Ta Có Một Toà Đạo Quan
Chương 91
Phó Yểu búng nhẹ thanh kiếm trên tay, tro bụi bám trên đó rơi xuống lả tả, thân kiếm lúc này chỉ còn lại là một cục sắt vụn.
Nếu không phải trong nó vẫn còn một sợi kiếm hồn thì thanh kiếm này có lẽ đã trở thành bụi đất. Tất nhiên với tình huống hiện tại thì thanh kiếm cũng không khác sắt vụn là mấy.
“Đúng là không ngoài dự đoán." Phó Yểu nói. Từ lúc ở khách điếm là nàng đã không hề cảm nhận được mùi máu nồng nặc trên thanh kiếm này rồi: “Ngươi có thể nhận ra thanh kiếm này làm từ gì không?"
Nàng không hiểu biết về vũ khí, tính ra thì Chung Ly am hiểu hơn nhiều.
Chung Ly nhận kiếm, quan sát một lúc rồi nói: “Phải chà bớt lớp gỉ sắt này mới biết được."
Hai người từ đáy hồ quay trở lại mặt nước, thuyền vẫn còn đó, cả người chèo thuyền lẫn Thẩm Tích đều mở to hai mắt, trông mong nhìn xuống dưới nước hồi lâu.
Thấy bọn họ quay lại, Thẩm Tích muốn mở miệng hỏi xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, lại cảm nhận được có cơn gió thổi qua, vừa chớp mắt thì trên thuyền chỉ còn lại nàng ta và người lái.
“Ông trời ơi." Người chèo thuyền sợ hãi nhìn trái ngó phải, sau đó thì bái lạy bốn phương tám hướng, miệng liên tục gọi tên các vị thần, tay cầm mái chèo rồi vội vàng khua loạn hết lên, rời khỏi nơi quỷ quái này.
Bọn họ quá vội chèo vào bờ nên không để ý tới phương hướng lắm, đến khi phát hiện phía trước có người thì mặt người chèo thuyền lập tức biến sắc: “Tiêu rồi, gặp phải đám hải tặc."
Advertisement
Có điều hiện giờ bọn họ muốn lùi thuyền lại thì đã quá muộn, đám hải tặc đó đã phát hiện ra thuyền của hai người, đang di chuyển tới gần.
…
Phó Yểu quay lại đạo quan, thanh kiếm thì được Chung Ly mang về rừng hòe.
Thanh kiếm này đã quá cũ nát, nếu không nhanh chóng sửa chữa lại ngay thì có lẽ đến cả thân kiếm rỉ sét này cũng không thể giữ được.
Phó Yểu biết đám thợ thủ công trong rừng hòe giỏi việc này nhất. Nếu có thể khôi phục nó như cũ thì xem như là một niềm vui bất ngờ cho nàng; còn nếu không chưa được thì kiếm hồn trong thanh kiếm đó cũng có lợi ích của riêng nó.
Khi thợ thủ công trong rừng hòe bắt đầu chữa kiếm, Phùng Bằng vẫn hằng đêm đều đặn tới quán trà để kể chuyện. Có điều giờ hắn không chỉ kể chuyện của mình nữa, mà đôi khi còn xen lẫn những câu chuyện hắn được nghe, được nhìn thấy.
Vì ngày nào hắn cũng đến quán vào một giờ cố định, vậy nên quán trà của Phương Nhị cũng thường hay đông khách đúng thời điểm đó, đồng thời quỷ khí cũng không hề yếu chút nào.
Sau chừng bảy, tám ngày, Phùng Bằng vừa ngủ dậy đã theo thói quen mà tới góc phòng đo chiều cao.
Hôm nay hắn để chân trần đứng dựa vào tường, dùng gậy gỗ đánh dấu trên đầu, tạo một ký hiệu nhỏ lên mặt tường phía sau.
Làm xong, hắn lùi về sau một bước, lúc này mới phát hiện ký hiệu hôm nay so với bảy tám ngày trước thì thấp hơn một đốt ngón tay.
Hắn đứng đối diện với bức tường, nhìn chằm chằm vào ký hiệu ngay phía trên, lúc này mới vươn tay lau sạch bảy tám ký hiệu cũ.
Xem ra bản thân hắn không phải đột nhiên thấp xuống, ngày nào hắn cũng đánh dấu lên bức tường, và cứ mỗi ngày lại thấy thấp hơn một chút. Có điều mấy hôm trước không thấy rõ lắm, cũng chỉ xem như bản thân mình đo đạc có sai lệch.
Nhưng hôm nay hắn không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa.
Vạt áo của hắn đã chấm đất, rõ ràng trước kia khi nha hoàn trong phủ may cho hắn, vạt áo chỉ tới cổ chân.
Phùng Bằng đột nhiên nhớ lại, trước kia hắn không hề thấp bé như vậy. Khi được mười lăm, mười sáu tuổi, hắn thậm chí còn cao không khác nào người lớn.
Hắn cũng không biết sao lại như vậy, sau này cũng không còn cao lên nữa. Hắn vốn tưởng rằng đại ca vẫn đang cao lên, nhưng giờ thì có lẽ chỉ là vì hắn đang thấp dần xuống mà thôi.
Hắn tự ti về chiều cao của mình, những người xung quanh cũng không ai dám nhắc tới việc này, vậy mà không ngờ…
“Phùng Bằng, ngẩn người gì vậy?" Bạn cùng phòng thấy hắn đứng ngơ ngác nhìn vách tường thì liên tục gọi: “Nếu không nhanh lên là chúng ta sẽ tới muộn đấy."
“Ngươi cứ đi trước đi." Phùng Bằng vừa mặc y phục vừa nói: “Chút nữa ta có việc phải ra ngoài một chuyến."
“Lúc này rồi mà ngươi còn muốn ra ngoài à?" Bạn cùng phòng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới kết quả xếp hạng của Phùng Bằng trong lần thi trước, cũng không tiếp tục khuyên can nữa: “Vậy ngươi nhớ cẩn thận chút, đi sớm về sớm, nếu để viện trưởng phát hiện thì lúc đó ngươi chắc chắn sẽ bị phạt."
“Ừ, ta biết rồi."
Phùng Bằng mặc y phục xong, rửa mặt sạch sẽ rồi rời khỏi thư viện, ăn ba cái bánh bao ven đường, uống thêm chén sữa đậu nành mới đi về phía ngọn núi.
Hắn không thể tiếp tục chờ đợi nữa.
Chuyện như vậy nếu không nói ra, hắn thật không biết sau này mình có thật sự biến thành chu nho hay không.
Cho dù là chuyện gì, nếu đã xảy ra thì chắc chắn phải có lý do của nó. Cơ thể hắn trước giờ vẫn rất khỏe mạnh, thái y còn từng bắt mạch cho hắn, trước tới nay không hề nghe tin xấu nào.
Nếu không phải lý do cơ thể, vậy chỉ có thể là do hắn đã đụng phải thứ gì đó.
Trước mắt, dường như chỉ một người có thể giúp được hắn.
Trước khi bước vào đạo quan, Phùng Bằng mua một bộ ba cây nhang to nhất ở quầy hàng bên cạnh, bỏ vào hộp tiền một thỏi bạc mới đốt nhang, bước vào đạo quan.
Nữ quỷ quét dọn ở chủ quan không thấy đâu cả. Phùng Bằng muốn gặp quan chủ, nhưng nhất thời lại không biết hỏi ai, đành phải bước về phía nhà bếp.
Ai ngờ vừa mới vào bếp đã thấy người hắn muốn tìm đang ăn gì đó.
“Quan chủ." Hắn gọi nàng, cực kỳ cung kính.
Phó Yểu thấy hắn tới cũng không tỏ vẻ ngoài ý muốn. Nàng đẩy món măng tươi trước mặt mình sang bên cạnh, nói với Triệu Hưng Thái: “Vị hơi nhạt, không bằng nấu chung với gà đi."
Sau đó nàng mới nhìn về phía Phùng Bằng: “Chúc mừng ngươi, cuối cùng cũng nhận ra sự thay đổi của mình."
Phùng Bằng kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Ngài đã sớm biết rồi sao?"
“Ta đâu có mù tới mức đống oán khí nồng nặc quấn quanh người ngươi cũng không nhìn thấy được."
“Vậy sao ngài lại không nói cho ta biết sớm hơn?" Phùng Bằng hỏi tiếp.
“Câu này của ngươi buồn cười thật đấy." Phó Yểu nói: “Chúng ta chẳng quen cũng không thân, sao ta lại phải nói chuyện này cho ngươi biết?"
“Ta…" Phùng Bằng lập tức cứng họng.
