Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 23: Bị y tá khinh bỉ
Sắc mặt Đường Ân thay đổi: ‘Bác sĩ! Mau đến đây!" Mấy bác sĩ mặc quần áo trắng chạy ra, nhìn thấy Đường Ân ôm Kỷ Du Du trong lòng, sắc mặt cả đám người đều thay đổi.
“Đưa đến phòng cấp cứu…" “Bên này…" Đường Ân đi theo sau lưng bác sĩ, trong lòng ôm Kỷ Du Du, một đường chạy thẳng đến phòng cấp cứu.
Sau hai phút, Kỷ Du Du được đẩy vào phòng phẫu thuật, Đường Ân và Bùi Nhược bị ngăn lại ở bên ngoài.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!" Bùi Nhược an ủi.
Sắc mặt Đường Ân tối sầm cực kỳ lợi hại, giống như có thể chảy ra thành nước, nếu lần này Kỷ Du Du xảy ra chuyện gì không may, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy đâu.
Đường Ân tin tưởng Kỷ Du Du sẽ không tiêu đến số tiền kia, nhưng mà số tiền kia lại biến mất, chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Những chuyện như thế này, cho dù Đường Ẩn có dùng ngón chân để nghĩ cũng hiểu được trong đó có rất nhiều mánh khóe bẩn thỉu.
“Cậu đợi ở đây, tôi có quen biết với phó viện trưởng ở đây, tôi tìm ông ta nhờ giúp đỡ một chút!" Bùi Nhược đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói, sau khi an ủi hai câu, xoay người chạy về phía hành lang.
Đường Ân ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, hai tay ôm mặt, sâu sắc cảm nhận được không có chút sức lực nào.
Đường Ân có thể chắc chắn được Kỷ Du Du là cô gái tốt, ngoan ngoãn, biết điều, tấm lòng lương thiện, cô ta tập trung tất cả những điểm tốt mà một cô gái cần có, không biết mạnh mẽ hơn Lâm Sở Sở và Nguyễn Thấm đến mấy lần. Nhưng mà một cô gái tốt như vậy lại phải chịu nhiều áp lực đến thế, khiến trong lòng Đường Ân gần như phát điên! Hít sâu một hơi, Đường Ân đứng thẳng dậy, không ngừng bước chân đi qua đi lại ngay tại chỗ.
“Người nhà có ở đây không?" Cửa phòng phẫu thuật được mở ra, một y tá gương mặt xinh xắn đi ra, nhìn thấy Đường Ân toàn thân nhếch nhác, hơi lạnh lùng nói: “Mau ký tên đi, bây giờ tình trạng của bệnh nhân rất nguy hiểm…" Đường Ân sửng sốt một chút: ‘"Rốt cuộc tình trạng của cô ấy thế nào rồi?"
“Cái người này nói nhảm nhiều thế nhỉ? Bảo anh ký tên, anh còn ở đây chần chừ cái gì?" Tô Lệ nhìn Đường Ân, đánh giá liếc nhìn quần áo trên người anh một lượt, hơi ghét bỏ nói: “Không phải anh đang tiếc tiền đấy chứ?" “Không phải, thật ra tôi không phải là người nhà…"
“Anh có còn là đàn ông không thế hả? Người ta đã thành ra thế này rồi, thế mà anh còn nói mình không phải là người nhà?" Tô Lệ có chút chán ghét nhìn Đường Ân.
Đường Ân hơi tức giận, bản thân mình thật sự không phải người nhà, chẳng lẽ phải thừa nhận sao? Đường Ân cũng biết lúc này không thể để ý đến nhiều như vậy, chỉ có thể vội vàng cầm bút lên, vội vàng ký tên.
Nếu dựa theo trình tự bình thường mà nói, anh hoàn toàn không có tư cách ký tên cho Kỷ Du Du, dù sao hai người cũng chỉ có quan hệ bạn học. Nhưng bây giờ không có ai khác ở đây, Kỷ Du Du bên trong lại đang đợi phẫu thuật, anh cũng bất chấp, không để ý nhiều như vậy nữa! Sau khi ký xong, Đường Ân trả giấy trách nhiệm về tay Tô Lệ.
“Xuống tầng một nộp tiền, động tác nhanh nhẹn lên…" Tô Lệ liếc mắt nhìn Đường Ân.
Đường Ân gật đầu, xoay người chạy về phía tầng một.
Sau khi nộp tiền xong, xoay người quay về, thấy cuộc phẫu thuật vẫn đang tiếp tục.
Trái tim Đường Ân lại nhảy lên, bây giờ anh hoàn toàn không biết tình hình bên trong thế nào, điều duy nhất có thể làm chỉ là ngồi bên ngoài trông chừng. Đúng lúc này, Bùi Nhược đã quay về, có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi theo chị ta.
Người đàn ông này cũng mặc áo khoác trắng, dáng vẻ cực kỳ đẹp trai, gương mặt trắng nõn, trên vành mắt cũng gác một cặp mắt kính gọng vàng. Sau khi người đàn ông này nhìn thoáng qua Đường Ân một cái, xoay người đi vào phòng phẫu thuật.
“Yên tâm, không có chuyện gì đâu!" Bùi Nhược nhẹ giọng an ủi.
Đường Ân gật đầu, nhưng vẫn không nói gì.
Lúc này, trong phòng phẫu thuật vang lên mấy tiếng quát lớn, sau đó không còn âm thanh gì nữa.
Rất lâu sau, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.
Thanh niên ba mươi tuổi vừa mới đi vào kia cũng đã đi ra rồi, nhìn Đường Ân một cái, lại đưa mắt nhìn sang Bùi Nhược: “Cũng may, dấu hiệu sống sót vẫn chưa biến mất hoàn toàn, có điều khao khát muốn sống của cô gái này không cao lắm. Để chuyển đến phòng bệnh VỊP quan sát một chút, nếu có vấn đề gì thì kịp thời báo cho tôi biết một tiếng!" “Cảm ơn anh!" Bùi Nhược cười.
“Nói gì vậy? Có thể giúp được em chính là điều may mãn của anh, cần phải khách sáo với anh đến vậy sao?" Từ Cương cười, nắm tay Bùi Nhược, sau đó chuyển đề tài nói: “Con gái bây giờ cũng thật là, yêu đương bừa bãi, cuối cùng vẫn làm bản thân mình bị tổn thương!
Nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ đã tìm đến cái chết để đe dọa, vậy thì đúng là không chịu trách nhiệm với tính mạng của mình rồi." Đường Ân lắng tai nghe những lời này, lông mày hơi nhíu lại, từ đáy lòng có chút phản cảm.
“Không sao là tốt rồi!" Bùi Nhược cười khà.
“Ừ, anh đi trước, lần khác sẽ hẹn em đi ăn cơm!" Từ Cương cười ấm áp, xoay người đi ra ngoài hành lang.
Bùi Nhược nhìn bóng lưng Từ Cương, không nhịn được lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
“Người nhà ở bên ngoài không? Cho một người sống vào đây, đẩy người ra ngoài đi!" Trong phòng phẫu thuật có âm thanh của Tô Lệ vang lên.
Đường Ân chần chừ, đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, nhìn thấy mấy người y tá gương mặt lạnh lùng đang trò chuyện, mà Kỷ Du Du bên cạnh đang đắp chăn, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.
Bùi Nhược nhíu mày, không nói thêm gì, chẳng qua chỉ an ủi Đường Ân: “Không sao là được rồi, trước tiên cứ đẩy cô ấy ra ngoài đãi" Đường Ân gật đầu, nhìn Kỷ Du.Du, đẩy giường bệnh ra ngoài cửa.
“Đi đâu đấy hả? Anh có biết bên kia là chỗ nào không?" Tô Lệ lập tức chạy ra ngăn cản, tức giận nói: ‘Bên kia là phòng bệnh VỊP, người bình thường có thể đi đến đó được sao? Anh có biết trong phòng bệnh đó, một ngày mất bao nhiêu tiền không hả?" Đường Ân quay đầu lại: ‘Ngại quá, chúng tôi đúng là ở bên này!" “Anh đặt bên này sao? Anh có biết phòng bệnh bên này một ngày bao nhiêu tiền không hả, anh lại đặt bên này sao? Mau đến phòng bệnh bình thường đi!" Tô Lệ chỉ vào Đường Ân.
Đường Ân hơi bất đắc dĩ, tại sao mình chỉ ăn mặc mộc mạc một chút thôi đã không thể ở trong phòng bệnh VỊP được rồi? Bùi Nhược nhìn dáng vẻ Đường Ân, phì một tiếng bật cười: “Có lẽ người ta cảm thấy cậu không giống con nhà giàu, ngược lại còn giống ăn mày hơn, nếu không tôi đi lên nói với cô ta mấy câu?"
Đường Ân cảm thấy không còn gì để nói, lắc đầu: “Quên đi!" “Tại sao anh vẫn còn đi về phía bên kia hả?" Tô Lệ nhìn chằm chằm Bùi Nhược, vung tay lên, tức giận nói: “Cứ đi đi, một đám nghèo khổ đến phòng bệnh VỊP, sớm muộn gì cũng phá sản! Có thể ở trong đó đều là người có mặt mũi, nếu chọc giận bọn họ thì anh sẽ không chịu nổi đâu!" Đường Ân lười để ý đến cô ta, cùng Bùi Nhược đẩy Kỷ Du Du đi về phía phòng bệnh.
Điều kiện của bệnh viện này rất tốt, cho nên trong phòng bệnh cũng cực kỳ sạch sẽ, thậm chí không hề có mùi thuốc sát trùng, thay vào đó là một hương thơm dịu thoang thoảng.
Hai người đặt Kỷ Du Du lên giường bệnh, trong lòng ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đường Ân, chuyện ở trường học xử lý thế nào đây? Chủ nhiệm Trương của phòng giáo vụ và Lý Minh của phòng bảo vệ kia, chắc chắn phải sa thải khỏi đại học thành phố Giang, Lâm Sở Sở kia cậu định xử trí như thế nào?" Bùi Nhược liếc mắt nhìn Đường Ân, nhẹ giọng hỏi.
“Đưa đến phòng cấp cứu…" “Bên này…" Đường Ân đi theo sau lưng bác sĩ, trong lòng ôm Kỷ Du Du, một đường chạy thẳng đến phòng cấp cứu.
Sau hai phút, Kỷ Du Du được đẩy vào phòng phẫu thuật, Đường Ân và Bùi Nhược bị ngăn lại ở bên ngoài.
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!" Bùi Nhược an ủi.
Sắc mặt Đường Ân tối sầm cực kỳ lợi hại, giống như có thể chảy ra thành nước, nếu lần này Kỷ Du Du xảy ra chuyện gì không may, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy đâu.
Đường Ân tin tưởng Kỷ Du Du sẽ không tiêu đến số tiền kia, nhưng mà số tiền kia lại biến mất, chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Những chuyện như thế này, cho dù Đường Ẩn có dùng ngón chân để nghĩ cũng hiểu được trong đó có rất nhiều mánh khóe bẩn thỉu.
“Cậu đợi ở đây, tôi có quen biết với phó viện trưởng ở đây, tôi tìm ông ta nhờ giúp đỡ một chút!" Bùi Nhược đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói, sau khi an ủi hai câu, xoay người chạy về phía hành lang.
Đường Ân ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, hai tay ôm mặt, sâu sắc cảm nhận được không có chút sức lực nào.
Đường Ân có thể chắc chắn được Kỷ Du Du là cô gái tốt, ngoan ngoãn, biết điều, tấm lòng lương thiện, cô ta tập trung tất cả những điểm tốt mà một cô gái cần có, không biết mạnh mẽ hơn Lâm Sở Sở và Nguyễn Thấm đến mấy lần. Nhưng mà một cô gái tốt như vậy lại phải chịu nhiều áp lực đến thế, khiến trong lòng Đường Ân gần như phát điên! Hít sâu một hơi, Đường Ân đứng thẳng dậy, không ngừng bước chân đi qua đi lại ngay tại chỗ.
“Người nhà có ở đây không?" Cửa phòng phẫu thuật được mở ra, một y tá gương mặt xinh xắn đi ra, nhìn thấy Đường Ân toàn thân nhếch nhác, hơi lạnh lùng nói: “Mau ký tên đi, bây giờ tình trạng của bệnh nhân rất nguy hiểm…" Đường Ân sửng sốt một chút: ‘"Rốt cuộc tình trạng của cô ấy thế nào rồi?"
“Cái người này nói nhảm nhiều thế nhỉ? Bảo anh ký tên, anh còn ở đây chần chừ cái gì?" Tô Lệ nhìn Đường Ân, đánh giá liếc nhìn quần áo trên người anh một lượt, hơi ghét bỏ nói: “Không phải anh đang tiếc tiền đấy chứ?" “Không phải, thật ra tôi không phải là người nhà…"
“Anh có còn là đàn ông không thế hả? Người ta đã thành ra thế này rồi, thế mà anh còn nói mình không phải là người nhà?" Tô Lệ có chút chán ghét nhìn Đường Ân.
Đường Ân hơi tức giận, bản thân mình thật sự không phải người nhà, chẳng lẽ phải thừa nhận sao? Đường Ân cũng biết lúc này không thể để ý đến nhiều như vậy, chỉ có thể vội vàng cầm bút lên, vội vàng ký tên.
Nếu dựa theo trình tự bình thường mà nói, anh hoàn toàn không có tư cách ký tên cho Kỷ Du Du, dù sao hai người cũng chỉ có quan hệ bạn học. Nhưng bây giờ không có ai khác ở đây, Kỷ Du Du bên trong lại đang đợi phẫu thuật, anh cũng bất chấp, không để ý nhiều như vậy nữa! Sau khi ký xong, Đường Ân trả giấy trách nhiệm về tay Tô Lệ.
“Xuống tầng một nộp tiền, động tác nhanh nhẹn lên…" Tô Lệ liếc mắt nhìn Đường Ân.
Đường Ân gật đầu, xoay người chạy về phía tầng một.
Sau khi nộp tiền xong, xoay người quay về, thấy cuộc phẫu thuật vẫn đang tiếp tục.
Trái tim Đường Ân lại nhảy lên, bây giờ anh hoàn toàn không biết tình hình bên trong thế nào, điều duy nhất có thể làm chỉ là ngồi bên ngoài trông chừng. Đúng lúc này, Bùi Nhược đã quay về, có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi theo chị ta.
Người đàn ông này cũng mặc áo khoác trắng, dáng vẻ cực kỳ đẹp trai, gương mặt trắng nõn, trên vành mắt cũng gác một cặp mắt kính gọng vàng. Sau khi người đàn ông này nhìn thoáng qua Đường Ân một cái, xoay người đi vào phòng phẫu thuật.
“Yên tâm, không có chuyện gì đâu!" Bùi Nhược nhẹ giọng an ủi.
Đường Ân gật đầu, nhưng vẫn không nói gì.
Lúc này, trong phòng phẫu thuật vang lên mấy tiếng quát lớn, sau đó không còn âm thanh gì nữa.
Rất lâu sau, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.
Thanh niên ba mươi tuổi vừa mới đi vào kia cũng đã đi ra rồi, nhìn Đường Ân một cái, lại đưa mắt nhìn sang Bùi Nhược: “Cũng may, dấu hiệu sống sót vẫn chưa biến mất hoàn toàn, có điều khao khát muốn sống của cô gái này không cao lắm. Để chuyển đến phòng bệnh VỊP quan sát một chút, nếu có vấn đề gì thì kịp thời báo cho tôi biết một tiếng!" “Cảm ơn anh!" Bùi Nhược cười.
“Nói gì vậy? Có thể giúp được em chính là điều may mãn của anh, cần phải khách sáo với anh đến vậy sao?" Từ Cương cười, nắm tay Bùi Nhược, sau đó chuyển đề tài nói: “Con gái bây giờ cũng thật là, yêu đương bừa bãi, cuối cùng vẫn làm bản thân mình bị tổn thương!
Nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ đã tìm đến cái chết để đe dọa, vậy thì đúng là không chịu trách nhiệm với tính mạng của mình rồi." Đường Ân lắng tai nghe những lời này, lông mày hơi nhíu lại, từ đáy lòng có chút phản cảm.
“Không sao là tốt rồi!" Bùi Nhược cười khà.
“Ừ, anh đi trước, lần khác sẽ hẹn em đi ăn cơm!" Từ Cương cười ấm áp, xoay người đi ra ngoài hành lang.
Bùi Nhược nhìn bóng lưng Từ Cương, không nhịn được lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
“Người nhà ở bên ngoài không? Cho một người sống vào đây, đẩy người ra ngoài đi!" Trong phòng phẫu thuật có âm thanh của Tô Lệ vang lên.
Đường Ân chần chừ, đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, nhìn thấy mấy người y tá gương mặt lạnh lùng đang trò chuyện, mà Kỷ Du Du bên cạnh đang đắp chăn, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.
Bùi Nhược nhíu mày, không nói thêm gì, chẳng qua chỉ an ủi Đường Ân: “Không sao là được rồi, trước tiên cứ đẩy cô ấy ra ngoài đãi" Đường Ân gật đầu, nhìn Kỷ Du.Du, đẩy giường bệnh ra ngoài cửa.
“Đi đâu đấy hả? Anh có biết bên kia là chỗ nào không?" Tô Lệ lập tức chạy ra ngăn cản, tức giận nói: ‘Bên kia là phòng bệnh VỊP, người bình thường có thể đi đến đó được sao? Anh có biết trong phòng bệnh đó, một ngày mất bao nhiêu tiền không hả?" Đường Ân quay đầu lại: ‘Ngại quá, chúng tôi đúng là ở bên này!" “Anh đặt bên này sao? Anh có biết phòng bệnh bên này một ngày bao nhiêu tiền không hả, anh lại đặt bên này sao? Mau đến phòng bệnh bình thường đi!" Tô Lệ chỉ vào Đường Ân.
Đường Ân hơi bất đắc dĩ, tại sao mình chỉ ăn mặc mộc mạc một chút thôi đã không thể ở trong phòng bệnh VỊP được rồi? Bùi Nhược nhìn dáng vẻ Đường Ân, phì một tiếng bật cười: “Có lẽ người ta cảm thấy cậu không giống con nhà giàu, ngược lại còn giống ăn mày hơn, nếu không tôi đi lên nói với cô ta mấy câu?"
Đường Ân cảm thấy không còn gì để nói, lắc đầu: “Quên đi!" “Tại sao anh vẫn còn đi về phía bên kia hả?" Tô Lệ nhìn chằm chằm Bùi Nhược, vung tay lên, tức giận nói: “Cứ đi đi, một đám nghèo khổ đến phòng bệnh VỊP, sớm muộn gì cũng phá sản! Có thể ở trong đó đều là người có mặt mũi, nếu chọc giận bọn họ thì anh sẽ không chịu nổi đâu!" Đường Ân lười để ý đến cô ta, cùng Bùi Nhược đẩy Kỷ Du Du đi về phía phòng bệnh.
Điều kiện của bệnh viện này rất tốt, cho nên trong phòng bệnh cũng cực kỳ sạch sẽ, thậm chí không hề có mùi thuốc sát trùng, thay vào đó là một hương thơm dịu thoang thoảng.
Hai người đặt Kỷ Du Du lên giường bệnh, trong lòng ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đường Ân, chuyện ở trường học xử lý thế nào đây? Chủ nhiệm Trương của phòng giáo vụ và Lý Minh của phòng bảo vệ kia, chắc chắn phải sa thải khỏi đại học thành phố Giang, Lâm Sở Sở kia cậu định xử trí như thế nào?" Bùi Nhược liếc mắt nhìn Đường Ân, nhẹ giọng hỏi.
Tác giả :
Cửu Kinh