Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế
Chương 182
Dưới sự chăm sóc, điều dưỡng tận tình của Mộ Khuynh Tiên, chỉ mấy ngày sau đó, Lý Thuần Quân đã gần như bình phục hoàn toàn, không còn cảm giác suy nhược đến cực điểm kia nữa.
Tuy nhiên, việc đầu tiên hắn làm ngay sau khi ngồi dậy được không phải là theo Mộ Khuynh Tiên đi đâu đó, mà chính là tự mình đến thăm bia mộ của một người bạn cũ - Trang Nhã Nhã.
Với khí số đoản mệnh như thế kia, Trang Nhã Nhã căn bản không thể đợi được đến ngày Lý Thuần Quân trở về... Và có khi chính bản thân hắn cũng không ngờ là lần này mình lại đi lâu đến như vậy.
Phần mộ của Trang Nhã Nhã được lập cẩn thận ngay bên cạnh Khương Chính, dù đã khá nhiều năm trôi qua nhưng vẫn không hề có khí tức xưa cũ hay thê lương.
Theo những gì Mộ Khuynh Tiên kể lại thì từ cái ngày mà Trang Nhã Nhã nằm xuống, cứ mỗi năm trôi qua là ba tỷ đệ họ Khương lại đều đặn thay phiên nhau trở về đây tảo mộ, cúng tế cho cha mẹ của mình. Đây tuy là một việc làm hết sức đơn giản nhưng lại thể hiện rõ ràng lòng hiếu thuận của cả ba người họ.
<
"Đường thành đạo biết bao sinh tử, quay đầu lại đều là mộ cố nhân... Sao?"
Một mình đứng trước phần mộ của hai vợ chồng nhà nọ, Lý Thuần Quân chỉ có thể vô lực thở dài một hơi.
Hắn chẳng biết câu chân ngôn kia là do ai đã nói ra, nhưng trong trường hợp này, nó không hẳn đã là không đúng... Mà ngược lại, nó còn rất đúng ở một góc độ nào đó.
Lý Thuần Quân còn nhớ khi Tây Phong Thành vẫn còn tồn tại, hắn cùng vợ chồng Khương Chính là bạn hàng xóm thân thiết của nhau. Khi đó cả ba tỷ đệ nhà nọ đều vẫn còn nhỏ, mà vợ chồng Khương Chính thì vẫn còn rất trẻ...
Trang Nhã Nhã dù rất hay ở nhà làm nội trợ, thế nhưng cứ thi thoảng là nàng lại dẫn đàn con sang nhà Lý Thuần Quân để xem cha đánh cờ. Cảnh tượng ấy à, đến giờ nhớ lại vẫn còn thấy ấm áp...
Thế nhưng, khi sự ấm áp đã qua đi, trong lòng hắn cũng chỉ còn lại đôi nỗi bồi hồi cùng tiếc nuối mà thôi.
Advertisement
"Lão Khương, Nhã Nhã, xem ra là ta đã già thật rồi. Còn về sau này ấy à... Có lẽ ta sẽ rất nhớ hai người các ngươi đấy"
Lý Thuần Quân gượng cười rót một ít rượu cúng tế cho hai người họ, sau đó liền lẳng lặng rời đi.
Tuy rất đau lòng nhưng hắn vốn không phải loại người chỉ biết bám víu vào quá khứ tươi đẹp, mà thay vào đó... Hắn sẽ tiếp tục hướng đến tương lai, dẫu cho sự thật có đau đớn đến đâu.
"Cảm thấy mình già lắm rồi sao?"
Đơn độc ngồi dưới một mái hiên nhỏ, Mộ Khuynh Tiên khi thấy Lý Thuần Quân trở về với dáng vẻ u uất liền không nhịn được mỉm cười: "Đến đây ngồi đi, cũng đừng cảm thấy buồn vì mình đã không về kịp"
Lý Thuần Quân ngồi xuống phía đối diện với Mộ Khuynh Tiên, khẽ cười nhấp trà: "Kì thật, chính ta cũng không nghĩ tới việc ngươi lại cho phép hai người đó an nghỉ ngay trong khuôn viên nhà mình... Xem ra là ngươi đã rất mở lòng với họ đấy nhỉ?"
"Không hẳn là vậy... Ta chỉ không muốn ngươi cảm thấy quá cô độc mà thôi" Mộ Khuynh Tiên uyển chuyển cười đáp.
"Vậy sao...?"
"Trang Nhã Nhã không hề trách ngươi, Lý Thuần Quân... Nhưng trước khi chết, nàng vẫn còn một di nguyện muốn nhờ ta chuyển lời lại cho ngươi" Mộ Khuynh Tiên nói: "Còn về di nguyện là cái gì ấy à... Ta tin là ngươi cũng đoán ra được"
"Vậy là ba đứa nhỏ đó vẫn dính phải vận đoản mệnh của Khương Chính sao?" Lý Thuần Quân khẽ cau mày.
