Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính
Chương 39: Đại Minh Tinh Tiểu Tình Nhân (2)

Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 39: Đại Minh Tinh Tiểu Tình Nhân (2)

Edit: An Minh Tuệ.

______________________

Trịnh Kỳ cảm giác hắn muốn bị đánh chết.

Hắn vốn là cùng mấy anh em đi chơi, bởi vì một người anh em của hắn bị một diễn viên nhỏ câu được, cô diễn viên nhỏ kia nói chuyện ngọt ngào còn làm cho người khác ưa thích, rất biết giải quyết, nói nói khiến cho anh em kia của hắn liền mê muốn đến đó, nói cái gì mà cho Tiểu Điềm Tâm của hắn chỗ dựa, dù sao Trịnh Kỳ cũng không có việc gì, lại nói không phải học đại học là phải lăn lộn sao? Hắn không có chí hướng gì lớn, dù sao trong nhà nhiều tiền như vậy, cho hắn tiêu xài mấy đời cũng không hết, cần gì lại phải đi phí đầu óc để cố gắng?

Ảnh Thị Thành cách nội thành cũng rất gần, đi thì đi, làm đứa con nhỏ tuổi nhất trong nhà, chính là chơi hắn cũng chơi đến nơi đến chốn, dù sao cũng có bà nội sủng ái hắn nhất.

Lần nay đi việc gì cũng tốt, chính là hắn liền đi ra bên ngoài yên tĩnh để hút một điếu thuốc cho thoải mái, lại ngoài ý muốn cùng người khác phát sinh một chút võ miệng, liền bị mấy tên côn đồ kéo vào một góc liều mạng đánh một trận, nghĩ Trịnh Kỳ như hắn lúc nào bị thua thiệt lớn như vậy?

Lúc đầu hắn còn có thể phản kháng, cũng nghĩ đến việc tìm cơ hội chạy trốn, nhưng cuối cùng hai tay cũng không thể địch lại bốn tay, bây giờ cũng chỉ có thể bị bọn chúng đè xuống đất đánh. Không chỉ có như thế, lại còn cướp tất cả những thứ đáng giá trên người hắn, ví tiền, điện thoại, liền ngay cả dây chuyền bằng vàng thô của hắn cũng không tha!

Trịnh Kỳ liều mạng bảo vệ đầu, cắn răng nghiến lợi nghĩ đến việc những tên này tốt nhất nên đánh chết hắn, bằng không thì chuyện này không xong đâu! Nhưng đến cùng hắn cũng là sống sung sướng đã quen, cơ hồ từ nhỏ đến lớn chưa ăn qua khổ gì, càng đừng đề cập đến việc bị người khác đánh như vậy, chịu đựng được một lúc liền sợ.

Hắn toàn thân đều đau, hắn bắt đầu thấy sợ, hắn sợ hãi nếu như mình thật sự cứ như vậy bị bọn chúng đánh chết ở chỗ này thì làm sao bây giờ?

Không, hắn sống còn chưa đủ, hắn không muốn chết!

Ngay tại thời điểm hắn vạn phần tuyệt vọng, nguyên bản tên lưu manh đối với hắn hùng hùng hổ hổ, diễu võ giương oai đột nhiên kêu thảm một tiếng, đám người đột nhiên kinh ngạc, bọn chúng cũng dừng lại việc đánh hắn! Một tên lưu manh tóc vàng đang che bả vai ngồi run rẩy dưới đất, run răng hô to: “Mẹ nó, đứa nào dám đánh tao?!"

Trịnh Kỳ sững sờ, có người đến? Gọi thêm người sao? Báo cảnh sát sao? Gọi 120 sao?

Tên lưu manh cầm đầu cũng không nhìn người ngồi dưới đất, chỉ cho là nó bị tập kích cho nên ngoài ý muốn ngã sấp xuống, nói: “Vậy mà lại có một đứa con gái không biết trời cao đất rộng đi vào đây, là muốn đi theo bọn anh chơi một chút sao?"

“Ha ha! Buổi tối hôm nay thu hoạch không nhỏ a."

“Tiểu mỹ nữ, em đừng sợ, chúng ta sẽ rất thương em."

“Đúng vậy a tiểu mỹ nữ, đến chơi đùa với anh nào!"

Một trận cười quái dị truyền đến không chỉ khiến cho Trịnh Kỳ buồn nôn, còn để Trịnh Kỳ tuyệt vọng, người đến lại là một cô gái? "Mau báo cảnh sát! Nhanh... A!" Hắn lại một lần bị một tên đạp ở phía sau lưng, đau đến mồ hôi lạnh của hắn cũng ứa ra.

Hắn cố gắng nhìn về phía cô gái kia, dưới ánh sáng của đèn đường mờ nhạt mơ hồ, hắn chỉ có thể nhìn xuyên qua đám lưu manh thấy một cô gái nhỏ gầy —— cô đi một đôi giày xăng đan, xương cốt tinh tế mà nhỏ bé.

Cô gái ngu ngốc này không biết trốn đi báo cảnh sát, thuận tiện gọi người tới cứu hắn a, lại còn chủ động chạy đến làm anh hùng? Không muốn sống nữa sao?!

Xong, lần này thật sự xong rồi!

Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, muốn nói cô còn không mau chạy trốn đi, đừng tới mua một tặng một.

Làm sao hắn biết khi mình vừa nhắm mắt lại, bên tai đột nhiên truyền đến vài tiếng thét chói tai tê tâm phế liệt, vẫn là giọng nam —— là những tên đã đánh hắn?!

Giang Niệm nhìn ra được, năm người trước mặt cô cũng không có mấy người có thể đánh đấm gì, chính là ỷ vào có nhiều người, bọn chúng làm việc ác cũng đã quen, bắt nạt một đứa bé tay trói gà không chặt căn bản không khó khăn, cô cảm thấy cô ra tay đối phó với mấy tên này cũng không khó khăn lắm, đều không cần dùng đầu óc, liền dựa vào sức mạnh khỏe như trâu của cô là được rồi.

Có một tên muốn đi đến đến sờ mặt cô bị cô nắm chặt tay vặn một cái, cả cánh tay tên kia đều mềm oặt rũ xuống, cả người chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, hét lên một tiếng ngã trên mặt đất! Mấy tên khác thấy đồng bạn của mình bị đánh, còn cười hắn là quá lâu chưa từng thấy phụ nữ đi, lúc này mới bị thuyền lật trong mương; tiếp đó lại có thêm một tên đi đến muốn bắt cánh tay cô, bị cô một cước đá văng đá đến góc tường ngao ngao ô ô nửa ngày không có đứng lên; ba tên khác gặp phải tình huống như vậy, không hề cười cợt nữa, mấy người đưa mắt nhìn nhau, trừng mắt như chuông đồng mắt to hung tợn cùng nhau vọt lên ——

“Con nhóc này, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, mày muốn chết!"

Trịnh Kỳ chỉ liên tiếp nghe được tiếng kêu thống khổ, chờ đến lúc hắn hậu tri hậu giác mở mắt ra, liền thấy đám lưu manh lúc đầu vẫn phách lối không thôi, tất cả đều bị một cô gái dùng nắm đấm đánh bại, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không, trực tiếp liền co quắp nằm trên mặt đất, hoặc là ôm đầu, cánh tay, chân hoặc là ôm bụng lăn lộn, xem xét liền thấy là bị thương không nhẹ.

Hắn thật sự ngạc nhiên rồi! Cô gái này lợi hại như vậy?

Đợi đến lúc ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái đang ngồi xổm bên cạnh hắn, khuân mặt của cô rất đẹp, ngũ quan là nhu hòa kiều diễm, có đôi mắt đẹp như ánh sao trời, bờ môi giống như anh đào, mũi ngọc tinh xảo, da trắng hơn tuyết, một sợi tóc màu đen rơi vào gương mặt.

- --Nữ Thần!

Cô cúi đầu nhìn xem hắn hỏi: “Uy, cậu còn tốt chứ?"

Trịnh Kỳ rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn chung quanh một chút, không dám tin nói: “Vâng, còn tốt... Thật là chị đã đánh được hết bọn chúng sao?"

Giang Niệm không quan trọng ân một tiếng, những người này quá không biết đánh nhau, bất quá cũng coi như là cô thoáng phát tiết một chút về việc cô đối với cuộc sống nghèo khó sinh ra bất mãn: “Tôi đã báo cảnh sát cũng gọi điện thoại bệnh viện, cậu ở chỗ này đợi chờ, bọn họ cũng sắp đến."

Cô đứng dậy muốn đi, Trịnh Kỳ hoảng hốt, hắn cũng không muốn cùng mấy tên lưu manh này nằm cùng một chỗ, ai biết bọn chúng có thể hay không lại đứng lên đâu? Hắn cơ hồ là lúc Giang Niệm đi một bước đã dùng hết toàn lực giữ lại mắt cá chân cô: “Đừng, chị đừng đi, em ở một mình vẫn là thật là nguy hiểm!"

Giang Niệm nhìn mấy tên bên cạnh nằm bò đều không bò dậy nổi, mấy tên đó hẳn là sẽ không tạo thành cái uy hiếp gì đi?

Trịnh Kỳ cực sợ, cố nén thân thể đau đớn nói: “Đúng rồi, chị chị tên là gì? Em tên Trịnh Kỳ, bây giờ chị là ân nhân của em, em sẽ báo đáp chị! Cả nhà của em đều sẽ báo đáp chị!"

Lời này thật không có sai, Trịnh Kỳ ở Đế Đô nổi tiếng là đứa con út của Trịnh gia, từ nhỏ đã nhận hết sủng ái, mặc dù phía trên có hai người anh trai, còn có cha có mẹ đè ép, nhưng tất cả mọi người đều không chịu nổi việc bà nội sủng hắn a! Hắn thật sự là bị nuông chiều từ bé tỉ mỉ che chở mà lớn lên, bây giờ Giang Niệm cứu được một mạng của hắn, đây tuyệt đối là ân nhân của cả nhà hắn!

Giang Niệm sững sờ, quay đầu lại nhìn, rốt cục lần thứ nhất dò xét người đang nằm dưới đất.

Hắn bị đánh rất thảm, một bộ quần áo da, vết thương trên người không biết có bao nhiêu, trên mặt hắn vết thương cũng không ít, mặt mũi bầm dập không nói, đại khái ngay cả hình dạng đều nhìn không ra.

Mà hắn là Trịnh Kỳ?

... Không, không có khả năng! Đây không phải phú nhị đại của cô!

... Phú nhị đại của cô hẳn là bạch mã hoàng tử giẫm lên đám mây bảy sắc mang cô thoát khỏi cảnh nghèo khó này, làm sao có thể giống như củ cái trắng bị đánh nằm trên mặt đất ỉu xìu thế này???

...

Trịnh Kỳ nằm bệnh viện gần nửa tháng, nước mắt của bà nội cùng mẹ hắn đều đã sắp chảy hết, liền ngay cả ông nội với cha của hắn cũng cười trên nỗi đau của người khác nói hắn đáng đời, Trịnh Kỳ chỉ nói một tiếng lòng người a, cũng lười chấp nhặt với bọn họ, hắn hiện tại trong đầu đều là hình ảnh Nữ Thần của hắn.

Nữ thần của hắn không chỉ có xinh đẹp mỹ lệ còn có tâm địa thiện lương, một cô gái yếu đuối như cô không để ý đến bản thân mình sẽ gặp nguy hiểu cứu hắn từ tay của năm người kia, hắn được chứng kiến cảnh kia, bây giờ trong đầu hắn tất cả đều là sùng bái! Về phần đám hồ bằng cẩu hữu kia đến bệnh viện để chịu tội, không nói tới cũng được!

Đợi đến lúc rốt cục có thể xuất viện, Trịnh Kỳ nói với mẹ cùng bà nội, hắn muốn đích thân nói lời cảm ơn đến Giang Niệm, hắn phải cám ơn ơn cứu mạng của cô.

Bà nội Trịnh đã hơn bảy mươi tuổi, nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý nói: “Hẳn là, hẳn là, chúng ta mang những cây nhân sâm, tổ yến lại thêm một con gà trống to, thêm cả mấy quả trứng gà nữa!"

Mẹ Trịnh còn trẻ, bất đắc dĩ cười nói: “Cái gì gà trống to, hiện tại không thể mang những thứ này, chúng ta xách chút lễ vật cùng một cái hồng bao lớn là được rồi."

Trịnh gia là do Ông nội Trịnh làm bất động sản mà đi lên, trước bốn mươi tuổi còn chính là điển hình của người trong thôn, bà nội Trịnh cũng là ở nông thôn lớn lên, cảm thấy ân nhân cứu mạng hẳn là ăn nhiều một chút đồ ăn ngon bồi bổ, bất quá con dâu cũng nói: “Vậy bỏ vào trong túi quà một cái hồng bao lớn."

“Hồng bao bỏ bao nhiêu thì phù hợp?"

Anh hai của Trịnh Kỳ, Trịnh Hạo xoẹt nói: “ Mạng chó kia của nó có thể đáng giá mấy đồng tiền?"

Trịnh Kỳ liếc mắt: “Bà nội, mọi người đừng tục khí như thế a, bây giờ là thời đại gì rồi, đừng lấy tiền vũ nhục người ta, người có thể ở trong tình huống nguy hiểm như vậy mà đứng ra để cứu cháu, sẽ là người yêu thích tiền tài tầm thường như vậy sao? Chị ấy là nữ thần của cháu!"

“Vậy cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa! Tốt xấu là ân nhân cứu mạng của cháu, chúng ta đương nhiên phải cảm tạ cảm tạ thật tốt."

Trịnh Kỳ liếc mắt, cầm quần áo đi nhà vệ sinh thay quần áo bệnh nhân ra, đến bây giờ trên người hắn vẫn còn rất đau, một thân tím xanh liền không có hết, trên mặt cũng là bầm đen bầm đen, bất quá tốt xấu là không giống trước đó sưng giống heo, miễn cưỡng nhìn giống người, nghĩ hắn muốn lấy gương mặt này đi gặp Nữ Thần của hắn, còn nhiều như vậy xấu hổ, dù sao hắn cũng là đại soái ca a.

... Ân, nữ thần của hắn khẳng định không phải nông cạn như vậy coi trọng bề ngoài người khác!

Ngày Trịnh Kỳ xuất viện, mấy cái hồ bằng cẩu hữu kia lúc trước cùng hắn cùng đi chơi cũng đến, bọn họ là đến nhận tội, mấy ngày nay đồ ăn ngon uống sướng mang đến cũng không ít, mong ông nội bà nội Trịnh Kỳ tha thứ, đương nhiên quan trọng nhất trong lòng vẫn là muốn nhìn một chút cô gái lấy một địch năm kia! Trước đó bọn họ nghe nói Trịnh Kỳ xảy ra chuyện đưa đi bệnh viện, Giang Niệm cũng đã đi rồi, chỉ nghe nói cô gái kia có bao nhiêu lợi hại, không chỉ có lợi hại dáng dấp đẹp còn đánh cho mấy tên lưu manh đến run rẩy, tất cả chỉ là nghe nói a.

Nhưng mà Trịnh Kỳ đã đem bọn họ đều coi nhẹ, “Mau mau cút, lúc cần mấy người thì tất cả đều không thấy bóng dáng, lúc không cần thì lại đến, hiện tại tới làm gì? Cười nhạo tớ hả!"

Tất Lỗi cười nói: “Chúng tớ nào dám a? Kỳ à, bây giờ không phải chúng tớ đến để hộ giá cho cậu sao, về sau nếu ai dám bắt nạt cậu, nhất định phải từ bước qua thi thể của chúng tớ!"

Trần Hâm phụ họa nói: “Thạch Đầu nói đúng, để chứng tỏ điều này, từ nay về sau, chúng tớ nhất định một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh cậu bảo vệ cậu."

“Đúng vậy a đúng vậy a, trước đó là chúng tớ không đúng, nhưng chúng tớ không phải không biết cậu bị người đánh sao, nếu như biết rồi vậy còn không phải liều mạng?"

“Đúng đấy, cậu xem chúng tớ giống loại kia vứt bỏ anh em vong ân phụ nghĩa sao?"

Trịnh Kỳ hứ âm thanh: “Cái gì gọi là tớ bị người đánh? Tớ là bị người khác chơi đểu rồi, bị hãm hại biết không? Nếu như bọn chúng quang minh chính đại đến thì người bị thương sẽ là tớ sao? Lão tử từng cái gọt chết bọn chúng!"

“... Đúng, Kỳ lợi hại nhất!"

Mấy người này hầu như đều là cùng Trịnh Kỳ quan hệ mật thiết lớn lên, từ nhỏ đã cùng một chỗ cùng nhau chạy trong một cái sân, trưởng thành lại cùng nhau trốn học bị đánh, tình cảm tự nhiên thâm hậu.

Gia thế trong nhà bọn họ cũng không khác nhau mấy, không tính là một gia tộc khổng lồ, thì chính là đột nhiên trong nhà đầu tư một cái gì đó mà đi lên, hiện tại ở Đế Đô có một số gia tộc còn nói bọn họ là không học thức nhà giàu mới nổi.

Thế nhưng xác thực, bọn họ cái gì cũng không nhiều, chính là nhiều tiền, Tất Lỗi chính là một tên nhóc rất trẻ, cả người chính là một đại củ cải nhiều tình, mấy năm trước anh của hắn bắt đầu đầu tư vào phim điện ảnh, có mấy bộ phim trở lên hot, như vậy liền quen biết một chút mấy tiểu minh tinh xinh đẹp, lần này Trịnh Kỳ bị đánh, cũng chính là vì đi cùng Tất Lỗi để hắn cho tình yêu mới của mình chỗ dựa.

Không nghĩ tới bị người đánh một trận, ăn thiệt thòi lớn.

Kỳ thật Trịnh Kỳ còn thật là dễ dỗ, hắn mặc dù rất tức giận, thế nhưng muốn để mấy cái thùng cơm này nhìn xem nữ thần của hắn có bao nhiêu lợi hại! Hắn phất phất tay, lười nhác cùng bọn họ so đo, thế là mấy người lại như thế làm hòa rồi.

Đợi ra viện, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tìm Giang Niệm, lúc trước báo cảnh sát, thời điểm làm ghi chép, bên trên còn có ghi địa chỉ của Giang Niệm, huống chi Trịnh gia đối với chuyện này cũng rất coi trọng, muốn tìm tới Giang Niệm cũng không phải việc khó gì.

Lúc đó Giang Niệm vừa lúc ở nhà, đoàn làm phim bên kia lại có chút vẫn đề, Lưu Tiêu Tiêu kia ghét bỏ thời tiết quá nóng không nghĩ làm việc, đạo diễn tự nhiên không cho phép, cái này tại đoàn làm phim mỗi phút mỗi giây đều là dùng tiền, cô nói không chụp liền không chụp, để bọn họ làm sao bây giờ? Sau đó Lưu Tiêu Tiêu gọi điện thoại cho kim chủ, kim chủ ba ba lên tiếng, hoặc là nghỉ ngơi, hoặc là tìm đóng thế, đến lúc đó đổi cái đầu không được sao? Yêu cầu quá nhiều còn không biết biến báo! Hắn là cho tiền không đủ?

Không có cách, đạo diễn tức giận đến bị cảm nắng, dù sao bọn họ tổ A bên này là nghỉ ngơi, không biết tổ B bên kia có phải là còn kiên trì làm việc.

Giang Niệm đang ăn dưa hấu đông lạnh, bây giờ Triệu Hằng còn mặc một thân cổ trang ở đoàn làm phim giày vò, giờ phút này hắn vừa vặn trở về nhà xe nghỉ ngơi, mới có thời gian cùng Giang Niệm gọi video.

Triệu Hằng mặc cổ trang một đôi mi dài cong vút, mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy, bỗng nhiên nhìn thấy thật đúng là giống như là một quý công tử thời cổ đại, khí chất phong lưu đều không phải bình thường.

Giang Niệm vẫn là thật muốn hắn, dù sao lần trước từ biệt đều đã qua mười ngày, bất quá cô cũng chưa quên hỏi: “Anh có phải hay không thay đổi trợ lý mới? Gần đây nghe giống như đều không phải tiểu Trương."

Triệu Hằng mặt không đổi sắc, cười cười nói: “Hừm, tiểu Trương có việc khác bận bịu đi."

Trợ lý mới đến cao to hơi mập, đều gọi là Tiểu Vương, nhìn liền đặc biệt thành thật, bởi vì là mới làm việc nên mọi thứ cũng không có thuần thục, bất quá không quan hệ, mấy cái này đều có thể chậm rãi học, quan trọng nhất chính là hắn không dám tùy ý giấu diếm Giang Niệm gọi điện thoại tới, lại không dám xóa bỏ tin nhắn Giang Niệm gửi cho hắn.

Giang Niệm nga một tiếng, liền không có quá nhiều để ý, người đã rời đi cũng không cần đến cô hao tổn nhiều tâm trí.

Hắn nói sang chuyện khác: “Ngày hôm nay làm sao ở nhà, đoàn phim lại nghỉ?"

Giang Niệm giang tay ra: “Không có cách, dù sao liền như vậy, có thể mong muốn quay xong cũng không tệ rồi. Bộ phim này của anh bao giờ kết thúc?"

“Hẳn là còn thêm nửa tháng nữa."

“Vậy chúng ta không phải còn muốn nửa tháng mới có thể gặp mặt?"

Triệu Hằng nhịn cười không được cười: “Có muốn tới đây hay không?"

Giang Niệm chống cằm suy nghĩ một chút cô đi đến đó khả năng Kỷ Á Linh sẽ bị tức chết, cảm thấy đề nghị này thật sự là quá không sai!

Kỳ thật tính toán thời gian, cũng đến thời gian Kỷ Á Linh tìm đến cô.

Cùng Triệu Hằng hàn huyên không có vài câu, thì có tiếng gõ lên xe vang lên, theo đó là một âm hanh của phụ nữ: “A Hằng, đến cảnh quay của em."

Mấy năm qua Triệu Hằng mặc dù không nóng không lạnh, nhưng hắn diễn nhân vật đều là rất quan trọng, hắn nhận phim đầu tiên cũng nhìn kịch bản cùng nhân vật, bất quá lấy hắn hiện tại, có thể nhận vào kịch bản cũng kém không nhiều nhưng là vị trí bên trong hơi tốt, cho nên đạo diễn đối với hắn cũng coi như coi trọng, tại đoàn làm phim địa vị cũng không thấp.

Đáng tiếc lực lượng của Triệu Hằng đến cùng là không đủ, vẫn chưa có thể cùng công ty đưa ra yêu cầu đổi người đại diện, huống chi còn là bởi vì chuyện của Giang Niệm, dù sao công ty cũng hi vọng hắn có thể chia tay, chuyên tâm sự nghiệp.

Mà lại từ khi hắn phát hiện Kỷ Á Linh cùng tiểu Trương thường xuyên sau lưng hắn xóa bỏ tin nhắn cùng điện thoại của Giang Niệm gửi cho hắn, liền càng thêm cảm giác được Kỷ Á Linh luôn luôn xuất hiện lúc hắn cùng Giang Niệm gọi điện thoại, gửi tin nhắn cũng đúng lúc xuất hiện, hai người chỉ có thể vội vàng kết thúc nói chuyện. Lúc buổi tối nếu như hắn kết thúc công việc muộn, Giang Niệm có lẽ đi ngủ, nếu như hắn kết thúc công việc sớm, không chừng Giang Niệm còn đang ở đoàn làm phim bận bịu, khó có được thời gian rảnh rỗi giống nhau.

Bởi vì như vậy, liên lạc với nhau cũng ít đi, quan hệ tự nhiên là trở thành nhạt, mâu thuẫn cũng sẽ xuất hiện ra, hai người lại bởi vậy mà chia tay cũng không phải là điều mà người ta khó hiểu.

Kỷ Á Linh có lẽ chính là suy tính như vậy.

Ánh mắt hắn chìm xuống.

“Niệm Niệm, anh phải đi đóng phim, có thời gian liền tới tìm anh."

Giang Niệm cười tủm tỉm đáp ứng: “Em cũng có thể buổi tối tới tìm anh, ngày thứ hai lên máy bay trở về!"

Triệu Hằng nói: “Được."

Đợi cúp máy video, hắn xuống xe mắt nhìn thẳng hướng studio đi đến.

Kỷ Á Linh nghĩ chủ động cùng Triệu Hằng nói mấy câu, có thể Triệu Hằng sắc mặt quá lạnh, trong tay còn cầm kịch bản, một bộ dáng tránh xa người khác ngàn dặm lạnh lùng. Thấy hắn lại quá mức nghiêm túc cùng đạm mạc, hắn lạnh lùng cũng không giống tận lực ngụy trang, ngược lại giống như là đối với cô ta vốn là nên như thế.

Cô ta không khỏi nhớ tới Triệu Hằng đối xử với Giang Niệm ôn nhu lại kiên nhẫn, bất mãn trong lòng, cười lành lạnh xuống.

...

Bên này Giang Niệm tắt video không bao lâu, đám người Trịnh Kỳ đã tìm tới cửa nhà cô, chít chít ục ục trái xem phải xem. Trịnh Kỳ còn đặc biệt sửa sang lại dung nhan, bị anh hai Trịnh Hạo chế giễu nói vốn là không có bộ dáng đẹp đẽ gì lại chỉnh chu cũng là xấu, hai người kém chút lại náo.

Tất Lỗi là người nóng tính, trước một bước cộc cộc cộc gõ cửa, sau đó liền bị Trịnh Kỳ ghìm chặt cổ ném xuống cuối cùng: “Mấy cậu không được cướp danh tiếng của tớ! Là ân nhân cứu mạng của tớ cũng không phải ân nhân cứu mạng của cậu, tớ đến gõ cửa!"

“... Tốt.":)

Thời điểm Giang Niệm kéo cửa phòng ra còn kinh ngạc một chút, bởi vì quá nhiều người, một bà lão, một người phụ nữ, một người nhìn một chút giống như là người đàn ông thành đạt, còn có một người là phú nhị đại của cô, phú nhị đại còn mang theo mấy cái anh em —— tất cả bảy tám người đều cười đến giống như hoa cúc nhìn xem cô, giống như cô thành bánh bao thịt.

Bà nội Trịnh lập tức tiến lên kéo tay cô nói: “Cháu là Niệm Niệm? Bà là bà nội của thằng nhóc này, bà phải cám ơn cháu đã cứu thằng cháu nhà bà, cháu thật sự là một người tốt a!"

Mẹ Trịnh cũng lập tức biểu đạt cám ơn, nói hiện tại xã hội này giống như cô xông pha cứu người cũng không nhiều lắm, thật sự là cô gái tốt! Anh hai Trịnh đưa quà cám ơn, tất cả đều là thuốc bổ dược liệu quý báu, hai cánh tay đều xách đến tràn đầy, ôn hòa lễ phép nói: “Giang tiểu thư, xin chào tôi là anh hai của Trịnh Kỳ Trịnh Hạo, cám ơn cô cứu em trai nhà tôi, đây là quà cám ơn, xin hãy nhận lấy."

Trịnh Kỳ còn có chút nhỏ nhăn nhó, đêm hôm đó trời tối hắn không có quá thấy rõ ràng, hiện tại trời đã sáng, mới phát hiện Giang Niệm so đêm hôm đó còn dễ nhìn hơn. Tất Lỗi cùng Trần Hâm mấy cái trông thấy Giang Niệm thật đúng là ngoài ý muốn một chút, không nghĩ tới xinh đẹp như vậy, đúng là Nữ Thần không sai, lập tức cười hì hì tiến lên hô: “Giang tỷ tỷ, chào chị, chúng em đều là bạn của Trịnh Kỳ, cũng là đến cám ơn chị, không có chị chúng em sẽ sớm phải cảm nhận tình cảm chia ly khi mất đi anh em của mình."

Giang Niệm: “..."

Tất cả mấy người này đều dùng con mắt sáng sáng nhìn chằm chằm cô, đặc biệt là cái kia mặt mũi bầm dập xấu nhất, trong mắt đều nhanh sáng lên, duy nhất bình thường một chút chính là Trịnh Hạo.

Cô đem một đống người mời đến trong nhà ngồi ngồi, cũng không có mấy cái cái cốc, hay dùng duy nhất chính là mấy cái cốc giấy dùng một lần, cô đổ mấy chén nước sôi để nguội, ném vào vài miếng trà xanh: “Không có ý tứ, bình thường trong nhà không có người nào đến, cũng không có dự bị cái cốc."

Bà nội Trịnh cùng mẹ Trịnh càng nhìn Giang Niệm càng cảm thấy thích, dáng dấp ôn nhu như vậy tính cách còn thiện lương, là cô gái tốt, bà nhìn một chút cháu nội đang ngồi một bên ngoan đến giống như chó con, lôi kéo Giang Niệm ngồi vào bên cạnh bà, lấy ra hồng bao lớn nhét trong tay cô: “Đừng hiểu lầm, cái này hồng bao một là cám ơn cháu, hai là xua đi điềm xấu, mang đến điềm lành, về sau những thứ tà môn ngoại đạo này đều sẽ không tìm cháu."

Giang Niệm cười cong con mắt: “Cảm ơn bà!"

Lần gặp gỡ này có thể nói là chủ và khách đều vui vẻ, Giang Niệm nghĩ, phú nhị đại không hổ là phú nhị đại trong vận mệnh của cô, quả nhiên đến mang cô thoát đi cảnh nghèo hướng đến tiền tài.

Đến cuối cùng dòng người rời đi, Trịnh Kỳ đi ở phía sau cùng, hắn nhăn nhó đến trưa, liền lúc này lấy dũng khí cùng Giang Niệm nói: “Cái kia hồng bao... Chị không có không vui? Em sợ chị sẽ cho là nhà em là muốn dùng tiền đuổi chị, kỳ thật không phải ý tứ này, chính là rất đơn thuần cảm ơn!"

Giang Niệm lắc đầu nói: “Không có a, chị không có không vui."

Trịnh Kỳ nhẹ nhàng thở ra, lộ ra hai hàm răng trắng, nữ thần của hắn quả nhiên hiểu rõ đại nghĩa!

“Vậy em có thể hay không tới tìm chị đi chơi?"

“Chị phải làm việc, hẳn là không có thời gian chơi."

“Không sao, em cam đoan em sẽ không quấy rầy chị làm việc!"

Giang Niệm sờ lên cái cằm, Trịnh Kỳ hơi khẩn trương lên, vừa vặn mấy anh em kia đều quay lại để giục hắn, Giang Niệm cười nói: “Em có phải hay không bởi vì đêm hôm đó chị quá lợi hại, đánh năm người mà không có vấn đề gì, liền muốn làm tiểu đệ của chị để cho chị bảo kê em?"

Trịnh Kỳ: “... Hả?"

Tất Lỗi cùng Trần Hâm mấy cái: “... Tiểu đệ?"

Giang Niệm nói: “Chị suy nghĩ một chút, dù sao Đại tỷ cũng không dễ làm."

Thẳng đến khi nhìn thấy cánh cửa đóng lại Trịnh Kỳ còn có chút chưa tỉnh hồn lại, hắn lúc nào muốn làm tiểu đệ rồi?

Đợi đưa tiễn người nhà họ Trịnh, Giang Niệm đếm hồng bao lớn thật dày, trọn vẹn năm chữ số, Trịnh gia ra tay vẫn là thật hào phóng, đủ cho cô đi tìm Triệu Hằng chơi đùa.

Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cô lập tức liền cõng lên ba lô mua vé máy bay, chậm một chút thời gian liền đến chỗ khách sạn mà Triệu Hằng ở.

Thời điểm Kỷ Á Linh nhìn thấy Giang Niệm mặt đều nhanh tái rồi, cô ta không có đi tìm cô, cô thế mà chủ động tìm đến đây, cũng tốt, tránh khỏi cô ta đi thêm một chuyến.

Giang Niệm còn không biết, ngày thứ hai Trịnh Kỳ lại tới, còn mang theo đám hồ bằng cẩu hữu của mình cùng đi, đã muốn làm tiểu đệ không thể một mình hắn làm, hắn cần phải có người đưa cho hắn thêm can đảm một chút, vừa vặn liền đem mấy kẻ đã bỏ rơi hắn lôi kéo cùng nhau đến.

Tất Lỗi cùng Trần Hâm mấy cái vẫn còn do dự một hồi lâu, dù sao bọn họ cũng là đàn ông, tùy tiện làm tiểu đệ cho một cô gái có chút mất thân phận a, anh cả ở nhà bọn họ đều không có phục đâu, có thể Giang Niệm xác thực lợi hại, nghe nói cô chế phục mấy tên lưu manh kia dùng không đến vài phút đồng hồ, bản thân còn một chút tổn thương đều không bị, xem xét chính là nữ tráng sĩ bên trong nữ tráng sĩ! Làm tiểu đệ của cô giống như cũng không có như vậy mất mặt?

Nghĩ như vậy, vậy là được.

Thế là Giang Niệm liền từ Nữ Thần thăng cấp làm Đại tỷ*.:)

*Mọi người có cảm thấy để Đại tỷ cảm giác có khí thế hơn không? Hay là muốn để kiểu như Chị đại, Chị lớn..
Tác giả : Duy Khách 99
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại