Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư
Chương 150: Hoả Vân Châu tới tay
Edit & Dịch: Emily Ton.
Đối Hoàng Nguyệt Ly mà nói, đây ngược lại là gãi đúng chỗ ngứa.
Bởi vì địa phương có nhiều cơ quan, thủ vệ sẽ trở nên rất ít, mà cơ quan thì lại không ngăn được bước chân nàng!
Cửa tầng năm Tàng Bảo Các, một thống lĩnh Linh Huyền Cảnh tự mình mang theo một đội thị vệ tuần tra, mỗi một tên thị vệ, đều có tu vi Ngự Huyền Cảnh tầng thứ 7 trở lên!
Thực lực như vậy, ngay cả khi Hoàng Nguyệt Ly phải đối phó với một tên đều tương đương khó khăn.
Nhưng nàng cũng không sốt ruột, kiên nhẫn ẩn nấp ở trong góc, chờ đợi thời cơ.
Nháy mắt khi thống lĩnh xoay người một cái, nàng tùy tay vứt ra một hòn đá nhỏ, nặng nề đập vào trên mặt đất trước cửa Tàng Bảo Các.
"Ai? Ai ở nơi đó?"
Thống lĩnh nghe thấy âm thanh, vội vàng xoay người, mang theo một đội người đi về phía cánh cửa.
Tuy nhiên, không đợi bọn họ tới gần, bỗng nhiên một loạt tiếng kim loại ma sát với nhau vang lên chói tai.
Ngay sau đó, cơ quan hai bên sườn đại môn Tàng Bảo Các bỗng nhiên chuyển động lên, một loạt tiếp một loạt mũi tên bắn tới phía bọn họ.
Cơ quan Tàng Bảo Các phi thường cao cấp, ngay cả cao thủ tứ trọng Đan Huyền Cảnh, đều rất khó chạy thoát những mũi tên sắc bén giáp công.
Tất cả những thủ vệ nơi này đều bị bắn ngã tại hiện trường, phủ phục nằm trên mặt đất, sinh tử không biết.
Hoàng Nguyệt Ly tránh ở một góc chết, không bị một chút thương thế nào.
Chờ tất cả mọi người đã ngã xuống, nàng mới không nhanh không chậm đi ra.
"Cơ quan chính là một thanh kiếm hai lưỡi, có thể đả thương người, cũng có thể đả thương mình. Để cho thủ vệ không hiểu biết gì tuần tra khu vực này, bên cạnh những cơ quan hung hiểm, không phải để bọn họ chịu chết hay sao? Hoàng đế Nam Việt Quốc thật sự ngu xuẩn về đến tận nhà!"
Hoàng Nguyệt Ly nhẹ nhàng bước chân, né qua hơn mười cơ quan, thật cẩn thận dỡ bỏ khoá cửa phiền phức.
"Ngươi...... ngươi......"
Tiếng rên rỉ rất nhỏ vang lên ở phía sau nàng.
Hoàng Nguyệt Ly quay đầu lại, lập tức nhìn thấy thống lĩnh thủ vệ bị trúng mấy mũi tên, che ngực lại, vẫn chưa hoàn toàn ngất đi, lúc này đang gắt gao trừng mắt nhìn nàng, một bộ dạng khiếp sợ khiến tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài.
Hắn hiển nhiên không thể nào nghĩ ra, vì sao có người có thể thoải mái tránh thoát tất cả các cơ quan như thế, giống như đang đi tản bộ ở trong viện, đi vào Tàng Bảo Các.
Ánh mắt Hoàng Nguyệt Ly hơi ngưng lại, vận dụng thông thiên đồng thuật.
"Ngươi chỉ đang nằm mơ, tỉnh lại, đều sẽ không nhớ rõ bất cứ điều gì."
Nàng nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt thống lĩnh trở nên mơ hồ lên, không quá một lúc sau, đầu ngã qua một bên, hôn mê bất tỉnh.
Trên tầng năm của Tàng Bảo Các, tổng cộng chỉ có năm phòng, trong mỗi phòng, đều chỉ có một kiện bảo vật.
Hoàng Nguyệt Ly tiến vào gian phòng thứ nhất, phát hiện bảo vật được trưng bày giữa phòng, là một bình dược nho nhỏ, bên trong có ba viên đan dược màu đỏ sậm.
Nàng đổ ra và ngửi ngửi, trên mặt lộ ra tươi cười.
"Huyết Sâm Đan (血参丹), đan dược hạ phẩm cấp 5, có lực kích phát khí huyết trong cơ thể võ giả, trợ giúp võ giả tứ trọng cảnh (giai đoạn 4) tiến tới ngũ trọng cảnh (giai đoạn 5). Là thứ tốt."
Nàng thu hồi đan dược, tiến vào gian phòng thứ hai, đồ vật nơi này khiến nàng tương đối thất vọng.
"Không ngờ là một kiện huyền binh trung phẩm cấp 5, Xích Tiêu Hỏa Hồn Kiếm!"
Huyền khí trung phẩm cấp 5, đặt ở đại quốc như Nam Thiên Vực, cũng có thể coi như là cực phẩm, ở Nam Việt Quốc càng được xem như bảo vật trấn quốc, nhưng đối Hoàng Nguyệt Ly mà nói, thật sự không tính là thứ tốt gì.
Chỉ cần tu vi của nàng có thể đột phá Ngự Huyền Cảnh, loại đồ vật thế này, muốn bao nhiêu thì có thể luyện bấy nhiêu.
Tiến vào gian phòng thứ ba, mắt nàng rốt cuộc sáng lên.
"Hoả Vân Châu! Ta rốt cuộc tìm được rồi!"
Hoàng Nguyệt Ly quen cửa quen nẻo phá hủy cấm chế, nhặt Hỏa Vân Châu lên, nghiêm túc cầm lấy nó.
Nghĩ đến mình ngay lập tức có thể bắt đầu tu luyện, tâm tình của nàng vô cùng sung sướng.
Tuy nhiên, thời điểm khi nàng đang chuẩn bị rời đi, bên ngoài Tàng Bảo Các, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng ầm ĩ.
Đối Hoàng Nguyệt Ly mà nói, đây ngược lại là gãi đúng chỗ ngứa.
Bởi vì địa phương có nhiều cơ quan, thủ vệ sẽ trở nên rất ít, mà cơ quan thì lại không ngăn được bước chân nàng!
Cửa tầng năm Tàng Bảo Các, một thống lĩnh Linh Huyền Cảnh tự mình mang theo một đội thị vệ tuần tra, mỗi một tên thị vệ, đều có tu vi Ngự Huyền Cảnh tầng thứ 7 trở lên!
Thực lực như vậy, ngay cả khi Hoàng Nguyệt Ly phải đối phó với một tên đều tương đương khó khăn.
Nhưng nàng cũng không sốt ruột, kiên nhẫn ẩn nấp ở trong góc, chờ đợi thời cơ.
Nháy mắt khi thống lĩnh xoay người một cái, nàng tùy tay vứt ra một hòn đá nhỏ, nặng nề đập vào trên mặt đất trước cửa Tàng Bảo Các.
"Ai? Ai ở nơi đó?"
Thống lĩnh nghe thấy âm thanh, vội vàng xoay người, mang theo một đội người đi về phía cánh cửa.
Tuy nhiên, không đợi bọn họ tới gần, bỗng nhiên một loạt tiếng kim loại ma sát với nhau vang lên chói tai.
Ngay sau đó, cơ quan hai bên sườn đại môn Tàng Bảo Các bỗng nhiên chuyển động lên, một loạt tiếp một loạt mũi tên bắn tới phía bọn họ.
Cơ quan Tàng Bảo Các phi thường cao cấp, ngay cả cao thủ tứ trọng Đan Huyền Cảnh, đều rất khó chạy thoát những mũi tên sắc bén giáp công.
Tất cả những thủ vệ nơi này đều bị bắn ngã tại hiện trường, phủ phục nằm trên mặt đất, sinh tử không biết.
Hoàng Nguyệt Ly tránh ở một góc chết, không bị một chút thương thế nào.
Chờ tất cả mọi người đã ngã xuống, nàng mới không nhanh không chậm đi ra.
"Cơ quan chính là một thanh kiếm hai lưỡi, có thể đả thương người, cũng có thể đả thương mình. Để cho thủ vệ không hiểu biết gì tuần tra khu vực này, bên cạnh những cơ quan hung hiểm, không phải để bọn họ chịu chết hay sao? Hoàng đế Nam Việt Quốc thật sự ngu xuẩn về đến tận nhà!"
Hoàng Nguyệt Ly nhẹ nhàng bước chân, né qua hơn mười cơ quan, thật cẩn thận dỡ bỏ khoá cửa phiền phức.
"Ngươi...... ngươi......"
Tiếng rên rỉ rất nhỏ vang lên ở phía sau nàng.
Hoàng Nguyệt Ly quay đầu lại, lập tức nhìn thấy thống lĩnh thủ vệ bị trúng mấy mũi tên, che ngực lại, vẫn chưa hoàn toàn ngất đi, lúc này đang gắt gao trừng mắt nhìn nàng, một bộ dạng khiếp sợ khiến tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài.
Hắn hiển nhiên không thể nào nghĩ ra, vì sao có người có thể thoải mái tránh thoát tất cả các cơ quan như thế, giống như đang đi tản bộ ở trong viện, đi vào Tàng Bảo Các.
Ánh mắt Hoàng Nguyệt Ly hơi ngưng lại, vận dụng thông thiên đồng thuật.
"Ngươi chỉ đang nằm mơ, tỉnh lại, đều sẽ không nhớ rõ bất cứ điều gì."
Nàng nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt thống lĩnh trở nên mơ hồ lên, không quá một lúc sau, đầu ngã qua một bên, hôn mê bất tỉnh.
Trên tầng năm của Tàng Bảo Các, tổng cộng chỉ có năm phòng, trong mỗi phòng, đều chỉ có một kiện bảo vật.
Hoàng Nguyệt Ly tiến vào gian phòng thứ nhất, phát hiện bảo vật được trưng bày giữa phòng, là một bình dược nho nhỏ, bên trong có ba viên đan dược màu đỏ sậm.
Nàng đổ ra và ngửi ngửi, trên mặt lộ ra tươi cười.
"Huyết Sâm Đan (血参丹), đan dược hạ phẩm cấp 5, có lực kích phát khí huyết trong cơ thể võ giả, trợ giúp võ giả tứ trọng cảnh (giai đoạn 4) tiến tới ngũ trọng cảnh (giai đoạn 5). Là thứ tốt."
Nàng thu hồi đan dược, tiến vào gian phòng thứ hai, đồ vật nơi này khiến nàng tương đối thất vọng.
"Không ngờ là một kiện huyền binh trung phẩm cấp 5, Xích Tiêu Hỏa Hồn Kiếm!"
Huyền khí trung phẩm cấp 5, đặt ở đại quốc như Nam Thiên Vực, cũng có thể coi như là cực phẩm, ở Nam Việt Quốc càng được xem như bảo vật trấn quốc, nhưng đối Hoàng Nguyệt Ly mà nói, thật sự không tính là thứ tốt gì.
Chỉ cần tu vi của nàng có thể đột phá Ngự Huyền Cảnh, loại đồ vật thế này, muốn bao nhiêu thì có thể luyện bấy nhiêu.
Tiến vào gian phòng thứ ba, mắt nàng rốt cuộc sáng lên.
"Hoả Vân Châu! Ta rốt cuộc tìm được rồi!"
Hoàng Nguyệt Ly quen cửa quen nẻo phá hủy cấm chế, nhặt Hỏa Vân Châu lên, nghiêm túc cầm lấy nó.
Nghĩ đến mình ngay lập tức có thể bắt đầu tu luyện, tâm tình của nàng vô cùng sung sướng.
Tuy nhiên, thời điểm khi nàng đang chuẩn bị rời đi, bên ngoài Tàng Bảo Các, bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng ầm ĩ.
Tác giả :
Thủy khanh Khanh