Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính
Chương 21: Kiều Thê Mang Bầu Chạy (2)
Edit:An Minh Tuệ.
____________________
Ấn tượng khắc sâu nhất của Hàn Khiếu đối với Giang Niệm là rất lâu trước kia, lúc ấy cô vừa mới tới Hàn gia, cặp mắt kia khóc sưng đỏ trốn ở sau lưng gia gia hắn, giống một cô nhóc đáng thương, còn dễ dàng khẩn trương cùng ngượng ngùng, cùng cô nói mấy câu cô đều có thể khẩn trương đến nói lắp, ngay cả người cũng là mềm mại xinh đẹp, còn mang theo một loại giống như ngây thơ mờ mịt.
Hàn Khiếu không phải là một người đàn ông lạnh lùng vô tình, nghĩ đến hoàn cảnh của Giang Niệm cũng không khỏi thấy cô đáng thương, huống hồ gia gia của Giang Niệm còn cứu được một mạng của Lão gia tử, bằng vào việc này cũng đủ có được sự che chở ở Hàn gia, hắn đối với cô cũng là tôn trọng bảo vệ, duy nhất không tốt, chính là Lão gia tử muốn hắn cưới cô.
Hắn có thể bảo vệ cô cả đời, lại không có cách nào cưới một người phụ nữ mà mình không thích, huống chi hắn thấy, Giang Niệm chính là một cô nhóc, giống như là bông hoa cúc trắng, mà hắn lại thích hoa hồng nhiệt tình nóng bỏng.
Hàn Khiếu đã từng tìm Giang Niệm nói chuyện, hắn hi vọng cô có thể khuyên Lão gia tử để ông đổi ý, hoặc là cô cũng có thể từ chối.
Giang Niệm từ chối, Lão gia tử cũng không thể nào ép buộc cô a? Lúc đó Giang Niệm mặc dù đồng ý, nhưng hắn có thể cảm giác được, tựa hồ cô cũng không muốn như vậy.
Thế nên về sau Hàn Khiếu đối với Giang Niệm liền nổi lên xa cách.
Cuối cùng kết hôn đúng là hoàn toàn bất đắc dĩ.
Sau khi cưới, ngược lại hắn đối với Giang Niệm không thân cận giống lúc trước, kéo ra không ít khoảng cách giữa hai người, đến mức hắn đối với cô trong trí nhớ của mình cũng bắt đầu nhạt nhòa, chỉ nhớ rõ hình như cô thường xuyên nhìn lén hắn, lúc hắn phát hiện rất nhanh tránh đi; đã từng thử tới gần hắn, giống như đều bị hắn mặt lạnh đuổi đi; lúc thận trọng nói chuyện cùng hắn, hắn cũng lấy bận rộn để từ chối...
Hắn cảm thấy Giang Niệm còn là một cô nhóc không hiểu sự đời, không nghĩ tới hôm nay đã có thể tự mình cùng Lão gia tử nói ra những lời có lí lẽ như vậy, không chỉ có hóa giải được tâm bệnh của lão gia tử, mà còn chủ động nói ra muốn cùng hắn ly hôn!
Hàn Khiếu trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nếu như lần này Lão gia tử đồng ý, vậy liền có thể kết thúc cuộc hôn nhân này.
Hắn nhìn một chút trong nhà ăn Lão gia tử một mặt tức giận và Giang Niệm cẩn thận an ủi ông, nhẹ nhấc lông mày, mang theo một chút phong lưu, nhấc bước chân đi vào, nói:
“Thế nào đây? Gia gia, ai lại chọc ông tức giận?"
Lão gia tử tức giận chính là hắn Hàn Khiếu!
Ông đặc biệt không vui trừng mắt Hàn Khiếu nói:
“Cháu còn có mặt mũi trở về!"
Giang Niệm mắt nhìn Hàn Khiếu, người đàn ông mặc một thân áo trắng quần dài, dáng người tuấn lãng, mỉm cười đôi mắt đều là nợ phong lưu, tai phải còn đeo một cái kim cương vỡ làm hoa tai, loá mắt đến làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Hàn Khiếu sờ lên cái mũi:
“Gia gia, cháu gần nhất như thế nghe lời, cũng không có gì địa phương nào chọc ông a?"
“ Cháu ngày nào không chọc cho ta tức giận?"
“Vâng vâng vâng, đều là lỗi của cháu, gia gia ông cũng đừng tức điên lên, vì cháu mà thân thể không tốt là không được a!"
Lão gia tử trùng điệp hừ một tiếng, nhìn về phía Giang Niệm đang đứng một bên không lên tiếng, nhìn thấy ông đang nhìn mình liền đối với ông cười ngoan ngoãn đấy, lại nhìn thằng cháu trai không nên thân kia của ông, từ lúc đi vào cũng không để ý đến Giang Niệm, nhìn cũng không nhìn một chút, liền cả một câu bắt chuyện cũng không có!
Lão gia tử thật là đau lòng muốn chết, nhìn Hàn Khiếu liền không được ánh mắt tốt:
“Niệm Niệm ở bên cạnh, cháu nhìn không thấy a?"
Hàn Khiếu nghe vậy mới nhìn nhìn Giang Niệm, hắn nâng đôi mắt, cô cũng nháy con mắt nhìn hắn. Hàn Khiếu tự phụ hướng cô gật gật đầu, ân một tiếng.
Hắn ngạo mạn là bẩm sinh.
“Ba ——!"
Lão gia tử lập tức cho hắn một cái tát:
“Ta chính là như thế dạy cháu? Không có chút lễ phép!"
Lão gia tử tuy là già, nhưng sức khỏe lại một chút không nhỏ, đau đến khiến cho Hàn Khiếu nhảy lên lui ra phía sau một bước, ôm cánh tay nói:
“Gia gia, đang êm đẹp tại sao lại đánh cháu?"
Dù sao Hàn lão gia tử bây giờ thấy Hàn Khiếu liền tức giận, nếu như là có thể trẻ lại, ông có thể đem Hàn Khiếu treo lên đánh!
Lão gia tử sủng ái, nhưng cũng có điểm mấu chốt, cho nên Hàn Khiếu phong lưu thì phong lưu, nhưng cũng không có biến thành một tên lưu manh chân chính, hắn có tài cũng có thể làm, cũng miễn cưỡng xem như một nhân tài.
Giang Niệm tranh thủ thời gian khuyên Lão gia tử đừng nóng giận, nói Hàn Khiếu ca không có ác ý.
“Nó không có ác ý? Ông nhìn nó là không có ý, nó căn bản không có đem ông để trong mắt, mỗi ngày đều chỉ biết lừa ông, lừa gạt ông! Xem nó hiện tại giống kiểu gì?"
“Không sẽ, Hàn Khiếu ca kính trọng nhất chính là gia gia."
“Niệm Niệm, đứa cháu ngoan, cháu đừng giúp thằng nhóc này nói chuyện, ông biết nó không phải là người!"
“Tốt tốt tốt, cháu đã biết, gia gia ông đừng tức giận."
Hàn Khiếu: “......"
... Có lẽ hắn ngay từ đầu liền không nên xuất hiện.:)
Lão gia tử đến cùng vẫn là già, câu cá đến buổi trưa, giữa trưa lại xúc động, còn đang do dự về sau Giang Niệm sẽ như thế nào, dù sao ly hôn cũng là việc lớn, tạm thời ông cũng rất do dự không biết nên làm sao cho tốt, lại còn phải mắng chửi Hàn Khiếu, nên tinh thần có chút mệt mỏi, liền chống quải trượng trở về phòng nghỉ ngơi, còn không cho Hàn Khiếu đi cùng:
“Đi ra, ta không cần cháu quan tâm, Niệm Niệm, đến, chúng ta đi."
Giang Niệm mắt nhìn mặt Hàn Khiếu kinh ngạc, quả nhiên vẫn là Lão gia tử lợi hại.
Cô vịn Hàn lão gia tử trở về phòng, nhìn ông nằm ngủ mới rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa phòng, đã nhìn thấy Hàn Khiếu lưng tựa ở trên vách tường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, rõ ràng mặc quần áo nhã nhặn, nhưng lại lộ ra một chút vô lại.
Hàn Khiếu: “Gia gia ngủ rồi?"
Giang Niệm nhìn hắn, ân một tiếng.
Cô đứng ở đằng kia, giống như một nụ hoa non nớt.
Hàn Khiếu nhìn cô vài lần:
“Vất vả em chăm sóc cho lão gia tử."
Giang Niệm trừng mắt lên:
“Không khổ cực, em thích Hàn gia gia."
Hắn nở nụ cười:
“Có rảnh cũng nên ra ngoài một chút đi, cả ngày buồn bực trong nhà cũng không thấy nhàm chán?"
Cô ân một tiếng.
“..."
Yên tĩnh trong chốc lát, Giang Niệm đi xuống dưới tầng, Hàn Khiếu phun khói thuốc nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô, cả người mặc một chiếc váy nhỏ màu xanh, giống cây liễu bên bờ sông nhẹ nhàng, phảng phất có thể bị bẻ gãy.
Hắn cong môi âm thanh xoẹt qua, lắc đầu, ở trước mặt gia gia hắn ngoan ngoãn nói cười giống như trẻ con, làm sao với hắn liền biến thành câm? Chả lẽ do thời gian này hắn quá lạnh nhạt, làm tổn thương tâm hồn của cô?
Nhưng hắn làm như vậy còn không phải sợ do mị lực của hắn quá lớn, ở gần cô chỉ sợ cô sẽ không tự kiềm chế mà lún sâu vào sao, cuối cùng đau lòng không phải là chính cô a?
Hàn Khiếu không tiếp tục suy nghĩ nhiều, bóp khói đi theo đi xuống tầng.
Bất quá xuốngxuống tầng không nhìn thấy Giang Niệm đâu, hỏi A di mới biết được cô đã trở về, Hàn Khiếu nhíu mày, có chút nhìn không rõ ý nghĩ của Giang Niệm, cái này cắt đứt quan hệ cũng không cần như vậy đi?
Ngược lại lúc sau hắn cũng không có về, đầu tiên là đi đến công ty, buổi tối sau khi tan việc liền bị đám anh em của hắn gọi đi chơi mấy ván bài, cũng không biết có phải hay không là không thuận lợi, dù sao hắn thua một đêm, móc không ít tiền ra ngoài.
Mặc dù là thua không ít, nhưng hắn lông mày đều không có nhíu một cái, giống như chơi bình thường.
Lưu Chính Dương mắt nhìn Hàn Khiếu đang lười nhác dựa vào ghế hút thuốc, nói:
“Ngũ ca, cậu hôm nay có phải là lại làm Lão gia tử tức giận?"
Hàn Khiếu liếc mắt nhìn hắn:
“Cậu nhìn lão gia tử nhà tớ ngày nào không có tức giận?"
Lý Phi cười một tiếng, nói:
“Muốn nói a, lão gia tử nhà cậu cũng là vì con cháu của ông mà thấy sốt ruột nha, ai bảo cậu lạnh nhạt với cô vợ nhỏ của mình?"
Hàn Khiếu cưới một người không hề ở trong giới của bọn họ làm vợ chuyện này ở lúc ấy thế nhưng là dẫn tới ngạc nhiên một đám người lớn!
Ai cũng biết khẩu vị Hàn Khiếu rất mạnh, vẫn là một người nói một không nói hai, tính tình bá đạo nhất, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp... Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Hàn Khiếu đạp Lý Phi một cái.
Lý Chính Dương ồn ào nói:
“Đừng nói, lão gia tử nhà tớ còn thật thích Tiểu Niệm niệm nhà cậu đâu, cá mà nhà tớ ăn hơn phân nửa đều là do vị kia của nhà cậu câu."
Lý Phi bĩu môi:
“Cũng không biết Giang Niệm là thích câu cá hay là làm sao, tớ mỗi ngày ăn cá đều ăn muốn nôn!"
Hàn Khiếu nói:
“Cũng không có để cậu ăn, cậu ngược lại là có thể nhổ ra!"
Lý Phi nhìn trời:
“Kia không có biện pháp, nên ăn vẫn là phải ăn."
Nói đến Giang Niệm, Hàn Khiếu điểm điếu thuốc, bắt chéo hai chân, ánh mắt không tiêu cự, suy nghĩ có chút loạn.
Chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần, một phụ nữ nở nang xinh đẹp đã ngồi xuống trên đùi hắn, hướng về người hắn mà dựa vào, ôn nhu yêu kiều cười hô:
“Ngũ Thiếu."
Mặc dù cười, có thể cô ta vẫn là có chút khẩn trương cùng sợ hãi, đều nói Hàn Khiếu tính tình một năm qua đều không tốt, phụ nữ tiếp cận hắn không ít, bị hắn ném đi càng là nhiều, cũng không biết có phải hay không là bởi vì nguyên nhân đã kết hôn, tóm lại trong vòng tin tức bát quái liên quan tới Ngũ Thiếu cũng ít đi rất nhiều. Cho nên giờ phút này cô ta cũng có chút khẩn trương, nếu như bị ném đi sẽ phải bị giễu cợt rất lâu.
Hàn Khiếu chóp mũi là một mùi nước hoa nồng đậm, có từng tia từng tia mê hoặc người.
Hắn nhẹ nhíu đầu lông mày, đưa tay đem người kia đẩy ra, hắn rất lạnh lùng, một chữ không nói, người phụ nữ kia cũng rõ ràng hàm nghĩa trong đó, cô ta xấu hổ vuốt tóc, nghĩ muốn lần nữa tới gần, nhưng lại bị Hàn Khiếu mặt không thay đổi dọa sợ, đến cùng không dám làm càn quá nhiều, nghe thấy mấy người Lý thiếu lại ồn ào, cô ta mượn cơ hội này xóa đi xấu hổ, lui ra một bên.
Không có chút ánh mắt, cũng sẽ không đến nơi này.
Hàn Khiếu cũng không cảm thấy mình là một người đàn ông tốt, chí ít lúc trước khi kết hôn hắn sẽ không đẩy cô ta ra, đối phương có dáng người cùng khuân mặt đều rất phù hợp với khẩu vị của hắn, thế nhưng là hắn bây giờ đã kết hôn, liền có chút không thích ứng được, cũng không phải nói là vì Giang Niệm mà thủ thân như ngọc cải tà quy chính, mà là hắn nhìn quen ông nội bà nội mấy chục năm như một ngày lúc nào cũng tình cảm, cũng nhìn thấy qua sau khi mẹ hắn chết vì bệnh cha hắn đều đau khổ cùng nhớ thương mẹ, hắn đối với hôn nhân có rất cao ước mơ, nhưng lại gặp nhiều người vì danh lợi và lợi ích kinh tế thế mà tiếp cận hắn, đại khái cũng là bởi vì đây, cho nên hắn đối với cuộc hôn nhân này mới phản ứng lớn như vậy.
Đương nhiên quan trọng nhất, hắn xấu thì phải có tố chất, đối với việc sau khi cưới mà lại làm ra loại chuyện vượt quá giới hạn là không làm được.
Hàn Khiếu gõ gõ khói bụi đứng người lên:
“Có việc, tớ về trước, sổ sách tính trên người tớ."
Lý Phi nói: “Lúc này đi rồi?"
Hàn Khiếu khoát tay áo, đi thẳng ra ngoài.
Hắn lúc về đến nhà đã là mười hai giờ, lúc này Giang Niệm hầu như đều ngủ, hắn đi trước tắm rửa, như thường ngày trở lại phòng ngủ, quả nhiên thấy Giang Niệm yên lặng nằm ở bên trong chăn, dường như là đã ngủ say.
Hắn đi theo thói quen mà nằm xuống, đắp lên một cái chăn khác trên giường, bất quá hắn vừa mới nằm xuống liền cảm giác Giang Niệm bên cạnh quay người, hắn biết, cô khẳng định là tỉnh, hiện tại là đang giả vờ ngủ.
Kỳ thật lúc ấy khi vừa kết hôn, hắn là không ngủ ở phòng ngủ, bởi vì lão già đuổi theo hắn đánh ba ngày ba đêm, nói hắn lấy người ta liền phải chịu trách nhiệm, sao có thể làm một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy? Dù sao sau một phen giày vò, hắn cuối cùng vẫn ôm chăn đến phòng ngủ chính, ngủ lâu tự nhiên cũng thành thói quen.
Giờ phút này hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được bên cạnh nhẹ cạn hô hấp, chóp mũi còn ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc.
“Em ban ngày nói lời là thật lòng?"
Sau một lúc lâu, tiếng nói ồm ồm của cô truyền đến:
“... Anh có phải hay không đều nghe được?"
“Ân."
Giang Niệm khó chịu buồn bực, phảng phất là đã quyết định một việc quan trọng, nói:
“Hàn Khiếu ca, em là thật sự thích anh, nhưng em thấy anh một năm qua này trải qua tuyệt không vui vẻ, còn luôn luôn trốn tránh em... Em cẩn thận nghĩ qua, thà rằng như vậy, không bằng chia tay, trả cho anh tự do."
Hàn Khiếu cảm thấy Giang Niệm có thể nghĩ thông suốt đúng là rất không dễ dàng, dù sao lúc trước hắn cũng giảng đạo lý cho cô không ít, bây giờ mặc dù chậm một chút, nhưng cũng không phải không có cách nào cứu.
“Không cần lo lắng, ly hôn sau Hàn gia vẫn cho em dựa vào, em chính là em gái anh, bất luận có khó khăn gì em đều có thể tới tìm anh, anh sẽ giúp en. Bây giờ em thật sự đều suy nghĩ rõ ràng?"
“Hừm, bởi vì mẹ em nói cho em biết, tình yêu cũng không phải là toàn bộ cuộc đời, người còn sống có tình thân, bạn bè, còn có cuộc sống cùng sự nghiệp, nếu như gặp được người mình thích, liền lớn mật đuổi theo, nếu như đuổi không kịp, liền mau buông tay, không muốn cố chấp, bởi vì trên đời này những chuyện thú vị hay chơi vui vẻ đều có rất rất nhiều, một người đàn ông không tính là cái gì."
Không biết vì cái gì, Hàn Khiếu mi tâm nhảy một cái:
“... Mẹ em nói có chút đạo lý."
“Đúng a, cho nên một năm qua này em cảm thấy em đối với anh tình yêu đã dùng đến cũng không sai biệt lắm, em tự vấn lòng một chút, phát hiện từ bỏ anh cũng không có khó như vậy, thật đơn giản."
“......"
Hàn Khiếu cảm giác thời điểm hắn đối mặt cùng Giang Niệm im lặng giống như càng nhiều, mặc dù cô nói thật sự rất có đạo lý, ngay cả âm thanh cũng đơn thuần thoải mái, mơ hồ còn có chút ý tứ giải thoát, có thể làm sao lại... Như vậy kỳ quái đâu?
Hắn mở đèn đầu giường ngồi dậy, vuốt vuốt cái trán, cúi đầu hướng bên cạnh nhìn một chút, phát hiện cô cũng đi theo ngồi dậy, ôm lấy chăn mền ở nơi đó, tóc lung tung tản ra.
... Vẫn là tiểu cô nương.
“ Về sau sau khi ly hôn, anh sẽ cho em một nửa tài sản của anh, cuộc sống sinh hoạt đều không cần lo lắng."
Giang Niệm cười cười, nói:
“Hàn Khiếu ca, anh thật tốt, bất quá em không muốn tài sản của anh, anh cho em một ngôi nhà liền tốt."
Hàn Khiếu sững sờ, nghi ngờ nói:
“Ngôi nhà?"
Giang Niệm nói nghiêm túc:
“Ân. Em nghe nói bạn học thời đại học nói cô ấy cùng bạn trai mình đều nói đến chuyện cưới gả, cũng bởi vì vấn đề về phòng cưới huyên náo đến chia tay, em và anh sau khi ly hôn vẫn là muốn tiếp tục yêu dương cùng kết hôn, em không nghĩ đến thời điểm đó bởi vì không có nhà mà không kết hôn được."
Hàn Khiếu: “........."
Rất tốt, đúng là một tiểu cô nương rất biết phòng ngừa chu đáo mọi việc.:)
Giang Niệm thấy Hàn Khiếu giống như rất rung động, hẳn là rất cảm động, hẳn là sẽ không như vậy keo kiệt chỉ cấp cho cô một ngôi nhà a?
__________________________
Tác giả có lời muốn nói: mấy ngày nay Tấn Giang không biết làm sao rút, đưa hồng bao ta đều là từ một trang cuối cùng bắt đầu số, nhưng là ngày hôm nay mới nghe nói nguyên lai có tiểu tiên nữ chưa lấy được, ta liền trở về nhìn xuống, nguyên lai phía trước nhắn lại đều quất rối loạn, sau đó lại trở về đưa nữa một lần, ý tứ chính là đại khái đưa hồng bao tăng lên gấp đôi, máy bay sẽ cực kì a, a a ~~(Chương 18: Lại đưa một trăm, Chương 19: Làm sao đều nhảy không ra ‘Đưa hồng bao’ mấy chữ, hẳn là lại rút, chờ một chút ha.)
Có phía trước nhắn lại chưa lấy được cũng có thể nói a, Tấn Giang nồi có thể Tấn Giang lưng đi lên _(:з" ∠)_
Ngày hôm nay đồng dạng a, cám ơn đã ủng hộ chính bản, năm mươi đưa tiểu hồng bao.
—— —— ——
Đề cử cơ hữu tây tích văn « chưởng môn nhân không cao hứng », đặc biệt mập a, đặc biệt đẹp đẽ!
Lâm Uyển Ương tiếp nhận một cái lụi bại môn phái chưởng môn, đóng gói đưa hai cái đồ đệ, đại đồ đệ là từ bức tranh đi tới mỹ thiếu niên, tiểu đồ đệ là ngừng lại muốn ăn 30 cân đáng yêu chính thái (sương mù).
Sát vách còn có vị có nhiều tiền đại lão hàng xóm.
Thành phố lớn sinh hoạt áp lực lớn, bây giờ hòa thượng cánh cửa đều là nghiên cứu sinh trình độ, tinh thông ngoại ngữ, nghiệp vụ trình độ cao.
Làm vì trong mắt mọi người cổ sớm tư tưởng còn sót lại, truyền thống cặn bã người thừa kế, Lâm Uyển Ương tìm được thích hợp nhất nghề nghiệp —— làm thần côn (* ̄︶ ̄)
Văn án hai
Nam Sơn hương hỏa thanh lãnh đạo quan, không biết ngày nào lên, khách hành hương nườm nượp mà tới
Đạo diễn: Có đại sư chỉ điểm mới có thể để cho ta thuận lợi quay chụp, cư công chí vĩ!
Bạn trên mạng: Cái này kinh khủng đặc hiệu tốt rất thật a, đặc hiệu chế tác đoàn đội... Nam Sơn đạo sĩ xem?
Bị bắt lính bầy quỷ: Một đêm không ngủ tôn trọng hạ thành quả lao động cảm ơn, ngươi mới là đặc hiệu cả nhà ngươi đều là đặc hiệu! Nói lung tung ta thuận dây lưới tới tìm ngươi nha!
Anh hùng bàn phím: Người từng trải nhắc nhở, nói xem nói xấu sẽ rơi túi tiền, bị chia tay, hàng đêm ngủ không ngon! Trượt trượt...
Máy tính kết nối đâm nơi này
Điện thoại kết nối đâm nơi này
App ấn mở tác giả chuyên mục đã nhìn thấy nha.
____________________
Ấn tượng khắc sâu nhất của Hàn Khiếu đối với Giang Niệm là rất lâu trước kia, lúc ấy cô vừa mới tới Hàn gia, cặp mắt kia khóc sưng đỏ trốn ở sau lưng gia gia hắn, giống một cô nhóc đáng thương, còn dễ dàng khẩn trương cùng ngượng ngùng, cùng cô nói mấy câu cô đều có thể khẩn trương đến nói lắp, ngay cả người cũng là mềm mại xinh đẹp, còn mang theo một loại giống như ngây thơ mờ mịt.
Hàn Khiếu không phải là một người đàn ông lạnh lùng vô tình, nghĩ đến hoàn cảnh của Giang Niệm cũng không khỏi thấy cô đáng thương, huống hồ gia gia của Giang Niệm còn cứu được một mạng của Lão gia tử, bằng vào việc này cũng đủ có được sự che chở ở Hàn gia, hắn đối với cô cũng là tôn trọng bảo vệ, duy nhất không tốt, chính là Lão gia tử muốn hắn cưới cô.
Hắn có thể bảo vệ cô cả đời, lại không có cách nào cưới một người phụ nữ mà mình không thích, huống chi hắn thấy, Giang Niệm chính là một cô nhóc, giống như là bông hoa cúc trắng, mà hắn lại thích hoa hồng nhiệt tình nóng bỏng.
Hàn Khiếu đã từng tìm Giang Niệm nói chuyện, hắn hi vọng cô có thể khuyên Lão gia tử để ông đổi ý, hoặc là cô cũng có thể từ chối.
Giang Niệm từ chối, Lão gia tử cũng không thể nào ép buộc cô a? Lúc đó Giang Niệm mặc dù đồng ý, nhưng hắn có thể cảm giác được, tựa hồ cô cũng không muốn như vậy.
Thế nên về sau Hàn Khiếu đối với Giang Niệm liền nổi lên xa cách.
Cuối cùng kết hôn đúng là hoàn toàn bất đắc dĩ.
Sau khi cưới, ngược lại hắn đối với Giang Niệm không thân cận giống lúc trước, kéo ra không ít khoảng cách giữa hai người, đến mức hắn đối với cô trong trí nhớ của mình cũng bắt đầu nhạt nhòa, chỉ nhớ rõ hình như cô thường xuyên nhìn lén hắn, lúc hắn phát hiện rất nhanh tránh đi; đã từng thử tới gần hắn, giống như đều bị hắn mặt lạnh đuổi đi; lúc thận trọng nói chuyện cùng hắn, hắn cũng lấy bận rộn để từ chối...
Hắn cảm thấy Giang Niệm còn là một cô nhóc không hiểu sự đời, không nghĩ tới hôm nay đã có thể tự mình cùng Lão gia tử nói ra những lời có lí lẽ như vậy, không chỉ có hóa giải được tâm bệnh của lão gia tử, mà còn chủ động nói ra muốn cùng hắn ly hôn!
Hàn Khiếu trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nếu như lần này Lão gia tử đồng ý, vậy liền có thể kết thúc cuộc hôn nhân này.
Hắn nhìn một chút trong nhà ăn Lão gia tử một mặt tức giận và Giang Niệm cẩn thận an ủi ông, nhẹ nhấc lông mày, mang theo một chút phong lưu, nhấc bước chân đi vào, nói:
“Thế nào đây? Gia gia, ai lại chọc ông tức giận?"
Lão gia tử tức giận chính là hắn Hàn Khiếu!
Ông đặc biệt không vui trừng mắt Hàn Khiếu nói:
“Cháu còn có mặt mũi trở về!"
Giang Niệm mắt nhìn Hàn Khiếu, người đàn ông mặc một thân áo trắng quần dài, dáng người tuấn lãng, mỉm cười đôi mắt đều là nợ phong lưu, tai phải còn đeo một cái kim cương vỡ làm hoa tai, loá mắt đến làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Hàn Khiếu sờ lên cái mũi:
“Gia gia, cháu gần nhất như thế nghe lời, cũng không có gì địa phương nào chọc ông a?"
“ Cháu ngày nào không chọc cho ta tức giận?"
“Vâng vâng vâng, đều là lỗi của cháu, gia gia ông cũng đừng tức điên lên, vì cháu mà thân thể không tốt là không được a!"
Lão gia tử trùng điệp hừ một tiếng, nhìn về phía Giang Niệm đang đứng một bên không lên tiếng, nhìn thấy ông đang nhìn mình liền đối với ông cười ngoan ngoãn đấy, lại nhìn thằng cháu trai không nên thân kia của ông, từ lúc đi vào cũng không để ý đến Giang Niệm, nhìn cũng không nhìn một chút, liền cả một câu bắt chuyện cũng không có!
Lão gia tử thật là đau lòng muốn chết, nhìn Hàn Khiếu liền không được ánh mắt tốt:
“Niệm Niệm ở bên cạnh, cháu nhìn không thấy a?"
Hàn Khiếu nghe vậy mới nhìn nhìn Giang Niệm, hắn nâng đôi mắt, cô cũng nháy con mắt nhìn hắn. Hàn Khiếu tự phụ hướng cô gật gật đầu, ân một tiếng.
Hắn ngạo mạn là bẩm sinh.
“Ba ——!"
Lão gia tử lập tức cho hắn một cái tát:
“Ta chính là như thế dạy cháu? Không có chút lễ phép!"
Lão gia tử tuy là già, nhưng sức khỏe lại một chút không nhỏ, đau đến khiến cho Hàn Khiếu nhảy lên lui ra phía sau một bước, ôm cánh tay nói:
“Gia gia, đang êm đẹp tại sao lại đánh cháu?"
Dù sao Hàn lão gia tử bây giờ thấy Hàn Khiếu liền tức giận, nếu như là có thể trẻ lại, ông có thể đem Hàn Khiếu treo lên đánh!
Lão gia tử sủng ái, nhưng cũng có điểm mấu chốt, cho nên Hàn Khiếu phong lưu thì phong lưu, nhưng cũng không có biến thành một tên lưu manh chân chính, hắn có tài cũng có thể làm, cũng miễn cưỡng xem như một nhân tài.
Giang Niệm tranh thủ thời gian khuyên Lão gia tử đừng nóng giận, nói Hàn Khiếu ca không có ác ý.
“Nó không có ác ý? Ông nhìn nó là không có ý, nó căn bản không có đem ông để trong mắt, mỗi ngày đều chỉ biết lừa ông, lừa gạt ông! Xem nó hiện tại giống kiểu gì?"
“Không sẽ, Hàn Khiếu ca kính trọng nhất chính là gia gia."
“Niệm Niệm, đứa cháu ngoan, cháu đừng giúp thằng nhóc này nói chuyện, ông biết nó không phải là người!"
“Tốt tốt tốt, cháu đã biết, gia gia ông đừng tức giận."
Hàn Khiếu: “......"
... Có lẽ hắn ngay từ đầu liền không nên xuất hiện.:)
Lão gia tử đến cùng vẫn là già, câu cá đến buổi trưa, giữa trưa lại xúc động, còn đang do dự về sau Giang Niệm sẽ như thế nào, dù sao ly hôn cũng là việc lớn, tạm thời ông cũng rất do dự không biết nên làm sao cho tốt, lại còn phải mắng chửi Hàn Khiếu, nên tinh thần có chút mệt mỏi, liền chống quải trượng trở về phòng nghỉ ngơi, còn không cho Hàn Khiếu đi cùng:
“Đi ra, ta không cần cháu quan tâm, Niệm Niệm, đến, chúng ta đi."
Giang Niệm mắt nhìn mặt Hàn Khiếu kinh ngạc, quả nhiên vẫn là Lão gia tử lợi hại.
Cô vịn Hàn lão gia tử trở về phòng, nhìn ông nằm ngủ mới rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa phòng, đã nhìn thấy Hàn Khiếu lưng tựa ở trên vách tường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, rõ ràng mặc quần áo nhã nhặn, nhưng lại lộ ra một chút vô lại.
Hàn Khiếu: “Gia gia ngủ rồi?"
Giang Niệm nhìn hắn, ân một tiếng.
Cô đứng ở đằng kia, giống như một nụ hoa non nớt.
Hàn Khiếu nhìn cô vài lần:
“Vất vả em chăm sóc cho lão gia tử."
Giang Niệm trừng mắt lên:
“Không khổ cực, em thích Hàn gia gia."
Hắn nở nụ cười:
“Có rảnh cũng nên ra ngoài một chút đi, cả ngày buồn bực trong nhà cũng không thấy nhàm chán?"
Cô ân một tiếng.
“..."
Yên tĩnh trong chốc lát, Giang Niệm đi xuống dưới tầng, Hàn Khiếu phun khói thuốc nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô, cả người mặc một chiếc váy nhỏ màu xanh, giống cây liễu bên bờ sông nhẹ nhàng, phảng phất có thể bị bẻ gãy.
Hắn cong môi âm thanh xoẹt qua, lắc đầu, ở trước mặt gia gia hắn ngoan ngoãn nói cười giống như trẻ con, làm sao với hắn liền biến thành câm? Chả lẽ do thời gian này hắn quá lạnh nhạt, làm tổn thương tâm hồn của cô?
Nhưng hắn làm như vậy còn không phải sợ do mị lực của hắn quá lớn, ở gần cô chỉ sợ cô sẽ không tự kiềm chế mà lún sâu vào sao, cuối cùng đau lòng không phải là chính cô a?
Hàn Khiếu không tiếp tục suy nghĩ nhiều, bóp khói đi theo đi xuống tầng.
Bất quá xuốngxuống tầng không nhìn thấy Giang Niệm đâu, hỏi A di mới biết được cô đã trở về, Hàn Khiếu nhíu mày, có chút nhìn không rõ ý nghĩ của Giang Niệm, cái này cắt đứt quan hệ cũng không cần như vậy đi?
Ngược lại lúc sau hắn cũng không có về, đầu tiên là đi đến công ty, buổi tối sau khi tan việc liền bị đám anh em của hắn gọi đi chơi mấy ván bài, cũng không biết có phải hay không là không thuận lợi, dù sao hắn thua một đêm, móc không ít tiền ra ngoài.
Mặc dù là thua không ít, nhưng hắn lông mày đều không có nhíu một cái, giống như chơi bình thường.
Lưu Chính Dương mắt nhìn Hàn Khiếu đang lười nhác dựa vào ghế hút thuốc, nói:
“Ngũ ca, cậu hôm nay có phải là lại làm Lão gia tử tức giận?"
Hàn Khiếu liếc mắt nhìn hắn:
“Cậu nhìn lão gia tử nhà tớ ngày nào không có tức giận?"
Lý Phi cười một tiếng, nói:
“Muốn nói a, lão gia tử nhà cậu cũng là vì con cháu của ông mà thấy sốt ruột nha, ai bảo cậu lạnh nhạt với cô vợ nhỏ của mình?"
Hàn Khiếu cưới một người không hề ở trong giới của bọn họ làm vợ chuyện này ở lúc ấy thế nhưng là dẫn tới ngạc nhiên một đám người lớn!
Ai cũng biết khẩu vị Hàn Khiếu rất mạnh, vẫn là một người nói một không nói hai, tính tình bá đạo nhất, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp... Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Hàn Khiếu đạp Lý Phi một cái.
Lý Chính Dương ồn ào nói:
“Đừng nói, lão gia tử nhà tớ còn thật thích Tiểu Niệm niệm nhà cậu đâu, cá mà nhà tớ ăn hơn phân nửa đều là do vị kia của nhà cậu câu."
Lý Phi bĩu môi:
“Cũng không biết Giang Niệm là thích câu cá hay là làm sao, tớ mỗi ngày ăn cá đều ăn muốn nôn!"
Hàn Khiếu nói:
“Cũng không có để cậu ăn, cậu ngược lại là có thể nhổ ra!"
Lý Phi nhìn trời:
“Kia không có biện pháp, nên ăn vẫn là phải ăn."
Nói đến Giang Niệm, Hàn Khiếu điểm điếu thuốc, bắt chéo hai chân, ánh mắt không tiêu cự, suy nghĩ có chút loạn.
Chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần, một phụ nữ nở nang xinh đẹp đã ngồi xuống trên đùi hắn, hướng về người hắn mà dựa vào, ôn nhu yêu kiều cười hô:
“Ngũ Thiếu."
Mặc dù cười, có thể cô ta vẫn là có chút khẩn trương cùng sợ hãi, đều nói Hàn Khiếu tính tình một năm qua đều không tốt, phụ nữ tiếp cận hắn không ít, bị hắn ném đi càng là nhiều, cũng không biết có phải hay không là bởi vì nguyên nhân đã kết hôn, tóm lại trong vòng tin tức bát quái liên quan tới Ngũ Thiếu cũng ít đi rất nhiều. Cho nên giờ phút này cô ta cũng có chút khẩn trương, nếu như bị ném đi sẽ phải bị giễu cợt rất lâu.
Hàn Khiếu chóp mũi là một mùi nước hoa nồng đậm, có từng tia từng tia mê hoặc người.
Hắn nhẹ nhíu đầu lông mày, đưa tay đem người kia đẩy ra, hắn rất lạnh lùng, một chữ không nói, người phụ nữ kia cũng rõ ràng hàm nghĩa trong đó, cô ta xấu hổ vuốt tóc, nghĩ muốn lần nữa tới gần, nhưng lại bị Hàn Khiếu mặt không thay đổi dọa sợ, đến cùng không dám làm càn quá nhiều, nghe thấy mấy người Lý thiếu lại ồn ào, cô ta mượn cơ hội này xóa đi xấu hổ, lui ra một bên.
Không có chút ánh mắt, cũng sẽ không đến nơi này.
Hàn Khiếu cũng không cảm thấy mình là một người đàn ông tốt, chí ít lúc trước khi kết hôn hắn sẽ không đẩy cô ta ra, đối phương có dáng người cùng khuân mặt đều rất phù hợp với khẩu vị của hắn, thế nhưng là hắn bây giờ đã kết hôn, liền có chút không thích ứng được, cũng không phải nói là vì Giang Niệm mà thủ thân như ngọc cải tà quy chính, mà là hắn nhìn quen ông nội bà nội mấy chục năm như một ngày lúc nào cũng tình cảm, cũng nhìn thấy qua sau khi mẹ hắn chết vì bệnh cha hắn đều đau khổ cùng nhớ thương mẹ, hắn đối với hôn nhân có rất cao ước mơ, nhưng lại gặp nhiều người vì danh lợi và lợi ích kinh tế thế mà tiếp cận hắn, đại khái cũng là bởi vì đây, cho nên hắn đối với cuộc hôn nhân này mới phản ứng lớn như vậy.
Đương nhiên quan trọng nhất, hắn xấu thì phải có tố chất, đối với việc sau khi cưới mà lại làm ra loại chuyện vượt quá giới hạn là không làm được.
Hàn Khiếu gõ gõ khói bụi đứng người lên:
“Có việc, tớ về trước, sổ sách tính trên người tớ."
Lý Phi nói: “Lúc này đi rồi?"
Hàn Khiếu khoát tay áo, đi thẳng ra ngoài.
Hắn lúc về đến nhà đã là mười hai giờ, lúc này Giang Niệm hầu như đều ngủ, hắn đi trước tắm rửa, như thường ngày trở lại phòng ngủ, quả nhiên thấy Giang Niệm yên lặng nằm ở bên trong chăn, dường như là đã ngủ say.
Hắn đi theo thói quen mà nằm xuống, đắp lên một cái chăn khác trên giường, bất quá hắn vừa mới nằm xuống liền cảm giác Giang Niệm bên cạnh quay người, hắn biết, cô khẳng định là tỉnh, hiện tại là đang giả vờ ngủ.
Kỳ thật lúc ấy khi vừa kết hôn, hắn là không ngủ ở phòng ngủ, bởi vì lão già đuổi theo hắn đánh ba ngày ba đêm, nói hắn lấy người ta liền phải chịu trách nhiệm, sao có thể làm một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy? Dù sao sau một phen giày vò, hắn cuối cùng vẫn ôm chăn đến phòng ngủ chính, ngủ lâu tự nhiên cũng thành thói quen.
Giờ phút này hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được bên cạnh nhẹ cạn hô hấp, chóp mũi còn ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc.
“Em ban ngày nói lời là thật lòng?"
Sau một lúc lâu, tiếng nói ồm ồm của cô truyền đến:
“... Anh có phải hay không đều nghe được?"
“Ân."
Giang Niệm khó chịu buồn bực, phảng phất là đã quyết định một việc quan trọng, nói:
“Hàn Khiếu ca, em là thật sự thích anh, nhưng em thấy anh một năm qua này trải qua tuyệt không vui vẻ, còn luôn luôn trốn tránh em... Em cẩn thận nghĩ qua, thà rằng như vậy, không bằng chia tay, trả cho anh tự do."
Hàn Khiếu cảm thấy Giang Niệm có thể nghĩ thông suốt đúng là rất không dễ dàng, dù sao lúc trước hắn cũng giảng đạo lý cho cô không ít, bây giờ mặc dù chậm một chút, nhưng cũng không phải không có cách nào cứu.
“Không cần lo lắng, ly hôn sau Hàn gia vẫn cho em dựa vào, em chính là em gái anh, bất luận có khó khăn gì em đều có thể tới tìm anh, anh sẽ giúp en. Bây giờ em thật sự đều suy nghĩ rõ ràng?"
“Hừm, bởi vì mẹ em nói cho em biết, tình yêu cũng không phải là toàn bộ cuộc đời, người còn sống có tình thân, bạn bè, còn có cuộc sống cùng sự nghiệp, nếu như gặp được người mình thích, liền lớn mật đuổi theo, nếu như đuổi không kịp, liền mau buông tay, không muốn cố chấp, bởi vì trên đời này những chuyện thú vị hay chơi vui vẻ đều có rất rất nhiều, một người đàn ông không tính là cái gì."
Không biết vì cái gì, Hàn Khiếu mi tâm nhảy một cái:
“... Mẹ em nói có chút đạo lý."
“Đúng a, cho nên một năm qua này em cảm thấy em đối với anh tình yêu đã dùng đến cũng không sai biệt lắm, em tự vấn lòng một chút, phát hiện từ bỏ anh cũng không có khó như vậy, thật đơn giản."
“......"
Hàn Khiếu cảm giác thời điểm hắn đối mặt cùng Giang Niệm im lặng giống như càng nhiều, mặc dù cô nói thật sự rất có đạo lý, ngay cả âm thanh cũng đơn thuần thoải mái, mơ hồ còn có chút ý tứ giải thoát, có thể làm sao lại... Như vậy kỳ quái đâu?
Hắn mở đèn đầu giường ngồi dậy, vuốt vuốt cái trán, cúi đầu hướng bên cạnh nhìn một chút, phát hiện cô cũng đi theo ngồi dậy, ôm lấy chăn mền ở nơi đó, tóc lung tung tản ra.
... Vẫn là tiểu cô nương.
“ Về sau sau khi ly hôn, anh sẽ cho em một nửa tài sản của anh, cuộc sống sinh hoạt đều không cần lo lắng."
Giang Niệm cười cười, nói:
“Hàn Khiếu ca, anh thật tốt, bất quá em không muốn tài sản của anh, anh cho em một ngôi nhà liền tốt."
Hàn Khiếu sững sờ, nghi ngờ nói:
“Ngôi nhà?"
Giang Niệm nói nghiêm túc:
“Ân. Em nghe nói bạn học thời đại học nói cô ấy cùng bạn trai mình đều nói đến chuyện cưới gả, cũng bởi vì vấn đề về phòng cưới huyên náo đến chia tay, em và anh sau khi ly hôn vẫn là muốn tiếp tục yêu dương cùng kết hôn, em không nghĩ đến thời điểm đó bởi vì không có nhà mà không kết hôn được."
Hàn Khiếu: “........."
Rất tốt, đúng là một tiểu cô nương rất biết phòng ngừa chu đáo mọi việc.:)
Giang Niệm thấy Hàn Khiếu giống như rất rung động, hẳn là rất cảm động, hẳn là sẽ không như vậy keo kiệt chỉ cấp cho cô một ngôi nhà a?
__________________________
Tác giả có lời muốn nói: mấy ngày nay Tấn Giang không biết làm sao rút, đưa hồng bao ta đều là từ một trang cuối cùng bắt đầu số, nhưng là ngày hôm nay mới nghe nói nguyên lai có tiểu tiên nữ chưa lấy được, ta liền trở về nhìn xuống, nguyên lai phía trước nhắn lại đều quất rối loạn, sau đó lại trở về đưa nữa một lần, ý tứ chính là đại khái đưa hồng bao tăng lên gấp đôi, máy bay sẽ cực kì a, a a ~~(Chương 18: Lại đưa một trăm, Chương 19: Làm sao đều nhảy không ra ‘Đưa hồng bao’ mấy chữ, hẳn là lại rút, chờ một chút ha.)
Có phía trước nhắn lại chưa lấy được cũng có thể nói a, Tấn Giang nồi có thể Tấn Giang lưng đi lên _(:з" ∠)_
Ngày hôm nay đồng dạng a, cám ơn đã ủng hộ chính bản, năm mươi đưa tiểu hồng bao.
—— —— ——
Đề cử cơ hữu tây tích văn « chưởng môn nhân không cao hứng », đặc biệt mập a, đặc biệt đẹp đẽ!
Lâm Uyển Ương tiếp nhận một cái lụi bại môn phái chưởng môn, đóng gói đưa hai cái đồ đệ, đại đồ đệ là từ bức tranh đi tới mỹ thiếu niên, tiểu đồ đệ là ngừng lại muốn ăn 30 cân đáng yêu chính thái (sương mù).
Sát vách còn có vị có nhiều tiền đại lão hàng xóm.
Thành phố lớn sinh hoạt áp lực lớn, bây giờ hòa thượng cánh cửa đều là nghiên cứu sinh trình độ, tinh thông ngoại ngữ, nghiệp vụ trình độ cao.
Làm vì trong mắt mọi người cổ sớm tư tưởng còn sót lại, truyền thống cặn bã người thừa kế, Lâm Uyển Ương tìm được thích hợp nhất nghề nghiệp —— làm thần côn (* ̄︶ ̄)
Văn án hai
Nam Sơn hương hỏa thanh lãnh đạo quan, không biết ngày nào lên, khách hành hương nườm nượp mà tới
Đạo diễn: Có đại sư chỉ điểm mới có thể để cho ta thuận lợi quay chụp, cư công chí vĩ!
Bạn trên mạng: Cái này kinh khủng đặc hiệu tốt rất thật a, đặc hiệu chế tác đoàn đội... Nam Sơn đạo sĩ xem?
Bị bắt lính bầy quỷ: Một đêm không ngủ tôn trọng hạ thành quả lao động cảm ơn, ngươi mới là đặc hiệu cả nhà ngươi đều là đặc hiệu! Nói lung tung ta thuận dây lưới tới tìm ngươi nha!
Anh hùng bàn phím: Người từng trải nhắc nhở, nói xem nói xấu sẽ rơi túi tiền, bị chia tay, hàng đêm ngủ không ngon! Trượt trượt...
Máy tính kết nối đâm nơi này
Điện thoại kết nối đâm nơi này
App ấn mở tác giả chuyên mục đã nhìn thấy nha.
Tác giả :
Duy Khách 99