòng lấy linh thạch trong túi trữ đưa qua, sau đó tiếp nhận thanh kiếm trên tay người hầu, vội vàng cắt đầu ngón tay nhỏ xuống giọt máu, cứ vậy đả tọa tế luyện.
Y Chu bị tình huống này làm chấn động, hắn oa một tiếng, mặt đầy kinh ngạc: "Hiện tại cứ vậy mà tế luyện ư."
Tu sĩ máu tim rất trân quý, mất một giọt sẽ đả thương rất lớn tới nguyên khí. Nhưng sử dụng máu tim để tế luyện thì pháp bảo cùng chủ nhân phải tâm ý tương thông, mới có thể phát huy uy lực vượt mức bình thường, đồng thời đây cũng là chuyện cực kì hung hiểm, không chú ý chút là có thể bị phản phệ.
Trong tâm niệm của Y Chu, tế luyện cần phải tìm một nơi cực kì an tĩnh và tuyệt đối an toàn để tiến hành.
"Ung Thành tuy nói cấm ẩu đả, nhưng nếu cố ý gây sự, nhóm hộ vệ trong thành chưa chắc phát hiện ra." Tư Hằng đứng bên cạnh hắn, nhìn xuống nói: "Toà ám các này có tu sĩ Hóa Thần tọa trấn, tất cả mọi người tiến vào đây đều là khách nhân của ám các, tế luyện ở chỗ này so với mang theo pháp bảo vô chủ đi ra ngoài thì càng an toàn hơn."
"Nga." Y Chu cái hiểu cái không gật đầu, thời điểm hai người nói chuyện kiện vật phẩm thứ hai cũng đã được đưa lên, là viên Anh linh quả, cây Anh linh hỏa ba ngàn năm nở hoa, ngàn năm sau mới kết quả, mỗi lần kết quả mười viên*, là chủ dược của Hóa Anh Đan.
*viên đây hẳn là quả, trái
Vừa mới đưa ra, vô số tu sĩ giữa sân đều đứng lên, trên mặt đều mang theo vẻ cuồng nhiệt.
Tu sĩ Trúc Cơ thọ nguyên đến hai trăm năm, đột phá Kim Đan thọ nguyên là năm trăm năm, mà Nguyên Anh thì có thể sống đến ngàn tuổi.
Mặc kệ là có thể sống thêm năm trăm năm hay là đột phá tu vi nâng cao địa vị, lợi ích có lợi sau đó đều làm cho các tu sĩ không cách nào cự tuyệt được.
Mà trong đông đảo tu sĩ Kim Đan hậu kì, thọ nguyên càng gần đến giới hạn thì càng thêm vội vàng.
Y Chu không cẩn thận đối mắt với một vị tu sĩ bên dưới, vị tu sĩ kia nhìn chằm chằm nhã các trên lầu, ánh mắt điên cuồng.
Nhã các phần lớn cửa sổ đều đóng chặt, chỉ có bên hắn tương đối đặc thù.
Tu sĩ nhìn Y Chu, điên cuồng trong mắt dần dần nhiễm sang căm hận, hắn đã sống hơn 460 năm, vẫn luôn dậm chân ở Kim Đan kì không tiến được, mắt thấy mùi vị tử vong càng ngày càng đến gần, hắn cơ hồ mỗi ngày đều sống trong sợ hãi.
Nhưng người trong nhã các bộ dáng bất quá chỉ vài tuổi đã là Trúc Cơ, nói không chừng trong vài chục năm sẽ ngưng tụ thành Kim Đan, lại bỏ Đan thành Anh. (vượt Kim Đan lên Nguyên Anh).
Vị tu sĩ bên cạnh tiểu đồng hẳn là trưởng bối đi, lần này tới chắc là vì Anh linh quả, vì tiểu đồng kia sớm chuẩn bị Hóa Anh Đan, chỉ chờ tới tu vi liền đem ra dùng.
Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì a!
Tu sĩ nghĩ thầm, Thiên Đạo sao lại bất công như vậy, có người liều sống liều chết vì cuộc gặp gỡ này, có một vài người lại không cần làm gì cả, sẽ có người dâng lên cho hết thảy!
Trong giây lát đáy mắt hắn đều tràn ngập màu đen, khi hắn nhìn Y Chu rồi từ từ lộ ra bộ dáng dữ tợn thì đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, quỳ rạp xuống đất, sau đó liền tắt thở.
Xảy ra chuyện này, tu sĩ xung quanh đều vội vàng tản ra, kinh nghi muốn tìm người khởi xướng, còn không ít người âm thầm vui sướng khi người gặp họa: Ở dưới mi mắt của Hóa Thần đại năng mà phạm tội, người nọ phỏng chừng là chê sống lâu.
Tình cảnh chém giết trong dự đoán của mọi người còn chưa xuất hiện, trong không trung liền truyền đến giọng nói của vị đại năng kia: "Tiếp tục."
Sau đó vị tu sĩ trên đài cao cũng giơ tay lên: "Đấu giá tiếp tục."
Thi thể tu sĩ kia rất nhanh được người kéo đi, vết máu trên đất cũng bị rửa sạch sẽ, trừ bỏ ghế dựa bỏ trống không người thì không còn dấu vết gì khác.
Tư Hằng buông tay che mắt Y Chu ra, cong lưng ôm tiểu đồ đệ vào trong ngực, dỗ nhẹ sau lưng hắn: "Bị dọa rồi sao?"
"Có chút xíu." Y Chu vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng nói. Bộ dạng vừa rồi của tu sĩ kia giống như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống vậy.
Hắn thở ra một hơi, lại cẩn thận nhìn ra bên ngoài, nhưng lại không thấy được người, liền hỏi Tư Hằng: "Người nọ đâu?"
"Bị đuổi ra rồi."
Tư Hằng nói.
______________
Editor lảm nhảm: công quân thỉnh dịu dàng với quần chúng nhân dân, mới vậy thôi đã tiễn người ta đi lãnh cơm hộp này, sau này em nó lớn mà bị ai dòm ngó, không lẽ cứ gặp 1 người giết 1 người sao hả?
Tui góp ý nhẹ thôi, chứ tui THÍCH vậy... Ahihi
Khu vực này đột nhiên xuất hiện uy áp làm kinh động tới Tán Tu Minh đại năng tọa trấn Ung Thành.
Y Chu vừa mới thay đổi tư thế trên người Tư Hằng, âm thanh trên đỉnh đầu liền dừng lại.
"Ân~"
Làm sao vậy.
"Có người tới." Tư Hằng nói xong đem tiểu mao đoàn từ trên đùi xách đặt lên vai, sau đó đứng dậy đi ra cửa: "Chúng ta đi gặp một chút."
Cửa viện vừa mở, tiểu nhị thấy tu sĩ đi ra liền chắp tay thi lễ giải thích: "Tiền bối, vị này chính là Thân Trạch chân nhân, tìm ngài có chút việc."
Thân Trạch chân nhân này chính là vị đại năng Hợp Thể Kì tọa trấn Ung Thành, là cường giả số một số hai trong Tán Tu Minh, cũng là chủ nhân đứng phía sau khách điếm này.
Tiểu nhị cũng cảm nhận được uy áp trước đó, lúc ấy hắn bị áp đến mức thổ huyết, hiện tại lục phủ ngũ tạng đều ẩn ẩn còn đau.
Mà cổ uy áp kia vừa biến mất, Thân Trạch chân nhân liền tìm tới...
Nghĩ vậy, thái độ tiểu nhị càng thêm cung kính hơn chút, loại đại năng này ở Tu Chân giới không phải người mà tu sĩ cấp thấp bọn họ đắc tội được, chỉ sợ lúc chết cũng không hiểu vì sao mình chết.
Thân Trạch chân nhân so với Tư Hằng cao hơn một đại cảnh giới, cũng coi như là một lão sư ở Tu Chân giới.
Cho nên Tư Hằng trước tiên tiến lên chấp tay thi lễ với Thân Trạch chân nhân: "Tiền bối."
Y thần sắc nhàn nhạt, ngữ điệu thanh lãnh, đặc biệt có dáng vẻ thanh quý của đệ tử tông môn, trên vai có một con yêu thú lông nhung đang ngồi, lại làm cả người y thêm mềm mại.
Thân Trạch chân nhân từ trước đến nay chướng mắt đệ tử tông môn, những người này được tông môn nuôi từ nhỏ, cũng không cần phải lo lắng về công pháp pháp bảo, bản thân tầm thường vô vị, cả đời chỉ là một con chó của tông môn mà lại luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng.
Bất quá chút tâm tư này của Thân Trạch chân nhân sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, cho nên hắn lúc này thái độ hòa ái, hỏi chuyện xảy ra trong thành vừa rồi có phải liên quan tới Tư Hằng hay không.
Loại chuyện này không thích hợp nói ở ngoài cửa, nhưng Tư Hằng không có ý định mời người vào trong, cho nên trực tiếp đứng trước cửa sảng khoái thừa nhận.
Mà tiểu nhị còn chưa rời đi vừa lúc nghe được hai vị tiền bối nói chuyện phiếm, hắn cực kì áp lực, một chút động tĩnh cũng không dám phát ra, chờ hai người nói xong mới vội vàng hành lễ với Tư Hằng, tiễn vị Thân Trạch chân nhân kia rời đi.
Tiểu nhị khi xoay người không cẩn thận nhìn thấy yêu thú trên người Tư Hằng, một con yêu thú tròn tròn, rất là đáng yêu, khi thấy hắn nhìn tới còn há miệng cười cười với hắn.
Vị tiền bối kia tính tình không tốt, nhưng yêu thú kia thật ra không tồi, nghĩ như vậy, tiểu nhị càng bước nhanh hơn.
Sự cố lần này Tư Hằng phải giao ra năm ngàn linh thạch thượng phẩm làm tiền phạt để kết thúc, chờ khi người kia đi rồi, sư đồ hai người xoay người vào cửa, Y Chu cũng không rõ sư phụ nhà mình đã gây họa gì rồi.
Hắn từ vai Tư Hằng đứng lên, chi trước đáp ở trên đầu, thân thể hơi hơi dùng sức, vừa lúc đem mông ngồi lên luôn.
Tiểu mao đoàn ngồi vững trên đầu người nọ, ôm ngọc quan ổn định thân thể, cúi đầu hầm hừ một tiếng.
Ngươi gây họa gì rồi a?
"Việc nhỏ thôi." Ngọc quan trên đầu bị tiểu mao đoàn bẻ mà ngã trái ngã phải, Tư Hăng duỗi tay đem hắn túm xuống, ở trên mông đánh xuống: "Càng ngày càng vô pháp vô thiên."
Tiểu đồ đệ nằm bất động, ngửa đầu nhìn chằm chằm y, sau đó đôi mắt nheo lại, há mồm phun ra đầu lưỡi nhỏ, trên dưới lắc lư. (nó lêu lêu ổng thì phải)
Tư Hằng:.....
Y Chu đùa giỡn một chút kết quả là: bị Tư Hằng bắt lấy vào lòng xoa tới xoa lui tới biến dạng, chờ khi được thả ra lông toàn thân đều rối loạn nổ tung.
Mao mao trên người rớt xuống bay vào mũi làm hắn hắt hơi mấy cái liên tiếp, Y Chu xoa xoa mũi, cảm thấy đi lại bất tiện liền biến trở về, theo thói quen hắn dang hai tay để cho sư phụ mặc quần áo cho mình.
Sau khi trở thành hình người chỉ số thông minh liền về vị trí cũ, Y Chu cũng không tiếp tục làm xằng làm bậy.
Hắn từ túi trữ vật lấy ra một cái đệm hương bồ khác để trên mặt đất, sau đó đoan đoan chính chính ngồi lên, tiếp tục nghe sư phụ truyền thụ kinh nghiệm.
Cứ thế giảng tới buổi tối, Tư Hằng mới mang hắn ra ngoài.
Trên đường Y Chu không che dấu được hưng phấn, vẫn không ngừng suy đoán xem có gì sẽ xuất hiện.
"Là có thứ gì đó đặc biệt ăn ngon sao."
"Có khả năng."
Đôi mắt tiểu đồng lại càng sáng lên: "Là ăn cái gì nha?"
Tư Hằng quay đầu nhìn hắn: "Ta cũng không biết."
