Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính
Chương 38: Đại Minh Tinh Tiểu Tình Nhân (1)
Edit: An Minh Tuệ.
____________________
Tác giả: Duy khách quyển sách số lượng từ:354K thời gian đổi mới: 2018- 08- 04 báo cáo sai lầm
Giang Niệm sinh bệnh nhập viện rồi, lần này bệnh tới khí thế hùng hổ, trực tiếp liền để cô ngã bệnh. Bởi vì ngày mùa hè nhiều mưa rào, lúc cô về nhà không cẩn thận dầm một trận, vào lúc ban đêm liền phát sốt cao, sau khi Triệu Hằng biết được đã đi suốt đêm về đưa cô đến bệnh viện, bận trước bận sau, đau lòng chăm sóc cô một đêm.
Lúc này cô với Triệu Hằng đã có hơn hai tháng không gặp nhau, không chỉ có cơ hội gặp mặt giảm mạnh, ngay cả liên lạc với nhau cũng bớt đi, bởi vì Triệu Hằng quá mức bận rộn, mấy lần cô gọi điện thoại cho Triệu Hằng, nghe điện thoại không phải trợ lý của Triệu Hằng thì chính là người đại diện của Triệu Hằng, Kỷ Á Linh.
Bọn họ cũng thống nhất nói với cô là khi nào Triệu Hằng làm xong sẽ gọi điện thoại lại cho cô, bất quá cô đã đợi lại đợi, cái gì cũng không đợi được.
Nhưng là tối qua Giang Niệm sinh bệnh, trong mơ mơ màng màng gọi điện thoại cho hắn, sau khi hắn nghe được tin đã đi suốt đêm về, nói lên hắn đối cô vẫn là rất quan tâm.
Mà thời gian Giang Niệm đi vào thế giới này không quá tốt, chính là thời gian cô đang học năm thứ ba đại học, khi đó cô cùng Triệu Hằng ở trong một nhóm, khi chụp tác phẩm cuối kỳ thì bị cảm nắng nằm viện, nguyên bản hai người có khoảng cách rốt cục cũng có cơ hội tiếp xúc gần gũi, nói cách khác mấy năm này cô không chỉ phải tạm biệt cuộc sống mua mua mua, còn đặc biệt phải vất vả đọc sách hoàn thành giấc mơ về tương lai, hiện tại sau khi tốt nghiệp càng là phải vượt qua cuộc sống màn trời chiếu đất.
An ủi duy nhất, đại khái chính là nói chuyện yêu đương theo đuổi nhau, lúc xem phim vụng trộm cầm tay nhau, trốn ở rừng cây nhỏ vụng trộm hôn, còn có lần thứ nhất thuê phòng lúc khẩn trương kích động Khụ khụ khụ những năm tháng yêu đương đẹp đẽ, cuối cùng cũng đem hào quang của nữ chính đang đình trệ phát triển đến năm mươi tám điểm, nhưng đáng tiếc bởi vì gần hai tháng này xuất hiện biến số, khiến cho hào quang nữ chính của cô không có tăng mà còn giảm xuống, bây giờ đã giảm xuống năm mươi điểm!
“867, nếu như hào quang của nữ chính bị tụt xuống 0 điểm, không phải nói rõ ràng là tôi phải chết?"
“Nếu xuống là 0, thể hiện cô đã chết."
“Được rồi."
Bây giờ phát sinh nhiều chuyện khác thường như vậy, điều này nói rõ ràng là biến số đã xuất hiện.
... Có biến số như vậy là quá tốt rồi! Cô trông mong a trông mong a, rốt cục chờ đến ngày hôm nay.
Cô thật sự nghèo rất lâu thật lâu rồi, sợ nghèo, nhất định phải làm một người tham tiền, hám giàu!
Không thể không nói Triệu Hằng là một người có tính cách rất tốt, hắn ôn nhuận trong sáng, rất có phong độ, dáng dấp cũng mười phần xuất chúng, ngũ quan hắn thâm thúy, mũi cao thẳng, mày kiếm tinh mâu, một đôi con ngươi như mực nhìn lúc người khác liền khiến cho người nhìn cảm giác thoải mái, thần bí lại xinh đẹp, gương mặt này của hắn nếu phóng to lên cũng không tìm được khuyết điểm. Hắn cũng mới hai mươi bảy tuổi, tuổi trẻ cùng tài năng khiến cho hắn có vô số khả năng, bây giờ thiếu chính là một cái cơ hội.
Giờ phút này Triệu Hằng cầm theo cơm trưa mua ở nhà ăn đi vào, mặc áo trắng quần dài đơn giản, nhìn như một cậu nhóc tràn đầy thanh xuân. Bởi vì lúc này hắn còn không có nổi tiếng, danh tiếng cũng không cao, người biết hắn cũng không nhiều, người muốn cùng hắn ký tên chụp ảnh cũng không có. Cũng coi như là yên tĩnh.
Hắn thấy Giang Niệm đã tỉnh, cơm hộp để trên tủ đầu giường, còn bản thân thì ngồi ở mép giường sờ lên cái trán cô: “Giống như hạ sốt, còn có hay không nơi nào khó chịu?"
Giang Niệm lắc đầu nói, có vẻ bệnh nói: “Rất nhiều, chính là có chút đói bụng."
Triệu Hằng cười một tiếng, xoa xoa tóc cô, sau đó đem đồ ăn từng thứ đặt ở trên bàn: “Ăn cơm trước, đều là đồ em thích ăn, ăn xong chúng ta liền về nhà."
Giang Niệm ân một tiếng, bất quá cô tương đối quan tâm một việc khác: “Anh đột nhiên trở về như vậy, bên kia đoàn làm phim không có vấn đề sao?"
Triệu Hằng nói: “ Lúc đi anh đã xin nghỉ, buổi sáng hôm nay cũng không có phần diễn của anh, chờ sau đó buổi trưa anh lại trở về, để quay cảnh buổi tối có anh là được. Em đừng lo lắng."
Ngược lại đoàn làm phim bên kia cũng dễ nói, Giang Niệm lo lắng khó mà nói ra chính là người đại diện kia, Kỷ Á Linh, chỉ sợ bây giờ cô ta đối với cô khó chịu đã chồng chất lên đến trên trời.
Bất quá Triệu Hằng không nói, cô liền cũng không có nói ra.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Triệu Hằng đưa Giang Niệm về nhà, còn mua rau quả cùng hoa quả thuận tiện khi cô đói bụng thì ăn, hắn bận trước bận sau, cơ hồ đem hết thảy đều sắp xếp thỏa đáng.
Giang Niệm nửa nằm trên ghế sa lon, vừa sốt xong, tinh thần cô không tốt, toàn thân cũng mềm nhũn bất lực, mà lúc cô nhìn một chút cái này căn phòng nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách một bếp một phòng vệ sinh... Là thật sự nghèo a, trên con đường theo đuổi nghệ thuật cùng giấc mơ thì thời gian đầu tiên lúc mới bắt đầu, lúc nào cũng là khoảng thời gian khổ nhất.
... Có thể là cô theo chân nam chính chịu nhiều đau khổ, chẳng lẽ là đời trước không có cúng bái thần tài thật tốt?
“Đang suy nghĩ gì? Anh gọi em hơn nửa ngày rồi."
Giang Niệm hoàn hồn, nhìn thấy Triệu Hằng cầm một cốc nước ngồi ở bên cạnh cô, trong tay còn cầm mấy viên thuốc, cô nhận cốc nước, nói nghiêm túc: “Em đang suy nghĩ một chuyện."
“Suy nghĩ gì?"
“Nghĩ tới chúng ta khi nào có thể phát tài, đại phú đại quý."
“..."
Âm thanh Triệu Hằng cười truyền đến, từ từ nói: “Trước tiên uống thuốc đã."
Giang Niệm bĩu môi: “... Cái này thuốc quá khó ăn."
“Thuốc đắng dã tật, ngoan, mau ăn."
“... Nha."
Cô cầm thuốc trên tay Triệu Hằng nuốt xuống, uống thuốc xong cảm giác hơi buồn ngủ, cô chuẩn bị trở về phòng ngủ nghỉ ngơi một lát, thuận tiện để Triệu Hằng cũng ngủ một lát, bốn giờ máy bay mới bay, ngủ đến hai giờ cũng không muộn.
Cô vỗ vỗ gối đầu bên người, Triệu Hằng nằm vật xuống bên người cô, hai tay ôm cô vào ngực, thấp giọng nói: “Niệm Niệm, tin tưởng anh, anh sẽ không để cho em một mực đi theo anh chịu khổ, tương lai anh sẽ mua cho em một ngôi nhà lớn, đem tất cả những thứ tốt nhất đều cho em."
Giang Niệm hướng trong ngực hắn cọ xát, “Thật sự?"
“Đương nhiên là thật, anh sẽ còn lừa em sao?"
“Vậy anh cũng đừng quên, em liền đợi đến lúc anh lên như diều gặp gió a." Giang Niệm rất chờ mong, duỗi ra ngón tay nhỏ nói, “Ngoéo tay, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên lời vừa nói qua!"
Triệu Hằng nhìn cô bạn gái đang ốm nhưng vẫn còn giữ vững tinh thần cùng hắn náo, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, xoay người đưa cô ép đến dưới thân, ở cái trán cô hôn một chút: “Sẽ không quên, vĩnh viễn sẽ không quên."
Giang Niệm cười cong con mắt, ôm lấy cổ của hắn nói: “Em cũng sẽ nhớ kỹ, nếu như anh dám quên, em để anh đẹp mặt!"
Triệu Hằng lại cười một tiếng, ôm cô nói: “Như thế không tin anh?"
Giang Niệm nói: “Anh vốn là không thể tin a, trước đó em gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, anh nói sẽ về, kết quả đây? Em đợi đến nửa đêm anh liền nhắn tới một tin nhắn ngủ ngon? Anh như vậy làm sao em sẽ tin anh?"
Triệu Hằng giật mình, ánh mắt khẽ nhúc nhích, “Chuyện khi nào?"
Giang Niệm nhìn hắn chằm chằm: “Liền trước đó a, tiểu Trương cùng chị Á Linh đều có thể cho em làm chứng, không tin anh hỏi bọn họ nha!"
Triệu Hằng không để lại dấu vết cau lại lông mày, hắn đem Giang Niệm ôm trong ngực: “Tốt, anh biết sai rồi. Ngủ trước, về sau anh không ở đây em phải chăm sóc cho mình thật tốt, đừng ngã bệnh."
Giang Niệm ân một tiếng, xác thực cô cũng rất buồn ngủ, thuốc kia uống xong cũng làm người ta muốn ngủ, rất nhanh cô liền nằm ở trong ngực Triệu Hằng ngủ thiếp đi.
Triệu Hằng cũng không có lập tức đi ngủ, hắn cũng không có xem nhẹ mấy câu mà Giang Niệm vừa nói kia, hắn nhớ tới người đại diện của hắn, Kỷ Á Linh không chỉ một lần nói qua bảo hắn chia tay, cô ta nói hiện tại hắn còn trẻ, hẳn là thời điểm tập chung vào sự nghiệp, cũng không phải là thời gian thích hợp để nói yêu đương, ngay cả công ty bên kia cũng nói qua mấy lần.
Kỷ Á Linh không thích Giang Niệm, thậm chí cảm thấy chính là Giang Niệm liên lụy hắn, Kỷ Á Linh sẽ làm một vài việc gì đó quấy nhiễu cũng không khiến người ta ngoài ý muốn. Mà trợ lý của hắn, tiểu Trương, đã bị ai sai khiến để không nói cho hắn biết là Giang Niệm có gọi điện thoại đến? Kỷ Á Linh?
Khó trách hắn cảm thấy hai tháng gần đây, Giang Niệm cùng hắn liên lạc cũng ít đi, gửi tin nhắn cũng ít, hóa ra là bởi vì có việc này? Ước chừng ngủ được hai tiếng, thì trợ lý gọi điện thoại tới nói hắn cần phải đi, nói là bên kia người đại diện đã giục rất nhiều lần, Triệu Hằng nhìn người trong ngực một chút, bởi vì bị bệnh mà sắc mặt có chút tái nhợt, bờ môi nhàn nhạt hồng, lông mày nhíu lại, xinh xắn mỹ lệ, liền chỉ một câu không nói cũng có thể để hắn thương tiếc lại đau lòng.
Hắn cúi đầu hôn môi của cô, ép lấy triền miên, Giang Niệm mơ mơ màng màng ôm lấy cổ của hắn, nhớ hắn lồng ngực rộng lớn, bả vai rắn chắc, phong yêu hẹp mông, còn có một thân hình cao, đây chính là một cái móc áo biết đi a, cô mở to mắt, trông thấy da thịt của hắn là màu lúa mạch khiêu gợi, còn có vân da rõ ràng cơ bụng sáu múi kia...
Cô xoay người đem người đàn ông đè xuống, đối mặt với một cậu nhóc đáng thương như vậy, cô chính là bệnh nguy kịch cũng muốn hồi quang phản chiếu*.
*(迴光返照/ Huíguāngfǎnzhào), sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye), hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.
Triệu Hằng bị cô gặm đến nhịn không được cười, “Em còn bệnh, anh cũng không có gấp như vậy."
... Người gấp là cô nha! Cô sờ lên cơ bụng của hắn, bị hắn nắm chặt tay nhỏ kéo qua một bên, “Ngoan, em lại ngủ một chút, trợ lý đang ở dưới tầng chờ anh, anh phải đi ra sân bay."
“Ồ."
Giang Niệm bẹp miệng nga một tiếng, xoay người nằm nghiêng ở một bên giường, thuận tiện mắt nhìn thời gian, mới hơn mười hai giờ. Bọn họ từ bệnh viện trở về vốn là sớm. Giục như vậy cũng quá gấp, một cái tiểu trợ lý khẳng định không dám làm như thế, không có Kỷ Á Linh ra hiệu cô đều không tin.
Cô cảm giác người phía sau đã đứng dậy, Giang Niệm ai oán một chút mất đi cơ bụng sáu múi, chuẩn bị lại ngủ một chút, ai ngờ vừa nhắm mắt lại, sau lưng liền truyền đến một cảm giác ấm áp, lồng ngực của hắn dán ở trên tấm lưng tinh tế của cô, một vòng tay ôm lấy eo cô, môi mỏng cắn lỗ tai cô: “Anh nghĩ nghĩ, chúng ta còn có thời gian, anh không thể để cho bảo bối thất vọng."
Giang Niệm kinh ngạc một cái chớp mắt: “Ân?"
Hắn ở bên tai cô cười khẽ, khàn khàn tiếng nói, lại hững hờ xấu xa.
Bàn tay hắn thô lỗ vung lên váy.
... Ngô! Giang Niệm kém chút rớt xuống dưới giường, bị người đàn ông nắm vuốt eo kéo lại.
Quả nhiên đàn ông nhìn ôn nhuận trong sáng khi ở trên giường vậy thì cùng ôn nhu không có chút nào dính dáng, trực tiếp đến gần như điên cuồng, tương phản mạnh như vậy thật đúng là thật là làm cho người ta rất kinh hỉ!
Giang Niệm cảm giác ga giường đều muốn bị cô cào nát.
Trong lúc đó điện thoại của Triệu Hằng lại vang lên hai lần, bị hắn trực tiếp cúp máy.
Giang Niệm xem như làm một lần chân chính họa thủy, Triệu Hằng lúc ra cửa đã hơn hai tiếng sau, hắn mặc áo trắng quần dài đơn giản, áo trắng mặc bên trong bên ngoài mặc thêm một chiếc áo cao bồi, nhìn giống như một người con trai sạch sẽ trong sáng, tuyệt không giống sói. Hắn ngồi ở mép giường sờ lên mặt Giang Niệm, lại cười nói: “Em lại ngủ một chút, buổi tối anh lại gọi điện thoại cho em."
Giang Niệm trừng mắt lên nhìn, ân một tiếng, hắn lại ngồi một lúc, rốt cục đứng dậy rời đi.
Trợ lý của Triệu Hằng là do Kỷ Á Linh sắp xếp cho hắn, bởi vì đi theo hắn mấy năm, hai người quan hệ coi như không tệ, Triệu Hằng đối với trợ lý này cũng không tệ, tiền lương không bao giờ thiếu, ngày lễ ngày tết thưởng thêm cũng không ít, nhưng hắn không nghĩ tới, người thân nhất của vị trợ lý này thế mà không phải hắn.
Sau khi hắn lên xe, bộ dáng của trợ lý nhìn có chút nóng nảy, khó xử nói: “Anh Hằng, làm sao bây giờ anh mới xuống a, chị Á Linh gọi điện thoại nhiều lần đến thúc giục, chúng ta lần này đi chị Á Linh vốn đã không thích, nếu như còn về muộn nữa, chỉ sợ chị Á Linh sẽ tức giận."
Triệu Hằng híp mắt, thản nhiên cong môi: “4:30 vé máy bay, anh đến sân bay sớm hơn mấy tiếng, liền có thể khiến cho máy bay cảm động mà bay sớm hơn?"
Tiểu Trương lúng ta lúng túng nói: “Em không phải có ý này, chính là chị Á Linh cùng công ty đều không hi vọng anh yêu đương, bây giờ anh vì Giang Niệm xin phép nghỉ để trở về, chị Á Linh nhất định sẽ có cảm xúc..."
Triệu Hằng: “Anh biết nên làm như thế nào, cậu làm tốt công việc của mình là được rồi."
Q
Tiểu Trương thấy Triệu Hằng sắc mặt khó coi, phỏng đoán có lẽ là hắn cùng Giang Niệm cãi nhau? Hắn thức thời không có nói thêm nữa.
Triệu Hằng nhìn một chút tiểu Trương, nhắm mắt lại.
Hắn cần một người trợ lý nghe lời.
...
Lúc Giang Niệm tỉnh dậy đã là buổi tối, không biết có phải hay không là do vận động một lát ra mồ hôi, cô cảm giác tinh thần mình tốt đẹp hơn, bò lên năm tầng đều không mệt, cô cầm điện thoại di động lên nhìn, phát hiện Triệu Hằng có gửi mấy cái tin nhắn đến, nói hắn đã trở lại studio, cô phải chăm sóc bản thân mình cho tốt, nên làm chút gì ăn.
Giang Niệm trả lời hắn: “Biết rồi:(“
Triệu Hằng nhìn tin nhắn Giang Niệm gửi tới, nhịn không được cười một chút, Kỷ Á Linh xem xét bộ dáng kia của Triệu Hằng liền không nhịn được có chút tức giận, cô ta rất không thích Giang Niệm, Giang Niệm chính là chướng ngại vật trên con đường thành công của Triệu Hằng, cô ta cũng không biết đây là lần thứ mấy Triệu Hằng bởi vì Giang Niệm đi đi về về suốt đêm, ngày thứ hai lại vội vàng trở lại studio. Một cái bạn gái nho nhỏ mà thôi, lại khiến cho Triệu Hằng phí quá nhiều sức lực.
Triệu Hằng là một người rất chuyên nghiệp, hắn chính là dù bản thân có khổ có mệt mỏi cũng sẽ không nhờ người đóng thế, chỉ có Giang Niệm, chỉ có Giang Niệm có thể để cho hắn bỏ tất cả mọi việc trong tay xuống để chạy đến bên người cô.
Cũng xác thực, người đàn ông như Triệu Hằng bởi vì bề ngoài quá mức tuấn lãng sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng hắn là một người đàn ông đa tình, nhưng Kỷ Á Linh biết, người đàn ông này mười năm như một ngày yêu Giang Niệm, đồng thời khi hắn công thành danh toại sẽ gióng trống khua chiêng cầu hôn Giang Niệm, hai người sau khi cưới xong cũng cực kì ân ái, là một cặp vợ chồng điển hình trong vòng lẫn ngoài vòng tròn.
Rõ ràng Giang Niệm đã từng vứt bỏ hắn một lần, hắn lại còn đối với cô nhớ mãi không quên, cuối cùng lại còn ở bên nhau!
Kỷ Á Linh cảm thấy cô ta rất cần phải lại một lần nữa cùng Giang Niệm nói chuyện, chỉ là lần này, cô ta sẽ không lại để Giang Niệm có cơ hội xuất hiện ở trước mặt Triệu Hằng.
...
Giang Niệm vào ngày thứ hai liền tốt lên, cô dọn dẹp một chút đến đoàn làm phim đi làm, cô bây giờ đang làm trợ lý đạo diễn ở đoàn làm phim «tình yêu donut », đây là một bộ phim về tình yêu, nhân vật nam chính là tiểu thịt tươi đang hồng gần đây Tống An, nhân vật nữ chính là Lưu Tiêu Tiêu ngược lại không quá nổi danh, bởi vì là nhà đầu tư mang vào, phía sau có kim chủ, trực tiếp cho đề bạt thành nhân vật nữ chính.
Cái vòng này vốn là phức tạp đa dạng, dù có cố gắng cũng chưa chắc đã nước chảy bèo trôi, đương nhiên cũng có triển vọng công thành danh toại.
Giang Niệm có chút ghen ghét Lưu Tiêu Tiêu, bởi vì con đường hám làm nhà giàu của cô ta rõ ràng so với cô còn thuận lợi hơn nhiều nha! Nhà giàu bao nuôi cô rốt cục đang ở đâu???
Phần diễn vào ban ngày đã quay xong, Giang Niệm cảm giác mình giống như lại gầy hai cân, đúng lúc Lưu Tiêu Tiêu là bạn trai cô ta, cũng chính là một trong những người đầu tư « tình yêu donut », Tôn tổng đến nói muốn mời mọi người ăn lẩu, cho nên công việc sớm kết thúc.
Giang Niệm cũng là mừng rỡ, dù sao cô vốn là lười, có thể ở trong truyền hình điện ảnh học viện tốt nghiệp có thể nói là kỳ tích bên trong kỳ tích.
Qua ba lần rượu, lần này liên hoan náo nhiệt cực kì, Lưu Tiêu Tiêu được mọi người vây quanh nhiều nhất, ngay cả Tống An đều không bằng.
Giang Niệm cùng mấy công nhân viên ngồi một bàn, ăn cơm sau liền muốn chạy trước, bị ghi chép ở trường quay bắt trở lại: “Giang Niệm, cô cũng quá không có lòng cầu tiến, cô nhìn người khác đều đến trước mặt Tôn tổng, cô nói cô cũng làm trợ lý lâu như vậy, nên học cũng đều học xong, nếu như có thể có người nhìn trúng cô cho cô đạo diễn một bộ phim, vậy chẳng phải tốt hơn sao!"
Giang Niệm nhìn xuống tai to mặt lớn Tôn tổng, lại nhìn mình một chút cũng là một nhánh hoa mỹ lệ, cô vẫn là không nên đi góp cái náo nhiệt này đi, huống chi cô còn đang chờ phú nhị đại* của cô đến mang cô lên thành nhà giàu đâu! Có phú nhị đại, một cái Tôn tổng nho nhỏ đều không nhìn ở trong mắt!
*Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.
Cô cám ơn ý tốt của đồng nghiệp, lấy cớ đi toilet liền chạy trước.
Bất quá cô ngược lại là không nghĩ tới, vừa ra cửa không bao lâu, liền nghe thấy ven đường trong hẻm nhỏ truyền tới một âm thanh cầu cứu của đàn ông.
Giang Niệm thăm dò nhìn qua, phát hiện tựa như là mấy tên côn đồ đang bắt nạt người khác.
...Cô đặc biệt kích động mò lên tay áo, rốt cục có cơ hội làm cho cô phát tiết một chút khi phải sống một cuộc sống khó khăn của người nghèo! Sau đó sẽ còn được người xưng là sứ giả của chính nghĩa, một mũi tên trúng hai con chim, thật sự là quá hoàn mỹ! ≧▽≦
____________________
Tác giả: Duy khách quyển sách số lượng từ:354K thời gian đổi mới: 2018- 08- 04 báo cáo sai lầm
Giang Niệm sinh bệnh nhập viện rồi, lần này bệnh tới khí thế hùng hổ, trực tiếp liền để cô ngã bệnh. Bởi vì ngày mùa hè nhiều mưa rào, lúc cô về nhà không cẩn thận dầm một trận, vào lúc ban đêm liền phát sốt cao, sau khi Triệu Hằng biết được đã đi suốt đêm về đưa cô đến bệnh viện, bận trước bận sau, đau lòng chăm sóc cô một đêm.
Lúc này cô với Triệu Hằng đã có hơn hai tháng không gặp nhau, không chỉ có cơ hội gặp mặt giảm mạnh, ngay cả liên lạc với nhau cũng bớt đi, bởi vì Triệu Hằng quá mức bận rộn, mấy lần cô gọi điện thoại cho Triệu Hằng, nghe điện thoại không phải trợ lý của Triệu Hằng thì chính là người đại diện của Triệu Hằng, Kỷ Á Linh.
Bọn họ cũng thống nhất nói với cô là khi nào Triệu Hằng làm xong sẽ gọi điện thoại lại cho cô, bất quá cô đã đợi lại đợi, cái gì cũng không đợi được.
Nhưng là tối qua Giang Niệm sinh bệnh, trong mơ mơ màng màng gọi điện thoại cho hắn, sau khi hắn nghe được tin đã đi suốt đêm về, nói lên hắn đối cô vẫn là rất quan tâm.
Mà thời gian Giang Niệm đi vào thế giới này không quá tốt, chính là thời gian cô đang học năm thứ ba đại học, khi đó cô cùng Triệu Hằng ở trong một nhóm, khi chụp tác phẩm cuối kỳ thì bị cảm nắng nằm viện, nguyên bản hai người có khoảng cách rốt cục cũng có cơ hội tiếp xúc gần gũi, nói cách khác mấy năm này cô không chỉ phải tạm biệt cuộc sống mua mua mua, còn đặc biệt phải vất vả đọc sách hoàn thành giấc mơ về tương lai, hiện tại sau khi tốt nghiệp càng là phải vượt qua cuộc sống màn trời chiếu đất.
An ủi duy nhất, đại khái chính là nói chuyện yêu đương theo đuổi nhau, lúc xem phim vụng trộm cầm tay nhau, trốn ở rừng cây nhỏ vụng trộm hôn, còn có lần thứ nhất thuê phòng lúc khẩn trương kích động Khụ khụ khụ những năm tháng yêu đương đẹp đẽ, cuối cùng cũng đem hào quang của nữ chính đang đình trệ phát triển đến năm mươi tám điểm, nhưng đáng tiếc bởi vì gần hai tháng này xuất hiện biến số, khiến cho hào quang nữ chính của cô không có tăng mà còn giảm xuống, bây giờ đã giảm xuống năm mươi điểm!
“867, nếu như hào quang của nữ chính bị tụt xuống 0 điểm, không phải nói rõ ràng là tôi phải chết?"
“Nếu xuống là 0, thể hiện cô đã chết."
“Được rồi."
Bây giờ phát sinh nhiều chuyện khác thường như vậy, điều này nói rõ ràng là biến số đã xuất hiện.
... Có biến số như vậy là quá tốt rồi! Cô trông mong a trông mong a, rốt cục chờ đến ngày hôm nay.
Cô thật sự nghèo rất lâu thật lâu rồi, sợ nghèo, nhất định phải làm một người tham tiền, hám giàu!
Không thể không nói Triệu Hằng là một người có tính cách rất tốt, hắn ôn nhuận trong sáng, rất có phong độ, dáng dấp cũng mười phần xuất chúng, ngũ quan hắn thâm thúy, mũi cao thẳng, mày kiếm tinh mâu, một đôi con ngươi như mực nhìn lúc người khác liền khiến cho người nhìn cảm giác thoải mái, thần bí lại xinh đẹp, gương mặt này của hắn nếu phóng to lên cũng không tìm được khuyết điểm. Hắn cũng mới hai mươi bảy tuổi, tuổi trẻ cùng tài năng khiến cho hắn có vô số khả năng, bây giờ thiếu chính là một cái cơ hội.
Giờ phút này Triệu Hằng cầm theo cơm trưa mua ở nhà ăn đi vào, mặc áo trắng quần dài đơn giản, nhìn như một cậu nhóc tràn đầy thanh xuân. Bởi vì lúc này hắn còn không có nổi tiếng, danh tiếng cũng không cao, người biết hắn cũng không nhiều, người muốn cùng hắn ký tên chụp ảnh cũng không có. Cũng coi như là yên tĩnh.
Hắn thấy Giang Niệm đã tỉnh, cơm hộp để trên tủ đầu giường, còn bản thân thì ngồi ở mép giường sờ lên cái trán cô: “Giống như hạ sốt, còn có hay không nơi nào khó chịu?"
Giang Niệm lắc đầu nói, có vẻ bệnh nói: “Rất nhiều, chính là có chút đói bụng."
Triệu Hằng cười một tiếng, xoa xoa tóc cô, sau đó đem đồ ăn từng thứ đặt ở trên bàn: “Ăn cơm trước, đều là đồ em thích ăn, ăn xong chúng ta liền về nhà."
Giang Niệm ân một tiếng, bất quá cô tương đối quan tâm một việc khác: “Anh đột nhiên trở về như vậy, bên kia đoàn làm phim không có vấn đề sao?"
Triệu Hằng nói: “ Lúc đi anh đã xin nghỉ, buổi sáng hôm nay cũng không có phần diễn của anh, chờ sau đó buổi trưa anh lại trở về, để quay cảnh buổi tối có anh là được. Em đừng lo lắng."
Ngược lại đoàn làm phim bên kia cũng dễ nói, Giang Niệm lo lắng khó mà nói ra chính là người đại diện kia, Kỷ Á Linh, chỉ sợ bây giờ cô ta đối với cô khó chịu đã chồng chất lên đến trên trời.
Bất quá Triệu Hằng không nói, cô liền cũng không có nói ra.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Triệu Hằng đưa Giang Niệm về nhà, còn mua rau quả cùng hoa quả thuận tiện khi cô đói bụng thì ăn, hắn bận trước bận sau, cơ hồ đem hết thảy đều sắp xếp thỏa đáng.
Giang Niệm nửa nằm trên ghế sa lon, vừa sốt xong, tinh thần cô không tốt, toàn thân cũng mềm nhũn bất lực, mà lúc cô nhìn một chút cái này căn phòng nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách một bếp một phòng vệ sinh... Là thật sự nghèo a, trên con đường theo đuổi nghệ thuật cùng giấc mơ thì thời gian đầu tiên lúc mới bắt đầu, lúc nào cũng là khoảng thời gian khổ nhất.
... Có thể là cô theo chân nam chính chịu nhiều đau khổ, chẳng lẽ là đời trước không có cúng bái thần tài thật tốt?
“Đang suy nghĩ gì? Anh gọi em hơn nửa ngày rồi."
Giang Niệm hoàn hồn, nhìn thấy Triệu Hằng cầm một cốc nước ngồi ở bên cạnh cô, trong tay còn cầm mấy viên thuốc, cô nhận cốc nước, nói nghiêm túc: “Em đang suy nghĩ một chuyện."
“Suy nghĩ gì?"
“Nghĩ tới chúng ta khi nào có thể phát tài, đại phú đại quý."
“..."
Âm thanh Triệu Hằng cười truyền đến, từ từ nói: “Trước tiên uống thuốc đã."
Giang Niệm bĩu môi: “... Cái này thuốc quá khó ăn."
“Thuốc đắng dã tật, ngoan, mau ăn."
“... Nha."
Cô cầm thuốc trên tay Triệu Hằng nuốt xuống, uống thuốc xong cảm giác hơi buồn ngủ, cô chuẩn bị trở về phòng ngủ nghỉ ngơi một lát, thuận tiện để Triệu Hằng cũng ngủ một lát, bốn giờ máy bay mới bay, ngủ đến hai giờ cũng không muộn.
Cô vỗ vỗ gối đầu bên người, Triệu Hằng nằm vật xuống bên người cô, hai tay ôm cô vào ngực, thấp giọng nói: “Niệm Niệm, tin tưởng anh, anh sẽ không để cho em một mực đi theo anh chịu khổ, tương lai anh sẽ mua cho em một ngôi nhà lớn, đem tất cả những thứ tốt nhất đều cho em."
Giang Niệm hướng trong ngực hắn cọ xát, “Thật sự?"
“Đương nhiên là thật, anh sẽ còn lừa em sao?"
“Vậy anh cũng đừng quên, em liền đợi đến lúc anh lên như diều gặp gió a." Giang Niệm rất chờ mong, duỗi ra ngón tay nhỏ nói, “Ngoéo tay, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên lời vừa nói qua!"
Triệu Hằng nhìn cô bạn gái đang ốm nhưng vẫn còn giữ vững tinh thần cùng hắn náo, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, xoay người đưa cô ép đến dưới thân, ở cái trán cô hôn một chút: “Sẽ không quên, vĩnh viễn sẽ không quên."
Giang Niệm cười cong con mắt, ôm lấy cổ của hắn nói: “Em cũng sẽ nhớ kỹ, nếu như anh dám quên, em để anh đẹp mặt!"
Triệu Hằng lại cười một tiếng, ôm cô nói: “Như thế không tin anh?"
Giang Niệm nói: “Anh vốn là không thể tin a, trước đó em gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, anh nói sẽ về, kết quả đây? Em đợi đến nửa đêm anh liền nhắn tới một tin nhắn ngủ ngon? Anh như vậy làm sao em sẽ tin anh?"
Triệu Hằng giật mình, ánh mắt khẽ nhúc nhích, “Chuyện khi nào?"
Giang Niệm nhìn hắn chằm chằm: “Liền trước đó a, tiểu Trương cùng chị Á Linh đều có thể cho em làm chứng, không tin anh hỏi bọn họ nha!"
Triệu Hằng không để lại dấu vết cau lại lông mày, hắn đem Giang Niệm ôm trong ngực: “Tốt, anh biết sai rồi. Ngủ trước, về sau anh không ở đây em phải chăm sóc cho mình thật tốt, đừng ngã bệnh."
Giang Niệm ân một tiếng, xác thực cô cũng rất buồn ngủ, thuốc kia uống xong cũng làm người ta muốn ngủ, rất nhanh cô liền nằm ở trong ngực Triệu Hằng ngủ thiếp đi.
Triệu Hằng cũng không có lập tức đi ngủ, hắn cũng không có xem nhẹ mấy câu mà Giang Niệm vừa nói kia, hắn nhớ tới người đại diện của hắn, Kỷ Á Linh không chỉ một lần nói qua bảo hắn chia tay, cô ta nói hiện tại hắn còn trẻ, hẳn là thời điểm tập chung vào sự nghiệp, cũng không phải là thời gian thích hợp để nói yêu đương, ngay cả công ty bên kia cũng nói qua mấy lần.
Kỷ Á Linh không thích Giang Niệm, thậm chí cảm thấy chính là Giang Niệm liên lụy hắn, Kỷ Á Linh sẽ làm một vài việc gì đó quấy nhiễu cũng không khiến người ta ngoài ý muốn. Mà trợ lý của hắn, tiểu Trương, đã bị ai sai khiến để không nói cho hắn biết là Giang Niệm có gọi điện thoại đến? Kỷ Á Linh?
Khó trách hắn cảm thấy hai tháng gần đây, Giang Niệm cùng hắn liên lạc cũng ít đi, gửi tin nhắn cũng ít, hóa ra là bởi vì có việc này? Ước chừng ngủ được hai tiếng, thì trợ lý gọi điện thoại tới nói hắn cần phải đi, nói là bên kia người đại diện đã giục rất nhiều lần, Triệu Hằng nhìn người trong ngực một chút, bởi vì bị bệnh mà sắc mặt có chút tái nhợt, bờ môi nhàn nhạt hồng, lông mày nhíu lại, xinh xắn mỹ lệ, liền chỉ một câu không nói cũng có thể để hắn thương tiếc lại đau lòng.
Hắn cúi đầu hôn môi của cô, ép lấy triền miên, Giang Niệm mơ mơ màng màng ôm lấy cổ của hắn, nhớ hắn lồng ngực rộng lớn, bả vai rắn chắc, phong yêu hẹp mông, còn có một thân hình cao, đây chính là một cái móc áo biết đi a, cô mở to mắt, trông thấy da thịt của hắn là màu lúa mạch khiêu gợi, còn có vân da rõ ràng cơ bụng sáu múi kia...
Cô xoay người đem người đàn ông đè xuống, đối mặt với một cậu nhóc đáng thương như vậy, cô chính là bệnh nguy kịch cũng muốn hồi quang phản chiếu*.
*(迴光返照/ Huíguāngfǎnzhào), sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye), hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.
Triệu Hằng bị cô gặm đến nhịn không được cười, “Em còn bệnh, anh cũng không có gấp như vậy."
... Người gấp là cô nha! Cô sờ lên cơ bụng của hắn, bị hắn nắm chặt tay nhỏ kéo qua một bên, “Ngoan, em lại ngủ một chút, trợ lý đang ở dưới tầng chờ anh, anh phải đi ra sân bay."
“Ồ."
Giang Niệm bẹp miệng nga một tiếng, xoay người nằm nghiêng ở một bên giường, thuận tiện mắt nhìn thời gian, mới hơn mười hai giờ. Bọn họ từ bệnh viện trở về vốn là sớm. Giục như vậy cũng quá gấp, một cái tiểu trợ lý khẳng định không dám làm như thế, không có Kỷ Á Linh ra hiệu cô đều không tin.
Cô cảm giác người phía sau đã đứng dậy, Giang Niệm ai oán một chút mất đi cơ bụng sáu múi, chuẩn bị lại ngủ một chút, ai ngờ vừa nhắm mắt lại, sau lưng liền truyền đến một cảm giác ấm áp, lồng ngực của hắn dán ở trên tấm lưng tinh tế của cô, một vòng tay ôm lấy eo cô, môi mỏng cắn lỗ tai cô: “Anh nghĩ nghĩ, chúng ta còn có thời gian, anh không thể để cho bảo bối thất vọng."
Giang Niệm kinh ngạc một cái chớp mắt: “Ân?"
Hắn ở bên tai cô cười khẽ, khàn khàn tiếng nói, lại hững hờ xấu xa.
Bàn tay hắn thô lỗ vung lên váy.
... Ngô! Giang Niệm kém chút rớt xuống dưới giường, bị người đàn ông nắm vuốt eo kéo lại.
Quả nhiên đàn ông nhìn ôn nhuận trong sáng khi ở trên giường vậy thì cùng ôn nhu không có chút nào dính dáng, trực tiếp đến gần như điên cuồng, tương phản mạnh như vậy thật đúng là thật là làm cho người ta rất kinh hỉ!
Giang Niệm cảm giác ga giường đều muốn bị cô cào nát.
Trong lúc đó điện thoại của Triệu Hằng lại vang lên hai lần, bị hắn trực tiếp cúp máy.
Giang Niệm xem như làm một lần chân chính họa thủy, Triệu Hằng lúc ra cửa đã hơn hai tiếng sau, hắn mặc áo trắng quần dài đơn giản, áo trắng mặc bên trong bên ngoài mặc thêm một chiếc áo cao bồi, nhìn giống như một người con trai sạch sẽ trong sáng, tuyệt không giống sói. Hắn ngồi ở mép giường sờ lên mặt Giang Niệm, lại cười nói: “Em lại ngủ một chút, buổi tối anh lại gọi điện thoại cho em."
Giang Niệm trừng mắt lên nhìn, ân một tiếng, hắn lại ngồi một lúc, rốt cục đứng dậy rời đi.
Trợ lý của Triệu Hằng là do Kỷ Á Linh sắp xếp cho hắn, bởi vì đi theo hắn mấy năm, hai người quan hệ coi như không tệ, Triệu Hằng đối với trợ lý này cũng không tệ, tiền lương không bao giờ thiếu, ngày lễ ngày tết thưởng thêm cũng không ít, nhưng hắn không nghĩ tới, người thân nhất của vị trợ lý này thế mà không phải hắn.
Sau khi hắn lên xe, bộ dáng của trợ lý nhìn có chút nóng nảy, khó xử nói: “Anh Hằng, làm sao bây giờ anh mới xuống a, chị Á Linh gọi điện thoại nhiều lần đến thúc giục, chúng ta lần này đi chị Á Linh vốn đã không thích, nếu như còn về muộn nữa, chỉ sợ chị Á Linh sẽ tức giận."
Triệu Hằng híp mắt, thản nhiên cong môi: “4:30 vé máy bay, anh đến sân bay sớm hơn mấy tiếng, liền có thể khiến cho máy bay cảm động mà bay sớm hơn?"
Tiểu Trương lúng ta lúng túng nói: “Em không phải có ý này, chính là chị Á Linh cùng công ty đều không hi vọng anh yêu đương, bây giờ anh vì Giang Niệm xin phép nghỉ để trở về, chị Á Linh nhất định sẽ có cảm xúc..."
Triệu Hằng: “Anh biết nên làm như thế nào, cậu làm tốt công việc của mình là được rồi."
Q
Tiểu Trương thấy Triệu Hằng sắc mặt khó coi, phỏng đoán có lẽ là hắn cùng Giang Niệm cãi nhau? Hắn thức thời không có nói thêm nữa.
Triệu Hằng nhìn một chút tiểu Trương, nhắm mắt lại.
Hắn cần một người trợ lý nghe lời.
...
Lúc Giang Niệm tỉnh dậy đã là buổi tối, không biết có phải hay không là do vận động một lát ra mồ hôi, cô cảm giác tinh thần mình tốt đẹp hơn, bò lên năm tầng đều không mệt, cô cầm điện thoại di động lên nhìn, phát hiện Triệu Hằng có gửi mấy cái tin nhắn đến, nói hắn đã trở lại studio, cô phải chăm sóc bản thân mình cho tốt, nên làm chút gì ăn.
Giang Niệm trả lời hắn: “Biết rồi:(“
Triệu Hằng nhìn tin nhắn Giang Niệm gửi tới, nhịn không được cười một chút, Kỷ Á Linh xem xét bộ dáng kia của Triệu Hằng liền không nhịn được có chút tức giận, cô ta rất không thích Giang Niệm, Giang Niệm chính là chướng ngại vật trên con đường thành công của Triệu Hằng, cô ta cũng không biết đây là lần thứ mấy Triệu Hằng bởi vì Giang Niệm đi đi về về suốt đêm, ngày thứ hai lại vội vàng trở lại studio. Một cái bạn gái nho nhỏ mà thôi, lại khiến cho Triệu Hằng phí quá nhiều sức lực.
Triệu Hằng là một người rất chuyên nghiệp, hắn chính là dù bản thân có khổ có mệt mỏi cũng sẽ không nhờ người đóng thế, chỉ có Giang Niệm, chỉ có Giang Niệm có thể để cho hắn bỏ tất cả mọi việc trong tay xuống để chạy đến bên người cô.
Cũng xác thực, người đàn ông như Triệu Hằng bởi vì bề ngoài quá mức tuấn lãng sẽ khiến cho người khác nghĩ rằng hắn là một người đàn ông đa tình, nhưng Kỷ Á Linh biết, người đàn ông này mười năm như một ngày yêu Giang Niệm, đồng thời khi hắn công thành danh toại sẽ gióng trống khua chiêng cầu hôn Giang Niệm, hai người sau khi cưới xong cũng cực kì ân ái, là một cặp vợ chồng điển hình trong vòng lẫn ngoài vòng tròn.
Rõ ràng Giang Niệm đã từng vứt bỏ hắn một lần, hắn lại còn đối với cô nhớ mãi không quên, cuối cùng lại còn ở bên nhau!
Kỷ Á Linh cảm thấy cô ta rất cần phải lại một lần nữa cùng Giang Niệm nói chuyện, chỉ là lần này, cô ta sẽ không lại để Giang Niệm có cơ hội xuất hiện ở trước mặt Triệu Hằng.
...
Giang Niệm vào ngày thứ hai liền tốt lên, cô dọn dẹp một chút đến đoàn làm phim đi làm, cô bây giờ đang làm trợ lý đạo diễn ở đoàn làm phim «tình yêu donut », đây là một bộ phim về tình yêu, nhân vật nam chính là tiểu thịt tươi đang hồng gần đây Tống An, nhân vật nữ chính là Lưu Tiêu Tiêu ngược lại không quá nổi danh, bởi vì là nhà đầu tư mang vào, phía sau có kim chủ, trực tiếp cho đề bạt thành nhân vật nữ chính.
Cái vòng này vốn là phức tạp đa dạng, dù có cố gắng cũng chưa chắc đã nước chảy bèo trôi, đương nhiên cũng có triển vọng công thành danh toại.
Giang Niệm có chút ghen ghét Lưu Tiêu Tiêu, bởi vì con đường hám làm nhà giàu của cô ta rõ ràng so với cô còn thuận lợi hơn nhiều nha! Nhà giàu bao nuôi cô rốt cục đang ở đâu???
Phần diễn vào ban ngày đã quay xong, Giang Niệm cảm giác mình giống như lại gầy hai cân, đúng lúc Lưu Tiêu Tiêu là bạn trai cô ta, cũng chính là một trong những người đầu tư « tình yêu donut », Tôn tổng đến nói muốn mời mọi người ăn lẩu, cho nên công việc sớm kết thúc.
Giang Niệm cũng là mừng rỡ, dù sao cô vốn là lười, có thể ở trong truyền hình điện ảnh học viện tốt nghiệp có thể nói là kỳ tích bên trong kỳ tích.
Qua ba lần rượu, lần này liên hoan náo nhiệt cực kì, Lưu Tiêu Tiêu được mọi người vây quanh nhiều nhất, ngay cả Tống An đều không bằng.
Giang Niệm cùng mấy công nhân viên ngồi một bàn, ăn cơm sau liền muốn chạy trước, bị ghi chép ở trường quay bắt trở lại: “Giang Niệm, cô cũng quá không có lòng cầu tiến, cô nhìn người khác đều đến trước mặt Tôn tổng, cô nói cô cũng làm trợ lý lâu như vậy, nên học cũng đều học xong, nếu như có thể có người nhìn trúng cô cho cô đạo diễn một bộ phim, vậy chẳng phải tốt hơn sao!"
Giang Niệm nhìn xuống tai to mặt lớn Tôn tổng, lại nhìn mình một chút cũng là một nhánh hoa mỹ lệ, cô vẫn là không nên đi góp cái náo nhiệt này đi, huống chi cô còn đang chờ phú nhị đại* của cô đến mang cô lên thành nhà giàu đâu! Có phú nhị đại, một cái Tôn tổng nho nhỏ đều không nhìn ở trong mắt!
*Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.
Cô cám ơn ý tốt của đồng nghiệp, lấy cớ đi toilet liền chạy trước.
Bất quá cô ngược lại là không nghĩ tới, vừa ra cửa không bao lâu, liền nghe thấy ven đường trong hẻm nhỏ truyền tới một âm thanh cầu cứu của đàn ông.
Giang Niệm thăm dò nhìn qua, phát hiện tựa như là mấy tên côn đồ đang bắt nạt người khác.
...Cô đặc biệt kích động mò lên tay áo, rốt cục có cơ hội làm cho cô phát tiết một chút khi phải sống một cuộc sống khó khăn của người nghèo! Sau đó sẽ còn được người xưng là sứ giả của chính nghĩa, một mũi tên trúng hai con chim, thật sự là quá hoàn mỹ! ≧▽≦
Tác giả :
Duy Khách 99