Mộ Khuynh Tiên gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nhờ việc cả ba đã trở thành tu sĩ nên tình trạng của họ có lẽ sẽ khá hơn một chút, chỉ là... Tuổi thọ của cả ba người đó vẫn sẽ rất ngắn so với tu sĩ bình thường"
Lý Thuần Quân vuốt vuốt trán, một mặt khổ não thở dài: "Nan giải thật đấy... Rốt cục là trước kia Khương Chính đã dính vào loại chuyện khó lường gì vậy chứ? Chẳng lẽ gia tộc của hắn đã từng làm chuyện ra tày đình gì để rồi bị trời phạt hay sao?"
Hệ thống: [Không phải ta!]
Hệ thống đột ngột xuất hiện với một câu khẳng định chắc nịt, nhưng nó ngược lại chỉ khiến cho đầu óc Lý Thuần Quân càng trở nên rối bời hơn.
Đúng lúc này, Mộ Khuynh Tiên đã mở miệng với aura của một vị cứu tính: "Để ta gợi ý cho nhé. Đây là một loại trớ trú vô cùng ác độc do ai đó đã âm thầm hạ xuống trên người Khương Chính, khiến cho cả hắn lẫn hậu đại của hắn đều đoản mệnh, thậm chí bất kì ai tiếp xúc với hắn cũng có nguy cơ gặp phải vận rủi"
"Trớ trú? Ý ngươi là có ai đó đang cố ý hãm hại nhất mạch của Khương Chính sao?" Lý Thuần Quân bừng tỉnh cơn mê với bộ mặt sửng sốt.
Mộ Khuynh Tiên gật đầu khen ngợi một tiếng: "Thông minh, tám chín phần khả năng là vậy đấy"
Lý Thuần Quân nghe xong, vô lực cúi dập đầu lên bàn: "Chậc, cái này có khi còn phiền hơn thế nữa... Trớ trú nguyền rủa vốn đâu phải thứ gì dễ giải quyết đâu? Nhiều khả năng lại phải tìm đến tận cửa kẻ thi chú để tính sổ nữa... Aizz"
Nói thì nói vậy, nhưng ba đứa nhỏ gặp nạn, hắn lại không thể không lo được.
"Giờ đang là mùa thu, có lẽ đến cuối đông này cả bọn đều sẽ trở về, ngươi không cần thiết phải đích thân đi tìm đâu" Mộ Khuynh Tiên khuyên nhủ: "Ta biết là ngươi rất lo cho mấy đứa nhỏ, nhưng dù sao thì chúng cũng đã lớn hết rồi... Ngươi cần gì phải chạy đông chạy tây vì chúng nữa? Nếu được thì cứ để chúng tự giải quyết đi"
Lý Thuần Quân trầm mặc: "..."
"Cũng đúng..."
Quá bảo bọc sẽ chỉ khiến cho mấy đứa nhỏ trở nên ỷ lại vào hắn... Và thật lòng mà nói, hắn tuyệt đối không muốn mọi chuyện diễn ra theo hướng như vậy.
Có lẽ lần này hắn nên nghe theo Mộ Khuynh Tiên thì hơn.
Cứ như thế, hai bên lại dần lâm vào trầm mặc, bởi vì bầu không khí lúc này thật có chút không thích hợp để nói chuyện. Nhất là khi Lý Thuần Quân vẫn còn đau buồn sau cái chết của Trang Nhã Nhã.
"Hôm nay đến đây thôi, mau về nghỉ ngơi đi... Đợi sau khi tâm tình đã bình phục, ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ đó" Mộ Khuynh Tiên nhoẻn miệng cười, hướng Lý Thuần Quân hôn gió một cái: "Ta tin là ngươi sẽ thích điều đó, phu quân của ta"
Nói xong, thân thể của Mộ Khuynh Tiên liền hư không tiêu thất, phảng phất tựa như nàng ngay từ đầu đã không tồn tại ở đây vậy.
"Lại thần thần bí bí"
Lý Thuần Quân hiếu kỳ ra mặt, thế nhưng hắn vẫn thành thật nghe theo lời khuyên của Mộ Khuynh Tiên. Vì lúc này quả thật không phải là lúc thích hợp để hắn chứng kiến thêm một bất ngờ khác đến từ nàng.
Sẽ gây tụt cảm xúc rất mạnh!
Thầm nghĩ như vậy, Lý Thuần Quân liền lặng lẽ trở về phòng nghỉ ngơi.
...
...
Ngay ngày hôm sau, Lý Thuần Quân đã đích thân tìm đến chỗ Mộ Khuynh Tiên.
Thấy hắn đột nhiên tự tìm đến chỗ mình, Mộ Khuynh Tiên trong lúc nhất thời vẫn không khỏi có chút sửng sốt. Nàng căn bản chưa bao giờ nghĩ tới lại có ngày Lý Thuần Quân sẽ đích thân đến tìm nàng vì bất kì lí do gì, thành ra... Nàng hiện đang có chút vui vẻ.
"Muốn đi sao?" Mộ Khuynh Tiên cười híp mắt, nhiệt tình trao cho Lý Thuần Quân một cái ôm thật ấm áp.
Lý Thuần Quân khẽ gật đầu. Tuy ngoài mặt vẫn khá bình tĩnh nhưng ánh mắt của hắn lại nói lên một sự háo hức đến khó mà che giấu được: "Ta đã bình phục rồi, cùng nhau đi đi. Ta rất muốn xem thử lần này ngươi sẽ cho ta thêm bất ngờ gì nữa..."
Thấy Lý Thuần Quân hào hứng như vậy, nụ cười của Mộ Khuynh Tiên liền càng thêm phần rực rỡ.
"Đi theo ta, cam đoan sẽ không khiến ngươi cảm thấy thất vọng đâu"
Dứt lời, Mộ Khuynh Tiên liền chạy tới kéo tay Lý Thuần Quân dẫn đi đâu đó. Và cũng không quá lâu sau, hắn đã được nàng dẫn đến một nơi tiên cảnh... Một tiên cảnh đẹp đến mức mà cả đời hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
Thậm chí, trong lúc nhất thời hắn còn có chút hoài nghi không biết đây có phải hiện thực hay không.
"Mộ Khuynh Tiên, đây là..."
"Thế nào, đẹp không? Nơi này là tự tay ta tạo ra đấy!" Mộ Khuynh Tiên cực kì đắc chí ưỡn ngực.
Nơi đây có thể nói là một vùng không gian hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, chính vì vậy nên nó mới không bị bất kì ai xâm nhập trong suốt thời gian vừa qua. Mộ Khuynh Tiên bản lĩnh thông thiên, thành ra Lý Thuần Quân cũng không cảm thấy lạ vì chuyện này.
Chỉ là...
Hoa sao?
Đúng thế, chính là hoa.
Cả vùng không gian này có bản chất chính là một vườn hoa khổng lồ do chính tay nàng trồng. Từ những bông hoa bình thường nhất đến những bông hoa phi thường nhất, tất cả chúng đều chứa đựng cả tâm tư lẫn tình yêu của nàng.
Gió thổi lất phất, hoa vũ tung bay. Những cánh hoa xinh đẹp cứ nhẹ nhàng bay múa trên bầu trời với biển hoa rộng lớn bất tận, khiêu vũ cùng những gợn sóng lăn tăn êm dịu trên mặt hồ tựa như gương soi... Quả thật, nơi này đơn giản chẳng khác gì một tiên cảnh chốn nhân gian.
Mà coi như là Tiên Giới trước kia cũng không thể đẹp bằng cánh đồng hoa này!
Triệt để đắm chìm vào trong vẻ đẹp ấy, đã hơn nửa ngày trôi qua mà Lý Thuần Quân vẫn chẳng thể nói được thêm câu nào. Hắn thật sự quá bất ngờ, quá choáng ngợp, cũng quá cảm động... Khi tất cả những thứ đẹp đẽ này đều là do Mộ Khuynh Tiên một tay tạo ra.
Vì cái gì chứ? Vì sở thích cá nhân? Hay lại là... Vì hắn?
Mộ Khuynh Tiên đỏ ửng mặt, yên lặng nhìn hắn một chút rồi nói: "Thật ra, ta vẫn luôn có một mộng ước nhỏ... Nói ra thì rất xấu hổ, nên ta hi vọng ngươi sẽ không chê cười ta... Hứa nha? Ta sẽ nói"
"A?"
"Thì là... Ta muốn múa cho ngươi xem... Trên cánh đồng hoa này... Kiểu vậy..."
Nói đến đây, Mộ Khuynh Tiên liền dứt khoát quay mặt đi, thanh âm liên tục cứ đứt quãng, mà ngữ điệu cũng càng lúc càng thấp, căn bản không nghe ra được nàng đang lẩm bẩm cái gì tiếp theo nữa.
Tuy nhiên, chỉ với nhiêu đó thôi liền đã đủ để doạ Lý Thuần Quân một mặt chấn kinh, ngẩn ngơ, và sau đó là một tràng ôm bụng cười đến rụng hết cả răng.
"Múa cho ta xem? Ở đây sao? Ha ha ha ha~ Mộ Khuynh Tiên, từ khi nào mà ngươi lại trở nên giống thiếu nữ như vậy? Ha ha ha~ không được rồi, ta không nhịn được, thật sự xin lỗi~ ha ha~"
Mộ Khuynh Tiên nghe tiếng hắn cười nhạo liền càng đỏ mặt hơn, thật tức tối giậm chân một cái: "Thì sao? Ta thì không được giống thiếu nữ hay sao? Làm gì có cái đạo lí vớ vẩn như vậy chứ!?"
"Rồi rồi, hôm nay có thu hoạch mới rồi... Xem ra Mộ Khuynh Tiên mà ta biết trước kia cũng không hẳn là đã như vậy... Ha ha ha~ Đây là cả một thế giới quan mới đấy!" Lý Thuần Quân thật cố gắng nén cười lau nước mắt, một tay khác lại thân thiết vỗ vỗ lên vai Mộ Khuynh Tiên.
Mộ Khuynh Tiên không nói gì, cũng không thèm nhìn hắn... Chắc là giận rồi đi?
Bỗng nhiên, Lý Thuần Quân bất chợt nhìn thẳng vào mắt nàng rồi nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ta đã ở đây rồi, ngươi vẫn còn chần chừ cái gì nữa?"
"Ta cần thời gian để điều chỉnh cảm xúc" Mộ Khuynh Tiên thành thật nói.
Nghe xong câu này, Lý Thuần Quân lại không nhịn được bật cười.
Mộ Khuynh Tiên trợn mắt nhe răng, một bộ mèo đen xù lông doạ cắn: "Còn dám cười nữa, ta sẽ cho sọ não ngươi in dấu răng đấy nha!"
"Rồi rồi, không cười nữa"
Dứt lời, Lý Thuần Quân liền chậm rãi ngồi xuống mặt đất, nhàn nhã lấy ra một chiếc đàn cổ rồi một mình tấu nhạc.
Sau khi đã qua cơn xấu hổ, Mộ Khuynh Tiên cũng biết đây là thời điểm để nàng có thể thoả mãn mong ước của mình. Thế là nàng đã thay đổi trang phục sao cho bớt kín đáo đi một chút, đồng thời còn lấy ra một đôi quạt xếp cầm trên tay, sau đó thật uyển chuyển nhảy múa theo tiếng đàn của Lý Thuần Quân.
Nàng đã học vũ đạo rất kĩ nên động tác khi nhảy múa của nàng có thể nói là vô cùng mượt mà cùng xinh đẹp, hoàn toàn không tồn tại lấy một vết xước!
Nương theo bước nhảy của Mộ Khuynh Tiên, cả gió lẫn hoa ở đây đều đồng loạt chuyển động. Chúng như muốn tiếp sức cho điệu nhảy của nàng, khiến nàng trông càng lúc càng loá mắt hơn, càng lúc càng hoàn hảo hơn, càng lúc càng mộng ảo hơn, cũng càng lúc càng... Vô thực hơn.
Người vốn đã đẹp mà cả thiên nhiên cũng rất đẹp, thế nên khi cả hai cùng nhau kết hợp lại, cảnh tượng được tạo ra đã không còn thuộc về cõi phàm trần này nữa... Và hệ quả tất yếu của nó sẽ khiến cho người xem cảm thấy vẻ đẹp này có phần vô thực.
Mộ Khuynh Tiên giờ đây chỉ tập trung vào tiếng đàn của Lý Thuần Quân và điệu nhảy của chính mình, thoạt trông tựa như một thần nữ đang khiêu vũ cùng vạn hoa.
Đôi chân của nàng như không chạm đất, động tác của nàng cũng nhẹ nhàng tựa như mây trôi, cứ như thể... Bất cứ lúc nào nàng cũng có thể phi thăng mà đi vậy.
Vì quá tập trung nên cả hai người căn bản chẳng hề hay biết từ lúc nào đã có những người khác xuất hiện trên biển hoa này cùng với họ.
Một nữ tử tóc đỏ bước ra, khi thấy Mộ Khuynh Tiên đang nhảy múa liền không kìm được kêu lên: "Là lão cha cùng mụ-"
"Nín!"
Một nữ tử tóc tím bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh, vội vội vàng vàng che miệng của nữ tử tóc đỏ lại: "Muội định phá hỏng cảnh đẹp hiếm có này hay sao? Mau im miệng lại cho ta!"
Nữ tử tóc đỏ dùng sức gật đầu.
Cả hai người ngồi đó yên lặng nghe đàn, cùng say mê ngắm nhìn màn vũ đạo này thật lâu rồi mới lên tiếng cảm thán: "Xem ra... Mụ mụ đã rất thoả mãn rồi nhỉ?"
Lẽ dĩ nhiên là họ đều đã biết hết tất cả, cũng đồng thời rất hài lòng với kết quả đẹp như mơ này.
"Chúc mừng ngươi, mụ mụ"
Tuy nhiên, việc đầu tiên hắn làm ngay sau khi ngồi dậy được không phải là theo Mộ Khuynh Tiên đi đâu đó, mà chính là tự mình đến thăm bia mộ của một người bạn cũ - Trang Nhã Nhã.
Với khí số đoản mệnh như thế kia, Trang Nhã Nhã căn bản không thể đợi được đến ngày Lý Thuần Quân trở về... Và có khi chính bản thân hắn cũng không ngờ là lần này mình lại đi lâu đến như vậy.
Phần mộ của Trang Nhã Nhã được lập cẩn thận ngay bên cạnh Khương Chính, dù đã khá nhiều năm trôi qua nhưng vẫn không hề có khí tức xưa cũ hay thê lương.
Theo những gì Mộ Khuynh Tiên kể lại thì từ cái ngày mà Trang Nhã Nhã nằm xuống, cứ mỗi năm trôi qua là ba tỷ đệ họ Khương lại đều đặn thay phiên nhau trở về đây tảo mộ, cúng tế cho cha mẹ của mình. Đây tuy là một việc làm hết sức đơn giản nhưng lại thể hiện rõ ràng lòng hiếu thuận của cả ba người họ.
<
"Đường thành đạo biết bao sinh tử, quay đầu lại đều là mộ cố nhân... Sao?"
Một mình đứng trước phần mộ của hai vợ chồng nhà nọ, Lý Thuần Quân chỉ có thể vô lực thở dài một hơi.
Hắn chẳng biết câu chân ngôn kia là do ai đã nói ra, nhưng trong trường hợp này, nó không hẳn đã là không đúng... Mà ngược lại, nó còn rất đúng ở một góc độ nào đó.
Lý Thuần Quân còn nhớ khi Tây Phong Thành vẫn còn tồn tại, hắn cùng vợ chồng Khương Chính là bạn hàng xóm thân thiết của nhau. Khi đó cả ba tỷ đệ nhà nọ đều vẫn còn nhỏ, mà vợ chồng Khương Chính thì vẫn còn rất trẻ...
Trang Nhã Nhã dù rất hay ở nhà làm nội trợ, thế nhưng cứ thi thoảng là nàng lại dẫn đàn con sang nhà Lý Thuần Quân để xem cha đánh cờ. Cảnh tượng ấy à, đến giờ nhớ lại vẫn còn thấy ấm áp...
Thế nhưng, khi sự ấm áp đã qua đi, trong lòng hắn cũng chỉ còn lại đôi nỗi bồi hồi cùng tiếc nuối mà thôi.
Advertisement
"Lão Khương, Nhã Nhã, xem ra là ta đã già thật rồi. Còn về sau này ấy à... Có lẽ ta sẽ rất nhớ hai người các ngươi đấy"
Lý Thuần Quân gượng cười rót một ít rượu cúng tế cho hai người họ, sau đó liền lẳng lặng rời đi.
Tuy rất đau lòng nhưng hắn vốn không phải loại người chỉ biết bám víu vào quá khứ tươi đẹp, mà thay vào đó... Hắn sẽ tiếp tục hướng đến tương lai, dẫu cho sự thật có đau đớn đến đâu.
"Cảm thấy mình già lắm rồi sao?"
Đơn độc ngồi dưới một mái hiên nhỏ, Mộ Khuynh Tiên khi thấy Lý Thuần Quân trở về với dáng vẻ u uất liền không nhịn được mỉm cười: "Đến đây ngồi đi, cũng đừng cảm thấy buồn vì mình đã không về kịp"
Lý Thuần Quân ngồi xuống phía đối diện với Mộ Khuynh Tiên, khẽ cười nhấp trà: "Kì thật, chính ta cũng không nghĩ tới việc ngươi lại cho phép hai người đó an nghỉ ngay trong khuôn viên nhà mình... Xem ra là ngươi đã rất mở lòng với họ đấy nhỉ?"
"Không hẳn là vậy... Ta chỉ không muốn ngươi cảm thấy quá cô độc mà thôi" Mộ Khuynh Tiên uyển chuyển cười đáp.
"Vậy sao...?"
"Trang Nhã Nhã không hề trách ngươi, Lý Thuần Quân... Nhưng trước khi chết, nàng vẫn còn một di nguyện muốn nhờ ta chuyển lời lại cho ngươi" Mộ Khuynh Tiên nói: "Còn về di nguyện là cái gì ấy à... Ta tin là ngươi cũng đoán ra được"
"Vậy là ba đứa nhỏ đó vẫn dính phải vận đoản mệnh của Khương Chính sao?" Lý Thuần Quân khẽ cau mày.
Mộ Khuynh Tiên gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nhờ việc cả ba đã trở thành tu sĩ nên tình trạng của họ có lẽ sẽ khá hơn một chút, chỉ là... Tuổi thọ của cả ba người đó vẫn sẽ rất ngắn so với tu sĩ bình thường"
Lý Thuần Quân vuốt vuốt trán, một mặt khổ não thở dài: "Nan giải thật đấy... Rốt cục là trước kia Khương Chính đã dính vào loại chuyện khó lường gì vậy chứ? Chẳng lẽ gia tộc của hắn đã từng làm chuyện ra tày đình gì để rồi bị trời phạt hay sao?"
Hệ thống: [Không phải ta!]
Hệ thống đột ngột xuất hiện với một câu khẳng định chắc nịt, nhưng nó ngược lại chỉ khiến cho đầu óc Lý Thuần Quân càng trở nên rối bời hơn.
Đúng lúc này, Mộ Khuynh Tiên đã mở miệng với aura của một vị cứu tính: "Để ta gợi ý cho nhé. Đây là một loại trớ trú vô cùng ác độc do ai đó đã âm thầm hạ xuống trên người Khương Chính, khiến cho cả hắn lẫn hậu đại của hắn đều đoản mệnh, thậm chí bất kì ai tiếp xúc với hắn cũng có nguy cơ gặp phải vận rủi"
"Trớ trú? Ý ngươi là có ai đó đang cố ý hãm hại nhất mạch của Khương Chính sao?" Lý Thuần Quân bừng tỉnh cơn mê với bộ mặt sửng sốt.
Mộ Khuynh Tiên gật đầu khen ngợi một tiếng: "Thông minh, tám chín phần khả năng là vậy đấy"
Lý Thuần Quân nghe xong, vô lực cúi dập đầu lên bàn: "Chậc, cái này có khi còn phiền hơn thế nữa... Trớ trú nguyền rủa vốn đâu phải thứ gì dễ giải quyết đâu? Nhiều khả năng lại phải tìm đến tận cửa kẻ thi chú để tính sổ nữa... Aizz"
Nói thì nói vậy, nhưng ba đứa nhỏ gặp nạn, hắn lại không thể không lo được.
"Giờ đang là mùa thu, có lẽ đến cuối đông này cả bọn đều sẽ trở về, ngươi không cần thiết phải đích thân đi tìm đâu" Mộ Khuynh Tiên khuyên nhủ: "Ta biết là ngươi rất lo cho mấy đứa nhỏ, nhưng dù sao thì chúng cũng đã lớn hết rồi... Ngươi cần gì phải chạy đông chạy tây vì chúng nữa? Nếu được thì cứ để chúng tự giải quyết đi"
Lý Thuần Quân trầm mặc: "..."
"Cũng đúng..."
Quá bảo bọc sẽ chỉ khiến cho mấy đứa nhỏ trở nên ỷ lại vào hắn... Và thật lòng mà nói, hắn tuyệt đối không muốn mọi chuyện diễn ra theo hướng như vậy.
Có lẽ lần này hắn nên nghe theo Mộ Khuynh Tiên thì hơn.
Cứ như thế, hai bên lại dần lâm vào trầm mặc, bởi vì bầu không khí lúc này thật có chút không thích hợp để nói chuyện. Nhất là khi Lý Thuần Quân vẫn còn đau buồn sau cái chết của Trang Nhã Nhã.
"Hôm nay đến đây thôi, mau về nghỉ ngơi đi... Đợi sau khi tâm tình đã bình phục, ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ đó" Mộ Khuynh Tiên nhoẻn miệng cười, hướng Lý Thuần Quân hôn gió một cái: "Ta tin là ngươi sẽ thích điều đó, phu quân của ta"
Nói xong, thân thể của Mộ Khuynh Tiên liền hư không tiêu thất, phảng phất tựa như nàng ngay từ đầu đã không tồn tại ở đây vậy.
"Lại thần thần bí bí"
Lý Thuần Quân hiếu kỳ ra mặt, thế nhưng hắn vẫn thành thật nghe theo lời khuyên của Mộ Khuynh Tiên. Vì lúc này quả thật không phải là lúc thích hợp để hắn chứng kiến thêm một bất ngờ khác đến từ nàng.
Sẽ gây tụt cảm xúc rất mạnh!
Thầm nghĩ như vậy, Lý Thuần Quân liền lặng lẽ trở về phòng nghỉ ngơi.
...
...
Ngay ngày hôm sau, Lý Thuần Quân đã đích thân tìm đến chỗ Mộ Khuynh Tiên.
Thấy hắn đột nhiên tự tìm đến chỗ mình, Mộ Khuynh Tiên trong lúc nhất thời vẫn không khỏi có chút sửng sốt. Nàng căn bản chưa bao giờ nghĩ tới lại có ngày Lý Thuần Quân sẽ đích thân đến tìm nàng vì bất kì lí do gì, thành ra... Nàng hiện đang có chút vui vẻ.
"Muốn đi sao?" Mộ Khuynh Tiên cười híp mắt, nhiệt tình trao cho Lý Thuần Quân một cái ôm thật ấm áp.
Lý Thuần Quân khẽ gật đầu. Tuy ngoài mặt vẫn khá bình tĩnh nhưng ánh mắt của hắn lại nói lên một sự háo hức đến khó mà che giấu được: "Ta đã bình phục rồi, cùng nhau đi đi. Ta rất muốn xem thử lần này ngươi sẽ cho ta thêm bất ngờ gì nữa..."
Thấy Lý Thuần Quân hào hứng như vậy, nụ cười của Mộ Khuynh Tiên liền càng thêm phần rực rỡ.
"Đi theo ta, cam đoan sẽ không khiến ngươi cảm thấy thất vọng đâu"
Dứt lời, Mộ Khuynh Tiên liền chạy tới kéo tay Lý Thuần Quân dẫn đi đâu đó. Và cũng không quá lâu sau, hắn đã được nàng dẫn đến một nơi tiên cảnh... Một tiên cảnh đẹp đến mức mà cả đời hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
Thậm chí, trong lúc nhất thời hắn còn có chút hoài nghi không biết đây có phải hiện thực hay không.
"Mộ Khuynh Tiên, đây là..."
"Thế nào, đẹp không? Nơi này là tự tay ta tạo ra đấy!" Mộ Khuynh Tiên cực kì đắc chí ưỡn ngực.
Nơi đây có thể nói là một vùng không gian hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, chính vì vậy nên nó mới không bị bất kì ai xâm nhập trong suốt thời gian vừa qua. Mộ Khuynh Tiên bản lĩnh thông thiên, thành ra Lý Thuần Quân cũng không cảm thấy lạ vì chuyện này.
Chỉ là...
Hoa sao?
Đúng thế, chính là hoa.
Cả vùng không gian này có bản chất chính là một vườn hoa khổng lồ do chính tay nàng trồng. Từ những bông hoa bình thường nhất đến những bông hoa phi thường nhất, tất cả chúng đều chứa đựng cả tâm tư lẫn tình yêu của nàng.
Gió thổi lất phất, hoa vũ tung bay. Những cánh hoa xinh đẹp cứ nhẹ nhàng bay múa trên bầu trời với biển hoa rộng lớn bất tận, khiêu vũ cùng những gợn sóng lăn tăn êm dịu trên mặt hồ tựa như gương soi... Quả thật, nơi này đơn giản chẳng khác gì một tiên cảnh chốn nhân gian.
Mà coi như là Tiên Giới trước kia cũng không thể đẹp bằng cánh đồng hoa này!
Triệt để đắm chìm vào trong vẻ đẹp ấy, đã hơn nửa ngày trôi qua mà Lý Thuần Quân vẫn chẳng thể nói được thêm câu nào. Hắn thật sự quá bất ngờ, quá choáng ngợp, cũng quá cảm động... Khi tất cả những thứ đẹp đẽ này đều là do Mộ Khuynh Tiên một tay tạo ra.
Vì cái gì chứ? Vì sở thích cá nhân? Hay lại là... Vì hắn?
Mộ Khuynh Tiên đỏ ửng mặt, yên lặng nhìn hắn một chút rồi nói: "Thật ra, ta vẫn luôn có một mộng ước nhỏ... Nói ra thì rất xấu hổ, nên ta hi vọng ngươi sẽ không chê cười ta... Hứa nha? Ta sẽ nói"
"A?"
"Thì là... Ta muốn múa cho ngươi xem... Trên cánh đồng hoa này... Kiểu vậy..."
Nói đến đây, Mộ Khuynh Tiên liền dứt khoát quay mặt đi, thanh âm liên tục cứ đứt quãng, mà ngữ điệu cũng càng lúc càng thấp, căn bản không nghe ra được nàng đang lẩm bẩm cái gì tiếp theo nữa.
Tuy nhiên, chỉ với nhiêu đó thôi liền đã đủ để doạ Lý Thuần Quân một mặt chấn kinh, ngẩn ngơ, và sau đó là một tràng ôm bụng cười đến rụng hết cả răng.
"Múa cho ta xem? Ở đây sao? Ha ha ha ha~ Mộ Khuynh Tiên, từ khi nào mà ngươi lại trở nên giống thiếu nữ như vậy? Ha ha ha~ không được rồi, ta không nhịn được, thật sự xin lỗi~ ha ha~"
Mộ Khuynh Tiên nghe tiếng hắn cười nhạo liền càng đỏ mặt hơn, thật tức tối giậm chân một cái: "Thì sao? Ta thì không được giống thiếu nữ hay sao? Làm gì có cái đạo lí vớ vẩn như vậy chứ!?"
"Rồi rồi, hôm nay có thu hoạch mới rồi... Xem ra Mộ Khuynh Tiên mà ta biết trước kia cũng không hẳn là đã như vậy... Ha ha ha~ Đây là cả một thế giới quan mới đấy!" Lý Thuần Quân thật cố gắng nén cười lau nước mắt, một tay khác lại thân thiết vỗ vỗ lên vai Mộ Khuynh Tiên.
Mộ Khuynh Tiên không nói gì, cũng không thèm nhìn hắn... Chắc là giận rồi đi?
Bỗng nhiên, Lý Thuần Quân bất chợt nhìn thẳng vào mắt nàng rồi nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ta đã ở đây rồi, ngươi vẫn còn chần chừ cái gì nữa?"
"Ta cần thời gian để điều chỉnh cảm xúc" Mộ Khuynh Tiên thành thật nói.
Nghe xong câu này, Lý Thuần Quân lại không nhịn được bật cười.
Mộ Khuynh Tiên trợn mắt nhe răng, một bộ mèo đen xù lông doạ cắn: "Còn dám cười nữa, ta sẽ cho sọ não ngươi in dấu răng đấy nha!"
"Rồi rồi, không cười nữa"
Dứt lời, Lý Thuần Quân liền chậm rãi ngồi xuống mặt đất, nhàn nhã lấy ra một chiếc đàn cổ rồi một mình tấu nhạc.
Sau khi đã qua cơn xấu hổ, Mộ Khuynh Tiên cũng biết đây là thời điểm để nàng có thể thoả mãn mong ước của mình. Thế là nàng đã thay đổi trang phục sao cho bớt kín đáo đi một chút, đồng thời còn lấy ra một đôi quạt xếp cầm trên tay, sau đó thật uyển chuyển nhảy múa theo tiếng đàn của Lý Thuần Quân.
Nàng đã học vũ đạo rất kĩ nên động tác khi nhảy múa của nàng có thể nói là vô cùng mượt mà cùng xinh đẹp, hoàn toàn không tồn tại lấy một vết xước!
Nương theo bước nhảy của Mộ Khuynh Tiên, cả gió lẫn hoa ở đây đều đồng loạt chuyển động. Chúng như muốn tiếp sức cho điệu nhảy của nàng, khiến nàng trông càng lúc càng loá mắt hơn, càng lúc càng hoàn hảo hơn, càng lúc càng mộng ảo hơn, cũng càng lúc càng... Vô thực hơn.
Người vốn đã đẹp mà cả thiên nhiên cũng rất đẹp, thế nên khi cả hai cùng nhau kết hợp lại, cảnh tượng được tạo ra đã không còn thuộc về cõi phàm trần này nữa... Và hệ quả tất yếu của nó sẽ khiến cho người xem cảm thấy vẻ đẹp này có phần vô thực.
Mộ Khuynh Tiên giờ đây chỉ tập trung vào tiếng đàn của Lý Thuần Quân và điệu nhảy của chính mình, thoạt trông tựa như một thần nữ đang khiêu vũ cùng vạn hoa.
Đôi chân của nàng như không chạm đất, động tác của nàng cũng nhẹ nhàng tựa như mây trôi, cứ như thể... Bất cứ lúc nào nàng cũng có thể phi thăng mà đi vậy.
Vì quá tập trung nên cả hai người căn bản chẳng hề hay biết từ lúc nào đã có những người khác xuất hiện trên biển hoa này cùng với họ.
Một nữ tử tóc đỏ bước ra, khi thấy Mộ Khuynh Tiên đang nhảy múa liền không kìm được kêu lên: "Là lão cha cùng mụ-"
"Nín!"
Một nữ tử tóc tím bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh, vội vội vàng vàng che miệng của nữ tử tóc đỏ lại: "Muội định phá hỏng cảnh đẹp hiếm có này hay sao? Mau im miệng lại cho ta!"
Nữ tử tóc đỏ dùng sức gật đầu.
Cả hai người ngồi đó yên lặng nghe đàn, cùng say mê ngắm nhìn màn vũ đạo này thật lâu rồi mới lên tiếng cảm thán: "Xem ra... Mụ mụ đã rất thoả mãn rồi nhỉ?"
Lẽ dĩ nhiên là họ đều đã biết hết tất cả, cũng đồng thời rất hài lòng với kết quả đẹp như mơ này.
"Chúc mừng ngươi, mụ mụ"
Tác giả :
Mặc Ngọc Tiếu