Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 20: “Bà điên này từ đâu vào đây vậy?”
Trương Đình hơi nổi giận, chẳng qua vừa nói dứt câu đã nhìn thấy một đám người chen chúc từ ngoài cửa bước vào, chặn kín phòng bảo vệ đến mức con kiến cũng không chui lọt.
Hơn mười nhân viên cảnh sát mặc quân phục bước vào, vũ trang đầy đủ, từ ngoài cửa xông vào, họng súng đen ngòm đến mức người nhìn thấy đều cảm thấy rét lạnh từ tận đáy lòng.
Trương Đình hoảng sợ đến mức sắc mặt cũng thay đổi, không biết rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì.
Không chỉ Trương Đình, ngay cả Lý Minh cũng ngẩn ra, Lâm Sở Sở đứng bên cạnh lại càng sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, không nói nổi một câu.
Bên ngoài phòng bảo vệ có một người đi tới, sắc mặt tối sầm cực kỳ lợi hại.
Lúc này, Trần Diệu Tổ đã chen lên, sắc mặt đau đớn nói: “Trưởng phòng Dương, chuyện này tôi thật sự không có cách nào quản lý được, bất kể là tôi ngăn cản như thế nào, Trương Đình cũng không chịu nghe lời!" “Trưởng phòng Dương… Sao ông lại đến đây?" Trương Đình cũng tỉnh táo lại, vội vàng buông tay Đường Ân ra, bước lên phía trước một bước.
“Trương Đình, rốt cuộc là ông muốn làm cái gì? Hả?" Trưởng phòng Dương giận dữ trong lòng, hoàn toàn bùng nổ: “Rốt cuộc tại sao lại thế này? Ai ăn trộm ví tiền? Hôm nay nếu ông không giải thích rõ ràng cho tôi, ngày mai ông cũng không cần phải đi làm nữa!" Trương Đình ngẩn ngơ, tất cả mọi chuyện trong đầu hiện lên với tốc độ ánh sáng, giống như trong nháy mắt đã suy nghĩ thông suốt tất cả mọi người.
Nhiều người đến đây quá Trưởng phòng Dương tức giận đến sôi máu, quay đầu nhìn thấy cục trưởng Lâm của cục cảnh sát đã đi vào rồi, tức giận đến mức liên tục xua tay.
“Trương Đình, tôi là cục trưởng Lâm của cục cảnh sát thành phố Giang! Vừa nãy †ôi nhận được tin báo, có người nói ông vu oan cho sinh viên đang học trong trường, hy vọng ông có thể phối hợp với công việc của chúng tôi một chút…" Cục trưởng Lâm giơ tay lên, lấy ra một tấm thẻ chứng minh.
“Vu oan cho sinh viên…" Trương Đình nỉ non, cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, toàn thân đều ngây dại.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Trương Đình hoàn toàn không biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là có một đám người lung tung hỗn loạn xông vào đây, sau đó bao vây ông ta chặt chẽ, hoàn toàn không có chỗ trống cho ông ta giải thích.
“Tôi… Anh họ tôi là người của phòng giáo vụ…’ Trương Đình không kiềm chế được nói.
“Nói linh tinh!" Trưởng phòng Dương giận tím mặt: ‘Phòng giáo vụ chúng tôi không có loại người như ông! Ông chính là sự sỉ nhục của ngành giáo dục! Ông nói xem! Đường Ân ăn trộm ví tiền, chứng cứ đâu? Bây giờ lập tức đưa chứng cứ ra đây!"
Trương Đình sững sờ, có chút hoảng hốt: “Tôi… Là sinh viên nữ này tố cáo, sinh viên này tên là Lâm Sở Sở…" Lâm Sở Sở vừa nghe thấy, toàn thân đều run rẩy. Đời này cô ta đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này cơ chứ? Một trưởng phòng phòng giáo vụ của tỉnh, một cục trưởng cục cảnh sát của thành phố, đây đều là nhân vật lây lừng của thành phố Giang, làm sao có thể đột nhiên chạy đến đây cơ chứ? Lâm Sở Sở có chút hoảng hốt, trong nhất thời tay chân tê dại, hai chân không kiềm chế được run lên.
“Bạn học này, cô tố cáo Đường Ân ăn trộm ví tiền, cô có thể đưa ra chứng cứ gì không?" Cục trưởng Lâm quay đầu nhìn về phía Lâm Sở Sở, cười cười, điềm đạm nói: “Đừng sợ, tôi là cục trưởng Lâm của cục cảnh sát, cô cẩn thận nói lại chuyện này với tôi một lần! Chúng tôi sẽ không để người tốt chịu oan uổng, cũng tuyệt đối không buông tha cho một người xấu!
Nếu chuyện này là thật, chúng tôi sẽ lập tức ra tay bắt giữ Đường Ân, nhưng nếu chuyện này không phải sự thật, cô cũng có thể phải đối mặt với việc bị khởi tố đấy…" Lâm Sở Sở sắc mặt không tốt, vừa khóc 9 20 Nhiều người đến ‹ nức nở vừa nói: ‘Cậu ta thật sự ăn trộm mà, các ông có thể hỏi luật sư Bùi – Bùi Nhược xem, cũng chính vì chuyện chiếc ví kia mà Bùi Nhược mới quen biết cậu la.
Đường Ân đứng xa nhìn bộ dạng Lâm Sở Sở, từ đáy lòng có chút lạnh lẽo.
Cô gái này thế mà lại ăn nói lung tung đến mức độ này rồi sao? Chuyện này thật sự khiến người ta buồn nôn! “Ồ? Luật sư Bùi sao?" Cục trưởng Lâm quay đầu nhìn về phía Bùi Nhược.
Bùi Nhược cười lạnh nói: “Tôi biết Đường Ân, đó là vì Đường Ân là ông chủ của tôi, mà hoàn toàn không phải vì chuyện ví tiền kia. Bạn học Lâm, tôi thật muốn nhìn xem cô định diễn cái gì tiếp đây…
“Ông chủ?" Lâm Sở Sở mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bùi Nhược, cảm thấy vô cùng bối rối.
Làm sao có thể chứ? Đường Ân là ông chủ của Bùi Nhược sao? Bùi Nhược có thân phận gì? Văn phòng luật Tây Hà, đây chính là văn phòng luật cao cấp nhất của toàn bộ thành phố Giang, làm sao Đường Ân có thể là ông chủ của chị ta được chứ? “Đúng vậy! Anh Đường Ân thật sự là ông chủ của luật sư Bùi Nhược!" Lúc này, từ ngoài cửa có một giọng nói ôn hòa vang lên.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cửa, một người đàn ông trẻ tuổi hơn ba mươi tuổi, từ ngoài cửa đi vào, mặc tây trang giày da, nhìn qua cũng là người thành đạt.
Bên cạnh người đàn ông này còn có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi.
Người đàn ông trung niên này gương mặt cương nghị, có chút từng trải, chẳng qua chỉ đứng ở cửa ra vào, đã khiến cho người ta có một cảm giác áp bức mãnh liệt.
Phó thị trưởng Vương! Đây cũng chính là vị phó thị trưởng quản lý giáo dục của thành phố Giang, sao ông ta lại đến đây? Câu nói vừa nấy cũng từ trong miệng ông ta vang lên.
Trương Đình mồ hôi đầy đầu đã chảy xuống, trong đầu kêu ong ong. Giờ phút này, dường như ông ta cũng hiểu rõ chuyện gì rồi, biết hôm nay tại sao lại có đông người như vậy, cũng biết cái gọi là ương 20 Nhiều người đ ví tiền kia, dường như chỉ là một chuyện giả dối không có thật.
“Tôi chỉ đến xem một chút, các anh cứ tiếp tục đi!" Phó thị trưởng Vương phất tay với mọi người, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Đường Ân, lại nở nụ cười: “Anh Miêu gần đây vẫn khỏe chứ?" “Gần đây không liên lạc với chú ấy, có lẽ vẫn khỏe!" Đường Ân cười đáp lại.
Trương Đình nuốt ngụm nước miếng, ông ta suýt nữa ngất luôn.
Có nhiều người đang ở đây như vậy, phó thị trưởng Vương không để ý đến bất kỳ ai, vậy mà lại mở miệng nói chuyện với một sinh viên? Điều này có nghĩa là gì chứ? Có nghĩa là người sinh viên này được phó thị trưởng Vương đánh giá cao.
“Thật ra anh Đường Ân không chỉ là ông đến đây quá chủ là Bùi Nhược, còn là ông chủ của tôi nữa…’ Người đàn ông hơn ba mươi tuổi kia lập tức bước lên, khom người chào hỏi với Đường Ân: “Thật xin lỗi anh Đường, tôi và Bùi Nhược sẽ xử lý tốt chuyện này!" Lúc này mọi người mới hướng mắt nhìn sang, tất cả đều cảm thấy khiếp sợ từ tận đáy lòng.
Những người có mặt tại chỗ gần như đều biết đến người đàn ông này, ngoại trừ Đường Ân và Lâm Sở Sở ra, ai cũng đã từng gặp mặt anh ta không chỉ một lần! Tổng giám đốc tập đoàn Trung Ân, Bùi Hạc.
“Bạn học nữ này vừa nãy đã nói nhìn thấy anh Đường Ân ăn trộm ví tiền của người khác, xin hỏi là cô tận mắt nhìn thấy sao?" Trước tiên Bùi Hạc khom người chào hỏi với Đường Ân, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Sở Sở, trong mắt tràn đầy ý lạnh.
Hơn mười nhân viên cảnh sát mặc quân phục bước vào, vũ trang đầy đủ, từ ngoài cửa xông vào, họng súng đen ngòm đến mức người nhìn thấy đều cảm thấy rét lạnh từ tận đáy lòng.
Trương Đình hoảng sợ đến mức sắc mặt cũng thay đổi, không biết rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì.
Không chỉ Trương Đình, ngay cả Lý Minh cũng ngẩn ra, Lâm Sở Sở đứng bên cạnh lại càng sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, không nói nổi một câu.
Bên ngoài phòng bảo vệ có một người đi tới, sắc mặt tối sầm cực kỳ lợi hại.
Lúc này, Trần Diệu Tổ đã chen lên, sắc mặt đau đớn nói: “Trưởng phòng Dương, chuyện này tôi thật sự không có cách nào quản lý được, bất kể là tôi ngăn cản như thế nào, Trương Đình cũng không chịu nghe lời!" “Trưởng phòng Dương… Sao ông lại đến đây?" Trương Đình cũng tỉnh táo lại, vội vàng buông tay Đường Ân ra, bước lên phía trước một bước.
“Trương Đình, rốt cuộc là ông muốn làm cái gì? Hả?" Trưởng phòng Dương giận dữ trong lòng, hoàn toàn bùng nổ: “Rốt cuộc tại sao lại thế này? Ai ăn trộm ví tiền? Hôm nay nếu ông không giải thích rõ ràng cho tôi, ngày mai ông cũng không cần phải đi làm nữa!" Trương Đình ngẩn ngơ, tất cả mọi chuyện trong đầu hiện lên với tốc độ ánh sáng, giống như trong nháy mắt đã suy nghĩ thông suốt tất cả mọi người.
Nhiều người đến đây quá Trưởng phòng Dương tức giận đến sôi máu, quay đầu nhìn thấy cục trưởng Lâm của cục cảnh sát đã đi vào rồi, tức giận đến mức liên tục xua tay.
“Trương Đình, tôi là cục trưởng Lâm của cục cảnh sát thành phố Giang! Vừa nãy †ôi nhận được tin báo, có người nói ông vu oan cho sinh viên đang học trong trường, hy vọng ông có thể phối hợp với công việc của chúng tôi một chút…" Cục trưởng Lâm giơ tay lên, lấy ra một tấm thẻ chứng minh.
“Vu oan cho sinh viên…" Trương Đình nỉ non, cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, toàn thân đều ngây dại.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Trương Đình hoàn toàn không biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là có một đám người lung tung hỗn loạn xông vào đây, sau đó bao vây ông ta chặt chẽ, hoàn toàn không có chỗ trống cho ông ta giải thích.
“Tôi… Anh họ tôi là người của phòng giáo vụ…’ Trương Đình không kiềm chế được nói.
“Nói linh tinh!" Trưởng phòng Dương giận tím mặt: ‘Phòng giáo vụ chúng tôi không có loại người như ông! Ông chính là sự sỉ nhục của ngành giáo dục! Ông nói xem! Đường Ân ăn trộm ví tiền, chứng cứ đâu? Bây giờ lập tức đưa chứng cứ ra đây!"
Trương Đình sững sờ, có chút hoảng hốt: “Tôi… Là sinh viên nữ này tố cáo, sinh viên này tên là Lâm Sở Sở…" Lâm Sở Sở vừa nghe thấy, toàn thân đều run rẩy. Đời này cô ta đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này cơ chứ? Một trưởng phòng phòng giáo vụ của tỉnh, một cục trưởng cục cảnh sát của thành phố, đây đều là nhân vật lây lừng của thành phố Giang, làm sao có thể đột nhiên chạy đến đây cơ chứ? Lâm Sở Sở có chút hoảng hốt, trong nhất thời tay chân tê dại, hai chân không kiềm chế được run lên.
“Bạn học này, cô tố cáo Đường Ân ăn trộm ví tiền, cô có thể đưa ra chứng cứ gì không?" Cục trưởng Lâm quay đầu nhìn về phía Lâm Sở Sở, cười cười, điềm đạm nói: “Đừng sợ, tôi là cục trưởng Lâm của cục cảnh sát, cô cẩn thận nói lại chuyện này với tôi một lần! Chúng tôi sẽ không để người tốt chịu oan uổng, cũng tuyệt đối không buông tha cho một người xấu!
Nếu chuyện này là thật, chúng tôi sẽ lập tức ra tay bắt giữ Đường Ân, nhưng nếu chuyện này không phải sự thật, cô cũng có thể phải đối mặt với việc bị khởi tố đấy…" Lâm Sở Sở sắc mặt không tốt, vừa khóc 9 20 Nhiều người đến ‹ nức nở vừa nói: ‘Cậu ta thật sự ăn trộm mà, các ông có thể hỏi luật sư Bùi – Bùi Nhược xem, cũng chính vì chuyện chiếc ví kia mà Bùi Nhược mới quen biết cậu la.
Đường Ân đứng xa nhìn bộ dạng Lâm Sở Sở, từ đáy lòng có chút lạnh lẽo.
Cô gái này thế mà lại ăn nói lung tung đến mức độ này rồi sao? Chuyện này thật sự khiến người ta buồn nôn! “Ồ? Luật sư Bùi sao?" Cục trưởng Lâm quay đầu nhìn về phía Bùi Nhược.
Bùi Nhược cười lạnh nói: “Tôi biết Đường Ân, đó là vì Đường Ân là ông chủ của tôi, mà hoàn toàn không phải vì chuyện ví tiền kia. Bạn học Lâm, tôi thật muốn nhìn xem cô định diễn cái gì tiếp đây…
“Ông chủ?" Lâm Sở Sở mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bùi Nhược, cảm thấy vô cùng bối rối.
Làm sao có thể chứ? Đường Ân là ông chủ của Bùi Nhược sao? Bùi Nhược có thân phận gì? Văn phòng luật Tây Hà, đây chính là văn phòng luật cao cấp nhất của toàn bộ thành phố Giang, làm sao Đường Ân có thể là ông chủ của chị ta được chứ? “Đúng vậy! Anh Đường Ân thật sự là ông chủ của luật sư Bùi Nhược!" Lúc này, từ ngoài cửa có một giọng nói ôn hòa vang lên.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cửa, một người đàn ông trẻ tuổi hơn ba mươi tuổi, từ ngoài cửa đi vào, mặc tây trang giày da, nhìn qua cũng là người thành đạt.
Bên cạnh người đàn ông này còn có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi.
Người đàn ông trung niên này gương mặt cương nghị, có chút từng trải, chẳng qua chỉ đứng ở cửa ra vào, đã khiến cho người ta có một cảm giác áp bức mãnh liệt.
Phó thị trưởng Vương! Đây cũng chính là vị phó thị trưởng quản lý giáo dục của thành phố Giang, sao ông ta lại đến đây? Câu nói vừa nấy cũng từ trong miệng ông ta vang lên.
Trương Đình mồ hôi đầy đầu đã chảy xuống, trong đầu kêu ong ong. Giờ phút này, dường như ông ta cũng hiểu rõ chuyện gì rồi, biết hôm nay tại sao lại có đông người như vậy, cũng biết cái gọi là ương 20 Nhiều người đ ví tiền kia, dường như chỉ là một chuyện giả dối không có thật.
“Tôi chỉ đến xem một chút, các anh cứ tiếp tục đi!" Phó thị trưởng Vương phất tay với mọi người, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Đường Ân, lại nở nụ cười: “Anh Miêu gần đây vẫn khỏe chứ?" “Gần đây không liên lạc với chú ấy, có lẽ vẫn khỏe!" Đường Ân cười đáp lại.
Trương Đình nuốt ngụm nước miếng, ông ta suýt nữa ngất luôn.
Có nhiều người đang ở đây như vậy, phó thị trưởng Vương không để ý đến bất kỳ ai, vậy mà lại mở miệng nói chuyện với một sinh viên? Điều này có nghĩa là gì chứ? Có nghĩa là người sinh viên này được phó thị trưởng Vương đánh giá cao.
“Thật ra anh Đường Ân không chỉ là ông đến đây quá chủ là Bùi Nhược, còn là ông chủ của tôi nữa…’ Người đàn ông hơn ba mươi tuổi kia lập tức bước lên, khom người chào hỏi với Đường Ân: “Thật xin lỗi anh Đường, tôi và Bùi Nhược sẽ xử lý tốt chuyện này!" Lúc này mọi người mới hướng mắt nhìn sang, tất cả đều cảm thấy khiếp sợ từ tận đáy lòng.
Những người có mặt tại chỗ gần như đều biết đến người đàn ông này, ngoại trừ Đường Ân và Lâm Sở Sở ra, ai cũng đã từng gặp mặt anh ta không chỉ một lần! Tổng giám đốc tập đoàn Trung Ân, Bùi Hạc.
“Bạn học nữ này vừa nãy đã nói nhìn thấy anh Đường Ân ăn trộm ví tiền của người khác, xin hỏi là cô tận mắt nhìn thấy sao?" Trước tiên Bùi Hạc khom người chào hỏi với Đường Ân, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Sở Sở, trong mắt tràn đầy ý lạnh.
Tác giả :
Cửu Kinh