Hắn muốn nhờ người khác giúp đỡ, nhưng đến cả việc bày ra dáng vẻ cầu xin cũng không chịu, vậy thì sao mà có thể yêu cầu đối phương giúp mình được chứ?
Hơn nữa trước đó, dù đã từng được Liễu Phú Vân nhắc nhở, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn còn cái suy nghĩ không xem đạo quan này ra gì.
“Là ta nông cạn." Phùng Bằng hối hận nói: “Cầu xin quan chủ hãy giúp ta lần này."
“Giúp ngươi?" Phó Yểu vẫn giữ quy tắc của mình: “Ta giúp ngươi để làm gì chứ? Trên người ngươi không có thứ ta muốn, ta cũng chẳng phải là rất muốn làm giao dịch với ngươi. Có điều, nể tình ngươi từng mang cho ta tin tức về thần binh, ta có thể nói ngươi biết lý do tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng như này."
“Tại sao vậy?" Phùng Bằng cho rằng mình chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý, không nên gặp chuyện lạ như vậy mới đúng chứ.
“Quanh người ngươi có oán khí, chính vì những oán khí này nên ngươi mới ngày một thấp bé hơn." Phó Yểu nói: “Nghĩ cho kĩ, ngươi đã từng đồng ý giúp đỡ người khác làm một việc gì đó, cuối cùng lại không thực hiện chưa."
Phùng Bằng lắc đầu: “Không có. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ta rất ít khi hứa hẹn với người khác, hơn nữa nếu hứa thì nhất định sẽ thực hiện cho bằng được. Ta chắc chắn chưa từng thất hứa với ai, điều này ta dám đảm bảo."
Hắn không biết tại sao bản thân mình lại cực kỳ để ý tới chuyện hứa hẹn như vậy, mà bình thường, nếu không bắt buộc phải hứa hẹn thì hắn sẽ không hứa hẹn gì với ai cả. Thế nên lúc này hắn mới có thể chắc chắn rằng bản thân mình chưa từng thất hứa bao giờ.
Phó Yểu lại mỉm cười nhìn hắn: “Này cũng có thể là do ngươi chưa nhớ ra được, ngươi dám chắc chắn rằng trong quá khứ ngươi chưa từng hứa hẹn với ai đó điều gì không?"
Phùng Bằng nghe nàng nói thì hai mắt đột nhiên co rút lại, nghĩ tới điều gì đó.
Hắn gần như không chờ nổi mà bật dậy, vội vàng nói: “Cảm ơn quan chủ đã nhắc nhở, ta sẽ về kinh một chuyến."
Ký ức đã mất… hắn đúng là từng hôn mê một khoảng thời gian…
Nghĩ kỹ lại thì, hắn nhìn thấy những thứ kỳ quái đó cũng là bắt đầu từ khi tỉnh dậy.
…
Trong thủy trại bên Hồ Bà, Thẩm Tích đang bị đại đương gia thủy trại xem là khách quý mà chiêu đãi.
Lý do mà nàng ta được đối xử tử tế như vậy ít nhiều cũng là nhờ nể mặt phụ mẫu.
Vị đại đương gia này trước kia từng thấy nàng ta đi theo sau lưng phụ mẫu, vậy nên vừa mới liếc mắt một cái đã nhận ra, thế là hai người nghiễm nhiên trở thành khách quý của bọn họ.
Thẩm Tích được chiêu đãi rất đàng hoàng, ở lại thủy trại vài ngày, có điều nàng ta chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh. Mặc dù phụ mẫu nàng có danh vọng cao, thế nhưng nàng ta vẫn không thể hoàn toàn yên tâm được, vậy nên vẫn phải nhanh chóng rời đi.
Có điều ngay lúc nàng ta đang muốn chạy, đại đương gia lại mở lời giữ lại: “Hai ngày nữa Thẩm cô nương hãy đi, tới lúc đó ta cũng chuẩn bị chút lễ vật tặng cô nương."
Thẩm Tích tất nhiên muốn từ chối hắn, nhưng hiện giờ nàng ta lại là người đứng dưới mái hiên, không thể quá cứng rắn, cuối cùng cũng phải đồng ý ở lại hai ngày.
Ngày tiếp theo, Thẩm Tích tỉnh lại đã thấy có ba con thuyền hải tặc rời khỏi doanh trại.
Mục đích của bọn họ là gì, nàng ta không cần hỏi cũng biết.
Người được gọi là tặc là vì bọn họ làm chuyện giết người phóng hỏa.
Cũng không biết hôm nay người chịu nạn sẽ là bá tánh vô tội nơi nào.
Thẩm Tích chỉ hận hiện giờ không thể khuyên can. Có điều nàng ta biết lời nói của mình chẳng có tác dụng gì, nàng không có thuyền, cũng không thể rời khỏi doanh trại, chỉ đành trơ mắt nhìn đám thuyền đó đi càng lúc càng xa.
Trước đây nàng luôn cho rằng muốn làm một hiệp khách thì chỉ cần có võ công cao cường là được. Vậy mà hiện giờ nàng ta mới nhận ra, muốn làm một hiệp khách còn phải đối mặt với rất nhiều sự bất lực.
May mắn là buổi chiều đám hải tặc đó đã trở về, không thu hoạch được gì cả.
“Con mẹ nó!" Đại đương gia nổi giận vô cùng: “Cái tên họ Liễu kia đúng là đáng ghét, hắn vừa mới nhậm chức đã chặt hết đường sống của huynh đệ chúng ta."
Thẩm Tích rất nhạy cảm với người họ Liễu, lập tức hỏi ngay: “Người họ Liễu này là ai mà khiến các ngươi tức giận tới vậy?"
“Là tên huyện lệnh mới nhậm chức của Tu Thủy huyện." Một tên lâu la bên cạnh giải thích: “Vốn dĩ toàn bộ đường thủy của Hồ Bà đều thuộc quyền quản lý của chúng ta, đám thương nhân buôn bán đi ngang qua đây đều phải trả phí qua đường. Nhưng từ khi tên họ Liễu kia nhậm chức, mỗi khi có tàu thuyền qua lại đều được các đội thủy binh đi theo hộ tống."
Bọn họ đã từng so tài với đám quan binh đó, cũng chưa chiếm được lợi thế gì cả.
Thẩm Tích khá vui vẻ, đây là chuyện mà Liễu Phú Vân thật sự sẽ làm. Có điều nàng ta cũng không thể hiện thái độ của mình ra mặt, chỉ nói: “Nếu đã thế, sao đại đương gia lại không chấp nhận lời mời chiêu an của hắn, trở thành quan binh?"
“Chiêu an?" Đại đương gia lắc đầu: “Ta ở đây tiêu diêu tự tại, sao lại phải nhận lời chiêu an để chịu sự quản lý của người khác?"
“Nhưng nếu thế, tương lai con cháu của ngươi cũng chỉ có thể làm hải tặc. Nếu đã được chiêu an, tốt xấu gì ngươi cũng sẽ có một chức vị, sau này còn có thể dựa vào quân công để được lên làm quan." Thẩm Tích tiếp tục khuyên can.
Đám hải tặc này chắc chắn là mối tai họa không nhỏ, nếu nàng có thể thuyết phục bọn họ nhận lời mời chiêu an thì có lẽ cũng xem như đã giúp cho hắn phần nào, đồng thời còn giúp dân chúng trừ hại.
“Thẩm cô nương, có một số việc không đơn giản như cô nương nghĩ đâu." Đại đương gia nói: “Binh lính sao có thể tin tưởng một đám đạo tặc chứ? Ta dám khẳng định với cô nương, chỉ cần chúng ta lộ mặt là sẽ bị bắt ngay lập tức."
Thẩm Tích thấy hắn bài xích thì biết có nói thêm cũng không được gì, thế là nàng ta lên tiếng: “Ta cũng chỉ nêu lên ý kiến cá nhân mà thôi, đại đương gia tất nhiên suy nghĩ chu đáo hơn ta rồi."
“Thẩm cô nương vẫn còn quá trẻ tuổi. Đừng nói là ta, dù có là phụ thân cô nương, có danh vọng lớn trong giang hồ thì cũng chưa chắc đã được quan phủ tin tưởng." Đại đương gia chỉ xem nàng ta là một tiểu cô nương chưa trải sự đời, không hiểu được lợi và hại.
Thẩm Tích nghe thế thì biết không còn lý do gì để bàn luận nữa, dù trong lòng nàng ta vẫn thấy không vui, nhưng cũng biết đã đến lúc đổi đề tài khác.
Có điều, tối hôm đó Thẩm Tích lại vô tình nghe được chuyện bọn họ đang lên kế hoạch muốn ám sát Liễu Phú Vân.
Cho dù đó có phải là nói cho vui hay không thì Thẩm Tích vẫn rất cảnh giác. Nàng ta quyết định phải trở về trước để báo lại chuyện này.
Nếu không phải trong nó vẫn còn một sợi kiếm hồn thì thanh kiếm này có lẽ đã trở thành bụi đất. Tất nhiên với tình huống hiện tại thì thanh kiếm cũng không khác sắt vụn là mấy.
“Đúng là không ngoài dự đoán." Phó Yểu nói. Từ lúc ở khách điếm là nàng đã không hề cảm nhận được mùi máu nồng nặc trên thanh kiếm này rồi: “Ngươi có thể nhận ra thanh kiếm này làm từ gì không?"
Nàng không hiểu biết về vũ khí, tính ra thì Chung Ly am hiểu hơn nhiều.
Chung Ly nhận kiếm, quan sát một lúc rồi nói: “Phải chà bớt lớp gỉ sắt này mới biết được."
Hai người từ đáy hồ quay trở lại mặt nước, thuyền vẫn còn đó, cả người chèo thuyền lẫn Thẩm Tích đều mở to hai mắt, trông mong nhìn xuống dưới nước hồi lâu.
Thấy bọn họ quay lại, Thẩm Tích muốn mở miệng hỏi xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, lại cảm nhận được có cơn gió thổi qua, vừa chớp mắt thì trên thuyền chỉ còn lại nàng ta và người lái.
“Ông trời ơi." Người chèo thuyền sợ hãi nhìn trái ngó phải, sau đó thì bái lạy bốn phương tám hướng, miệng liên tục gọi tên các vị thần, tay cầm mái chèo rồi vội vàng khua loạn hết lên, rời khỏi nơi quỷ quái này.
Bọn họ quá vội chèo vào bờ nên không để ý tới phương hướng lắm, đến khi phát hiện phía trước có người thì mặt người chèo thuyền lập tức biến sắc: “Tiêu rồi, gặp phải đám hải tặc."
Advertisement
Có điều hiện giờ bọn họ muốn lùi thuyền lại thì đã quá muộn, đám hải tặc đó đã phát hiện ra thuyền của hai người, đang di chuyển tới gần.
…
Phó Yểu quay lại đạo quan, thanh kiếm thì được Chung Ly mang về rừng hòe.
Thanh kiếm này đã quá cũ nát, nếu không nhanh chóng sửa chữa lại ngay thì có lẽ đến cả thân kiếm rỉ sét này cũng không thể giữ được.
Phó Yểu biết đám thợ thủ công trong rừng hòe giỏi việc này nhất. Nếu có thể khôi phục nó như cũ thì xem như là một niềm vui bất ngờ cho nàng; còn nếu không chưa được thì kiếm hồn trong thanh kiếm đó cũng có lợi ích của riêng nó.
Khi thợ thủ công trong rừng hòe bắt đầu chữa kiếm, Phùng Bằng vẫn hằng đêm đều đặn tới quán trà để kể chuyện. Có điều giờ hắn không chỉ kể chuyện của mình nữa, mà đôi khi còn xen lẫn những câu chuyện hắn được nghe, được nhìn thấy.
Vì ngày nào hắn cũng đến quán vào một giờ cố định, vậy nên quán trà của Phương Nhị cũng thường hay đông khách đúng thời điểm đó, đồng thời quỷ khí cũng không hề yếu chút nào.
Sau chừng bảy, tám ngày, Phùng Bằng vừa ngủ dậy đã theo thói quen mà tới góc phòng đo chiều cao.
Hôm nay hắn để chân trần đứng dựa vào tường, dùng gậy gỗ đánh dấu trên đầu, tạo một ký hiệu nhỏ lên mặt tường phía sau.
Làm xong, hắn lùi về sau một bước, lúc này mới phát hiện ký hiệu hôm nay so với bảy tám ngày trước thì thấp hơn một đốt ngón tay.
Hắn đứng đối diện với bức tường, nhìn chằm chằm vào ký hiệu ngay phía trên, lúc này mới vươn tay lau sạch bảy tám ký hiệu cũ.
Xem ra bản thân hắn không phải đột nhiên thấp xuống, ngày nào hắn cũng đánh dấu lên bức tường, và cứ mỗi ngày lại thấy thấp hơn một chút. Có điều mấy hôm trước không thấy rõ lắm, cũng chỉ xem như bản thân mình đo đạc có sai lệch.
Nhưng hôm nay hắn không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa.
Vạt áo của hắn đã chấm đất, rõ ràng trước kia khi nha hoàn trong phủ may cho hắn, vạt áo chỉ tới cổ chân.
Phùng Bằng đột nhiên nhớ lại, trước kia hắn không hề thấp bé như vậy. Khi được mười lăm, mười sáu tuổi, hắn thậm chí còn cao không khác nào người lớn.
Hắn cũng không biết sao lại như vậy, sau này cũng không còn cao lên nữa. Hắn vốn tưởng rằng đại ca vẫn đang cao lên, nhưng giờ thì có lẽ chỉ là vì hắn đang thấp dần xuống mà thôi.
Hắn tự ti về chiều cao của mình, những người xung quanh cũng không ai dám nhắc tới việc này, vậy mà không ngờ…
“Phùng Bằng, ngẩn người gì vậy?" Bạn cùng phòng thấy hắn đứng ngơ ngác nhìn vách tường thì liên tục gọi: “Nếu không nhanh lên là chúng ta sẽ tới muộn đấy."
“Ngươi cứ đi trước đi." Phùng Bằng vừa mặc y phục vừa nói: “Chút nữa ta có việc phải ra ngoài một chuyến."
“Lúc này rồi mà ngươi còn muốn ra ngoài à?" Bạn cùng phòng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới kết quả xếp hạng của Phùng Bằng trong lần thi trước, cũng không tiếp tục khuyên can nữa: “Vậy ngươi nhớ cẩn thận chút, đi sớm về sớm, nếu để viện trưởng phát hiện thì lúc đó ngươi chắc chắn sẽ bị phạt."
“Ừ, ta biết rồi."
Phùng Bằng mặc y phục xong, rửa mặt sạch sẽ rồi rời khỏi thư viện, ăn ba cái bánh bao ven đường, uống thêm chén sữa đậu nành mới đi về phía ngọn núi.
Hắn không thể tiếp tục chờ đợi nữa.
Chuyện như vậy nếu không nói ra, hắn thật không biết sau này mình có thật sự biến thành chu nho hay không.
Cho dù là chuyện gì, nếu đã xảy ra thì chắc chắn phải có lý do của nó. Cơ thể hắn trước giờ vẫn rất khỏe mạnh, thái y còn từng bắt mạch cho hắn, trước tới nay không hề nghe tin xấu nào.
Nếu không phải lý do cơ thể, vậy chỉ có thể là do hắn đã đụng phải thứ gì đó.
Trước mắt, dường như chỉ một người có thể giúp được hắn.
Trước khi bước vào đạo quan, Phùng Bằng mua một bộ ba cây nhang to nhất ở quầy hàng bên cạnh, bỏ vào hộp tiền một thỏi bạc mới đốt nhang, bước vào đạo quan.
Nữ quỷ quét dọn ở chủ quan không thấy đâu cả. Phùng Bằng muốn gặp quan chủ, nhưng nhất thời lại không biết hỏi ai, đành phải bước về phía nhà bếp.
Ai ngờ vừa mới vào bếp đã thấy người hắn muốn tìm đang ăn gì đó.
“Quan chủ." Hắn gọi nàng, cực kỳ cung kính.
Phó Yểu thấy hắn tới cũng không tỏ vẻ ngoài ý muốn. Nàng đẩy món măng tươi trước mặt mình sang bên cạnh, nói với Triệu Hưng Thái: “Vị hơi nhạt, không bằng nấu chung với gà đi."
Sau đó nàng mới nhìn về phía Phùng Bằng: “Chúc mừng ngươi, cuối cùng cũng nhận ra sự thay đổi của mình."
Phùng Bằng kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Ngài đã sớm biết rồi sao?"
“Ta đâu có mù tới mức đống oán khí nồng nặc quấn quanh người ngươi cũng không nhìn thấy được."
“Vậy sao ngài lại không nói cho ta biết sớm hơn?" Phùng Bằng hỏi tiếp.
“Câu này của ngươi buồn cười thật đấy." Phó Yểu nói: “Chúng ta chẳng quen cũng không thân, sao ta lại phải nói chuyện này cho ngươi biết?"
“Ta…" Phùng Bằng lập tức cứng họng.
Hắn muốn nhờ người khác giúp đỡ, nhưng đến cả việc bày ra dáng vẻ cầu xin cũng không chịu, vậy thì sao mà có thể yêu cầu đối phương giúp mình được chứ?
Hơn nữa trước đó, dù đã từng được Liễu Phú Vân nhắc nhở, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn còn cái suy nghĩ không xem đạo quan này ra gì.
“Là ta nông cạn." Phùng Bằng hối hận nói: “Cầu xin quan chủ hãy giúp ta lần này."
“Giúp ngươi?" Phó Yểu vẫn giữ quy tắc của mình: “Ta giúp ngươi để làm gì chứ? Trên người ngươi không có thứ ta muốn, ta cũng chẳng phải là rất muốn làm giao dịch với ngươi. Có điều, nể tình ngươi từng mang cho ta tin tức về thần binh, ta có thể nói ngươi biết lý do tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng như này."
“Tại sao vậy?" Phùng Bằng cho rằng mình chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý, không nên gặp chuyện lạ như vậy mới đúng chứ.
“Quanh người ngươi có oán khí, chính vì những oán khí này nên ngươi mới ngày một thấp bé hơn." Phó Yểu nói: “Nghĩ cho kĩ, ngươi đã từng đồng ý giúp đỡ người khác làm một việc gì đó, cuối cùng lại không thực hiện chưa."
Phùng Bằng lắc đầu: “Không có. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ta rất ít khi hứa hẹn với người khác, hơn nữa nếu hứa thì nhất định sẽ thực hiện cho bằng được. Ta chắc chắn chưa từng thất hứa với ai, điều này ta dám đảm bảo."
Hắn không biết tại sao bản thân mình lại cực kỳ để ý tới chuyện hứa hẹn như vậy, mà bình thường, nếu không bắt buộc phải hứa hẹn thì hắn sẽ không hứa hẹn gì với ai cả. Thế nên lúc này hắn mới có thể chắc chắn rằng bản thân mình chưa từng thất hứa bao giờ.
Phó Yểu lại mỉm cười nhìn hắn: “Này cũng có thể là do ngươi chưa nhớ ra được, ngươi dám chắc chắn rằng trong quá khứ ngươi chưa từng hứa hẹn với ai đó điều gì không?"
Phùng Bằng nghe nàng nói thì hai mắt đột nhiên co rút lại, nghĩ tới điều gì đó.
Hắn gần như không chờ nổi mà bật dậy, vội vàng nói: “Cảm ơn quan chủ đã nhắc nhở, ta sẽ về kinh một chuyến."
Ký ức đã mất… hắn đúng là từng hôn mê một khoảng thời gian…
Nghĩ kỹ lại thì, hắn nhìn thấy những thứ kỳ quái đó cũng là bắt đầu từ khi tỉnh dậy.
…
Trong thủy trại bên Hồ Bà, Thẩm Tích đang bị đại đương gia thủy trại xem là khách quý mà chiêu đãi.
Lý do mà nàng ta được đối xử tử tế như vậy ít nhiều cũng là nhờ nể mặt phụ mẫu.
Vị đại đương gia này trước kia từng thấy nàng ta đi theo sau lưng phụ mẫu, vậy nên vừa mới liếc mắt một cái đã nhận ra, thế là hai người nghiễm nhiên trở thành khách quý của bọn họ.
Thẩm Tích được chiêu đãi rất đàng hoàng, ở lại thủy trại vài ngày, có điều nàng ta chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh. Mặc dù phụ mẫu nàng có danh vọng cao, thế nhưng nàng ta vẫn không thể hoàn toàn yên tâm được, vậy nên vẫn phải nhanh chóng rời đi.
Có điều ngay lúc nàng ta đang muốn chạy, đại đương gia lại mở lời giữ lại: “Hai ngày nữa Thẩm cô nương hãy đi, tới lúc đó ta cũng chuẩn bị chút lễ vật tặng cô nương."
Thẩm Tích tất nhiên muốn từ chối hắn, nhưng hiện giờ nàng ta lại là người đứng dưới mái hiên, không thể quá cứng rắn, cuối cùng cũng phải đồng ý ở lại hai ngày.
Ngày tiếp theo, Thẩm Tích tỉnh lại đã thấy có ba con thuyền hải tặc rời khỏi doanh trại.
Mục đích của bọn họ là gì, nàng ta không cần hỏi cũng biết.
Người được gọi là tặc là vì bọn họ làm chuyện giết người phóng hỏa.
Cũng không biết hôm nay người chịu nạn sẽ là bá tánh vô tội nơi nào.
Thẩm Tích chỉ hận hiện giờ không thể khuyên can. Có điều nàng ta biết lời nói của mình chẳng có tác dụng gì, nàng không có thuyền, cũng không thể rời khỏi doanh trại, chỉ đành trơ mắt nhìn đám thuyền đó đi càng lúc càng xa.
Trước đây nàng luôn cho rằng muốn làm một hiệp khách thì chỉ cần có võ công cao cường là được. Vậy mà hiện giờ nàng ta mới nhận ra, muốn làm một hiệp khách còn phải đối mặt với rất nhiều sự bất lực.
May mắn là buổi chiều đám hải tặc đó đã trở về, không thu hoạch được gì cả.
“Con mẹ nó!" Đại đương gia nổi giận vô cùng: “Cái tên họ Liễu kia đúng là đáng ghét, hắn vừa mới nhậm chức đã chặt hết đường sống của huynh đệ chúng ta."
Thẩm Tích rất nhạy cảm với người họ Liễu, lập tức hỏi ngay: “Người họ Liễu này là ai mà khiến các ngươi tức giận tới vậy?"
“Là tên huyện lệnh mới nhậm chức của Tu Thủy huyện." Một tên lâu la bên cạnh giải thích: “Vốn dĩ toàn bộ đường thủy của Hồ Bà đều thuộc quyền quản lý của chúng ta, đám thương nhân buôn bán đi ngang qua đây đều phải trả phí qua đường. Nhưng từ khi tên họ Liễu kia nhậm chức, mỗi khi có tàu thuyền qua lại đều được các đội thủy binh đi theo hộ tống."
Bọn họ đã từng so tài với đám quan binh đó, cũng chưa chiếm được lợi thế gì cả.
Thẩm Tích khá vui vẻ, đây là chuyện mà Liễu Phú Vân thật sự sẽ làm. Có điều nàng ta cũng không thể hiện thái độ của mình ra mặt, chỉ nói: “Nếu đã thế, sao đại đương gia lại không chấp nhận lời mời chiêu an của hắn, trở thành quan binh?"
“Chiêu an?" Đại đương gia lắc đầu: “Ta ở đây tiêu diêu tự tại, sao lại phải nhận lời chiêu an để chịu sự quản lý của người khác?"
“Nhưng nếu thế, tương lai con cháu của ngươi cũng chỉ có thể làm hải tặc. Nếu đã được chiêu an, tốt xấu gì ngươi cũng sẽ có một chức vị, sau này còn có thể dựa vào quân công để được lên làm quan." Thẩm Tích tiếp tục khuyên can.
Đám hải tặc này chắc chắn là mối tai họa không nhỏ, nếu nàng có thể thuyết phục bọn họ nhận lời mời chiêu an thì có lẽ cũng xem như đã giúp cho hắn phần nào, đồng thời còn giúp dân chúng trừ hại.
“Thẩm cô nương, có một số việc không đơn giản như cô nương nghĩ đâu." Đại đương gia nói: “Binh lính sao có thể tin tưởng một đám đạo tặc chứ? Ta dám khẳng định với cô nương, chỉ cần chúng ta lộ mặt là sẽ bị bắt ngay lập tức."
Thẩm Tích thấy hắn bài xích thì biết có nói thêm cũng không được gì, thế là nàng ta lên tiếng: “Ta cũng chỉ nêu lên ý kiến cá nhân mà thôi, đại đương gia tất nhiên suy nghĩ chu đáo hơn ta rồi."
“Thẩm cô nương vẫn còn quá trẻ tuổi. Đừng nói là ta, dù có là phụ thân cô nương, có danh vọng lớn trong giang hồ thì cũng chưa chắc đã được quan phủ tin tưởng." Đại đương gia chỉ xem nàng ta là một tiểu cô nương chưa trải sự đời, không hiểu được lợi và hại.
Thẩm Tích nghe thế thì biết không còn lý do gì để bàn luận nữa, dù trong lòng nàng ta vẫn thấy không vui, nhưng cũng biết đã đến lúc đổi đề tài khác.
Có điều, tối hôm đó Thẩm Tích lại vô tình nghe được chuyện bọn họ đang lên kế hoạch muốn ám sát Liễu Phú Vân.
Cho dù đó có phải là nói cho vui hay không thì Thẩm Tích vẫn rất cảnh giác. Nàng ta quyết định phải trở về trước để báo lại chuyện này.
Tác giả :
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra