Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 59
Đường Ân nhìn Vương Nhuy, vẻ mặt lạnh lùng, u ám nói: “Lần này tôi cũng muốn xem cô chết thế nào!" Vương Nhuy vốn tràn đầy khí thế, nhìn thấy vẻ mặt của Đường Ân lại thầm rùng mình một cái! Cô ta chưa từng có cảm giác này bao giờ, như bị một con mãnh thú nhìn thẳng vào vậy, khiến cô ta sợ đến muốn run rẩy.
“Ba, là cậu ta…" Vương Nhuy khóc lóc quay đầu, giấu cảm xúc lo lắng kia vào sâu trong đáy lòng, chỉ vào Đường Ân: “Cậu ta không phân biệt phải trái, đánh con, mặt của con hu hu.." “Ai dám đánh con gái tôi, hôm nay tôi sẽ phế người đó!" Vương Thanh Sơn thấy Vương Nhuy uất ức khóc lóc thì giận tím mặt xông lên.
“Anh Vương, là sinh viên đại nghịch bất đạo này, cậu ta không chỉ đánh con gái anh, ngay cả giáo viên cũng đánh luôn, người điên cuồng như thế không xứng ở lại trường học!" Dương Cầm hùng hổ chỉ vào anh.
Vương Thanh Sơn bước nhanh tới, giơ tay muốn tát anh một cái.
Bàn tay của ông ta còn chưa đánh xuống đã bị dì Vân bắt lấy, Đường Ân lợi dụng sơ hở giơ tay lên muốn đánh Vương Thanh Sơn; Cổ tay Đường Ân còn chưa kịp hạ xuống thì Vương Nhuy đã nhào tới.
Anh vội hất Vương Nhuy ra, lại giơ tay lên.
Vương Thanh Sơn lập tức ngơ ngác, không thể ngăn lại lửa giận trong lòng được nữa: “Thằng ranh con, mày còn dám đánh trả hả! Hôm nay tao sẽ giết chết mày! Người đâu, đè thăng nhóc súc sinh này lại cho tôi, hôm nay tôi sẽ phế bỏ hai chân của nó…" Bốn năm người bước xuống từ trên xe, ào ào đi về phía Đường Ân.
Anh cười lạnh: “Dì Vân, phế chân ông ta 0H 7 Dì Vân nhướng mày, đạp một phát lên bụng Vương Thanh Sơn đá bay ông ta ra ngoài, sau đó đưa hai tay về phía trước bắt lấy cổ tay hai người, đầu gối nâng lên.
Rắc một tiếng, âm thanh xương ngực vỡ vụn vang lên.
Chỉ trong nháy mắt, dì Vân đã phế bỏ một người trong bốn năm người đi xuống từ trên xe.
Ba người còn lại lập tức thay đổi sắc mặt, một tên trong đó vung tay lên muốn đánh dì Vân.
Dì Vân hơi lùi, eo cong về sau tránh thoát cây gậy bóng chày, sau đó đấm một cú vào tên dẫn đầu.
Cú đấm này cực kỳ nhanh, trực tiếp đánh gãy hai cái răng của hắn ta.
Vương Thanh Sơn bên cạnh thay đổi sắc mặt, cao giọng rống to: “Người đâu, thăng nhóc này muốn lật trời rồi, nó còn dám đánh trả? Còn không mau phế nó đi cho tôi! Vương Thanh Sơn tôi ở thành phố Giang muốn đánh ai là nể mặt người đó, nó lại còn dám đánh trả? Giết chết nó…" “Dừng tay!" Trần Diệu Tổ tiến lên một bước.
“Ông già, hôm nay ông còn muốn sống yên hả?" Dương Cầm nhào tới chỗ ông ta.
Trần Diệu Tổ bị bà ta ngăn lại, thầm thấy giận dữ: “Cảnh sát sắp đến rồi mà các người còn dám lộn xộn? Ở đây là trường học, các người còn hành hung trong trường, còn có giáo dục không hả?" “Đừng nghe ông ta, lợi dụng lúc cảnh sát chưa đến phế đi thằng nhóc súc sinh này cho tôi, để tôi xem ai dám ngăn lại…" Vương Thanh Sơn rống giận.
Đường Ân nâng mắt lên, thấy dì Vân còn đang vướng víu mấy người còn lại bèn đi đến-chỗ ông ta. Bây giờ anh cảm thấy cực kỳ căm phẫn, Vương Nhuy còn ba lần bảy lượt khiêu khích đã khiến anh không thể nhịn được nữa rồi. Vương Thanh Sơn này vừa xuất hiện đã ra tay càng khiến anh quyết tâm muốn lấy gậy ông đập lưng ông hơn.
“Thăng súc sinh, hôm nay mày phải chết!" Vương Thanh Sơn giận dữ.
“Dừng tay, cảnh sát đây!" Lúc này, cuối cùng cảnh sát đã đến.
Đường Ân quay đầu liếc nhìn, thầm thấy đáng tiếc, nếu cảnh sát đã đến thì anh cũng không thể ra tay nữa.
“Đi chết đi…" Vương Thanh Sơn thấy Đường Ân dừng lại thì nhanh chóng xông về phía anh, trong tay còn cầm một con dao.
“Đường Ân… Sắc mặt dì Vân lập tức thay đổi, muốn ngắn cản cũng không kịp nữa rồi.
Đường Ân híp mắt, một tay nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Vương Thanh Sơn muốn đẩy cổ tay ông ta ra, nhưng động tác của ông ta quá nhanh, con dao đã cắt qua cánh tay của anh rồi.
Máu tươi nháy mắt bắn ra nhuộm đỏ cánh tay của Đường Ân, khiến tay phải của anh mất hết sức lực.
“Đường Ân…" Dì Vân tái mặt, đáy mắt loé lên sát khí.
Chết tiệt! Cảnh này khiến rất nhiều người sợ hãi.
Trần Diệu Tổ quát lên: “Dừng tay!" “Đáng đời!" Trên mặt Vương Nhuy loé lên vẻ dữ tợn, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui sướng: “Đồng chí cảnh sát, là Đường Ẩnra tay trước, mọi người mau chặn tên điên này lại đi? Còn tiếp tục nữa e rằng sẽ có người mất mạng mất…
Cậu ta là tên điên, cậu ta muốn giết người đấy!" “Đúng đúng đúng… Cậu ta là tên điên, lấy súng ra bắn chết cậu ta đi…" Dương Cầm sợ tới mức run rẩy.
Hai cảnh sát đã lấy súng lục ra, nhưng không hề nhắm vào Đường Ân mà là
Vương Thanh Sơn đang cầm dao trong tay.
“Giơ tay lên, hai tay ôm đầu!" Vương Thanh Sơn giận dữ, còn muốn ra tay tiếp.
“Buông vũ khí xuống, hai tay ôm đầu, mau lên!" Vương Thanh Sơn cười lạnh, ném dao nhỏ trong tay xuống đất: “Các người chắc chắn là muốn chĩa súng vào người tôi ư? Các người có biết tôi là ai không? Tôi thấy các người không muốn làm việc nữa rồi! Có tin chỉ cần một câu của tôi là các người sẽ bị đuổi thẳng cổ ra khỏi đội cảnh sát không hả?" Sắc mặt cảnh sát Ngô trở nên nặng nề: “Tôi lặp lại lần nữa, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống đất!" Vương Thanh Sơn cười lạnh: “Được, đây là cậu tự chuốc lấy đấy…" Dì Vân đã xông tới bên cạnh Đường Ân kéo anh đứng dậy, nhìn thấy vết thương trên cánh tay anh, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đường Ân bị thương rồi! Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì chẳng khác nào trời sập cải “Sao rồi? Sao rồi?" Trần Diệu Tổ vội chạy đến, sắc mặt tái mét.
Tiếng còi cảnh sát vang lên trong sân trường.
Các sinh viên xung quanh lập tức bị đuổi đi, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Hơn mười chiếc xe cảnh sát đã đến hiện trường, mười mấy cảnh sát nhanh chóng nhảy ra, họng súng tối om nhắm vào mọi người ở đây.
Vương Thanh Sơn nhìn thấy bên trong có người quen vội vàng tiến lên, vẻ mặt tươi cười: “Sở trưởng Tiết, sao ông lại tới đây? Khi nãy tôi còn muốn gọi điện thoại cho ông nữa, đại học Thành phố Giang này có một tên côn đồ như thế, nhất định phải trừng phạt nghiêm khác!" “Đúng vậy, phải trừng phạt nghiêm khắc!" Sở trưởng Tiết nhìn ông ta với ánh mắt sâu xa.
Vương Thanh Sơn cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Đường Ân: “Sinh viên này dám đánh con gái của tôi, bây giờ nên gọi điện thoại thông báo với phụ huynh của cậu ta, cho phụ huynh cậu ta gặp mặt xin lỗi tôi!" “Ông chắc chắn muốn phụ huynh cậu †a gặp mặt xin lỗi mình à?" Vẻ mặt Sở trưởng Tiết đầy hàm ý.
“Ba, là cậu ta…" Vương Nhuy khóc lóc quay đầu, giấu cảm xúc lo lắng kia vào sâu trong đáy lòng, chỉ vào Đường Ân: “Cậu ta không phân biệt phải trái, đánh con, mặt của con hu hu.." “Ai dám đánh con gái tôi, hôm nay tôi sẽ phế người đó!" Vương Thanh Sơn thấy Vương Nhuy uất ức khóc lóc thì giận tím mặt xông lên.
“Anh Vương, là sinh viên đại nghịch bất đạo này, cậu ta không chỉ đánh con gái anh, ngay cả giáo viên cũng đánh luôn, người điên cuồng như thế không xứng ở lại trường học!" Dương Cầm hùng hổ chỉ vào anh.
Vương Thanh Sơn bước nhanh tới, giơ tay muốn tát anh một cái.
Bàn tay của ông ta còn chưa đánh xuống đã bị dì Vân bắt lấy, Đường Ân lợi dụng sơ hở giơ tay lên muốn đánh Vương Thanh Sơn; Cổ tay Đường Ân còn chưa kịp hạ xuống thì Vương Nhuy đã nhào tới.
Anh vội hất Vương Nhuy ra, lại giơ tay lên.
Vương Thanh Sơn lập tức ngơ ngác, không thể ngăn lại lửa giận trong lòng được nữa: “Thằng ranh con, mày còn dám đánh trả hả! Hôm nay tao sẽ giết chết mày! Người đâu, đè thăng nhóc súc sinh này lại cho tôi, hôm nay tôi sẽ phế bỏ hai chân của nó…" Bốn năm người bước xuống từ trên xe, ào ào đi về phía Đường Ân.
Anh cười lạnh: “Dì Vân, phế chân ông ta 0H 7 Dì Vân nhướng mày, đạp một phát lên bụng Vương Thanh Sơn đá bay ông ta ra ngoài, sau đó đưa hai tay về phía trước bắt lấy cổ tay hai người, đầu gối nâng lên.
Rắc một tiếng, âm thanh xương ngực vỡ vụn vang lên.
Chỉ trong nháy mắt, dì Vân đã phế bỏ một người trong bốn năm người đi xuống từ trên xe.
Ba người còn lại lập tức thay đổi sắc mặt, một tên trong đó vung tay lên muốn đánh dì Vân.
Dì Vân hơi lùi, eo cong về sau tránh thoát cây gậy bóng chày, sau đó đấm một cú vào tên dẫn đầu.
Cú đấm này cực kỳ nhanh, trực tiếp đánh gãy hai cái răng của hắn ta.
Vương Thanh Sơn bên cạnh thay đổi sắc mặt, cao giọng rống to: “Người đâu, thăng nhóc này muốn lật trời rồi, nó còn dám đánh trả? Còn không mau phế nó đi cho tôi! Vương Thanh Sơn tôi ở thành phố Giang muốn đánh ai là nể mặt người đó, nó lại còn dám đánh trả? Giết chết nó…" “Dừng tay!" Trần Diệu Tổ tiến lên một bước.
“Ông già, hôm nay ông còn muốn sống yên hả?" Dương Cầm nhào tới chỗ ông ta.
Trần Diệu Tổ bị bà ta ngăn lại, thầm thấy giận dữ: “Cảnh sát sắp đến rồi mà các người còn dám lộn xộn? Ở đây là trường học, các người còn hành hung trong trường, còn có giáo dục không hả?" “Đừng nghe ông ta, lợi dụng lúc cảnh sát chưa đến phế đi thằng nhóc súc sinh này cho tôi, để tôi xem ai dám ngăn lại…" Vương Thanh Sơn rống giận.
Đường Ân nâng mắt lên, thấy dì Vân còn đang vướng víu mấy người còn lại bèn đi đến-chỗ ông ta. Bây giờ anh cảm thấy cực kỳ căm phẫn, Vương Nhuy còn ba lần bảy lượt khiêu khích đã khiến anh không thể nhịn được nữa rồi. Vương Thanh Sơn này vừa xuất hiện đã ra tay càng khiến anh quyết tâm muốn lấy gậy ông đập lưng ông hơn.
“Thăng súc sinh, hôm nay mày phải chết!" Vương Thanh Sơn giận dữ.
“Dừng tay, cảnh sát đây!" Lúc này, cuối cùng cảnh sát đã đến.
Đường Ân quay đầu liếc nhìn, thầm thấy đáng tiếc, nếu cảnh sát đã đến thì anh cũng không thể ra tay nữa.
“Đi chết đi…" Vương Thanh Sơn thấy Đường Ân dừng lại thì nhanh chóng xông về phía anh, trong tay còn cầm một con dao.
“Đường Ân… Sắc mặt dì Vân lập tức thay đổi, muốn ngắn cản cũng không kịp nữa rồi.
Đường Ân híp mắt, một tay nhanh như chớp bắt lấy cổ tay Vương Thanh Sơn muốn đẩy cổ tay ông ta ra, nhưng động tác của ông ta quá nhanh, con dao đã cắt qua cánh tay của anh rồi.
Máu tươi nháy mắt bắn ra nhuộm đỏ cánh tay của Đường Ân, khiến tay phải của anh mất hết sức lực.
“Đường Ân…" Dì Vân tái mặt, đáy mắt loé lên sát khí.
Chết tiệt! Cảnh này khiến rất nhiều người sợ hãi.
Trần Diệu Tổ quát lên: “Dừng tay!" “Đáng đời!" Trên mặt Vương Nhuy loé lên vẻ dữ tợn, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui sướng: “Đồng chí cảnh sát, là Đường Ẩnra tay trước, mọi người mau chặn tên điên này lại đi? Còn tiếp tục nữa e rằng sẽ có người mất mạng mất…
Cậu ta là tên điên, cậu ta muốn giết người đấy!" “Đúng đúng đúng… Cậu ta là tên điên, lấy súng ra bắn chết cậu ta đi…" Dương Cầm sợ tới mức run rẩy.
Hai cảnh sát đã lấy súng lục ra, nhưng không hề nhắm vào Đường Ân mà là
Vương Thanh Sơn đang cầm dao trong tay.
“Giơ tay lên, hai tay ôm đầu!" Vương Thanh Sơn giận dữ, còn muốn ra tay tiếp.
“Buông vũ khí xuống, hai tay ôm đầu, mau lên!" Vương Thanh Sơn cười lạnh, ném dao nhỏ trong tay xuống đất: “Các người chắc chắn là muốn chĩa súng vào người tôi ư? Các người có biết tôi là ai không? Tôi thấy các người không muốn làm việc nữa rồi! Có tin chỉ cần một câu của tôi là các người sẽ bị đuổi thẳng cổ ra khỏi đội cảnh sát không hả?" Sắc mặt cảnh sát Ngô trở nên nặng nề: “Tôi lặp lại lần nữa, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống đất!" Vương Thanh Sơn cười lạnh: “Được, đây là cậu tự chuốc lấy đấy…" Dì Vân đã xông tới bên cạnh Đường Ân kéo anh đứng dậy, nhìn thấy vết thương trên cánh tay anh, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đường Ân bị thương rồi! Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì chẳng khác nào trời sập cải “Sao rồi? Sao rồi?" Trần Diệu Tổ vội chạy đến, sắc mặt tái mét.
Tiếng còi cảnh sát vang lên trong sân trường.
Các sinh viên xung quanh lập tức bị đuổi đi, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Hơn mười chiếc xe cảnh sát đã đến hiện trường, mười mấy cảnh sát nhanh chóng nhảy ra, họng súng tối om nhắm vào mọi người ở đây.
Vương Thanh Sơn nhìn thấy bên trong có người quen vội vàng tiến lên, vẻ mặt tươi cười: “Sở trưởng Tiết, sao ông lại tới đây? Khi nãy tôi còn muốn gọi điện thoại cho ông nữa, đại học Thành phố Giang này có một tên côn đồ như thế, nhất định phải trừng phạt nghiêm khác!" “Đúng vậy, phải trừng phạt nghiêm khắc!" Sở trưởng Tiết nhìn ông ta với ánh mắt sâu xa.
Vương Thanh Sơn cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Đường Ân: “Sinh viên này dám đánh con gái của tôi, bây giờ nên gọi điện thoại thông báo với phụ huynh của cậu ta, cho phụ huynh cậu ta gặp mặt xin lỗi tôi!" “Ông chắc chắn muốn phụ huynh cậu †a gặp mặt xin lỗi mình à?" Vẻ mặt Sở trưởng Tiết đầy hàm ý.
Tác giả :
Cửu Kinh