Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 96
Trước đây khi vừa mới nhập học, Lâm Thần Phong đã hùng hổ dọa người, khi đó Đường Ân cũng không muốn so đo.
với anh ta. Dù sao có rất nhiều chuyện nếu không can thiệp gì đến anh, anh cũng sẽ không làm gì Lâm Thần Phong.
Chuyện này nhất định không thể cứ bỏ qua như vậy được, chắc chắn phải nghĩ cách làm cho Đường Ân phải trả giá thật đất.
Lúc này Đường Ân đã ngủ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Ân Nhất gửi tin tức về, báo hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Đường Ân cúp điện thoại, dựa vào đầu giường, mặt lạnh ngắt.
Vương Ngạn Siêu! Đường Ân cũng không ngờ mình lại thua trong tay Vương Ngạn Siêu, bây giờ suy nghĩ lại chuyện tối hôm qua, hẳn là có liên quan đến Vương Ngạn Siêu, cho nên Kỷ Du Du mới bỏ đi? Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, anh khế thở dài một tiếng, xoay người xuống giường.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng leng keng, hình như là có người bấm chuông cửa.
Đường Ân vội vàng đi xuống tầng, nhìn thấy bên ngoài có một cô gái xinh đẹp tóc ngắn đang đứng, dáng người đẹp đến mức độ gần như bùng nổ.
Viên Chi Am? Đường Ân mở cửa, nhìn Viên Chi Am đứng bên ngoài, hơi chần chừ: “Cô đây lồi ng “Anh Đường, tôi là Viên Chi Am của trung tâm bán đấu giá Gia Phúc, tôi hy vọng có thể nói chuyện với anh một lát!" Viên Chi Am mỉm cười quyến rũ, nhìn thấy ánh mắt Đường Ân đang đánh giá khắp người cô ta, trong lòng lập tức vui mừng, cố tình ưỡn ngực lên: “Anh Đường, tôi có thể vào ngồi một lát không?" “Không được!" Đường Ân mỉm cười, đóng cửa lại.
Viên Chi Am sửng sốt, ngơ ngác đứng ngây ra. Cô ta có thể cảm nhận được Đường Ân cảm thấy hứng thú với thân thể cô ta, nhưng không ngờ sẽ bị từ chối thẳng thắn như vậy.
Viên Chi Am vẫn luôn rất kiêu ngạo về thân hình của mình, lại không ngờ rằng lại bị người ta nhốt ngoài cửa.
Đường Ân bĩu môi xoay người đang định đi lên tầng, điện thoại trong tay đã đổ chuông, là Đinh Huyên gọi đến: “Đường Ấn, cậu mau xem nhóm lớp đi…"
Bùi Hạc từ trong quán bar đi ra, đứng bên cạnh Đường Ân, thấp giọng nói: “Nhạc Thụy khai báo, sau lưng anh ta quả thật có người, từ năm ngoái vẫn luôn chống lưng cho anh ta! Anh ta có thể đứng vững chân ở đây, cũng vì có người rót tiền cho anh ta, để anh ta chống đỡ quán bar này ở đây!" “Đã nghe ngóng được là ai chưa?" Gương mặt Đường Ân lạnh lùng.
“Nghe ngóng được rồi! Họ Đường, là nữ!" Bùi Hạc nói một câu, ngẩng đầu nhìn Đường Ân chằm chằm.
Đường Ân híp mắt lại, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh: “Xem ra mấy chị em họ kia của tôi cũng bắt đầu không cam lòng tỏ ra yếu thế rồi! Năm ngoái tôi vừa mới đến thành phố Giang học đại học, mà đã bắt đầu có người chôn mìn bên cạnh tôi rồi…" “Hản là như vậy! lạc gật đầu: “Lần này cô Kỷ bị bắt đến đây, hẳn chỉ là trùng hợp, cũng không có suy nghĩ muốn cố tình hãm hại sau lưng cậu, nếu không sẽ tiến hành bí mật hơn, sẽ không để cho cậu tra xét được đến bọn họ đâu…" Đường Ân gật đầu, không nói gì, cống Kỷ Du Du xoay người đi về nhà.
Chuyện của Kỷ Du Du, nói trắng ra là trùng hợp, chẳng qua không ngờ được sau lưng lại thu được một con cá lớn như vậy.
Họ Đường, là nữ! Đường Ân dùng bàn chân cũng có thể đoán ra được, người phụ nữ sau lưng kia, tất nhiên là người của nhà họ Đường. Huống chỉ rót tiền vào Thiên Tứ Viên, quán bar của Nhạc Thụy, e rằng đều có liên quan đến người kia.
Đường Ân còn chưa nắm chắc được rốt cuộc người kia là ai, nhưng mà anh hiểu rõ đối phương chắc chắn ngáng chân anh rất nhiều.
Bùi Hạc nhìn Đường Ân rời đi, có chút do dự muốn đuổi theo, cuối cùng lại thở dài, vẫn không nhúc nhích.
Đường Ân cõng Kỷ Du Du đi dưới ánh đèn đường, bóng dáng hai người trông có phần hiu quạnh.
Đi qua đại học thành phố Giang, Kỷ Du Du sau lưng hơi cử động, miệng rầm rì hai chữ: “Đường Ân…" *Tôi đây…" Đường Ân đáp lại một tiếng, sau đó bật cười.
Kỷ Du Du không có động tĩnh gì nữa, giống như đã ngủ say trên vai anh rồi.
Đường Ân lại có thể cảm giác được bả vai mình ẩm ướt, dường như nơi mềm mại nhất trong lòng vừa bị chạm vào.
Kỷ Du Du năm trên lưng Đường Ân, lặng lẽ khóc, giống như cuối cùng cũng bắt được một cọng cỏ cứu mạng. Trong mấy năm cuộc đời cô chưa từng có lần nào khiến cô yên tâm như vậy, cũng không khiến cho cô thoải mái như vậy: Đường Ân không biết suy nghĩ của cô, trong lòng đang nghĩ đi như thế này có nên đòi Kỷ Du Du chút tiền hay không, dù sao cõng cô suốt một đoạn đường, thân thể Đường Ân cũng có chút không chịu đựng nổi.
Sau khi về đến nhà, Đường Ân đưa Kỷ Du Du về phòng, nhìn hai mắt cô khép.
hờ, lắc đầu bật cười ra khỏi phòng.
Kỷ Du Du vẫn là Kỷ Du Du kia, nhưng mà lúc này, Đường Ân đã không còn là Đường Ân của ngày thường nữa.
Sau khi về phòng, lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm một dãy số bí mật.
“Điều tra một chút, hướng đi của thành viên nhà họ Đường gần đây…" “Được!" Phía bên kia đáp lại một tiếng.
Đường Ẩn cúp điện thoại, nằm trên giường, trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Nếu đối phương đã ra tay, Đường Ân cũng không có ý định thể hiện sự lương thiện của bản thân, ở nơi gia đình lớn tài sản nhiều như nhà họ Đường, nếu chỉ hơi lương thiện một chút thôi, sẽ phải đổi thấy một kết quả rất có thể là mất mạng.
‘Thảo nào đến đây ăn cơm, hóa ra là để ý nhân viên phục vụ của quán à? Người đàn ông này thật sự khiến người ta coi thường! Trong buổi đấu giá ôm một người, sáng hôm nay trong biệt thự có một người, buổi tối chạy đến quán cơm nhỏ này lại có một người nữa! Vô liêm sỉ! Đồ cặn bãt Viên Chi Am thầm cười lạnh, cũng ra quyết định, chỉ cần xảy ra chuyện gì đó với Đường Ân, sau đó vắt kiệt giá trị lợi dụng của anh, cuối cùng nhất định phải đá văng. Người như vậy chỉ có thể lợi dụng, không thể giữ lại bên cạnh được.
Suy nghĩ trong lòng Viên Chi Am đương nhiên không để cho người ta biết được.
Tuy nhìn vẻ ngoài không gợn sóng chút nào, có điều bước vào quán cơm nhỏ vẫn nhíu mày, cô ta cảm thấy nơi này khiến người sang trọng như cô ta có chút không thể chịu đựng nổi.
Đường Ân đã ngồi xuống, nhìn thấy nụ cười cứng ngắc của Ngô Mẫn, cũng không để ý cho lắm.
“Đường Ân?"Lâm Thành từ phòng bếp chạy ra, sau khi nhìn thấy Đường Ân, trên mặt lập tức hiện lên vẻ biết ơn: “Muốn ăn chút gì không, chú Lâm mời cháu, cửa lớn nhà chúng ta vẫn luôn chào đón cháu!" “Đúng, vẫn luôn chào đón cháu!" Ngô Mẫn cũng cười cứng ngắc.
Đường Ân nở nụ cười: “Không cần mời, có người mời cháu rồi, chỉ là cháu ăn cơm ở đây quen rồi thôi!" “Đúng vậy, ăn ở nhà mình chắc chắn vẫn quen hơn!" Lâm Thành cười chất phác.
“Sở Sở, còn không mau cầm thực đơn ra đây?" Ngô Mẫn cười, quay sang nháy mắt với Lâm Sở Sở.
Lâm Sở Sở giật mình, hoảng hốt vội vàng cầm thực đơn đặt trước mặt Đường Ân. Lần này cô ta thật sự biết điều hơn rất nhiều, cũng đã mất đi bộ dạng kiêu ngạo trước đây, cứ cúi thấp đầu mãi, không dám liếc nhìn Đường Ân một cái.
Có thể thật sự giống như Đường Ân nói, Lâm Sở Sở từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu khổ bao giờ, thật sự cho cô ta chịu khổ mấy ngày, có lẽ cũng ngoan ngoãn hơn một chút.
“Thực đơn thì không cần đâu, cháu đã nhớ hết tên món ăn rồi!" Đường Ân cười: “Làm mấy món đặc biệt đi, dù sao cũng là bạn mời ăn cơm mà…" “Được! Được! Cháu đợi một lát, bảo đảm làm cháu hài lòng!" Lâm Thành gật đầu, chui vào phòng bếp.
Đường Ân nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng có chút ấm áp.
Lâm Sở Sở và Ngô Mẫn không có bất kỳ tình-cảm gì với anh, nhưng Đường Ân vẫn cảm thấy Lâm Thành này rất tốt.
Trước bàn, Viên Chi Am mở miệng, có phần mềm mại nói: “Anh Đường, tôi đến đây chủ yếu là muốn nói lời xin lỗi với anh, vì liên quan đến buổi đấu giá lần này, chúng tôi có chút hiểu lầm với anh, vẫn xin anh thứ lỗi cho!" “Ồ?" Đường Ân bật cười một tiếng, nhìn vẻ quyến rũ trên mặt Viên Chỉ Am, thật sự cũng hơi động lòng.
Viên Chi Am dịu dàng cười, vội vàng nói: “Anh cũng biết vật đấu giá cuối cùng kia, chính là cơ hội của ông cụ Thẩm, chúng tôi cũng đã liên lạc với ông cụ Thẩm rồi, cơ hội lần này sẽ giữ lại cho anh, anh có thể tùy ý đưa ra một cái giá là được rồi!" “Cô Viên, có phải cô hiểu lầm chuyện gì không?" Một tay Đường Ân gõ lên mặt bàn, nở nụ cười nhìn cô ta: ‘Ban đầu tôi đã nói rồi, tôi không muốn mua…" “Anh Đường, anh giúp một tay đi mà, nếu không lần này tôi gặp xui xẻo rồi…" Vẻ mặt Viên Chi Am ấm ức, nũng nịu nói với Đường Ân: “Anh giúp tôi lần này, tôi sẽ không quên anh đâu!" Đường Ân nghiêng đầu: “Giúp thế nào? Con người tôi không thích giúp đỡ người khác!" Viên Chi Am hơi đỏ mặt: “Cái đó… Cái toa.
với anh ta. Dù sao có rất nhiều chuyện nếu không can thiệp gì đến anh, anh cũng sẽ không làm gì Lâm Thần Phong.
Chuyện này nhất định không thể cứ bỏ qua như vậy được, chắc chắn phải nghĩ cách làm cho Đường Ân phải trả giá thật đất.
Lúc này Đường Ân đã ngủ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Ân Nhất gửi tin tức về, báo hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Đường Ân cúp điện thoại, dựa vào đầu giường, mặt lạnh ngắt.
Vương Ngạn Siêu! Đường Ân cũng không ngờ mình lại thua trong tay Vương Ngạn Siêu, bây giờ suy nghĩ lại chuyện tối hôm qua, hẳn là có liên quan đến Vương Ngạn Siêu, cho nên Kỷ Du Du mới bỏ đi? Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, anh khế thở dài một tiếng, xoay người xuống giường.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng leng keng, hình như là có người bấm chuông cửa.
Đường Ân vội vàng đi xuống tầng, nhìn thấy bên ngoài có một cô gái xinh đẹp tóc ngắn đang đứng, dáng người đẹp đến mức độ gần như bùng nổ.
Viên Chi Am? Đường Ân mở cửa, nhìn Viên Chi Am đứng bên ngoài, hơi chần chừ: “Cô đây lồi ng “Anh Đường, tôi là Viên Chi Am của trung tâm bán đấu giá Gia Phúc, tôi hy vọng có thể nói chuyện với anh một lát!" Viên Chi Am mỉm cười quyến rũ, nhìn thấy ánh mắt Đường Ân đang đánh giá khắp người cô ta, trong lòng lập tức vui mừng, cố tình ưỡn ngực lên: “Anh Đường, tôi có thể vào ngồi một lát không?" “Không được!" Đường Ân mỉm cười, đóng cửa lại.
Viên Chi Am sửng sốt, ngơ ngác đứng ngây ra. Cô ta có thể cảm nhận được Đường Ân cảm thấy hứng thú với thân thể cô ta, nhưng không ngờ sẽ bị từ chối thẳng thắn như vậy.
Viên Chi Am vẫn luôn rất kiêu ngạo về thân hình của mình, lại không ngờ rằng lại bị người ta nhốt ngoài cửa.
Đường Ân bĩu môi xoay người đang định đi lên tầng, điện thoại trong tay đã đổ chuông, là Đinh Huyên gọi đến: “Đường Ấn, cậu mau xem nhóm lớp đi…"
Bùi Hạc từ trong quán bar đi ra, đứng bên cạnh Đường Ân, thấp giọng nói: “Nhạc Thụy khai báo, sau lưng anh ta quả thật có người, từ năm ngoái vẫn luôn chống lưng cho anh ta! Anh ta có thể đứng vững chân ở đây, cũng vì có người rót tiền cho anh ta, để anh ta chống đỡ quán bar này ở đây!" “Đã nghe ngóng được là ai chưa?" Gương mặt Đường Ân lạnh lùng.
“Nghe ngóng được rồi! Họ Đường, là nữ!" Bùi Hạc nói một câu, ngẩng đầu nhìn Đường Ân chằm chằm.
Đường Ân híp mắt lại, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh: “Xem ra mấy chị em họ kia của tôi cũng bắt đầu không cam lòng tỏ ra yếu thế rồi! Năm ngoái tôi vừa mới đến thành phố Giang học đại học, mà đã bắt đầu có người chôn mìn bên cạnh tôi rồi…" “Hản là như vậy! lạc gật đầu: “Lần này cô Kỷ bị bắt đến đây, hẳn chỉ là trùng hợp, cũng không có suy nghĩ muốn cố tình hãm hại sau lưng cậu, nếu không sẽ tiến hành bí mật hơn, sẽ không để cho cậu tra xét được đến bọn họ đâu…" Đường Ân gật đầu, không nói gì, cống Kỷ Du Du xoay người đi về nhà.
Chuyện của Kỷ Du Du, nói trắng ra là trùng hợp, chẳng qua không ngờ được sau lưng lại thu được một con cá lớn như vậy.
Họ Đường, là nữ! Đường Ân dùng bàn chân cũng có thể đoán ra được, người phụ nữ sau lưng kia, tất nhiên là người của nhà họ Đường. Huống chỉ rót tiền vào Thiên Tứ Viên, quán bar của Nhạc Thụy, e rằng đều có liên quan đến người kia.
Đường Ân còn chưa nắm chắc được rốt cuộc người kia là ai, nhưng mà anh hiểu rõ đối phương chắc chắn ngáng chân anh rất nhiều.
Bùi Hạc nhìn Đường Ân rời đi, có chút do dự muốn đuổi theo, cuối cùng lại thở dài, vẫn không nhúc nhích.
Đường Ân cõng Kỷ Du Du đi dưới ánh đèn đường, bóng dáng hai người trông có phần hiu quạnh.
Đi qua đại học thành phố Giang, Kỷ Du Du sau lưng hơi cử động, miệng rầm rì hai chữ: “Đường Ân…" *Tôi đây…" Đường Ân đáp lại một tiếng, sau đó bật cười.
Kỷ Du Du không có động tĩnh gì nữa, giống như đã ngủ say trên vai anh rồi.
Đường Ân lại có thể cảm giác được bả vai mình ẩm ướt, dường như nơi mềm mại nhất trong lòng vừa bị chạm vào.
Kỷ Du Du năm trên lưng Đường Ân, lặng lẽ khóc, giống như cuối cùng cũng bắt được một cọng cỏ cứu mạng. Trong mấy năm cuộc đời cô chưa từng có lần nào khiến cô yên tâm như vậy, cũng không khiến cho cô thoải mái như vậy: Đường Ân không biết suy nghĩ của cô, trong lòng đang nghĩ đi như thế này có nên đòi Kỷ Du Du chút tiền hay không, dù sao cõng cô suốt một đoạn đường, thân thể Đường Ân cũng có chút không chịu đựng nổi.
Sau khi về đến nhà, Đường Ân đưa Kỷ Du Du về phòng, nhìn hai mắt cô khép.
hờ, lắc đầu bật cười ra khỏi phòng.
Kỷ Du Du vẫn là Kỷ Du Du kia, nhưng mà lúc này, Đường Ân đã không còn là Đường Ân của ngày thường nữa.
Sau khi về phòng, lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm một dãy số bí mật.
“Điều tra một chút, hướng đi của thành viên nhà họ Đường gần đây…" “Được!" Phía bên kia đáp lại một tiếng.
Đường Ẩn cúp điện thoại, nằm trên giường, trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Nếu đối phương đã ra tay, Đường Ân cũng không có ý định thể hiện sự lương thiện của bản thân, ở nơi gia đình lớn tài sản nhiều như nhà họ Đường, nếu chỉ hơi lương thiện một chút thôi, sẽ phải đổi thấy một kết quả rất có thể là mất mạng.
‘Thảo nào đến đây ăn cơm, hóa ra là để ý nhân viên phục vụ của quán à? Người đàn ông này thật sự khiến người ta coi thường! Trong buổi đấu giá ôm một người, sáng hôm nay trong biệt thự có một người, buổi tối chạy đến quán cơm nhỏ này lại có một người nữa! Vô liêm sỉ! Đồ cặn bãt Viên Chi Am thầm cười lạnh, cũng ra quyết định, chỉ cần xảy ra chuyện gì đó với Đường Ân, sau đó vắt kiệt giá trị lợi dụng của anh, cuối cùng nhất định phải đá văng. Người như vậy chỉ có thể lợi dụng, không thể giữ lại bên cạnh được.
Suy nghĩ trong lòng Viên Chi Am đương nhiên không để cho người ta biết được.
Tuy nhìn vẻ ngoài không gợn sóng chút nào, có điều bước vào quán cơm nhỏ vẫn nhíu mày, cô ta cảm thấy nơi này khiến người sang trọng như cô ta có chút không thể chịu đựng nổi.
Đường Ân đã ngồi xuống, nhìn thấy nụ cười cứng ngắc của Ngô Mẫn, cũng không để ý cho lắm.
“Đường Ân?"Lâm Thành từ phòng bếp chạy ra, sau khi nhìn thấy Đường Ân, trên mặt lập tức hiện lên vẻ biết ơn: “Muốn ăn chút gì không, chú Lâm mời cháu, cửa lớn nhà chúng ta vẫn luôn chào đón cháu!" “Đúng, vẫn luôn chào đón cháu!" Ngô Mẫn cũng cười cứng ngắc.
Đường Ân nở nụ cười: “Không cần mời, có người mời cháu rồi, chỉ là cháu ăn cơm ở đây quen rồi thôi!" “Đúng vậy, ăn ở nhà mình chắc chắn vẫn quen hơn!" Lâm Thành cười chất phác.
“Sở Sở, còn không mau cầm thực đơn ra đây?" Ngô Mẫn cười, quay sang nháy mắt với Lâm Sở Sở.
Lâm Sở Sở giật mình, hoảng hốt vội vàng cầm thực đơn đặt trước mặt Đường Ân. Lần này cô ta thật sự biết điều hơn rất nhiều, cũng đã mất đi bộ dạng kiêu ngạo trước đây, cứ cúi thấp đầu mãi, không dám liếc nhìn Đường Ân một cái.
Có thể thật sự giống như Đường Ân nói, Lâm Sở Sở từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu khổ bao giờ, thật sự cho cô ta chịu khổ mấy ngày, có lẽ cũng ngoan ngoãn hơn một chút.
“Thực đơn thì không cần đâu, cháu đã nhớ hết tên món ăn rồi!" Đường Ân cười: “Làm mấy món đặc biệt đi, dù sao cũng là bạn mời ăn cơm mà…" “Được! Được! Cháu đợi một lát, bảo đảm làm cháu hài lòng!" Lâm Thành gật đầu, chui vào phòng bếp.
Đường Ân nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng có chút ấm áp.
Lâm Sở Sở và Ngô Mẫn không có bất kỳ tình-cảm gì với anh, nhưng Đường Ân vẫn cảm thấy Lâm Thành này rất tốt.
Trước bàn, Viên Chi Am mở miệng, có phần mềm mại nói: “Anh Đường, tôi đến đây chủ yếu là muốn nói lời xin lỗi với anh, vì liên quan đến buổi đấu giá lần này, chúng tôi có chút hiểu lầm với anh, vẫn xin anh thứ lỗi cho!" “Ồ?" Đường Ân bật cười một tiếng, nhìn vẻ quyến rũ trên mặt Viên Chỉ Am, thật sự cũng hơi động lòng.
Viên Chi Am dịu dàng cười, vội vàng nói: “Anh cũng biết vật đấu giá cuối cùng kia, chính là cơ hội của ông cụ Thẩm, chúng tôi cũng đã liên lạc với ông cụ Thẩm rồi, cơ hội lần này sẽ giữ lại cho anh, anh có thể tùy ý đưa ra một cái giá là được rồi!" “Cô Viên, có phải cô hiểu lầm chuyện gì không?" Một tay Đường Ân gõ lên mặt bàn, nở nụ cười nhìn cô ta: ‘Ban đầu tôi đã nói rồi, tôi không muốn mua…" “Anh Đường, anh giúp một tay đi mà, nếu không lần này tôi gặp xui xẻo rồi…" Vẻ mặt Viên Chi Am ấm ức, nũng nịu nói với Đường Ân: “Anh giúp tôi lần này, tôi sẽ không quên anh đâu!" Đường Ân nghiêng đầu: “Giúp thế nào? Con người tôi không thích giúp đỡ người khác!" Viên Chi Am hơi đỏ mặt: “Cái đó… Cái toa.
Tác giả :
Cửu Kinh