Sư đồ hai người đi hồi lâu mới đến nơi, Y Chu đứng bên ngoài tòa kiến trức, ngửa mặt nhìn bảng hiệu "Ám các", hỏi: "Chính là nơi này sao? "
Tư Hằng gật đầu: "Chính là đây."
Cửa vào có người gác, đi vào cần phải giao nộp năm linh thạch hạ phẩm.
Sau khi đi vào, bên trong là một phiên chợ bao la.
Nhìn bên ngoài nơi đây là hình gác mái bát giác, bên trong liếc mắt một cái lại nhìn không tới giới hạn, mỗi tầng cách một khoảng đều sẽ có một quầy hàng.
Y Chu nhìn xung quanh một vòng, có chút thất vọng: "Giống như không có gì đặc biệt."
Trên các quầy hàng bán bất quá cũng chỉ là mấy một ít linh thảo, yêu thú, pháp bảo hoặc là đan dược, mấy thứ này bên ngoài cũng có thể tìm được.
Yêu thú bán đều là còn sống, mấy loại này lại không hiền lành gì.
"Không phải mấy thứ này." Tư Hằng kéo hắn đi vào trong, đi đến quầy hàng tận cùng bên trong góc tường, ném ra một khối linh thạch cực phẩm.
Quầy hàng này rất kì quái, bên trên bày ra mấy khối ngọc giản nhìn không ra tên tuổi, ngọc giản màu sắc ôn nhuận, mấy thứ khắc bên trên đều không giống nhau. Chủ quầy thoạt nhìn đều không chút nhiệt tình, khi có người lại đây dò hỏi cũng không nói tiếng nào.
Nhận lấy linh thạch Tư Hằng đưa qua, chủ quầy lấy một khối ngọc giản trên người ra, hai tay đưa qua. Ngọc giản kia cùng mấy cái trên bàn không giống nhau, bên trên có từng khối dấu vết màu đỏ không ngừng uốn lượn.
Y Chu cảm thấy mới lạ, Tư Hằng lại không có ý định giải thích, đem theo người đi về phía thang lầu lên lầu hai.
Giữa lầu một cùng lầu hai không có người gác, Y Chu đi được nửa đường, cảm thấy phảng phất như đi xuyên qua một bức màng vô hình.
"Nơi này có bày pháp trận, chỉ người có ngọc giản mới có thể thông qua." Tư Hằng giải thích.
Nghe vậy Y Chu mới hồi tưởng lại, thang lầu đi lên vừa rồi cũng là đột nhiên xuất hiện.
Tư Hằng biết hắn nghĩ gì, khẳng định nói: "Thang lầu cũng có pháp trận, không có ngọc giản sẽ không phát hiện ra."
Nói xong lại xoa xoa đầu tiểu đồ đệ, thêm một câu: "Cũng không quá đần độn nga."
Khi hai người nói chuyện cũng đã đi đến lầu hai, vừa vào liền có một vị nữ tu mỹ mạo xuất chúng tiến lên đón: "Thỉnh tiền bối đưa ra ngọc giản."
Tư Hằng đem đồ vật trên tay đưa qua, nữ tu khom lưng tiếp nhận, thái độ cung kính: "Tiền bối mời đi theo ta."
Nói xong đi trước dẫn đường.
Lầu hai nhìn qua so với lầu một cao hơn một chút, cũng là hình bát giác, trong đó bảy mặt đều là ghế dựa, chỉ có một mặt là cái đài cao.
Nữ tu mang theo hai người đi lên phía trên, đi đến một nhã các*.
*kiểu như phòng riêng í.
Nàng đẩy cửa ra, dẫn hai người tiến vào.
Nhã các không lớn, trong phòng có bốn ghế dựa cùng một mặt gương đồng, ở giữa ghế dựa có một bàn bày mấy mâm linh quả, hương thơm thanh khiết mê người.
Trên gương đồng hiện ra hình dáng của cái đài cao kia, hiện tại trên đài không có người nào.
"Tiền bối chờ chút, ám điển một khắc nữa sẽ bắt đầu." Nữ tu ở bên cạnh nói, còn hướng dẫn bọn họ sử dụng gương đồng, "Tiền bối nếu lát nữa nhìn trúng đồ vật nào, chỉ cần hướng gương đầu đánh vào một đạo linh lực, liền có thể tham gia cạnh tranh giành lấy thứ đó. "
*cv để là 15 phút, mà hình như 1 khắc = 15p, nên tui đổi luôn. Nếu sai thì mn nói tui sửa nha.
Tư Hằng gật gật đầu, nữ tu thấy hai người họ không còn chuyện gì nữa, liền hành lễ lui ra ngoài.
Nàng vừa đi, Y Chu liền từ trên ghế nhảy xuống, đi đến đứng trước gương đồng.
Gương này thoạt nhìn vô cùng bình thường, sờ lên cùng những tấm gương khác không có gì khác nhau, Y Chu nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra bí quyết gì, cũng không hề cảm thấy hứng thú nữa.
Nhã các có một khung cửa sổ, Y Chu đi qua, đưa tay thử thử, phát hiện có thể mở ra.
Ngoài cửa sổ là từng hàng chỗ ngồi, hiện tại đã đầy ấp người, đang chờ ám điển bắt đầu.
Hắn nhìn xong, cũng không cảm thấy có gì hay ho, liền chạy trở về, cầm lấy trái cây trong mâm, một ngụm cắn xuống: "Rõ ràng mở cửa sổ là có thể nhìn thấy mấy thứ kia, vì sao còn muốn mặt gương này nha?"
"Trả giá nhiều linh thạch như vậy, chính là muốn thể hiện sự khác biệt." Tư Hằng lau nước trái cây trên miệng hắn, nói.
Y đối với mấy cái "đặc quyền" này đó cũng không coi trọng, sở dĩ lựa chọn nhã các, một là vì không gian lớn, hai là cảm thấy linh quả bên trong khẳng định hợp khẩu vị tiểu đồ đệ.
Quan trọng nhất chính là, y không thiếu chút tiền lẻ này.
Ăn xong một trái cây tròn tròn, ám điển cũng chính thức bắt đầu, một tu sĩ đi lên đài cao, nói quy tắc đấu giá, theo sau chính là kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất được nâng lên.
Đó là một thanh trường kiếm đỏ rực lửa, kiếm vừa lên đài, độ ấm toàn bộ lầu hai liền cao hơn một chút, chỉ trong nháy mắt, trước mắt Y Chu tràn ngập biển lửa dung nham.
Hiển nhiên đây chỉ là ảo giác của hắn, giữa sân cũng bắt đầu sôi trào lên.
Tu sĩ trên cao giơ tay ý bảo mọi người an tĩnh lại, sau đó giới thiệu: "Kiếm này tên Như Nhất*, bảo khí thượng phẩm, thích hợp với tu sĩ công pháp mạnh mẽ, chư vị đạo hữu đều đã tận mắt nhìn thấy, bần đạo cũng không lắm lời, giá khởi điểm là một ngàn linh thạch thượng phẩm, một lần tăng giá ít nhất là một trăm linh thạch thượng phẩm, hiện tại đấu giá bắt đầu."
*không có bản raw nên không biết tra tên kiếm thế nào, bản cv để têm kiếm là "như một",... Ứ ừ...
Pháp bảo Tu chân giới chia từ thấp đến cao theo thứ tự là pháp khí - bảo khí - linh khí, mỗi loại đều chia làm ba phẩm giai hạ - trung - thượng, bảo khí thượng phẩm đã là pháp bảo rất lợi hại.
Tu sĩ vừa dứt lời liền có mấy đạo âm thanh vang lên, chỉ sau một lúc giá cả đã lên đến tám ngàn linh thạch thượng phẩm.
Giá cả vẫn còn tiếp tục tăng lên, Y Chu ló đầu ra ngoài cửa sổ, trong tay còn cầm theo linh quả, vừa ăn vừa xem diễn.
Hắn đối với thanh kiếm này không có hứng thú, tên Như Nhất lại không dễ nghe, bề ngoại lại khó coi, vừa nhìn thôi đã cảm thấy nóng hầm hập rồi.
Y Chu đang gặm trái cây, nghe dưới đài có người hô giá đến hai mươi khối linh thạch cực phẩm, miệng há to.
"Sư phụ, Luyện khí sư cũng kiếm được rất nhiều tiền nha." Linh quả không lớn nên chốc lát đã bị hắn gặm sạch, Y Chu đem hột ném một bên, đi đến trước mặt sư phụ vươn ra hai tay.
Tư Hằng gõ nhẹ lên tay hắn, bàn tay nguyên bản dính đầy nước trái cây liền trở nên khô mát, hắn lại lấy thêm một trái từ mâm linh quả, bò đến trên người Tư Hằng gặm nói: "Tùy tiện luyện một món đồ vật có mấy chục khối linh thạch cực phẩm, nếu là ta vậy sẽ không cần lo tiền tiêu về sau rồi."
Y Chu một bên nói một bên bẻ ngón tay tính tính, cứ bảy ngày luyện ra một bảo khí thượng phẩm, mỗi pháp bảo giá trị chỉ tính ba mươi linh thạch thượng phẩm, chỉ cần một năm hắn có thể kiếm được 1500 khối linh thạch cực phẩm rồi đó.
"Ta đây khẳng định có thể muốn ăn cái gì liền mua cái đó!"
Tư Hằng cười cười nghe hắn nói mớ, cũng không nói cho hắn biết ban đầu Luyện khí sư phải thất bại bao nhiêu lần mới có thể luyện thành một kiện pháp khí hạ phẩm.
Chuyện này cứ chờ sau khi hắn tiếp xúc sẽ tự biết, y rất sung sướng mà nghĩ - hy vọng tiểu đồ đệ sau này sẽ không khóc nhè.
Sau khi giá cả lên đến hai mươi linh thạch cực phẩm động tĩnh liền chậm lại, mãi lên đến ba mươi khối mới không có ai tặng thêm giá.
Tu sĩ trên đài cao đợi xong, xác định không còn người nào đấu giá mới tuyên bố kết quả.
Pháp bảo được đưa đến trước mặt người đấu giá được, người nọ vẻ mặt đau lòng lấy linh thạch trong túi trữ đưa qua, sau đó tiếp nhận thanh kiếm trên tay người hầu, vội vàng cắt đầu ngón tay nhỏ xuống giọt máu, cứ vậy đả tọa tế luyện.
Y Chu bị tình huống này làm chấn động, hắn oa một tiếng, mặt đầy kinh ngạc: "Hiện tại cứ vậy mà tế luyện ư."
Tu sĩ máu tim rất trân quý, mất một giọt sẽ đả thương rất lớn tới nguyên khí. Nhưng sử dụng máu tim để tế luyện thì pháp bảo cùng chủ nhân phải tâm ý tương thông, mới có thể phát huy uy lực vượt mức bình thường, đồng thời đây cũng là chuyện cực kì hung hiểm, không chú ý chút là có thể bị phản phệ.
Trong tâm niệm của Y Chu, tế luyện cần phải tìm một nơi cực kì an tĩnh và tuyệt đối an toàn để tiến hành.
"Ung Thành tuy nói cấm ẩu đả, nhưng nếu cố ý gây sự, nhóm hộ vệ trong thành chưa chắc phát hiện ra." Tư Hằng đứng bên cạnh hắn, nhìn xuống nói: "Toà ám các này có tu sĩ Hóa Thần tọa trấn, tất cả mọi người tiến vào đây đều là khách nhân của ám các, tế luyện ở chỗ này so với mang theo pháp bảo vô chủ đi ra ngoài thì càng an toàn hơn."
"Nga." Y Chu cái hiểu cái không gật đầu, thời điểm hai người nói chuyện kiện vật phẩm thứ hai cũng đã được đưa lên, là viên Anh linh quả, cây Anh linh hỏa ba ngàn năm nở hoa, ngàn năm sau mới kết quả, mỗi lần kết quả mười viên*, là chủ dược của Hóa Anh Đan.
*viên đây hẳn là quả, trái
Vừa mới đưa ra, vô số tu sĩ giữa sân đều đứng lên, trên mặt đều mang theo vẻ cuồng nhiệt.
Tu sĩ Trúc Cơ thọ nguyên đến hai trăm năm, đột phá Kim Đan thọ nguyên là năm trăm năm, mà Nguyên Anh thì có thể sống đến ngàn tuổi.
Mặc kệ là có thể sống thêm năm trăm năm hay là đột phá tu vi nâng cao địa vị, lợi ích có lợi sau đó đều làm cho các tu sĩ không cách nào cự tuyệt được.
Mà trong đông đảo tu sĩ Kim Đan hậu kì, thọ nguyên càng gần đến giới hạn thì càng thêm vội vàng.
Y Chu không cẩn thận đối mắt với một vị tu sĩ bên dưới, vị tu sĩ kia nhìn chằm chằm nhã các trên lầu, ánh mắt điên cuồng.
Nhã các phần lớn cửa sổ đều đóng chặt, chỉ có bên hắn tương đối đặc thù.
Tu sĩ nhìn Y Chu, điên cuồng trong mắt dần dần nhiễm sang căm hận, hắn đã sống hơn 460 năm, vẫn luôn dậm chân ở Kim Đan kì không tiến được, mắt thấy mùi vị tử vong càng ngày càng đến gần, hắn cơ hồ mỗi ngày đều sống trong sợ hãi.
Nhưng người trong nhã các bộ dáng bất quá chỉ vài tuổi đã là Trúc Cơ, nói không chừng trong vài chục năm sẽ ngưng tụ thành Kim Đan, lại bỏ Đan thành Anh. (vượt Kim Đan lên Nguyên Anh).
Vị tu sĩ bên cạnh tiểu đồng hẳn là trưởng bối đi, lần này tới chắc là vì Anh linh quả, vì tiểu đồng kia sớm chuẩn bị Hóa Anh Đan, chỉ chờ tới tu vi liền đem ra dùng.
Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì a!
Tu sĩ nghĩ thầm, Thiên Đạo sao lại bất công như vậy, có người liều sống liều chết vì cuộc gặp gỡ này, có một vài người lại không cần làm gì cả, sẽ có người dâng lên cho hết thảy!
Trong giây lát đáy mắt hắn đều tràn ngập màu đen, khi hắn nhìn Y Chu rồi từ từ lộ ra bộ dáng dữ tợn thì đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, quỳ rạp xuống đất, sau đó liền tắt thở.
Xảy ra chuyện này, tu sĩ xung quanh đều vội vàng tản ra, kinh nghi muốn tìm người khởi xướng, còn không ít người âm thầm vui sướng khi người gặp họa: Ở dưới mi mắt của Hóa Thần đại năng mà phạm tội, người nọ phỏng chừng là chê sống lâu.
Tình cảnh chém giết trong dự đoán của mọi người còn chưa xuất hiện, trong không trung liền truyền đến giọng nói của vị đại năng kia: "Tiếp tục."
Sau đó vị tu sĩ trên đài cao cũng giơ tay lên: "Đấu giá tiếp tục."
Thi thể tu sĩ kia rất nhanh được người kéo đi, vết máu trên đất cũng bị rửa sạch sẽ, trừ bỏ ghế dựa bỏ trống không người thì không còn dấu vết gì khác.
Tư Hằng buông tay che mắt Y Chu ra, cong lưng ôm tiểu đồ đệ vào trong ngực, dỗ nhẹ sau lưng hắn: "Bị dọa rồi sao?"
"Có chút xíu." Y Chu vỗ vỗ ngực, nhỏ giọng nói. Bộ dạng vừa rồi của tu sĩ kia giống như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống vậy.
Hắn thở ra một hơi, lại cẩn thận nhìn ra bên ngoài, nhưng lại không thấy được người, liền hỏi Tư Hằng: "Người nọ đâu?"
"Bị đuổi ra rồi."
Tư Hằng nói.
______________
Editor lảm nhảm: công quân thỉnh dịu dàng với quần chúng nhân dân, mới vậy thôi đã tiễn người ta đi lãnh cơm hộp này, sau này em nó lớn mà bị ai dòm ngó, không lẽ cứ gặp 1 người giết 1 người sao hả?
Tui góp ý nhẹ thôi, chứ tui THÍCH vậy... Ahihi
Tác giả :
Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái