Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng
Chương 140
Trong phòng bệnh để hai cái giường bệnh, hơn nữa nó còn kề sát vào nhau.
Cái này là hôm qua Đường Ân cố ý để giường bệnh của Kỷ Du Du kề sát vào, mãi không cho cô nàng này rời đi.
Nhưng khiến anh bất ngờ là lại có hai người nằm trên giường bệnh.
Một người là Kỷ Du Du, một người là Mạnh Quán còn đang đỏ mặt.
Hai người nhìn thấy Đường Ân về thì đều ngơ ngác, Mạnh Quán vội vàng che khuôn mặt đang đỏ ửng của mình lại.
“À.." Kỷ Du Du nhỏ giọng nói, có hơi yếu ớt: “Anh đến phòng bệnh của Mạnh Quán đi!" Đường Ân không biết nói gì hơn, sau khi oán hận nhìn Kỷ Du Du một cái thì xoay người đi đến phòng bệnh của Mạnh Quán.
Hai người này là đuổi anh ra ngoài sao? Anh cảm thấy cạn lời, nhưng cũng chẳng thể làm gì, thậm chí muốn tìm một người để trút giận cũng không có.
Trong phòng bệnh, Kỷ Du Du cũng không tiện xoay người, chỉ ngơ ngác nằm trên giường nhìn trần nhà.
Mạnh Quán xốc chăn lên, trên cổ còn đeo đồ cố định, hơi khó khăn nhìn sang Kỷ Du Du: “Du Du, tớ cũng không.
cố ý lừa cậu! Tớ và Đường Ân có hôn ước, nhưng tớ và anh ấy cũng không yêu nhau…" Còn chưa nói xong, vẻ mặt của Mạnh Quán đã có hơi tối tăm.
“Ừm!" Kỷ Du Du nhỏ giọng đáp lại một tiếng, cúi đầu.
Chuyện này là sau khi cô suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định, tối nay cô muốn tâm sự với Mạnh Quán.
Thật ra theo tính cách trước đây, Kỷ Du Du thật sự không có can đảm này, cô không biết tại sao mình lại rất muốn nói chuyện với Mạnh Quán. Khoảng thời gian này ở bên Đường Ân, trong lòng cô cũng có bóng dáng của anh, nhưng với người bạn tốt nhất của mình, cô cũng không biết nên đối mặt thế nào.
“Du Du, tớ sẽ không làm phiền cậu và anh Đường Ân, hết học kỳ này, tớ có thể chuyển trư: . Mạnh Quán khích lệ nhìn Kỷ Du Du, cười nói ó vài trường đại học nước ngoài, tớ có thể đi học thử!" Kỷ Du Du cúi đầu, mắt cũng hơi đỏ lên, cô mới là người phải rời đi nhất, nhưng bây giờ cô không thể rời đi được.
“Du Du, cậu đừng như thế.." Mạnh Quán thấy Kỷ Du Du không nói lời nào, vội vàng nhỏ giọng nói tiếp: “Thật ra tớ cảm thấy cậu ở bên anh Đường Ân rất tốt, tớ cũng thật lòng chúc phúc cho hai người!" Kỷ Du Du học theo Đường Ân, cố ý nghiêng đầu, hơi sợ sệt nói “Thật ra… thật ra cậu mới là người có thể giúp đỡ Đường Ân nhất đúng không?" Mạnh Quán ngơ ngác nhìn vào mặt Kỷ Du Du, không nói gì.
“Chúng ta là bạn bè mà! Tớ còn phải cảm ơn c: không tớ và Đường Ân có thể đã xảy ra chuyện rỉ Du Du cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mạnh Quán, hay là.." “Hay là thế nào?" Mạnh Quán thấy Kỷ Du Du ỉu xìu thì hơi đau lòng.
“Hay chúng †a đánh cược đi!" Kỷ Du Du nhỏ giọng nói, nhưng không tự tin lắm: “Sau một năm, ai có thể giúp đỡ.
Đường Ân nhiều hơn thì người đó ở lại, được không?" Mạnh Quán ngẩn người như đây lần đầu tiên quen biết Kỷ Du Du vậy.
Cô gái bình thường nhát gan lại có can đảm gặp mình, hơn nữa còn đưa ra ý đánh cược. Chỉ là nội dung đánh cược này không hề có chút lợi thế nào với cô.
Mạnh Quán không biết suy nghĩ trong lòng Kỷ Du Du, thật ra cô chỉ hy vọng có thể ở bên Đường Ân thêm một năm, sau đó dùng một năm này hoàn thành việc học.
