Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 155
Đường Ân há miệng thở dốc rồi im lặng.
“Không nói gì sao?" Mạnh Thúy Bình nóng nảy gầm lên, nghiến răng nói: “Đứng yên chỗ đấy cho tôi, hôm nay cháu đừng nghĩ đến chuyện nhìn thấy mặt trời ngày mail" Đường Ân không biết nên nói gì, cũng không biết không nên nói cái gì.
Nếu cưới Mạnh Quán, đó là vô trách nhiệm với cả ba người: Trong lòng Đường Ân có chút xíu:hình bóng của Mạnh Quán, nhưng đó cùng lắm cũng chỉ là cô bé đi theo mình khi còn nhỏ, bĩu môi kéo tay áo anh, nhìn qua rất đáng yêu. Chẳng qua chỉ chút xíu hình bóng đó, thật sự không thể để cho hai người ở bên nhau cả đời được.
Nếu bây giờ cưới Mạnh Quán, Đường Ân không biết mình có thể bảo vệ cô ấy hay không, có thể thật lòng yêu cô ấy hay không. Nếu không cách nào thật lòng yêu cô ấy, đó là chuyện cực kỳ không công bằng. Đối với bản thân anh mà nói, cũng sẽ rơi xuống vực sâu áy náy.
Đường Ân hít sâu một hơi, nghe được âm thanh tút tút tút trong điện thoại, sau đó hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy một âm thanh gió rít vang lên, trên con phố trước mặt có một đoàn xe đang dừng lại.
Đường Ân nhìn Mạnh Thúy Bình đi xuống từ đội xe, tay xách một thanh đao dài sáng như tuyết, trong lòng không dao động chút nào.
Mạnh Thúy Bình chính là như vậy, là biểu tượng cho sự: cứng rắn của nhà họ Mạnh, là một người máu lạnh nhất của nhà họ Mạnh.
“Cút xuống đây ngay cho bà…’ Mạnh Thúy Bình mặc một chiếc áo khoác màu đen, dùng đao chỉ vào Đường Ân.
Những vệ sĩ mà Đường Ân dẫn theo, lập tức xông lên, mắt nhìn chằm chảm vào Mạnh Thúy Bình.
“Cút!’ Mạnh Thúy Bình rống lên giận dữ, trên mặt tràn đầy dữ tợn: “Ai dám xông lên, bây giờ bà đây sẽ giết chết cậu tai" Nhóm vệ sĩ xung quanh cũng không lùi lại, nhưng cũng không tiến lên.
“Đường Ân, cút ra đây cho bà… Mạnh Thúy Bình rống lên giận dữ, gần như gào thét.
Đường Ân mở cửa xe ra, gương mặt trầm mặc nhìn Mạnh Thúy Bình: “Cô Mạnh, chuyện này quả thật là lỗi của cháu, cháu bằng lòng bồi thường cho nhà họ Mạnh!" “Nhà họ Mạnh cần cậu bồi thường sao?" Mạnh Thúy Bình nghiến răng, nhìn chäm chäm Đường Ân: “Hoặc là ba ngày nữa cưới Mạnh Quán, hoặc là để mạng lại đây! Mạnh Thúy Bình tôi nói được làm được!" Đường Ân nhìn bộ dạng Mạnh Thúy Bình, trên mặt lộ vẻ đau khổ: “Cô Mạnh, nếu cháu cưới Mạnh Quán thì sẽ là một tổn thương đối với cô ấy…" “Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào, cháu chỉ cần trả lời tôi, cưới hay không cưới?" Mạnh Thúy Bình híp mắt lại.
Đường Ân hít vào một hơi: “Giữa cháu và Mạnh Quán tạm thời còn chưa có tình cảm…" “Vậy thì chết đi! Giết chết một con súc sinh của nhà họ Đường, nhà họ Mạnh tôi vẫn gánh vác được!" Säc mặt Mạnh Thúy Bình nổi giận, nhấc dao lên, chạy nhanh lao về phía Đường Ân.
Mấy vệ sĩ vây xung quanh, mà Mạnh Thúy Bình không hề nương tay chút nào, một đao bổ xuống, bổ đám người ra.
Máu tươi cùng với tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Mạnh Thúy Bình giống như một con bướm lao qua giữa rừng hoa, bà ấy lao đến gần Đường Ân, trong mắt có ánh nhìn sắc bén lấp lóe, một đao bổ xuống đầu Đường Ân.
Đường Ân vội vàng lùi lại từng bước một, tránh được: một đao này.
Mạnh Thúy Bình đá lên ngực Đường Ân, đá đến mức Đường Ân mắt nổ đom đóm. Ngay sau đó, đao sáng như tuyết hạ xuống.
“Đừng mà…
Từ phía xa có một tiếng kêu to vang lên, một chiếc Ferrari màu đỏ đã lao đến gần đấy.
Cửa xe mở ra, Mạnh Quán từ vị trí bên cạnh tài xế nhảy xuống, trên mặt tràn đầy nước mắt nhìn Mạnh Thúy.
Bình: “Cô, đừng tổn thương anh Đường Ân, anh ấy chỉ bị người ta hãm hại thôi, không phải anh ấy cố ý đâu!" “Nhưng nhà họ Mạnh chúng ta không thể chịu nhục như vậy!" Mạnh Thúy Bình nghiến răng nói ra từng chữ.
“Cô ơi, cháu xin cô!" Mạnh Quán bịch một tiếng quỳ xuống, trên mặt đầy nước mắt: “Cháu cầu xin cô tha cho anh Đường Ân đi, anh ấy cũng bị người ta hãm hại, chuyện này không liên quan gì đến anh ấy!" Đường Ân nhìn cảnh tượng này, không kiềm được chua xót, trong lòng bát đầu dậy sóng.
Mạnh Thúy Bình nghiến răng: “Cháu nói tha là tha được.
sao?" “Cô ơi, nếu hôm nay Đường Ân chết, cháu cũng sẽ chết ở đây!" Mạnh Quán thuận tay rút một con dao găm ra, đặt lên cổ họng mình, vẻ mặt kiên quyết.
Thân thể Mạnh Thúy Bình chấn động, nghiến răng nhìn chăm chăm Mạnh Quán.
Sắc mặt Mạnh Quán tái nhợt, trong mắt tràn đầy quyết tâm.
Đường Ân há miệng thở dốc, cảm thấy trong lòng ầm một tiếng, giống như bị người ta đâm vào trái tim.
“Cháu có biết cháu đang làm cái gì không?" Mạnh Thúy Bình điên rồi, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Mạnh Quán.
“Cháu biết!" Mạnh Quán chảy nước mắt: “Cô, cháu thích anh Đường Ân, anh ấy làm chuyện đó với cháu, cháu không trách anh ấy, cô thả anh ấy ra đi!" “Đứng dậy!" Mạnh Thúy Bình gầm lên giận dữ.
“Cô thả anh ấy đi! Cháu cầu xin cô!" Mạnh Quán khóc nức nở.
Mạnh Thúy Bình tức giận đến mức thân thể run rẩy, quay đầu hung dữ trợn mắt nhìn Mạnh Quán, gãn từng chữ một: “Được! Vậy để cho cậu ta sống thêm mấy ngày, đi theo cô!" Mạnh Quán khóc nức nở, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Ân, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Đường Ân giơ một cánh tay lên, nghe thấy Mạnh Quán khóc không thành tiếng nói: “Anh Đường Ân, anh phải đối xử với Du Du thật tốt, cô ấy thật lòng thích anh, anh nhất định phải đối xử thật tốt với cô ấy đấy…" “ĐiI" Mạnh Thúy Bình căm ghét kéo Mạnh Quán đi, nhét cô ấy vào trong xe.
Đường Ân nghiến răng, nhìn cảnh tượng này, trong lòng tràn đầy chua xót.
Đoàn xe nhanh chóng rời đi, mà dì Vân trên xe Ferrari, liếc nhìn Đường Ân một cái thật sâu, khẽ thở dài một tiếng, quay đầu xe nhanh chóng rời đi.
Đường Ân ngẩng đầu lên, trong lòng tràn đầy cảm giác khổ sở, nhìn thấy người nhà họ Mạnh đều đã rời đi, mới bảo người nhanh chóng cứu chữa cho những vệ sĩ kia.
Mạnh Thúy Bình ra tay rất tàn nhãn, chỉ trong thời gian chớp mắt này, cũng đã làm cho ba người tàn phế, mặc dù không có vết thương chết người, nhưng sau này ba người này chắc chắn sẽ để lại thương tật.
Đường Ân có thể tưởng tượng được, nếu Mạnh Quán không đến đây, Mạnh Thúy Bình này chắc chản sẽ chém chết mình.
“Cậu chủ…" Vệ sĩ sau lưng xông lên.
“Đi thôi!" Đường Ân hít một hơi thật sâu, xoay người lên xe, lái vê phía bệnh vi Một đêm này, Đường Ân gần như không ngủ, toàn thân suy sụp chán chường giống như bị ốm nặng.
Ngày hôm sau, Đường Ân làm thủ tục ra viện, ra khỏi bệnh viện Nhân Ái.
‘Vết thương trên người gần như đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa Kỷ Du Du và Mạnh Quán lần lượt rời đi, Đường Ân cũng không muốn ở lại đây nữa.
Đón một chiếc xe taxi đến vườn hoa ven hồ.
.Jenny nhìn thấy sắc mặt Đường Ân, lập tức hoảng sợ hết hồn: “Đường Ân, anh sao vậy? Tại sao lại biến thành thế này?" Đường Ân cười khổ một tiếng, không trả lời, chỉ im lặng lên tầng, giúp đỡ xoa bóp cho Thẩm Hân.
“Đường Ân, bộ dạng anh như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Jenny nhìn Đường Ân định rời đi, vội vàng kéo Đường Ân lại.
“Không có gì, tôi cần nghỉ ngơi một lát!" Đường Ân lắc đầu.
“Vậy được!" Jenny thở dài.
Đường Ân đi ra khỏi vườn hoa ven hồ, nhìn lên bầu trời trong xanh, trong lúc nhất thời không biết nên đi đâu.
Anh đã ra viện, biệt thự đại học thành phố Giang cũng bị phá hủy, bây giờ Đường Ân thật sự biến thành người không còn nhà để về rồi.
Đường Ân lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Bùi Nhược, dựa vào cửa khu nhà vườn hoa ven hồ.
Nửa tiếng sau, Bùi Nhược lái Lamborghini của chị ta đến, nhìn sắc mặt Đường Ân, gương mặt cũng đau lòng: “Đến chỗ tôi không?" “Không cần đâu, dẫn tôi đi mua nhà đi, cùng cấu trúc với căn ở đại học thành phố Giang kia!" Đường Ân phất tay, bước lên xe.
Bùi Nhược bước theo lên xe, nhẹ nhàng thở dài.
Bùi Nhược đã biết chuyện xảy ra ngày hôm qua rồi, trong lòng chị ta cũng cảm thấy xúc động.
Xe lái thẳng đến văn phòng buôn bán phát triển bất động sản, Đường Ân mới từ trên xe bước xuống.
“Cậu vào trước đi, tôi tìm chỗ đỗ xe!" “Được!" Đường Ân gật đầu, đẩy cửa văn phòng bán nhà đất, ánh mắt nhìn vào bên trong, thấy chỗ này có rất nhiều người qua lại. Quan sát xung quanh một vọng, thế mà lại không có ai bước lên tiếp đón, điều này khiến Đường Ân hơi kinh ngạc.
Lập tức đi thẳng vào, nhìn mô hình tòa nhà, Đường Ân do dự một lát, chỉ vào một căn trong đó rồi dò hỏi: “Căn nhà này các cô ra giá bao nhiêu tiền?" Nhân viên sale ngẩng đầu lên liếc nhìn Đường Ân, lạnh Căn này giá cả khá cao đấy, tôi đề nghị anh cao tầng hoặc là nhiều tầng, giá cả của khu biệt thự đắt hơn rất nhiều, người bình thường không thể trả nổi đâu!" Đường Ân hơi sửng sốt một lát, nhìn quần áo mình đang mặc trên người, quả thật chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa sắc mặt cực kỳ kém, vừa thấy đã biết là bộ dạng của người không có tiền, nhưng Đường Ân biết rõ căn phòng này, cùng một khu với căn phòng ban đầu, hản là có cấu trúc tương tự.
“Tôi muốn hỏi căn này…" Đường Ân chần chừ, mở miệng thăm dò lần nữa.
“Anh nói nhảm cái gì thế hả?" Nhân viên sale không kiên nhẫn, sau đó lại vội vàng phất tay: “Anh mau tránh ra đi, đừng làm chậm trễ việc buôn bán của chúng t: Cô Kim, cô đến xem căn phòng này một chút, căn phòng.
này rất được yêu thích ở chỗ chúng tôi, cũng rất phù hợp với sở thích của cô…" Đường Ân nhíu mày lại, căn phòng mà cô nhân viên sale chỉ vào kia, rõ ràng là căn mà anh vừa mới hỏi thăm, vậy là có ý gì? Xa xa một người phụ nữ mặc lễ phục màu đen xẻ cao, nhẹ nhàng bước đến. Mái tóc màu đen búi sau đầu cô †a, trên mặt nở nụ cười nhạt, toàn thân lộ ra vẻ cực kỳ Cao quý.
“Cô Kim, căn phòng này tôi cố tình chuẩn bị cho cô Gương mặt nhân viên sale tỏ vẻ nịnh nọt.
Trong lòng Đường Ân hơi khó chịu, nhân viên sale này.
không muốn nói nhảm với mình, nhưng lại đứng đây đợi người giàu có này sao? Cô ta cho rằng, người giàu có này nhất định có thể mua được căn nhà của cô ta, cho.
nên khinh thường không thèm nói chuyện với mình sao? Kim Địch liếc mắt nhìn Đường Ân, hai mày nhíu lại gật đầu, ánh mát cũng nhìn về phía căn biệt thự kia.
Trong lòng Đường Ân căng thẳng, rất sợ người phụ nữ này gật đầu, cướp mất căn nhà của mình.
“Cũng được đấy!" Kim Địch cười nhẹ.
Lúc này, cánh cửa của văn phòng nhà đất lại bị đẩy ra, Bùi Nhược mặc đồ công sở bước vào.
Đường Ân quay đầu lại, đang định nói chuyện, lại nghe thấy Kim Địch đứng bên cạnh đột nhiên nở nụ cười: “Bùi Nhược? Tại sao lại trùng hợp như vậy? Thế mà lại gặp cô ở đây?" Sắc mặt Bùi Nhược trong nháy mắt trở nên khó coi, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu: “Hạng hai mười nghìn năm đó sao? Thảo nào trong văn phòng nhà đất này có một mùi vị cực kỳ khác thường, khiến cho tôi cảm thấy rất khó chịu!" “Kim Địch, ai lại không lịch sự như vậy hả?" Một giọng nói nho nhã đôn hậu vang lên bên cạnh Kim Địch.
Đường Ân nhìn thấy một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi đến bên cạnh Kim Địch rồi khoác tay Kim Địch, nhìn về phía Bùi Nhược.
Kim Địch cười khổ lác đầu: “Một người bạn học trước đây của em, là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến lớn không có ai dạy dỗ, cho nên tính tình khó tránh khỏi hơi ương ngạnh, không cần để ý đến cô ta…
“Tôi ương ngạnh vì tôi có vốn liếng để ương ngạnh, đúng không? Dù sao thành tích của tôi lần nào cũng cao hơn cô rất nhiều!" Bùi Nhược hé miệng cười một tiếng.
“Cô gái à, thành tích có thể thể hiện được cái gì chứ? Có thể thể hiện được cuộc sống sau này sao? Tôi cảm thấy tính cách hẳn phải tốt một chút, tính cách của một người, mới có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sau này, không phải sao?" Lô Tiên Lâm gật đầu với Bùi Nhược, trong mắt mới tràn đầy giêu cợt.
“Phụ nữ tranh giành với nhau, một ông già như ông cũng tham gia vào sao, chẳng lẽ ông thì tốt tính lắm à2" Đường Ân lạnh lùng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lô Tiên Lâm một cái.
“Không nói gì sao?" Mạnh Thúy Bình nóng nảy gầm lên, nghiến răng nói: “Đứng yên chỗ đấy cho tôi, hôm nay cháu đừng nghĩ đến chuyện nhìn thấy mặt trời ngày mail" Đường Ân không biết nên nói gì, cũng không biết không nên nói cái gì.
Nếu cưới Mạnh Quán, đó là vô trách nhiệm với cả ba người: Trong lòng Đường Ân có chút xíu:hình bóng của Mạnh Quán, nhưng đó cùng lắm cũng chỉ là cô bé đi theo mình khi còn nhỏ, bĩu môi kéo tay áo anh, nhìn qua rất đáng yêu. Chẳng qua chỉ chút xíu hình bóng đó, thật sự không thể để cho hai người ở bên nhau cả đời được.
Nếu bây giờ cưới Mạnh Quán, Đường Ân không biết mình có thể bảo vệ cô ấy hay không, có thể thật lòng yêu cô ấy hay không. Nếu không cách nào thật lòng yêu cô ấy, đó là chuyện cực kỳ không công bằng. Đối với bản thân anh mà nói, cũng sẽ rơi xuống vực sâu áy náy.
Đường Ân hít sâu một hơi, nghe được âm thanh tút tút tút trong điện thoại, sau đó hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy một âm thanh gió rít vang lên, trên con phố trước mặt có một đoàn xe đang dừng lại.
Đường Ân nhìn Mạnh Thúy Bình đi xuống từ đội xe, tay xách một thanh đao dài sáng như tuyết, trong lòng không dao động chút nào.
Mạnh Thúy Bình chính là như vậy, là biểu tượng cho sự: cứng rắn của nhà họ Mạnh, là một người máu lạnh nhất của nhà họ Mạnh.
“Cút xuống đây ngay cho bà…’ Mạnh Thúy Bình mặc một chiếc áo khoác màu đen, dùng đao chỉ vào Đường Ân.
Những vệ sĩ mà Đường Ân dẫn theo, lập tức xông lên, mắt nhìn chằm chảm vào Mạnh Thúy Bình.
“Cút!’ Mạnh Thúy Bình rống lên giận dữ, trên mặt tràn đầy dữ tợn: “Ai dám xông lên, bây giờ bà đây sẽ giết chết cậu tai" Nhóm vệ sĩ xung quanh cũng không lùi lại, nhưng cũng không tiến lên.
“Đường Ân, cút ra đây cho bà… Mạnh Thúy Bình rống lên giận dữ, gần như gào thét.
Đường Ân mở cửa xe ra, gương mặt trầm mặc nhìn Mạnh Thúy Bình: “Cô Mạnh, chuyện này quả thật là lỗi của cháu, cháu bằng lòng bồi thường cho nhà họ Mạnh!" “Nhà họ Mạnh cần cậu bồi thường sao?" Mạnh Thúy Bình nghiến răng, nhìn chäm chäm Đường Ân: “Hoặc là ba ngày nữa cưới Mạnh Quán, hoặc là để mạng lại đây! Mạnh Thúy Bình tôi nói được làm được!" Đường Ân nhìn bộ dạng Mạnh Thúy Bình, trên mặt lộ vẻ đau khổ: “Cô Mạnh, nếu cháu cưới Mạnh Quán thì sẽ là một tổn thương đối với cô ấy…" “Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào, cháu chỉ cần trả lời tôi, cưới hay không cưới?" Mạnh Thúy Bình híp mắt lại.
Đường Ân hít vào một hơi: “Giữa cháu và Mạnh Quán tạm thời còn chưa có tình cảm…" “Vậy thì chết đi! Giết chết một con súc sinh của nhà họ Đường, nhà họ Mạnh tôi vẫn gánh vác được!" Säc mặt Mạnh Thúy Bình nổi giận, nhấc dao lên, chạy nhanh lao về phía Đường Ân.
Mấy vệ sĩ vây xung quanh, mà Mạnh Thúy Bình không hề nương tay chút nào, một đao bổ xuống, bổ đám người ra.
Máu tươi cùng với tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Mạnh Thúy Bình giống như một con bướm lao qua giữa rừng hoa, bà ấy lao đến gần Đường Ân, trong mắt có ánh nhìn sắc bén lấp lóe, một đao bổ xuống đầu Đường Ân.
Đường Ân vội vàng lùi lại từng bước một, tránh được: một đao này.
Mạnh Thúy Bình đá lên ngực Đường Ân, đá đến mức Đường Ân mắt nổ đom đóm. Ngay sau đó, đao sáng như tuyết hạ xuống.
“Đừng mà…
Từ phía xa có một tiếng kêu to vang lên, một chiếc Ferrari màu đỏ đã lao đến gần đấy.
Cửa xe mở ra, Mạnh Quán từ vị trí bên cạnh tài xế nhảy xuống, trên mặt tràn đầy nước mắt nhìn Mạnh Thúy.
Bình: “Cô, đừng tổn thương anh Đường Ân, anh ấy chỉ bị người ta hãm hại thôi, không phải anh ấy cố ý đâu!" “Nhưng nhà họ Mạnh chúng ta không thể chịu nhục như vậy!" Mạnh Thúy Bình nghiến răng nói ra từng chữ.
“Cô ơi, cháu xin cô!" Mạnh Quán bịch một tiếng quỳ xuống, trên mặt đầy nước mắt: “Cháu cầu xin cô tha cho anh Đường Ân đi, anh ấy cũng bị người ta hãm hại, chuyện này không liên quan gì đến anh ấy!" Đường Ân nhìn cảnh tượng này, không kiềm được chua xót, trong lòng bát đầu dậy sóng.
Mạnh Thúy Bình nghiến răng: “Cháu nói tha là tha được.
sao?" “Cô ơi, nếu hôm nay Đường Ân chết, cháu cũng sẽ chết ở đây!" Mạnh Quán thuận tay rút một con dao găm ra, đặt lên cổ họng mình, vẻ mặt kiên quyết.
Thân thể Mạnh Thúy Bình chấn động, nghiến răng nhìn chăm chăm Mạnh Quán.
Sắc mặt Mạnh Quán tái nhợt, trong mắt tràn đầy quyết tâm.
Đường Ân há miệng thở dốc, cảm thấy trong lòng ầm một tiếng, giống như bị người ta đâm vào trái tim.
“Cháu có biết cháu đang làm cái gì không?" Mạnh Thúy Bình điên rồi, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Mạnh Quán.
“Cháu biết!" Mạnh Quán chảy nước mắt: “Cô, cháu thích anh Đường Ân, anh ấy làm chuyện đó với cháu, cháu không trách anh ấy, cô thả anh ấy ra đi!" “Đứng dậy!" Mạnh Thúy Bình gầm lên giận dữ.
“Cô thả anh ấy đi! Cháu cầu xin cô!" Mạnh Quán khóc nức nở.
Mạnh Thúy Bình tức giận đến mức thân thể run rẩy, quay đầu hung dữ trợn mắt nhìn Mạnh Quán, gãn từng chữ một: “Được! Vậy để cho cậu ta sống thêm mấy ngày, đi theo cô!" Mạnh Quán khóc nức nở, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Ân, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Đường Ân giơ một cánh tay lên, nghe thấy Mạnh Quán khóc không thành tiếng nói: “Anh Đường Ân, anh phải đối xử với Du Du thật tốt, cô ấy thật lòng thích anh, anh nhất định phải đối xử thật tốt với cô ấy đấy…" “ĐiI" Mạnh Thúy Bình căm ghét kéo Mạnh Quán đi, nhét cô ấy vào trong xe.
Đường Ân nghiến răng, nhìn cảnh tượng này, trong lòng tràn đầy chua xót.
Đoàn xe nhanh chóng rời đi, mà dì Vân trên xe Ferrari, liếc nhìn Đường Ân một cái thật sâu, khẽ thở dài một tiếng, quay đầu xe nhanh chóng rời đi.
Đường Ân ngẩng đầu lên, trong lòng tràn đầy cảm giác khổ sở, nhìn thấy người nhà họ Mạnh đều đã rời đi, mới bảo người nhanh chóng cứu chữa cho những vệ sĩ kia.
Mạnh Thúy Bình ra tay rất tàn nhãn, chỉ trong thời gian chớp mắt này, cũng đã làm cho ba người tàn phế, mặc dù không có vết thương chết người, nhưng sau này ba người này chắc chắn sẽ để lại thương tật.
Đường Ân có thể tưởng tượng được, nếu Mạnh Quán không đến đây, Mạnh Thúy Bình này chắc chản sẽ chém chết mình.
“Cậu chủ…" Vệ sĩ sau lưng xông lên.
“Đi thôi!" Đường Ân hít một hơi thật sâu, xoay người lên xe, lái vê phía bệnh vi Một đêm này, Đường Ân gần như không ngủ, toàn thân suy sụp chán chường giống như bị ốm nặng.
Ngày hôm sau, Đường Ân làm thủ tục ra viện, ra khỏi bệnh viện Nhân Ái.
‘Vết thương trên người gần như đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa Kỷ Du Du và Mạnh Quán lần lượt rời đi, Đường Ân cũng không muốn ở lại đây nữa.
Đón một chiếc xe taxi đến vườn hoa ven hồ.
.Jenny nhìn thấy sắc mặt Đường Ân, lập tức hoảng sợ hết hồn: “Đường Ân, anh sao vậy? Tại sao lại biến thành thế này?" Đường Ân cười khổ một tiếng, không trả lời, chỉ im lặng lên tầng, giúp đỡ xoa bóp cho Thẩm Hân.
“Đường Ân, bộ dạng anh như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Jenny nhìn Đường Ân định rời đi, vội vàng kéo Đường Ân lại.
“Không có gì, tôi cần nghỉ ngơi một lát!" Đường Ân lắc đầu.
“Vậy được!" Jenny thở dài.
Đường Ân đi ra khỏi vườn hoa ven hồ, nhìn lên bầu trời trong xanh, trong lúc nhất thời không biết nên đi đâu.
Anh đã ra viện, biệt thự đại học thành phố Giang cũng bị phá hủy, bây giờ Đường Ân thật sự biến thành người không còn nhà để về rồi.
Đường Ân lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Bùi Nhược, dựa vào cửa khu nhà vườn hoa ven hồ.
Nửa tiếng sau, Bùi Nhược lái Lamborghini của chị ta đến, nhìn sắc mặt Đường Ân, gương mặt cũng đau lòng: “Đến chỗ tôi không?" “Không cần đâu, dẫn tôi đi mua nhà đi, cùng cấu trúc với căn ở đại học thành phố Giang kia!" Đường Ân phất tay, bước lên xe.
Bùi Nhược bước theo lên xe, nhẹ nhàng thở dài.
Bùi Nhược đã biết chuyện xảy ra ngày hôm qua rồi, trong lòng chị ta cũng cảm thấy xúc động.
Xe lái thẳng đến văn phòng buôn bán phát triển bất động sản, Đường Ân mới từ trên xe bước xuống.
“Cậu vào trước đi, tôi tìm chỗ đỗ xe!" “Được!" Đường Ân gật đầu, đẩy cửa văn phòng bán nhà đất, ánh mắt nhìn vào bên trong, thấy chỗ này có rất nhiều người qua lại. Quan sát xung quanh một vọng, thế mà lại không có ai bước lên tiếp đón, điều này khiến Đường Ân hơi kinh ngạc.
Lập tức đi thẳng vào, nhìn mô hình tòa nhà, Đường Ân do dự một lát, chỉ vào một căn trong đó rồi dò hỏi: “Căn nhà này các cô ra giá bao nhiêu tiền?" Nhân viên sale ngẩng đầu lên liếc nhìn Đường Ân, lạnh Căn này giá cả khá cao đấy, tôi đề nghị anh cao tầng hoặc là nhiều tầng, giá cả của khu biệt thự đắt hơn rất nhiều, người bình thường không thể trả nổi đâu!" Đường Ân hơi sửng sốt một lát, nhìn quần áo mình đang mặc trên người, quả thật chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa sắc mặt cực kỳ kém, vừa thấy đã biết là bộ dạng của người không có tiền, nhưng Đường Ân biết rõ căn phòng này, cùng một khu với căn phòng ban đầu, hản là có cấu trúc tương tự.
“Tôi muốn hỏi căn này…" Đường Ân chần chừ, mở miệng thăm dò lần nữa.
“Anh nói nhảm cái gì thế hả?" Nhân viên sale không kiên nhẫn, sau đó lại vội vàng phất tay: “Anh mau tránh ra đi, đừng làm chậm trễ việc buôn bán của chúng t: Cô Kim, cô đến xem căn phòng này một chút, căn phòng.
này rất được yêu thích ở chỗ chúng tôi, cũng rất phù hợp với sở thích của cô…" Đường Ân nhíu mày lại, căn phòng mà cô nhân viên sale chỉ vào kia, rõ ràng là căn mà anh vừa mới hỏi thăm, vậy là có ý gì? Xa xa một người phụ nữ mặc lễ phục màu đen xẻ cao, nhẹ nhàng bước đến. Mái tóc màu đen búi sau đầu cô †a, trên mặt nở nụ cười nhạt, toàn thân lộ ra vẻ cực kỳ Cao quý.
“Cô Kim, căn phòng này tôi cố tình chuẩn bị cho cô Gương mặt nhân viên sale tỏ vẻ nịnh nọt.
Trong lòng Đường Ân hơi khó chịu, nhân viên sale này.
không muốn nói nhảm với mình, nhưng lại đứng đây đợi người giàu có này sao? Cô ta cho rằng, người giàu có này nhất định có thể mua được căn nhà của cô ta, cho.
nên khinh thường không thèm nói chuyện với mình sao? Kim Địch liếc mắt nhìn Đường Ân, hai mày nhíu lại gật đầu, ánh mát cũng nhìn về phía căn biệt thự kia.
Trong lòng Đường Ân căng thẳng, rất sợ người phụ nữ này gật đầu, cướp mất căn nhà của mình.
“Cũng được đấy!" Kim Địch cười nhẹ.
Lúc này, cánh cửa của văn phòng nhà đất lại bị đẩy ra, Bùi Nhược mặc đồ công sở bước vào.
Đường Ân quay đầu lại, đang định nói chuyện, lại nghe thấy Kim Địch đứng bên cạnh đột nhiên nở nụ cười: “Bùi Nhược? Tại sao lại trùng hợp như vậy? Thế mà lại gặp cô ở đây?" Sắc mặt Bùi Nhược trong nháy mắt trở nên khó coi, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu: “Hạng hai mười nghìn năm đó sao? Thảo nào trong văn phòng nhà đất này có một mùi vị cực kỳ khác thường, khiến cho tôi cảm thấy rất khó chịu!" “Kim Địch, ai lại không lịch sự như vậy hả?" Một giọng nói nho nhã đôn hậu vang lên bên cạnh Kim Địch.
Đường Ân nhìn thấy một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi đến bên cạnh Kim Địch rồi khoác tay Kim Địch, nhìn về phía Bùi Nhược.
Kim Địch cười khổ lác đầu: “Một người bạn học trước đây của em, là trẻ mồ côi, từ nhỏ đến lớn không có ai dạy dỗ, cho nên tính tình khó tránh khỏi hơi ương ngạnh, không cần để ý đến cô ta…
“Tôi ương ngạnh vì tôi có vốn liếng để ương ngạnh, đúng không? Dù sao thành tích của tôi lần nào cũng cao hơn cô rất nhiều!" Bùi Nhược hé miệng cười một tiếng.
“Cô gái à, thành tích có thể thể hiện được cái gì chứ? Có thể thể hiện được cuộc sống sau này sao? Tôi cảm thấy tính cách hẳn phải tốt một chút, tính cách của một người, mới có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sau này, không phải sao?" Lô Tiên Lâm gật đầu với Bùi Nhược, trong mắt mới tràn đầy giêu cợt.
“Phụ nữ tranh giành với nhau, một ông già như ông cũng tham gia vào sao, chẳng lẽ ông thì tốt tính lắm à2" Đường Ân lạnh lùng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lô Tiên Lâm một cái.
Tác giả :
Cửu Kinh