Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 220: Xin giúp đỡ
Nữ thư ký bị bộ dạng của Đồng Quân Hựu làm cho hoảng sợ hết sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt, sơ sệt nói: “Tổng giám đốc Đồng, có một đoạn video, nghe nói là do báo hàng ngày thành phố Giang chiếu ra, tôi hy vọng ông có thể xem qua một lá “Video của báo hàng ngày thành phố Giang sao? Đêm hôm khuya khoät lại chiếu video sao? Báo hàng ngày thành phố Giang rốt cuộc muốn làm cái gì?" Sắc mặt Đồng Quân Hựu trở nên cực kỳ tối tăm. Nữ thư ký không dám nói lời nào, chỉ có thể khom người, sắc mặt không tốt chút nào. ˆ z “Lấy ra.." Đồng Quân Hựu nghiến răng nói.
Nữ thư ký vội vàng bước lên, lấy máy tính bảng đang cầm trong tay ra.
Đồng Quân Hựu nhanh chóng lướt qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Người trong video này chính là Kim Địch. Lúc này, Kim Địch đối mặt với ống kính, trạng thái cực kỳ không ổn định, hai mắt nhìn về chỗ trống bên ngoài, trong mắt dường như còn có vẻ sợ hãi, thân thể hơi run rẩy không nói, ngay cả khóe mắt còn có nước mắt đang chảy xuống.
“Tôi và Đồng Quân Hựu có quen biết, tất cả những chuyện này đều do Đồng Quân Hựu ép tôi làm, tôi thật sự không còn cách nào! Từ sau khi tôi và anh Rodin ở bên nhau, Đồng Quân Hựu đã chủ động liên lạc với tôi, muốn tôi giúp ông ta ăn cắp hạng mục của anh Rodin.
Lúc đó tôi không đồng ý, ai ngờ Đồng Quân Hựu đe dọa tôi và người nhà của tôi, hơn nữa còn dùng lợi ích rất lớn dụ dỗ tôi, nói là chỉ cần làm cho anh Rodin chết ở thành phố Giang, ông ta có thể không cần tốn chút sức nào lấy được công ty của anh Rodin, cũng sẽ cho tôi rất nhiều lợi ích…
Kim Địch khóc sướt mướt nói, không kiềm chế được lau nước mắt, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhận ra được, trạng thái của Kim Địch bây giờ cực kỳ kém: “Tôi tất sợ hãi, tôi biết tôi thất bại rồi, Đồng Quân Hựu tuyệt đối sẽ không tha cho tôi, tôi chỉ có thể trốn đi, không dám lộ mặt…"
Đồng Quân Hựu cầm máy tính bảng, đập mạnh lên bàn: “Người này, rõ ràng đang nói láo, mẹ nó cô ta chính là một con chó ngu ngốc.. “
Nữ thư ký sợ đến mức toàn thân run rẩy, không dám nói câu nào.
Đồng Quân Hựu nổi giận ngập trời, hất tất cả đồ đạc trên bàn xuống mặt đất, phẫn nộ đạp hai chân: “Đồ ngu này, cô ta có biết sau khi cô ta nói như vậy sẽ có kết cục thế nào không hả? Người này, tôi muốn cô ta phải chết… Tôi muốn Đường Ân phải chết, tất cả đều phải chết…"
Vừa dứt lời, Đồng Quân Hựu đạp nát bàn làm việc, hai mắt trở nên đỏ ngầu.
Bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ nặng nề, nữ thư ký sợ đến mức không dám thở mạnh.
Đồng Quân Hựu cũng chảng hơi sức đâu quan tâm đến nữ thư ký, giờ phút này ông ta chỉ muốn giết chết Kim Địch, vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của anh Lư. Nhưng mà rất lâu sau khi chuông điện thoại vang lên, đối phương vẫn không hề nghe máy.
Trong lòng Đồng Quân Hựu run lên, một dự cảm xấu bao trùm đầu óc ông ta.
Đám người anh Lư kia đến biệt thự đại học thành phố Giang, từ ba, bốn tiếng trước rồi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa có câu trả lời?
Thân thể Đồng Quân Hựu run lên, cảm giác được toàn thân lạnh lẽo.
Đường Ân, thủ đoạn hay lắm!
Những năm gần đây, không phải Đồng Quân Hựu không nuôi dưỡng thế lực ở thành phố Giang, nhưng đối với những thứ không để lộ ra ngoài ánh sáng kia, ông ta cũng không nuôi dưỡng quá nhiều. Đám người anh Lư kia chính là toàn bộ những gì ông ta nuôi dưỡng. Có thể tưởng tượng được một khi đám người này xảy ra chuyện gì, là đả kích lớn đến mức nào với Đồng Quân Hựu.
“Tổng… Tổng giám đốc Đồng…’ Nữ thư ký sợ hãi ngẩng đầu lên, nói khẽ: “Video này vừa ra, chỉ sợ cực kỳ bất lợi với ông và Đầu Tư Tài Chính chúng ta, ông… Ông phải nghĩ cách đáp lại…"
Đồng Quân Hựu đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ đến video của Kim Địch.
Ngày hôm qua vừa mới mở cuộc họp báo xong, bác bỏ chuyện mình và Kim Địch quen biết, ngay bây giờ chưa đến mười hai giờ, Kim Địch đã đứng ra tố cáo Đồng Quân Hựu rồi.
Đối với Đồng Quân Hựu là một tai họa rất lớn.
“Cô ra ngoài trước đi!" Đồng Quân Hựu bình tĩnh, trong mắt mang theo lửa giận.
Nữ thư ký gật đầu, vội vàng xoay người đi ra ngoài cửa.
Không khí trong phòng làm việc khiến cô ta cảm thấy áp lực, cho nên không bằng mau chóng rời đi thì tốt hơn.
Sau khi nữ thư ký rời đi, Đồng Quân Hựu vội vàng bò dậy, vội vàng cầm điện thoại di động lên, run rẩy bấm một dãy số.
Chỉ chốc lát sau, bên trong đã vang lên giọng nói của Đường Ủy.
“Sao hả?" Giọng nói của Đường Úy rất vui vẻ.
Trong lòng Đồng Quân Hựu run lên, ông ta biết rõ Đường Úy không phải là Đường Ân, Đường Ân còn có chút tính người, mà Đường Úy không hề có chút tính người này, có chăng chỉ là tham vọng và khát khao.
“Cô cả, chỗ này của tôi… Chỗ này của tôi xảy ra chút vấn đề!" Đồng Quân Hựu vội vàng nói.
“Xảy ra chút vấn đề sao?" Giọng nói Đường Úy cao hơn: “Xảy ra vấn đề gì?"
“Đường Ân… Đường Ân hình như có chống lưng, cho nên tôi hoàn toàn không có cách nào động vào cậu ta được, người của tôi bị bỏ tù rồi, tôi hy vọng cô cả có thể cứu tôi một lần, giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này! Chỉ cần vượt qua cửa ải này, Đồng Quân Hựu tôi sau này sẽ nghe lời răm rắp, chỉ nghe một mình cô cả thôi!’ Đồng Quân Hựu thể hiện ra đủ khiêm nhường, trong lòng không kiềm chế được run rẩy.
“Đồng Quân Hựu…" Đường Úy kéo dài giọng nói, giống như hơi tức giận: “Trước đây ông cam đoan với tôi thế nào? Ông nói Đường Ân chẳng qua chỉ là một thằng nhóc, ông chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết cậu ta Sao…
“Cô cả, ban đầu thật sự là như vậy…" Trên trán Đồng Quân Hựu đã chảy ra mồ hôi lạnh: “Tôi cam đoan với cô, chỉ cần cô ra tay một lần, để người của cô ở thành phố Giang ra tay một lần, là có thể chấm dứt tai họa sau này, tuyệt đối không dính dáng đến cô! Tôi cam đoan, tôi nhất định có thể giết chết Đường Ân, chắc chắn có thể nắm khu vực trong tay, tôi có thể thề với trời!"
“Được, tôi hy vọng ông có thể nhớ kỹ lời ông nóiI Tôi gửi số điện thoại cho ông, ông tự liên lạc với bọn họ!" Giọng nói Đường Úy rất lạnh lùng, nhanh chóng cúp điện thoại.
Đồng Quân Hựu gần như xụi lơ nằm xuống ghế sô pha, một tay xoa lồng ngực mình, liên tục thở hổn hển. Cũng may Đường Úy nhận lời rồi, chỉ cần Đường Úy nhận lời, như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì.
Cho dù Đường Ân có chút vốn liếng để lật ngược tình thế, làm sao có thể chống đối với cô cả được chứ? Lúc này trong tay cô cả có ít nhất năm khu lớn nằm trong tay, điều này Đồng Quân Hựu vô cùng rõ ràng.
Đường Úy không cần làm gì, chỉ cần ép buộc sự an toàn của những người thân của Đường Ân, khiến cho Đường Ân không còn hơi sức chú ý đến ông ta, vậy Đồng Quân Hựu tự tin, có thể khiến cho Đường Ân thất bại.
Một đêm này, Đồng Quân Hựu hoàn toàn không về nhà, cũng không hề rời khỏi phòng làm việc, chỉ nằm trên ghế sô pha mơ mơ màng màng ngủ qua một đêm.
Sáng sớm tỉnh lại, rửa mặt đơn giản, ánh mắt của Đồng Quân Hựu đã trở nên cực kỳ sác bén.
Đồng Quân Hựu ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, híp mắt lại, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lý Viện, nhưng đúng lúc này, Lý Viện lại gọi điện thoại đến.
“Tổng giám đốc Đồng, là thật hay giả?"
“Cái gì thật hay giả?" Đồng Quân Hựu sửng sốt, cảm xúc giận dữ trong lòng lại bùng lên thiêu đốt một lần nữa: “Rốt cuộc là cô đang nói cái gì?"
“Tổng giám đốc Đồng, Vương Thị Nữ tiếp nhận bài lấy tin của truyền thông thành phố Giang, nói là…"
Nữ thư ký vội vàng bước lên, lấy máy tính bảng đang cầm trong tay ra.
Đồng Quân Hựu nhanh chóng lướt qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Người trong video này chính là Kim Địch. Lúc này, Kim Địch đối mặt với ống kính, trạng thái cực kỳ không ổn định, hai mắt nhìn về chỗ trống bên ngoài, trong mắt dường như còn có vẻ sợ hãi, thân thể hơi run rẩy không nói, ngay cả khóe mắt còn có nước mắt đang chảy xuống.
“Tôi và Đồng Quân Hựu có quen biết, tất cả những chuyện này đều do Đồng Quân Hựu ép tôi làm, tôi thật sự không còn cách nào! Từ sau khi tôi và anh Rodin ở bên nhau, Đồng Quân Hựu đã chủ động liên lạc với tôi, muốn tôi giúp ông ta ăn cắp hạng mục của anh Rodin.
Lúc đó tôi không đồng ý, ai ngờ Đồng Quân Hựu đe dọa tôi và người nhà của tôi, hơn nữa còn dùng lợi ích rất lớn dụ dỗ tôi, nói là chỉ cần làm cho anh Rodin chết ở thành phố Giang, ông ta có thể không cần tốn chút sức nào lấy được công ty của anh Rodin, cũng sẽ cho tôi rất nhiều lợi ích…
Kim Địch khóc sướt mướt nói, không kiềm chế được lau nước mắt, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhận ra được, trạng thái của Kim Địch bây giờ cực kỳ kém: “Tôi tất sợ hãi, tôi biết tôi thất bại rồi, Đồng Quân Hựu tuyệt đối sẽ không tha cho tôi, tôi chỉ có thể trốn đi, không dám lộ mặt…"
Đồng Quân Hựu cầm máy tính bảng, đập mạnh lên bàn: “Người này, rõ ràng đang nói láo, mẹ nó cô ta chính là một con chó ngu ngốc.. “
Nữ thư ký sợ đến mức toàn thân run rẩy, không dám nói câu nào.
Đồng Quân Hựu nổi giận ngập trời, hất tất cả đồ đạc trên bàn xuống mặt đất, phẫn nộ đạp hai chân: “Đồ ngu này, cô ta có biết sau khi cô ta nói như vậy sẽ có kết cục thế nào không hả? Người này, tôi muốn cô ta phải chết… Tôi muốn Đường Ân phải chết, tất cả đều phải chết…"
Vừa dứt lời, Đồng Quân Hựu đạp nát bàn làm việc, hai mắt trở nên đỏ ngầu.
Bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ nặng nề, nữ thư ký sợ đến mức không dám thở mạnh.
Đồng Quân Hựu cũng chảng hơi sức đâu quan tâm đến nữ thư ký, giờ phút này ông ta chỉ muốn giết chết Kim Địch, vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của anh Lư. Nhưng mà rất lâu sau khi chuông điện thoại vang lên, đối phương vẫn không hề nghe máy.
Trong lòng Đồng Quân Hựu run lên, một dự cảm xấu bao trùm đầu óc ông ta.
Đám người anh Lư kia đến biệt thự đại học thành phố Giang, từ ba, bốn tiếng trước rồi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa có câu trả lời?
Thân thể Đồng Quân Hựu run lên, cảm giác được toàn thân lạnh lẽo.
Đường Ân, thủ đoạn hay lắm!
Những năm gần đây, không phải Đồng Quân Hựu không nuôi dưỡng thế lực ở thành phố Giang, nhưng đối với những thứ không để lộ ra ngoài ánh sáng kia, ông ta cũng không nuôi dưỡng quá nhiều. Đám người anh Lư kia chính là toàn bộ những gì ông ta nuôi dưỡng. Có thể tưởng tượng được một khi đám người này xảy ra chuyện gì, là đả kích lớn đến mức nào với Đồng Quân Hựu.
“Tổng… Tổng giám đốc Đồng…’ Nữ thư ký sợ hãi ngẩng đầu lên, nói khẽ: “Video này vừa ra, chỉ sợ cực kỳ bất lợi với ông và Đầu Tư Tài Chính chúng ta, ông… Ông phải nghĩ cách đáp lại…"
Đồng Quân Hựu đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ đến video của Kim Địch.
Ngày hôm qua vừa mới mở cuộc họp báo xong, bác bỏ chuyện mình và Kim Địch quen biết, ngay bây giờ chưa đến mười hai giờ, Kim Địch đã đứng ra tố cáo Đồng Quân Hựu rồi.
Đối với Đồng Quân Hựu là một tai họa rất lớn.
“Cô ra ngoài trước đi!" Đồng Quân Hựu bình tĩnh, trong mắt mang theo lửa giận.
Nữ thư ký gật đầu, vội vàng xoay người đi ra ngoài cửa.
Không khí trong phòng làm việc khiến cô ta cảm thấy áp lực, cho nên không bằng mau chóng rời đi thì tốt hơn.
Sau khi nữ thư ký rời đi, Đồng Quân Hựu vội vàng bò dậy, vội vàng cầm điện thoại di động lên, run rẩy bấm một dãy số.
Chỉ chốc lát sau, bên trong đã vang lên giọng nói của Đường Ủy.
“Sao hả?" Giọng nói của Đường Úy rất vui vẻ.
Trong lòng Đồng Quân Hựu run lên, ông ta biết rõ Đường Úy không phải là Đường Ân, Đường Ân còn có chút tính người, mà Đường Úy không hề có chút tính người này, có chăng chỉ là tham vọng và khát khao.
“Cô cả, chỗ này của tôi… Chỗ này của tôi xảy ra chút vấn đề!" Đồng Quân Hựu vội vàng nói.
“Xảy ra chút vấn đề sao?" Giọng nói Đường Úy cao hơn: “Xảy ra vấn đề gì?"
“Đường Ân… Đường Ân hình như có chống lưng, cho nên tôi hoàn toàn không có cách nào động vào cậu ta được, người của tôi bị bỏ tù rồi, tôi hy vọng cô cả có thể cứu tôi một lần, giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này! Chỉ cần vượt qua cửa ải này, Đồng Quân Hựu tôi sau này sẽ nghe lời răm rắp, chỉ nghe một mình cô cả thôi!’ Đồng Quân Hựu thể hiện ra đủ khiêm nhường, trong lòng không kiềm chế được run rẩy.
“Đồng Quân Hựu…" Đường Úy kéo dài giọng nói, giống như hơi tức giận: “Trước đây ông cam đoan với tôi thế nào? Ông nói Đường Ân chẳng qua chỉ là một thằng nhóc, ông chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết cậu ta Sao…
“Cô cả, ban đầu thật sự là như vậy…" Trên trán Đồng Quân Hựu đã chảy ra mồ hôi lạnh: “Tôi cam đoan với cô, chỉ cần cô ra tay một lần, để người của cô ở thành phố Giang ra tay một lần, là có thể chấm dứt tai họa sau này, tuyệt đối không dính dáng đến cô! Tôi cam đoan, tôi nhất định có thể giết chết Đường Ân, chắc chắn có thể nắm khu vực trong tay, tôi có thể thề với trời!"
“Được, tôi hy vọng ông có thể nhớ kỹ lời ông nóiI Tôi gửi số điện thoại cho ông, ông tự liên lạc với bọn họ!" Giọng nói Đường Úy rất lạnh lùng, nhanh chóng cúp điện thoại.
Đồng Quân Hựu gần như xụi lơ nằm xuống ghế sô pha, một tay xoa lồng ngực mình, liên tục thở hổn hển. Cũng may Đường Úy nhận lời rồi, chỉ cần Đường Úy nhận lời, như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì.
Cho dù Đường Ân có chút vốn liếng để lật ngược tình thế, làm sao có thể chống đối với cô cả được chứ? Lúc này trong tay cô cả có ít nhất năm khu lớn nằm trong tay, điều này Đồng Quân Hựu vô cùng rõ ràng.
Đường Úy không cần làm gì, chỉ cần ép buộc sự an toàn của những người thân của Đường Ân, khiến cho Đường Ân không còn hơi sức chú ý đến ông ta, vậy Đồng Quân Hựu tự tin, có thể khiến cho Đường Ân thất bại.
Một đêm này, Đồng Quân Hựu hoàn toàn không về nhà, cũng không hề rời khỏi phòng làm việc, chỉ nằm trên ghế sô pha mơ mơ màng màng ngủ qua một đêm.
Sáng sớm tỉnh lại, rửa mặt đơn giản, ánh mắt của Đồng Quân Hựu đã trở nên cực kỳ sác bén.
Đồng Quân Hựu ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, híp mắt lại, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lý Viện, nhưng đúng lúc này, Lý Viện lại gọi điện thoại đến.
“Tổng giám đốc Đồng, là thật hay giả?"
“Cái gì thật hay giả?" Đồng Quân Hựu sửng sốt, cảm xúc giận dữ trong lòng lại bùng lên thiêu đốt một lần nữa: “Rốt cuộc là cô đang nói cái gì?"
“Tổng giám đốc Đồng, Vương Thị Nữ tiếp nhận bài lấy tin của truyền thông thành phố Giang, nói là…"
Tác giả :
Cửu Kinh