Chỉ cần có thể tốt nghiệp đại học, cô vẫn còn cơ hội rời đi, cũng có thể giữ lại dấu vết của một năm này trong cuộc đời.
Lúc đầu Kỷ Du Du còn có chút hy vọng xa vời với anh, bây giờ vì chuyện hôn ước của Mạnh Quán, Kỷ Du Du đã bỏ đi hy vọng xa vời đó của mình rồi, chỉ muốn ạ bóng dáng của chàng trai kia trong khoảng thời gian thanh xuân tốt đẹp nhất thôi.
“Đồng ý với tớ đi!" Kỷ Du Du mím môi, hốc mắt hơi ươn ướt, cố ý ép mình phải kiên cường nói.
“Được!" Mạnh Quán nhìn cô, không nhịn được mà muốn khóc.
Kỷ Du Du gượng cười, cũng cố nén nước mắt, nhẹ nhàng nhầm mắt lại.
Giao hẹn giữa hai người chỉ giống như một trò đùa, nhưng ai cũng không xem nó là trò đùa. Kỷ Du Du chỉ tham lam muốn ở bên Đường Ân một năm, còn Mạnh Quán cũng muốn ở lại đây một năm, để hình ảnh lúc thời thơ ấu của mình có một thanh xuân không gì tiếc nuối, sau một năm sẽ rời khỏi thành phố Giang.
Hai cô gái đều muốn rời đi, đều muốn để lại người trong lòng cho đối phương.
Đường Ân không hề hay biết những chuyện này, cũng không thể nào biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, chỉ đi tới phòng bệnh của Mạnh Quán, nhìn thấy một bóng lưng hơi còng đứng trước cửa sổ.
Đôi mắt như chim ưng của ông cụ Hồ Tùng nhìn vào.
anh, ánh mắt không hề thân thiện.
“Tôi là người phụ trách bảo vệ ông hai.." Hồ Tùng ngẫm nghĩ rồi nói: “Mấy ngày trước ông hai kêu tôi trở về!" “Hả?" Đường Ân hơi cau mày, sau đó nở nụ cười.
Nếu Hồ Tùng nói thế, vậy chứng tỏ ông cụ kia đã nhìn thấu sự mờ ám của Đường Uý. Chẳng trách ông trong tay toàn cục của nhà họ Đường, nhìn thấu tất cả mọi chuyện cũng là chuyện bình thường thôi.
“Cần tôi làm gì thì có thể nói thẳng với tôi, ví dụ như đi đánh mấy người nào đó cũng được…" Hồ Tùng gật đầu.
Anh bật cười: “Không cần thiết! Tôi bị người ta đánh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nhờ người khác đánh trả! Chỉ có tự tôi đánh trả mới xem như thật sự có bản lĩnh!" Hồ Tùng sửng sốt một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Nói thế cũng đúng!" Đường Ân lắc đầu, xoay người lên giường, chiều hôm nay đến sân bay, tuy đã đón được mấy người Steve, nhưng đầu gối anh vẫn hơi đau, lúc này näm trên giường vân có lợi cho anh hơn.
Anh cởi quần xuống, cau mày nhìn đầu gối.
Nếu sau này thật sự sẽ để lại di chứng như .Jenny nói thì sẽ rất bất lợi với Đường Ân.
“Chân có vấn đề à?" Hồ Tùng nhìn thoáng qua, nhíu mày: “Nếu muốn trị tận gốc cũng không phiền phức lắm, cậu chịu đau được không?" Đường Ân ngơ ngác: “Ông còn biết chữa bệnh à?" “Có hiểu một chút!" Hồ Tùng cười cười.
Đường Ân hơi chần chừ, e rằng ông cụ này không phải chỉ hiểu một chút, ngay cả Jenny cũng phải khám bằng.
tay, còn ông cụ chỉ nhìn một cái đã cảm nhận được, thương 140 Đảnh chắc chản không phải chỉ hiểu một chút.
“Có thể chữa khỏi sao?" Anh dò hỏi.
“Có thể chịu đựng sẽ chữa được!" Hồ Tùng cười gật đầu.
Đường Ân do dự một lát rồi đồng ý.
Hồ Tùng là người của ba mình, mình không có lý do gì không tin ông cụ cả.
Ông cụ cười, lấy mấy cây ngân châm từ trên người ra, Đường Ân cũng không biết nó xuất hiện thế nào, chỉ biết vào khoảnh khắc nó đâm vào chân thì cơ thể anh lập tức run lên.
“A.." Anh nghiến răng, trước mắt tối sầm.
Cái này là hôm qua Đường Ân cố ý để giường bệnh của Kỷ Du Du kề sát vào, mãi không cho cô nàng này rời đi.
Nhưng khiến anh bất ngờ là lại có hai người nằm trên giường bệnh.
Một người là Kỷ Du Du, một người là Mạnh Quán còn đang đỏ mặt.
Hai người nhìn thấy Đường Ân về thì đều ngơ ngác, Mạnh Quán vội vàng che khuôn mặt đang đỏ ửng của mình lại.
“À.." Kỷ Du Du nhỏ giọng nói, có hơi yếu ớt: “Anh đến phòng bệnh của Mạnh Quán đi!" Đường Ân không biết nói gì hơn, sau khi oán hận nhìn Kỷ Du Du một cái thì xoay người đi đến phòng bệnh của Mạnh Quán.
Hai người này là đuổi anh ra ngoài sao? Anh cảm thấy cạn lời, nhưng cũng chẳng thể làm gì, thậm chí muốn tìm một người để trút giận cũng không có.
Trong phòng bệnh, Kỷ Du Du cũng không tiện xoay người, chỉ ngơ ngác nằm trên giường nhìn trần nhà.
Mạnh Quán xốc chăn lên, trên cổ còn đeo đồ cố định, hơi khó khăn nhìn sang Kỷ Du Du: “Du Du, tớ cũng không.
cố ý lừa cậu! Tớ và Đường Ân có hôn ước, nhưng tớ và anh ấy cũng không yêu nhau…" Còn chưa nói xong, vẻ mặt của Mạnh Quán đã có hơi tối tăm.
“Ừm!" Kỷ Du Du nhỏ giọng đáp lại một tiếng, cúi đầu.
Chuyện này là sau khi cô suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định, tối nay cô muốn tâm sự với Mạnh Quán.
Thật ra theo tính cách trước đây, Kỷ Du Du thật sự không có can đảm này, cô không biết tại sao mình lại rất muốn nói chuyện với Mạnh Quán. Khoảng thời gian này ở bên Đường Ân, trong lòng cô cũng có bóng dáng của anh, nhưng với người bạn tốt nhất của mình, cô cũng không biết nên đối mặt thế nào.
“Du Du, tớ sẽ không làm phiền cậu và anh Đường Ân, hết học kỳ này, tớ có thể chuyển trư: . Mạnh Quán khích lệ nhìn Kỷ Du Du, cười nói ó vài trường đại học nước ngoài, tớ có thể đi học thử!" Kỷ Du Du cúi đầu, mắt cũng hơi đỏ lên, cô mới là người phải rời đi nhất, nhưng bây giờ cô không thể rời đi được.
“Du Du, cậu đừng như thế.." Mạnh Quán thấy Kỷ Du Du không nói lời nào, vội vàng nhỏ giọng nói tiếp: “Thật ra tớ cảm thấy cậu ở bên anh Đường Ân rất tốt, tớ cũng thật lòng chúc phúc cho hai người!" Kỷ Du Du học theo Đường Ân, cố ý nghiêng đầu, hơi sợ sệt nói “Thật ra… thật ra cậu mới là người có thể giúp đỡ Đường Ân nhất đúng không?" Mạnh Quán ngơ ngác nhìn vào mặt Kỷ Du Du, không nói gì.
“Chúng ta là bạn bè mà! Tớ còn phải cảm ơn c: không tớ và Đường Ân có thể đã xảy ra chuyện rỉ Du Du cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mạnh Quán, hay là.." “Hay là thế nào?" Mạnh Quán thấy Kỷ Du Du ỉu xìu thì hơi đau lòng.
“Hay chúng †a đánh cược đi!" Kỷ Du Du nhỏ giọng nói, nhưng không tự tin lắm: “Sau một năm, ai có thể giúp đỡ.
Đường Ân nhiều hơn thì người đó ở lại, được không?" Mạnh Quán ngẩn người như đây lần đầu tiên quen biết Kỷ Du Du vậy.
Cô gái bình thường nhát gan lại có can đảm gặp mình, hơn nữa còn đưa ra ý đánh cược. Chỉ là nội dung đánh cược này không hề có chút lợi thế nào với cô.
Mạnh Quán không biết suy nghĩ trong lòng Kỷ Du Du, thật ra cô chỉ hy vọng có thể ở bên Đường Ân thêm một năm, sau đó dùng một năm này hoàn thành việc học.
Chỉ cần có thể tốt nghiệp đại học, cô vẫn còn cơ hội rời đi, cũng có thể giữ lại dấu vết của một năm này trong cuộc đời.
Lúc đầu Kỷ Du Du còn có chút hy vọng xa vời với anh, bây giờ vì chuyện hôn ước của Mạnh Quán, Kỷ Du Du đã bỏ đi hy vọng xa vời đó của mình rồi, chỉ muốn ạ bóng dáng của chàng trai kia trong khoảng thời gian thanh xuân tốt đẹp nhất thôi.
“Đồng ý với tớ đi!" Kỷ Du Du mím môi, hốc mắt hơi ươn ướt, cố ý ép mình phải kiên cường nói.
“Được!" Mạnh Quán nhìn cô, không nhịn được mà muốn khóc.
Kỷ Du Du gượng cười, cũng cố nén nước mắt, nhẹ nhàng nhầm mắt lại.
Giao hẹn giữa hai người chỉ giống như một trò đùa, nhưng ai cũng không xem nó là trò đùa. Kỷ Du Du chỉ tham lam muốn ở bên Đường Ân một năm, còn Mạnh Quán cũng muốn ở lại đây một năm, để hình ảnh lúc thời thơ ấu của mình có một thanh xuân không gì tiếc nuối, sau một năm sẽ rời khỏi thành phố Giang.
Hai cô gái đều muốn rời đi, đều muốn để lại người trong lòng cho đối phương.
Đường Ân không hề hay biết những chuyện này, cũng không thể nào biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, chỉ đi tới phòng bệnh của Mạnh Quán, nhìn thấy một bóng lưng hơi còng đứng trước cửa sổ.
Đôi mắt như chim ưng của ông cụ Hồ Tùng nhìn vào.
anh, ánh mắt không hề thân thiện.
“Tôi là người phụ trách bảo vệ ông hai.." Hồ Tùng ngẫm nghĩ rồi nói: “Mấy ngày trước ông hai kêu tôi trở về!" “Hả?" Đường Ân hơi cau mày, sau đó nở nụ cười.
Nếu Hồ Tùng nói thế, vậy chứng tỏ ông cụ kia đã nhìn thấu sự mờ ám của Đường Uý. Chẳng trách ông trong tay toàn cục của nhà họ Đường, nhìn thấu tất cả mọi chuyện cũng là chuyện bình thường thôi.
“Cần tôi làm gì thì có thể nói thẳng với tôi, ví dụ như đi đánh mấy người nào đó cũng được…" Hồ Tùng gật đầu.
Anh bật cười: “Không cần thiết! Tôi bị người ta đánh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nhờ người khác đánh trả! Chỉ có tự tôi đánh trả mới xem như thật sự có bản lĩnh!" Hồ Tùng sửng sốt một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Nói thế cũng đúng!" Đường Ân lắc đầu, xoay người lên giường, chiều hôm nay đến sân bay, tuy đã đón được mấy người Steve, nhưng đầu gối anh vẫn hơi đau, lúc này näm trên giường vân có lợi cho anh hơn.
Anh cởi quần xuống, cau mày nhìn đầu gối.
Nếu sau này thật sự sẽ để lại di chứng như .Jenny nói thì sẽ rất bất lợi với Đường Ân.
“Chân có vấn đề à?" Hồ Tùng nhìn thoáng qua, nhíu mày: “Nếu muốn trị tận gốc cũng không phiền phức lắm, cậu chịu đau được không?" Đường Ân ngơ ngác: “Ông còn biết chữa bệnh à?" “Có hiểu một chút!" Hồ Tùng cười cười.
Đường Ân hơi chần chừ, e rằng ông cụ này không phải chỉ hiểu một chút, ngay cả Jenny cũng phải khám bằng.
tay, còn ông cụ chỉ nhìn một cái đã cảm nhận được, thương 140 Đảnh chắc chản không phải chỉ hiểu một chút.
“Có thể chữa khỏi sao?" Anh dò hỏi.
“Có thể chịu đựng sẽ chữa được!" Hồ Tùng cười gật đầu.
Đường Ân do dự một lát rồi đồng ý.
Hồ Tùng là người của ba mình, mình không có lý do gì không tin ông cụ cả.
Ông cụ cười, lấy mấy cây ngân châm từ trên người ra, Đường Ân cũng không biết nó xuất hiện thế nào, chỉ biết vào khoảnh khắc nó đâm vào chân thì cơ thể anh lập tức run lên.
“A.." Anh nghiến răng, trước mắt tối sầm.
Tác giả :
Cửu Kinh