Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế
Chương 154
Mấy ngày sau, sau khi đã nắm giữ hầu hết căn bản, Lý Thuần Quân đã cho Thái Chiêu Dương thử nghiệm diệu pháp che giấu tồn tại của mình. Mặc dù tác dụng nó cho ra vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn, tuy vậy Lý Thuần Quân vẫn cảm thấy rất hài lòng với kết quả này.
Hắn có thể không hài lòng được sao?
"Theo tính toán của ta, ngươi bây giờ nhiều nhất chỉ có thể che giấu bản thân dưới con mắt của tu sĩ Vũ Hoá Cảnh trở xuống, không cao hơn được nữa... Điểm này còn cần ngươi phải cải thiện thêm" Lý Thuần Quân nói.
"Ta sẽ cố gắng"
<
Cô~
Lý Thuần Quân: "..."
Thái Chiêu Dương xấu hổ nhìn xuống bụng nhỏ của mình, mất tự nhiên cười một tiếng: "Thật xin lỗi, ta lại đói rồi"
Lý Thuần Quân: "..."
Mấy ngày gần đây, hắn cảm thấy sức ăn của Thái Chiêu Dương đang mỗi lúc một lớn thêm. Bao nhiêu thức ăn dự trữ hắn để trong túi không gian nay đều đã cạn kiệt, và chắc chắn rồi... Hầu hết chúng đều chui vào bụng của nàng.
Lý Thuần Quân dùng sức cọ xát cái trán của mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì với nàng nữa.
Advertisement
"Mau đi săn đi, thức ăn đều bị ngươi bào hết rồi!"
"Vâng~"
"Cũng đừng đi xa quá"
"Nghe rồi~"
Lý Thuần Quân căn bản không hề biết rằng việc hắn cưng chiều nàng đã vô tình đẩy nàng vào một mối nguy khác.
Là phúc thì ắt không phải hoạ, mà đã là hoạ thì không thể tránh.
Có thể bọn hắn lần này sẽ không bị Độc Giác Thiên Hạc làm gỏi, nhưng có gì chắc chắn rằng bọn hắn sẽ bình an vô sự mà vượt qua một kiếp này đâu?
Vì để có thể no bụng, Thái Chiêu Dương đã rất thoải mái chấp nhận nhiệm vụ đi săn. Nhưng vì nơi này là đồng cỏ rất rộng nên chẳng mấy khi nàng được nhìn thấy sinh vật lớn... Thế nên, nàng đã quyết định sẽ làm trái lời Lý Thuần Quân một lần.
Mấy chú thỏ con căn bản không thể nhét nổi kẽ răng nàng. Nàng cần thứ gì đó thật lớn, cỡ một con lợn rừng trở lên mới đủ!
Mặt khác, với thực lực cường đại cùng khả năng che giấu tồn tại vừa mới học xong, nàng căn bản không sợ trời đất là gì. Bởi vì tỉ lệ xuất hiện yêu thú cường đại như Độc Giác Thiên Hạc vốn dĩ là cực thấp, và trên vùng đồng bằng này, tỉ lệ đó gần như bằng không!
Nàng làm trái lời Lý Thuần Quân không phải vì tùy hứng, mà là có tính toán đàng hoàng nha!
Đi được không bao lâu, Thái Chiêu Dương đã tình cờ bắt gặp một con hồ trông rất xinh đẹp cùng thơ mộng. Gió thổi hiu hiu, lá cây xào xạc, mỹ lệ hệt như tiên cảnh.
Biết rằng yêu thú thường sẽ ghé lại xung quanh hồ uống nước, nàng đã cơ trí thúc đẩy khả năng che giấu tồn tại lên mức tối đa, sau đó lặng lẽ nấp ở một góc quanh hồ, sẵn sàng phục kích bất kì con yêu thú nào làm nàng cảm thấy ưng ý.
Kế hoạch hoàn hảo, nhưng tiếc là mọi chuyện sau đó lại diễn ra không đúng như nàng đã dự tính.
Đã được hơn nửa ngày trôi qua, thế mà xung quanh nơi này lại không có bất kì sinh vật nào xuất hiện, thậm chí ngay cả một con thỏ trắng cũng không! Điều này để nàng cảm thấy hết sức nghi hoặc.
Sau nghi hoặc, Thái Chiêu Dương lại bắt đầu cảm thấy bất an. Nàng như đã cảm nhận được có gì đó bất thường đến từ vùng không gian mỹ lệ này, thế là nàng không chút do dự liền lựa chọn rời đi.
Nhưng, đến tận bây giờ mới phát giác ra thì đã quá trễ rồi.
Nàng đã tự tìm đường chết, lại lần nữa sập bẫy, chủ động đưa mình vào một cạm bẫy tự nhiên. Vì dù cho nàng có cố gắng đến mấy đi chăng nữa, nàng vẫn không cách nào thoát khỏi nơi này, hệt như lạc vào một mê cung vô tận vậy.
Không có sương mù, không có chướng khí, cũng không có bất kì thứ gì che khuất tầm nhìn. Ấy vậy mà nàng lại không cách nào thoát khỏi chỗ này được, đơn giản quỷ dị đến cùng cực!
"Lần này thì tiêu rồi, quả nhiên ta nên nghe lời hắn, không được chạy nhảy lung tung..." Thái Chiêu Dương tuyệt vọng cười khổ.
Tí tách~
Tiếng động đột nhiên vang lên giữa không gian vắng lặng đã làm Thái Chiêu Dương giật mình. Nàng lập tức tiến vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, thậm chí ngay cả bí pháp liều mạng nàng cũng đã chuẩn bị sẵn, tùy thời có thể xông lên quyết tử một phen.
Nàng không muốn bóp vỡ ngọc bài, vì nàng không muốn bỏ Lý Thuần Quân lại một mình trong thế giới này.
Với tình trạng như hiện tại của hắn, ở một mình thì có khác gì đi chết đâu? Mặc dù hắn cũng có ngọc bài, có thể tùy thời thoát khỏi đây như nàng... Nhưng mà liệu hắn có đủ thời gian để đợi đến lần mở cửa tiếp theo hay không?
Mà nàng, nàng thà chết chứ tuyệt đối không để hắn chết!
Mặt nước tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện rợn sóng, và hình bóng của vô số nam nhân cũng từ dưới đó trồi lên khỏi mặt nước. Bọn hắn người nào cũng đô con cường tráng, mắt sắc mày ngài, anh trung tuấn kiệt, chỉ có điều... Không một tên nào trong đám người này có vải che thân cả.
Toàn bộ đều là trần trụi!
Thái Chiêu Dương nhíu mày, ban đầu nàng còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sau khi nhìn kĩ lại một chút, đồng tử của nàng tức khắc co rụt lại, vẻ sợ hãi cùng thống khổ đồng loạt hiện rõ lên bên trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Đã lâu không gặp, kỹ nữ của chúng ta"
Đám nam nhân kia cất lời, từ từ tiến gần đến chỗ Thái Chiêu Dương.
"Không phải... Ta không phải..."
Thái Chiêu Dương sợ hãi muốn lùi ra phía sau, nhưng thân thể nàng lại cứng ngắc, chân tay mềm nhũn vô lực, hoàn toàn không cách nào cử động được.
"Ngươi thân là kỹ nữ quân doanh, công việc của ngươi chính là thoả mãn cho chúng ta... Ngươi đang định phủ bỏ trách nhiệm hay sao?"
"Kỹ nữ chính là kỹ nữ, không phải nàng công chúa cao cao tại thượng như chính ngươi trước kia! Ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là một ả kỹ nữ tràn đầy thú tính với nhiệm vụ duy nhất chính là làm cho chúng ta thoả mãn!"
"Ngươi muốn được trở về với cuộc sống bình thường sao? Không thể, vì từ cái khoảnh khắc kia trở đi, ngươi đã trở thành một tiện nữ phóng đãng, không xứng đáng được làm người bình thường!"
Thái Chiêu Dương hai tay ôm đầu, cặp mắt to tràn đầy nước mắt, hai hàm răng ngà cắn chặt, dường như nàng đang rất vất vả kháng cự lại trước những lời phỉ báng cay nghiệt đến từ đám nam nhân kia.
Với nỗi đau tựa như xé nát tim gan của năm đó, nàng từng chút một rơi vào hố sâu tuyệt vọng, tâm trí yếu ớt dần dần xuất hiện dấu vết rạn nứt, cơ hồ là không thể chữa lành được nữa.
"Xin hãy cứu ta... Mau đến cứu ta đi... Lý Thuần Quân..."
Nàng bất lực kêu gọi danh xưng của một người... Nhưng thật ra, bản thân nàng biết rõ người đó sẽ không thể nào xuất hiện bên cạnh nàng ngay lúc này.
Nàng... Chẳng qua chỉ đang cố kiếm tìm một nơi để dựa vào mà thôi.
Không sai, những "nam nhân" này chính là những kẻ cặn bã đã cưỡng bức nàng nhiều năm trước. Vì thống hận, vì đau khổ, nàng đã nhớ kĩ toàn bộ gương mặt của những người này, âm thầm chờ một ngày nào đó mình có thể trả thù...
Nhưng mà, rõ ràng cơ hội đã ở ngay trước mắt, thế nhưng nỗi sợ đã hoàn toàn áp đảo lòng thù hận bên trong nàng, để nàng co cụm lại thành cái dạng này, ngay cả một động tác phản kháng nhỏ cũng không thể làm được.
Nàng đã từng thề rằng mình sẽ không yếu đuối nữa... Nhưng tại sao khi đứng trước cảnh tượng này, nàng lại không cách nào đứng lên phản kháng được?
Tại sao?
Hàng ngàn, hàng vạn câu tự vấn liên tục xuất hiện trong đầu nàng, đôi khi còn kèm theo thanh âm đầy dụ hoặc của đám "nam nhân" ngoài kia:
"Mau đến đây, đến với chúng ta đi, ngươi sẽ được cảm nhận khoái lạc trong suốt quãng đời còn lại"
"Cuộc sống không có dục vọng vốn cực kì vô nghĩa, ngươi không muốn thử đắm chìm trong nhục dục sao?"
"Ngày hôm đó ngươi ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng cơ thể ngươi thì lại rất thành thật đấy... Nói cách khác, dâm đãng đã là bản chất của ngươi rồi, thế thì việc gì ngươi lại không muốn sống thật với bản thân mình?"
"Đam mê nhục dục không có gì sai cả, đó chính là ham muốn cơ bản của sinh linh. Ngươi không cần ngại, ở đây sẽ không ai cảm thấy kinh tởm ngươi"
"Đến đây, đến với chúng ta, tất cả những gì ngươi muốn đều có ở đây, ngươi không cần phải đi đâu nữa"
"..."
Trước những lời dụ hoặc của đám nam nhân lạ đã từng phá hủy cuộc đời mình, Thái Chiêu Dương vẫn lẳng lặng ngồi ở đó, nước mắt ngừng chảy, ánh mắt vô thần, biểu lộ trống rỗng, thoạt nhìn tựa như người mất hồn.
Những tưởng khi ở bên cạnh Lý Thuần Quân, phần kí ức này sẽ được xoá nhoà, và nàng cũng sẽ dần được chữa trị, từ từ thoát khỏi quá khứ u tối... Nhưng không, hiện thực này vẫn vậy, vẫn luôn muốn đem nàng sống chết bức điên.
Không nơi dựa dẫm, không thể phản kháng, nàng càng không thể tránh khỏi hiện thực tàn khốc đang bày ra trước mắt mình.
Khi tâm trí đã bị phá vỡ, bị vận mệnh ép đến phát điên, một con quái vật bên trong nàng đã bắt đầu trỗi dậy một cách cực kì điên cuồng, như thể nó muốn thay thế nàng làm hết tất cả những gì nàng đã từng muốn làm một cách tàn độc nhất.
Chỉ không lâu sau, Thái Chiêu Dương đột ngột nhếch môi lên cười, tiếng cuồng tiếu của nàng như khuynh động cả không gian, tựa thần sầu quỷ khốc: "Ha ha ha~ ha ha ha ha~ ha ha ha ha ha~"
Nàng từ từ đứng dậy, ánh mắt bốc lên ngọn lửa màu đỏ thẫm, mái tóc ngân dài thật nhanh chuyển thành màu đen nhánh, khí tràng áp bức, khát máu đến cùng cực, khiến nàng trông hệt như Quỷ Thần giáng lâm, muốn huyết tẩy toàn bộ thế gian đầy rẫy oan nghiệt này.
"Ha ha ha~ ha ha ha ha~"
...
...
Nơi xa, Lý Thuần Quân lúc này vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi Thái Chiêu Dương trở về ăn cơm. Thế nhưng khi thấy sắc trời đã dần tối mà nàng vẫn còn chưa quay lại, trong lòng hắn đã bắt đầu dâng lên một thứ dự cảm không tốt.
Chắc chắn đã có chuyện chẳng lành xảy ra rồi!
"Tỷ tỷ! Mau ra đây giúp đệ!" Lý Thuần Quân quả quyết yêu cầu sự trợ giúp đến từ Hằng tỷ tỷ, vì nàng bây giờ chính là nguồn trợ lực duy nhất của hắn.
"Giúp ngươi cũng được thôi, nhưng ngươi chắc chứ?" Hằng tỷ tỷ bình thản nói: "Đây là rắc rối mà đến cả nàng còn không giải quyết được đấy, ngươi chắc chắn là mình sẽ làm được gì đó sao?"
Hằng tỷ tỷ chính là đang khéo léo nhắc nhở hắn mau chạy nhanh còn kịp.
"Thần Hoàng đã tín nhiệm giao nàng lại cho ta, ta không thể bỏ mặc không quản được" Lý Thuần Quân quyết liệt nói.
"Đồ đần"
Hằng tỷ tỷ sâu kín thở dài một hơi rồi nhanh chóng mang Lý Thuần Quân đi tìm Thái Chiêu Dương.
Cái tên này chính là như vậy. Có lẽ vì đã đọc quá nhiều sách thánh hiền nên thành ra trong lúc vô tình, hắn đã dưỡng ra một trái tim hệt như Thánh Mẫu này.
Nàng thật hi vọng hắn sẽ không trở nên giống như Đường Tăng, nhân từ đến mức không cần thiết.
Dạng người này sẽ không thể sống quá lâu trong Tu Chân Giới, rất dễ bị người ta lợi dụng đến chết. Và thân là người từng trải, nàng dám khẳng định điều đó.
Hắn có thể không hài lòng được sao?
"Theo tính toán của ta, ngươi bây giờ nhiều nhất chỉ có thể che giấu bản thân dưới con mắt của tu sĩ Vũ Hoá Cảnh trở xuống, không cao hơn được nữa... Điểm này còn cần ngươi phải cải thiện thêm" Lý Thuần Quân nói.
"Ta sẽ cố gắng"
<
Cô~
Lý Thuần Quân: "..."
Thái Chiêu Dương xấu hổ nhìn xuống bụng nhỏ của mình, mất tự nhiên cười một tiếng: "Thật xin lỗi, ta lại đói rồi"
Lý Thuần Quân: "..."
Mấy ngày gần đây, hắn cảm thấy sức ăn của Thái Chiêu Dương đang mỗi lúc một lớn thêm. Bao nhiêu thức ăn dự trữ hắn để trong túi không gian nay đều đã cạn kiệt, và chắc chắn rồi... Hầu hết chúng đều chui vào bụng của nàng.
Lý Thuần Quân dùng sức cọ xát cái trán của mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì với nàng nữa.
Advertisement
"Mau đi săn đi, thức ăn đều bị ngươi bào hết rồi!"
"Vâng~"
"Cũng đừng đi xa quá"
"Nghe rồi~"
Lý Thuần Quân căn bản không hề biết rằng việc hắn cưng chiều nàng đã vô tình đẩy nàng vào một mối nguy khác.
Là phúc thì ắt không phải hoạ, mà đã là hoạ thì không thể tránh.
Có thể bọn hắn lần này sẽ không bị Độc Giác Thiên Hạc làm gỏi, nhưng có gì chắc chắn rằng bọn hắn sẽ bình an vô sự mà vượt qua một kiếp này đâu?
Vì để có thể no bụng, Thái Chiêu Dương đã rất thoải mái chấp nhận nhiệm vụ đi săn. Nhưng vì nơi này là đồng cỏ rất rộng nên chẳng mấy khi nàng được nhìn thấy sinh vật lớn... Thế nên, nàng đã quyết định sẽ làm trái lời Lý Thuần Quân một lần.
Mấy chú thỏ con căn bản không thể nhét nổi kẽ răng nàng. Nàng cần thứ gì đó thật lớn, cỡ một con lợn rừng trở lên mới đủ!
Mặt khác, với thực lực cường đại cùng khả năng che giấu tồn tại vừa mới học xong, nàng căn bản không sợ trời đất là gì. Bởi vì tỉ lệ xuất hiện yêu thú cường đại như Độc Giác Thiên Hạc vốn dĩ là cực thấp, và trên vùng đồng bằng này, tỉ lệ đó gần như bằng không!
Nàng làm trái lời Lý Thuần Quân không phải vì tùy hứng, mà là có tính toán đàng hoàng nha!
Đi được không bao lâu, Thái Chiêu Dương đã tình cờ bắt gặp một con hồ trông rất xinh đẹp cùng thơ mộng. Gió thổi hiu hiu, lá cây xào xạc, mỹ lệ hệt như tiên cảnh.
Biết rằng yêu thú thường sẽ ghé lại xung quanh hồ uống nước, nàng đã cơ trí thúc đẩy khả năng che giấu tồn tại lên mức tối đa, sau đó lặng lẽ nấp ở một góc quanh hồ, sẵn sàng phục kích bất kì con yêu thú nào làm nàng cảm thấy ưng ý.
Kế hoạch hoàn hảo, nhưng tiếc là mọi chuyện sau đó lại diễn ra không đúng như nàng đã dự tính.
Đã được hơn nửa ngày trôi qua, thế mà xung quanh nơi này lại không có bất kì sinh vật nào xuất hiện, thậm chí ngay cả một con thỏ trắng cũng không! Điều này để nàng cảm thấy hết sức nghi hoặc.
Sau nghi hoặc, Thái Chiêu Dương lại bắt đầu cảm thấy bất an. Nàng như đã cảm nhận được có gì đó bất thường đến từ vùng không gian mỹ lệ này, thế là nàng không chút do dự liền lựa chọn rời đi.
Nhưng, đến tận bây giờ mới phát giác ra thì đã quá trễ rồi.
Nàng đã tự tìm đường chết, lại lần nữa sập bẫy, chủ động đưa mình vào một cạm bẫy tự nhiên. Vì dù cho nàng có cố gắng đến mấy đi chăng nữa, nàng vẫn không cách nào thoát khỏi nơi này, hệt như lạc vào một mê cung vô tận vậy.
Không có sương mù, không có chướng khí, cũng không có bất kì thứ gì che khuất tầm nhìn. Ấy vậy mà nàng lại không cách nào thoát khỏi chỗ này được, đơn giản quỷ dị đến cùng cực!
"Lần này thì tiêu rồi, quả nhiên ta nên nghe lời hắn, không được chạy nhảy lung tung..." Thái Chiêu Dương tuyệt vọng cười khổ.
Tí tách~
Tiếng động đột nhiên vang lên giữa không gian vắng lặng đã làm Thái Chiêu Dương giật mình. Nàng lập tức tiến vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, thậm chí ngay cả bí pháp liều mạng nàng cũng đã chuẩn bị sẵn, tùy thời có thể xông lên quyết tử một phen.
Nàng không muốn bóp vỡ ngọc bài, vì nàng không muốn bỏ Lý Thuần Quân lại một mình trong thế giới này.
Với tình trạng như hiện tại của hắn, ở một mình thì có khác gì đi chết đâu? Mặc dù hắn cũng có ngọc bài, có thể tùy thời thoát khỏi đây như nàng... Nhưng mà liệu hắn có đủ thời gian để đợi đến lần mở cửa tiếp theo hay không?
Mà nàng, nàng thà chết chứ tuyệt đối không để hắn chết!
Mặt nước tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện rợn sóng, và hình bóng của vô số nam nhân cũng từ dưới đó trồi lên khỏi mặt nước. Bọn hắn người nào cũng đô con cường tráng, mắt sắc mày ngài, anh trung tuấn kiệt, chỉ có điều... Không một tên nào trong đám người này có vải che thân cả.
Toàn bộ đều là trần trụi!
Thái Chiêu Dương nhíu mày, ban đầu nàng còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sau khi nhìn kĩ lại một chút, đồng tử của nàng tức khắc co rụt lại, vẻ sợ hãi cùng thống khổ đồng loạt hiện rõ lên bên trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Đã lâu không gặp, kỹ nữ của chúng ta"
Đám nam nhân kia cất lời, từ từ tiến gần đến chỗ Thái Chiêu Dương.
"Không phải... Ta không phải..."
Thái Chiêu Dương sợ hãi muốn lùi ra phía sau, nhưng thân thể nàng lại cứng ngắc, chân tay mềm nhũn vô lực, hoàn toàn không cách nào cử động được.
"Ngươi thân là kỹ nữ quân doanh, công việc của ngươi chính là thoả mãn cho chúng ta... Ngươi đang định phủ bỏ trách nhiệm hay sao?"
"Kỹ nữ chính là kỹ nữ, không phải nàng công chúa cao cao tại thượng như chính ngươi trước kia! Ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là một ả kỹ nữ tràn đầy thú tính với nhiệm vụ duy nhất chính là làm cho chúng ta thoả mãn!"
"Ngươi muốn được trở về với cuộc sống bình thường sao? Không thể, vì từ cái khoảnh khắc kia trở đi, ngươi đã trở thành một tiện nữ phóng đãng, không xứng đáng được làm người bình thường!"
Thái Chiêu Dương hai tay ôm đầu, cặp mắt to tràn đầy nước mắt, hai hàm răng ngà cắn chặt, dường như nàng đang rất vất vả kháng cự lại trước những lời phỉ báng cay nghiệt đến từ đám nam nhân kia.
Với nỗi đau tựa như xé nát tim gan của năm đó, nàng từng chút một rơi vào hố sâu tuyệt vọng, tâm trí yếu ớt dần dần xuất hiện dấu vết rạn nứt, cơ hồ là không thể chữa lành được nữa.
"Xin hãy cứu ta... Mau đến cứu ta đi... Lý Thuần Quân..."
Nàng bất lực kêu gọi danh xưng của một người... Nhưng thật ra, bản thân nàng biết rõ người đó sẽ không thể nào xuất hiện bên cạnh nàng ngay lúc này.
Nàng... Chẳng qua chỉ đang cố kiếm tìm một nơi để dựa vào mà thôi.
Không sai, những "nam nhân" này chính là những kẻ cặn bã đã cưỡng bức nàng nhiều năm trước. Vì thống hận, vì đau khổ, nàng đã nhớ kĩ toàn bộ gương mặt của những người này, âm thầm chờ một ngày nào đó mình có thể trả thù...
Nhưng mà, rõ ràng cơ hội đã ở ngay trước mắt, thế nhưng nỗi sợ đã hoàn toàn áp đảo lòng thù hận bên trong nàng, để nàng co cụm lại thành cái dạng này, ngay cả một động tác phản kháng nhỏ cũng không thể làm được.
Nàng đã từng thề rằng mình sẽ không yếu đuối nữa... Nhưng tại sao khi đứng trước cảnh tượng này, nàng lại không cách nào đứng lên phản kháng được?
Tại sao?
Hàng ngàn, hàng vạn câu tự vấn liên tục xuất hiện trong đầu nàng, đôi khi còn kèm theo thanh âm đầy dụ hoặc của đám "nam nhân" ngoài kia:
"Mau đến đây, đến với chúng ta đi, ngươi sẽ được cảm nhận khoái lạc trong suốt quãng đời còn lại"
"Cuộc sống không có dục vọng vốn cực kì vô nghĩa, ngươi không muốn thử đắm chìm trong nhục dục sao?"
"Ngày hôm đó ngươi ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng cơ thể ngươi thì lại rất thành thật đấy... Nói cách khác, dâm đãng đã là bản chất của ngươi rồi, thế thì việc gì ngươi lại không muốn sống thật với bản thân mình?"
"Đam mê nhục dục không có gì sai cả, đó chính là ham muốn cơ bản của sinh linh. Ngươi không cần ngại, ở đây sẽ không ai cảm thấy kinh tởm ngươi"
"Đến đây, đến với chúng ta, tất cả những gì ngươi muốn đều có ở đây, ngươi không cần phải đi đâu nữa"
"..."
Trước những lời dụ hoặc của đám nam nhân lạ đã từng phá hủy cuộc đời mình, Thái Chiêu Dương vẫn lẳng lặng ngồi ở đó, nước mắt ngừng chảy, ánh mắt vô thần, biểu lộ trống rỗng, thoạt nhìn tựa như người mất hồn.
Những tưởng khi ở bên cạnh Lý Thuần Quân, phần kí ức này sẽ được xoá nhoà, và nàng cũng sẽ dần được chữa trị, từ từ thoát khỏi quá khứ u tối... Nhưng không, hiện thực này vẫn vậy, vẫn luôn muốn đem nàng sống chết bức điên.
Không nơi dựa dẫm, không thể phản kháng, nàng càng không thể tránh khỏi hiện thực tàn khốc đang bày ra trước mắt mình.
Khi tâm trí đã bị phá vỡ, bị vận mệnh ép đến phát điên, một con quái vật bên trong nàng đã bắt đầu trỗi dậy một cách cực kì điên cuồng, như thể nó muốn thay thế nàng làm hết tất cả những gì nàng đã từng muốn làm một cách tàn độc nhất.
Chỉ không lâu sau, Thái Chiêu Dương đột ngột nhếch môi lên cười, tiếng cuồng tiếu của nàng như khuynh động cả không gian, tựa thần sầu quỷ khốc: "Ha ha ha~ ha ha ha ha~ ha ha ha ha ha~"
Nàng từ từ đứng dậy, ánh mắt bốc lên ngọn lửa màu đỏ thẫm, mái tóc ngân dài thật nhanh chuyển thành màu đen nhánh, khí tràng áp bức, khát máu đến cùng cực, khiến nàng trông hệt như Quỷ Thần giáng lâm, muốn huyết tẩy toàn bộ thế gian đầy rẫy oan nghiệt này.
"Ha ha ha~ ha ha ha ha~"
...
...
Nơi xa, Lý Thuần Quân lúc này vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi Thái Chiêu Dương trở về ăn cơm. Thế nhưng khi thấy sắc trời đã dần tối mà nàng vẫn còn chưa quay lại, trong lòng hắn đã bắt đầu dâng lên một thứ dự cảm không tốt.
Chắc chắn đã có chuyện chẳng lành xảy ra rồi!
"Tỷ tỷ! Mau ra đây giúp đệ!" Lý Thuần Quân quả quyết yêu cầu sự trợ giúp đến từ Hằng tỷ tỷ, vì nàng bây giờ chính là nguồn trợ lực duy nhất của hắn.
"Giúp ngươi cũng được thôi, nhưng ngươi chắc chứ?" Hằng tỷ tỷ bình thản nói: "Đây là rắc rối mà đến cả nàng còn không giải quyết được đấy, ngươi chắc chắn là mình sẽ làm được gì đó sao?"
Hằng tỷ tỷ chính là đang khéo léo nhắc nhở hắn mau chạy nhanh còn kịp.
"Thần Hoàng đã tín nhiệm giao nàng lại cho ta, ta không thể bỏ mặc không quản được" Lý Thuần Quân quyết liệt nói.
"Đồ đần"
Hằng tỷ tỷ sâu kín thở dài một hơi rồi nhanh chóng mang Lý Thuần Quân đi tìm Thái Chiêu Dương.
Cái tên này chính là như vậy. Có lẽ vì đã đọc quá nhiều sách thánh hiền nên thành ra trong lúc vô tình, hắn đã dưỡng ra một trái tim hệt như Thánh Mẫu này.
Nàng thật hi vọng hắn sẽ không trở nên giống như Đường Tăng, nhân từ đến mức không cần thiết.
Dạng người này sẽ không thể sống quá lâu trong Tu Chân Giới, rất dễ bị người ta lợi dụng đến chết. Và thân là người từng trải, nàng dám khẳng định điều đó.
Tác giả :
Mặc Ngọc Tiếu