Ta Gả Cho Một Công Tử Mà Ta Không Yêu
Chương 1
[Chính văn]
Ta gả cho một công tử mà ta không yêu.
Công tử không có chỗ nào không tốt cả, chỉ có điều, ta không quen biết chàng ấy.
Cũng không phải là hoàn toàn không biết, Ngũ Hoàng Tử Hiền Vương Sở Tịnh Quân là cái tên không còn xa lạ trong thành Tân An này, chỉ có điều những nhân vật tầm cỡ này ta chưa từng được diện kiến qua.
Theo như lời thiên hạ truyền miệng, Sở Tịnh Quân còn có một bạch nguyệt quang mà chàng ấy yêu tha thiết, cho nên ta biết công tử cũng không hề thích ta.
Trùng hợp thật đấy!
*
Ngày đại hôn, ta dậy từ sớm trang điểm, mặc y phục, hôn sự của chính phi của Hiền Vương vừa long trọng vừa náo nhiệt, ta còn có cơ hội được vào cung bái kiến Quân thượng nữa, cảm giác bản thân mình cũng rất ra gì và này nọ đấy chứ.
Thực ra chuyện hôn sự không phải là không thể chối từ, chỉ có điều Quân thượng ban thưởng cho ta nhiều quá, ta nhất thời bị tiền tài mê hoặc, mặc dù trở về có chút hối hận nhưng hễ nhìn thấy chúng lại cắn răng kiên trì đến cùng.
Mặc dù ta không thích Sở Tịnh Quân nhưng điều này cũng không khiến ta phiền não, bởi vì việc trở thành chính thất của Vương gia cả đời có lẽ cũng chỉ được thử một lần mà thôi:>
Đợi đến khi các nữ tì đã lui hết, ta dỡ khăn đội đầu rồi lấy cuốn truyện giắt ở trong người ra, vừa ăn vừa xem, cho đến khi hỉ nương bước vào.
*Hỉ nương: Người săn sóc tân nương trong lễ cưới ngày xưa*
“Xin người đợi một lát, ta còn hai dòng nữa là xong chương này rồi."
“Vương phi châm nến bằng cách nào vậy ạ?"
Hỉ nương thấy ta lôi hai viên đá đánh lửa ra thì khóe miệng giật giật liên hồi, đi đến gần ta chuẩn bị tịch thu những món đồ trời ơi đất hỡi kia.
“Không được… đợi một lát… đừng mà!"
Tôi bất lực nhìn bà ta tịch thu hết những “vật tư" mà mình đem đến.
Trước khi rời khỏi hỉ nương còn thở dài dặn dò thêm một câu, “Vương gia sắp tới, Vương phi bao giờ mới xem xong đây?"
“Cho ta một phút để chuẩn bị!"
Ta tập trung tinh thần, cố gắng ngấu nghiến hết nội dung của cuốn truyện trong thời gian nhanh nhất có thể.
*
Lúc Sở Tịnh Quân bước vào, trên người chàng toàn là mùi rượu thôi, ta đội khăn trùm đầu lên rồi ngoan ngoãn trở về đúng vị trí, nhưng đợi mãi mà không thấy chàng có động tĩnh gì thêm.
Thầm nghĩ, cứ kéo dài mãi như thế này cũng không phải là chuyện tốt, ta liền tốt bụng nhắc nhở chàng một câu, “Có lẽ việc cưới chính thê này cả đời chàng chỉ được làm một lần thôi, tốt xấu gì cũng nên làm hết các bước đi chứ, nếu không sau này già rồi sẽ hối hận đó."
Sở Tịnh Quân vẫn không nói gì, nhưng lần này ta nghe thấy tiếng bước chân của chàng rồi, không bao lâu sau khăn trên đầu được mở ra, hai chúng ta cuối cùng cũng nhìn thấy nhau rồi.
Khác xa so với tưởng tượng của ta, Sở Tịnh Quân mặc dù tỏa ra mùi rượu khá nồng nhưng biểu tình vẫn vô cùng bình tĩnh, đôi mắt trong trẻo tinh anh, còn có cả nụ cười vừa lịch sự vừa dịu dàng nữa chứ.
Duyệt!
Ăn bánh bình an, uống rượu giao bôi xong, ta giúp chàng thay y phục để đi tắm rồi vui vẻ tháo mũ phượng nặng trịch ở trên đầu, lau đi lớp trang điểm từ sáng tới giờ, sau đó sảng khoái ôm chăn đến chiếc giường nhỏ, vừa ăn hạt dưa vừa đọc truyện tiếp.
“Nàng làm gì thế?"
Sở Tịnh Quân ngơ ngác hỏi, ta chợt nghĩ, chắc là nến trong phòng sáng quá đây mà.
“Sáng quá phải không?"
“Một chút."
Với nguyên tắc sống, “giúp người là tạo phúc", ta chủ động tắt đi gần hết những cây nến trong phòng, sau đó lại nhấc thêm một chiếc bình phong để che chắn ở bên ngoài giường nhỏ, hạt dưa cũng đổi thành bánh hoa sen.
“Ổn rồi! Chàng có thể an tâm ngủ rồi, ta sẽ thận trọng hơn."
“Đa tạ."
Lúc này Sở Tịnh Quân mới nằm xuống, còn ta bắt đầu chuyên tâm vào việc ăn bánh đọc truyện, tác giả này viết tốt quá, lúc nào phải mua thêm mấy cuốn truyện của bà ấy mới được.
*
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, bởi vì cảm nhận được có mùi hương khác lạ trong phòng, ta cảnh giác ngồi dậy kiểm tra xung quanh, vừa hay chạm mắt với Sở Tịnh Quân đang ngồi ở phía đối diện kia, hai người im lặng một lúc, cuối cùng chàng mở miệng trước.
“Nàng đọc nguyên một đêm?"
“Không đến mức đó, tối qua ta mệt quá, một lúc sau đã ngủ rồi."
“... Lần sau, cầm thêm cái gối."
Thấy tôi nhăn nhó xoay cổ, Sở Tịnh Quân chu đáo nhắc nhở.
“Dạ."
*
Ở với người thông minh thật là dễ chịu, không phải chuyện gì cũng cần nói ra cũng có thể hiểu được ý đồ của đối phương.
*
Buổi tối ngày hôm sau, Sở Tịnh Quân giúp ta bày biện chăn gối, còn chuẩn bị trà hoa quả và bánh đậu xanh nữa.
Lần này có gối rồi.
Chăn vừa dày vừa êm.
“Đừng xem muộn quá."
Chàng cười hiền dặn dò ta một câu.
Quả nhiên là người tốt.
*
Đáng tiếc.
Chàng không thích ta.
Ta cũng không thích chàng.
Nhưng những điều này cũng không quá quan trọng.
Dù sao Sở Tịnh Quân vừa điển trai vừa ấm áp lại có tiền có quyền.
Gả cho chàng ấy chẳng có điểm nào thiệt thòi cả.
*
Buổi chiều thứ 3, chúng ta phải vào cung để dùng bữa.
Ta lại phải dậy sớm trang điểm, ngáp ngủ không thôi, đến lúc lên xe ngựa thì đánh tạm một giấc, nếu Sở Tịnh Quân không đánh thức chắc ta sẽ ngủ ở trên này đến tối mất.
Lúc xuống xe, ta rất tự nhiên nắm lấy tay chàng.
“Cẩn thận dưới chân."
“Dạ."
Giọng chàng mới dễ nghe làm sao, bàn tay vừa đẹp mà lại vừa cứng cáp, ta nhìn nó một hồi lâu rồi nghiêm túc hỏi, “Hiền Vương điện hạ, người học đàn ư?"
“Ừm."
Đôi mắt đẹp của chàng khẽ cong lên.
“Đợi hôm khác ta đàn cho nàng nghe."
“Nhất ngôn cửu đỉnh!"
*
Từ trên xuống dưới trong nhà ta đều biết ta chấp nhận cuộc hôn nhân này vì bị tiền bạc mê hoặc.
Vì vậy ai nấy đều đối đãi với Sở Tịnh Quân rất khách khí, như thể với một vị khách nào đó chứ không phải cố gia của mình vậy, đến cả cách xưng hô cũng là “Hiền Vương điện hạ".
Ta rất lấy làm hài lòng với biểu hiện của bọn họ.
Nhưng lại rất bất mãn với việc bọn họ nhân lúc cha và Sở Tịnh Quân đánh cờ kéo ta ra hậu viện.
*
Đại ca: Não muội úng nước rồi sao?
Nhị ca: Muội nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Tam tỷ: Chàng ta đối xử với muội như thế nào? Có chọc tức muội không? Sau này muội tính như thế nào?
Ngũ muội: Muội vừa mua mấy cuốn truyện mới, tỷ có muốn xem không?
Ta: Muốn!
Chỉ có ngũ muội hiểu ta, tỷ tỷ yêu muội nhất~
*
Nếu như ban đầu ta từ chối, Quân thượng sẽ gả tam tỷ đi.
Nghĩ kỹ thì, nếu làm như vậy thật, tiểu tử nhà họ Lưu kia phải làm sao, ngộ nhỡ tam tỷ nghĩ không thông thì phải làm sao?
Hơn nữa tam tỷ lại rất thương ta, nên ta đã đồng ý chuyện hôn sự này.
Dù sao ta cũng không có tình yêu đôi lứa lại cũng không có thanh mai trúc mã.
Còn ngũ muội, còn nhỏ quá, để cho muội ấy tận hưởng cuộc sống độc thân vui vẻ thêm chút nữa.
Có điều những chuyện này ta đều không nói cho bọn họ biết, cứ xem như là ta đã bị tiền tài mê hoặc cũng chẳng sao cả, mặc dù ta không thích bị mắng cho lắm…
*
Bữa gia tiệc buổi chiều ở trong cung diễn ra thuận lợi hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.
Quân thượng mặc dù làm việc không được hợp lý cho lắm, nhưng lại rất phóng khoáng, Hoàng hậu thì ấm áp dịu dàng, tóm lại, chẳng có ai làm khó ta cả, ta còn được tặng rất nhiều quà nữa.
Hơn nữa đồ ăn trong cung rất ngon, ta rất thích, trước lúc đi Hoàng hậu còn dặn nhà bếp chuẩn bị cho ta một hộp đồ ăn đầy ú nu đem về.
*
Ta quyết định sẽ báo đáp Hoàng hậu, sẽ tác hợp cho Sở Tịnh Quân và bạch nguyệt quang của chàng ấy/
*
Mặc dù chính phi là ta, nhưng còn trắc phi nữa mà, làm trắc phi của Hiền Vương thì có gì mất mặt cơ chứ.
Đợi qua mấy năm, khi mọi việc đi vào quỹ đạo, ta sẽ khăn gói ra đi, trả lại danh hiệu này cho nàng ấy, chỉ có điều hôn lễ của chính phi thì không thể trả lại được rồi.
Nhưng cái này không thể trách ta được.
*
Tô Cẩm Sắc! Cố lên!
Ta gả cho một công tử mà ta không yêu.
Công tử không có chỗ nào không tốt cả, chỉ có điều, ta không quen biết chàng ấy.
Cũng không phải là hoàn toàn không biết, Ngũ Hoàng Tử Hiền Vương Sở Tịnh Quân là cái tên không còn xa lạ trong thành Tân An này, chỉ có điều những nhân vật tầm cỡ này ta chưa từng được diện kiến qua.
Theo như lời thiên hạ truyền miệng, Sở Tịnh Quân còn có một bạch nguyệt quang mà chàng ấy yêu tha thiết, cho nên ta biết công tử cũng không hề thích ta.
Trùng hợp thật đấy!
*
Ngày đại hôn, ta dậy từ sớm trang điểm, mặc y phục, hôn sự của chính phi của Hiền Vương vừa long trọng vừa náo nhiệt, ta còn có cơ hội được vào cung bái kiến Quân thượng nữa, cảm giác bản thân mình cũng rất ra gì và này nọ đấy chứ.
Thực ra chuyện hôn sự không phải là không thể chối từ, chỉ có điều Quân thượng ban thưởng cho ta nhiều quá, ta nhất thời bị tiền tài mê hoặc, mặc dù trở về có chút hối hận nhưng hễ nhìn thấy chúng lại cắn răng kiên trì đến cùng.
Mặc dù ta không thích Sở Tịnh Quân nhưng điều này cũng không khiến ta phiền não, bởi vì việc trở thành chính thất của Vương gia cả đời có lẽ cũng chỉ được thử một lần mà thôi:>
Đợi đến khi các nữ tì đã lui hết, ta dỡ khăn đội đầu rồi lấy cuốn truyện giắt ở trong người ra, vừa ăn vừa xem, cho đến khi hỉ nương bước vào.
*Hỉ nương: Người săn sóc tân nương trong lễ cưới ngày xưa*
“Xin người đợi một lát, ta còn hai dòng nữa là xong chương này rồi."
“Vương phi châm nến bằng cách nào vậy ạ?"
Hỉ nương thấy ta lôi hai viên đá đánh lửa ra thì khóe miệng giật giật liên hồi, đi đến gần ta chuẩn bị tịch thu những món đồ trời ơi đất hỡi kia.
“Không được… đợi một lát… đừng mà!"
Tôi bất lực nhìn bà ta tịch thu hết những “vật tư" mà mình đem đến.
Trước khi rời khỏi hỉ nương còn thở dài dặn dò thêm một câu, “Vương gia sắp tới, Vương phi bao giờ mới xem xong đây?"
“Cho ta một phút để chuẩn bị!"
Ta tập trung tinh thần, cố gắng ngấu nghiến hết nội dung của cuốn truyện trong thời gian nhanh nhất có thể.
*
Lúc Sở Tịnh Quân bước vào, trên người chàng toàn là mùi rượu thôi, ta đội khăn trùm đầu lên rồi ngoan ngoãn trở về đúng vị trí, nhưng đợi mãi mà không thấy chàng có động tĩnh gì thêm.
Thầm nghĩ, cứ kéo dài mãi như thế này cũng không phải là chuyện tốt, ta liền tốt bụng nhắc nhở chàng một câu, “Có lẽ việc cưới chính thê này cả đời chàng chỉ được làm một lần thôi, tốt xấu gì cũng nên làm hết các bước đi chứ, nếu không sau này già rồi sẽ hối hận đó."
Sở Tịnh Quân vẫn không nói gì, nhưng lần này ta nghe thấy tiếng bước chân của chàng rồi, không bao lâu sau khăn trên đầu được mở ra, hai chúng ta cuối cùng cũng nhìn thấy nhau rồi.
Khác xa so với tưởng tượng của ta, Sở Tịnh Quân mặc dù tỏa ra mùi rượu khá nồng nhưng biểu tình vẫn vô cùng bình tĩnh, đôi mắt trong trẻo tinh anh, còn có cả nụ cười vừa lịch sự vừa dịu dàng nữa chứ.
Duyệt!
Ăn bánh bình an, uống rượu giao bôi xong, ta giúp chàng thay y phục để đi tắm rồi vui vẻ tháo mũ phượng nặng trịch ở trên đầu, lau đi lớp trang điểm từ sáng tới giờ, sau đó sảng khoái ôm chăn đến chiếc giường nhỏ, vừa ăn hạt dưa vừa đọc truyện tiếp.
“Nàng làm gì thế?"
Sở Tịnh Quân ngơ ngác hỏi, ta chợt nghĩ, chắc là nến trong phòng sáng quá đây mà.
“Sáng quá phải không?"
“Một chút."
Với nguyên tắc sống, “giúp người là tạo phúc", ta chủ động tắt đi gần hết những cây nến trong phòng, sau đó lại nhấc thêm một chiếc bình phong để che chắn ở bên ngoài giường nhỏ, hạt dưa cũng đổi thành bánh hoa sen.
“Ổn rồi! Chàng có thể an tâm ngủ rồi, ta sẽ thận trọng hơn."
“Đa tạ."
Lúc này Sở Tịnh Quân mới nằm xuống, còn ta bắt đầu chuyên tâm vào việc ăn bánh đọc truyện, tác giả này viết tốt quá, lúc nào phải mua thêm mấy cuốn truyện của bà ấy mới được.
*
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, bởi vì cảm nhận được có mùi hương khác lạ trong phòng, ta cảnh giác ngồi dậy kiểm tra xung quanh, vừa hay chạm mắt với Sở Tịnh Quân đang ngồi ở phía đối diện kia, hai người im lặng một lúc, cuối cùng chàng mở miệng trước.
“Nàng đọc nguyên một đêm?"
“Không đến mức đó, tối qua ta mệt quá, một lúc sau đã ngủ rồi."
“... Lần sau, cầm thêm cái gối."
Thấy tôi nhăn nhó xoay cổ, Sở Tịnh Quân chu đáo nhắc nhở.
“Dạ."
*
Ở với người thông minh thật là dễ chịu, không phải chuyện gì cũng cần nói ra cũng có thể hiểu được ý đồ của đối phương.
*
Buổi tối ngày hôm sau, Sở Tịnh Quân giúp ta bày biện chăn gối, còn chuẩn bị trà hoa quả và bánh đậu xanh nữa.
Lần này có gối rồi.
Chăn vừa dày vừa êm.
“Đừng xem muộn quá."
Chàng cười hiền dặn dò ta một câu.
Quả nhiên là người tốt.
*
Đáng tiếc.
Chàng không thích ta.
Ta cũng không thích chàng.
Nhưng những điều này cũng không quá quan trọng.
Dù sao Sở Tịnh Quân vừa điển trai vừa ấm áp lại có tiền có quyền.
Gả cho chàng ấy chẳng có điểm nào thiệt thòi cả.
*
Buổi chiều thứ 3, chúng ta phải vào cung để dùng bữa.
Ta lại phải dậy sớm trang điểm, ngáp ngủ không thôi, đến lúc lên xe ngựa thì đánh tạm một giấc, nếu Sở Tịnh Quân không đánh thức chắc ta sẽ ngủ ở trên này đến tối mất.
Lúc xuống xe, ta rất tự nhiên nắm lấy tay chàng.
“Cẩn thận dưới chân."
“Dạ."
Giọng chàng mới dễ nghe làm sao, bàn tay vừa đẹp mà lại vừa cứng cáp, ta nhìn nó một hồi lâu rồi nghiêm túc hỏi, “Hiền Vương điện hạ, người học đàn ư?"
“Ừm."
Đôi mắt đẹp của chàng khẽ cong lên.
“Đợi hôm khác ta đàn cho nàng nghe."
“Nhất ngôn cửu đỉnh!"
*
Từ trên xuống dưới trong nhà ta đều biết ta chấp nhận cuộc hôn nhân này vì bị tiền bạc mê hoặc.
Vì vậy ai nấy đều đối đãi với Sở Tịnh Quân rất khách khí, như thể với một vị khách nào đó chứ không phải cố gia của mình vậy, đến cả cách xưng hô cũng là “Hiền Vương điện hạ".
Ta rất lấy làm hài lòng với biểu hiện của bọn họ.
Nhưng lại rất bất mãn với việc bọn họ nhân lúc cha và Sở Tịnh Quân đánh cờ kéo ta ra hậu viện.
*
Đại ca: Não muội úng nước rồi sao?
Nhị ca: Muội nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Tam tỷ: Chàng ta đối xử với muội như thế nào? Có chọc tức muội không? Sau này muội tính như thế nào?
Ngũ muội: Muội vừa mua mấy cuốn truyện mới, tỷ có muốn xem không?
Ta: Muốn!
Chỉ có ngũ muội hiểu ta, tỷ tỷ yêu muội nhất~
*
Nếu như ban đầu ta từ chối, Quân thượng sẽ gả tam tỷ đi.
Nghĩ kỹ thì, nếu làm như vậy thật, tiểu tử nhà họ Lưu kia phải làm sao, ngộ nhỡ tam tỷ nghĩ không thông thì phải làm sao?
Hơn nữa tam tỷ lại rất thương ta, nên ta đã đồng ý chuyện hôn sự này.
Dù sao ta cũng không có tình yêu đôi lứa lại cũng không có thanh mai trúc mã.
Còn ngũ muội, còn nhỏ quá, để cho muội ấy tận hưởng cuộc sống độc thân vui vẻ thêm chút nữa.
Có điều những chuyện này ta đều không nói cho bọn họ biết, cứ xem như là ta đã bị tiền tài mê hoặc cũng chẳng sao cả, mặc dù ta không thích bị mắng cho lắm…
*
Bữa gia tiệc buổi chiều ở trong cung diễn ra thuận lợi hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.
Quân thượng mặc dù làm việc không được hợp lý cho lắm, nhưng lại rất phóng khoáng, Hoàng hậu thì ấm áp dịu dàng, tóm lại, chẳng có ai làm khó ta cả, ta còn được tặng rất nhiều quà nữa.
Hơn nữa đồ ăn trong cung rất ngon, ta rất thích, trước lúc đi Hoàng hậu còn dặn nhà bếp chuẩn bị cho ta một hộp đồ ăn đầy ú nu đem về.
*
Ta quyết định sẽ báo đáp Hoàng hậu, sẽ tác hợp cho Sở Tịnh Quân và bạch nguyệt quang của chàng ấy/
*
Mặc dù chính phi là ta, nhưng còn trắc phi nữa mà, làm trắc phi của Hiền Vương thì có gì mất mặt cơ chứ.
Đợi qua mấy năm, khi mọi việc đi vào quỹ đạo, ta sẽ khăn gói ra đi, trả lại danh hiệu này cho nàng ấy, chỉ có điều hôn lễ của chính phi thì không thể trả lại được rồi.
Nhưng cái này không thể trách ta được.
*
Tô Cẩm Sắc! Cố lên!
Tác giả :
Zhihu