Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 142
Steve cũng tiến lên nhìn đầu gối của anh, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
“Không thể nào!" .Jenny lại lấy hai ngón tay bóp bóp, cảm nhận được máu bầm bên trong đầu gối đã tan đi rất nhiều: “Anh Đường, cuối cùng anh đã làm thế nào vậy? Tối qua tôi đã nghĩ rất lâu, thậm chí còn nghĩ tới cách phẫu thuật, nhưng đều không có cách xử lý tốt nhất.." Đường Ân thấy .Jenny ngạc nhiên thì thở phào nhẹ nhõm, chứng rwinh cách của ông cự Hồ Tùng tối qua thật sự có hiệu quả .
“Đây là y thuật của nước chúng tôi, có nói cô cũng không hiểu đâu!" Anh buông ống quần xuống.
Cô ta hơi giật mình: “Y thuật của nước các anh? Trung y Sao?" “Cứ xem là vậy đi!" Đường Ân cười, không nói gì thêm.
„Jenny kéo anh lại, tỏ vẻ áy náy: “Rất xin lỗi anh, xin lỗi vì sự kiêu ngạo và ngu dốt của tôi lúc trước. Tôi thật sự.
không ngờ trung y lại có hiệu quả như thế! Đêm qua tôi đã nghĩ rất lâu cũng phải cần đến một tuần mới có thể khiến anh hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng cách chữa đầu gối cho anh đã khiến tôi mở rộng tầm mắt, không biết anh đã chữa trị thế nào vậy?" “Bí mật!" Đường Ân mỉm cười, nhìn về phía Thẩm Hân.
Khi nãy chỉ là một chuyện xen vào thôi, cô bé này mới là đối tượng cần phải quan tâm.
“Đường Ân, khi nãy tôi suy nghĩ rồi, tình trạng bệnh thế này phải quan sát liên tục, còn là quan sát suốt hai mươi bốn tiếng không ngừng nghỉ!" Steve lắc đầu, nhỏ giọng nói.
Anh hơi chần chừ, nhìn sang bà Thẩm.
Tuy bà Thẩm tỏ vẻ không vui, nhưng sau khi thấy ánh mắt của Đường Ân vẫn chần chừ gật đầu.
Anh thật sự có ảnh hưởng rất lớn với bà ta, mặc dù bà Thẩm là một người phụ nữ đanh đá, nhưng cũng không.
muốn có mâu thuẫn với Đường Ân. Hơn nữa hôm qua đã lén tìm người hỏi thăm, ngài Steve này thật sự là người của Hiệp hội điều trị Hoa Kỳ, hơn nữa còn có trình độ rất cao về nghiên cứu bệnh bại liệt.
“Quan sát hai mươi bốn tiếng cũng được..
gật đầu, nhìn ngài Steve: “Vậy cần làm phiền ông rồi!" “Không sao, cái này cũng có giúp ích cho chủ đề nghiên cứu của tôi rất nhiều!" Ông ta gật đầu.
Đường Ân đồng ý xong thì trò chuyện thêm một hai câu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Jenny đuổi theo, đứng từ xa kêu anh lại: “Anh Đường, khi nào anh rảnh có thể dẫn tôi đi xem trung y không? Tôi thật sự rất muốn tìm hiểu!" Đường Ân nghiêng đầu quan sát cô †a, phát hiện cô gái người Mỹ này rất đẹp, đôi chân dài trắng nõn, mái tóc vàng hơi xoăn, nhìn qua rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
ẻ lưu manh điện khủng “Có thời gian thì đi!" “Vậy quyết định thế nhé!" Cô ta cười rất vui vẻ.
Anh xoay người lên xe, rời khỏi Vườn Hoa Ven Hồ.
‘Viên Chi Am vẫn mặc quần jean ngắn, phía trên đổi thành áo màu hồng, để lộ dáng người hoàn mỹ không chút khuyết điểm của cô ta.
“Đường Ân, tôi biết một quán cơm Tây rất ngon, dẫn anh đi nếm thử nhé?" Cô ta quay đầu nhìn Đường Ân.
“Không đi!" Anh rất lạnh nhạt.
‘Viên Chi Am hơi xấu hổ: “Đường Ân, thật ra tôi cũng không như trong tưởng tượng của anh đâu!" “Tôi nói rồi, không đi!" Giọng nói của Đường Ân càng lạnh lùng hơn.
“Đường Ân.." Cô ta tức giận, chạy xe chậm lại, sau đó nắm lấy ngón tay anh: “Trước giờ tôi chưa từng có cảm giác này với bất kỳ ai, anh tin tôi đi." Đường Ân hất tay Viên Chi Am ra, chỉ vào cô ta: “Tốt nhất cô nên biết điều một chút, bớt bày cái dáng vẻ này trước.
mặt tôi đi!" Viên Chi Am thấy anh hung hăng như thế thì đỏ cả mắt, nhưng trong lòng lại có cảm giác sảng khoái, khiến cô ta như rơi vào mây.
Két.
Xe dừng lại, cô ta đỏ mắt nhìn Đường Ân: “Đường Ân, có lẽ anh cảm thấy tôi là một cô gái xem trọng lợi ích, nhưng tôi phát hiện bóng dáng của anh đã không thể phai nhạt trong lòng tôi nữa rồi, tôi thật sự rất thích anh.." Dứt lời, Viên Chi Am chợt cởi dây an toàn của mình ra, nhào về phía anh.
Đường Ân hoảng sợ, vội đẩy đầu cô ta ra: “Con mẹ nó, cô điên rồi hả?" “Đường Ân, tôi thật lòng với anh mà.." Viên Chỉ Am nắm lấy tay anh, vẻ mặt thiết tha.
Đường Ân đẩy cô ta ra, tỏ vẻ chán ghét.
“Đường Ân, anh đánh tôi đi, tôi biết anh rất ghét tôi, anh đánh tôi Viên Chỉ Am nắm lấy cổ tay anh, muốn nó tát lên mặt mình.
Đường Ân thấy cô ta như thế, đáy lòng cực kỳ tức giận, đẩy mạnh người phụ nữ điên khùng này ra, xoay người xuống xe.
Nếu Kỷ Du Du là cô gái ngoan ngoãn nhút nhát, Bùi Nhược là lưu manh tao nhã trên chuyện tình cảm, thì Viên Chi Am này thật sự là kẻ lưu manh điên khùng.
Anh thật sự không thể chịu được loại phụ nữ này, dứt khoát tự bắt xe rời đi.
‘Viên Chi Am nhìn bóng lưng khi Đường Ân rời đi, hốc mắt hơi đỏ, đưa tay vuốt mặt mình, trong lòng lại cảm thấy sảng khoái và run rẩy.
Cảm giác này khiến cô ta hơi hưng phấn.
Thật ra từ mấy ngày trước, Viên Chi Am đã từng hỏi một vài bác sĩ tâm lý, mà đáp án họ đưa ra là mình có khuynh hướng chịu ngược cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng khuynh hướng chịu ngược của mình là vì bị người nào đó chinh phục nên mới xuất hiện.
Trên thế giới này, ngoài Đường Ân ra, bất kỳ ai cũng không thể khiến cô ta có cảm giác như thế.
Tút tút tút…
‘A lô.." Giọng nói của Dương Cầm vang lên.
“Tôi cần bà giúp tôi thu phục Đường Ân, nếu không có bản lĩnh đó thì cút đi cho bà đây, đừng ở đó cho chật chỗ nữa!" Viên Chi Am khó chịu nói.
Bà ta hơi kích động: “Tổng giám đốc Viên, tôi đã nghĩ ra cách giúp cô rồi, chỉ cần cô nghe theo tôi, tôi có thể đuổi Kỷ Du Du đi giúp cô trong ba tháng, để cô ở bên Đường Ân “Ba tháng? Con mẹ nó, bà còn cần tới tận ba tháng?" Viên Chi Am tức giận: “Ba tháng sau đã không biết là khi nào rồi! Mười ngày! Tôi chỉ cho bà mười ngày! Bà hiểu Đường Ân và Kỷ Du Du như vậy, trong vòng mười ngày bà phải để tôi có được thứ mình muốn!" “Mười ngày?" Dương Cầm hơi hoảng hốt.
“Sao hả? Có làm được không? Không làm được thì cút ngay trong hôm nay đi!" Cô ta không hề khách sáo với giáo sư đại học này chút nào.
“Được được được.." Bà †a vội nói: “Tổng giám đốc Viên, thật ra có một cách không cần tới mười ngày, chỉ là nếu làm, chúng ta phải nghĩ đến hậu quả!" “Bà nói đi, cách gì? Chỉ cần có thể để tôi ở bên Đường Ân, cho dù người trên thế giới này chết hết, tôi cũng.
không quan tâm!" Viên Chi Am nói.
Dương Cầm hơi sợ hãi, vội nói: “Yên tâm, không nghiêm trọng thế đâu, hơn nữa chắc chắn có thể thành công! Tôi hiểu Đường Ân và Kỷ Du Du, Đường Ân mềm lòng, Kỷ Du Du thì tự ti, mấy ngày nay cô nghe lời tôi đến bệnh tìm Kỷ Du Du, nói với cô ta…"
“Không thể nào!" .Jenny lại lấy hai ngón tay bóp bóp, cảm nhận được máu bầm bên trong đầu gối đã tan đi rất nhiều: “Anh Đường, cuối cùng anh đã làm thế nào vậy? Tối qua tôi đã nghĩ rất lâu, thậm chí còn nghĩ tới cách phẫu thuật, nhưng đều không có cách xử lý tốt nhất.." Đường Ân thấy .Jenny ngạc nhiên thì thở phào nhẹ nhõm, chứng rwinh cách của ông cự Hồ Tùng tối qua thật sự có hiệu quả .
“Đây là y thuật của nước chúng tôi, có nói cô cũng không hiểu đâu!" Anh buông ống quần xuống.
Cô ta hơi giật mình: “Y thuật của nước các anh? Trung y Sao?" “Cứ xem là vậy đi!" Đường Ân cười, không nói gì thêm.
„Jenny kéo anh lại, tỏ vẻ áy náy: “Rất xin lỗi anh, xin lỗi vì sự kiêu ngạo và ngu dốt của tôi lúc trước. Tôi thật sự.
không ngờ trung y lại có hiệu quả như thế! Đêm qua tôi đã nghĩ rất lâu cũng phải cần đến một tuần mới có thể khiến anh hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng cách chữa đầu gối cho anh đã khiến tôi mở rộng tầm mắt, không biết anh đã chữa trị thế nào vậy?" “Bí mật!" Đường Ân mỉm cười, nhìn về phía Thẩm Hân.
Khi nãy chỉ là một chuyện xen vào thôi, cô bé này mới là đối tượng cần phải quan tâm.
“Đường Ân, khi nãy tôi suy nghĩ rồi, tình trạng bệnh thế này phải quan sát liên tục, còn là quan sát suốt hai mươi bốn tiếng không ngừng nghỉ!" Steve lắc đầu, nhỏ giọng nói.
Anh hơi chần chừ, nhìn sang bà Thẩm.
Tuy bà Thẩm tỏ vẻ không vui, nhưng sau khi thấy ánh mắt của Đường Ân vẫn chần chừ gật đầu.
Anh thật sự có ảnh hưởng rất lớn với bà ta, mặc dù bà Thẩm là một người phụ nữ đanh đá, nhưng cũng không.
muốn có mâu thuẫn với Đường Ân. Hơn nữa hôm qua đã lén tìm người hỏi thăm, ngài Steve này thật sự là người của Hiệp hội điều trị Hoa Kỳ, hơn nữa còn có trình độ rất cao về nghiên cứu bệnh bại liệt.
“Quan sát hai mươi bốn tiếng cũng được..
gật đầu, nhìn ngài Steve: “Vậy cần làm phiền ông rồi!" “Không sao, cái này cũng có giúp ích cho chủ đề nghiên cứu của tôi rất nhiều!" Ông ta gật đầu.
Đường Ân đồng ý xong thì trò chuyện thêm một hai câu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Jenny đuổi theo, đứng từ xa kêu anh lại: “Anh Đường, khi nào anh rảnh có thể dẫn tôi đi xem trung y không? Tôi thật sự rất muốn tìm hiểu!" Đường Ân nghiêng đầu quan sát cô †a, phát hiện cô gái người Mỹ này rất đẹp, đôi chân dài trắng nõn, mái tóc vàng hơi xoăn, nhìn qua rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
ẻ lưu manh điện khủng “Có thời gian thì đi!" “Vậy quyết định thế nhé!" Cô ta cười rất vui vẻ.
Anh xoay người lên xe, rời khỏi Vườn Hoa Ven Hồ.
‘Viên Chi Am vẫn mặc quần jean ngắn, phía trên đổi thành áo màu hồng, để lộ dáng người hoàn mỹ không chút khuyết điểm của cô ta.
“Đường Ân, tôi biết một quán cơm Tây rất ngon, dẫn anh đi nếm thử nhé?" Cô ta quay đầu nhìn Đường Ân.
“Không đi!" Anh rất lạnh nhạt.
‘Viên Chi Am hơi xấu hổ: “Đường Ân, thật ra tôi cũng không như trong tưởng tượng của anh đâu!" “Tôi nói rồi, không đi!" Giọng nói của Đường Ân càng lạnh lùng hơn.
“Đường Ân.." Cô ta tức giận, chạy xe chậm lại, sau đó nắm lấy ngón tay anh: “Trước giờ tôi chưa từng có cảm giác này với bất kỳ ai, anh tin tôi đi." Đường Ân hất tay Viên Chi Am ra, chỉ vào cô ta: “Tốt nhất cô nên biết điều một chút, bớt bày cái dáng vẻ này trước.
mặt tôi đi!" Viên Chi Am thấy anh hung hăng như thế thì đỏ cả mắt, nhưng trong lòng lại có cảm giác sảng khoái, khiến cô ta như rơi vào mây.
Két.
Xe dừng lại, cô ta đỏ mắt nhìn Đường Ân: “Đường Ân, có lẽ anh cảm thấy tôi là một cô gái xem trọng lợi ích, nhưng tôi phát hiện bóng dáng của anh đã không thể phai nhạt trong lòng tôi nữa rồi, tôi thật sự rất thích anh.." Dứt lời, Viên Chi Am chợt cởi dây an toàn của mình ra, nhào về phía anh.
Đường Ân hoảng sợ, vội đẩy đầu cô ta ra: “Con mẹ nó, cô điên rồi hả?" “Đường Ân, tôi thật lòng với anh mà.." Viên Chỉ Am nắm lấy tay anh, vẻ mặt thiết tha.
Đường Ân đẩy cô ta ra, tỏ vẻ chán ghét.
“Đường Ân, anh đánh tôi đi, tôi biết anh rất ghét tôi, anh đánh tôi Viên Chỉ Am nắm lấy cổ tay anh, muốn nó tát lên mặt mình.
Đường Ân thấy cô ta như thế, đáy lòng cực kỳ tức giận, đẩy mạnh người phụ nữ điên khùng này ra, xoay người xuống xe.
Nếu Kỷ Du Du là cô gái ngoan ngoãn nhút nhát, Bùi Nhược là lưu manh tao nhã trên chuyện tình cảm, thì Viên Chi Am này thật sự là kẻ lưu manh điên khùng.
Anh thật sự không thể chịu được loại phụ nữ này, dứt khoát tự bắt xe rời đi.
‘Viên Chi Am nhìn bóng lưng khi Đường Ân rời đi, hốc mắt hơi đỏ, đưa tay vuốt mặt mình, trong lòng lại cảm thấy sảng khoái và run rẩy.
Cảm giác này khiến cô ta hơi hưng phấn.
Thật ra từ mấy ngày trước, Viên Chi Am đã từng hỏi một vài bác sĩ tâm lý, mà đáp án họ đưa ra là mình có khuynh hướng chịu ngược cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng khuynh hướng chịu ngược của mình là vì bị người nào đó chinh phục nên mới xuất hiện.
Trên thế giới này, ngoài Đường Ân ra, bất kỳ ai cũng không thể khiến cô ta có cảm giác như thế.
Tút tút tút…
‘A lô.." Giọng nói của Dương Cầm vang lên.
“Tôi cần bà giúp tôi thu phục Đường Ân, nếu không có bản lĩnh đó thì cút đi cho bà đây, đừng ở đó cho chật chỗ nữa!" Viên Chi Am khó chịu nói.
Bà ta hơi kích động: “Tổng giám đốc Viên, tôi đã nghĩ ra cách giúp cô rồi, chỉ cần cô nghe theo tôi, tôi có thể đuổi Kỷ Du Du đi giúp cô trong ba tháng, để cô ở bên Đường Ân “Ba tháng? Con mẹ nó, bà còn cần tới tận ba tháng?" Viên Chi Am tức giận: “Ba tháng sau đã không biết là khi nào rồi! Mười ngày! Tôi chỉ cho bà mười ngày! Bà hiểu Đường Ân và Kỷ Du Du như vậy, trong vòng mười ngày bà phải để tôi có được thứ mình muốn!" “Mười ngày?" Dương Cầm hơi hoảng hốt.
“Sao hả? Có làm được không? Không làm được thì cút ngay trong hôm nay đi!" Cô ta không hề khách sáo với giáo sư đại học này chút nào.
“Được được được.." Bà †a vội nói: “Tổng giám đốc Viên, thật ra có một cách không cần tới mười ngày, chỉ là nếu làm, chúng ta phải nghĩ đến hậu quả!" “Bà nói đi, cách gì? Chỉ cần có thể để tôi ở bên Đường Ân, cho dù người trên thế giới này chết hết, tôi cũng.
không quan tâm!" Viên Chi Am nói.
Dương Cầm hơi sợ hãi, vội nói: “Yên tâm, không nghiêm trọng thế đâu, hơn nữa chắc chắn có thể thành công! Tôi hiểu Đường Ân và Kỷ Du Du, Đường Ân mềm lòng, Kỷ Du Du thì tự ti, mấy ngày nay cô nghe lời tôi đến bệnh tìm Kỷ Du Du, nói với cô ta…"
Tác giả :
Cửu Kinh