Ta Có Một Bầy Họa Thủy
Chương 68: Vì nhi tử ta hiến tế chất nhi của mình?
Edit: Jung Ad
Ðát Kỷ cảm thấy, nếu như lão Lưu gia muốn gặp Vương Mãng, nên để bọn bọ ra điểm cống hiến, không chỉ muốn bọn họ ra điểm cống hiến, còn có thể thu một số tiền vất vả một cách thỏa đáng.
Phùng Niệm: "... Vì nhi tử ta hiến tế chất nhi của mình?"
Tây Thi: "Người thông minh sẽ có cách, @ Vương Chính Quân, chuyện này thật sự có thể, muội nàng đưa điểm cống hiến, mỗi lần thu được ba mươi đến năm mươi điểm tiền vất vả, thêm mấy lần là có thể trả hết nợ."
Triệu Phi Yến: "Nhưng mà trong tay lão tổ ngàn tuổi có con tin, làm như vậy có phải là giết chết Lưu Ngao hay không?"
Phùng Niệm: "Cũng đúng, dù sao cũng là huyết mạch đời sau của Lưu Bang và Bạc Cơ, hắn ta chết Lữ tỷ tỷ cũng không đau lòng. @ Vương Chính Quân, hay là tỷ mượn Phan Ngọc Nhi, nàng ấy có rất nhiều điểm cống hiến."
Phan Ngọc Nhi: "Cho ta xem náo nhiệt ta lập tức cho nàng mượn."
Lữ Trĩ: "Lưu Bang nói, muốn xem náo nhiệt cũng được thôi nhưng muội phải trả tiền vé vào cửa."
Dương Ngọc Hoàn: "Ôi, đây là Hán Cao đế..."
Phùng Tiểu Liên: "Hoàn Hoàn, muội còn có mong đợi gì với hắn ta hay sao?"
Ðát Kỷ: "Có mong đợi với Lưu Bang à? Ta thấy muội vào group quá muộn."
...
Lúc đầu đang nói chuyện triệu Vương Mãng, mọi người ngươi một câu ta một câu, mơ hồ kéo đi rất xa. Thời khắc mấu chốt, Phùng Niệm thân là chủ group phải đứng ra, hiếm khi nàng vì thành viên tầng dưới chót nói lời công bằng, đề nghị Vương Chính Quân đưa Vương Mãng qua, làm trao đổi Lữ Trĩ phải trả Lưu Ngao lại.
Đề nghị này đạt được sự ủng hộ của rất nhiều thành viên, mọi người cùng nói Lưu Ngao ở đó làm tôn tử hơn mấy tháng cũng đủ rồi! Nên để mẫu tử người ta đoàn tụ. Sau khi Lưu Bang suy nghĩ, đồng ý.
Lần đầu tiên Vương Chính Quân không lên tiếng.
Triệu Phi Yến trêu tức nàng: "Lúc trước mỗi ngày Ngao Nhi Ngao Nhi, cơ hội đặt ở trước mặt người lại không quý trọng, xem ra cũng chỉ là mẫu tử ngoài mặt. Lưu Ngao đáng thương, phụ thân yêu thích Lưu Khang coi như xong, mẫu thân vậy mà đau lòng Vương Mãng."
Triệu Phi Yến vừa không chào đón Lưu Ngao, vừa hận Vương Mãng, nàng chết là do Vương Mãng ép buộc. Lúc Vương Mãng trừng trị tỷ muội các nàng rất hiên ngang lẫm liệt, kết quả tự mình chiếm đoạt giang sơn nhà Hán.
Bên này Triệu Phi Yến không kịp chờ đợi muốn nhìn Lưu Bang đánh Vương Mãng tơi bời, bên kia Vương Chính Quân còn đang do dự.
Cũng không phải nàng không nỡ đưa chất nhi Vương Mãng ra ngoài, phần lớn là không tin tưởng Lưu Bang, sợ rằng mình bỏ ra điểm rồi lại trắng tay, đến lúc đó chất nhi lần lượt bị đánh, nhi tử đòi không được, vậy thì thật đáng hận.
Phùng Niệm: "Mặc dù Lưu Bang có một số tật xấu, nhưng chính miệng đồng ý sẽ không đổi ý, dù sao cũng là người làm Hoàng đế. Nếu như tỷ thật sự sợ bị lừa gạt không tin hắn, ta có thể làm người trung gian."
Là chủ group có quyền hạn cấm ngôn và đá người, Phùng Niệm ra mặt, việc này ổn thỏa.
Ngày thường tất cả điểm cơ bản có được Vương Chính Quân cũng chuyển cho Phùng Tiểu Liên, có thể nói nàng nghèo rớt mồng tơi, vì đổi Lưu Ngao trở về, đã mượn thêm một số từ Phan Ngọc Nhi.
Sau khi điểm số vào tay, nàng đưa ra yêu cầu thăm hỏi Lữ Trĩ, sau khi đạt được đồng ý, kéo người ở chỗ Lữ Trĩ.
Vương Mãng vừa xuất hiện, còn chưa hiểu tình hình lập tức bị một chân đạp nhanh tới, ngay lập tức quỳ xuống. Hắn ta nổi giận, đang định gọi người tới bắt tên vô lại thì hai cánh tay cũng bị vặn ra sau lưng, tiếp theo liền bị đánh trên đầu, ngửi được mùi đó giống như là đánh bằng đế giày.
"Bọn trộm cắp vô lại ở đâu ra, dám đánh trẫm?"
Hắn ta không mở miệng còn tốt một chút, nói xong Lưu Bang càng đánh ác hơn, cầm đế giày thối đánh người không nói còn nhổ nước bọt vào mặt hắn ta.
"Dám ngang ngược với lão tử! Ta đánh tên cháu rùa này!"
Lữ Trĩ cách xa ít nhất ba thước, ngồi chỗ đó xem kịch vui, nghe nói như thế trả lời một câu: "Hoàng Thượng miệng của người cũng nên tích đức một chút, nếu hắn ta là cháu rùa, cô mẫu hắn ta Vương Chính Quân thành cái gì rồi? Nữ nhi rùa sao?"
Không nhắc tới Vương Chính Quân còn tốt, vừa nhắc tới nàng, Lưu Bang và Lưu Thích cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía nàng ấy.
"Nếu trẫm có thể sống lại, lập tức diệt sạch từ tổ tiên nàng ta khiến nàng ta không có cơ hội sinh ra!"
"Chính là phụ nhân ngu ngốc này, hại giang sơn nhà Hán của ta!"
Vương Mãng là người thông minh như thế nào? Vì lý tưởng thành lập đất nước của mình đã giày vò rất nhiều thứ mà người đời sau thấy đặc biệt hơn mức bình thường, cũng vì hơn mức bình thường, cộng thêm không phù hợp với tình hình xã hội thời đó, tóm lại làm chuyện gì cũng phải từ từ, đừng quá vội vã, kết quả cũng không được gì... Thông minh giống như hắn ta, nghe được vài câu cũng đã biết tình huống không đúng.
Vương Mãng bị Lưu Thích và Lưu Ngao đè xuống quỳ trên mặt đất, chịu đựng đế giày thối quan sát xung quanh một chút, lập tức nhìn thấy cô mẫu Vương Chính Quân đã trẻ ra không biết bao nhiêu tuổi.
Vương Chính Quân vừa ấm ức, vừa không đành lòng nhìn hắn ta.
Chuyện này, không phải sau khi chết bị lão Lưu gia bắt lại chứ? Tại sao tổ tiên Vương gia không tới cứu hắn ta?
Vừa sinh ra loại ý nghĩ này, hệ thống giải thích khoan thai tới chậm, biết được đây là group hồng nhan họa thủy, hắn ta bị Vương Chính Quân triệu đến, người đang ở nhà Lữ Trĩ, tam quan Vương Mãng cũng nứt ra.
Vẫn chưa xong.
Nghe nói Lưu Bang đã bắt đầu đánh, Triệu Phi Yến cũng thuận tiện muốn báo thù, sau đó đưa ra yêu cầu thăm hỏi với Lữ Trĩ, khi tới đã nhìn thấy Vương Mãng bị Lưu Thích đè xuống đất để Lưu Bang đánh đến nỗi đầu sưng phù lên, nàng ta nâng làn váy nhấc chân đạp lên.
...
Một đoạn này, Lữ Trĩ phát trực tiếp thông qua văn tự, Phùng Niệm xem hết còn cảm thấy chưa thỏa mãn, phàn nàn lần thăng cấp thứ hai đổi mới hai chức năng thật sự rất tốt, nhưng tại sao không thể để cho thành viên cũng có thể mở ra trực tiếp hoặc là quay video chứ?
Giữa các thành viên có thể thăm nhà lẫn nhau thật sự thuận tiện các nàng, nhưng chủ group lại không thể tới!
Có trời mới biết chủ group tò mò dáng vẻ của các vị tỷ tỷ trông như thế nào, cũng muốn nhìn một chút mấy vị Hoàng đế lão Lưu gia còn có Vương Mãng Hoàng đế tân triều bị đời sau gọi đùa là người xuyên việt.
Tây Thi: "Có lẽ sẽ có ở bản cập nhật tiếp theo."
Hạ Cơ: "Vậy cũng không biết là khi nào!"
Trần Viên Viên: "@ Vương Chính Quân, đòi được nhi tử của tỷ chưa?"
Lữ Trĩ: "Chuyện bản cung đồng ý còn có thể quỵt nợ sao? Không chỉ gửi Lưu Ngao cho nàng ta, còn để nàng mang theo Vương Mãng."
Triệu Phi Yến: "Mang đi tốt, cũng đánh thành như vậy... Giữ lại cay con mắt."
Phùng Niệm: "Ta muốn nhìn còn không thể nhìn đây."
Ðát Kỷ: "Tranh vẽ thần giữ cửa, muội nhìn thấy Vương Chính Quân và Triệu Phi Yến, ai xinh đẹp hơn?"
Triệu Phi Yến: "Đương nhiên là thiếp! Trước đây Vương Hoàng hậu không được sủng ái, nàng có thể từ Hoàng hậu ngồi vào vị trí Thái hậu sau đó đến Thái Hoàng Thái hậu là nhờ mệnh tốt."
Lữ Trĩ: "Mệnh nàng ta tốt gả vào Hoàng gia, Hoàng gia dính phải nàng ta xui đến tận mạng."
...
Từ lúc tiến vào group Vương Chính Quân đã ở tầng thấp nhất, bị chửi cũng không phải một hai ngày, nàng đã có thể bình tĩnh đối mặt với sự chế giễu từ bốn phương tám hướng. So với việc cãi nhau cùng đám yêu cơ vong quốc, Vương Chính Quân quan tâm nhi tử Lưu Ngao hơn, nàng hỏi Lưu Ngao như thế nào, ở chỗ Lữ Trĩ có chịu khổ hay không?
Lưu Ngao nói: "Nhi tử ở chỗ này rất cô đơn, mẫu hậu có thể triệu Hợp Đức đến hay không? Để Hợp Đức theo ta."
Vương Chính Quân bị hắn chọc tức, đang muốn mắng chửi người, lại nghe thấy chất nhi Vương Mãng nói: "Vì cô mẫu chất nhi chịu tội lớn, có phải người cũng nên triệu người đến chăm sóc ta hay không?"
...
Sau lần thăng cấp thứ hai, trong group cực kỳ náo nhiệt, không chỉ có vở kịch Lưu Bang hành hung Vương Mãng, các tỷ tỷ trò chuyện hơn một năm có mối quan hệ tốt cũng nhảy vào với nhau. Các nàng thích nhất là ngồi cùng một chỗ nhìn Phùng Niệm phát sóng trực tiếp, điều này giúp bọn họ nói xấu dễ dàng hơn.
Ngoài ra, từng người cũng lôi gia viên ra so sánh một phen, trong đó nhà Phan Ngọc Nhi là lộng lẫy nhất.
Nàng có nhiều cống hiến đến nỗi tiêu xài không hết, đã không biết thăng cấp bao nhiêu lần, lúc trước còn triệu hồi thân nhân Tiêu Bảo Quyển, hai người vẫn cảm thấy vắng lạnh như cũ, triệu thêm vài cung nhân khi còn sống đã quen dùng. Cuộc sống như vậy khiến Lưu Bang hâm mộ suýt chết lần nữa, bên này hắn bị Lữ Trĩ dùng như nô tài, mỗi ngày còn phải cày ruộng trồng rau.
Trong group náo nhiệt, bên ngoài cũng không kém bao nhiêu.
Từ lúc Phúc tần sinh con liên lụy ra chuyện đó quả thật khiến trong ngoài cung bao phủ một tầng bóng ma, nhưng mà theo thời gian trôi qua, bóng ma cũng sẽ tản đi, cuối tháng sáu trong cung gần như đã khôi phục bình thường. Đầu tháng bảy, Phùng Niệm ghét bỏ Bùi Càn luôn chạy về phía Trường Hi cung, thường xuyên tới thấy phiền, khuyên y cũng nên đi nhìn xem các cung khác.
Bùi Càn nói: "Người khác đều hận không thể mỗi ngày có thể nhìn thấy trẫm, chỉ có nàng đẩy người ra ngoài."
"Tại sao Hoàng Thượng còn không biết ư?"
"Ái phi sợ người khác nói này nói nọ?"
"Thiếp khiến người ta nói còn ít à?"
"Đây là tại sao?"
Phùng Niệm nháy mắt ý bảo đám Bảo Đại Thụy Châu lui ra, tự mình tiến đến bên người Bùi Càn, nói từng câu từng chữ: "Còn không phải do người sức lớn dũng mãnh sao, nếu như thường ngày còn được, gần đây người không đến những cung khác, thiếp chịu không nổi."
Lúc nàng nói chuyện thở ra khí phun bên tai Bùi Càn, khiến cả người ngứa ngáy.
"Không nghĩ tới lại là lý do này! Nhưng mà cũng đúng, để một mình ái phi hầu hạ quả thật ấm ức cho nàng. Lúc trước mẫu hậu đã gọi đến một số cung nữ trẻ tuổi không bó chân, trẫm vẫn chưa nhìn kỹ, ngày mai trẫm xem một chút, xem có thể tuyển ra hai người san sẻ giúp ái phi hay không."
Phùng Niệm nghe được lời này hoảng hốt.
Chuyện gì đang xảy ra?
Rõ ràng được lợi là y, sau khi nói xong lập tức biến thành suy nghĩ vì nàng.
Tây Thi: "Đến rồi đến rồi, nam nhân mang theo lời trích dẫn của tra nam đến rồi!"
Trần Viên Viên: "Hắn chân thành thâm tình nhìn chủ group của chúng ta nói: Trẫm đau lòng cho nàng, trẫm cũng là vì nàng, tâm can à, nàng nhìn thấy không?"
Bao Tự: "Má ơi ta cười muốn chết."
Ðát Kỷ: "Mỗi khi thiếp cảm thấy cẩu nhất thì những lúc như vậy, hắn càng có thể hơn cẩu."
Các đại mỹ nhân chửi bậy thì chửi bậy, dù sao cũng hiểu rõ đường lối của Bùi Càn, tiếp nhận khá nhanh chóng. So với các nàng, bởi vì thời gian chưa tới tạm thời chưa được thả về nên tam quan Vương Mãng Hoàng đế tân triều nứt ra một lần nữ[email protected]đ/l~q+đ
"Tại sao lại có người không biết xấu hổ đến mức này? Cẩu đức hạnh này vẫn có thể làm được Hoàng đế?"
Lưu Ngao bĩu môi: "Người ta tại vị tầm mười năm, làm Hoàng đế còn vô cùng tốt."
Tròng mắt Vương Mãng suýt chút nữa rơi trên đất.
Bên này, Lưu Bang dùng cùi chỏ thọc Lưu Thích một cái, nhỏ giọng nói: "Cháu xem một chút, đây chính là Quý phi nhà người khác."
Thính lực của Lữ Trĩ tốt đến mức nào?
Nghe nói như thế lành lạnh tiếp một câu: "Đúng vậy, nhìn xem Quý phi nhà người khác, nhìn lại những người kia của huynh đi! Đều là cái quái gì?"
Nói thầm bị bắt tại trận, Lưu Bang đổi lời ngay tại chỗ, hắn nghiêm mặt gật đầu một cái: "Quả thật, những phi tử kia của trẫm về mọi mặt kém hơn rất nhiều so với Phùng thị."
"Hay cho Lưu Bang huynh, mỗi ngày huynh xem trực tiếp còn đánh chủ ý lên chủ group của chúng ta rồi?" [email protected]đ/l~q+đ
"Hoàng hậu, nàng đừng nghe gió thành mưa, ý của trẫm là, đám Thích Cơ luôn muốn buộc trẫm ở bên cạnh, tư tưởng giác ngộ kém chủ hơn group của các nàng rất nhiều."
Lữ Trĩ cảm thấy tên chó chết này đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, khiến hắn ngừng quyền ngay tại chỗ, vứt người ra bên ngoài hái cà chua. Lưu Thích không đuổi theo trước tiên, khiến Lữ Trĩ quan sát trên dưới một lần: "Sao nào, cháu cũng hâm mộ à?"
Lưu Thích tự giác đứng dậy, cũng đi ra ngoài hái cà [email protected]đ/l~q+đ
->Vương Mãng (45TCN-23TCN) là một quyền thần nhà Hán, người về sau trở thành vị Hoàng đế duy nhất của nhà Tân, làm gián đoạn giai đoạn nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
Từ vai trò ngoại thích trong triều đình nhà Hán, Vương Mãng đã từng bước lên nắm những chức vụ cao nhất, thao túng việc triều chính và cuối cùng cướp ngôi nhà Hán. Tuy nhiên chỉ sau 16 năm, triều đại nhà Tân mà ông sáng lập đã sụp đổ cùng cái chết của ông.
Ðát Kỷ cảm thấy, nếu như lão Lưu gia muốn gặp Vương Mãng, nên để bọn bọ ra điểm cống hiến, không chỉ muốn bọn họ ra điểm cống hiến, còn có thể thu một số tiền vất vả một cách thỏa đáng.
Phùng Niệm: "... Vì nhi tử ta hiến tế chất nhi của mình?"
Tây Thi: "Người thông minh sẽ có cách, @ Vương Chính Quân, chuyện này thật sự có thể, muội nàng đưa điểm cống hiến, mỗi lần thu được ba mươi đến năm mươi điểm tiền vất vả, thêm mấy lần là có thể trả hết nợ."
Triệu Phi Yến: "Nhưng mà trong tay lão tổ ngàn tuổi có con tin, làm như vậy có phải là giết chết Lưu Ngao hay không?"
Phùng Niệm: "Cũng đúng, dù sao cũng là huyết mạch đời sau của Lưu Bang và Bạc Cơ, hắn ta chết Lữ tỷ tỷ cũng không đau lòng. @ Vương Chính Quân, hay là tỷ mượn Phan Ngọc Nhi, nàng ấy có rất nhiều điểm cống hiến."
Phan Ngọc Nhi: "Cho ta xem náo nhiệt ta lập tức cho nàng mượn."
Lữ Trĩ: "Lưu Bang nói, muốn xem náo nhiệt cũng được thôi nhưng muội phải trả tiền vé vào cửa."
Dương Ngọc Hoàn: "Ôi, đây là Hán Cao đế..."
Phùng Tiểu Liên: "Hoàn Hoàn, muội còn có mong đợi gì với hắn ta hay sao?"
Ðát Kỷ: "Có mong đợi với Lưu Bang à? Ta thấy muội vào group quá muộn."
...
Lúc đầu đang nói chuyện triệu Vương Mãng, mọi người ngươi một câu ta một câu, mơ hồ kéo đi rất xa. Thời khắc mấu chốt, Phùng Niệm thân là chủ group phải đứng ra, hiếm khi nàng vì thành viên tầng dưới chót nói lời công bằng, đề nghị Vương Chính Quân đưa Vương Mãng qua, làm trao đổi Lữ Trĩ phải trả Lưu Ngao lại.
Đề nghị này đạt được sự ủng hộ của rất nhiều thành viên, mọi người cùng nói Lưu Ngao ở đó làm tôn tử hơn mấy tháng cũng đủ rồi! Nên để mẫu tử người ta đoàn tụ. Sau khi Lưu Bang suy nghĩ, đồng ý.
Lần đầu tiên Vương Chính Quân không lên tiếng.
Triệu Phi Yến trêu tức nàng: "Lúc trước mỗi ngày Ngao Nhi Ngao Nhi, cơ hội đặt ở trước mặt người lại không quý trọng, xem ra cũng chỉ là mẫu tử ngoài mặt. Lưu Ngao đáng thương, phụ thân yêu thích Lưu Khang coi như xong, mẫu thân vậy mà đau lòng Vương Mãng."
Triệu Phi Yến vừa không chào đón Lưu Ngao, vừa hận Vương Mãng, nàng chết là do Vương Mãng ép buộc. Lúc Vương Mãng trừng trị tỷ muội các nàng rất hiên ngang lẫm liệt, kết quả tự mình chiếm đoạt giang sơn nhà Hán.
Bên này Triệu Phi Yến không kịp chờ đợi muốn nhìn Lưu Bang đánh Vương Mãng tơi bời, bên kia Vương Chính Quân còn đang do dự.
Cũng không phải nàng không nỡ đưa chất nhi Vương Mãng ra ngoài, phần lớn là không tin tưởng Lưu Bang, sợ rằng mình bỏ ra điểm rồi lại trắng tay, đến lúc đó chất nhi lần lượt bị đánh, nhi tử đòi không được, vậy thì thật đáng hận.
Phùng Niệm: "Mặc dù Lưu Bang có một số tật xấu, nhưng chính miệng đồng ý sẽ không đổi ý, dù sao cũng là người làm Hoàng đế. Nếu như tỷ thật sự sợ bị lừa gạt không tin hắn, ta có thể làm người trung gian."
Là chủ group có quyền hạn cấm ngôn và đá người, Phùng Niệm ra mặt, việc này ổn thỏa.
Ngày thường tất cả điểm cơ bản có được Vương Chính Quân cũng chuyển cho Phùng Tiểu Liên, có thể nói nàng nghèo rớt mồng tơi, vì đổi Lưu Ngao trở về, đã mượn thêm một số từ Phan Ngọc Nhi.
Sau khi điểm số vào tay, nàng đưa ra yêu cầu thăm hỏi Lữ Trĩ, sau khi đạt được đồng ý, kéo người ở chỗ Lữ Trĩ.
Vương Mãng vừa xuất hiện, còn chưa hiểu tình hình lập tức bị một chân đạp nhanh tới, ngay lập tức quỳ xuống. Hắn ta nổi giận, đang định gọi người tới bắt tên vô lại thì hai cánh tay cũng bị vặn ra sau lưng, tiếp theo liền bị đánh trên đầu, ngửi được mùi đó giống như là đánh bằng đế giày.
"Bọn trộm cắp vô lại ở đâu ra, dám đánh trẫm?"
Hắn ta không mở miệng còn tốt một chút, nói xong Lưu Bang càng đánh ác hơn, cầm đế giày thối đánh người không nói còn nhổ nước bọt vào mặt hắn ta.
"Dám ngang ngược với lão tử! Ta đánh tên cháu rùa này!"
Lữ Trĩ cách xa ít nhất ba thước, ngồi chỗ đó xem kịch vui, nghe nói như thế trả lời một câu: "Hoàng Thượng miệng của người cũng nên tích đức một chút, nếu hắn ta là cháu rùa, cô mẫu hắn ta Vương Chính Quân thành cái gì rồi? Nữ nhi rùa sao?"
Không nhắc tới Vương Chính Quân còn tốt, vừa nhắc tới nàng, Lưu Bang và Lưu Thích cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía nàng ấy.
"Nếu trẫm có thể sống lại, lập tức diệt sạch từ tổ tiên nàng ta khiến nàng ta không có cơ hội sinh ra!"
"Chính là phụ nhân ngu ngốc này, hại giang sơn nhà Hán của ta!"
Vương Mãng là người thông minh như thế nào? Vì lý tưởng thành lập đất nước của mình đã giày vò rất nhiều thứ mà người đời sau thấy đặc biệt hơn mức bình thường, cũng vì hơn mức bình thường, cộng thêm không phù hợp với tình hình xã hội thời đó, tóm lại làm chuyện gì cũng phải từ từ, đừng quá vội vã, kết quả cũng không được gì... Thông minh giống như hắn ta, nghe được vài câu cũng đã biết tình huống không đúng.
Vương Mãng bị Lưu Thích và Lưu Ngao đè xuống quỳ trên mặt đất, chịu đựng đế giày thối quan sát xung quanh một chút, lập tức nhìn thấy cô mẫu Vương Chính Quân đã trẻ ra không biết bao nhiêu tuổi.
Vương Chính Quân vừa ấm ức, vừa không đành lòng nhìn hắn ta.
Chuyện này, không phải sau khi chết bị lão Lưu gia bắt lại chứ? Tại sao tổ tiên Vương gia không tới cứu hắn ta?
Vừa sinh ra loại ý nghĩ này, hệ thống giải thích khoan thai tới chậm, biết được đây là group hồng nhan họa thủy, hắn ta bị Vương Chính Quân triệu đến, người đang ở nhà Lữ Trĩ, tam quan Vương Mãng cũng nứt ra.
Vẫn chưa xong.
Nghe nói Lưu Bang đã bắt đầu đánh, Triệu Phi Yến cũng thuận tiện muốn báo thù, sau đó đưa ra yêu cầu thăm hỏi với Lữ Trĩ, khi tới đã nhìn thấy Vương Mãng bị Lưu Thích đè xuống đất để Lưu Bang đánh đến nỗi đầu sưng phù lên, nàng ta nâng làn váy nhấc chân đạp lên.
...
Một đoạn này, Lữ Trĩ phát trực tiếp thông qua văn tự, Phùng Niệm xem hết còn cảm thấy chưa thỏa mãn, phàn nàn lần thăng cấp thứ hai đổi mới hai chức năng thật sự rất tốt, nhưng tại sao không thể để cho thành viên cũng có thể mở ra trực tiếp hoặc là quay video chứ?
Giữa các thành viên có thể thăm nhà lẫn nhau thật sự thuận tiện các nàng, nhưng chủ group lại không thể tới!
Có trời mới biết chủ group tò mò dáng vẻ của các vị tỷ tỷ trông như thế nào, cũng muốn nhìn một chút mấy vị Hoàng đế lão Lưu gia còn có Vương Mãng Hoàng đế tân triều bị đời sau gọi đùa là người xuyên việt.
Tây Thi: "Có lẽ sẽ có ở bản cập nhật tiếp theo."
Hạ Cơ: "Vậy cũng không biết là khi nào!"
Trần Viên Viên: "@ Vương Chính Quân, đòi được nhi tử của tỷ chưa?"
Lữ Trĩ: "Chuyện bản cung đồng ý còn có thể quỵt nợ sao? Không chỉ gửi Lưu Ngao cho nàng ta, còn để nàng mang theo Vương Mãng."
Triệu Phi Yến: "Mang đi tốt, cũng đánh thành như vậy... Giữ lại cay con mắt."
Phùng Niệm: "Ta muốn nhìn còn không thể nhìn đây."
Ðát Kỷ: "Tranh vẽ thần giữ cửa, muội nhìn thấy Vương Chính Quân và Triệu Phi Yến, ai xinh đẹp hơn?"
Triệu Phi Yến: "Đương nhiên là thiếp! Trước đây Vương Hoàng hậu không được sủng ái, nàng có thể từ Hoàng hậu ngồi vào vị trí Thái hậu sau đó đến Thái Hoàng Thái hậu là nhờ mệnh tốt."
Lữ Trĩ: "Mệnh nàng ta tốt gả vào Hoàng gia, Hoàng gia dính phải nàng ta xui đến tận mạng."
...
Từ lúc tiến vào group Vương Chính Quân đã ở tầng thấp nhất, bị chửi cũng không phải một hai ngày, nàng đã có thể bình tĩnh đối mặt với sự chế giễu từ bốn phương tám hướng. So với việc cãi nhau cùng đám yêu cơ vong quốc, Vương Chính Quân quan tâm nhi tử Lưu Ngao hơn, nàng hỏi Lưu Ngao như thế nào, ở chỗ Lữ Trĩ có chịu khổ hay không?
Lưu Ngao nói: "Nhi tử ở chỗ này rất cô đơn, mẫu hậu có thể triệu Hợp Đức đến hay không? Để Hợp Đức theo ta."
Vương Chính Quân bị hắn chọc tức, đang muốn mắng chửi người, lại nghe thấy chất nhi Vương Mãng nói: "Vì cô mẫu chất nhi chịu tội lớn, có phải người cũng nên triệu người đến chăm sóc ta hay không?"
...
Sau lần thăng cấp thứ hai, trong group cực kỳ náo nhiệt, không chỉ có vở kịch Lưu Bang hành hung Vương Mãng, các tỷ tỷ trò chuyện hơn một năm có mối quan hệ tốt cũng nhảy vào với nhau. Các nàng thích nhất là ngồi cùng một chỗ nhìn Phùng Niệm phát sóng trực tiếp, điều này giúp bọn họ nói xấu dễ dàng hơn.
Ngoài ra, từng người cũng lôi gia viên ra so sánh một phen, trong đó nhà Phan Ngọc Nhi là lộng lẫy nhất.
Nàng có nhiều cống hiến đến nỗi tiêu xài không hết, đã không biết thăng cấp bao nhiêu lần, lúc trước còn triệu hồi thân nhân Tiêu Bảo Quyển, hai người vẫn cảm thấy vắng lạnh như cũ, triệu thêm vài cung nhân khi còn sống đã quen dùng. Cuộc sống như vậy khiến Lưu Bang hâm mộ suýt chết lần nữa, bên này hắn bị Lữ Trĩ dùng như nô tài, mỗi ngày còn phải cày ruộng trồng rau.
Trong group náo nhiệt, bên ngoài cũng không kém bao nhiêu.
Từ lúc Phúc tần sinh con liên lụy ra chuyện đó quả thật khiến trong ngoài cung bao phủ một tầng bóng ma, nhưng mà theo thời gian trôi qua, bóng ma cũng sẽ tản đi, cuối tháng sáu trong cung gần như đã khôi phục bình thường. Đầu tháng bảy, Phùng Niệm ghét bỏ Bùi Càn luôn chạy về phía Trường Hi cung, thường xuyên tới thấy phiền, khuyên y cũng nên đi nhìn xem các cung khác.
Bùi Càn nói: "Người khác đều hận không thể mỗi ngày có thể nhìn thấy trẫm, chỉ có nàng đẩy người ra ngoài."
"Tại sao Hoàng Thượng còn không biết ư?"
"Ái phi sợ người khác nói này nói nọ?"
"Thiếp khiến người ta nói còn ít à?"
"Đây là tại sao?"
Phùng Niệm nháy mắt ý bảo đám Bảo Đại Thụy Châu lui ra, tự mình tiến đến bên người Bùi Càn, nói từng câu từng chữ: "Còn không phải do người sức lớn dũng mãnh sao, nếu như thường ngày còn được, gần đây người không đến những cung khác, thiếp chịu không nổi."
Lúc nàng nói chuyện thở ra khí phun bên tai Bùi Càn, khiến cả người ngứa ngáy.
"Không nghĩ tới lại là lý do này! Nhưng mà cũng đúng, để một mình ái phi hầu hạ quả thật ấm ức cho nàng. Lúc trước mẫu hậu đã gọi đến một số cung nữ trẻ tuổi không bó chân, trẫm vẫn chưa nhìn kỹ, ngày mai trẫm xem một chút, xem có thể tuyển ra hai người san sẻ giúp ái phi hay không."
Phùng Niệm nghe được lời này hoảng hốt.
Chuyện gì đang xảy ra?
Rõ ràng được lợi là y, sau khi nói xong lập tức biến thành suy nghĩ vì nàng.
Tây Thi: "Đến rồi đến rồi, nam nhân mang theo lời trích dẫn của tra nam đến rồi!"
Trần Viên Viên: "Hắn chân thành thâm tình nhìn chủ group của chúng ta nói: Trẫm đau lòng cho nàng, trẫm cũng là vì nàng, tâm can à, nàng nhìn thấy không?"
Bao Tự: "Má ơi ta cười muốn chết."
Ðát Kỷ: "Mỗi khi thiếp cảm thấy cẩu nhất thì những lúc như vậy, hắn càng có thể hơn cẩu."
Các đại mỹ nhân chửi bậy thì chửi bậy, dù sao cũng hiểu rõ đường lối của Bùi Càn, tiếp nhận khá nhanh chóng. So với các nàng, bởi vì thời gian chưa tới tạm thời chưa được thả về nên tam quan Vương Mãng Hoàng đế tân triều nứt ra một lần nữ[email protected]đ/l~q+đ
"Tại sao lại có người không biết xấu hổ đến mức này? Cẩu đức hạnh này vẫn có thể làm được Hoàng đế?"
Lưu Ngao bĩu môi: "Người ta tại vị tầm mười năm, làm Hoàng đế còn vô cùng tốt."
Tròng mắt Vương Mãng suýt chút nữa rơi trên đất.
Bên này, Lưu Bang dùng cùi chỏ thọc Lưu Thích một cái, nhỏ giọng nói: "Cháu xem một chút, đây chính là Quý phi nhà người khác."
Thính lực của Lữ Trĩ tốt đến mức nào?
Nghe nói như thế lành lạnh tiếp một câu: "Đúng vậy, nhìn xem Quý phi nhà người khác, nhìn lại những người kia của huynh đi! Đều là cái quái gì?"
Nói thầm bị bắt tại trận, Lưu Bang đổi lời ngay tại chỗ, hắn nghiêm mặt gật đầu một cái: "Quả thật, những phi tử kia của trẫm về mọi mặt kém hơn rất nhiều so với Phùng thị."
"Hay cho Lưu Bang huynh, mỗi ngày huynh xem trực tiếp còn đánh chủ ý lên chủ group của chúng ta rồi?" [email protected]đ/l~q+đ
"Hoàng hậu, nàng đừng nghe gió thành mưa, ý của trẫm là, đám Thích Cơ luôn muốn buộc trẫm ở bên cạnh, tư tưởng giác ngộ kém chủ hơn group của các nàng rất nhiều."
Lữ Trĩ cảm thấy tên chó chết này đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, khiến hắn ngừng quyền ngay tại chỗ, vứt người ra bên ngoài hái cà chua. Lưu Thích không đuổi theo trước tiên, khiến Lữ Trĩ quan sát trên dưới một lần: "Sao nào, cháu cũng hâm mộ à?"
Lưu Thích tự giác đứng dậy, cũng đi ra ngoài hái cà [email protected]đ/l~q+đ
->Vương Mãng (45TCN-23TCN) là một quyền thần nhà Hán, người về sau trở thành vị Hoàng đế duy nhất của nhà Tân, làm gián đoạn giai đoạn nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
Từ vai trò ngoại thích trong triều đình nhà Hán, Vương Mãng đã từng bước lên nắm những chức vụ cao nhất, thao túng việc triều chính và cuối cùng cướp ngôi nhà Hán. Tuy nhiên chỉ sau 16 năm, triều đại nhà Tân mà ông sáng lập đã sụp đổ cùng cái chết của ông.
Tác giả :
Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)