Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 201

Đường Ân nhìn thấy cảnh tượng này, khóe mắt như sáp nứt ra.

“Cô làm gì vậy hả?" Đường Ân đứng dậy.

“Anh nói xem tôi đang làm gì? Tôi đang quản lý dạy dỗ bọn trẻ, chẳng lẽ anh không nhìn thấy sao?" Chử Ngọc quát to trở lại không khoan nhượng chút nào.

“Có kiểu quản lý dạy dỗ trẻ con nhứ cô sao? Đập lên đầu cô bé?" Đường Ân nổi giận.

“Tôi quản lý đạy dỗ trẻ con thế nào, đó là chuyện của tôi, nhưng anh đang làm gì vậy hả? Tôi nghi ngờ anh bắt cóc trẻ con, tôi có quyền bắt anh cút đi ngay bây giờ cho tôi!"

Ngón tay Chử Ngọc chỉ ra ngoài nhà trẻ.

Sắc mặt Đường Ân cực kỳ lạnh lùng, bế Sầm Hạ lên, đang định nói chuyện, nhưng lại cảm giác được trên mặt Sầm Hạ lộ ra vẻ đau đớn.

“Anh làm gì thế hả? Để đứa trẻ xuống!" Sầm Hạ hét to một tiếng.

Đường Ân không để ý đến Chử Ngọc, mà chỉ kéo quần áo Sầm Hạ ra, nhìn thấy bên trong có một mảng xanh tím, còn có mấy vết roi đánh, trong lòng lập tức nặng nề.

“Tôi bảo anh để đứa trẻ xuống, anh có nghe thấy không hả?" Chử Ngọc bước lên kéo cổ tay Đường Ân.

Đường Ân hất tay ra, tát Chử Ngọc một cái Bốp một tiếng, đánh cho Chử Ngọc bay thẳng ra ngoài.

Chử Ngọc lập tức mơ hồ, khi ngã xuống đất mới cảm giác được Đường Ân thế mà lại đánh cô ta, hơn nữa còn đánh mạnh đến như vậy?

“Anh… Anh dám đánh tôi sao?" Chử Ngọc ngã xuống đất, thân thể hơi hơi run rẩy.

“Tôi đánh cô thì sao?" Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, lửa giận từ đáy lòng không ngừng bùng lên: “Ông đây đánh cô đấy…"

“Đường Ân…" Kỷ Du Du kéo cổ tay Đường Ân, dường như không muốn Đường Ân gây chuyện.

“Anh xong rồi! Anh dám đánh tôi, anh xong rồi! Có ai không, có người gây chuyện ở nhà trẻ!" Chử Ngọc bị đánh đến mức bật khóc, vừa ôm mặt vừa lớn tiếng gào lên.

Lúc này, nhà trẻ hỗn loạn, mấy giáo viên nhà trẻ từ bên trong phòng xông ra.

“Là ai? Ai dám gây chuyện ở nhà trẻ?"

“Chán sống à…"

Một đám người từ trong phòng làm việc xông ra, người được gọi là lão Trương kia đi ngay đầu tiên, sau khi nhìn thấy Đường Ân, chỉ vào Đường Ân: “Anh là ai hả? Để đứa trẻ xuống cho tôi! Nếu không bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

Đường Ân sầm mặt xuống, đặt Sầm Hạ xuống, hoàn toàn không để ý đến người xung quanh tranh cãi om sòm, một tay kéo nhẹ quần áo của Sầm Hạ, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sau lưng Sầm Hạ: “Đau không?"

“Đau!" Sầm Hạ méo miệng.

Đường Ân cười gượng một tiếng: “Là ai đánh em, nói cho anh biết đi…

“Không… Không ai đánh em cả!" Sầm Hạ vội vàng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

“Tại sao lại như vậy được!" Kỷ Du Du nhìn cảnh tượng này, cực kỳ đau lòng.

Đường Ân hít sâu một hơi, xoa đầu Sầm Hạ: “Không sao cả, chỉ cần em nói ra, anh có thể giúp em giải quyết!"

“Hu hu hu… Dường như Sầm Hạ cảm nhận được ý tốt của Đường Ân, nhào vào lòng Đường Ân, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

Đường Ân cắn răng, ánh mắt lạnh lùng, trước đó vẫn thường nghe thấy tình huống có một số nhà trẻ dùng cách xử phạt thể xác đối với bọn trẻ, nhưng không ngờ được bản thân mình lại gặp phải. Những người đáng chết này, làm sao đành lòng ra tay được chứ?

“Bắt anh ta lại, không được để anh ta chạy mất.." Chử Ngọc vẫn đang nằm trên mặt đất kêu to.

“Chuyện gì xảy ra thế này?" Lúc này, trong phòng làm việc viện trưởng, cuối cùng cũng có người đi ra.

Đường Ân nhìn thoáng qua, sắc mặt càng tối hơn nữa.

“Viện trưởng, có người vào đây muốn bắt cóc trẻ con…"

Chử Ngọc nói.

“Viện trưởng, tôi nghe thấy cô giáo Chử Ngọc nói, người này không có ý tốt gì, muốn dẫn đứa trẻ này đi…" Lão Trương cũng nói.

“Anh là ai hả? Chạy đế nhà trẻ của chúng tôi làm gì?" Lý Lai Phúc chỉ Đường Ân: “Anh có biết đây là chuyện phạm pháp không hả?"

Đường Ân ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Lai Phúc: “Ông là viện trưởng sao? Tôi hỏi ông, vết bầm sau lưng đứa trẻ này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Lý Lai Phúc sửng sốt một lát, thẹn quá thành nói: “Để đứa trẻ xuống, mau gọi bảo vệ đến đây, người này đến nhà trẻ của chúng ta, hoàn toàn không có ý tốt gì!"

“Tôi còn đang hỏi ông đấy, sau lưng đứa trẻ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của Đường Ân càng lạnh lùng hơn nữa.

“Chuyện này có liên quan gì đến anh? Anh có biết đây là đâu không hả? Anh có biết nhà trẻ của chúng tôi là do ai mở không hả? Tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên để đứa trẻ xuống, nếu không anh sẽ biết tay!" Lý Lai Phúc cũng nổi giận, chỉ vào Đường Ân.

Đường Ân đứng dậy, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.

“Gọi bảo vệ đến đây!" Lý Lai Phúc giận dữ: “Ai cũng dám đến chỗ của tập đoàn Trung Ân chúng ta giở thói ngang ngược sao? Đúng là làm phản rồi, gọi điện thoại cho Hoắc Lượng và Bình Bình, nói có người gây chuyện ở chỗ chúng ta…"

Đường Ân lạnh lùng nhìn cảnh tượng này: “Nói… Vết thương sau lưng là do ai đánh?"

“Ranh con, đừng đứng ở đây giở thói ngang ngược, mấy năm nay những người giở thói ngang ngược với chúng tôi đều không biết đã chết bao nhiêu lần từ lâu rồi!" Lý Lai Phúc chỉ vào Đường Ân, phẫn nộ nói.

“Vậy sao?" Gương mặt Đường Ân tối sầm, đi từng bước về phía Lý Lai Phúc.

Lý Lai Phúc sợ hãi trong lòng: “Anh định làm gì?"

Đường Ân nắm chặt cổ áo Lý Lai Phúc, hung dữ chất vấn: “Tôi đang hỏi ông, vết thương trên người đứa trẻ, là do ai đánh?"

“Anh… Anh dám động vào tôi sao?" Lý Lai Phúc giận tím mặt.

Đường Ân nhấc tay lên, tát lên mặt Lý Lai Phúc một cái, bốp một cái, Lý Lai Phúc bị đánh đến mức bối r: “Tôi đang hỏi ông, vết thương trên người đứa trẻ là do ai đánh?" Đường Ân lại chất vấn lần nữa.

“Anh xong Anh xong rồi!

Anh có biết anh đang làm cái gì không hả?

Lý Lai Phúc gầm lên.

Đường Ân giơ tay lên, tát liên tục hai cái, âm thanh bốp bốp vang vọng khắp nhà trẻ.

“Vết thương trên người đứa trẻ, là do ai đánh?" Đường Ân giống như ác ma.

Lý Lai Phúc bị Đường Ân tát cho hai cái, trước mắt gần như biến thành màu đen: “Anh dám…

Bốp bốp bốp…

Liên tục ba cái tát, đánh cho khóe miệng Lý Lai Phúc bật máu, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Đây chính là nhà trẻ của tập đoàn Trung Ân, những người xung quanh gần như đều biết điều này, ngày thường cho dù trong nhà trẻ có xảy ra chuyện gì cũng không có ai dám hé miệng nói gì. Người trước mặt này rốt cuộc có thân phận gì? Dám giơ tay đánh người ở đây?

“Anh tìm đường chết rồi… Anh dám gây sự trên địa bàn của tập đoàn Trung Ân chúng ta, anh sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu… Lý Lai Phúc gào to, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn: “Anh sẽ chết… Anh sẽ chết!"

Đường Ân nâng tay lên, bốp bốp bốp tát liên tục mười mấy cái nữa, Lý Lai Phúc bị đánh đến mức toàn thân mềm nhữn ngã xuống mặt đất, còn chẳng có chút khả năng phản kháng nào.

Chử Ngọc và lão Trương bị dọa, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

“Là ai? Ai dám gây chuyện trong nhà trẻ của tập đoàn Trung Ân chúng †a?" Lúc này từ phía xa, một tiếng gầm giận dữ vang lên, đã thấy một chiếc xe MPV nhanh chóng lao đến.

Một người đầu hói sáng loáng, thân thể trần truồng đi tới.

Sau lưng người này là mười mấy đàn em, xem ra đều rất ghê gớm.

“Anh Lượng, chính là người này…" Chử Ngọc khóc to, vội vàng chạy đến, lập tức kéo tay Hoắc Lượng, vừa khóc.

vừa nói: ‘Người này đến chỗ chúng ta gây chuyện, anh ta còn đánh em…"

“Tổ sư, ngay cả người đàn bà của ông đây mà cũng dám đánh sao? Tôi xem xem là ai nào…" Hoắc Lượng bước lên một bước, mắt nhìn chằm chằm Đường Ân.

Tác giả : Cửu Kinh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại