Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính
Chương 63: Khuynh thành tuyệt luyến (4)

Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 63: Khuynh thành tuyệt luyến (4)

Edit: An Minh Tuệ.

______________________

Lúc Lưu Oánh Oánh nghe được lời nói của Giang Niệm cả người đều sắp điên rồi, giống như là giữa ban ngày trời trong xanh, đùng một cái bổ xuống một đạo thiên lôi, hung hăng nện ở đỉnh đầu của cô ta! Rõ ràng trước đó còn cam đoan chắc chắn, sao có thể vừa quay đầu liền mang mọi việc nói cho bác gái chứ? Chuyện này bị bác gái biết rồi, về sau nếu không thể đi ra ngoài đều là chuyện nhỏ, mấu chốt là ông ngoại bà ngoại cùng bác của cô ta nhất định cũng sẽ biết, đến lúc đó bọn họ sẽ cảm thấy cô ta là người như thế nào chứ? Sẽ còn tín nhiệm cô ta cảm thấy cô ta hiểu chuyện sao?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Trong lòng của Lưu Oánh Oánh loạn như ma, không biết đã mắng Giang Niệm bao nhiêu lần, quả nhiên là cái đồ không giữ được bí mật, cô ta không nên tin tưởng Giang Niệm!

Lúc đầu mẹ Giang còn tưởng rằng trên bàn cơm tối hôm qua đã nhắc nhở khiến cho Lưu Oánh Oánh trong lòng hiểu rõ, làm sao biết cái người cháu gái lớn này căn bản không để trong lòng, lúc này mới một đêm liền đem quên đi, lần trước là ăn lẩu, lần này lại là ăn đồ nướng?

Kỳ thật mẹ Giang mặc dù đối với Lưu Oánh Oánh có chút không vừa lòng, nhưng bà cũng sẽ không dùng ý đồ xấu để đánh giá người khác, huống chi Lưu Oánh Oánh dù sao cũng là cháu gái lớn, là chị họ của Giang Niệm, có lẽ là tuổi còn nhỏ không biết mọi việc nặng nhẹ, nghĩ là Giang Niệm chỉ ăn một chút xíu cũng không có vấn đề gì, căn bản sẽ không nghĩ tới việc đối với thân thể của Giang Niệm là vượt qua phụ tải hay gây bất lợi gì, nên Lưu Oánh Oánh có phạm chút nhận biết hay sai lầm cũng không phải khó hiểu như vậy.

Cho nên việc mà Lưu Oánh Oánh mang theo Giang Niệm cùng Giang Tiểu Bảo vụng trộm đi ăn lẩu bà còn không có nói cho chồng cùng cha mẹ chồng biết, cũng là sợ mình nghĩ sai chuyện bé xé ra to, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa chồng mình và em gái, sẽ để cho Lưu Oánh Oánh ở tại nhà bọn họ mà cảm thấy không thoải mái, tiến tới ảnh hưởng đến thi đại học, thi đại học thế nhưng là chuyện lớn liên quan đến cuộc sống của cả đời người sau này.

Huống chi Lưu Oánh Oánh nhìn hiểu chuyện lại biết quan tâm như vậy, bà cảm thấy mình đem mức độ nghiêm trọng của sự việc cùng Lưu Oánh Oánh nói rõ ràng, sau đó sẽ không phạm sai lầm nữa?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Cho nên hôm qua sau khi Lưu Oánh Oánh được nghỉ trở về nhà, bà ở trên bàn cơm liền cố ý nói Giang Niệm rất nhiều thứ ăn không được, dù đụng cũng không thể chạm thử, cho nên đồ ăn nhà bọn họ đều rất thanh đạm, hi vọng cháu có thể ăn quen, Lưu Oánh Oánh lúc ấy còn cười nói ăn thanh đạm rất tốt đâu. Ở phòng khách lúc xem tivi bà lại cùng Lưu Oánh Oánh nhắc nhở nói thân thể Giang Niệm rất yếu ớt, không biết làm sao lại khó chịu, nhìn xem vừa rồi còn một tuần không có đi học, uống thuốc Đông y đều không từng đứt đoạn, Lưu Oánh Oánh lúc ấy rõ ràng nghe vào trong lòng, còn nói sẽ chăm sóc em họ thật tốt, làm sao ngày hôm nay còn đề nghị đi ăn đồ nướng?

May mắn trước đó bà đã nghiêm khắc phê bình con gái mình, không cho phép lại có bất cứ chuyện gì giấu diếm bà, nghĩ Giang Niệm cũng là sợ, cho nên lần này mới có thể sớm cùng bà nói, bằng không thì lại là tiền trảm hậu tấu*, thì còn đến đâu nữa!

*Tiền trảm hậu tấu có nghĩa là chém trước tâu sau (tiền: trước, trảm: chém, hậu: sau, tấu: tâu, thưa). Trong tiếng Việt thành ngữ tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.

Mẹ Giang rất đau con cái, trước kia thời điểm trong nhà nghèo, đối với con gái đều là tỉ mỉ lại tỉ mỉ, phương diện ăn uống là hoàn toàn cẩn thận tuân theo bác sỹ, cả nhà bớt ăn bớt mặc cũng phải cho cô đi xem bệnh mua thuốc bổ, thật vất vả mới dưỡng đến lớn như vậy, tự nhiên lại xuất hiện ra những chuyện như vậy bà có thể vui vẻ sao?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Mẹ Giang đối với Lưu Oánh Oánh đã có ý kiến, không nói Giang Niệm ăn không được đồ nướng, mọi người đều biết Giang Niệm phải ở nhà một tuần vì bệnh, vừa trở về lại lôi kéo Giang Niệm ra ngoài chơi là có ý tứ gì? Xem ra bà phải cùng Lưu Oánh Oánh nói cho rõ ràng, liếc mắt nhìn con gái: "Bài học lần trước khi con ra ngoài ăn vào còn chưa đủ sao? Còn dám đi?"

Giang Niệm nói: "Lúc đầu con cũng không muốn đi, chị họ nói đi chơi xuân hay cái gì con đều từ chối, chị họ còn nói cái cảm giác đi ăn đồ nướng, ngồi bên cạnh sông uống bia đừng nói có bao nhiêu thoải mái, còn có bạn bè của chị họ cũng đi, đến lúc đó sẽ rất vui vẻ. Mẹ à, con muốn đi, mặc dù còn có chút không thoải mái, nhưng con có thể nhịn một chút."

Lưu Oánh Oánh: "......!!!"

Đây đều là vì hấp dẫn Giang Niệm ra ngoài chơi nên cô ta mới nói vậy, không nghĩ tới thế mà Giang Niệm còn dám nói y nguyên cho bác gái nghe, cô ta cảm thấy lại để cho Giang Niệm nói tiếp vậy cô ta liền xong rồi!

Lưu Oánh Oánh đến cùng cũng là người mấy chục tuổi, phản ứng cũng rất nhanh, cô ta đè xuống bối rối dưới đáy lòng cười tiến lên phía trước nói: "Bác, nhưng thật ra là cháu cùng bạn học cháu có hẹn đi chơi, bọn họ nói muốn đi ăn đồ nướng, cháu nghĩ em họ ở nhà một mình kìm nén sợ buồn bực hỏng, liền muốn mang em họ ra ngoài giải sầu một chút, lúc này mới cùng em họ nói một chút. Nếu như bác không yên lòng, thì để cho em họ ở nhà tĩnh dưỡng vậy."

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Thông minh như thế, trực tiếp đem nồi ăn đồ nướng vứt cho cái gọi là bạn học.

Đương nhiên là mẹ Giang không yên lòng, nói: "Chính cháu đi đi, thân thể Niệm Niệm không tốt thì không đi được, huống chi đồ nướng nó lại ăn không được, đi cũng như là không đi, bác còn sợ nó không quản được miệng mình, đến lúc đó nằm viện liền phiền toái."

Lưu Oánh Oánh vâng một tiếng, cười đáp ứng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, xem ra bác gái không nghĩ nhiều.

Giang Niệm liền không vui vẻ: "Mẹ, con cũng muốn đi chơi cùng chị họ nha, mẹ đừng lo lắng, con cam đoan một miếng đồ nướng con đều không ăn!"

Mẹ Giang trừng con gái một chút: "Không nói con không ăn được đồ nướng, chỉ nói bây giờ thân thể của con cũng không thích hợp việc ra ngoài đi lại, đừng suy nghĩ, không được là không được, không có thương lượng."

Lưu Oánh Oánh liền cũng theo mẹ Giang khuyên vài câu, nói đùa, hiện tại cô ta chỗ nào còn dám hành động nhỏ nhặt chứ? Nếu như bị bác gái phát hiện mánh khóe, vậy cô ta đừng nghĩ đến việc ở lại Giang gia nữa. Người một nhà này đối với Giang Niệm giữ gìn cực kỳ, rõ ràng chính là cái ma bệnh, là liên lụy ở trong nhà, liền không rõ làm sao mà ông ngoại bà ngoại của cô ta cũng quan tâm Giang Niệm như vậy?

Mẹ Giang nói: "Con nói con lập tức liền muốn thi cấp ba, lại thiếu thêm một tuần học, bây giờ ở nhà xem thật kỹ, đừng cả ngày nghĩ đến chuyện chạy lung tung."

Lưu Oánh Oánh nói là đúng vậy nha, học tập là quan trọng nhất.

Giang Niệm chân thành nói: "Không sao, chị họ sắp thi cử đến nơi mà, còn mỗi tuần đều đi ra ngoài chơi, con tin tưởng con cũng có thể."

Mẹ Giang ngờ vực nhìn Lưu Oánh Oánh một chút, giống như là có chút kỳ quái nha?

Không phải là vì tiết kiệm thời gian học tập mới tới đây ở sao, vậy làm sao khi vừa có thời gian thì không phải là ra ngoài đi chơi thì chính là ở trong khu biệt thự này đi dạo?

Lưu Oánh Oánh: ".........!!!"

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Cái đồ Giang Niệm này, đầu óc là có bệnh đi?! Một chút EQ đều không có sao? Có mấy lời có thể nói có những lời không thể nói cô không biết sao? Giang Niệm không học tập coi như xong đi, còn nhấc lên cô ta làm gì?!

Mẹ nó cái này có độc!

Mồ hôi lạnh trên trán Lưu Oánh Oánh ứa ra, có lẽ chỉ là một câu nói đơn giản, bởi vì có tật giật mình, chính cô ta là không giữ được bình tĩnh: "Cháu, cháu, là bạn học cháu có chuyện tìm cháu, cháu không tiện từ chối, không có cách nào mới đi..."

"Leng keng, leng keng!"

Đúng lúc này, cửa vào Giang gia vang lên tiếng chuông.

Ánh mắt chăm chú của mẹ Giang đang nhìn Lưu Oánh Oánh cũng chuyển đi, trông thấy ở cổng đứng một lớn một nhỏ, thanh niên khuôn mặt kiên nghị tuấn lãng, toàn thân khí phái, khí chất hiên ngang, hai đầu lông mày cất giấu sự sắc bén, mẹ Giang nhìn thấy trong lòng đều là xót xa, còn có cậu bé kia bà cũng đã gặp qua, không phải chính là bạn học cùng lớp với Giang Tiểu Bảo, Hoắc Bình sao?

Bọn họ tới làm cái gì? Trong khu cư xá này có người đối với một nhà bọn họ là có thành kiến cũng không phải bí mật gì, mẹ Giang đương nhiên cũng là biết đến, nhưng mà sinh hoạt từ trước đến nay của bà đều là tự giải trí, cũng lười cùng những người kia so đo cái gì.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Bà tạm thời buông xuống vấn đề của Lưu Oánh Oánh, thả vòi phun nước xuống đi mở cửa, áp lực trên người Lưu Oánh Oánh vừa rời đi, cô ta bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, cô ta thật đúng là sợ bác gái quấn quít chặt lấy hỏi đến tột cùng, cô ta giải thích thế nào đi nữa chỉ sợ cũng không thể cho bác gái cảm giác tín nhiệm như trước, về sau cô ta muốn dẫn Giang Niệm ra ngoài chỉ sợ liền phiền toái.

Mà Giang Niệm lâu dài là hai điểm tạo thành một đường thẳng, không phải trường học chính là trong nhà, cô ta làm thế nào mà giới thiệu Bị Bân để hai người quen biết chứ?

Giang Niệm xem xét Lưu Oánh Oánh một chút, đi theo mẹ Giang đi ra mở cửa, bởi vì cô cũng trông thấy Hoắc Bình.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Đây là lần thứ nhất Hoắc Lăng nhìn thấy người trong miệng Hoắc Bình, Giang Niệm, cái người trong miệng Hoắc Bình, Giang Niệm là cái người tham sống sợ chết, đặc biệt bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, có một chút ngụy biện kỳ quái cũng làm người ta cảm thấy không thể quên được, đã thế còn hết lần này tới lần khác lại không thể tìm ra được lý do để phản bác, thường xuyên trêu đến Hoắc Bình phụng phịu, tức giận liền ăn nhiều cơm, mấy ngày nay đều lại lên cân một vòng.

Ông Hoắc còn thích nghe Hoắc Bình nhả rãnh Giang Niệm, cảm thấy Giang Niệm là người thú vị, có thể dạy dỗ ra một cô bé gái thú vị như vậy, người một nhà này làm sao có thể như bên ngoài đồn thổi là cái chủng loại tục khí kia chứ? Lão gia tử nói có cơ hội muốn gặp cô bé kia, chỉ là Hoắc Bình nói cậu cùng Giang Niệm là kẻ thù, không thể lại yêu cầu cô tới nhà làm khách!

Hoắc Lăng khó có được còn có chút hiếu kỳ về cô bé này, có thể ở trong tình huống ốm yếu lâu dài kia mà duy trì được tâm trạng lạc quan, không buồn bực vì bệnh của mình, nhưng lại cực đoan bảo vệ cái mạng nhỏ của bản thân, loại tương phản này rất để cho người ta kinh ngạc.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Cho nên Hoắc Bình nói muốn tới Giang gia, trong lòng hắn nghĩ khẽ động, cũng đi theo đến đây.

Hắn cũng muốn gặp gặp ma bệnh hay là cái đồ hèn nhát kia trong miệng Hoắc Bình.

Bây giờ lần thứ nhất thấy, hắn phát hiện Giang Niệm cùng cái cô bé gầy yếu trong suy nghĩ của hắn có chút khác biệt, cô mặc dù mảnh mai, thậm chí có thể nói là yếu đuối, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng mà nụ cười của cô lại rất xán lạn, một đôi mắt linh động mang ý cười, cả người liền lộ ra bừng bừng sức sống.

Mắt hắn nhìn cô, thật đúng là một cô bé mâu thuẫn.

Hoắc Bình là một tiểu soái ca, cùng với tiểu Giang béo là khác biệt, cậu có dáng dấp trắng trắng hồng hồng, bởi vì nuôi thật tốt, trên mặt còn có một chút mập mạp của trẻ con, lông mi thật dài, một đôi con ngươi đen sì ùng ục ục chuyển, nhìn hoạt bát lại nghịch ngợm.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Hoắc Bình vừa rồi đều nghe thấy được, cái người chị họ xấu xa kia thế mà lại lại có ý đồ xấu, gặp mẹ Giang đi tới, cậu bưng mặt, nói: "Cháu chào Dì, cháu là Hoắc Bình, đây là anh họ của cháu Hoắc Lăng, chúng cháu là đến tìm Giang Niệm." Cậu xem xét Giang Niệm, Giang Niệm cười ha hả, cậu hứ trong lòng hừ một tiếng, cái ma bệnh này lại còn cười được, cũng không sợ chết, như thế nào cũng không biết.

Hoắc Lăng nhìn có chút lạnh lẽo cứng rắn, nhưng hắn rất lễ phép: "Cháu chào Dì, chúng cháu đột nhiên đến thăm, quấy rầy."

Mẹ Giang còn rất ngoài ý muốn, Hoắc Bình không phải tìm đến tiểu mập mạp sao? Làm sao lại tìm Giang Niệm?"Chào hai cháu, không quấy rầy hay không, các cháu là có chuyện gì sao? Nếu không đều đi vào nhà ngồi một chút?"

Giang Niệm nhìn xem Hoắc Lăng, liếc nhìn Hoắc Bình đang gian nan xách theo túi lớn, sau đó cười tủm tỉm nhìn xem Hoắc Bình, Hoắc Bình bị cười khiến cho thân thể cứng đờ, âm thầm trừng trừng Giang Niệm, cậu tuyệt đối không phải đến xin lỗi, cậu là đến để hòa nhau, về sau cậu cùng Giang Niệm liền lẫn nhau không thiếu nợ nhau, cô đi cầu độc mộc, cậu qua đường Dương quan.

Hoắc Bình khó chịu đem hộp lớn đưa cho mẹ Giang: "Dì, đây là cho Giang Niệm, làm cho chị ấy bồi bổ nhiều một chút, mỗi ngày ốm yếu nhìn xem đều... Đáng thương." cậu muốn nói phiền, lời đến khóe miệng sửa lại miệng.

Mẹ Giang cười ha hả nhận lấy, bà nhìn ra được Hoắc Bình có chút thẹn thùng cùng xấu hổ, nếu như chối từ không muốn ngược lại để cậu nhóc này không xuống đài được, có thể có lòng này đã rất không dễ dàng, lại nói có cả anh họ cùng đi đến, bà liền chân thành nói cảm ơn, nghĩ đến đợi lát nữa đưa cái gì để đáp lễ, một bên dẫn mấy vị khách khó có được này đi vào trong.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Lúc này bà không có để ý Lưu Oánh Oánh, nếu như là ngày xưa khẳng định bà liền gọi đến để đi cùng nhau, có thể bởi vì trong lòng có u cục, bà không chỉ có không có gọi cô cháu gái này, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một chút.

Giang Niệm đương nhiên sẽ không đi xen vào việc của người khác.

Một đoàn người đến phòng khách.

Giang Niệm rất tốt bụng giới thiệu một chút: "Mẹ, đây chính là người mà con nói với mẹ, một trong những tứ đại hộ pháp chung quanh của con, Hoắc Bình."

Mẹ Giang: "...???"

Hoắc Bình: "...!!!"

Hoắc Lăng: "......"

Hắn là rất bình tĩnh, ho hai tiếng, lấy tay để lên môi che giấu ý cười ở trên miệng.

Hắn phát hiện cái cô nhóc Giang Niệm này thật là thú vị, người thật so truyền thuyết càng thú vị hơn, mặc dù ốm yếu, tinh thần lại rất tốt, một chút cũng không có sự u ám của người bị bệnh lâu ngày, ngược lại sáng sủa vui vẻ, chính là có thời điểm có một chút ý nghĩ rất là để cho người ta... Kinh ngạc?

Hắn nhàn đến phát chán đi một chuyến, xem ra thật đúng là đến đúng rồi.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Lưu Oánh Oánh lại bị kinh sợ điên rồi, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới mình thế mà lại ở chỗ này nhìn thấy Hoắc Lăng, người thanh niên kia coi như trẻ hơn mấy tuổi, nhưng mà hình dạng của hắn lại không thay đổi, khí chất quanh người càng không có biến hóa, da thịt màu lúa mạch, cả người khí thế, đường cong thâm thúy lạnh lẽo cứng rắn... Khiến cho người nhìn cảm giác mười phần đàn ông sắc bén, mặc dù giờ phút này hắn nhìn càng non nớt, nhưng cũng không che giấu được khí thế cường đại của hắn.

Hoắc Lăng làm sao lại đến Giang gia? Hắn cùng Giang Niệm không phải ở thời gian đại học mới quen nhau sao? Hiện tại là chuyện gì xảy ra?

Lưu Oánh Oánh không biết là nơi nào làm sai, cô ta nhớ rõ ràng kiếp trước cô ta hỏi qua Giang Niệm cùng Hoắc Lăng quen nhau như thế nào, lại là như thế nào lại cùng một chỗ, khi đó Giang Niệm nói đến rõ rõ ràng ràng, cô là ở lúc mới vào đại học mới cùng Hoắc Lăng gặp nhau, khi đó cô mới vừa vào đại học tham gia huấn luyện quân sự, Hoắc Lăng lúc ấy là huấn luyện viên của cô, bởi vì thân thể Giang Niệm kém cỏi nên chỉ ở bên cạnh nhìn cũng cho nóng đến té xỉu, Hoắc Lăng cõng cô đi phòng y tế, bởi vì hắn chăm sóc cô, sau đó cứ tự nhiên là quen thuộc, mọi việc về sau cứ tự nhiên mà xảy ra.

Lưu Oánh Oánh khi đó đang học năm thứ ba đại học, thầm hận mình không có cái duyên phận kia, đợi đến Hoắc Lăng tới làm huấn luyện viên của cô ta, nếu như là cô ta, Hoắc Lăng khẳng định sẽ thích mình, Giang Niệm có cái gì? Thân thể kém không nói, còn chỉ kéo chân sau của người khác, Hoắc Lăng sao có thể coi trọng Giang Niệm chứ?

Lúc ấy vừa trùng sinh trở về, cô ta thậm chí còn nghĩ tới muốn hay không lưu ban, đến lúc đó cô ta so với Giang Niệm là gặp được Hoắc Lăng sớm hơn, vậy đó chính là duyên phận của cô ta!

Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra đây?

Cái việc vừa rồi hắn có phải là cũng nhìn thấy?

Lưu Oánh Oánh không tránh khỏi muốn suy nghĩ lung tung, nhưng mới vừa rồi cô ta hẳn là không lộ ra sơ hở gì? Hoắc Lăng xem xét liền là lần đầu tiên tới, cũng không biết cái gì, đúng, hắn cái gì cũng không biết.

... Mà bây giờ Hoắc Lăng xuất hiện sớm hơn, đây có phải hay không là biểu thị là cơ hội của cô ta?

Lưu Oánh Oánh sửa sang lại suy nghĩ, cô ta không thể hoảng, có thể sớm nhìn thấy Hoắc Lăng là không thể tốt hơn, cô ta cũng không cần đợi đến hai năm sau.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Sau khi suy nghĩ, thời điểm Lưu Oánh Oánh đi vào phòng khách, mẹ Giang đã bưng tới nước trà hoa quả bánh ngọt, bà nội Giang đem mẻ bắp ngô bà mới nấu cũng mang ra đựng mấy cái, ông nội Giang biết Giang Niệm có bạn bè tới nhà, lại còn mang theo quà cáp tới, lập tức liền đi ra ruộng rau của mình giật mấy cái rau xanh mấy cây hành, nhưng đáng tiếc loại dưa leo bí đỏ dây mướp của ông còn không có lớn lên đâu, bằng không thì hái đầy cho vào cái bao lớn, may mắn lúc trước ông vừa trở về quê mấy ngày, mang theo mấy cái túi ni lông đựng rau quả trở về.

Ông nội Giang vốn còn muốn nuôi một chút gà vịt, chính là hương vị gà vịt nặng, quê quán nuôi ở bên trong hậu viện ngửi không thấy, biệt thự này liền không có chỗ để nuôi, nếu nuôi ở hậu viện vậy cháu gái của ông có khi ra cửa đều không được, đi tản bộ cũng khó khăn, không khí cũng không dễ ngửi như vậy, lúc này mới coi như thôi. Chỉ có thể mỗi tuần về quê, sau đó mua mấy con gà đất trở về cho cháu gái nấu canh uống, mặc dù là phiền toái chút nhưng thắng ở an toàn lại có dinh dưỡng.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Sau khi ông nội Giang gia mang hơn một nửa túi ni lông túi đựng đồ vật nâng lên phòng khách, Hoắc Bình đều bị làm cho chấn động lại kinh ngạc rồi, một nhà nhà giàu mới nổi này quả nhiên lợi hại nha, tùy tiện mua vài cái rau quả hoa quả đều là lấy túi lấy bao chứa sao?

"Đều là các loại rau quả ở trong nhà, không có phun thuốc trừ sâu, các cháu lấy về yên tâm ăn, không đủ lại đến cầm, vườn rau xanh đằng sau của ông vẫn còn rất nhiều."

Bà nội Giang còn cho mấy trái dưa hấu, cũng nhét vào bên trong, lần này tốt, tràn đầy đến miệng túi, tăng thêm hai ông bà còn mang theo dây chuyền vàng, toàn thân lóe lóe sáng sáng, ăn mặc lại mộc mạc, Lưu Oánh Oánh cũng không muốn nhìn, cảm thấy thật là mất mặt, trong khu này có nhiều nhà nói Giang gia là nhà giàu mới nổi tục khí không có tầm mắt, cô ta đều biết, Hoắc Lăng không chừng cũng nghe nói.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Mắt cô ta nhìn Hoắc Lăng, thấy hắn bưng chén trà sắc mặt như thường, giống như cũng không có ý tứ ghét bỏ, còn cười nói cảm ơn ông nội bà nội, Hoắc Bình thấy anh họ mình đều đáp ứng tự nhiên không tiện cự tuyệt, cũng cười nói cảm ơn ông nội bà nội dì, không biết vì cái gì, Hoắc Bình nhìn cái túi to đựng đầy rau quả kia, cậu đột nhiên cũng có một loại ảo giác giống như mình cũng là nhà giàu mới nổi, vậy cậu cũng rất may mắn, dù sao nhà giàu mới nổi không phải ai cũng có thể làm...

Hai anh em này nhìn nhu thuận lại được yêu thích, vẫn là người bạn đầu tiên của cháu gái mình đến nhà chơi, ông nội Giang cùng bà nội Giang càng thấy vui vẻ, cười thấy răng không mắt, vui thành hoa cúc.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Lưu Oánh Oánh chịu đựng cảm giác xấu hổ cùng mất mặt, lúc này mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền không nhịn được tìm cơ hội muốn cùng Hoắc Lăng nói mấy câu, cơ hội này khó được, cô ta hi vọng Hoắc Lăng có thể nhớ kỹ cô ta. Nghe nói hắn trước kia đã vào bộ đội, là một quân nhân, không lẽ nên biểu hiện một chút ngưỡng mộ của cô ta đối với quân nhân, bội phục bọn họ vô tư kính dâng sao?

Giang Niệm gặm bắp ngô, trông thấy trong mắt Lưu Oánh Oánh ngo ngoe muốn động, cười cười, nói: "Chị họ, chị lên lầu làm bài tập, chính chúng em chơi là được, đợi lát nữa chị còn muốn ra ngoài chơi đâu, lại không có thời gian xem sách."

Trong lòng Lưu Oánh Oánh đối với Giang Niệm bất mãn càng ngày càng sâu, Hoắc Lăng ở đây, cô ta sao có thể đi?

"Không nóng nảy, chị đã xem sách đến trưa, liền nghĩ nghỉ ngơi một hồi, cùng ông ngoại bà ngoại nói vài lời, giúp một chút, đợi lát nữa đi xem cũng giống như nhau. Cái này gọi là khổ cực và nhàn nhã kết hợp nha, hiệu suất mới cao."

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Niệm nha một tiếng, cười nhẹ nhàng nhìn về phía Hoắc Bình: "Hoắc hộ pháp, có muốn xem một chút thư phòng của chị hay không, chị mang em cùng anh họ của em đi xem thư phòng của chị một chút!"

Hoắc Bình mặt đen: "......!!!"

...... Mẹ nó Hoắc hộ pháp cái quỷ! Còn có anh họ, anh đừng che giấu đừng cho là em nghe không được anh đang cười! Hoắc Lăng cũng rất xấu hổ nha, thời điểm Giang Niệm hô "Hoắc hộ pháp" hắn còn tưởng rằng là đang gọi hắn, đem mình làm cho giật mình.

Hoắc Bình không cam lòng không nguyện ý, ai muốn đi xem thư phòng của chị chứ! Cậu rõ ràng rất kháng cự, thân thể lại là rất nghe lời, đứng lên liền theo Giang Niệm đi rồi, Hoắc Lăng tự nhiên cũng thả chén trà, đi theo lên lầu. Lưu Oánh Oánh sửng sốt một chút đứng lên cũng muốn đi, đã thấy Giang Niệm nói: "Chị họ vậy chị ngồi nói chuyện cùng ông nội bà nội, chúng em đi lên lầu chơi nha."

Lưu Oánh Oánh: "......"

Cô ta mắt thấy Hoắc Lăng đi theo Giang Niệm đi rồi, liền đầu không có về một chút, mà cô ta càng là không cùng Hoắc Lăng nói được một chữ, thậm chí Giang Niệm đều chưa từng cùng Hoắc Lăng giới thiệu chị họ là cô ta dù chỉ một chút, thật là quá mức! Một chút lễ phép đều không có.

Cô ta bóp bóp nắm tay, thật sự là giận.

Đây chính là Hoắc Lăng đó, là người đàn ông mà cô ta nằm mơ cũng nhớ tới!

Cô ta cắn chặt bờ môi, càng thêm kiên định muốn đem Giang Niệm giới thiệu cho Bị Bân, may mắn hiện tại Giang Niệm mới mười lăm tuổi, nhìn còn nhỏ, bởi vì nguyên nhân người yếu nên nhìn càng nhỏ hơn, mà Hoắc Lăng đã là một người đàn ông đã trưởng thành, hẳn là chướng mắt Giang Niệm? Thế nhưng không bài trừ khả năng sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn...

Cô ta suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng giận, Giang Niệm quả nhiên là khắc tinh hai đời của cô ta.

Chỉ là một cái ma bệnh, nhìn xem Giang Niệm có thể đắc ý được đến khi nào.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Lưu Oánh Oánh nhịn lại nhẫn, đáy mắt tức giận cùng bất mãn chợt lóe lên, sau khi suy nghĩ rốt cục tâm bình khí hòa một chút, lại lúc ngẩng đầu, mãnh liệt phát hiện mẹ Giang thế mà đang nhìn cô ta, trong mắt kia có xem kỹ, có nghi hoặc, cũng không biết bà đã nhìn cô ta bao lâu, Lưu Oánh Oánh trong lòng hoảng hốt, nhịp tim đều nhanh đình chỉ!

Mẹ Giang nói: "Oánh Oánh, chúng ta tâm sự."

Bà đã chú ý Lưu Oánh Oánh thật lâu rồi, tự nhiên nhìn thấy đáy mắt tức giận cùng oán hận của cháu gái, mặc dù rất nhanh cô cháu gái này lại khôi phục bộ dáng dịu dàng ngày xưa kia, lại nhìn còn có chút vô cùng đáng thương lại có cảm giác tủi thân.

Có thể mẹ Giang đối với Lưu Oánh Oánh đã rất hoài nghi, tự nhiên sẽ không có bị lừa gạt, vừa rồi thần sắc trong mắt kia căn bản cũng không phải là cô cháu gái dịu dàng hiểu chuyện mà trước đó bà nhận biết, mà những ác ý rõ ràng này đều là đối với con gái của bà? Mẹ Giang không rõ Lưu Oánh Oánh vì cái gì chán ghét con gái bà như vậy, hết lần này tới lần khác còn muốn giả dạng làm một cái chị họ tri kỷ, lại trong bóng tối giật dây con gái bà dây vào những cái đồ vật sẽ thương tổn thân thể kia, cái này rốt cuộc là ý gì?

Nhà bọn họ là hà khắc cháu gái?Khoảng thời gian Lưu Oánh Oánh đến nhà này, khi bà mua cho con gái mình cái gì cũng không thiếu được mua cho cháu gái một phần, cho tiền tiêu vặt cũng đều như thế, thông cảm cháu gái học tập áp lực mà còn cho nhiều hơn một chút, cũng không có bắt làm cái việc nhà gì, quần áo mỗi tuần cầm về đều là bà giặt cho, bà tự nhận là mình làm một bác dâu cũng làm không tệ, thế mà cô cháu gái này lại muốn hại con gái của bà?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Mẹ Giang bệnh tim đều sắp bị tức mà xuất hiện, coi như là trẻ con đùa ác lẫn nhau, bà cũng tuyệt đối với không thể chịu đựng được một cái nhân tố không xác định như vậy ở cạnh bên người con gái bà.

...

Hoắc Lăng còn là lần đầu tiên đi vào thư phòng của một cô gái, đây thật sự là thư phòng, bởi vì có mấy cái giá sách to to, trên giá sách đều bày đầy sách, bàn đọc sách có chút xốc xếch bày biện sách giáo khoa cùng sách đang đọc dở, máy tính, dưới cửa là thảm, bàn trà cùng cái ghế, phía trên bày một bình Bách Hợp, một bên góc phòng còn bày ra giá vẽ cùng bàn vẽ.

Hết thảy đều rất tốt, chính là vách tường là màu hồng phấn, thảm là màu hồng phấn, liền ngay cả bàn đọc sách giá sách đều là màu hồng phấn, trong phòng càng bày biện không ít búp bê... Cả phòng đều là hơi thở của thiếu nữ.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Hoắc Bình còn đang bị xung kích của câu "Hoắc hộ pháp" mà chưa có lấy lại được tinh thần, đối với Giang Niệm là càng ngày càng bất mãn, vừa rồi có người lớn ở đó cậu không dễ nói chuyện, hiện tại liền dễ nói: "Em nói với chị, hôm nay em không phải đến xin lỗi, chị đừng có hiểu lầm."

Giang Niệm gật đầu ừm một tiếng, biểu thị cô biết rồi.

Hoắc Bình còn nói: "Chị đã nhận quà của em, vậy về sau chúng ta liền hòa nhau, không cho phép chị uy hiếp em nữa."

Giang Niệm nói: "Chị không có nhận quà của em, nhận quà chính là mẹ chị."

"...... Đồ kia còn không phải cho chị ăn sao?"

"Bởi vì nhận quà chính là mẹ chị, mẹ yêu chị đương nhiên đều cho chị ăn nha."

"......" Lời này thật đúng là không thể phản bác nha.

Hoắc Bình bĩu môi, mặc dù ốm yếu, nhưng mà đầu óc thông minh xoay chuyển nhanh, tuyệt đối là ngàn dặm mới tìm được một kỳ hoa*, mắt cậu nhìn anh họ mình, anh họ cậu đang đứng ở trước kệ sách, giống như đang nhìn xem có những sách gì, Giang Niệm nói muốn nhìn đều có thể nhìn, bởi vì nguyên nhân cô bị bệnh nên lâu dài ở nhà, trong nhà liền mua cho cô không ít sách, coi như là giết thời gian. Về sau thành nhà giàu mới nổi, sách đương nhiên không ít, đồ chơi càng nhiều hơn, thư phòng này của cô đều sắp nhét không được.

Hoắc Lăng cầm một bản « Hồng Lâu Mộng », quay đầu nhìn cô, mắt sắc thanh lãnh: "Bản này em xem hết rồi?"

Giang Niệm vâng một tiếng: "Xem hết rồi."

"Có thể xem hiểu?"

"Có thể nha."

Hoắc Bình hừ một tiếng, « Hồng Lâu Mộng » cậu là biết đến, cậu xem đều còn có chút phí sức: "Chị là muốn nói chị rất thông minh sao?"

Giang Niệm thở dài: "Em biết vì cái gì mà chị ốm yếu sao?"

"... Vì cái gì?"

"Bởi vì chị là thiên tài nha, ông trời là nhìn chị quá thông minh quá hoàn mỹ, ghen ghét chị! Không có cách nào nữa, chị chỉ có thể tiếp nhận sự hành hạ của vận mệnh."

Phốc!

Lần này thì hay rồi, không chỉ có Hoắc Bình phun ra, liền ngay cả Hoắc Lăng đều phun ra, hắn còn chưa từng có thất thố như vậy, mi tâm đều nhảy mấy cái!

... Cô bé này, khả năng thật là cái kỳ hoa?

Mặc dù rất kỳ hoa, có thể lại nhịn không được để cho người ta có chút đau lòng, người bị bệnh lâu dài còn có thể lạc quan như vậy, thật sự rất không dễ dàng.

Giang Niệm nhìn một chút Hoắc Bình lại nhìn xem Hoắc Lăng, cô bẹp miệng, nắm chặt lại nắm đấm: "Hai người không tin sao? Chị là thiên tài, chị sẽ cùng vận mệnh chống lại đến cùng!"

Hoắc Bình vốn là muốn nói đương nhiên không tin, nhưng nhìn Giang Niệm dạng này, cậu lại không đành lòng: "Kia... Chị cố lên."

Sắc mặt Hoắc Lăng cũng nhu hòa mấy phần: "Anh tin tưởng em, nhất định có thể."

Đó là dĩ nhiên, dù sao cũng là lạy mấy đời thần tài tích mấy đời phúc mới có ngày hôm nay, cô đương nhiên không thể thua với vận mệnh!

Hoắc Bình không khỏi càng đồng tình với cô.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

...

Hoắc Lăng cùng Hoắc Bình về đến nhà, Hoắc Bình nhìn có chút mệt mỏi, rủ xuống cái đầu nhìn không mấy vui vẻ, Lão gia tử đã đánh xong cờ trở về, cầm trong tay cái quạt lớn đang đi trong sân tản bộ, ông đã nghe dì giúp việc nói Hoắc Bình cùng Hoắc Lăng là dẫn theo quà đi Giang gia, giờ phút này gặp bọn họ trở về, liền hỏi: "Thế nào, cô bé kia thân thể còn tốt không?"

Hoắc Bình bẹp miệng: "Còn tốt, biết ăn nói như vậy, rất tốt đâu."

Hoắc Lăng vuốt vuốt đầu Hoắc Bình, Hoắc Bình lúng túng từng cái, bạch bạch bạch chạy vào trong phòng, Lão gia tử bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi Hoắc Lăng: "Nó thế nào vậy?"

Hoắc Lăng nói: "Có thể là đang lo lắng."

"Cô bé ở Giang gia kia tình huống không xong?"

"Nhìn xem còn tốt, nhưng thân thể xác thực kém, Giang gia có điều kiện như thế đều không thể làm cho cô bé đó có chuyển biến tốt, tình huống rất khó nói."

Lão gia tử vuốt vuốt chòm râu, nói: "Ông mời bác sĩ Vương tới, ông ấy điều trị khá tốt, để cho ông ấy đến nhìn cô bé kia, cái này tuổi quá trẻ, ai."

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Bác sĩ Vương là bác sỹ của lão gia tử, dù đã về hưu ở nhà, nhưng ông làm nghề y mấy chục năm, đối với nhiều chứng bệnh rất có kinh nghiệm, y thuật cao siêu, ông dù đã không đi xem bệnh nữa, nhưng bởi vì cùng Lão gia tử có quan hệ tốt, bình thường cũng khám bệnh cho ông Hoắc, quan hệ hai người từ trước đến nay không tệ. Lão gia tử nếu như có thể mở miệng mời, bác sĩ Vương cũng sẽ đáp ứng.

...

Đợi đến giữa trưa lúc ăn cơm, mẹ Giang lên thư phòng gọi Giang Niệm xuống lầu, cô ở trên bàn cơm không thấy Lưu Oánh Oánh, Giang Tiểu Bảo đang trộm ăn trộm khối sườn xào chua ngọt, bị Giang Niệm vỗ xuống tay, tủi thân thẳng thừng hừ hừ, Giang Niệm hỏi: "Chị họ đâu?"

Mẹ Giang bưng đồ ăn ra, nói: "Đã cùng bạn bè hẹn ra ngoài rồi, giữa trưa cùng buổi tối hẳn là đều không ở nhà ăn."

Ông nội Giang quạt mũ rơm đi vào cửa: "Oánh Oánh tại sao lại đi ra ngoài? Nó không đọc sách sao?" ông nội Giang cùng bà nội Giang còn không biết chuyện Lưu Oánh Oánh lại muốn lôi kéo Giang Niệm đi ra ngoài.

Mẹ Giang nói: "Đúng vậy ạ, trước đó mấy tuần trở về cũng thường xuyên ra ngoài, ở nhà cũng không thấy Oánh Oánh xem sách thế nào, con còn có chút bận tâm, nhưng con chính là bác dâu, nói cũng không tốt, chỉ có thể khuyên vài câu, cháu không nghe con cũng không tiện nói gì, sợ tổn thương lòng tự trọng của cháu. Nếu không con nói một chút với Lai Xuân?"

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Mẹ Giang cũng có tư tâm, bà đã cùng Lưu Oánh Oánh nói qua, chính miệng nói về sau đừng lại mang Giang Niệm đi loại đồ ăn như ăn lẩu, đồ nướng, đồ ăn lạnh buốt càng là không thể đụng vào, Lưu Oánh Oánh đồng ý rất tốt, còn một mặt áy náy cùng hối hận, nói cháu về sau sẽ không, vốn chỉ là muốn mang em họ đi xem một chút, bởi vì em họ chưa từng có thể nghiệm qua những việc này, nhìn thật sự quá làm cho người khác đau lòng...

"Sự đau lòng của cháu sẽ hại chết em họ của cháu! Oánh Oánh, bác nghĩ cháu là một cô gái hiểu chuyện, cho nên mới yên tâm để cháu mang Giang Niệm ra ngoài, nhưng mà cháu đã làm cái gì? Ngày hôm nay nồi lẩu sáng mai đồ nướng, còn sân chơi? Bác làm mẹ liền không đau lòng con gái của bác sao? Cả nhà trên dưới ai không đau lòng Giang Niệm, cháu xem chúng ta dám để cho Giang Niệm đụng những vật kia một chút không?"

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Lưu Oánh Oánh khóc tại chỗ, nói cháu thật xin lỗi, là lòng tốt làm chuyện xấu, tuyệt đối không có ý tứ muốn em họ bị thương, cô ta khóc đến điềm đạm đáng yêu, mẹ Giang kém chút liền muốn tin, nhưng bà còn nhớ rõ ánh mắt trước đó của Lưu Oánh Oánh nhìn Giang Niệm, ánh mắt kia làm cho bà đều cảm thấy sợ hãi.

Bà không có lại nói cái gì, chỉ làm cho Lưu Oánh Oánh về sau đừng làm như vậy, Giang Niệm về sau cũng sẽ không lại cùng với cháu ra ngoài.

Lưu Oánh Oánh tự nhiên đồng ý thật mạnh, nhưng mà trong nội tâm cô ta bất mãn đã đạt tới đỉnh điểm, cô ta càng chán ghét Giang Niệm, còn có cả bác gái đáng ghét, trở ngại cô ta tiếp cận Hoắc Lăng.

Đương nhiên cô ta vẫn là phải đi đem Bị Bân trấn an một chút, cái con cờ này là không thể ném.

May mắn rất nhanh tới thứ hai, Lưu Oánh Oánh đi học, cô ta hi vọng thời điểm tuần tiếp theo trở về chuyện lúc trước liền đi qua, như vậy kế hoạch của cô ta mới có thể tiếp tục áp dụng, nhưng đáng tiếc đợi đến lúc cuối tuần cô ta trở lại Giang gia, bác của cô ta nói cho cô ta, về sau cô ta không được ở lại Giang gia nữa, vẫn là về nhà ở huyện thành.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Cô ta cực kỳ kinh ngạc: "... Là, vì cái gì ạ?" cái thứ nhất cô ta nghĩ đến chính là bác gái giở trò xấu, không lại chính là Giang Niệm, "Bác, là cháu quấy rầy các bác sao?"

Cha Giang nói: "Không phải, là mẹ của cháu nói để cháu trở về, về sau cháu không cần đi nhà ga đi xe phiền phức như vậy nữa, bác để cho người ta đưa cháu trở về, như vậy cũng liền hai tiếng thì đến nhà."

Lưu Oánh Oánh cực kỳ kinh ngạc: "......" Tại sao có thể như vậy?

Cô ta nhìn Giang Niệm đang ngồi một bên một chút, cô mặc váy trắng sạch sẽ, dựa vào ở trên ghế sa lon, cùng Giang Tiểu Bảo đang xem phim hoạt hình, bộ dáng hi hi ha ha đừng nói có bao nhiêu chán ghét.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Niệm nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, lại rất nhanh dời ánh mắt, ánh mắt kia giống như là trông thấy một cái người xa lạ bình thường, để Lưu Oánh Oánh cảm giác rất khó chịu.

Cô ta cắn hàm răng, đột nhiên nghe được thanh âm chuông cửa từ ngoài cửa truyền đến, Giang Tiểu Bảo vui sướng chạy đi mở cửa, Lưu Oánh Oánh nắm chặt nắm đấm vẻ mặt hốt hoảng, nghĩ phải trở về cô ta liền một ngàn cái không muốn, ở đã quen biệt thự lớn ai muốn đi ở trong ngôi nhà nhỏ? Huống chi nhà cô ta rất chen chúc, tầng một là siêu thị, tầng hai là phòng khách đều bày đầy hàng hóa, bởi vì mấy ngày cô ta không ở nhà, mỗi tuần trở về tất nhiên sẽ nhìn thấy trong phòng có thêm mấy cái thùng lớn, nói mấy lần trong nhà cũng không nghe, khiến cô ta vừa thấy liền phiền.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Bởi vì quá phiền lòng, cũng không có chú ý đi vào là ai, đợi thời điểm cô ta lấy lại tinh thần, phát hiện Hoắc Lăng, ông Hoắc, còn có một ông lão mà cô ta không quen biết, Hoắc Bình cũng ở đây, liền ngay cả Trần Nghĩa, Từ Lập Hải cũng tới.

... Mà mục đích của bọn họ, lại là đặc biệt đến xem bệnh cho Giang Niệm?

Vẫn là ông Hoắc tự mình đi mời một vị bác sĩ già rất có danh vọng?

Bọn họ vì cái gì đều sủng ái Giang Niệm như thế, dựa vào cái gì?

Mà ở trong cái nhà đầy vàng lắc lắc, quần áo giống như nhà giàu mới nổi, bộ dáng tay chân luống cuống, các người đều không cảm thấy chướng mắt sao?

Lưu Oánh Oánh đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bất lực cực mạnh, thật giống như bất luận như thế nào, cô ta cũng không sánh nổi Giang Niệm.
Tác giả : Duy Khách 99
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại